Biểu ca thấy nàng đẹp mê say – Chương 53
Đũa mốc mà chòi mâm son
Từ ngày hai chị em nhà này gặp nhau, ngày nào cũng cãi nhau chí chóe. Trước kia thế nào thì giờ vẫn thế ấy. Văn Xu nhìn Văn Thiền thế nào cũng không vừa mắt, tìm mọi cách bắt bẻ, răn dạy cô em. Thực ra, đứa em gái của cô cực kỳ bướng bỉnh trước sự chèn ép của bà chị, lần nào cũng mang dáng vẻ sợ hãi khiếp hồn khía vía, nhưng vẫn liều lĩnh phản bác, khiến cho chị Hai của nàng lại càng tức giận hơn…
Bây giờ Văn Thiền còn dám nói thẳng như vậy.
Thân làm anh rể, Trương Nhiễm cười phụt cả thuốc, ho lấy ho để. Cô vợ anh cũng muốn bật cười, nhưng khóe miệng chỉ nhếch lên chút xíu rồi lại kéo trở về, còn ngoảnh lại lườm anh một cái. Trương Nhiễm thể hiện vẻ măt vô tội, lại cầm bát thuốc của mình, thong thả uống tiếp.
Làm bộ như người ngoài cuộc.
Văn Xu lại bắt đầu dạy dỗ em gái, ngón tay dí vào trán cô em, “Đến chuyện này mà cũng dám nói ra được? Em có biết xấu hổ không đấy? Có cô gái nào rêu rao cho khắp thiên hạ biết có người thích mình như em hả? Hay là có tật giật mình? Phong thái quý nữ đâu rồi? Coi chừng đó, em mà còn nói mấy lời ba hoa chích chòe như thế, đừng để chị nghe được!”
Văn Thiền liền bĩu môi.
Nàng không vui nói tiếp, “Anh họ thích em thật mà, em có ba hoa gì đâu. Anh ấy còn rất hiểu biết nông cạn, chỉ là thích……”
“Thôi ngay!” Văn Xu mệt mỏi day trán, muốn thuyết giảng đạo lý với cô em này, “Em sắp mười lăm rồi đấy. Nếu em lo lắng chuyện hôn nhân đại sự của mình, chị cũng không phản đối. Nhưng mắt chọn đàn ông của em sao mà kém thế? Em cứ đi chọn mấy thằng đàn ông đến mình còn nhìn không thấu là sao? Đầu óc bã đậu như em…vẫn nên để chị chọn hộ cho đi.”
Văn Thiền không đồng ý, “Em muốn tự chọn! Em chả cần chị chọn hộ! Em cũng không thích anh họ, có gì đâu mà chị phải tá hỏa lên thế? Cho dù, em có thích anh ấy đi nữa thì có vấn đề gì đâu. Anh ấy có gì mà không xứng với em..”
“Xuất thân cậu ta là lưu manh!” Văn Xu lại bắt đầu nổi cơn tam bành, từng lời từng chữ lạnh như băng trút xuống, lớn tiếng nói, “Cậu ta còn bắt cóc em tới tận hai lần! Một thằng dân đen, chả có lề lối, không có phép tắc, tự cao tự đại, cái loại lưu manh đầu đường xó chợ thì chỗ nào cũng không xứng với em! Muốn bay lên cành cao biến thành phượng hoàng ư? Cũng dám mơ tưởng đến phượng hoàng? Đã là chim sẻ, vẫn là chim sẻ mà thôi!”
Lời cô nói không che giấu chút nào sự chán ghét đối với Lý Tín
Văn Thiền đờ đẫn nhìn chị gái mình hồi lâu, sau đó mới vỡ lẽ, “Chị ấy không thích Giang Tam Lang, mà cũng ghét bỏ Lý Tín. Chị ấy biết tất cả những chuyện xảy ra từ lúc nàng chạy từ Trường An đến Cối Kê. Chị Hai bằng lòng tìm Giang Tam Lang nói chuyện là vì trong mắt chị ấy, cho dù Giang Tam Lang không có thân phận địa vị như hồi ở Trường An nhưng bọn họ vẫn là người cùng tầng lớp, đều là một loại người. Nhưng chị Hai ghét Lý Tín, chị Hai chưa từng muốn ngồi xuống nói chuyện với Lý Tín về những chuyện hắn đã làm đối với em gái mình. Đó không phải là khoan dung, mà là coi thường.
Đó là kiểu kinh thường giữa người ở địa vị cao với người ở địa vị thấp kém hơn mình.
Cứ nghĩ hắn chẳng biết gì, cứ nghĩ hắn thua kém chẳng bằng ai, vốn chẳng muốn đứng ngang hàng với loại người này, chứ đừng nghĩ đến nói chuyện vài ba câu.
Cho dù có ngày hắn không phải là một người bình thường nữa, mà trở thành anh em thân thích, thì trong mắt Văn Xu vẫn xem hắn chả khác gì nhân vật tấu hài trên sân khấu mà thôi.
