Biểu ca thấy nàng đẹp mê say – Chương 51
Vì sao anh không thích tôi?
Lý Tín ngồi trong phòng nói chuyện với Văn Dung. Trong phòng đốt than, khi bọn họ bước vào, các cửa sổ cũng được khép lại. Mấy thị tỳ đi ra đi vào, chuẩn bị trà cụ cho hai người, rồi nhẹ nhàng bước ra ngoài để không làm phiền bọn họ. Văn Dung lẳng lặng ngồi trước bàn, lặng im bất động, nhìn thiếu niên ngồi đối diện đang rửa chén châm trà một cách vụng về.
Ở thời đại này, trà đạo chỉ lưu truyền trong thế gia đại tộc, quán trà cũng có ở ngoài nhưng trình tự các bước không rườm rà như ở thế gia đại tộc. Lý Tín đến từ bên ngoài, thế nên không thành thục mấy nghi thức này như bọn họ. Nhưng ngón tay cậu ta thon dài, từng khớp ngón tay mượt mà, uyển chuyển cho nên mấy động tác nhấc tay cũng không có vẻ vụng về luống cuống.
Thiếu niên vốn là một người mạnh mẽ, mỗi hành động đều rất dứt khoát.
Văn Dung trầm tư suy nghĩ.
Bà nhìn thấy con mèo trắng như tuyết đang bò từ cửa sổ vào, kêu ‘meo meo’ hai tiếng, thấy không ai để ý bèn đi đến gần bàn, vươn thân mình giãn ra, nhàn nhã đứng trên bàn lượn qua lượn lại. Tia nắng chiếu lên trên người chú mèo trông như một đám mây trắng bồng bềnh rực rỡ.
Văn Dung vẫn dõi mắt nhìn chàng thiếu niên.
Đến khi Lý Tín mời bà uống trà, mỉm cười với bà, “Thực không khéo, để chê cười rồi.”
Văn Dung khẽ nói nhỏ “Có đâu”, nhận chén trà trong tay cậu. Chén trà trong veo sóng sánh trong tay bà, nhưng bà không cúi đầu nhìn xem, một mực dán mắt vào cậu thiếu niên. Văn Dung nhìn cậu ta, “Suốt mấy năm từ đó đến giờ, con không nghĩ đến chuyện quay về sao?”
Lý Tín nói, “Con vẫn luôn ở bên ngoài, bận bịu việc của mình. Con cũng không nhớ rõ mọi thứ ở đây, cho đến khi Lý quận….Cha tìm được con. Còn nói mẹ rất nhớ con, phải không?”
Văn Dung mỉm cười..
Bà có phong thái thanh tao, lúc cười rộ lên vô cùng dịu dàng giống như hồ nước xanh trong, phẳng lặng dưới chân núi. Không sáng trong như nước chảy từ khe suối, vẻ đẹp đó chỉ dành cho thiếu nữ ngây thơ, hồn nhiên chưa trải sự đời. Văn Dung không còn là thiếu nữ nữa, bà đã trải qua quá nhiều chuyện, mà cũng suy nghĩ quá nhiều. Thời gian thấm thoắt trôi qua khiến bà điên dại. Trong cơn điên ấy, bà dần mỏi mệt, dần trở nên thầm lặng.
Dưới cái nhìn chăm chú của Văn Dung, Lý Tín đổ người nghiêng về phía trước, hình ảnh bà phản chiếu trong đôi mắt cậu. Bà nhận ra đôi mắt thiếu niên sắc trắng, sắc đen vô cùng rõ ràng, vô cùng thu hút người khác. Lúc cậu ta tập trung nhìn ai đó, dễ dàng câu hồn đoạt phách người ta. Lý Tín nói, “Suốt mùa đông, mẹ đều bận chăm sóc mấy khóm hoa đó à? Mẹ thích trồng chúng sao?”
Văn Dung nói, “Không phải. Trước kia thì thích, nhưng giờ chỉ làm để giết thời gian thôi.”
Lý Tín mỉm cười, lộ cả hàm răng trắng, sáng ngời trong mắt Văn Dung. Không khí u ám quấn quanh Văn Dung bao trùm nặng nề lên chỗ bà ở, lạnh lẽo không có chút sức sống nào. Nhưng khi Lý Tín ngồi đây, lúc nở nụ cười tươi tắn, như mang cả mùa xuân đến nơi giá lạnh này. Cậu nói, “Sau này, con sẽ qua đây thường xuyên để nói chuyện với mẹ, để mẹ giết thời gian nhé.”
Văn Dung thoáng kinh ngạc, “Đây không phải là việc cần thiết đâu.”
Lý Tín liền nói, “Con muốn làm gì thì làm cái đó thôi. Việc nào con muốn làm thì sẽ làm rất tốt. Mẹ không cần lo lắng đâu. Mẹ muốn làm cái gì? Con sẽ đến làm cùng mẹ.”
“Mẹ có thể làm gì được nhỉ? Con thấy mẹ nên làm gì?”
