Biểu ca thấy nàng đẹp mê say – Chương 57
Bị tập kích trên thuyền
Lý Tín không chỉ đến một mình mà còn có cậu Ba nhà họ Lý – Lý Diệp đi cùng. So với cách hành xử phóng túng tùy tiện của Lý Tín, Ninh Vương phi có phần yêu thích cậu Ba nhà họ Lý hơn, một người biết trước biết sau. Hóa ra sau khi nghe Lý Tín xúi giục, các trưởng lão nhà họ Lý đều thấy không tồi, nếu nhấc được quan hệ với Trường An thì Cối Kê cũng không có gì thiệt. Nhưng các trưởng bối đều muốn giữ thể diện, không muốn cúi đầu trước Trường An. Vả lại, đây cũng vừa là cơ hội cho đám con cháu, được bái phỏng những người trong thế gia đại tộc cũng giúp cho bọn nó rèn luyện tu dưỡng. Sau khi chọn tới chọn lui một hồi, giao hết trọng tránh cho thằng Hai và thằng Ba, các trưởng bối Lý gia dặn dò bọn họ một số việc, cắt cử người ngựa, chuẩn bị lễ vật cho chúng nó đi giao lưu ở Trường An.
Người thì đi trước đến đây, còn lễ vẫn đang chuẩn bị. Lễ nặng hơn nên sẽ đến trễ hơn một chút.
Lý Tín trêu chọc Văn Thiền xong, liền thu nét cười trên mặt, trịnh trọng chào hỏi Ninh Vương phi, “Chị họ.”
Ninh Vương phi không quen nhìn dáng vẻ nghiêm túc của hắn. Chỉ cảm thấy hắn giả vờ nghiêm túc cho có lệ, trong lòng có khi đang mắng chửi mình.
Nhưng người của Lý gia đã đến, ngoài ra còn có một Lý Diệp ôn hòa, Văn Xu cũng không thể thẳng tay đuổi người ra khỏi thuyền được, thật phiền lòng.
Sau khi, Lý Tín gặp qua đám người Giang Tam Lang, một đám đàn ông con trai vây quanh bàn chuyện thuyền bè. Lúc trước chỉ có một nhà Ninh Vương phi còn lại là đám tôi tớ, sau đó lại thu nhận thêm đoàn người của Giang Chiếu Bạch. Một chiếc thuyền to vừa vặn đủ chứa. Nhưng giờ người của Lý gia cũng đến, một chiếc thuyền chắc chắn không đủ. Thế nên, lần tiếp theo lên thuyền, một chiếc thuyền lớn nay trở thành hai.
Lý Tín thấy nhiều thứ thú vị nên tò mò, nói chuyện rôm rả với mấy người chèo thuyền. Văn Thiền cũng nóng lòng muốn đi đến đó xem, nhưng bị chị Hai nàng quát nạt xách tai bắt sang một con thuyền khác. Thuyền lại tiếp tục lên đường. Cô gái mím môi nghe chị Hai nàng răn dạy nguyên một buổi trưa. Trọng tâm chính là ‘Ít qua lại với Lý Tín’ ‘Không có việc gì thì đừng sang thuyền kia’ ‘Nếu em chán quá thì lấy nữ công ra mà học, có thấy em thêu thùa may vá bao giờ đâu.”
Vợ chồng Ninh Vương giữ Văn Thiền ở lại ăn tối, mới cho Văn Thiền đi.
Vừa rời tầm mắt chị Hai một cái, Văn Thiền liền nói với Thanh Trúc bên cạnh, “Chúng ta qua thuyền kia chơi đi!”
Chiếc mũ trùm lên đầu cô gái nhỏ, ánh tuyết chiếu lên gương mặt ấy càng trắng trẻo hơn. Sóng nước lăn tăn chiếu sáng đôi mắt trong veo thuần khiết của nàng, nơi đó lấp lánh ánh sao sáng ngời, đầy vẻ háo hức mong chờ.
Thanh Trúc khẽ thì thầm, “Ninh Vương phi vừa bảo cô không được đi tìm Lý Nhị Lang còn gì?”
Văn Thiền liếc sang nhìn cô một cái, nũng nịu nói, “Tôi không đi tìm anh Hai. Tôi đến tìm Giang Tam Lang.”
Thanh Trúc: “……”
Trên mặt cô hiện lên vẻ thán phục: Nói đến khoản cắt câu lấy nghĩa, Công chủ nhà mình đúng là rất có kinh nghiệm.
Chút ‘tài lẻ’ này là nhờ có nhiều năm đấu trí đấu dũng với Ninh Vương phi.
