Biểu ca thấy nàng đẹp mê say – Chương 52
Tôi thực sự còn bé lắm à?
Ngoài trời mưa tuyết bay bay, một màu trắng xoá bao phủ lấy trời đất mênh mông, trải dài bất tận. Một người một ô đi giữa bức tranh bao la tuyết trắng, chẳng khác gì chấm mực nho nhỏ nổi lên. Người này dung mạo đẹp đến mấy cũng chỉ là một chấm đen bắt mắt.
Giang Chiếu Bạch một mình che ô trở lại sân một cách lặng lẽ. Anh nhìn về phía sau, trong nháy mắt, vậy mà những dấu chân sau lưng anh đã gần như bị chôn vùi dưới lớp tuyết. Màn đêm trong ngõ dài được ánh tuyết chiếu lên tạo nên một màu xanh thẫm tịch mịch kéo dài, xa xôi trong ngõ nhỏ, bóng thiếu nữ hòa mình vào sắc xanh thẫm ấy từng bước, từng bước rời đi.
Cô không muốn chiếc ô của anh, một mình đối mặt với gió tuyết, đi về hướng chiếc xe ngựa đỗ ngoài ngõ đang chờ đợi mình.
Cô nói cô muốn trở về trước, rồi cho xe ngựa quay trở lại đón chị Hai về sau.
Cô gái hỏi nút thắt trái tim mình, cô cũng không biết bản thân có thực sự hiểu rõ điều đó không. Trong mắt Giang Chiếu Bạch, Văn Thiền vẫn chỉ là một cô bé có dáng vẻ ngây thơ không biết gì. Cô còn quá nhỏ, một cô bé không thể hiểu được suy nghĩ của anh, mà anh luôn sợ sẽ làm tổn thương cô ấy một cách vô tình.
Nhưng ngay cả khi cô ấy còn nhỏ như vậy, cô ấy đã chọn kết thúc trò chơi của mình sau khi hỏi rõ suy nghĩ của anh.
Bóng lưng của Văn Thiền dần dần rời xa trong tầm mắt của Giang Chiếu Bạch. Anh không biết rằng cô gái nhỏ sợ hãi khi đi độc bước một mình trong con hẻm dài như vậy, nhìn thấy cô không ngoảnh lại, anh cũng chỉ nghĩ rằng cô buồn mà thôi. Trong lúc Giang Chiếu Bạch nhìn cô gái nhỏ, bỗng chốc trong một khoảnh khắc nào đó, anh thậm chí còn cảm thấy bóng lưng xa xa lắc lư di chuyển như con ấu trùng ấy, sẽ còn tương phùng với một người nào đó.
Tất cả đều rời bỏ anh một cách dứt khoát, bình thường họ yếu đuối như thế, nhưng họ đã rời đi, không bao giờ ngoảnh lại vào thời điểm quan trọng nhất.
Trình Y.
Giang Chiếu Bạch rũ mắt xuống, quay người lại. Anh không còn nhìn Văn Thiền nữa, mà bước trở về chiếc sân nhỏ của mình phía trong hẻm. Có lẽ vì Văn Thiền không ngừng nhắc tới người con gái tên “Trình Y” bên tai, khiến anh đã suy nghĩ rất nhiều.
Trên thực tế, anh đã rời kinh được một năm, nhưng kế hoạch rút khỏi thế lực trong giới danh gia vọng tộc ở Trường An đã được ấp ủ từ lâu trước đó. Hoàng đế thì mơ màng, các vấn đề triều chính ngày càng mâu thuẫn với lý tưởng của Giang gia. Các thế gia vọng tộc đều tính khí thất thường, trước đây từng một mực trung thành phò trợ hoàng thất Đại Sở nhường nào thì khi muốn từ bỏ, họ cũng rút lui một cách sạch sẽ, dứt khoát.
Ngày nay, những người trong gia tộc họ Giang còn ở lại Trường An đều là những người không cao cũng không thấp. Còn những trụ cột thực sự của Giang gia đều rút hết về Lĩnh Nam. Họ cũng giống như Lý gia ở Cối Kê, định cư một góc, hưởng thụ cuộc sống yên bình của riêng mình, không muốn dính dáng đến hoàng thất nữa.
Những người vẫn sẵn sàng ra ngoài bôn ba, thưởng ngoạn đây đó, chỉ còn một mình Giang Chiếu Bạch.
Dù trời đất bao la rộng lớn, nhưng anh không biết mình có thể làm gì.
Tuy nhiên, cho dù anh có làm gì đi chăng nữa, thì khoảng cách giữa anh với Trình Y càng ngày càng xa vời.