Trong mắt Văn Xu, chuyện nhà họ Lý nhận một cái anh Nhị Lang như thế thật nực cười, chả khác gì vở hài kịch. Cô nghĩ có lẽ vai trò của anh chàng Nhị Lang này chỉ là món đồ chơi khiến cho Văn Dung vui vẻ. Văn Dung vui vẻ thì có thể ở lại thêm ít ngày. Nếu Văn Dung không vui nữa thì trở mặt ném ra ngoài ngay.
Văn Xu tá túc ở nhà họ Lý cũng đã vài hôm. Ngoại trừ hôm đầu cô gặp qua Lý Tín, sau đó cô cũng chưa từng có ý muốn giao thiệp với Lý Tín. Cái loại dân đen như Lý Tín, cho dù hắn thực sự là cậu Hai nhà họ Lý, bấy nhiêu năm làm thằng lưu manh là Văn Xu đã khinh thường rồi.
Bỗng chốc Văn Thiền cảm thấy buồn bực.
Nàng ghét kiểu phân biệt giai cấp của chị Hai!
Chị Hai dùng ánh mắt của tầng lớp thượng đẳng để soi xét Lý Tín, thấy Lý Tín chỗ nào cũng thua kém. Nhưng Lý Tín vô cùng tài giỏi!
Văn Thiên dám khẳng định, chị Hai mà đánh nhau với Lý Tín, chắc không phải đối thủ của Lý Tín mà xem. Trước giờ chị Hai chưa tiếp xúc với Lý Tín, xem thường Lý Tín từ tận đáy lòng.
Dựa vào cái gì?!
Địa vị xuất thân quan trọng như vậy sao?
Có người đức cao vọng trọng, sống mơ màng qua ngày đoạn tháng; cũng có người xuất thân bần hàn, nhưng lòng mang chí lớn.
Mặc dù Lý Tín trở thành anh họ của nàng, nhưng dẫu chỉ là tên lưu manh bình thường, hắn cũng rất tài giỏi rồi? Ở trong mắt kẻ khác, giống như bay lên cành cao có quyền có thế, nhanh nhanh đi ôm đùi quý nhân dựa hơi. Nếu đặt vào tay kẻ khác, chắc chắn suốt ngày nơm nớp lo sợ được mất này kia. Còn đặt vào mắt Văn Xu, có lẽ Lý Tín mỗi ngày đều phải quỳ lụy liếm láp cô và dượng.
Nhưng thực tế không phải vậy!
Văn Thiền biết hắn không phải là người như vậy!
Hắn chưa từng nghĩ mình hèn mọn kém cỏi. Hắn còn bận lo nghĩ tai ương do trận tuyết đổ vào Cối Kê, ahắn còn lo nghĩ chuyện lưu dân….Xuất thân hắn chỉ là lưu manh, mà còn bận lòng những chuyện như vậy. Còn những người xuất thân tôn quý như bọn họ thì sao, hưởng hết vinh hoa phú quý trong thiên hạ mà có thể tùy ý đánh giá người khác như thế, chẳng làm được tích sự gì……
Ai cao quý hơn ai đây?
Ai mới là người đáng bị khinh thường đây?!
Lý Tín ba phải……
Hắn ba phải với ai?
Hắn chả thèm rào trước đón sau với bất kỳ ai, hắn chỉ lựa lời đón ý theo bản thân mà thôi. Cho dù hắn đứng giữa núi non trùng điệp, hay đi giữa ngàn vết thương đau*, đứng giữa lũ quét thiên tai đi chăng nữa. Hắn vẫn kiên trì bước đi trên con đường đã chọn. Hắn có một tấm lòng cao cả, hắn còn tốt đẹp hơn rất nhiều người.
[*] Nguyên văn là Thiên sang bách khổng [千疮百孔]:, ý chỉ chỗ sơ hở, sai lầm rất nhiều, hoặc bị phá hư đến mức độ rất nghiêm trọng.. Bị tàn phá nặng nề, đầy mình thương tật.
Hắn nhất định trở thành một người khiến cho ai nấy đều không thể coi thường, thậm chí ai nấy cũng phải ngước nhìn!
Trước kia, Văn Thiền không hiểu những chuyện này, nhưng được gặp Giang Tam Lang, được gặp Lý Lý Tín…Hai chàng trai mà cô kết giao, một thanh niên, một thiếu niên, tính cách có phần khác biệt nhưng đều có điểm gì đó tương đồng. Bọn họ đều có tấm lòng nhân ái. Dẫu Giang Tam Lang không làm quan, chàng ấy vẫn đang bận lòng làm sao cứu lấy giang sơn xã tắc nước nhà. Dẫu Lý Tín xuất thân hèn mọn, nếu có thể giúp đỡ lê dân bá tánh cũng nguyện lòng dốc hết tâm can.
[*]赤子之心 (Xích tử chi tâm): dịch nghĩa tấm lòng nhân ái. Quan điểm của Mạnh Tử chủ trương con người vốn có cái tâm em bé “Xích tử chi tâm” rồi khi con người trưởng thành sống trong các mối quan hệ nhân luân thì phải dùng Nhân, Nghĩa để luyện Tâm tránh chạy theo dục vọng, cái ác.
Văn Thiền ngày càng hiểu rõ, những người có nhân phẩm cao quý đang để nàng ngưỡng mộ, học tập mà noi theo…Nhưng chị Hai nhà nàng!