“Chăm sóc sức khỏe, thường xuyên ra ngoài đi dạo. Mọi người đều nói sức khỏe của mẹ không tốt, con thấy cũng phải thôi. Cả ngày mẹ đều ngồi ở cái nơi ngột ngạt này, mẹ không buồn chết mất, là đã giỏi lắm rồi.”
Văn Dung lại cười tiếp.
Thị nữ đứng canh cửa, phát hiện từ khi Lý Tín đến, phu nhân đã cười rất nhiều.
Văn Dung rũ mắt, hỏi, “Mấy năm này, con thế nào?”
Lý Tín ôn hòa, “Thời gian còn nhiều, con sẽ từ từ kể cho mẹ nghe.” Lại hỏi tiếp, “Mẹ thì sao?”
“Mẹ cũng từ từ kể cho con nghe.”
Im lặng lúc lâu, Văn Dung nói, “Con đã đến rồi thì sẽ không bao giờ đi nữa phải không?”
“Cái này cũng khó nói. Chắc mẹ cũng không đến nỗi muốn cột con lại luôn bên người chứ, đi đâu thì kè kè theo đó?”
Văn Dung bật cười, “Không đến mức thế. Không đến mức thế.”
Từ đầu đến cuối, thiếu niên và phu nhân ngồi nói chuyện bên cửa sổ. Họ hàn huyên tâm sự với nhau, lắng nghe cuộc sống của người kia. Bầu không khí rất ấm cúng, Văn Dung vẫn luôn lắng tai nghe Lý Tín chậm rãi kể chuyện. Bà không ngập tràn hoài nghi, lòng đầy cảnh giác giống như Lý quận thủ nghĩ. Bà cũng không yêu cầu xem cái bớt mà Lý Tín chịu bao khổ cực làm giả. Lúc bà nhìn chàng thiếu niên, rất bình tĩnh tiếp nhận đây là Nhị Lang.
Nhưng tất cả những chuyện này, một phần nhờ có nhân duyên đưa đẩy, một phần nữa nhờ có Lý Tín dẫn dắt khéo léo.
Nhân duyên đưa đẩy là, mô tả của Văn Thiền đối với anh họ nhà mình trước đó; Còn Lý Tín cố tình chọn thời điểm cậu xuất hiện, chính là con mèo, để bắt đầu khơi gợi câu chuyện.
Tinh thần Văn Dung vô cùng yếu, cho nên cậu không dám nói qua loa, không thể để cho bà có chút nghi ngờ. Cậu đã lường trước các loại phản ứng của Văn Dung, như hồi cậu vẫn còn làm lưu manh, muốn theo đuổi Văn Thiền, cậu đã trù tính bao nhiêu bước để khiến cho Văn Thiền thích cậu.
Cậu cố gắng hết sức để nghiền ngẫm tâm lý Văn Dung, nghiền ngẫm phản ứng của Nhị Lang lúc trả lời, thế nên lần gặp mặt này trở nên an ổn, trở nên hợp lý theo lẽ thường.
Cậu tính toán là thế, nhưng trong lòng cũng thực sự thương hại Văn Dung.
Lý Giang đã chết.
Là bị A Nam giết chết.
Con người Lý Giang vốn hẹp hòi, cũng chẳng phải là người tốt đẹp gì. Lý Tín chắc chắn, cho dù A Nam không giết Lý Giang, nếu Lý Giang vẫn tiếp tục như vậy thì cũng sẽ có một ngày, Lý Giang chết trong tay cậu.
Cho dù là trái hay là phải, Lý Tín và Lý Giang luôn đứng ở hai phía đối lập nhau.
Không ai trong số bọn họ vô tội.
Vô tội nhất chỉ có Văn Dung, chờ đợi đến mỏi mòn.
Văn Dung nhớ Nhị Lang biết bao, ngày ngóng đêm mong. Bà tưởng tượng thiếu niên lớn lên sẽ trông như thế nào; bà cũng lo lắng, sợ thiếu niên sẽ không quay về nữa. Lý quận thủ nghĩ Văn Dung sẽ tràn đầy nghi ngờ, nhưng thực tế Văn Dung không có chút hoài nghi nào. Bệnh của bà rất nặng, mà người mang bệnh nặng, nếu bắt được chút hy vọng thì họ sẽ không dễ dàng buông tha.
Chàng thiếu niên nói chuyện với phụ nhân đến quá trưa, tay nắm tay, ôn hòa nói chuyện. Kể lể chuyện đã xảy ra trong mấy năm gần đây, hỏi cuộc sống thường ngày của người kia, và cũng muốn khẳng định rằng liệu có mãi được như thế này, không bao giờ đi nữa. Một buổi chiều, Văn Dung hỏi ‘Con có đi nữa không?’ đến mấy lần. Lúc đầu, Lý Tín nói ‘không chắc lắm’, sau lại thành ‘không đâu’. Bà gặng hỏi bao nhiêu lần, cậu cũng xác nhận hết bấy nhiêu.