Có lẽ nhiều người đã âm thầm đoán già đoán non, nhưng trên thực tế, câu chuyện của Giang Chiếu Bạch và Trình Y thực sự rất đơn giản. Cô ấy hy vọng anh sẽ ở lại Trường An làm quan, nhưng anh lại muốn làm một điều gì đó cho muôn dân bách tính lầm than. Hai người đều theo đuổi những ước vọng khác nhau, chỉ có thể quay lưng về phía nhau. Đó là những chuyện từ ba năm trước, vì anh và Trình Y đều là những người kín tiếng, nên ở Trường An rất ít người biết đến chuyện hai người từng ở bên nhau. Càng không cần nhắc đến chuyện chia tay của hai người bọn họ.
Cảm giác của Giang Chiếu Bạch đối với Trình Y, cũng chỉ là hai người không có cùng tư tưởng, không chung bước trên cùng một con đường.
Thế nhưng, cảm giác của Trình Y đối với anh lại khác, giống như trở mặt thành thù.
Anh còn nhớ lúc họ chia tay nhau, cô đã buông những lời nói độc ác hung dữ trước mặt anh rằng, “Không phải anh vứt bỏ quyền lực sao? Không phải anh chán ghét căm hận sự hủ bại ở đây sao? Vậy thì tôi nói cho anh biết, tôi sẽ ở lại đây, tôi sẽ thắng anh!”
Cô ấy nói, “Giang Chiếu Bạch, nếu anh không chọn tôi thì tôi cũng sẽ không chọn anh! Tôi sẽ không bao giờ chọn anh!”
Những chuyện xa xôi trong quá khứ, giờ nghĩ lại, nó vẫn hiển hiện rõ ràng như mới diễn ra ngày hôm qua.
Giang Tam Lang khẽ cười và nghĩ: Có lẽ là do trí nhớ của mình tốt quá mà.
Lúc này anh đã trở lại sân, nhìn thấy cái lò nhỏ bằng đất sét đỏ, cũng nhìn thấy Ninh vương phi đang ngồi ở bên cạnh chờ mình. Giang Tam Lang do dự, bước tới, gập chiếc ô lại rồi ngồi xuống. Sau khi trải qua những chuyện vừa rồi, có lẽ anh đã nhớ lại một số chuyện mà anh không muốn nhớ lại, khiến tâm trạng anh có chút khó chịu.
Sau khi ngồi xuống, anh cũng không muốn chào vị Ninh vương phi này. Trong lòng anh thậm chí còn đang nghĩ, Ninh vương phi, Định vương phi… Chắc hẳn là hai vị chị dâu em dâu tương lai này có quen biết nhau.
Giang Chiếu Bạch nói xong chuyện Văn Thiền rời đi trước, mới hỏi thẳng Văn Xu, “Vương phi muốn hỏi tôi về chuyện của Trình Y?”
Văn Thiền còn bé thế, chỉ có thể biết đến chuyện Trình Y thông qua Văn Xu. Mặc dù Văn Xu thành thân từ lâu nhưng hồi ấy mọi người đều có tiếp xúc với nhau, cô biết đến Trình Y cũng không có gì lạ. Cô chị ở đây để hỏi tội cho cô em mà…
Không ngờ Văn Xu lại ngồi thẳng lưng lạnh lùng trả lời, “Không phải.”
Giang Chiếu Bạch hơi sửng sốt, ngẩng đầu nhìn Văn Xu.
Văn Xu và Văn Thiền có ngoại hình khá giống nhau, họ đều là những người đẹp có màu sắc tươi tắn. Nhưng sự khác biệt giữa hai chị em rất lớn, tuyệt đối không có chuyện nhận nhầm. Văn Thiền giống như con mèo nhỏ được người khác cưng chiều, còn Văn Xu lại sắc lạnh như kiếm, ngay cả lông mày và mắt đều hiện lên khí chất anh hùng.
Văn Xu ngồi rất thẳng, nhìn về phía Giang Chiếu Bạch, nói: “Lúc trước, anh ở trước mặt Văn Thiền phân tích chuyện đại sự đất nước, thậm chí còn tiết lộ những suy nghĩ gì mà giang sơn này khó cứu, lại còn vứt bỏ chế độ cũ, xây dựng lại từ đầu… Tại sao anh lại nói những lời này trước mặt con bé? Anh có ý gì? Anh muốn thăm dò ai?! “
Giang Chiếu Bạch sững sờ, nhìn vị Vương phi này một cách nghiêm túc, sau đó im lặng một lúc, mỉm cười.
Văn Xu rất quan tâm đến em gái của mình, cô hận không thể cho người viết thành một cuốn sách ghi lại tất cả những việc em gái mình làm hằng ngày, ngày ngày đưa cho cô kiểm tra và hỏi han bất cứ lúc nào. Cô hỏi một lượt đám thị nữ của Văn Thiền, đương nhiên cô biết Văn Thiền đã làm những gì. Em gái cô ngốc nghếch, nhưng cô không ngốc chút nào. Suy nghĩ của Giang Chiếu Bạch khiến cô không thể nào ngồi yên.
Giang Chiếu Bạch hỏi: “Vương phi sao có thể nhìn ra tâm tư của tôi vậy? Là cô tự mình nhìn ra, hay là Công tử nhắc nhở?”