Văn Thiền giận dỗi nói, “Chị coi anh ấy là chim sẻ, cho dù chị nghĩ anh ấy là ai đi chăng nữa, anh ấy chả thèm đoái hòai gì đến chị đâu! Anh ấy vô cùng tài giỏi, chị không quen biết anh ấy thì cũng không xứng tùy tiện đánh giá anh ấy đâu! Tóm lại, chị muốn nói mắt nhìn đàn ông của em kém chứ gì, em lại cảm thấy mắt nhìn của em tốt đấy! Chị thấy các anh ấy không xứng với em, nhưng thực ra em đâu có xứng với người ta! Căn bản em cũng không hiểu mắt nhìn đàn ông thế nào thì tốt theo ý chị!”
Văn Xu thoáng chốc ngẩn ra, càng giận dữ hơn.
Trước giờ, cô luôn thẳng thắn, dạy dỗ em gái mình hiểu ra đạo lý này nọ. Em gái cô chưa bao giờ bày tỏ thái độ chống đối nàng ác liệt như thế, trước đây chưa từng có. Trước giờ, em gái cô luôn ủy mị nhu nhược, lòng luôn sợ hãi với thế giới bên ngoài. Người khác chỉ cần dọa con bé một chút, mặt nó liền tái mét, tay chân run rẩy. Từ khi nào, Văn Thiền có lá gan dám cãi lại mình như thế?
Văn Xu tức xì khói, chút lý trí còn sót lại trong đầu nhanh chóng bị thiêu đốt, bốc cháy hừng hực. Cô tức giận, chỉ ngón tay sang bên cạnh, “Mắt chọn đàn ông thế nào hả? Chọn người như anh rể em ấy! Ôn tồn lễ độ, hào hoa phong nhã. Yêu thương vợ mình, không bao giờ giận dỗi! Còn là người có thân phận cao quý, ngoại trừ anh ấy không ai có thể bắt nạt được em!”
Văn Thiền: “……”
Trương Nhiễm đang cúi đầu uống thuốc, ngẩng đầu lên:…… Mình vô tội mà…… Mình chỉ ngồi xem thôi mà. Mình có tài đức gì đâu……
Đôi mắt Văn Thiền bỗng chốc sáng lên, nói dỗi, “Anh rể đương nhiên tốt rồi, nhưng có phải do chị chọn đâu. Chẳng phải là do cha mẹ sắp đặt, nhờ bà mai đưa đến đó à? Chẳng liên quan gì đến chị cả.”
Văn Xu: “……”
Cô đang định lên tiếng, thấy Văn Thiền bước lên trước một bước, hếch cằm lên, tiếp tục thừa thắn xông lên, “Hơn nữa trong thiên hạ có mấy người được như anh rể? Làm sao tìm được người anh ấy? Trong thiên hạ làm gì có ai giống ai đâu? Chẳng lẽ còn em muốn gả cho anh rể đấy à? Như vậy chị mới hài lòng hả?”
Văn Xu bị chọc tức cười gằn, cô cũng bước lên trước một bước, áp đảo khí thế của Văn Thiền, “Nếu em muốn gả thì được thôi, chị đây thu xếp cho em gả sang ngay! Chẳng cần làm thiếp đâu, bà chị này nhường luôn vị trí chính thất cho em đấy! Em có dám không?”
Văn Thiền: “……”
Ninh Vương điện hạ lẳng lặng đặt bát thuốc xuống, thầm nghĩ: Chị em nhà này cãi nhau, còn kéo luôn mình vào. Mình vô tội thực sự.
Cuối cùng, khí thế của Văn Thiền không bằng chị Hai nhà nàng. Quan điểm hai người khác nhau, không ai thuyết phục được ai. Cô gái nhỏ đang bị cảm lạnh, cãi nhau với chị một hồi cả đầu liền đau nhức. Xoay người không muốn nói chuyện tiếp với bà chị này nữa, chạy ra ngoài. Bên kia cánh cửa, nghe tiếng bước chân hỗn loạn, tiếng hô to gọi nhỏ của đám thị tỳ, đuổi theo Công chủ Vũ Dương…
Văn Xu đờ đẫn đứng trong phòng, im lặng một lúc lâu. Cô ngoái đầu lại, nhìn thấy ánh mắt hỏi han của anh chồng mình.
Văn Xu thấy chua xót trong lòng, bước đến chỗ anh chồng, bất lực nói, “Con bé Thiền lớn rồi, giờ có chính kiến riêng. Em không dạy được nó nữa.” Cô buồn rầu lo âu, “Con bé trốn đi một chuyến, không biết nghe được ở đâu mấy đạo lý vớ vẩn, cứ cho là đúng. Cứ nghĩ em muốn làm hại nó. Em thấy lo cho nó quá.”
Trương Nhiễm mỉm cười.
Ngược lại, bản thân anh không thấy Tiểu Thiền có gì thay đổi. Anh vẫn thấy cô vợ mình quản bé Thiền quá nghiêm. Cũng may, chị em không thường xuyên gặp nhau nên Trương Nhiễm thấy không vấn đề gì lớn.