Trong chớp mắt ngẩng đầu lên, Lý Tín nhìn thấy giọt lệ chảy từ khóe mắt Văn Dung
Lòng cậu chùng xuống, dừng lại một chút, đứng dậy đi đến ngồi bên cạnh bà, hỏi, “Con muốn ngồi gần mẹ một chút, mẹ có ngại không?”
Ngón tay Văn Dung run rẩy được chàng thiếu niên nắm lấy. Đầu ngón tay bà lạnh buốt, mà bàn tay cậu lại ấm nóng vô cùng, mang theo nhiệt huyết tuổi trẻ. Sống mũi Văn Dung chua xót, không kiềm lòng được mà khóc lên.
Nhiều năm như thế…Nhiều năm như thế……
Nắng chiều ấm áp, Lý Hoài An bước vào viện, đầu tiên nhìn thấy mấy thị tỳ đang ngồi ở hành lang chơi đùa với mèo. Chú mèo vẫn mang dáng vẻ cao ngạo không ai địch nổi như thế. Mấy thị tỳ nhẹ nhàng đứng lên thi lễ với Lý quận thủ. Con mèo kia chỉ rên một tiếng rồi xoay người bỏ đi. Chú mèo Tuyết Đoàn muốn nhảy lên bậc cửa sổ, đi vào bên trong nghe hai người nói chuyện. Nhưng sau đó, nó không nhảy lên cửa sổ nữa, vì bị một thị tỳ nhanh trí tóm được chiếc đuôi, bế ra ngoài.
Vị ma ma lớn tuổi hỏi ý kiến chủ công, “Nữ quân đang nói chuyện với Nhị Lang. Nữ quân rất thích Nhị Lang. Nhị Lang cũng chăm sóc với nữ quân vô cùng cẩn thận. Gió lớn, Nhị Lang còn gọi người đến khoác áo cho nữ quân, dìu nữ quân vào trong phòng nói chuyện. Chủ công không cần lo lắng đâu ạ.”
Lý quận thủ không nói gì. Tính ông vốn ít nói, mọi người cũng đã quen.
Ông đứng bên cạnh vườn hoa, nhìn thấy hình ảnh mờ nhạt ở nơi cửa sổ, thấy bóng dáng chàng thiếu niên đang ngồi cùng vợ mình.
Bao nhiêu năm đằng đẵng trôi qua rồi.
Bấy nhiêu người thê lương một cõi.
Nhưng thời gian cứ lặng lẽ trôi, có một số người, suốt cả đời vẫn không đợi được; có một số người vượt qua bao núi bao sông, tình cờ đi đến đây.
Bước ra từ trong bóng đêm, giữa màn sương mù dày đặc bủa vây, trái tim thật cô quạnh, lạnh lẽo biết bao.
Nhưng lúc này, nhìn thấy cảnh vợ mình nói chuyện với cậu thiếu niên kia, giống như cảm giác được một sợi dây mờ ảo buộc giữa hai người họ. Lý quận thủ không đi vào mà chỉ xoay người rời đi. Dẫu việc này là sai, vậy thì cứ để sai cả đời đi. Ông muốn lừa A Dung cả đời, và cũng hy vọng Lý Tín có thể lừa A Dung cả đời.
Để vợ ông tiếp tục sống trong giấc mơ đó, không cần tỉnh dậy nữa.
Bất cứ kẻ nào muốn đánh thức nàng, muốn làm cho nàng quay về với hiện thực tàn nhẫn, ông – Lý Hoài An sẽ giết hết không tha.
……
Mấy ngày gần đây, Lý Tín vừa đọc sách, vừa nói chuyện với Văn Dung. Tinh thần Văn Dung vẫn lúc tỉnh lúc mê như vậy, có lúc nhớ rõ Văn Thiền kể gì đó về anh Hai họ, có lúc lại băn khoăn nguyên nhân Lý Tín xuất hiện. Một năm qua, bà đắm chìm trong thế giới của riêng mình, biết bao lần tưởng tượng Nhị Lang đang ở bên cạnh mình. Cho đến khi Nhị Lang thực sự xuất hiện, bà không phân biệt được Nhị Lang là do chồng mình tìm về, hay là trước nay chưa rời mình nửa bước.
Lý Tín kiên nhẫn nhắc đi nhắc lại với bà, là cậu bị lạc, là cậu mới quay về.
Cậu giúp bà sắp xếp lại suy nghĩ, để bà không bị rối loạn tinh thần. Có thể trong khoảnh khắc nào đó, bà lại nghĩ Nhị Lang trước nay chưa từng xuất hiện, sẽ phát bệnh trở lại.
Điều Văn Dung cần nhất hiện nay là Lý Tín. Thế nên, Lý Tin không thể rời xa bà được.
Ngoại trừ đọc sách, thời gian còn lại cậu đều đến chơi với Văn Dung.
Ngày qua ngày trôi qua như thế nên không có thời gian đến tìm Văn Thiền.