Văn Xu đáp: “Chồng tôi lỡ mồm nói cho tôi biết.”
Giang Chiếu Bạch hiểu ra, hoá ra là Ninh vương điện hạ.
Anh cười giải thích với Văn Xu. Anh lúc đầu thảo luận những chuyện này với Lý Tín trước mặt Văn Thiền, thực sự có ý muốn thăm dò ý của Văn Thiền. Anh muốn thông qua Văn Thiền để dò hỏi cách nhìn của Văn gia. Nhưng đáng tiếc là Văn Thiền cái gì cũng không hiểu, thậm chí còn không nghe ra ẩn ý trong lời nói của anh. Anh cảm thấy cô gái nhỏ quá trong sáng, dáng vẻ ngây thơ non nớt, hiện rõ trên nét mặt vừa ngốc nghếch vừa đáng yêu, anh liền không nỡ thăm dò cô nữa.
Dù sao thì, nếu anh có cố gắng thử một lần nữa, cô ấy cũng không thể hiểu, thậm chí còn có khả năng xúc phạm tới Lý Tín.
Lý Tín trẻ tuổi không để bụng chuyện anh thăm dò Văn Thiền, nhưng nếu anh có tâm tư muốn lợi dụng Văn Thiền, Lý Tín chắc chắn sẽ không để yên như vậy.
Lý Tín cũng còn trẻ, tính cách còn chưa định hình rõ ràng. Cậu khá là thông minh, có thể nghe hiểu những gì Giang Tam Lang nói. Nhưng vì còn trẻ nên cậu ta rất dễ hành động bốc đồng. Giang Tam Lang không muốn thăm dò xem móng vuốt của cậu tàn nhẫn thế nào.
Một thanh niên áo trắng, một vương phi cao quý, giữa đêm khuya cùng ngồi trong sân, tuỳ ý tán gẫu những chuyện này dưới trời tuyết rơi dày đặc, cho đến khi xe ngựa quay trở lại, Vương phi mới rời đi.
Ở nhà họ Lý, sau khi Văn Thiền trở về, thẫn thờ tắm rửa rồi lên giường đi ngủ. Nàng nghĩ đến việc Giang Tam Lang từ chối mình, rồi nghĩ đến lời nói của chàng, rằng nàng còn quá nhỏ, nhưng nàng không biết mình nhỏ ở đâu. Những người từng thích có thể sau này sẽ không bao giờ gặp lại, cũng có thể sẽ không bao giờ thích họ nữa. Cô gái mười bốn lăm tuổi trong lòng rối bời, tất cả lẫn lộn vào nhau như một mớ bòng bong, cũng không biết rốt cuộc bản thân đang suy nghĩ gì.
Thậm chí, nàng còn nảy sinh cảm giác hối hận, liệu có khi nào… Nếu như nàng không hỏi rõ chàng như vậy, thì nàng cùng với Giang Tam Lang vẫn còn hy vọng…
Tất cả những điều này khiến nàng cảm thấy hết sức phiền muộn.
Không biết đã ngủ bao lâu, Văn Thiền đột nhiên từ trong mộng tỉnh lại. Không hề gặp ác mộng, nhưng đột ngột tỉnh dậy. Nàng bật dậy ngồi một lúc lâu trong tấm mành trước giường, sau khi nằm trở lại cũng không ngủ được. Văn Thiền đứng dậy xuống giường, đôi chân trần bước đi trên tấm thảm ấm áp, tới bên cửa sổ dưới ánh sáng phản chiếu của màn tuyết trắng từ bên ngoài hắt vào.
Nàng chần chừ một lúc, mở cửa sổ ra, nhìn thấy cây mai vàng bên ngoài cửa sổ.
[*] Mai vàng 腊梅: Hay còn gọi là kim mai, mai mùa đông… Có hoa màu vàng rực, thường nở rộ vào giữa tiết trời mùa đông.
Tuyết rơi xào xạc, nhưng trận tuyết đã thưa đi rất nhiều. Cây mai vàng trước cửa sổ đã nở rộ hơn so với dạo trước. Một chút vàng tô điểm giữa nền tuyết trắng xoá bao la, mở ra trước mắt Văn Thiền. Cơn gió lạnh thổi qua, nỗi sầu muộn của nàng cũng bị thổi bay đi một chút, nàng vui vẻ vươn tay đón những tuyết rơi bên ngoài.
Lại nhìn trước cửa sổ, muốn đưa tay phủi những bông tuyết phủ trên cây mai.
Một không gian tĩnh mịch, vạn vật đều chìm trong giấc ngủ, chỉ có một mình nàng tỉnh giấc. Cảm giác này, là thế nào…
Trong đêm tuyết lạnh lẽo, giọng nói của thiếu niên đột nhiên vang lên, “Em gặp ác mộng à?”