Vợ anh ngồi bên mép giường bực bội, Trương Nhiễm điềm nhiên nói, “Bệnh của anh đỡ hơn nhiều rồi. Để đỡ xảy ra chuyện gì đó dọc đường, hai ngày nữa mình lên đường đến Trường An. Mang theo cả Tiểu Thiền…Nếu con bé muốn đi cùng chúng ta.”
Văn Xu thoáng do dự: Mang theo cả Tiểu Thiền? Tiểu Thiền ăn chơi ở Hội Kê được lắm, chắc là không muốn về kinh sớm cho mà xem?
Nhưng từ giờ đến Tết vẫn còn khá lâu……
Trên gương mặt tái nhợt của Trương Nhiễm mang theo nụ cười lơ đễnh, nói, “Quan hệ giữa Tiểu Thiền và anh Hai họ thật sự rất tốt. Lần trước anh nằm chợp mắt trên hòn non bộ, còn thấy hai cô cậu này đùa giỡn. Nếu để em thấy lại lo lắng không đâu. Hơn nữa, chắc em không để ý, cô cả nhà em rất thích Tiểu Thiền đấy. Cô ấy không tính cách cứng rắn của em, chỉ thích mỗi Tiểu Thiền. Có vẻ cô ấy không chỉ thích thôi đâu, còn muốn tác hợp Nhị Lang với Tiểu Thiền đấy, còn hay nhắc đến chuyện năm đó cha em đồng ý hôn ước này rồi….”
Anh nói đến đây, Văn Xu kiên quyết thốt lên, “Mang theo cả Tiểu Thiền! Phải mang cả nó đi!”
Chỉ cần tưởng tượng cô cả muốn tác hợp em mình với thằng lưu manh kia, Văn Xu chỉ muốn chết cho xong. Cô nghĩ bụng, cô cả đúng là điên thật rồi, còn nghĩ ra chuyện như vậy nữa. Quả nhiên, Nhị Lang là đứa con mà cô cả yêu thương vô cùng; dù sao cháu gái cũng chỉ là người ngoài nên muốn thế nào cũng được? Muốn Tiểu Thiền gả đến đây ư? Nằm mơ đi!
Trương Nhiễm thở dài, thấy vợ mình như vậy, cũng không nói gì thêm.
Đành tùy vậy……
Lý Tín – người bị Ninh Vương phi khinh thường, tất nhiên không quan tâm đến người khác nghĩ thế nào về mình. Hắn đang bận rộn bàn luận với Lý quận thủ về việc cứu tế, sự nhiệt tình của hắn khiến Lý quận thủ phiền lòng không thôi, quả thực sợ hắn. Lý quận thủ nhớ đến trước kia, thỉnh thoảng ông còn muốn kéo Lý Tín qua để dạy bảo hắn chút ít, giờ chỉ ước nếu trốn được thì trốn xa xa.
Buổi trưa hôm nọ, cậu Ba nhà họ Lý vừa hoàn thành xong nhiệm vụ trưởng bối giao cho, gấp gáp chạy đến thư phòng muốn báo cáo với bác cả. Cậu được kẻ hầu mời ngồi bên ngoài thư phòng bác cả, nghe tiếng nói chuyện xì xào vọng ra, mới biết được bác cả bị anh Hai bắt chẹt đến đâu.
Trong lòng Lý Diệp ngũ vị tạp trần, cũng có chút buồn cười: ngũ vị tạp trần là vì hồi xưa bác cả chỉ ru rú ở thư phòng cả ngày, đám con cháu mỗi ngày phải đến chỗ bác cả thỉnh giáo, lúc nào cũng chỉ thấy có mình bác ấy ở đó; vậy mà từ khi anh Hai về, cứ hai ba hôm lại thấy hai người gặp nhau, đến Lý Diệp cũng bắt đầu thấy phiền mỗi khi thấy ông anh Hai này, có lẽ chính anh ấy cũng có suy nghĩ như vậy với cậu. Nhưng chuyện hài nhất là, đến cả người như bác cả mà cũng bị anh ấy chèn ép…
Lúc này, chàng thiếu niên ngồi huơ bàn tay sưởi ấm trên bếp than hồng ngoài thư phòng, nghe tiếng cãi vã bên trong của hai người ——
Lý Hoài An nói, “Con không đi đọc sách đi à? Trên đời thiếu gì sách cho con đọc, con đừng có quấn rịt lấy ta được không hả?”
Lý Tín cười xấu xa, “Cha chỉ cần đưa con dấu cho con, con không tìm cha nữa. Ngoài trời rét quá, cha cho con thu nhận họ. Con chỉ thu nhận vài người thôi.”
Lý Hoài An cười gằn, “Vớ vẩn! Ta cho con thu nhận họ, thế con nuôi được à?”
Lý Tín cười nhe răng, “Con nuôi được!”
Lý quận thủ sửng sốt trong giây lát, “Vậy thì trình bày ra giấy đi, viết kế hoạch chi tiết rồi đưa ta. Ta xem con dự định nuôi họ thế nào. Ta không thể lấy lê dân bá tánh ở quận Cối Kê này ra cho con đùa vui được, trừ phi con có kế hoạch cẩn thận, thuyết phục được ta.”