Bên này Văn Thiền cũng đau khổ không kém, vừa phải sắp xếp lại mớ tình cảm hỗn loạn trong lòng mình, vừa bị chị Hai ép luyện chữ. Cô cả nhà nàng thích trồng hoa, còn nàng ở bên này, mỗi ngày đều xé hoa —— “Mình thích hắn…Mình không thích hắn…Mình thích hắn. Mình không thích hắn…Mình không thích hắn!”
Cô gái nhỏ run rẩy nhìn một cánh hoa cuối cùng còn sót lại giữa các ngón tay, hai mắt mở to “Gì đây?! Mình không thích hắn ư? Không thể nào có chuyện đó! Làm lại!”
Nàng lại muốn đi đến chậu cây hoa hồng vừa mới đem đến đặt gần cửa sổ, hái hoa.
Lúc Thanh Trúc bước vào, thấy Công chủ tàn phá hoa cỏ như thế, cánh hoa hồng đỏ thắm nằm tan tác trên đất. Quả thực Thanh Trúc sắp phát điên rồi. Cô hít sâu, hỏi công chủ, “Cô nói hắn, hẳn là ‘Lý Tín’ phải không? Thực ra, cô thích anh Hai họ nhà cô, nhưng vì trong lòng cô còn nhiều đắn đo nên mới bứt cánh hoa, nghĩ đến Giang Tam Lang rồi lại nghĩ đến những lang quân khác, cô thấy không cam lòng chứ gì. Cho nên, kết quả cuối cùng lại thành
‘không thích’. Cô chắc chắn là thích người ta rồi! Cô đừng bứt hoa nữa!”
Giờ Thanh Trúc cũng đang nóng mặt: Từ lâu, cô đã khuyên Công chủ đừng tiếp xúc với Lý Tín quá nhiều. Nào ngờ, Lý Tín đột nhiên biến thành anh Hại họ của Công chủ. Lời cô nói không khác gì đánh rắm….Nếu Lý Tín là Nhị Lang Lý gia, Công chủ muốn kết giao thì kết giao, cô cũng không ý kiến gì.
Cô chỉ có một ý kiến duy nhất là Công chủ rảnh quá, ngồi bứt cánh hoa chơi!
Nếu thích thì cô đi tìm người ta đi chứ! Ngồi đây xoắn quẩy cái gì!
Ai ngờ Thanh Trúc cứ nghĩ mình khuyên bảo được Văn Thiền, nhưng sau khi Văn Thiền nghe xong, không những không thoát được khỏi bế tắc, trái lại vẻ mặt còn đau khổ hơn. Nàng ngẩng khuôn mặt gầy đi một vòng, đôi mắt đen u buồn đến mức sắp rơi lệ, “Tôi nói ‘hắn’ ở đây không phải là anh Hai. Mà là Giang Tam Lang cơ.”
Thanh Trúc: “……”
Thế nên, Công chủ bứt cánh hoa, đi đến kết luận ‘Mình không thích Giang Tam Lang”, khiến bản thân cũng khiếp sợ? Khiến Công chủ không thể tin được?”
Thanh Trúc không biết nói gì cho phải.
Cô cảm thấy Văn Thiền dở hơi.
Văn Thiền cũng tự cảm thấy mình dở hơi thật.
Nàng thở dài ảo não, vứt bông hoa trong tay, nhoài người nằm úp về phía trước. Nàng cứ thế vươn người xuống nằm thấp xuống dần, đến khi người va phải mặt bàn, hét lên một tiếng thét chói tai khiến Thanh Trúc đang nhặt hoa trên đất cũng nhảy dựng lên. Thanh Trúc ngẩng đầu nhìn lên, thấy Văn Thiền dùng tay ấn vào bầu ngực đang phập phồng lên xuống, nước mắt lã chã.
Một cô gái trẻ như Thanh Trúc, trong chốc lát cô không hiểu được phản ứng của công chủ, không biết nàng ấy đang thét gào chuyện gì.
Ma ma ngoài cửa bước vào, trong lòng hiểu rõ, đi đến, đồng thời trách Văn Thiền, “Công chủ à! Tôi nói với cô bao nhiêu lần rồi. Cơ thể cô đang trong thời kỳ phát triển, cô đừng làm ẩu như thế được không? Đè hỏng rồi, sau này không to lên được nữa đâu.”