Văn Thiền bị thanh âm đột nhiên vang lên làm giật nảy mình, cả người chấn động, nàng đang vươn người phủi cây, suýt chút nữa lộn ngược ra ngoài cửa sổ. May mắn thay, nàng từng học múa nên chiếc eo thon nhỏ vô cùng mềm mại, tay bấu chặt lấy cửa sổ, mới giữ vững không bị ngã một phen mất mặt.
Rồi tiếng cười xấu xa quen thuộc vang lên, “Có vậy thôi mà em cũng suýt ngã được? Ve Ve, gan em càng ngày càng bé rồi hử.”
…… Xí!
Gan tôi ngày càng bé lại, cũng là vì anh dọa cho nhỏ đi đấy!
Hết lần này tới lần khác lù lù nhảy ra doạ nàng một phen trong lúc nàng thảnh thơi không chút phòng bị, không biết nàng đã bị hắn dày vò tổn thọ bao nhiêu tuổi luôn rồi!
Văn Thiền căm hận nghĩ vậy, liền nằm luôn trên cửa sổ liếc nhìn xung quanh, không thấy bóng dáng Lý Tín đâu. Nàng kinh hãi quay đầu lại, nhìn vào căn phòng tối um phía sau mình, Lý Tín sẽ không trốn trong phòng trong lúc nàng ngủ chứ?
Cậu thiếu niên bật cười ha ha, bị nàng chọc cho cười thỏa chí.
Văn Thiền lúc này vốn đã bình tĩnh, nghe được hướng tiếng cười vang lên, ngẩn người một hồi, sau đó xoay người chạy tới tấm mành giường. Nàng khoác vội chiếc áo choàng lông hạc đủ dày để giấu chiếc áo trong lại, đi giày, rón rén ra mở cửa rồi chạy ra khỏi nhà. Nàng rón rén, cẩn thận không đánh thức những thị nữ nghỉ ngơi qua đêm ở bên ngoài, chạy ra khỏi phòng, nàng chạy thêm vài bước ra ngoài, sau đó quay đầu ngẩng lên nhìn.
Lý Tín đang ngồi trên mái hiên của phòng nàng, đang mỉm cười ngắm nhìn nàng.
Cậu đang khoanh chân ngồi dưới làn tuyết trắng trên mái hiên, vừa lơ đãng vừa phiêu diêu. Gió lạnh bủa vây, những bông tuyết mịn màng bay phất phơ, có vẻ như cậu đã ngồi trên đó rất lâu, trên tóc, lông mày lẫn vai đều phủ một lớp tuyết mỏng. Cậu ngồi trên cao giữa đêm khuya vắng lặng, trầm tư như một bậc đế vương, Văn Thiền phải ngẩng mặt ngước nhìn.
Văn Thiền ngẩng đầu nhìn chàng trai, thấp giọng hỏi: “Đêm hôm khuya khoắt, anh không ngủ mà ngồi đây làm gì?”
Chàng trai thản nhiên đáp: “Tâm trạng không tốt, ra ngoài đi dạo.”
Cứ thế anh chàng dạo tới mái hiên của phòng nàng.
Văn Thiền phát hiện Lý Tín đặc biệt thích ngồi trên cao. Ngày nào hắn cũng ở trên cây, thì ở trên tường, hoặc trên mái nhà. Cứ như thể nhà hắn ở đấy vậy, tâm trạng hắn tốt hay không tốt đều thích ngồi trên cao, ngắm nhìn xung quanh.
Hắn luôn ngồi rất cao, không biết là đang nhìn gì.
Văn Thiền mím môi, nhớ ra Lý Tín nói tâm tình không tốt.
Tâm trạng hắn không tốt liền đến ngồi trên mái hiên nhà nàng… Cũng đủ biết hắn thích nàng đến nhường nào, lúc này cũng gần nàng đến như thế.
Cô gái cảm thấy ngọt ngào trong lòng, trái tim vừa bị từ chối bởi Giang Tam Lang cảm thấy được an ủi phần nào. Nàng háo hức muốn thử xem, bình thường nàng ghét Lý Tín, nhưng trong màn đêm tĩnh lặng này, không ai nói chuyện với nàng, chỉ có mình Lý Tín rất tỉnh táo. Văn Thiền muốn hắn nói chuyện với mình, biết đâu sau khi nói ra tâm trạng lại trở nên tốt hơn?
Đúng vậy, Văn Thiền cũng có tâm trạng không tốt.
Văn Thiền ngửa cổ nói chuyện với Lý Tín, nói một hồi lâu mới buồn bực trong lòng: Lý Tín thật đúng là không mắt. Nàng đã ngóc cổ nhìn lên dưới làn tuyết được một lúc lâu, vậy mà hắn không có ý định đứng dậy, nhấc mông xuống mà kéo nàng lên đó ngồi cùng. Chẳng nhẽ hắn lại thích nàng ngước nhìn mình?
Văn Thiền nhìn sang một dãy nhà, thấy bên cạnh chái nhà nàng có một cái thang gần như bị tuyết vùi kín giữa khe hở của hai bức tường. Nàng mừng rỡ, chạy lại rồi leo thang lên nóc nhà.
