Biểu ca thấy nàng đẹp mê say – Chương 37:
Năm tháng thoi đưa, tri kỷ khó tìm.
“Đó là loại tình cảm tựa như anh em hay giống như tình cảm dành cho cha?”
Nơi bức mành buông xuống trong đêm, nhảy qua chiếc giường, chàng thiếu niên đến ngồi bên mép giường nàng như tên đạo tặc hái hoa lần trước, đảm nhiệm chức vụ hù dọa Văn Thiền. Tay hắn lạnh như băng che miệng Văn Thiền lại, hỏi một câu đánh đố người ta xong liền thả tay xuống, ý bảo nàng có thể bắt đầu nói chuyện.
Văn Thiền quấn chặt người trong chăn, cúi đầu, ngước mắt lên nhìn Lý Tín. Trong lòng nàng luôn thấp thỏm âu lo, không biết Lý Tín nghĩ ra được đến đâu rồi. Nàng đoán hắn có thể nhìn ra tâm tư của nàng đối với Giang Chiếu Bạch, nhưng nàng lại không rõ hắn biết được bao nhiêu.
Cùng lúc đó, Văn Thiền cân nhắc thiệt hơn giữa hai bên, tự thấy mình là một cô nương chân yếu tay mềm, chống lại Lý Tín thì chắc chắn không có cửa thắng. Hơn nữa, nàng lại đang nuôi một lũ vô dụng… Lý Tín đến chỗ nàng tự nhiên như ruồi, mà đám tôi tớ bên ngoài ngủ say như lợn. Lỡ may, cô Công chủ như nàng bị Lý Tín làm gì thì bọn họ chỉ có tự trách bản thân chứ không có cách nào khác.
Ở bên người Lý Tín, lúc này Công chủ Vũ Dương vô cùng buồn bực, mà ngộ ra một đạo lý giản đơn: Làm người không thể dựa vào người khác, chỉ có thể tự cứu lấy mình.
Nếu võ công của nàng cao cường đến mức độn thổ phi thiên*, vậy nàng cần đếch gì phải sợ Lý Tín?
Cả đời Văn Thiền hiếm có một lần chán nản với bản thân. Lúc còn bé, chị Hai bắt nàng học, nàng chỉ học chơi chơi chứ không chịu tập luyện, tìm đủ mọi cách ăn gian…
“Ve Ve?” Thấy thiếu nữ cúi đầu im lặng không nói gì, chỉ ôm lấy chăn bông phát run, Lý Tín cười hỏi. Hắn ngồi lên trước một bước thì Văn Thiền lại cảnh giác rụt về sau một bước. Lý Tín ghét cảnh nàng né tránh hắn, khịt mũi chế nhạo: Trốn gì mà trốn? Nếu hắn thực sự muốn làm gì nàng thì thân thể yếu đuối như nàng thế kia có thể chống lại sao? Nàng cũng ỷ vào việc hắn thích nàng nên sẽ không gây khó dễ gì cho nàng.
Lý Tín hận Văn Thiền đến mức nghiến răng ken két: Ve Ve biết rõ đâu là điểm yếu của hắn mà!
Văn Thiền đương nhiên biết rồi.
Nàng vẫn thích hợp đóng vai yếu thế, chơi thật thật giả giả, lừa cho Lý Tín quay mòng mòng. Không những thế nàng có thể làm bộ ngây thơ trong sáng rất tự nhiên, không bị ảnh hưởng bởi bất cứ điều gì. Tỷ như lúc này, thiếu niên đang khống chế một luồng máu nóng dâng lên như vũ bão trong người, mà Văn Thiền vẫn có thể cẩn thận ngẩng khuôn mặt nhỏ lên, dè dặt hỏi thử, “Nếu tôi nói đó loại tình cảm như cha con thì anh có chấp nhận không?”
Mắt Lý Tín tối sầm xuống, bàn tay lạnh lẽo của hắn lại đưa lên mò mẫm bắt nàng. Tay hắn chạm vào cổ nàng, thiếu nữ run lẩy bẩy, bò vội sang bên khác ngay.
Văn Thiền dứt khoát sửa lại câu vừa nói chắc như đinh đóng cột, “Là anh em! Chắc chắn là anh em!”
Lúc này, Lý Tín mới vừa lòng rút tay về.
Hắn xem như từ bỏ bản thân với Văn Thiền. Ve Ve là cái đồ không có lương tâm, hết lần này đến lần khác luôn luôn khiêu chiến giới hạn cuối cùng của hắn. Thiếu niên vuốt mặt, ngẫm nghĩ trong cái khổ có cái vui: Anh em thì anh em. Tình cảm anh em vẫn có thể chuyển hướng sang tình yêu nam nữ. Hắn cũng không tin là hắn không đào được góc tường* của Văn Thiền!
[*] Ý anh muốn nói là, ảnh không tin là ảnh không lấy được trái tim Văn Thiền đó.
Nghĩ đến người nào đó, sắc mặt thiếu niên lại sa sầm lần nữa.
Trên mặt hắn không thể hiện nhiều cảm xúc, tiếp tục hỏi Văn Thiền vấn đề thứ hai, “Nếu cha em và Giang Tam Lang đánh nhau, em sẽ giúp ai?”
Văn Thiền: “……”
Mặc dù Lý Tín bận bịu nhưng vẫn kiên nhẫn chờ đáp án của nàng. Văn Thiền với không tới được đầu của Trương Nhị hòa thượng, không hiểu hắn đang muốn hỏi cái gì. Nàng ngạc nhiên, thành thật trả lời, “Đương nhiên là cha tôi rồi.”