Lý Tín rên rỉ, “Thôi đừng! Để con nói cho cha nghe, đừng bắt con viết mà! Cha biết thừa còn gì, con có biết được mấy chữ đâu……”
Mấy tiếng ‘bộp’, ‘bộp’, ‘bộp’ vang lên, tiếng thẻ tre đập lên người chàng thiếu niên.
Lý quận thủ nghiêm giọng, còn mang theo ý cười, “Vậy thì đi học chữ đi! Đi học đi! Muốn làm mà không muốn học, trên đời làm gì có chuyện bở ăn thế?”
Lý Diệp ngồi bên ngoài, dỏng tai nghe hai cha con nhà nọ nói chuyện. Tiếng xì xào lúc to lúc nhỏ, có lúc tức tối, cũng có lúc luận bàn. Lý Diệp nhìn màn trời lạnh lẽo bên ngoài của sổ, dần dần ngẩn người: Bác cả muốn bồi dưỡng cho anh họ. Cứ tưởng bác cả đối với ai cũng lạnh nhạt, không ngờ bác cả lại đối xử rất tốt với anh họ. Chà! Dẫu sao cũng là cha con.
Anh Hai nhà này, cũng là một nhân vật đáng gờm…
Lý Diệp rũ mi mắt xuống, nhớ đến tin tức đứa đầy tớ mang đến: Đúng như Lý Tín nói, trước kia anh ta là lưu manh. Không chỉ là tên lưu manh bình thường mà còn là đại ca của đám lưu manh. Tuổi còn nhỏ như vậy mà có thể xây dựng được mối quan hệ khăng khít với đám lưu manh ở Cối Kê, Lý Tín đúng là có bản lĩnh.
“Cậu Ba! Anh Hai nhà cậu còn từng ngồi trong lao ngục đấy,” Vẻ mặt đứa đầy tớ thần bí nói, “Ngồi nhà lao rồi lại ra khỏi lao ngục, nhoắng một cái biến thành anh Hai nhà cậu, khà khà khà……”
Lúc ấy, Lý Diệp ôn hòa hỏi, “Ý anh là gì?”
Đứa đầy tớ cười xòa, “Trùng hợp quá còn gì. Chúng tôi hỏi bất kỳ người nào đang đi trên đường, ai cũng biết Lý Tín. Nhưng khi nghe nói Lý Tín là Nhị Lang Lý gia, ai nấy đều kinh ngạc, vẻ mặt kỳ lạ lắm. Bầy tôi lại đi hỏi thêm vài người. Nghe nói trên hông cậu Hai có bớt? Hỏi mấy tên lưu manh lớn lên cùng cậu ta, vậy mà không ai biết. Cậu có thấy nực cười không?”
Lý Diệp ngẩn ra, nói, “Mấy tên loắt choắt chắc chả thèm để ý đến cái gì dính trên lưng đâu mà. Anh Hai là do bác cả đích thân nhận về, vết bớt chắc canh ấy là có thật. Ngoại trừ……”
Đôi mắt cậu ta đông cứng lại khi nghĩ đến đó, sau đó lại mỉm cười, lắc đầu, “Thôi đi! Không có gì đâu. Do tôi nghĩ nhiều quá ấy mà, bác cả chắc chắc sẽ không làm thế.” Huyết thống của danh gia vọng tộc đâu thể lẫn lộn được, bác cả không có gan làm chuyện ấy đâu?
Chắc là cậu ta nghĩ nhiều.
Hơn nữa, mấy vị trưởng bối luôn nói Nhị Lang là người có tài. Trước đây, Lý Diệp cứ nghĩ bọn họ muốn động viên đám con cháu học tập nên mới bày vẽ như thế. Mấy lang quân cũng từng chuốc say một vị trưởng bối trong tộc, người đó cũng thừa nhận có phần tâng bốc thái quá tài năng Nhị Lang. Bọn họ chỉ còn cách biến tiếc nuối thành động lực, khiến cho con cháu vững bước tiến lên.
Nhưng Lý Tín thực sự đã trở lại.
Có thể anh ấy không biết chữ, có thể anh ấy chưa được học hành này nọ, có nhiều thứ không biết. Nhưng nói anh ấy có tài năng ngút trời, Lý Diệp cảm thấy có vài phần đúng.
Anh Hai có khả năng đọc thẻ tre với tốc độ cực nhanh, học lục nghệ biết một hiểu mười. Chỗ học đường, đám lang quân hãi hùng tán đản. Giả sử có thêm thời gian thì…
“Em Ba!” Lý Diệp đang nghĩ ngợi linh tinh, nghe một giọng nói sang sảng chào đón.
Cậu đứng dậy, nhìn chàng thiếu niên bước ra từ thư phòng, phóng khoáng ung dung chào hỏi qua cậu.
Hai anh em gặp thoáng qua ở gian ngoài thư phòng, rồi mỗi người đi một hướng.