Lý Tín: “…”
Có chút khâm phục Văn Thiền.
Hắn không muốn để nàng lên đây, muốn nàng ngoan ngoãn đi ngủ, nàng lại không chịu.
Lý Tín lo lắng liệu nàng có thể leo lên được thang hay không, liệu nàng có sợ hãi giữa chừng hay không. Hắn đứng dậy xem, hắn không biết Văn Thiền bây giờ dũng cảm đến mức nào. Vì có hắn ở bên cạnh, nên nàng không hề cảm thấy sợ hãi chút nào. Nàng cảm thấy nếu có ngã xuống, Lý Tín nhất định sẽ có thể giữ nàng lại. Nàng leo lên thang một cách táo bạo, lại còn leo rất suôn sẻ. Trái tim lo lắng còn chưa kịp đập mấy hồi đã nhìn thấy chiếc đầu cô gái ló lên dưới làn tuyết, lộ ra khuôn mặt nhỏ bé vô cùng xinh đẹp.
Đôi mắt trong veo, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào, mái tóc dài được rối tung được cố định bằng trâm cài… Nàng leo lên mái hiên, bước cẩn thận qua từng lớp ngói, đi về phía chàng trai, lại còn cười tíu tít liếc nhìn xung quanh, “Bảo sao anh lúc nào cũng chạy lên cao! Phong cảnh nơi đây thật đẹp, cảm giác thật là vi diệu, cả biệt phủ đều thu lại trong tầm mắt…”
Lý Tín cảm thấy Văn Thiền thực đáng nể.
Nàng hào khí ngút trời khiến hắn cũng phải sợ hãi.
Với thân phận tôn quý nàng chưa bao giờ tự mình trèo lên cao, bình thường đi trên mặt đất, nếu không cẩn thận còn có thể tự vấp ngã, giờ lại dám tự mình trèo lên cao như vậy? Nàng không chỉ trèo lên cao, mà khi giẫm lên từng lớp gạch ngói cao cao thấp thấp, giẫm lên lớp tuyết xốp, nàng còn vui vẻ thưởng thức phong cảnh?
Nàng tưởng hắn đang ngắm cảnh à?
Nàng đừng có mà rơi xuống!
Da đầu Lý Tín tê dại, vội vàng đứng dậy tiến lên vài bước nắm tay Văn Thiền. Vừa đúng lúc nàng trượt chân, đang chuẩn bị ngã xuống, liền bị thiếu niên lập tức túm lấy cổ tay kéo lên. Văn Thiền vẫn không để ý gì, cúi đầu nhìn chiếc áo choàng bị trượt rơi xuống đất, ướt nhẹp, lấm tấm những vết bẩn. Nàng cau mày, “Ngày mai Thanh Trúc sẽ gặng hỏi nàng tại sao lại giẫm lên chiếc áo choàng.”
Lý Tín nở nụ cười, “Em thật lợi hại.”
Văn Thiền quay lại nhìn hắn, nhìn thấy nụ cười của hắn, có thể coi là chân thành. Nhưng tại sao hắn lại cảm thấy rất kỳ lạ?
Văn Thiền bối rối, “Tôi lợi hại ở chỗ nào?”
Lý Tín nói: “Leo thang không không lợi hại sao? Leo lên nóc nhà không lợi hại sao? Lại còn đi lòng vòng từ đông sang tây chưa đủ lợi hại sao? Ve Ve! Em đã làm tất cả những điều này.”
Văn Thiền nghe được trong lời nói có ý giễu cợt.
Nàng đáp lại, “Nhưng có anh đang ở đây còn gì.”
Lý Tín sững sờ, nhìn vào ánh mắt tin tưởng của nàng. Nàng tin hắn sẽ không để nàng trượt ngã, tin tưởng một cách đơn thuần như vậy.
Lý Tín run lên, nhưng trên mặt lại lộ ra ý cười, “Võ công không phải vạn năng, nếu em cứ một mực đòi chết, thì tôi muốn cứu cũng không cứu được.”
Văn Thiền đá hắn một cái, hắn mỉm cười né tránh.
Đôi bạn trẻ vai kề vai, cùng nhau nhìn xuống cảnh vật bị bao trùm bởi hai màu đen trắng đan xen này.
Lý Tín yên lặng ngồi, sau khi Văn Thiền chê bai dáng ngồi tuỳ ý của hắn một hồi, cũng tự mình ngay ngắn ngồi xuống, nghe Lý Tín thong thả nói, “Em có biết, nếu em muốn ngồi quỳ ở đây, có rơi xuống tôi cũng không giữ lại được.”
Văn Thiền đáp lại: “Ai nói tôi sẽ ngồi quỳ? Sao tôi có thể không biết chuyện này được hả?!”
Nàng nhanh chóng thay đổi tư thế ngồi một cách lặng lẽ, nàng không dám ngồi co chân như Lý Tín mà ngồi co hẳn lên, hai tay ôm lấy đầu gối.