[*]Nguyên văn “丈二和尚摸不着头脑” = “Trượng Nhị hòa thượng mạc bất trứ đầu não” = (nghĩa đen) với không tới được đầu của Trượng Nhị hòa thượng.
Câu này xuất xứ từ một truyền thuyết cổ, về mê cung “Bát Quái” La Hán Đường ở chùa Tây Viên vùng Tô Châu. Lời đồn rằng mê cung La Hán Đường vừa mỹ lệ vừa kỳ diệu, được xây dựng bởi một vị hòa thượng thân hình rất cao lớn, mọi người không biết pháp danh của ngài nên gọi ngài là Trượng Nhị hòa thượng (hòa thượng cao hai trượng ^^). Trượng Nhị hòa thượng khi chỉ đạo xây dựng La Hán Đường thì không đưa ra bản vẽ cụ thể, nghĩ tới đâu chỉ cho công nhân làm tới đó, những người được tuyển vào xây dựng công trình đều mơ hồ về tính toán của Trượng Nhị hòa thượng, còn La Hán Đường sau khi hoàn thành kiến trúc vô cùng ảo diệu, càng khiến người xem choáng váng.
Bởi vậy, mọi người đều nói ‘Với không tới được đầu của Trượng Nhị hòa thượng’, về sau câu này được truyền miệng và nhiều khi được lược bớt còn “摸不着头脑” (sờ không được suy nghĩ) với ý nghĩa: mù mờ, không thể hiểu rõ sự việc. Có thể dịch xuôi là: Chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì.
Lý Tín mỉm cười.
Hắn hỏi lại nàng tiếp, “Giang Tam Lang đẹp trai hơn hay là cha em đẹp hơn?”
Văn Thiền: “……”
Nàng thật thà so sánh một chút, rồi nói, “Giang Tam Lang đẹp hơn.”
Sắc mặt Lý Tín dần lạnh lẽo, nhưng không có vẻ rét lạnh khiếp hồn như lúc hắn mới đến. Hắn dừng lại một lúc rồi hỏi tiếp, “Giang Tam Lang đẹp hơn, hay là em đẹp hơn?”
Văn Thiền: “……”
Câu hỏi gì mà quái lạ thế này?
Lý Tín nhịn cười, dỗ nàng nói, “Ve Ve, em trả lời cho tốt. Nếu trả lời tốt, tôi sẽ thưởng cho em. Còn trả lời không tốt thì, he he.”
Văn Thiền không cảm thấy khích lệ vì nhận được phần thưởng của hắn, mà bị khoảng trống để lửng phía sau thay bằng hai chữ ‘he he’ dọa sợ. Nàng sợ tối, sợ bị bắt đi một mình, thế nên nàng sợ tất cả các loại tưởng tượng khủng khiếp, ghê rợn. Nàng nghiêm túc trả lời câu hỏi nhanh chóng, thẳng thắn nói ra suy nghĩ, “Đương nhiên là tôi đẹp hơn Giang Tam Lang rồi!” Nói xong, nàng cảm thấy da mặt mình quá dày, không giống phong thái cao quý mà Công chủ nên có, còn hỏi lại Lý Tín, “Chẳng lẽ anh không nhận ra được à?”
Lý Tín không nhịn được nữa mà bật cười, “Nhận ra. Nhận ra”
Hắn ngồi bên cạnh nàng, đôi mắt hay trái tim đều ngập tràn hình ảnh vừa dịu dàng vừa xinh đẹp của nàng. Nàng ngẩng khuôn mặt mông lung nhìn hắn, ánh trăng chiếu xuyên qua bức mành buông xuống mặt nàng, mái tóc đen tuyền, khuôn mặt trắng nõn, thiếu nữ giống như đóa hoa lê soi trong đáy nước. Đừng nói đến Giang Tam Lang, trong mắt Lý Tín lúc này, gộp tất cả mọi người trong thiên hạ, cũng không ai đẹp bằng Ve Ve.
Dáng vẻ hoạt bát đáng yêu của nàng khiến hắn nhận thua, không muốn hỏi thêm nữa.
Lý Tín phải hao tổn rất nhiều tinh lực mới có thể giữ vững tinh thần, khiến cho Văn Thiền bối rối không biết rốt cuộc ý hắn là gì, “Nếu như bắt em phải lựa chọn giữa việc hôn tôi một cái hoặc chết vì Giang Tam Lang, em chọn cái nào?”
Đến lúc này, Văn Thiền mới chớp mắt liên tục, bắt đầu hiểu ra mục đích câu hỏi của Lý Tín là gì. Hắn luôn miệng nhắc đến Giang Tam Lang. Quả nhiên, hắn đã nhìn ra, hơn nữa còn sinh lòng ghen tuông. Hắn muốn thông qua mấy câu trả lời của nàng để phán đoán tình cảm của nàng đang hướng về đâu… Phán đoán ư?
Đương nhiên, nàng thích Giang Tam Lang rồi. Chẳng qua là vấn đề hắn muốn hỏi, là muốn ám chỉ thứ tình cảm rung động thật lòng ấy…
Văn Thiền còn đang đắn đo, nhưng thấy Lý Tín sắp uy hiếp nàng tiếp, không tình nguyện mà vội vàng trả lời hắn, “……. Hôn anh một cái.”
“Vậy thì vì sao em thích Giang Tam Lang hả? Bởi vì anh ta đẹp trai à?”
