Biểu ca thấy nàng đẹp mê say – Chương 50:
Ai chịu thiệt hơn ai?
Lý Tín bị Văn Thiền kéo đi, sắc mặt tối sầm. Các chàng trai, cô gái cũng dần tản đi, nhưng vẫn lưu luyến không rời, tiễn hai người đang giằng co kéo nhau đi một cách miễn cưỡng. Họ rất tò mò không biết chuyện gì đã xảy ra giữa hai người, nhưng lại ngại không dám bước đi theo, trong lòng chỉ có thể tiếc nuối.
Các chàng trai trong lòng thầm ghen tị: Hơn hai tháng nay, họ vẫn luôn cố hết sức tìm cơ hội tiếp cận nói chuyện với Công chủ Vũ Dương, để tạo ấn tượng tốt với nàng mà không được; Lý Nhị Lang vừa mới tới còn chưa kịp nói mấy câu, đã thân thiết thế kia với Công chủ Vũ Dương.
Thực tế, Lý Tín bị Văn Thiền kéo đi, trong lòng mắng chửi không ngừng.
Về cơ bản có thể xem họ rời đi cùng nhau. Bởi vì Văn Thiền hiển nhiên có chuyện muốn nói với Lý Tín. Đám thị nữ rất hiểu chuyện, tự ý thức đi chậm tít lại phía sau, tạo không gian riêng cho Công chủ trò chuyện. Nhưng Lý Tín vẫn rất tức giận trước thái độ của Văn Thiền–
Em rõ ràng là muốn giải thích với tôi. Vậy mà nhìn thái độ của em xem!
Bước đi trên con đường nhỏ, nàng căng thẳng vô cùng, khoảng cách với hắn đủ cho một người lớn nhét vào giữa. Bất cứ khi nào nhìn thấy một bóng người, ngay lập tức nhìn qua, giữ gìn hình tượng, đúng là có tật giật mình.
Lúc trước ở với hắn, nàng còn vồ tới tuỳ tiện, nói vồ là vồ đến luôn!
Nực cười, hắn là một người đẩy một cái liền dễ dàng ngã xuống dễ dàng như vậy sao? Nếu không phải kiêng dè đó là nàng, hắn đã hất tay nàng ra từ lúc còn ngồi trước bàn luôn rồi!
Giờ hắn đứng trước mặt nàng, thực sự không còn chút uy lực nào rồi. Nay Văn Thiền gan lớn thật, lúc trước chỉ như một con mèo nhỏ gầm gừ, giơ nanh múa vuốt trước mặt hắn, bây giờ còn dám xô hắn, còn dám cắt lời hắn nữa!
Lý Tín đang kìm nén lửa giận trong lòng, trước dáng vẻ nước mắt lã chã sắp tấn công của Văn Thiền, không tiện phát tác cơn giận ngay tại chỗ. Nhưng trước phong thái cao quý giả bộ làm màu như không quen biết hắn của nàng suốt dọc đường đi, lại khiến hắn phát điên thêm lần nữa.
Cứ thế ôm một cục tức, Lý Tín chờ đợi lời giải thích từ Văn Thiền. Nàng mà nói không khéo, hắn sẽ cho nàng biết thế nào là hối hận!
Cuối cùng hai người cũng rời khỏi đình trúc, cách xa hồ nước xanh thẳm một đoạn, Văn Thiền dặn dò vài lời bảo đám thị tỳ lui xuống, rồi cùng Lý Tín bước vào khu vườn hẻo lánh. Văn Thiền biết ở đây ít người qua lại nên kéo Lý Tín đi vào một hành lang ngoằn ngoèo. Một bên là bức tường quét vôi trắng với ánh nắng vàng chiếu rọi, một bên là lan can, cây cối hoa cỏ, vườn hoa vào mùa này chỉ lác đác tô điểm vài bông, không có gì đặc biệt.
Văn Thiền thở phào nhẹ nhõm: Quả nhiên không có ai ở đây.
Nàng quay lại, định kéo tay Lý Tín đang khoanh tay lạnh lùng nhìn nàng, Nhưng Lý Tín đang ôm cánh tay, bàn tay nàng nắm lấy chỉ là không khí, không bắt trúng tay hắn. Vì vậy thuận thế nàng kéo lấy tay áo hắn, hít một hơi thật sâu trước cái nhìn khinh miệt lạnh lùng của Lý Tín, kẻ xấu xa đầu tiên than thở, “Sao anh lại hung dữ với tôi như vậy?! Cũng chỉ là một cái tên thôi mà, anh cứ nhất thiết phải làm khó tôi ngay tại chỗ thế không?!
Lý Tín: “…”
Hắn cười nhạo trước sự vô liêm sỉ của nàng.