Thanh Trúc thấy ma ma gọi người đến đóng cửa sổ, dìu Văn Thiền đi đến giường, mới hiểu đã xảy ra chuyện gì. Cô cắn môi, mặt đỏ bừng, đi cùng Bích Tỉ và thị nữ khác qua xem, trong lòng vui mừng: Công chủ phát triển muộn hơn so với các cô nương khác, chắc là do thể chất yếu ớt. Nàng sắp mười bốn tuổi rồi mà ngực vẫn còn bé như vậy, các ma ma hầu hạ thấy thế đều vô cùng sốt ruột. Không biết dạo này có bị cái gì kích thích không, có vẻ như sau khi đến Cối Kê, chỗ ấy của Văn Thiền mới dần thức tỉnh, bắt đầu trưởng thành……
Buông bức mành xuống, ma ma và mấy thị tỳ vây quanh Văn Thiền, giúp Văn Thiền cởi y phục, xem bộ ngực mềm trắng nõn của nàng. Cô gái có làn da thật đẹp, nước da trắng ngần, bầu ngực tròn tròn, bắt đầu vểnh căng lên. Trước đó, đầu nhũ hoa va vào bàn, đau đến mức đỏ hồng lên. Giờ các nàng nhìn xem, chỉ thấy đường cong nhấp nhô xinh đẹp, mượt mà. Một đám con gái nhìn vào, ai nấy đều cảm thấy miệng lưỡi có chút khô khốc, không dám nhìn thẳng tiếp.
Mấy thị tỳ trong thế gia đại tộc đều chăm sóc tiểu thư. Như Thanh Trúc và các thị tỳ khác thường được nghe ma ma giảng dạy về các thói quen sinh hoạt hàng ngày của Công chủ, cũng không thấy có gì phải ngượng. Còn Văn Thiền, cơ thể của nàng từ bé đến lớn đều bị thị tỳ nhìn qua hết, nàng đỏ mặt là vì mình đã trưởng thành, chữ không phải xấu hổ vì bị nhìn thấy.
Văn Thiền còn mang vẻ đau khổ, oán giận với ma ma, “Tôi thấy chỗ này nặng nề lắm, đi đường cũng thấy khó khăn, chỉ cần chạm nhẹ một cái là đau.”
Ma ma nói, “Trước đây cô không đau à? Bắt đầu đau từ khi nào?”
Văn Thiền ậm ừ qua loa. Nàng bắt đầu đau từ khi nào? Một tháng trước, bắt đầu từ khi bị Lý Tín đè chặt lên ngực. Những nàng sao dám nói với ma ma được?
Ma ma nhìn nàng bầu ngực tròn vểnh lên, vui mừng cười nói, “Không thành vấn đề, cái này chứng minh Công chủ đã trưởng thành. Qua mấy tháng nữa sẽ không còn đau. Chờ qua lễ cập kê, mấy năm nữa, Công chủ có thể hứa hôn được rồi.”
Văn Thiền nói, “Giờ làm luôn cũng được mà!”
Ma ma mỉm cười, không nói gì. Ý bà nói chính là phá thân, chuyện này khác hẳn với khái niệm lấy chồng của cô nương ngây thơ – Văn Thiền. Con gái thế gia đại tộc thường sẽ kết hôn sớm. Đa phần là mười lăm tuổi. Nhưng nữ lang được chăm sóc tốt đến mấy, dù có lấy chồng đều được ma ma trông chừng bên người khuyên bảo nàng không nên quan hệ quá sớm. Tuy không có lý giải xác thực rõ ràng, nhưng nhiều thế gia đại tộc đã chắt lọc kinh nghiệm suốt nhiều năm, đều nhận thấy việc phá thân quá sớm sẽ không tốt cho gia đình nhà gái.
Giống chị gái của Văn Thiền – Văn Xu.
Cô gả cho Ninh Vương lúc mười lăm tuổi.
Mãi đến 17 tuổi, phu thê hai người mới chính thức hợp phòng.
Sau khi hợp phòng, do sức khỏe Ninh Vương không tốt, cho nên hai người vẫn chưa muốn có con sớm.
Bên ngoài không biết vì sao lại có ít lời đồn thổi về Ninh Vương phi, nói Ninh Vương phi chỉ e không thể sinh con, còn bám rịt lấy chủ quân không buông, lan truyền trong dân gian. Nhưng quy củ của Văn gia chính là như thế, mà hoàng thất cũng thấy có lý. Hơn nữa, Ninh vương cũng không thèm quan tâm, bên ngoài nói sao thì nói.
“Tiểu Thiền, em đang làm gì trong phòng thế?” Mấy thị tỳ vây quanh Công chủ kể chuyện thầm kín riêng tư, cùng nhau cười đùa. Đột nhiên, một giọng nói thình lình vang lên, Văn Thiền rùng mình một cái. Nàng cởi áo trước đó đã lâu, một bên bờ vai để trần nói chuyện với thị tỳ hồi lâu mà không thấy lạnh. Chị Hai nhà nàng đứng ở bên ngoài vừa gào lên, cánh tay nàng nổi da gà ngay lập tức.
Hốt hoảng mặc nhanh y phục, đi ra ngoài gặp Văn Xu.
Văn Xu gườm nàng một cái, cũng lười nói cô em gái nhìn thấy mình cứ như nhìn thấy chuột thấy mèo. Hôm nay, tâm tình Văn Xu rất tốt, kiểm tra xong bài tập của Văn Thiền, cũng không nói gì. Ngược lại, cô đắn đo một lúc, nói với Văn Thiền, “Chị nghe nói Giang Tam Lang đang dạy học ở thành tây, không biết đang làm cái quái gì. Chị muốn đi xem sao, em có muốn nhắn nhủ gửi gắm gì không?”