“Đương nhiên không phải,” Văn Thiền lườm hắn, nàng không phải người nông cạn như thế! Nàng hoảng hốt không hiểu tại sao hắn lại cho rằng nàng nông cạn như vậy, “Thân phận của tôi xứng đôi với Giang Tam Lang, anh ấy văn võ song toàn, lại từng đảm nhiệm chức quan to…. Dù sao thì anh ấy rất có năng lực. Nếu anh ấy có năng lực như vậy thì….” Nói đến đây lại sợ Lý Tín nổi điên, Văn Thiền bổ sung thêm một câu, “Tất nhiên, anh cũng rất có năng lực. “
“Ha ha ha!” Thiếu niên không những không tức giận, mà ngược lại còn cười ầm lên.
Cười đến mức Văn Thiền nghĩ hắn bị điên, cười to thế mà không sợ mấy thị vệ của nàng nghe thấy tiếng động mà vội vàng chạy đến à?
Văn Thiền bĩu môi nhìn Lý Tín, trong mắt nàng hiện lên vẻ tức giận, trộn lẫn với ngàn lời oán trách. Tuy nhiên trong lúc hỏi đáp, Lý Tín đánh bay nỗi sợ hãi trong lòng nàng, khiến nàng không còn run run như lúc đầu nữa. Lý Tín vẫn luôn nỗ lực loại bỏ nỗi ám ảnh của nàng đối với hắn từ lần đầu tiên gặp gỡ cho đến bây giờ. Mà Văn Thiền cũng không còn cảm thấy Lý Tín có thể làm hại nàng.
Không những nàng cảm thấy hắn sẽ không làm hại nàng, mà kể cả khi hắn bắt nạt nàng cũng không sợ nữa.
Lý Tín cười khoái chí, cười đủ rồi, vui vẻ khoan thai nhảy khỏi giường, đứng dậy, “Được rồi Ve Ve. Em ngủ đi. Tôi hỏi xong rồi, đi đây.”
“Khoan đã!” Văn Thiền quỳ gối trên giường, thấy hắn sắp rời đi, liền di vội hai bước về phía trước. Lý Tín ngoảnh mặt lại, nhướng mày lên hỏi nàng. Văn Thiền suy nghĩ một chút, đổi cách nói khéo léo hơn chút, “Vậy anh… Anh vẫn muốn đeo đuổi tôi không dứt à? Anh xem tôi cũng…… Dưa xanh hái không ngọt……”
Văn Thiền vẫn muốn thuyết phục Lý Tín từ bỏ nàng đi.
Đột nhiên, Lý Tín cúi người, nghiêng sang một bên. Hắn không còn nét cười nữa, dáng vẻ lạnh lùng, đầy hung dữ. Văn Thiền lùi ra sau, eo bị hắn tóm lấy. Một tay hắn ôm eo nàng, tay còn lại nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng lên. Hắn chầm chậm ghé sát vào nàng, khuôn mặt càng ngày áp đến càng gần. Vòng eo thiếu nữ bị hắn giữ chặt, nửa thân trên mềm mại ngửa ra sau. Tuy nhiên, chỉ có thể ngửa ra sau ở một giới hạn nhất định, trong khi Lý Tín vẫn đang từng bước ép sát gần nàng hơn.
Khoảng cách giữa hắn với nàng càng ngày càng gần.
Đôi lông mày thon dài của hắn áp sát, trong khoảng cách gần kề, nàng nhìn thấy đôi mắt tựa như vực sâu thăm thẳm, tối đen không thấy đáy.
Bắt đầu từ đôi mắt, dần hạ thấp tầm mắt nhìn xuống nửa khuôn mặt tiếp theo của Lý Tín, bình thường đến mức người ta không thèm nhìn lại lần thứ hai.
Nhưng đôi mắt hắn nhìn chằm chặp vào nàng, ánh nhìn trần trụi, thẳng tưng, không chút giấu diếm khiến cho Văn Thiền trở nên hồi hộp.
Hơi thở của chàng thiếu niên phả vào mặt nàng nóng rực, hơi thở của nàng cũng quyện vào hắn đan xen trong gang tấc. Lúc này đây, vạn vật đều trở nên nhỏ bé, ánh trăng bị bỏ lại phía sau, thiếu niên kề sát lên người thiếu nữ, không biết trái tim ai điên cuồng đập trước. Người đang bị kéo, mặt mũi cũng đỏ bừng, tim đập dồn dập theo sau.
Nóng quá……
Hắn lại còn đến gần hơn……
Lông mi hắn sắp chạm đến nàng rồi……
Người Văn Thiền cứng đờ muốn động đậy cũng không được, nàng muốn giơ tay lên đẩy hắn ra. Nhưng ngón tay nàng vừa khẽ động được một chút, nhìn thấy đôi mắt mở to của hắn thì ngay cả giơ tay lên cũng không làm được. Nàng nhìn hắn dần áp sát vào mình, gương mặt hắn dán lên trên nàng. Da thịt chạm vào nhau khiến cho đôi nam nữ trẻ đều run lên khe khẽ.
Lúc Lý Tín kề sát mặt nàng, Văn Thiền nghe tiếng hắn thì thầm bên tai nàng như tuyên bố, “Ve Ve, dưa xanh hái sớm có ngọt hay không: thứ nhất là, dưa có hái sớm thì cũng không xem như bị lỗ; thứ hai là ngọt hay không vốn không nằm ở chỗ dưa, mà là ở chỗ nên ‘hái sớm’ hay không nên ‘hái sớm’.
Dưa xanh bị hái ngây ra như phỗng.
Còn thiếu niên đứng lên.
Cảm giác áp bức quanh người chợt tan biến, Văn Thiền ngẩng đầu, ngơ ngẩn nhìn hắn.