Những lời này nàng cũng thốt ra khỏi miệng được! Nói ra dễ vậy, sao vừa nãy không nói! Cứ phải tới chỗ không người mới dám mở miệng?
Thực sự, nếu không phải là nàng thì hắn đã bóc mẽ nàng luôn tại chỗ rồi!
Lý Tín tức giận đủ rồi, lúc này hắn không tức nữa, lãnh đạm nói: “Trách tôi nhỏ nhen, thích tính toán?”
Đôi mắt hắn vừa giống như một mũi dao, vừa giống như một mũi tên băng giá, soạt ! soạt! Xuyên thẳng vào Văn Thiền. Luồng khí sắc lạnh này, e rằng những chàng trai bình thường khó mà có thể cất giấu không bộc lộ ra ngoài. Dáng vẻ “lúc nào cũng sẵn sàng đánh nhau” của Lý Tín khiến nàng cảm thấy bối rối. Hắn đứng một cách uy nghiêm, cúi đầu liếc xéo nàng… Văn Thiền luôn cảm thấy, hắn lại cao thêm nữa rồi.
Nàng lo lắng: Hắn ta cao nhanh như vậy, cứ dùng cằm nhìn nàng, vậy sau này… nếu bọn họ cãi nhau, vậy thì mỗi lần nàng đều thất thế trước hắn à?
Trong nháy mắt, nàng lại nghĩ: Xí! Có quỷ mới cãi nhau với anh ta! Mình với hắn chẳng có liên quan gì, đừng nghĩ ngợi nhiều!
Nhưng “nhát dao lạnh lùng” của Lý Tín vẫn có phần khiến Văn Thiền không chịu nổi. Ngay khi Lý Tín mở miệng nói điều gì đó, nàng đều cảm giác như hắn đang chuẩn bị đánh nàng…
Văn Thiền giọng nói yếu ớt, “Cũng không thể hoàn toàn trách anh được. Nhưng anh cũng phải nghĩ cho tôi chứ, tôi là Công chủ mà, làm sao có thể cùng anh, cùng anh…”
“Em làm sao có thể dây dưa không rõ ràng với một tên lưu manh”, Lý Tín cười nhạt một tiếng, giúp nàng nói nốt, “Không cà cưa cà kéo với tôi, vậy bây giờ em đang làm gì vậy?!”
Hắn đưa tay lên chỉ thẳng vào mũi nàng mắng. Nhưng Văn Thiền lại run lên, tưởng rằng mình sẽ bị đánh. Trong lòng nàng sợ hãi, cảm thấy hắn khoẻ như trâu, lại cao lớn thế này, nếu đánh nàng thì nàng sao có thể chịu nổi, tim nàng nhảy cao đến tận cổ họng, đến cả hét lên gọi người cũng không dám – Dựa vào kinh nghiệm đấu trí đấu sức của nàng với hắn bấy lâu nay, dù có gọi người cũng vô dụng. Lý Tín thu dọn nàng thế nào thì vẫn thu dọn thế đó, đám hộ vệ của nàng trong mắt hắn cũng chỉ như mấy cái thùng gỗ không hơn không kém.
Văn Thiền chỉ có thể dựa vào trí thông minh của mình để tồn tại dưới tay Lý Tín!
Lúc này đây, Văn Thiền không những không lùi bước, mà còn tiến lên một bước, giọng nói còn cao hơn cả hắn, khí thế ngút trời, “Anh rốt cuộc tức giận cái gì chứ?! Tôi còn để anh hôn qua rồi, tôi chịu thiệt nhiều như thế, còn chưa nói câu nào, anh nuốt được miếng lời lớn như thế, có gì không thoả mãn chứ?! “
Lý Tín: “…”
Tay hắn đang chỉ vào mũi Văn Thiền run lên, bị giọng điệu ngang như cua của nàng làm cho choáng váng.
Hắn liếc xéo nàng một cái, nàng liền dùng ánh mắt đáng thương, tội nghiệp, yếu ớt các kiểu nhìn hắn.
Không chỉ đá xéo hắn lại còn bĩu môi.
Văn Thiền quả thực rất ngây thơ vô số tội, rầu rĩ nghĩ: Chỉ là cái tên sai thôi mà, có gì đáng kỳ kèo chứ? Hắn có biết trong vòng tròn cuộc sống của nàng, phần lớn mọi người đều không biết tên nàng không? Chí ít hắn cũng gọi đúng tên nàng mà, viết sai tý thì có sao chứ? Dù sao thì hắn cũng đâu biết mấy chữ đâu, mất mặt nhiều thế cũng nên quen rồi mới đúng..
Còn nàng thì sao? Nàng đây mới là người bị động nhất.