Tâm trạng của Lý Tín vẫn rất tệ, nhưng trong khoảnh khắc, lại cảm thấy thích thú trước sự hoang mang thay đổi tư thế của cô gái, lại còn bày đặt giữ gìn phong thái của một nữ quý tộc. Hắn phải chịu đựng khổ sở lắm mới không bật cười thành tiếng, nếu không Văn Thiền sẽ lại nổi giận… Nàng xấu hổ mà tức giận cũng không sao, nhưng đừng kích động lao tới đánh hắn, nếu không thực sự sẽ ngã xuống mất…
Mái hiên chếch nghiêng xuống dưới, với dáng bộ yếu ớt mỏng manh đó của Văn Thiền, sẩy chân ngã xuống là chuyện hết sức thường tình.
Đôi bạn trẻ ngồi cạnh nhau, sau một hồi nói cười vui vẻ, họ không nói nên lời một lúc lâu.
Văn Thiền chống cằm ngắm cảnh từ trên cao. Nàng cũng bị Lý Tín uy hiếp kéo nhảy qua tường, qua mái nhà, nhưng khi được thưởng thức phong cảnh với một tâm trạng nhàn nhã như thế này thì chưa từng. Trong khoảnh khắc này, nàng cảm thấy được ngắm nhìn phong cảnh từ trên cao như thế này thật tốt, nàng thực sự có thể ngồi cao hơn nữa.
Lý Tín lặng thinh không nói.
Văn Thiền ngắm nhìn một hồi, liền cảm thấy cô đơn lạnh lẽo.
Lý Tín không nói chuyện với nàng, nàng liền không nhịn nổi chủ động nói chuyện với hắn. Nàng ngoảnh đầu nhìn đôi lông mày lạnh lùng của chàng trai bên cạnh, khi nét mặt hắn không chút biểu cảm, có một luồng khí sắc lạnh, thù địch bủa vây lấy toàn thân hắn, trông hắn như một thanh kiếm vô cùng sắc bén, tràn đầy sức tấn công. Khi hắn không nói đùa với mọi người, trên mặt hắn sẽ hiện lên dòng chữ lớn “Ai quấy rầy tôi sẽ chết chắc”.
Văn Thiền run lên trong lòng, có chút sợ hãi hắn ta trong dáng vẻ này…
Lý Tín quay mặt lại, hỏi: “Làm sao vậy?”
Khi hắn nói chuyện với nàng, lông mày rũ xuống, nhìn nàng một cách chăm chú. Luồng khí thù địch đó lập tức biến mất.
Văn Thiền ép mình quên đi dáng vẻ vừa rồi của hắn, “Tâm trạng tôi không tốt, tâm trạng anh cũng không tốt, chúng ta tình cờ đồng bệnh tâm liên, có thể bầu bạn với nhau.”
[*] Đồng bệnh tâm liên: Là chỉ việc hai người cùng mắc bệnh giống nhau, có thể đồng cảm sâu sắc cho nhau.
Lý Tín “Ừ” một tiếng, có lẽ hắn nghĩ rằng nàng vẫn ổn, nên quay mặt đi suy nghĩ tiếp về vấn đề của mình. Văn Thiền không chịu được cô đơn, đẩy hắn một cái, “Tại sao tâm trạng anh không tốt? Anh đang nghĩ gì? Tôi có thể giúp gì được không? Anh đừng coi thường tôi, những việc tôi có thể giúp anh nhiều lắm đấy.”
Lý Tín nói: “Vết thương đau, tôi không thể gập người lại, cứ động chút lại đau, không thể ngủ được; Sức khoẻ của cô cả nhà em lại không tốt, thần chí mơ màng, tôi phải nghĩ xem, ngày mai nói chuyện gì, làm gì với bà ấy, làm thế nào để bà ấy vui lên chút; Năm nay, Cối Kê tuyết rơi quá nhiều. Với tình hình này, sau trận tuyết này có thể sẽ gây ra những trận thiên tai nặng nề. Hầu hết những người tị nạn sẽ sớm đổ về Cối Kê, gây ảnh hưởng đến quan phủ. Dượng em gửi công văn đến Trường An, bên đó vẫn im bặt, không chút tin tức. Hoàng đế của chúng ta luyện đơn bận rộn tới mức, có lẽ không rảnh mà duyệt tấu sớ, trong triều các đại thần chia bè kết phái tự làm chủ, đối với họ những chuyện tầm thường nhỏ nhặt ở Cối Kê, không đáng để tâm. Cối Kê phải tìm cách lưu giữ những người tị nạn này, mở kho tiếp tế. Còn việc tiếp quản sau này, nghĩ cách làm thế nào để những người tị nạn này không gây sự… đều là những chuyện hết sức nan giải. Nếu muốn tiếp nhận những người tị nạn này, thì sẽ phải làm công tác chuẩn bị ngay từ bây giờ.”