Trái tim nàng vẫn còn đập loạn xạ, hắn đứng nơi đầu giường lộ ra một cái nhìn kiêu ngạo tỏ tường. Hắn cười chế giễu nàng, xoay người, đi đến bên cửa sổ. Thiếu nữ ngồi quỳ ở trên giường, vẫn giữ nguyên dáng vẻ như trước, ngơ ngác nhìn chàng thiếu niên thong dong nhảy từ cửa sổ đi ra ngoài.
Hắn vừa đi, Văn Thiền liền nằm nhoài lên trên giường, úp mặt vào gối, hai tay đấm liên tục lên giường, tức giận mắng chửi, “Đồ đáng ghét!”
Nàng lại tưởng hắn muốn hôn nàng!
Nàng muốn hét thật to, muốn trốn đi, muốn gọi người đến!
Nhưng kết quả cái gì cũng không làm được!
Trêu người ta, trêu người ta nửa vời rồi bỏ chạy, Lý Tín đáng ghét quá đi mất!
“Công chủ!” Đúng lúc này, mấy thị vệ của Công chủ Vũ Dương đứng ở sân ngoài mới chậm rãi đi đến, cất giọng hỏi dò tình trạng của Công chủ, “Cô có sao không ạ?” Bọn họ hình như được tiếng cười của thiếu niên nào đó, lúc đi đến nơi thì thấy thấp thoáng một bóng người bay lướt qua tường. Trong lòng chợt chùng xuống, nghĩ: Có lẽ không phải như bọn họ nghĩ đâu?
Văn Thiền buồn bực với bọn họ, “Không có gì!”
Từ trước đến nay mỗi lần xảy ra chuyện, nàng chỉ có thể dựa vào bản thân….
Đám thị vệ trực đêm trong viện bị cơn giận của Công chủ từ đâu đến trút lên trên người, vô cùng bối rối nhưng cũng không dám hỏi thêm, liền nghĩ cách rút lui. Thanh Trúc và một số thị nữ khác nghe thấy tiếng Công chủ nói chuyện, vội vàng chạy đến hầu hạ, nghe giọng nói bực bội của Công chủ vang lên, “Đưa tôi chén nước.”
“Hả?” Mọi người đều không thể hiểu được.
Nhưng mà nghĩ lại, giọng nói của Công chủ quả thật hơi khàn.
Bọn họ không biết rằng, cơn giận trong lòng Công chủ Vũ Dương là do chàng thiếu niên nào đó châm lửa, sét đánh xuống đất chưa kịp bắt lửa thì đã xoay người chuồn mất rồi, trong lúc đó ngọn lửa cháy bùng lên âm ỉ phải lấy nước uống để hạ hỏa.
Trêu điên người ta nửa vời rồi vứt người ta ở đó bỏ chạy, cái trò cù nhây này luôn khiến cho người ta căm ghét đến tận xương tủy.
Phía Công chủ Vũ Dương bên này, đám thị tỳ phải hầu hạ suốt đêm thâu để xoa dịu Văn Thiền. Còn Lý Tín bên kia châm lửa xong xuôi liền ngồi trên mái hiên cao cao hóng gió, ngắm cảnh nhà nhà sáng đèn trong đêm ở quận Cối Kê. Tầm nhìn từ mái hiên rất rộng, vạn vật đều chìm trong làn sương mờ ảo thoắt ẩn thoắt hiện, tâm trạng hắn đang vô cùng vui vẻ.
Trong đêm đen, chàng thiếu niên ngồi trên nơi cao nhất ở quận Cối Kê, nghĩ đến Văn Thiền thì không khỏi bật cười.
Hắn vẫn thường bực bội vì Ve Ve bạc tình bạc nghĩa.
Có lẽ đây là lần đầu tiên, hắn thấy bạc tình bạc nghĩa như Ve Ve cũng có cái tốt.
Vốn tình cảm của nàng với Giang Tam Lang chẳng đậm sâu gì. Nàng thích anh chàng kia, hoàn toàn chỉ dựa vào một trực giác hời hợt. Nàng chỉ nghĩ rằng thân phận hai bên tương xứng, địa vị cũng xứng đôi, anh ta lại là người có năng lực, nếu gả cho hắn thì sẽ có cuộc sống tốt đẹp. Vì vậy, Văn Thiền mới thích.
Cái cách nàng thích hời hợt như vậy, tựa như vũng nước trong, Lý Tín vươn tay ra khoắng mấy cái trong vũng nước cũng dễ dàng khiến nó cạn khô.
Thiếu niên gối đầu lên cánh tay, trở người qua một bên, nằm dọc theo mái ngói nghiêng nghiêng rồi ngủ thiếp đi. Bầu trời ngàn sao lấp lánh phản chiếu trong đôi mắt hắn. Hắn nhìn lên bầu trời rạng rỡ muôn ánh sao, mà ánh trăng ánh sao cũng phủ lên hắn. Đêm đông đầy tuyết, nay dần đã tan. Trên mái hiên còn đọng một ít tuyết, ngưng tụ lại thành từng vũng nước nhỏ. Trong vũng nước ấy lại thấy muôn vàn ánh sao lung linh in hình trong đó. Giống như từng màn sương giăng lối, giống như vạn ánh mắt soi lên. Đêm khuya tĩnh lặng, chàng thiếu niên nằm trên cao, hưởng thụ cảm giác sung sướng chỉ thuộc về mình.
Gió đêm khe khẽ thổi, bầu trời đầy sao. Lý Tín nằm trên cao, hai mắt nhắm nghiền, khóe miệng nhếch lên như đang cười.
Hắn thích tính cách Văn Thiền.
Hắn càng thích cái tính thờ ơ, không để ý gì đến ai của Văn Thiền khi đứng giữa đám đông.