Văn Thiền thực sự không muốn nhắc đến chuyện hôn Lý Tín đêm đó, nàng cũng hy vọng hắn sẽ quên sạch mọi chuyện. Nàng cảm thấy xấu hổ, hơi ngại ngùng và không thoải mái khi nhìn thấy hắn. Mấy ngày nay không gặp, nàng ngoan ngoãn ở nhà dưới sự trông chừng nghiêm ngặt của chị Hai. Một phần nguyên nhân là do chị hai rất hung dữ, nhưng lý do nhiều hơn là nàng không biết phải đối mặt với Lý Tín thế nào.
Nàng đỏ bừng cả mặt khi nghĩ đến nụ hôn ngày hôm đó. Chỉ nghĩ đến việc Lý Tín ngồi dưới cơn mưa tuyết nhìn nàng cười, cũng đủ bứt rứt khó chịu trong lòng rồi.
Trong lòng cứ nghĩ rồi lại nghĩ, lúc thì cảm thấy mình giúp hắn, không chút tình cảm nào không cần phải cảm thấy khó xử: Lúc thì lại cảm thấy, sao mình ngốc thế nhỉ, lại còn chủ động rướn người sàm sỡ hắn, hắn chẳng cần động đậy gì, cứ thế chờ nàng hầu hạ: Một lúc sau lại cảm thấy xấu hổ, ngượng ngùng vô cùng.
Nàng bồn chồn lo lắng suốt mấy ngày nay, đâu nghĩ tới vừa gặp lại Lý Tín, hai người đã lại cãi nhau ỏm tỏi khắp trời đất rồi!
Căn bản không chút khó xử hay không thoải mái sau khi hôn, đúng là Lý Tín đang muốn đánh nàng.
Cô gái đứng trước mặt Lý Tín chớp chớp đôi mắt đen láy, ngước nhìn hắn một cách rõ ràng. Nước lại bắt đầu tụ lại trong đôi mắt nàng, sóng nước dập dềnh chuyển động, sáng lấp lánh… E rằng chính nàng cũng không nhận ra, nàng đứng bên cạnh chàng thiếu niên, ngước nhìn hắn, sợ hắn đánh mình, nhưng hành động của nàng thì không thể hiện điều đó.
Nếu nàng thực sự sợ hãi, sẽ không dám đến gần hắn.
Nghe những lời của nàng và nhìn thấy những giọt nước mắt ngân ngấn, Lý Tín lại vò đầu bứt tai.
Hắn thực sự bó tay nàng rồi.
Lúc nào cũng dùng chiêu trò này để chống lại hắn! Giả bộ đáng thương lại còn diễn sâu tới mức này! Có phải nàng thấy rằng chiêu này thực sự rất hữu ích?
Liệu hắn có bị những giọt nước mắt của nàng dọa cho sợ hãi?
Lý Tín lòng dạ sắt đá, đối mặt với cô gái yêu kiều yếu ớt, đâu đâu cũng rung động lòng người này, lại còn trào phúng nàng, “ha, em đúng là trước một kiểu, sau lưng lại một kiểu. Trước mặt thì giả bộ không quen biết tôi, sau lưng lại cúi mình nhận sai.”
Văn Thiền không trả lời, vờ như không nghe thấy lời châm chọc xấu xa của anh.
Ánh mắt Lý Tín trầm xuống, lông mi dày như lông quạ che kín mắt. Hắn đứng dưới ánh nắng hắt xuống từ khung gỗ trống trải, dáng người cao dong dỏng, nếu không nhìn mặt thì trông rất khôi ngô anh tuấn. Văn Thiền ngẩng đầu nhìn hắn, dần dần ngẩn ra.
Góc chiếu của ánh sáng mặt trời rất tuyệt, mái tóc, bờ vai, vòng eo của hắn…
Lý Tín bất ngờ liếc nhìn nàng, khiến gương mặt đỏ bừng bừng né tránh.
Thiếu niên nhìn nàng hồi lâu, đột nhiên bật cười xấu xa, giữ chặt hai vai nàng. Hắn cười nói với nàng, “Bỏ đi, Ve Ve. Để tôi nói thật cho em biết nhé, để em khỏi phải cảm thấy mình bị mất lời, bị thiệt thòi. Ngày hôm đó, khi em hôn tôi, tôi thực sự không khoái lắm. Tôi không có sức, không động đậy được, nên để mặc em giống một chú cún con liếm lên liếm xuống, lại còn đả kích sự nhiệt tình của em. Em không biết tôi đã bứt rứt đến nhường nào đâu.”
“… Anh cút đi cho tôi!” Văn Thiền tức giận, không ngờ anh lại nói ra lời vô lương tâm như vậy!
Hắn không thưởng thức?
Lừa quỷ chắc!
Hắn nghĩ nàng ngốc thật sao? !