Lại nói chuyện Lý Tín bị Lý quận thủ bắt đi đọc sách, Văn Thiền không cần đọc sách nhưng nàng phải luyện chữ. Hai ngày bị cảm lạnh, được nghỉ ngơi hai ngày cho đến khi khỏi bệnh, sau đó lại quay về kiếp luyện chữ. Nhưng sắp tới chị Hai còn muốn nàng luyện võ. Vừa nghe đến cái này, nàng liền lắc nguầy nguậy, trốn đi cho nhanh, ôm chặt lấy cột nhà sống chết không chịu buông.
Nàng cãi lý đôi co với chị Hai, “Em yếu lắm, đẩy một cái liền ngã, luyện võ nữa chắc chết mất. Kiệt sức mà chết ấy. Chị Hai thương em như thế, chắc sẽ đau lòng lắm….Em không nỡ lòng khiến chị buồn đâu……”
Văn Xu bị dáng vẻ đáng yêu bao biện của nàng thuyết phục, chỉ hận sắt không rèn thành thép được, bó tay với cô em gái này, đành phải cho con bé đi luyện chữ tiếp. Nhưng Văn Thiền vì bị cảm lạnh hai ngày mà đâm ra lười biếng. Một chữ nàng cũng không muốn viết, nhưng lại sợ chị Hai đánh đít đuổi theo nàng. Nang chỉ có thể âu sầu nhốt mình trong phòng vật lộn.
Lúc Lý Tín đến tìm Văn Thiền, vừa khéo lại chính lúc này.
Mấy thị tỳ đứng canh bên ngoài, Lý Tín vốn không đi từ cửa chính. Lúc đám Thanh Trúc vẫn đang ngồi chơi với chim ở góc hành lang, chàng thiếu niên liền nhẹ nhàng bay từ tường qua mái hiên trên đầu các nàng, chỉ trong chớp mắt liền đáp xuống phòng Văn Thiền. Đám con gái chỉ nhìn thấy tàn ảnh xoáng qua, lúc xem lại thì không thấy gì nữa.
Li Xin móc chân vào mái hiên, treo ngược thân mình xuống, muốn nhìn thiếu nữ ngồi bên cửa sổ vậy mà cửa đóng kín mít.
Hắn nhướng mày, thầm nghĩ: Nghe nói Ve Ve bị cảm. Nhưng khỏi rồi mà? Khỏi bệnh rồi còn đóng cửa sổ kín như bưng tránh gió sao?
Hắn thong dong mở cửa sổ, nhẹ nhàng nhảy vào trong phòng. Thị nữ đứng bên ngoài chỉ nghe được tiếng kêu khe khẽ, ngẩng đầu nhìn lên thì cửa sổ đã đóng lại, không có gì khác biệt với lúc trước. Ở đây lại là địa bàn Lý gia, không phải lo trộm cướp lẻn vào. Đám thị tỳ đều tưởng mình nhạy cảm quá, không nên suy nghĩ nhiều.
Chàng thiếu niên Lý Tín, giờ đã đứng ở trong phòng.
Hắn vừa mới mở cửa sổ lẻn vào thì bị hù, giật mình thon thót vì nhìn thấy cô gái đang nằm trên bàn ngủ ngon lành.
Lý Tín cúi xuống, vuốt sợi tóc vương trên má nàng, nhìn thấy khuôn mặt ửng hồng, đôi mi đen nhánh. Nàng nằm nghiêng trên bàn, ngủ say sưa. Trong phòng lại ấm áp nên khuôn mặt nàng đỏ bừng cả lên khi ngủ. Dạ thịt nõn nà, mịn màng mỏng manh, tiến đến gần, còn ngửi thấy hương thơm ngọt ngào thoang thoảng khiến cho người ta muốn cắn một miếng.
Lý Tín cố nén sự khác thường dấy lên trong lòng, đứng dậy đi xem những đồ vật khác. Hắn thấy thẻ tre kê dưới cánh tay nàng chông chênh, liền vươn tay, dùng chiêu thức khéo léo kéo cánh tay nàng ra. Văn Thiền chưa có dấu hiệu tỉnh giấc, Lý Tín đã nắm được trong tay đồ vật khiến nàng miệt mài làm việc trong hai ngày qua —— Lý Tín mở thẻ tre ra, nhìn thấy bức họa được vẽ y như thật trên đó.
Các nhân vật sống động như thật, phong cảnh khắc họa như thể ta đang ở đó.
Vẽ rất đẹp, từng đường nét đều được khắc họa vô cùng tinh tế.……
Lý Tín lật giở từng trang xem, khóe miệng cong lên: Văn Thiến có đọc sách đâu! Rõ ràng là mấy bức tranh của nghệ nhân nào đó bị Văn Thiền lấy trộm ra xem.
Chị Hai bắt nàng đọc sách luyện chữ, nàng đóng cửa sổ thật chặt, cho thị nữ đứng canh bên ngoài, còn mình trốn trong phòng xem tranh, đọc sách linh tinh…Nếu vị Ninh Vương phi kia mà biết được, chắc sẽ tức chết.
Nhưng Lý Tín không tức giận.
Hắn ngồi dựa vào bàn, cười tủm tỉm xem nàng đọc sách gì. Xem hết một cuộn tranh xong, thấy nàng sao mà ngốc thế. Để bức họa bừa bãi thế này, chị Hai nhà nàng mà chạy qua đây, lại tức điên cho mà xem.……
Chàng thiếu niên cuộn thẻ tre lại, thấy chiếc bút lông sói trên bàn của nàng chưa khô mực, thế nên giúp Văn Thiền trang trí cho lớp ngoài của thẻ tre.