Văn Thiền về thay y phục, tranh thủ lúc chị Hai đang giúp anh rể uống thuốc, nhờ bác lái đò dừng thuyền, dẫm lên tấm ván gỗ chênh vênh bước sang con con thuyền khác. Khi nàng đến chỗ khoang thuyền tìm người, Thanh Trúc cầm đèn lồng soi đường cho nàng, nhìn Công chủ bước đi càng ngày càng xa, liền nhắc nhở, “Cậu Hai không ở khoang thuyền bên này. Công chủ! Cô đi lộn đường rồi.”
Công chủ Vũ Dương dùng ánh mắt kỳ quái liếc nhìn cô một cái, “Tôi tìm Giang Tam Lang, không phải tìm anh họ nhà tôi.”
Thanh Trúc cười nói, “Là ‘ anh Hai họ ’, chứ không phải ‘ anh họ ’. Cho dù trong lòng cô cũng chỉ thấy có một người xứng với hai chữ ‘anh họ’ đi chăng nữa, thì cũng đừng để người ta lấy cớ nói này nói nọ.”
Văn Thiền: “……”
Khi chủ tớ hai người đi đến khoang thuyền, bất ngờ nhìn thấy Giang Tam Lang đang ở cùng Lý Tín. Chàng thanh niên ngồi đối diện cậu thiếu niên, bàn cờ đặt ở giữa hai người. Văn Thiền đi đến phía sau Lý Tín, nhìn thấy Lý Tín đang dựa vào mép giường, dáng ngồi biếng nhác, lần lượt đặt từng quân cờ lên bàn cờ. Cô gái nhón người lên nhìn, thấy quân trắng quân đen xen kẽ trên bàn cờ bằng cây thu. Lý Tín bị Giang Chiếu Bạch nhanh chóng giết không còn một mảnh giáp, vậy mà hắn còn chậm chạp không chút lo lắng.
[*]Cây thu (Catalpa bungei) một loại gỗ quý thường dùng để đóng bàn cờ đẹp
Văn Thiền ngẫm nghĩ, anh Hai mình đánh cờ thua tơi bời, trong khi nàng lại có hứng thú với chơi cờ, hay là nàng giúp anh họ đáng thương này nhỉ?
Văn Thiền ngồi xuống cạnh Lý Tín, thấy hắn đang rũ mắt, cầm quân cờ trong tay như đang tính toán gì đó. Nàng thấy hắn dốt quá đi mất, đang muốn mở miệng chỉ dẫn, bỗng nhiên Lý Tín mở miệng nói, “Giang Tam Lang, tôi muốn đi thay quần áo, anh có đi cùng không?”
Giang Chiếu Bạch nâng mắt nhìn cô gái đang ngồi cạnh chàng thiếu niên, dường như hiểu được, bèn cười nói, “Được.”
Văn Thiền ngẩn ra. Thấy nàng vừa đến, hai người đã quay lưng bỏ đi, để ván cờ lại cho cô. Nàng thoáng ngạc nhiên nhưng quyết định mặc kệ hai người họ, còn bản thân nảy sinh hứng thú dạt dào, nắm cờ trắng của Lý Tín, bắt đầu nghiên cứu nước đi như thế nào để đánh với ‘thiên quân vạn mã’ của Giang Tam Lang.
Trong khi đó ở bên ngoài, Lý Tín đang thương lượng với Giang Chiếu Bạch, “Tam Lang! Hôm nay anh đừng chơi cờ phong độ như thường. Lát nữa đi vào, anh giấu bớt tài nghệ giả vờ thua tôi mấy ván. Anh chịu không?”
Giang Chiếu Bạch nhướng mày, “Cậu muốn ngẩng cao đầu trước mặt Công chủ? Sao phải nhọc lòng thế. Kỹ năng chơi cờ của A Tín vốn không thấp hơn tôi là mấy đâu. Lúc nãy chẳng qua cậu chơi bừa nên mới thua thê thảm. Nhưng nếu cậu dốc toàn lực ứng phó, cậu cũng ngang ngửa tôi đấy, chưa biết ai thắng ai đâu.”
Lý Tín cười hì hì, “Nhưng tôi vẫn muốn thắng, làm cho Ve Ve sùng bái tôi. Tam Lang! Anh hiểu mà….Coi như tôi nợ anh một lần vậy?”
Giang Tam Lang thở dài, bị Lý Tín giày vò hồi lâu mới đành phải đồng ý. Anh ta nhìn theo bóng dáng cậu thiếu niên, thầm nghĩ trong lòng: A Tín cái gì cũng tốt, chỉ có điều quá mê muội chuyện yêu đương tình ái. Giờ chỉ mong cậu ta lấy lòng được cô Công chủ, chứ đừng đặt hết lòng dạ trên người cô bé ấy, không thể chuyên tâm vào bất cứ việc gì.