Văn Thiền vùng vẫy thoát khỏi bàn tay của Lý Tín đang giữ chặt vai nàng, Lý Tín giữ chặt không buông. Đôi bạn trẻ lại giằng co đưa đẩy, kẻ đánh người đỡ, tất nhiên, chủ yếu là vì Văn Thiền đang tức muốn ói máu, còn Lý Tín thì trêu chọc nàng. Nhìn dáng vẻ tức điên như bị giẫm phải đuôi của nàng, Lý Tín bật cười, cơn lửa giận trước đó thực sự đã bị nàng làm cho tan thành mây khói.
Nhưng người đáng giận lại chuyển thành Văn Thiền, nàng rất tức giận. Nàng không thể thoát khỏi Lý Tín, vì vậy nàng quay đầu cắn vào tay Lý Tín, khiến hắn buông nàng ra. Nàng còn kêu lên: “Anh không thưởng thức? Anh còn đỏ mặt nữa kìa! Tim lại còn đánh trống rầm rầm! Anh tưởng rằng tôi không biết gì sao? Lý Tín, anh, anh… anh thật đáng ghét!”
Lý Tín mỉm cười, hất tay không để nàng cắn, “Em chỉ biết nói ‘đáng ghét’ thôi ư?” Nói xong, mặt đanh lại, lạnh lùng, khiến Văn Thiền sững sờ, “Thưởng thức và sảng khoái” là hai chuyện khác nhau. Em đừng tưởng chuyện nào tôi cũng sẽ tha thứ cho em một cách vô điều kiện. Tên em là gì, đến giờ tôi còn chưa biết. Tôi quen em cũng hơn hai tháng rồi nhỉ, cũng được tính là bạn bè rồi chứ? Em như vậy thật bất nghĩa, em lừa gạt tôi như vậy…”
Hắn bắt đầu đếm từng tội lỗi của nàng.
Lúc đầu còn bình tĩnh nói nàng thường vô tâm như thế nào.
Văn Thiền thấy hắn phiền muốn chết!
Trước giờ chưa một ai nói như vậy với nàng. Lý Tín liên tục nói nàng không có lương tâm, Văn Thiền chưa từng cảm thấy vậy. Nhưng hắn cứ nói như vậy, luôn luôn… Văn Thiền cũng bắt đầu cắn rứt lương tâm. Và nàng ghét cái cảm giác này.
Mắc kẹt trong một mớ suy nghĩ hỗn độn, Văn Thiền khó chịu thốt lên, “Không phải chỉ là chưa đủ khiến anh sảng khoái sao? Vậy thì anh hôn tôi cái là được! Đừng có tính toán với tôi chuyện đó nữa!”
Giọng nói thiếu niên đột ngột dừng lại.
Lý Tín nhìn xuống nàng, thì thầm, “Hôn lại một lần nữa? Em đồng ý?”
Văn Thiền không cam lòng “hừ” một tiếng trong lòng, nhắm mắt lại. Có lẽ là vì hôn nhiều rồi nên cũng chẳng thấy sao. Không phải hắn chỉ muốn vậy sao? Dù sao cũng chẳng ai biết, Lý Tín cũng sẽ không bép xép linh tinh khắp nơi. Nàng hy sinh bản thân mình, xoa dịu cơn giận của Lý Tín mới là điều quan trọng nhất.
Lý Tín cười nhẹ, ghé sát vào vành tai bị ánh mặt trời chiếu sáng ửng hồng của nàng, giọng nói nhẹ nhàng như thì thào, “Ve Ve, em đúng là trước mặt người ta thì giả bộ chảnh, sau lưng lại tuỳ tiện lẳng lơ.”
Văn Thiền nghĩ trong lòng, đúng là vậy đó, trước mặt người tôi là Công chủ, đương nhiên phải xem xét giữ hình tượng; Sau lưng người dù sao cũng chỉ có mỗi mình anh, nếu không phải tại anh, tại anh…
Nàng còn chưa nghĩ xong.
Dòng suy nghĩ bị gián đoạn.
Do cơ thể bị đẩy về phía sau một cách đột ngột bởi một lực đẩy mạnh. Cô gái bị đẩy về phía sau chao đảo, lùi mấy bước, va vào bức tường có hoa văn rỗng phía sau. Chàng thiếu niên nghiêng tới như hình với bóng, chỉ đặt tay lên sau gáy nàng, đệm không để nàng bị va vào tường. Nhưng Văn Thiền nghĩ: Người bị va cũng rất đau…
Nàng đau đến mức nước mắt lưng tròng, nhưng cằm lại được nâng lên, hơi thở của thiếu niên bao trùm lấy nàng.
Hắn hôn nàng!