Nàng không vì đàn ông mà mê muội, nàng cũng không dừng lại vì bất cứ ai. Nàng ngây thơ ngờ nghệch bước vào khói lửa nhân gian, những người khác có thể vì nàng mà cả người bị vấy bẩn nhem nhuốc, nhưng nàng vẫn sạch sẽ thanh tao. Mỹ nhân có xinh đến mấy cũng sẽ nói dối, cũng sẽ lừa người. Mà mỹ nhân càng xinh đẹp thì càng không dễ động lòng bởi đàn ông. Trên cơ thể của mỹ nhân luôn có một loại mị lực khiến người ta mê luyến đắm say.
Văn Thiền chính là ví dụ điển hình.
Lý Tín thích nàng như vậy. Nàng không thèm để mắt đến đàn ông trong thiên hạ, tình cảm của nàng trước sau luôn hời hợt, luôn mong manh như thế. Hắn thích chơi với nàng, kiểu cô nương thế này mới khiến hắn si mê.
Lý Tín không nghĩ sẽ đi giết Giang Tam Lang.
Hắn chỉ không chịu đựng nổi việc Văn Thiền lừa gạt tình cảm của hắn, nhưng loại lừa gạt này của Văn Thiền lại nằm trong phạm vi yêu thích của Lý Tín. Chỉ e Giang Tam Lang cũng không biết Văn Thiền chính là cô nương như vậy, giết thật sự uổng… Không! Bỗng nhiên Lý Tín ngồi bật dậy, bắt chéo hai chân, chống cằm suy nghĩ.
Giang Tam Lang chưa gặp nên chưa biết Văn Thiền.
Văn Thiền đẹp như thế, có lang quân nào mà không đem lòng ái mộ, mà không để mắt đến. Văn Thiền theo đuổi Giang Tam Lang, cũng không biết gặp gỡ Giang Tam Lang được bao lần…Ngày rộng tháng dài trôi qua, chẳng lẽ Giang Tam Lang sẽ không động lòng ư?
Sau khi cân nhắc một lúc lâu, Lý Tín nghĩ vẫn nên thử giao chiến đôi lần với Giang Tam Lang để biết rõ thực lực.
……
Như thường lệ, lúc trời chạng vạng, Giang Chiếu Bạch thường vào trong quận đi mua rượu. Mỗi lần về, đều đi qua một con hẻm sâu hun hút, tối tăm. Giang Chiếu Bạch vận bộ bạch y, mang theo vò rượu, chậm rãi bước đi trên con hẻm dài. Một chàng thiếu niên đang ngồi sõng xoài dựa vào gốc cây trên bờ tường.
Lý Tín cúi đầu xuống, nghiêm túc nhìn anh chàng đang đi dọc theo bờ tường, ngẫm nghĩ: Có cách nào làm quen với Giang Tam Lang mà không cần đánh nhau không?
Hắn đưa mắt nhìn xung quanh, dùng chân đá một cái lên tường, một cục đá bật văng ra. Mục tiêu của cục đá này chính là vò rượu trong tay Giang Tam Lang, nó lao thẳng một mạch đến nơi đó. Chờ đến khi chàng trai đang đi dọc bờ tường phát hiện ra kịp thời để tránh đi thì tai họa đã ập xuống đầu anh ta rồi. Anh ta cúi đầu nhìn bàn tay trống không, sau đó lại nhìn vò rượu đã nát tươm, rượu văng tung tóe trên mặt đất.
Giọng nói cà lơ phất phơ của một thiếu niên từ trên cao truyền đến, “Xin lỗi, tôi làm bể mất vò rượu của anh rồi, để tôi đền cho anh.”
Giang Chiếu Bạch ngước mắt lên nhìn thiếu niên nọ. Thiếu niên kia ngồi duỗi chân trên bờ tường, chào hỏi hắn một cách bâng quơ. Thần thái lơ đễnh, có chút tùy tiện. Miệng thì nói đền rượu, nhưng hành động lại có vẻ không đoái hoài gì. Giang Chiếu Bạch im lặng một lúc lâu, chậm rãi nói, “Không cần đâu.”
Bỏ qua đi, nơi xa xôi hẻo lánh thế này, tên thiếu niên kia lại có dáng vẻ vô lại. Anh ta cũng không muốn tính toán làm gì.
Thiếu niên cười khẽ rồi nhảy từ trên bờ tường xuống. Thấy Giang Chiếu Bạch định đi, hắn chặn đường lại. Thiếu niên nhìn anh ta, khóe miệng cong lên, giọng điệu kỳ quái, “Anh đừng đi vội, tôi nói đền anh vò rượu khác rồi mà.”
Giang Chiếu Bạch lạnh nhạt, “Tôi cũng nói không cần rồi…”
Anh ta có tướng mạo xuất chúng, khí chất ôn hòa, giọng điệu nhàn nhạt, có chút khách khí.
Giang Chiếu Bạch tránh sang một bên, thiếu niên cũng tránh qua bên đó.
Giang Chiếu Bạch bước lên, thiếu niên chặn lại.
Hai người bọn họ kẻ đi người chặn, giằng co hồi lâu, Giang Chiếu Bạch không thể nào đi tiếp được. Ánh mắt hiền hòa của chàng thanh niên bỗng chốc thay đổi, bắt đầu nghiêm túc quan sát thiếu niên nhỏ tuổi này. Anh ta từng làm chức đình úy ở Trường An, chuyên xử phạt mấy kẻ tội đồ, cũng từng tiếp xúc với một vài tên lưu manh trong tam giáo cửu lưu. Nhưng chưa có tên nào dám cản đường anh ta từng bước thế này, chắc chắn đây không phải chuyện thường.