Như Lý Tín và Giang Tam Lang đã giao kèo, sau khi hai người trở lại, ván cờ lại nghiêng hết về phía Giang Tam Lang, thua thảm đến nỗi không dám nhìn tiếp. Văn Thiền đứng xem há hốc cả mồm. Ba ván cờ liên tục, nàng thấy Lý Tín vô cùng dũng mãnh, chém giết lia lịa khiến quân cờ của Giang Tam Lang liên tục lui bước về sau. Giang Tam Lang có thể thua thảm hại như thế, Văn Thiền kinh ngạc sững sờ.
Anh Hai nàng dũng mãnh phi thường đến mức sắp thành tiên luôn rồi….
Xong ba ván cờ, Giang Tam Lang dừng cuộc chơi, nói, “Tôi có chuyện cần nói với Ninh Vương. Hôm nay không chơi cờ với A Tín được nữa. Để hôm khác chơi tiếp.”
Lý Tín lĩnh hội được ý của Giang Chiếu Bạch, nhiệt tình đứng dậy đưa anh ta ra ngoài khoang thuyền, cảm thấy Giang Chiếu Bạch thật sự rất biết điều. Hắn cười khoái trá, cuối cùng cũng tìm được cơ hội ở bên Ve Ve. Nhưng lúc hắn vừa ngoảnh lại đã thấy Văn Thiền ngồi chễm chệ lên vị trí Giang Tam Lang vừa rồi, nắm lấy quân đen.
Lý Tín có dự cảm chẳng lành, “Em muốn làm gì?”
Văn Thiền nói, “Anh Hai! Giang Tam Lang cố tình thua anh đấy. Như này dễ khiến anh nảy sinh lòng hiếu thắng, tôi không thể trơ mắt nhìn anh lầm được lạc lối. Anh Hai! Để tôi chơi mấy ván với anh.”
Lý Tín im lặng một lúc, giọng nói có chút thất thểu, “Em có thể nhìn ra Giang Tam Lang cố ý thua tôi?”
Văn Thiền ngẩng gương mặt nhỏ nhắn như lòng bàn tay, đôi mắt trong veo, “Nhìn ra được.”
Lý Tín nhướng mày đầy hứng thú. Giang Tam Lang vốn là người hay suy tính, giả thua cờ cũng để thua một cách lặng lẽ. Nói chung, những người có kỹ năng chơi cờ kém, đầu óc chậm chạp đều không thể phát hiện được. Điều Lý Tín không ngờ được là Văn Thiền lại có thiên phú chơi cờ đến thế.
Hắn nổi hứng, mỉm cười bồi cô nhóc này chơi hai ván.
Chơi xong hai ván, tỷ số hai người một thua một thắng. Lý Tín nắm được đôi chút về khả năng chơi cờ của Văn Thiền nên đẩy quân cờ ra để tìm thứ khác chơi. Văn Thiền vẫn cúi đầu, chân mày nhíu lại tập trung nghiên cứu ván cờ, cuối cùng ngẩng đầu nghiêm tóc nói với hắn, “Tôi nghĩ ván sau tôi có thể thắng, anh chơi với tôi một ván nữa đi.”
Lý Tín: “……”
Một ván rồi lại một ván.
Thanh Trúc và mấy thị tỳ đứng chờ ở ngoài khoang thuyền, chỉ nghe thấy tiếng quân cờ hạ xuống trong khoang thuyền vang lên. Cô không ngờ hai người kia có thể nhàn nhã ngồi chơi cờ, không làm trò gì khác. Tưởng tượng cờ trắng cờ đen tung hoành ngang dọc trên bàn cờ kia, hóa ra Lý Nhị Lang cũng có dính chút sở thích của văn nhân.
Đúng là kỳ lạ.
Thực ra thì không.
Lý Tín thực sự chẳng thích thú gì cái loại quốc hồn quốc túy này, lúc Văn Thiền nói với hắn, “Chúng ta chơi tiếp đi”, thiếu niên chỉ muốn đập đầu xuống bàn. Hắn sắp bị nàng làm cho phát điên rồi. Hắn không thích chơi cờ chút nào. Hắn chỉ muốn nói chuyện với Văn Thiền, tỉ tê trêu đùa nàng. Tại sao hắn lại phải ngồi đây chơi cờ với nàng?
Hắn thực sự hối hận —— Hắn cứ nghĩ chơi cờ sẽ thể hiện uy thế trước mặt Văn Thiền, chả khác gì mắt đẹp quẳng cho kẻ mù.