Trong khoảnh khắc đầu, đầu lưỡi lướt qua môi nàng, trong lúc nàng bối rối, chiếc lưỡi linh hoạt và nóng bỏng mở hàm răng như vỏ sò của nàng và tiến vào trong khoang miệng!
Hắn cứng rắn và cuồng nhiệt, tấn công như pháo nổ. Cô gái lại yếu mềm cứ núp về phía sau, càng rụt về sau, thế lực phía trước tấn công càng mạnh!
Cả người Văn Thiền bị bao bọc trong lòng hắn, bị hắn hôn thật chặt!
Giống như đánh trận vậy!
Đầu lưỡi bị hắn liếm mút, cảm giác như có dòng điện xẹt qua. Văn Thiền sửng sốt, lưng tê rần, hai chân mềm nhũn. Khi nàng không thể kháng cự lại được nữa, mới ngộ ra, không ngờ hôn thôi mà lại có thể như thế này… Hai chân nàng mềm nhũn trượt xuống, Lý Tín cũng không đỡ mà trượt xuống theo nàng.
Văn Thiền ngồi sụp trên mặt đất, Lý Tín ngồi xuống theo trước mặt nàng.
Dưới ánh nắng, cô gái ngẩng cao khuôn mặt trắng nõn thêu ráng ráng đỏ, hai má bị đôi tay thô ráp của chàng trai hứng trọn, hôn một cách thân mật.
Lý Tín quá mạnh mẽ, như ngọn lửa bập bùng, còn Văn Thiền quá lóng ngóng, chỉ như dòng nước chảy mềm mại. Nàng ngây ngốc chờ đợi tại chỗ, đứng giữa mây và nước, chỉ thấy ngọn lửa cuồn cuộn rạo rực bao trùm lấy trời đất. Ngọn lửa vây chặt lấy nàng với tốc độ rất nhanh và điên cuồng, nàng đứng trong đống lửa không thể rút lui.
Chỉ có một dòng nước mảnh mai uốn lượn, sống sót trong ngọn lửa thảo nguyên rực cháy này.
Nhịp tim của không còn là của riêng mình, hơi thở ngày càng nồng cháy, trái tim ngứa ran, như thể có thứ gì đó muốn phun trào ra.
Văn Thiền mở mắt ra, nhìn thấy ánh mắt Lý Tín, trong lòng ngưng trệ, trên mặt càng thêm đỏ bừng. Hắn trìu mến và chăm chú nhìn nàng, trong đôi mắt chỉ có một mình nàng, tiến tới một cách mãnh liệt, nhưng hắn thực sự thích nàng. Giống như khiêu khích, trêu chọc, đuôi mắt cong lên trong dáng vẻ chìm đắm trong men say của tình yêu, khiến Văn Thiền… Cảm thấy hắn đột nhiên rất ưa nhìn.
Những nụ hôn kéo dài.
Kẻ tiến tới người đuổi đi.
Một người tháo chạy, một người sát đến.
Sau đó không còn chỗ nào có thể chạy tiếp nữa, chỉ có thể dừng lại, ngẩng đầu đối mặt với ngọn lửa hoang dã.
Ngọn lửa liếm xuống, nóng như thiêu đốt cả người, thiêu rụi trái tim đang tan chảy của nàng. Những ngón tay đang nắm lấy vạt áo của chàng trai, run rẩy, lúc nắm hờ lúc lại siết chặt.
Chưa bao giờ có nụ hôn nào dâng trào mãnh liệt và cuồng nhiệt như thế này. So với lần này, nụ hôn trước đó của nàng, quả nhiên giống như Lý Tín nói, giống như liếm qua liếm lại.
Hắn nói hắn chưa đủ thoả mãn.
Văn Thiền không tin.
Nhưng khi hắn hôn nàng, nàng tin rồi.
Nàng không tin trên đời lại có loại tình cảm mãnh liệt và cuồng nhiệt đến vậy. Nhưng khi Lý Tín hôn nàng, má hắn dán chặt lên má nàng, từng hơi thở như cuốn chặt lấy nàng.
Dưới ánh nắng gay gắt, cô gái đang ngồi dựa vào tường, chịu đựng nụ hôn của hắn, lắng nghe nhịp tim cuồng bạo của hắn, để mặc bản thân bị hắn bức tới không còn đường lui. Lưng nàng dựa vào tường, mặc trên mình quần áo mùa đông, nhưng họa tiết rỗng trên bức tường vẫn khiến nàng cảm thấy đau. Không phải bởi vì nàng quá mỏng manh yếu ớt, mà là bởi thiếu niên ghì lên quá chặt.
Trong cơn mê man, Văn Thiền có cảm giác mơ hồ: Hoá ra thích sâu đậm một người, mãnh liệt như khoảnh khắc sống đi chết lại.