Chẳng lẽ là do kẻ thù phái tới?
Trong lòng Giang Chiếu Bạch nảy sinh cảnh giác, nói ‘Đắc tội’, rồi ngay lập tức nắm lấy bả vai của Lý Tín.
Mà điều Lý Tín đang chờ đợi, chính là cơ hội này. Hắn nhanh chóng trượt người xuống, vòng ra phía sau Giang Chiếu Bạch. Chàng thanh niên quay lại, thấy thiếu niên huýt sáo một cách thô lỗ, ngoắc ngoắc ngón út, cười cợt với anh ta. Hành động khiêu khích người ta thế này không thể làm cho Giang Chiếu Bạch tức giận. Anh ta là người trầm tính, thế nên dù người khác có khiêu khích thế nào, anh ta cũng không nổi nóng. Nhưng mà thiếu niên này, e là không đơn giản.
Trong con hẻm sâu, thanh niên và thiếu niên đánh qua đánh lại hơn mười chiêu.
Lý Tín thản nhiên thăm dò thử võ công của Giang Chiếu Bạch, trong lòng thầm giễu cợt xem thường: Chỉ như vậy thôi sao.
Lúc bé, hắn được sự phụ chỉ dạy, có năng khiếu học võ cực kỳ tốt. Tuổi còn nhỏ nhưng đã tung hoành khắp thiên hạ, có không ít người đã từng đối thủ của hắn. Lý Tín chỉ tò mò ở chỗ, lang quân mà Ve Ve coi trọng, rốt cuộc có cái gì hơn người. Nhưng giờ xem ra, võ công của Giang Chiếu Bạch vô cùng bình thường. Lý Tín đánh hồi thì mất hứng, có ý muốn dừng lại, đánh nhau xong mới thành bạn bè với Giang Tam Lang.
Hắn đang định thu tay về, chợt thấy chiêu thức của chàng thiếu niên đối diện bỗng biến đổi. Lúc đánh nhau với hắn, có chiêu thức Lý Tín thấy vô cùng quen thuộc, khiến hắn ngẩn người trong chốc lát, thanh niên kia chớp lấy cơ hội đè lên cổ tay hắn. Lý Tín hoàn hồn, cổ tay hắn khụy xuống, tay còn lại so chiêu với Giang Chiếu Bạch, đồng thời trở mình, nghiêng người bước lùi về sau. Chiêu thức hắn vừa dùng có bảy phần tương tự như chiêu của Giang Chiếu Bạch vừa mới đánh ra trước đó. Trong sự ngạc nhiên của Giang Chiếu Bạch, Lý Tín như ‘rồng thần quẫy đuôi’ * nhảy lên bờ tường.
[*]Thần long bãi vĩ (神龙摆尾): có nghĩa : “rồng thần quẫy đuôi”. Một trong 18 chiêu trong bộ pháp ‘Hàng long thập bát chưởng’.
Nguyên trong kinh Dịch không có câu này, mà chỉ có câu “Lý hổ vĩ, điệt nhân, hung” của hào Lục tam quẻ Lý, có nghĩa “đi sau cọp, đạp đuôi cọp, bị nó quay lại cắn, nguy hiểm”. Kim Dung giải thích tên chiêu này được lấy từ câu trên, để tả khí thế mạnh mẽ và hung dữ của chiêu thức. Người đời sau thấy chữ “hổ” không hợp trong môn chưởng pháp “hàng long” nên đổi thành “Thần long bãi vĩ”.
Lý Tín ngồi xổm trên đầu bờ tường, cúi xuống, dùng ánh mắt đăm chiêu nhìn Giang Chiếu Bạch.
Cứ như vậy, hai người đồng thời thu tay về. Giang Chiếu Bạch trầm ngâm, nghe tiếng chỉ bảo uể oải của Lý Tín, “Chiêu của anh vừa rồi, lựa chọn sai thời điểm để ra tay. Trước đó, tôi đã nhường anh một bước, anh nên dùng chiêu ‘du môn tẩu’ để đón lấy, chứ không phải dùng chiêu ‘cá chép vượt vũ môn’ như thế.”
Giang Chiếu Bạch thoáng nhìn qua hắn, từ tốn nói. “Du môn tẩu? Tôi không biết chiêu này. Bộ pháp này tôi học được là nhờ có Thương Vân tiên sinh chỉ dạy. Ông ấy từng làm môn khách ở nhà tôi một thời gian ngắn lúc tôi còn nhỏ. Để báo đáp ơn cứu mạng của cha tôi nên ông ấy dạy tôi một ít võ công. Tôi cũng chỉ được học cùng ông ấy khoảng tầm một tháng, vì vậy chưa được học hết võ công của Thương Vân tiên sinh. Tôi cũng không dám tự nhận mình là đồ đệ ông ấy. Ngược lại, khiến vị huynh đài chê cười rồi.”
Lý Tín cười vẻ xấu xa, “Không dám tự nhận mình là đồ đệ ông ấy à? Tên hắn thế nào anh cũng lôi ra rồi, chắc là anh rất muốn tự nhận mình làm đồ đệ ông ta phải không?”
Giang Tam Lang nhìn chàng thiếu niên trên bờ tường, dần dần nở nụ cười. Dáng vẻ khách sáo lạnh nhạt trước đó giờ đã tản đi nhiều. Thật đáng thương làm sao, Văn Thiền tốn bao nhiêu thời gian cũng chưa từng khiến cho Giang Tam Lang nhìn nàng bằng đôi mắt khác. Lý Tín với Giang Tam Lang mới gặp nhau lần đầu, đã khiến cho Giang Tam Lang đứng nơi đầu hẻm, chắp tay hướng về chàng thiếu niên đang đứng trên bờ tường kia vái chào, tâm tình phức tạp buồn vui lẫn lộn đang xen, gọi một tiếng, “…… Sư huynh.”