Văn Thiền có dự cảm chị Hai muốn đến hỏi tội Giang Tam Lang.
Hỏi Giang Tam Lang tại sao lại lừa gạt yêu đương với cô nương mới lớn ……
Giang Tam Lang à.
Giang Chiếu Bạch.
Văn Thiền nghĩ: Mấy hôm nay, ngày nào mình cũng nghĩ đến chàng ấy. Nhưng suy nghĩ của mình, chỉ e khác hẳn với suy nghĩ của mọi người. Mỗi ngày mình đều nghĩ đến chàng ấy, chỉ thấy khoảng cách giữa chàng ấy với mình, càng ngày càng xa, càng ngày càng vô vọng.
Mỗi lần trái tim đập lên dồn dập, đều không liên quan đến Giang Chiếu Bạch.
Có lẽ nàng cũng không biết rõ cảm giác của mình với Lý Tín là gì, bởi vì cô không thích cảm giác đó cho lắm. Nhưng nàng cũng ý thức được rất rõ rằng nàng cũng không thực sự thích Giang Tam Lang.
Chị Hai muốn đến cửa hỏi tội thay nàng……
Văn Thiền nghiến chặt răng, ngẩng đầu lên thật kiên định, “Em cũng muốn đi thành tây. Em cũng muốn gặp Giang Tam Lang.”
Văn Xu thoáng ngạc nhiên, cô do dự vì muốn thuyết phục em gái từ bỏ Giang Tam Lang, nhưng cô không ngờ em gái mình lại có ý muốn đi theo. Nhưng nhìn thấy dáng vẻ ngày nhớ đêm mong của em gái, Văn Xu chỉ có thể buồn bực trong lòng, còn trên mặt không thể hiện điều gì.
Vì thế, Văn Xu càng ghét Giang Tam Lang thêm.
Cô biết một số chuyện quá khứ của Giang Tam Lang, cho nên cô mới cảm thấy Giang Tam Lang với em gái mình sẽ không thể có chuyện gì xảy ra được; Nhưng kể cả cô không biết rõ quá khứ của Giang Tam Lang đi chăng nữa, nàng mới chỉ gặp Giang Tam đôi lần thì biết. Nếu là chồng, người như anh ta sẽ không phù hợp với cô nương quá ngây thơ ngờ nghệch, cả ngày chỉ biết yêu yêu đương đương như em gái nhà mình.
Lúc hai chị em ra khỏi phủ, trời đã xế chiều, chợt có trận tuyết nổi lên dày đặc. Giống như Lý Tín nói với Văn Dung hai ngày trước, e là hai ngày sau sẽ có tuyết rơi. Xe ngựa lộc cộc vang lên suốt dọc đường, Văn Thiền ngồi trên xe, tâm trạng thẫn thờ. Nàng xốc một góc mành xe lên, ngắm bông tuyết đang bay lất phất bên ngoài. Bỗng nhiên, nàng nhớ mấy lần Lý Tín đã nói qua, khí hậu năm nay rất khác thường.
Không biết Lý Tín đang làm gì……
Á, không thể gọi “Lý Tín”. Phải gọi hắn “Anh Hai”.
Nhưng đến giờ, suy nghĩ của nàng vẫn còn rối tinh rối mù, không biết vì sao hắn lại biến thành anh Hai nhà nàng. Nếu hắn thật sự là Nhị Lang Lý gia, hắn đã gặp mình biết bao lần, tại sao hắn không nói hắn là Nhị Lang Lý gia? Nếu hắn là Nhị Lang Lý gia, nếu hắn đúng là anh họ mình, vậy thì nàng cũng không ngại xuất thân hắn thấp hơn đâu…
Tuy nhiên, Văn Thiền đổi suy nghĩ: Mình không ngại xuất thân hắn thấp hơn. Mình chỉ ngại hắn lớn lên xấu quá.
Nếu hắn lớn lên đẹp tý thì……
Mình còn sợ hắn đối xử với mình không đủ dịu dàng, không chiều chuộng mình đủ……
Văn Thiền nghĩ đến hắn, hai mắt liền sáng lên lấp lánh nhìn tuyết bay ngập tràn giữa trời đất. Giống như sẽ có thiếu niên bay từ trên trời xuống…Nhưng nàng vẫn thấy anh ta không giống anh Hai nhà nàng.
Trong lòng Văn Thiền luôn có cảm giác như vậy, nhưng lại giữ kín không nói với ai. Nàng biết rất nhiều nhược điểm của Lý Tín, điểm đáng ngờ cũng có không ít. Mọi người đều nghĩ nàng ngốc nghếch ngây thơ, nhưng nàng lại thấy như vậy càng tốt, càng tự do hơn. Như Lý Tín nói, ít nhất sức khỏe cô cả sẽ tốt hơn nhiều; Lý Tín cũng thỏa mãn ảo tưởng của Lý Y Ninh về anh trai; Lý Tín cũng không thích giao thiệp với mấy lang quân khác mặc dù Lý quận thủ đã nhắc nhở nhiều lần; Lý Tín còn….