“Tôi đoán dượng em không muốn tiếp nhận, mở kho tiếp tế đã là giới hạn đối với ông ấy rồi. Ông ấy chỉ muốn Cối Kê được bình an, không muốn tiếp nhận những người từ nơi khác đến. Tôi và Giang Tam Lang nhất định phải thuyết phục ông ấy, tôi phải nghĩ ra kế sách, khiến ông ấy tin rằng, cho dù có cho những người tị nạn này vào thành, cũng sẽ không trở thành trở ngại đối với chế độ xã hội hiện có ở Cối Kê…”
Văn Thiền há hốc mồm sững sờ.
Nàng nghiêng đầu nhìn hắn.
Nàng cảm thấy Lý Tín xuất thân từ một tên lưu manh, nhưng những điều hắn lo nghĩ, thực sự quá nhiều…
Lý Tín đã nói rất nhiều, và sau đó hỏi nàng, “Tôi đang có tâm trạng tồi tệ vì những điều này. Ve Ve, em có thể vì tôi làm gì đây?”
Văn Thiền cắn môi dưới, “Vết thương của anh đau đến mức không ngủ được? Vết thương gì vậy? Tôi bôi thuốc cho anh nhé. Chuyện của cô cả, tôi cũng sẽ cố gắng làm bà ấy vui lên, bà ấy cực kỳ thích tôi. Còn chuyện thiên tai, thiên tai… Nếu như chúng ta phải cứu tế, tôi chắc có thể giúp múc cháo các thứ, anh thấy được không?”
Lý Tín mỉm cười, xoa nhẹ mái tóc nàng.
Sau đó hắn lại hỏi, “Tâm trạng của em sao lại không tốt?”
Văn Thiền có chút ngượng ngùng không dám nói. Người ta tâm trạng không tốt vì lo cho nước cho dân, còn nàng tủi thân chỉ vì mấy chuyện tình cảm đôi lứa, nói ra thì mất mặt quá… Trong lòng nàng cũng đồng thời hoảng hốt, nhớ lại đánh giá của chàng, nói rằng nàng còn quá nhỏ. Trước đây nàng không cảm thấy vậy, nhưng bây giờ khi ở cùng Lý Tín, nàng đột nhiên biết mình còn trẻ con ở chỗ nào rồi.
Lý Tín đã bước đi rất xa, còn nàng vẫn dậm chân tại chỗ…
Trong cuộc sống của nàng, dường như chỉ có những nỗi tâm tình của đứa trẻ mới lớn.
Nàng những tưởng, Lý Tín thích nàng như vậy, trong thế giới của hắn chỉ có nàng, giống như nàng vậy. Bây giờ nàng mới biết không phải như thế.
Văn Thiền đột nhiên cảm thấy phiền lòng, cúi đầu xuống.
Chàng trai nhìn xuống nhẹ nhàng nói: “Có chuyện gì vậy? Có người nói gì em sao? Ve Ve, nói cho tôi biết, tôi sẽ đánh cho hắn ta một trận.”
Văn Thiền lắc đầu lẩm bẩm nói: “Tôi thực sự còn bé lắm à?”
Lý Tín sững sờ suy nghĩ một chút, “Tối nay em đã gặp Giang Tam Lang sao?” Hắn dừng lại, “Anh ta dứt khoát từ chối em rồi?
Văn Thiền ngơ ngác nhìn hắn:… Ngay cả chuyện này hắn cũng đoán ra sao? !
Nàng lại đau lòng hơn.
Trong mắt Lý Tín, có phải nàng giống như một tờ giấy trắng?
Lý Tín bật cười.
Hắn duỗi tay ra, vòng qua ôm lấy vai nàng, thản nhiên cười, “Em hoang mang gì chứ, Ve Ve. Em còn bé, lại không cùng chí hướng với Giang Tam Lang. Người như anh ấy, thích thể loại khác em hoàn toàn. Em có liều mình cả đời, cũng không đạt tới cảnh giới mà anh ấy thích, còn khiến bản thân mệt mỏi. Em cần trưởng thành, nhưng không nhất thiết phải nghe Giang Tam Lang.”
“Có gì mà em lại không hiểu? Người thực sự thích em, sẽ không để em đi tới đi lui lâu như vậy, sẽ không im lặng, sẽ không lạnh lùng đứng nhìn, còn đây ngay cả tán tỉnh dây dưa chút cũng không có. Người đó sẽ muốn độc chiếm tình yêu của em. Nếu như anh ấy có chút cảm tình với em, thì tuyệt đối sẽ không làm vậy. Ví dụ, nếu tôi thích ai đó, tôi sẽ nâng niu cô ấy, tôn trọng cô ấy. Chỉ cần cô ấy có chút không muốn, tôi cũng sẽ không làm khó. Còn người từ đầu tới cuối không làm gì với em, đó chắc chắn là người mà em không nên phải lòng.”