Mô phỏng nét chữ nàng, viết mấy chữ 《 Đạo Đức Kinh 》lên. Chữ hắn cũng tương tự như vậy, có sức sống nhưng không có gì nổi bật. Lý Tín nhìn chữ của mình xong, cũng thấy không thể gạt được người khác. Hắn cắn đầu bút, bắt đầu vẽ một ông già đang cưỡi lừa dưới mấy chữ “Đạo Đức Kinh” ……
Gian phòng ấm áp giữa mùa đông, thiếu nữ ngủ mê mệt trên chiếc bàn, còn chàng thiếu niên ngồi bên cạnh nàng, cầm bút giúp nàng “phi tang dấu vết”……
Không biết ngủ được bao lâu, Văn Thiền cảm giác có ánh mắt nóng rực đang nhìn chằm chằm vào mình. Cánh tay, khuôn mặt lẫn đầu gối bắt đầu đau nhức, nàng cử động một cách khó khăn, muốn trở người. Sau đó, cảm giác như mình được ai đó nhấc lên, tư thế ngủ không thoải mái lúc này được đổi sang tư thế khác. Nàng nghiêng người trong vòng tay ai đó, ngửi thấy mùi hương thơm mát của nắng…
Văn Thiền cựa quậy một chút, rồi mở bừng đôi mắt.
Đối diện với đôi mắt đang rũ xuống của chàng thiếu niên.
Hắn ngồi bên cạnh bàn, đặt nàng dựa vào lồng ngực. Một tay cậu ôm lấy vai nàng, tay còn lại điều chỉnh tư thế ngủ cho nàng. Lúc Văn Thiền tỉnh lại, đôi tay thô ráp của chàng thiếu niên đang để trên mặt nàng, nhẹ nhàng vuốt ve…
Hai người bốn mắt nhìn nhau.
Lý Tín cười tươi rói, mặt mày tươi vui, vô cùng sảng khoái, “Lúc em ngủ trông rất đáng yêu.”
Văn Thiền ngây như khúc gỗ, trợn tròn mắt: Nàng vừa mở mắt chưa thích nghi kịp tình hình, sao Lý Tín….Nàng còn u mê chưa tỉnh nữa, sao anh họ lại ở chỗ này?
Sau đó, vị anh họ kia bắt đầu khen nàng, “Em ngủ mà không gây chút tiếng động nào, cực kỳ ngoan. Em đè lên tóc nên mới đau đến nhíu mày, nhưng không thể dậy được. Hô hấp nhẹ nhàng, cái miệng chúm chím, thú vị lắm…”
Văn Thiền vẫn còn ngơ ngẩn, quên cả đẩy hắn ra. Thật sự trên người chàng thiếu niên có hương thơm của nắng, không phải mùi dược liệu linh tinh. Mùi thơm của nắng thuần khiết nhưng ấm áp, chỉ cần ngửi liền thấy khoan khoái vô cùng, khiến cho người ta tỉnh ngủ. Thế nên, Văn Thiền mới tỉnh lại, chưa kịp phản ứng đã thấy hắn đang ôm mình, “Anh! Anh ngồi đây nhìn tôi ngủ à? Sao anh không gọi tôi dậy? Anh nhìn thế không chán à?”
Đôi mắt Lý Tín đong đầy ý cười, “Không chán. Ve Ve! Được nhìn em ngủ, tôi có ngắm xuyên trưa cũng không chán đâu.”
Văn Thiền chớp mắt.
Hắn cũng chớp mắt.
Đôi mắt hắn tối đen, thâm sâu như biển cả. Lông mi gần kề mắt, phủ một màu tối đen. Nhìn nó một lúc lâu, hút hồn hút vía người ta, khiến cho trái tim cũng rung động theo……
Đột nhiên, Văn Thiền phản ứng dữ dội, đẩy hắn ra xa, “Sao anh lại ở đây?”
Lý Tín thấy nàng vùng vẫy, cũng không hề khó chịu. Tâm tình hắn hôm nay rất tốt, Văn Thiền có làm loạn thế nào, hắn nghĩ bản thân sẽ không tức giận. Lý Tín cười tươi, đổi tư thế ngồi kiểu khác, “Nghe nói em ở đây luyện chữ. Tôi sợ em vất vả nên đến đây xem sao.”
Luyện chữ?!
Văn Thiền trừng mắt nhìn lên, sau đó nhớ ra —— Đúng rồi! Nàng đang luyện chữ!
Thiếu nữ hoảng hốt trong lòng, sợ bí mật của mình bị phát hiện. Tầm mắt rơi xuống bàn, nhìn thấy thẻ tre xếp chồng lộn xộn, giống như trước lúc mình đi ngủ, Lý Tín chưa động đến. Sợ Lý Tín phát hiện bí mật của mình, Văn Thiền vồ lên trên bàn, gấp gáp ôm mấy cuộn tre vào người. Nàng vô cùng cảnh giác nhìn Lý Tín, “Đúng thế. Tôi đang chăm chỉ luyện chữ này! Anh đừng có làm phiền tôi! Đi giùm cái!”