Dù sao hắn rất giỏi.
Văn Xu thở dài, “Tiểu Thiền, em đừng nghĩ nhiều. Giang Tam Lang chắc không phải có ý đồ gì xấu với em đâu. Tuy anh ta có sai, chị Hai sẽ giúp em dạy dỗ anh ta. Em đừng đau lòng.”
Văn Thiền hồi phục tinh thần, “…… Em đâu có đau lòng.”
Văn Xu không đáp, nhưng cũng không tin.
Văn Thiền nói, “Em với Giang Tam Lang, thực ra không hề quen biết nhau. Em luôn cảm thấy số em khắc với anh ấy nên có khả năng anh ấy sẽ thích người khác….” Điển hình như Lý Tín, “Em không những sợ anh ấy khắc mệnh mình, mà còn e dè tính cách anh ấy còn nhiều khuyết thiếu,” Chàng ấy vậy mà lại có thể nói chuyện đến mức say mê với tên tạo phản Lý Tín, “Cho nên em thực sự không thường xuyên gặp anh ấy.”
Văn Xu càng nghe càng sầu não thêm: Không thường xuyên gặp, đã thích đến vậy. Nếu thường xuyên gặp nữa thì phải làm sao bây giờ?
Văn Thiền: “……”
Nàng cười hì hì vòng tay ôm lấy chị Hai, rúc vào trong lồng ngực của chị ấy, “Chị thật quan tâm đến em….Nhưng chị yên tâm, em không buồn chút nào đâu….”
Văn Thiền nói mình không buồn chút nào, Văn Xu không tin. Nhưng mãi đến lúc bọn họ sắp tới thành tây rồi, rẽ vào con hẻm nhỏ, nhìn thấy Giang Tam Lang, Văn Thiền vẫn mang vẻ mặt kia, Ninh Vương phi mới sinh nghi trong lòng. Giang Tam Lang thực sự biết hưởng thụ, tuyết rơi dày đặc, vậy mà anh ta còn bảo kẻ hầu dọn dẹp sạch sẽ, đặt một chiếc bàn trà giữa sân nấu rượu ngay đó. Lúc Văn Xu và mọi người đi đến, từ xa đã ngửi thấy hương rượu nồng nàn.
Các nàng nhìn thấy nửa khuôn mặt đẹp đẽ của chàng thanh niên, nhìn thấy anh ta đang cầm lá phong đỏ thu gom được, châm thêm lửa vào nồi rượu.
Chàng thanh niên ngồi giữa tuyết, khoác áo choàng dài rộng, ngẩng đầu nhìn về phía hai chị em bọn họ, khoan thai đứng dậy. Văn Thiền thấy chàng thật đẹp, làm gì cũng nhẹ nhàng như nước chảy mây trôi, đúng là cảnh đẹp ý vui.
Sắc mặt Văn Xu lạnh lùng, gật đầu chào hỏi với Giang Chiếu Bạch.
Hai bên đều ngồi xuống, nói chuyện vu vơ. Văn Thiền ngồi sau lưng chị gái, dùng đôi mắt vừa trong veo vừa sáng ngời nhìn Giang Chiếu Bạch. Giang Tam Lang vốn đã quen với việc người khác chú mục vào mình, nhưng bị một mỹ nhân mới lớn nhìn không chớp mắt, mà ở đây tổng cộng chỉ có ba người nên anh ta đành phải bất lực nhìn về phía Văn Thiền, “Công chủ có chuyện gì muốn nói với tôi à?”
Văn Thiền gật đầu.
Nàng dùng ánh mắt đắm đuối nhìn anh ta, khiến Giang Tam Lang chợt vỡ lẽ. Anh vốn là người thông minh, mà cô nương nhìn thấu từ đầu đến chân như Văn Thiền thì có bí mật gì đáng nói với anh ta đâu.
Nói một câu với Ninh Vương phi, người đang hết sức bình tĩnh hạ thấp bản thân nguyện vì hai người mà lặng lẽ thưởng rượu một mình. Giang Tam Lang liền đứng dậy, cầm lấy chiếc dù được tiểu đồng đưa đến, bung dù che cho Văn Thiền, rồi hai người đi ra ngoài.
Vào lúc này, trời chạng vạng tối, tuyết bắt đầu rơi dày hơn. Chàng thanh niên sóng vai cùng thiếu nữ đi trên con hẻm heo hút, không ai nói với ai câu nào. Ngắm bông tuyết bay bay, như một bản khúc ca dịu êm giữa đất trời xa xăm. Nơi bọn họ vừa đi qua, dấu chân in lên nền tuyết phía sau bị vùi lấp nhanh chóng.