“Còn nữa, Ve Ve à! Em không hiểu rõ bản thân, vừa hồ đồ, vừa ngốc nghếch. Em luôn do dự, không biết bản thân muốn gì. Em trước giờ chưa bao giờ thực sự cười, chưa bao giờ thực sự khóc. Dường như luôn có một khúc xương đang ngăn cản em từ bên trong, khiến em làm gì cũng co chân co tay trốn tránh. Em ấy, có trưởng thành thì cũng theo hướng đó mà thôi.”
“Em xinh đẹp như vậy, thì cũng nên sống một cách đẹp đẽ như thế.”
Văn Thiền ngẩn người.
Nàng quay đầu lại hỏi Lý Tín: “Vậy nếu tôi xấu thì sao, anh còn thích tôi không?”
Lý Tín thản nhiên nói: “Em là ngọc trai. Ngọc trai được nuôi trong biển. Em trong sáng rực rỡ, khiến tôi rung động vì em. Chưa bao giờ tôi thấy một cô gái đơn thuần và đáng yêu như em, vừa đơn giản lại vừa hoạt bát, vừa hoạt bát lại vừa có nét kiêu ngạo rất riêng. Trái tim tôi vì em mà rung động, mê luyến em vô cùng, kiếp này nhất định phải có được em.”
Văn Thiền: “…”
Trước câu nói của hắn, nàng không khỏi nổi lên một lớp gai ốc.
Hơn nữa, rõ ràng là Lý Tín không chân thành.
Bởi vì đang nói chuyện, bản thân hắn cũng bị chính mình làm cho buồn cười.
Chàng trai bật cười, buông vai nàng ra, nằm ngả lưng xuống đống tuyết còn sót lại trên mái ngói. Hắn ta quên cả vết thương ở thắt lưng, cười không ngớt khi nhìn Văn Thiền tức giận đến đỏ mặt tía tai.
…
Ngày hôm sau, Văn Thiền bị cảm lạnh.
Khi Văn Xu đang đợi chồng uống thuốc trong phòng, nghe tin phía bên em gái mình cũng đun thuốc nên phái người đi tìm Thanh Trúc hỏi xem có chuyện gì. Sau nửa tiếng đồng hồ, Trương Nhiễm nằm trên giường uống thuốc, miễn cưỡng khâm phục việc dạy dỗ em gái của vợ.
Văn Xu bị Văn Thiền làm cho tức phát điên, “Em cả ngày làm cái quái gì vậy?! Chị nói em lên mái nhà dỡ ngói, em liền lên dỡ thật đấy hả. Một tên Giang Tam Lang vừa đi, lại một tên Lý Tín tới. Chị bảo em sao bận rộn thế? Em không thể yên ổn một chút được sao?”
Văn Thiền sợ hãi lùi lại.
Nàng bị chị hai doạ tới mức sắc mặt tái nhợt, nhưng vẫn kiên cường đáp lại một câu: “Em trước đó thích Giang Tam Lang mà.”
Văn Xu không khách khí, “Giang Tam Lang không hợp với em.”
“Vậy Lý… Anh họ thích em.”
“Lý Tín cũng không hợp với em!” Văn Xu liếc xéo nàng một cái, “Bọn họ đều là loại người có tâm cơ, em cứ phải khăng khăng thích những người vậy sao, thích người đơn giản chút không được hả? Quay đi quay lại thử thách độ khó cao vậy, em cũng đáng nể quá đấy! Chị với anh rể em đang bàn chuyện trở về Trường An, em cũng đừng có dây dưa nữa, theo bọn chị trở !”
Văn Thiền sửng sốt nói: “Chị Hai, chị hiểu lầm rồi. Em không thử thách độ khó cao, nhưng anh hai thích em, em không thích anh ấy!”
Văn Xu khịt mũi cười một tiếng, hoàn toàn không tin, xoay người rời đi.
Bị em gái giữ lấy vạt áo.
Văn Thiền nói một cách kiên định dưới ánh mắt lạnh lùng của chị hai, “Thật mà! Anh Hai nói em là ngọc trai. Anh ấy nói em tỏa sáng rạng ngời, khiến anh ấy rung động. Anh ấy có chút hiểu biết, chưa bao giờ thấy cô gái nào hồn nhiên và dễ thương như em. Nói em vừa đơn giản lại vừa hoạt bát, vừa hoạt bát lại vừa có nét kiêu ngạo rất riêng. Trái tim anh ấy vì em mà rung động, mê luyến em vô cùng, kiếp này nhất định phải có được em.”
Văn Xu: “…”
Ninh Vương Trương Nhiễm ngồi bên cạnh, lắng nghe từ đầu tới cuối, đang ngồi uống thuốc bỗng phun ra, ho sặc sụa không ngừng.
Cặp đôi này cảm thấy thích thú trước lời giải thích của Văn Thiền.
P/S: 2022 rùi, chúc mừng năm mới các bạn độc giả nhà mình. Chúc các bạn một năm mới sức khỏe, hạnh phúc nhé. <3