Nàng được vô số chàng trai thích và cũng được vô số chàng trai theo đuổi. Nàng hưởng thụ sự ái mộ từ họ nhưng đồng thời cũng cảm thấy phiền phức Đôi khi họ chỉ yêu gia thế, yêu vẻ đẹp ngoài của nàng, họ không thích nàng thật lòng như Lý Tín. Ngay cả Lý Tín nàng cũng thấy hắn chỉ yêu thích vẻ xinh đẹp kiều diễm của nàng mà thôi.
Nhưng nụ hôn nóng bỏng ướt át này nói cho Văn Thiền biết, nếu chỉ đơn giản là yêu thích vẻ đẹp bên ngoài thì sẽ không tới mức cuồng nhiệt như vậy.
Hóa ra hắn thực sự thích nàng đến vậy ư…
Hắn thường mở miệng ra là uy hiếp nàng, thích đến thì đến, thích đi thì đi. Nhưng trong sự phóng đãng của hắn, trái tim ấy vẫn luôn chờ đợi sự chấp thuận của nàng, chờ nàng gật đầu đồng ý…
Văn Thiền thở gấp gáp, có chút không thở được. Nàng muốn đẩy Lý Tín ra, nàng tưởng rằng mình đang đẩy hắn ra, nhưng bàn tay đang nắm chặt vạt áo hắn mềm nhũn, không chút sức lực… Nàng đắm chìm trong sự kích thích hắn mang lại, trái tim trong lồng ngực đập càng lúc càng điên cuồng. Cuối cùng, tình khó tự dứt, cổ họng phát ra một tiếng như tiếng mèo kêu…
Trong tai Lý Tín, tiếng kêu đó giống như tiếng sấm bị bóp nghẹt nổ tung, đùng đùng vang lên sau ánh chớp xẹt ngang chiếu sáng cả người hắn.
Ngay lập tức có một khối máu không thể kiểm soát được chảy ở bụng dưới, trong lúc nhạy cảm hắn liền…
Lý Tín đẩy Văn Thiền ra một cách đột ngột.
Đôi bạn trẻ nhìn nhau, môi của nhau vẫn hồng hào ẩm ướt, có chút sưng tấy. Lý Tín thở hổn hển nhìn nàng, mái tóc dài của nàng hơi rối, những lọn tóc con rớt xuống dính trên gương mặt nhỏ nhắn của nàng, nàng hắn bằng đôi mắt ướt át, hết sức lơ đãng. Hai người lặng nhìn nhau, trái tim đánh trống đập liên hồi.
Ánh nắng buổi chiều len lỏi vào giữa hai người, những tia sáng li ti nhảy nhót vui đùa cùng những hạt bụi. Mơ hồ, tôi nghe thấy tiếng người phía sau bức tường.
Đột nhiên yên tĩnh trở lại, nghe thấy tiếng thì thầm của đám thị tỳ bên ngoài bức tường, và cũng nghe thấy tiếng gió rất nhẹ…
Văn Thiền ngồi dưới đất nhìn Lý Tín đang ngồi xổm trước mặt nàng với khuôn mặt đỏ như trái cà chua. Nàng nhìn hắn rồi nghĩ vớ vẩn: Trông hắn thật sự rất xấu… đỏ mặt cũng không thể che giấu được sự bình phàm hết sức của hắn…
Lý Tín đột nhiên cong môi cười với nàng.
Trái tim Văn Thiền run lên, hơi thở gấp gáp: A, khi hắn cười, trông hắn rất đẹp… Điệu cười xấu xa này của hắn, giống như một chiếc móc câu, thực sự rất… hút hồn người.
Lý Tín mỉm cười một cách khó hiểu rồi đứng dậy. Hắn không nói gì, quay lưng bỏ đi. Văn Thiền vẫn ngồi tại chỗ, nhìn bóng lưng dài của chàng trai dần biến mất sau vài bước nhảy dưới ánh nắng. Nàng ngồi đó nhìn rất lâu. Dù sao cũng không có ai ở đây, cũng không có ai nói tư thế ngồi của nàng xấu, Văn Thiền co gối lại, khoanh tay ôm chân, cúi xuống, vùi vào trong vòng tay của mình.
Nàng nghĩ về Lý Tín, về nụ hôn say đắm của hắn, về đôi mắt hút hồn của hắn, và về nụ cười trước khi rời đi của hắn…
Văn Thiền cúi đầu nở một nụ cười tự nhiên.
Cô gái ngồi một mình trên hành lang vắng, tự mình vui vẻ. Nàng ngồi cười một mình, trong lòng vui lâng lâng, vô cùng thoải mái. Nàng cảm thấy được Lý Tín thích, thật tốt…
Anh Hai…
Anh ta thực sự là anh họ thứ hai của nàng sao?