Lặng nghe hơi thở của chàng thanh niên bên cạnh.
Văn Thiền nghĩ thầm, có lẽ sẽ không bao giờ có cơ hội được sóng vai cùng chàng được nữa.
Bỗng nhiên, nàng dừng bước, không muốn đi tiếp nữa.
Nàng ngẩng đầu lên, nhìn đôi mắt ấm áp của chàng thanh niên. Thiếu nữ hỏi anh, “Anh có biết tôi rất thích anh không?”
Giang Chiếu Bạch không ngờ nàng nói thẳng như thế, thoáng chốc ngẩn người. Anh chưa từng gặp cô nương nào như vậy, tay nắm cán dù siết chặt hơn, chàng thanh niên mới trả lời, “Có lẽ là biết.”
Đến lúc này, gương mặt anh ta không mang một chút ý cười. Giang Chiếu Bạch vốn không phải là người thích cười, đối với Văn Thiền lại càng không mấy khi cười.
“Vậy, vì sao anh không thích tôi? Trông tôi không đủ xinh đẹp à? Hay là anh không thích tính tôi? Chắc là anh không thích kiểu con gái chủ động đúng không?”
Giang Chiếu Bạch không biết nên nói thế nào.
Cuối cùng Văn Thiền hỏi anh ta, “Có phải vì Trình Y?”
Lúc này, Giang Chiếu Bạch mới ngạc nhiên nhìn về phía nàng, giọng điệu có chút kỳ lạ, “Trình Y…… Em biết?”
Văn Thiền nói, “Tôi vốn đã quên. Nhưng chị Hai nhà tôi có nhắc đến, tôi mới nhớ có nhân vật như thế ở Trường An. Tôi còn nhớ rõ chị Trình sắp làm Định Vương phi thì phải? Nếu chị Hai nhà tôi không nhắc đến, tôi cũng không biết anh và cô ấy đã từng ở bên nhau. Anh không thể quên được chị ấy à? Thế vì sao chị ta lại muốn trở thành Định Vương phi”
Giang Chiếu Bạch mỉm cười, “Câu này, em nên hỏi cô ấy. Tôi cũng không rõ lắm. Tôi và cô ấy đã không còn liên quan gì đến nhau nữa. Công chủ! Em đừng nghĩ tôi đê tiện thế.”
“Nếu không phải vì Trình Y thì tại sao anh không thích tôi?”
Lòng Giang Chiếu Bạch tràn đầy rối rắm. Thấy nàng thanh thuần thơ ngây, dung mạo xuất chúng, hồn nhiên hỏi anh vì sao. Có lẽ cả đời này cũng chỉ có một lần như thế. Khuôn mặt chàng thiếu niên trở nên dịu dàng. Anh vươn tay, đặt lên mái tóc của cô bé ấy, khẽ gạt đi bông tuyết vương trên tóc nàng.
Giang Chiếu Bạch nhẹ giọng ——
“Không phải cô không tốt. Chỉ là cô…. quá nhỏ so với tôi.”
Một cô bé chưa hiểu sự đời.
Một cô bé cần người chở che, cần người chăm sóc.
Một cô bé ngây thơ, chưa dính chút bụi trần của thế gian.
Sao tôi nỡ lòng kéo em vào thế giới của tôi được chứ?
Giang Chiếu Bạch nghiêng người, nhìn đến tuyết đổ xuống từ bầu trời, nghe Văn Thiền nói thế, chợt nhớ đến cố nhân thuở ấy —— Trình Y.
Mấy người bạn năm xưa vẫn thường hay gán ghép anh với Trình Y.
Nhưng Trình Y với anh ta từ lâu đã trở thành hai người xa lạ.
Anh vẫn nhớ rõ ánh mắt nhìn anh đầy thù hận của cô.
Anh vẫn nhớ rõ giọng nói của cô —— “Giang Chiếu Bạch! Anh chờ đấy!”
Anh vẫn chờ.
Thấm thoắt đã trôi qua nhanh vậy. Bọn họ đã cắt đứt sạch sẽ từ lâu.
Không phải cùng một loại người, hà tất phải bận lòng?
P/S: Sang tuần nhà mình nghỉ lễ nên đi du lịch một tuần, em Gió lại vừa sinh em bé nên đang trong giai đoạn kiêng cữ, vậy nên tụi mình mạn phép tạm nghỉ 1 tuần các bạn độc giả yêu quý nhen. Cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ truyện và chúc các bạn một Giáng sinh an lành, một năm mới bình an hạnh phúc nhé.
Hẹn gặp nhau vào ngày mùng 03/12 nhen. Love you ! !
Đoạn hai mẹ con gặp nhau trò chuyện thật lắm cảm động. Đúng là chỉ anh Tín mới có thể làm đứa con mà Văn Dung mong mỏi. Cảm ơn cả nhà. See ya ^^
Hy vọng sau này có trắc trở gì Văn Dung vẫn thương Lý Tín nhờ.