Tuổi tác anh ta có lẽ gần gấp đôi tên nhóc kia, thế nhưng đành phải vội vàng gọi một tiếng ‘Sư huynh”, cứ nghĩ đến lại khiến tâm tình cậu Ba nhà họ Giang phức tạp muôn phần.
Lý Tín cười khà khà, “Sư đệ ngoan.”
Lý Tín nhảy xuống khỏi bờ tường, kết quả đạt được khiến hắn vô cùng hài lòng, vậy là trở thành huynh đệ thân thiết với Giang Tam Lang. Mà lúc Giang Tam Lang chính thức thông báo danh tính họ tên, nhìn thấy người kia nho nhã thanh cao, có vẻ học vấn uyên sâu, trong lòng Lý Tín bỗng dâng lên một ý nghĩ kỳ diệu:
Tây mẫu 3000 tuổi, Bành Tổ 800 năm
Năm tháng thoi đưa, tri kỷ khó tìm.
[*]彭祖 Bành Tổ tức Bành Khang, là một nhân vật trong truyền thuyết Trung Hoa được cho là sống lâu gần 800 tuổi.
瑶母 Tây mẫu hay còn gọi là Tây Vương mẫu là một vị nữ thần tối cao, biểu tượng của trường sinh bất tử.
Ý tác giả muốn nhấn mạnh dẫu sống lâu như Tây mẫu hay Bành tổ nhưng không có ai tìm thấy tri kỷ của mình.
Giang Chiếu Bạch là người hào hoa phong nhã như trăng tỏ trời quang, Văn Thiền lại là người đơn giản như thế, e rằng rất khó để hấp dẫn ánh mắt hắn từ lần đầu tiên. Nếu không gây được chú sự chú ý từ lần đầu tiên, thì cái nhìn lần thứ hai, thứ ba luôn khó hơn gấp bội.
Nếu Lý Tín và Giang Chiếu Bạch trở thành bạn bè, trở thành tri kỷ, thậm chí xưng huynh gọi đệ vậy thì Giang Tam Lang sẽ luôn theo khuôn phép, lễ nghĩa ‘vợ bạn không nên dòm ngó’, như vậy không phải sẽ cắt đứt được luôn sự rung động của Giang Tam Lang với Văn Thiền ngay từ đầu.
Lý Tín rất thưởng thức Giang Chiếu Bạch.
Hắn chỉ cần thay đổi cách tiếp cận, có thể phá hỏng mối quan hệ giữa Giang Chiếu Bạch và Ve Ve dù bất kỳ tình huống nào xảy ra.
Bên này Lý Tín đang ung dung tự tại ủ muôn vàn kế cho nhân duyên của Văn Thiền, nhưng cô nương Văn Thiền không hề hay biết. Nàng trăn trở nghĩ suy, vẫn thấy Lý Tín là một nhân vật vô cùng nguy hiểm. Mấy thị vệ mà nàng cử đi chỉ sợ chả là gì so với Lý Tín. Nhưng Văn Thiền không thể để mình trở thành nguyên nhân hại chết Giang Tam Lang.
Nàng sợ nhiều khả năng Lý Tín sẽ đến gây phiền phức cho Giang Tam Lang!
Thanh Trúc thấy nàng sầu não thế này, liền nói, “Công chủ hay cứ nói thẳng cho Giang Tam Lang biết. Chàng ta là người như thế, chắc sẽ có biện pháp đối phó Lý Tín, hơn nữa Công chủ cũng bớt nhọc lòng suy nghĩ.” ngưng một lát, rồi nhìn Công chủ bằng ánh mắt là lạ, “Công chủ! Cơ hội gặp gỡ Giang Tam Lang tốt thế này, cô muốn buông bỏ ư? Từ khi nào cô trở nên rụt rè như vậy?”
Rụt rè?
Văn Thiền liếc mắt nhìn về phía thị tỳ một cái, thầm nghĩ chị ta khờ khạo quá. Giọng Công chủ trở nên thâm trầm, nói, “Tôi không sợ gặp mặt Giang Tam Lang. Tôi chỉ sợ gặp hắn có ngày mất mạng như chơi.”
Mỗi lần nàng có ý định đi gặp Giang Tam Lang, đều có chuyện phát sinh ngoài ý muốn ập vào người. Chuyện lớn chuyện bé đổ xô lên nhau mà đến, chưa biết chừng có ngày sao băng rơi từ trên trời giáng xuống, nàng cứ như vậy mà bị nện chết toi ấy chứ.
Thanh Trúc: “……”
Tuy nhiên, sau khi đi dạo trong phủ một lúc lâu, Công chủ Vũ Dương lại nghĩ thật kỹ lần nữa, quyết định vẫn nên cẩn thận đi ra khỏi phủ. Nàng suy nghĩ tích cực, tự thôi miên bản thân: Có lẽ tất cả chỉ là ảo giác của mình mà thôi. Mình với Giang Tam Lang vẫn còn có duyên phận, tỷ như lần trước, chàng còn nói chuyện với mình mà….. Mặc dù, có tên khốn Lý Tín nhảy xổ ra giữa chừng, nhưng ít nhất mình với Giang Tam Lang đã có dấu hiệu tiến triển kể từ lần gặp mặt chàng cho đến bây giờ.
Trời vừa rạng sáng.