Văn Thiền thầm cười: Nếu như Lý Tín thật sự là anh hai của nàng thì… nàng cảm thấy cho dù có bị chị hai quản thúc ở nhà cả ngày cũng không có gì đáng buồn. Chị hai nàng mà hung dữ với nàng, anh hai mới của nàng chắc chắn sẽ bênh vực nàng…
Nàng không dám đảm bảo, nhưng anh hai mới của nàng nhất định sẽ không bị chị hai chèn ép.
Văn Thiền tràn đầy khao khát và hy vọng về người anh họ này.
…
Nhưng Lý Tín cũng không hoàn toàn quan tâm đến Văn Thiền, cuộc sống của cậu không chỉ xoay quanh Văn Thiền. Văn Thiền còn đang luẩn quẩn trong chuyện tình cảm đôi lứa, Lý Tín đã bận rộn xứ lý đủ thứ việc rồi. Vừa gặp gỡ đám con cháu nhà họ Lý, vừa bái kiến các bậc trưởng bối trong họ, còn phải ra khỏi phủ đến thỉnh cầu lời khuyên từ Giang Tam Lang.
Điều quan trọng nhất là cậu phải gặp mặt Văn Dung.
Người mẹ trên danh nghĩa của cậu.
Chính là người mẹ trong lời nói “Nếu bà ấy không chấp nhận cậu, sự tồn tại của cậu sẽ không có giá trị gì” của Lý quận thủ.
Buổi chiều mùa đông, Văn Dung đang chăm sóc một cánh đồng hoa trong vườn hoa của bà. Dù đã bước sang mùa đông nhưng miền nam luôn ấm áp hơn miền bắc, những năm trước có thể trồng được nhiều loài hoa. Tuy nhiên, năm nay thời tiết bất thường, tuyết rơi liên tục, nhiều hoa trong vườn khô héo, chết cong queo. Văn Dung ngồi xổm trong vườn hoa, đích thân chăm sóc chúng, lâu lâu lại thở dài thườn thượt.
Chợt có giọng của một cậu thiếu niên truyền đến, “Hoa ở đây phát triển tốt quá!”
Văn Dung đáp: “Đã héo khô rất nhiều rồi.”
Chàng trai cười, “Thời tiết không đẹp, chuyện này là bình thường. Hoa nở rồi rụng là chuyện rất đỗi thường tình, bà không cần phải lo lắng nhiều. Nhưng nếu bà vẫn đau lòng, thì có thể giao số hoa này cho tôi, tôi sẽ giúp bà chăm sóc chúng.”
Văn Dung ngoảnh đầu sang, nhìn thấy chàng trai trẻ tuổi ngồi bên cạnh. Thiếu niên mười lăm, mười sáu tuổi nói chuyện với bà nhưng lại nhíu mày nhìn vườn hoa của bà. Thần sắc nghiêm nghị, như thể đang thực sự nghĩ cách cứu những bông hoa của bà.
Văn Dung nhìn xa hơn một chút, liền thấy đám người hầu vẫn đứng ngay ngắn nhìn bà từ xa, mà cậu thiếu niên nhảy tới ngồi bên cạnh bà, lại xuất hiện tự nhiên như vậy. Ngoại trừ việc khiến bà sững sờ một lúc, cũng không có gì quá ngạc nhiên.
Cách cậu ta xuất hiện, những gì cậu ta nói… quá đỗi bình tĩnh. Bình tĩnh một cách như chuyện đương nhiên.
Văn Dung tự hỏi: Đây là ai?
Chàng trai mỉm cười quay lại nhìn bà, “Người nghĩ tôi là ai?”
Văn Dung do dự, “… Khách?” Cho dù là khách, cũng không thể tới tận chỗ bà, đúng không? Lý gia vẫn thường nói với bên ngoài rằng, bà đang dưỡng bệnh mà.
Cậu thiếu niên cười không nói lời nào, lại đi xem hoa, thản nhiên nói: “Tôi nghĩ hai ngày nữa lại có tuyết rơi, những cây hoa này tốt nhất nên chuyển đi, để lại đây sớm muộn gì cũng sẽ chết. “
Văn Dung hỏi: “Làm sao cậu biết trời sắp có tuyết?”
Hai người cứ thế đối đáp lời nhau một cách thản nhiên.
Sau khi nói chuyện một lúc, Văn Dung có ấn tượng tốt với Lý Tín, cảm thấy cậu ta hiểu biết không ít. Sau khi gạt chuyện vườn hoa sang một bên, Văn Dung đứng dậy mới chợt nhớ tới chào hỏi thiếu niên, “Không biết cậu là vị nào tới phủ làm khách, có lẽ là tình cờ lạc bước đến đây. Lần sau đừng chạy lung tung nữa, để tôi gọi người đưa cậu về.”