Lý Tín thấy nàng gấp gáp ôm lấy thẻ tre, biết ngay nàng sợ mình thấy nàng ‘ làm chuyện không đứng đắn.’ Thiếu niên vui vẻ trong lòng, còn giả vờ nghiêm túc nói, “Tôi không làm phiền em nữa. Tôi cũng thích đọc sách, nghe nói chỗ em nhiều thẻ tre lắm nên muốn tìm mấy thứ để đọc. Em không phiền chứ?”
Văn Thiền đẩy bàn tay đang muốn chạm vào thẻ tre trong ngực nàng, hùng hồn nói: “ Có! Tôi thấy phiền đấy! Sách anh muốn đọc là mấy cuốn đơn giản dễ hiểu, khác với sách chỗ tôi! Xuất phát điểm chúng ta khác nhau, anh không học được gì ở đây đâu! Anh thật rắc rối! Đi nhanh hộ cái! Tôi còn phải đọc sách với luyện chữ!”
Lý Tín nhìn dáng vẻ ương ngạnh của nàng, còn hùng hồn dám nói mình, nàng ấy đang bận đọc sách luyện chữ cơ đấy!
Hắn cười ha hả, vươn tay bắt nàng lại, “Ve Ve à……”
Văn Thiền ghét bỏ nhảy ra xa, trên người còn ôm chồng thẻ tre, “Đừng chạm vào tôi! Đứng xa xa tôi ra! Tôi ngoan ngoãn thế này, hiểu chuyện thế này, tôi chỉ muốn đọc sách mà thôi! Anh biến ngay.”
Cả buổi nàng mới viết được mấy chữ, giờ vội vàng giục Lý Tín đi lẹ lẹ.
Lý Tín bị nàng làm cho bật cười đến nỗi lưng bắt đầu đau nhói, cắn răng vươn cánh tay dài, ôm Văn Thiền lại. Sức lực Văn Thiền thua xa hắn, dù có cố gắng giãy dụa thế cũng bị anh họ ôm trong lòng rồi. Hắn còn thì thầm bên tai nàng, “Em đang ngồi xem tranh, đừng tưởng tôi không biết nhé….Tôi còn giúp em trang trí lại bìa cho thẻ tre đấy, có phải nên cảm ơn tôi không?”
“Ve Ve! Ở đây chỉ có tôi với em. Em có gì phải giấu diếm đâu? Em ngốc thật hay ngốc giả đấy. Em làm chuyện xấu mà còn giấu tôi, tôi còn chùi đít giúp em đấy.”
“……”
Lạch cạch.
Thiếu nữ bàng hoàng, đống thẻ tre trong ngực đều rơi ào ào xuống.
Nàng đỏ bừng cả mặt vì bị hơi thở nóng bỏng của chàng thiếu niên pha phả bên tai. Nàng đang định chửi lại “Mông với đít cái gì, anh nói năng tởm lợm thế”, cánh cửa liền bật ra. Ánh mặt trời chiếu từ bên ngoài vào, đôi nam nữ trẻ ngẩng đầu, nhìn thấy gương mặt lạnh lùng lẽo của Ninh Vương Phi.
Lúc này, Ninh Vương phi không chỉ thấy chồng thẻ tre vẽ đủ loại hình dáng rơi đầy trên đất, mà còn nhìn thấy cậu thiếu niên ngang nhiên ôm ấp cô gái kia. Cô gái kia hình như đang giận dỗi, còn cầm lấy tay thiếu niên dỗi hờn. Hai người đang thầm thà thậm thụt gì đó, ngẩng đầu lên nhìn thấy nàng, chợt ngây ngẩn cả người.
Văn Xu cũng ngẩn ra.
Lúc cô đến đây, nhìn thấy đám thị tỳ đều đứng bên ngoài, cửa sổ đóng kín, cô đã đoán em gái lại bày trò để chơi rồi. Cô muốn đến bắt thóp, nào ngờ Lý Tín cũng ở đây ……
Một cây roi dài vung ra từ trong tay áo Ninh Vương phi, đánh thẳng về phía cậu thiếu niên, kèm theo lửa giận phừng phừng của Vương phi.
“Đúng là cái loại lưu manh, học thức chả ra gì! Không những đưa mấy bức tranh nhố nhăng cho Tiểu Thiền xem, mà còn lừa Tiểu Thiền trốn chui trốn nhủi trong phòng, không biết cô cậu muốn làm trò gì đây!”
“Đũa mốc đòi chòi mâm son*! Mày là cái thá gì mà xứng ngồi đây!”
[*]上不得台面的东西! (Thượng bất đắc thai diện đích đông tây) nghĩa tương tự như thành ngữ: Đũa mốc đòi chòi mâm son.
Ánh mắt Lý Tín sắc lạnh, nhìn thẳng theo hướng cây roi bạc. Hắn nhảy bật lên, nghênh đón chính diện đòn kia. Một lúc lâu sau mới nghe được tiếng Văn Thiền thốt lên ——
“Lý Tín! Đừng làm chị tôi bị thương!”