Để tránh dẫm vào vết xe đổ lần trước, Giang Tam Lang lại càm ràm với nàng lần nữa, gây ảnh hưởng đến việc giảng bài của chàng. Văn Thiền không đi thẳng vào ngõ nhỏ mà xuống xe ngựa, bảo đám tôi tớ thị tỳ đứng ngoài hẻm chờ. Nàng sửa lại vạt áo, mang theo tâm trạng thấp tha thấp thỏm âu lo, một mình bước đi trên con đường dài.
Nàng có chút sợ hãi khi một mình đi bộ trên đường, thế nên nàng ép bản thân phải nghĩ xem lát nữa gặp Giang Tam Lang thì nên nói thế nào về mối đe dọa mà Lý Tín có thể gây ra.
Cho dù Lý Tín không ở đây, nhưng hắn vẫn luôn thu hút sự chú ý của Văn Thiền.
Văn Thiền suy nghĩ miên man suốt dọc đường, chuẩn bị tâm thế suốt dọc đường, nhưng ngàn vạn lần không nghĩ đến, đến bước cuối thì bị vắt kiệt —— nàng vất vả lắm mới tìm được gian nhà trúc của Giang Tam Lang. Đến chỗ Giang Tam Lang xong, Văn Thiền không chỉ gặp được người mình muốn gặp, mà còn gặp được người mình không nên thấy.
Ánh ban mai dìu dịu, trời tờ mờ sáng, đám học trò còn chưa đến để nghe Giang Tam Lang truyền thụ đạo lý, giải đáp thắc mắc thì đã có người đến từ sớm rồi.
Dưới gốc cây đa bên ngoài gian trúc đơn sơ, có một chiếc bàn vuông, dài bằng gỗ và hai tấm đệm bồ đoàn. Một chàng thanh niên vận bạch y nho nhã như thần tiên hạ phàm, còn chàng thiếu niên đối diện mặc áo vải thô sơ chuyện trò vui vẻ với nhau, thỉnh thoảng còn nghe thấy tiếng cười đùa. Chàng thiếu niên thấy Văn Thiền xuất hiện thì đã bắt đầu chú ý từ giây phút đầu tiên. Ánh nắng rọi lên khuôn mặt hết sức nham hiểm của hắn, hắn ngẩng đầu lên, nở một nụ cười đầy ẩn ý sâu xa với nàng.
Văn Thiền cứng họng.
Bởi vì trong lúc chuyện trò, Lý Tín dừng lại thế nên Giang Tam Lang mới chú ý, có vị khách ghé qua. Ngoảnh mặt lại, thấy thiếu nữ xinh đẹp đang đứng dưới ánh ban mai mờ nhạt, gió khẽ thổi qua. Khuôn mặt Giang Chiếu Bạch khựng lại một lúc. Anh ta thấy có chút đau đầu, không hiểu tại sao cô nương này lại đến nữa nhưng không phát tác. Anh ta khách sáo giới thiệu cho Lý Tín, “Hiền đệ, cậu qua đây, để tôi giới thiệu cho cậu. Vị cô nương này chính là Công chủ Vũ Dương, còn đây là….”
Văn Thiền: “……”
Hiền đệ?!
Nàng choáng đến mức sắp ngất đi, chỉ muốn quay người đi luôn cho xong.
Trong lúc, nàng nói không nên lời, tên thiếu niên đáng ghét kia lại nở nụ cười ẩn ý với nàng, vô cùng thảo mai, “Ngại quá! Lại là tôi. Chính là tôi đây.”
Ánh mắt hắn như đang hỏi nàng: Có thấy ý đồ của tôi không?
Mặt Văn Thiền như đưa đám: Thấy rồi, thấy rồi!
Bên này đang thẳng thắn trao đổi tình cảm, đất trời hòa hợp. A Nam đứng đầu đường chờ đám lưu manh, còn giúp Lý gia đi tìm cậu Hai thất lạc. Hai ngày trước, thiếu niên Lý Giang được Lý Tín gọi đi nghe ngóng vụ buôn lậu muối. Bởi vì một lòng luôn nghĩ cách làm sao để báo cho quan phủ nên Lý Giang rất tích cực tham gia phi vụ này, vẫn chưa biết chuyện cậu Hai nhà họ Lý.
Sáng sớm nay, hắn xong việc bên kia, vội vàng chạy sang bên này. Đi qua một con phố nghe tiếng hai, ba đám lưu manh túm tụm đang bàn chuyện cậu Hai nhà họ Lý, “……. A Nam bảo chúng ta đi tìm lang quân có bớt sau lưng. Ai mà biết đó là cậu Hai nhà họ Lý? Lần này mà tìm được thì thăng quan phát tài, tiền đồ rộng mở đó!”
Lý Giang trốn trong góc, nghe tụi nó thầm thì một lúc, sắc mặt càng ngày càng lạnh lẽo ——
Bớt sau lưng!
Lang quân nhà Lý quận thủ!
Hắn không biết chuyện này!
Lý Tín và A Nam, vậy mà lại lừa hắn!
Quả nhiên bọn chúng như hắn vẫn nghĩ, chẳng phải cái loại tốt đẹp gì!
Hi hi… Mình đoán đúng, chỉ ko nghĩ ra họ là huynh đệ chung thầy… Cảm ơn các nàng vì đã edit rất nhanh và rất hay!
Bất ngờ nhỉ. Đáng thương cho cô nương Văn Thiền. Kkk
Văn Thiền quê xệ! Tưởng được cái cớ gặp người trong mộng mà ko ngờ lại gặp cả người trong…mị. Giờ thì tiến thoái lưỡng nan. Ko biết nàng sẽ giải thích với Giang lang thế nào khi vừa bình minh đã đơn thân tìm đến! Hóng tập tiếp theo😀