Lý Tín không trả lời mà hỏi ngược lại, “Phu nhân, có rất ít người đến chơi à?”
Văn Dung sửng sốt, nói: “Chà, chỗ ta đúng là neo người.” Ngoài Si Nương Tử của nàng, còn có Văn Thiền cùng phu quân, thật ra rất ít người tới sân của nàng, càng ngày càng ít. Cô biết mọi người đều cho rằng cô bị khùng, người ta không đến sợ chọc tức nên không có gì để nói.
Lý Tín thản nhiên hỏi, “Phu nhân không ghét tôi chứ? Vậy tôi sẽ đến trò chuyện với bà thường xuyên hơn.”
Văn Dung lại sửng sốt: Nghe giọng điệu của thiếu niên này, có vẻ như sẽ ở lâu trong phủ?
Bà còn bối rối hơn: Bà biết mình đang dưỡng bệnh, rất nhiều người nhiều việc không cần đến bà phải bận tâm. Nhưng nếu cậu thiếu niên này ở nhờ lâu vậy, Lý Hoài An thể nào cũng nói lại với bà một câu chứ?
Cố gắng nén hết những nghi hoặc trong lòng xuống, Văn Dung hỏi cậu là người ở đâu mấy lần, nhưng Lý Tín đều gạt chủ đề này sang một bên nói về những thứ khác. Khiến bà cảm thấy buồn cười trong lòng, cậu thiếu niên này lại còn có bản lĩnh này nữa. Nếu cậu đã không muốn nói cậu là ai, vậy thì bà cũng không gặng hỏi mãi nữa. Dù sao đây cũng là nhà của bà, đợi cậu ta đi rồi hỏi đám nô bộc sau cũng được.
Cả hai vừa nói chuyện vừa đi dạo trong sân.
Khi đi ngang qua một gốc cây lớn, nghe thấy tiếng mèo kêu, Văn Dung khựng lại trong lòng, nhìn thấy từ trong tán lá tươi tốt ló ra một con mèo toàn thân trắng muốt. Con mèo với dáng vẻ ung dung lười nhác xuất hiện trên cành cây, ngay trên đầu cậu thiếu niên. Con mèo kêu lên một tiếng rồi lao thẳng xuống phía Lý Tín.
Trong lòng Văn Dung vô cùng căng thẳng, buột miệng nói: “Cẩn thận…”
Tuyết Đoàn rất hung dữ với người lạ!
Tuyết Đoàn chỉ nghe mỗi lời của bà và cô con gái Lý Y Ninh, ngay cả lời của đứa cháu gái Văn Thiền vẫn thường đến thăm bà nó cũng không thèm ngó ngàng tới!
Tuyết Đoàn từ trên cao vồ xuống không cào xước mặt cậu thiếu niên chứ?
Nó bị què rồi. Chàng trai là khách đến chơi nhà, bà là chủ nhà không tiếp đãi chu đáo rồi thôi lại còn để con mèo cào xước người ta…
Trong lúc Văn Dung đang lo lắng, bà nhìn thấy Tuyết Đoàn vồ lấy thiếu niên. Cậu thậm chí còn không cử động, chỉ đưa một tay giơ lên tóm lấy. Con mèo bị cậu bắt được liền tiện tay hất nó đi, Tuyết Đoàn rất nhanh nhạy ôm chặt lấy tay cậu, kêu lên hai tiếng, không bị hất đi.
Thiếu niên cụp mắt xuống, trong hốc mắt đen tuyền ẩn dấu dưới đôi mi dày hiện ra một bóng đen. Cậu mỉm cười với chú mèo con đang bắt chặt tay cậu đung đưa như một chiếc xích đu, đưa tay còn lại chọc vào khuôn mặt lông tơ của Tuyết Đoàn, cười nói: “Này, mày vẫn không kiêng dè chút nào hết thế…”
Văn Dung ở một bên ngẩn người.
Hình bóng của cậu thiếu niên… cách cậu thiếu niên nói chuyện với con mèo…
Đôi mày nhướng cao của cậu thiếu niên… Văn Thiền nói rằng người anh hai họ này của nàng ngông cuồng phách lối hết thuốc chữa…
Văn Dung mơ hồ lạc vào mớ ký ức hỗn loạn, lẩm bẩm nói: “… Con trai?”
Chàng trai bất ngờ “ừm” một tiếng rồi ngước mắt lên nhìn bà.
Não bộ bỗng trở nên trống rỗng!
Văn Dung sắc mặt tái nhợt, đứng yên tại chỗ, nhìn chằm chặp cậu thiếu niên đang ôm con mèo nhỏ.