Nhưng ‘kẻ mù’ vẫn đang nghiêm túc chơi cờ. Nàng nhìn qua thấy Lý Nhị Lang trong tình trạng suy sụp, còn ngẩng đầu lên tỏ vẻ ngờ nghệch, “Anh Hai! Anh làm sao thế? Cái bàn sắp bị anh đập nát rồi. Chúng ta vẫn nên chơi cờ tiếp đi.”
Trong lòng nàng lại buồn cười đến chết mất.
Văn Thiền luôn ngây thơ ở những mặt khác, nhưng riêng các chiêu trò mà đám đàn ông con trai dùng để theo đuổi nàng thì hiểu rõ vô cùng. Ví dụ như, tuổi nàng còn nhỏ nhưng chỉ cần liếc mắt một cái có thể biết được Lý Tích rất thích nàng. Nhưng không phải lúc nào nàng cũng nhìn rõ được mọi việc, chẳng qua quen tay thôi…
Văn Thiền không biết các thủ đoạn Lý Tín dùng để hạ gục nàng sao? Hồi nàng ở Trường An cũng có không ít chàng trai theo đuổi. Mấy chiêu trò đám lang quân ở Trường An dùng để theo đuổi nàng cũng không khác lắm. Chơi cờ chính là một trong số đó. Bản thân Văn Thiền sắp luyện thành cao thủ chơi cờ rồi……Lý Tín thích nàng, nàng biết rõ. Nhưng hắn theo đuổi nàng một cách tự tin như thế, nàng lại không thấy quen..
Hắn tỏa ra một loại khí thế, khiến cho kẻ ngông cuồng lớn mật biết chiêu này vô dụng!
Văn Thiền đang nghiêm túc chơi ván cờ, bỗng thấy Lý Tín ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào nàng, nở nụ cười, “Bỏ đi!”
Văn Thiền còn chưa kịp hoảng hồn, đã thấy chàng thiếu niên đảo qua đảo lại trên bàn cờ, các quân cờ văng tứ tung. Hắn còn xuất chiêu vô cùng ảo diệu, tay hất lên tùy tiện mà không làm rơi bất kỳ một quân cờ nào xuống đất, lát nữa mấy kẻ hầu đến dọn dẹp không phải cặm cụi đi nhặt quân cờ. Hắn tiến lên trước ngó nghiêng rồi nắm lấy tay Văn Thiền. Tay dùng thêm sức lực, kéo được cả cô gái đi qua.
Văn Thiền: “Anh làm gì thế?”
Đúng là tác phong ăn cướp quen thuộc!
Một lần nữa xuất hiện bên người Lý Tín.
Hắn ném cờ như Sơn Đại Vương, tự mình đứng dậy còn kéo cả Văn Thiền qua. Hắn kéo Văn Thiền đi hai bước, búng ngón tay lên then cài cửa sổ. Chàng trai vòng tay qua eo cô gái, bế nàng lên rồi mở cửa sổ nhảy ra ngoài.
Ngoài trời tối đen như mực, mặt nước dập dềnh dưới ánh trăng soi một màu óng ánh. Chàng thiếu niên mang theo cô gái nhảy ra ngoài, đối diện Văn Thiền chính là nước sông lạnh lẽo cuồn cuộn chảy xiết.
Tim nàng đập thình thịch, sợ hãi kêu lên, “Lý Tín!”
Lý Tín móc chân lên mái thuyền ở bên ngoài khoang, rồi trở người để không làm rơi Văn Thiền. Ngay khi hắn vừa trở người, Văn Thiền đã được mang lên trên nóc thuyền. Tầm nhìn bỗng chốc trở nên rộng lớn, nhìn thấy sông nước mênh mông, sóng xô từng nhịp thét gào dưới chân…
Văn Thiền căng thẳng nắm chặt lấy cánh tay hắn, thở hổn hển.
Văn Thiền theo sát hắn như hình với bóng. Hắn có thể nghe thây tiếng tim nàng đập dữ dội. Đêm tối, thiếu nữ tỏa hương thơm ngát trên cơ thể, thiếu niên đứng đờ người, còn bị móng tay dài của nàng cấu lên cánh tay vừa tê vừa đau.
Cả người Lý Tín cứng đờ, chỉ nghĩ: Con mẹ nó.
Có ngày rơi vào tay ông đây, kiểu gì ông đây cũng sẽ cắt sạch móng tay của nàng.
Thật không hiểu nổi đám con gái quý tộc, để móng tay dài ngoằng như vậy làm gì.
Để cấu người à?!
Văn Thiền vẫn đang vô cùng sợ hãi mà thở hổn hển, thúc giục hắn, “Nhanh xuống đi! Đứng trên cao thế này dễ bị người của chị Hai nhìn thấy qua cửa sổ lắm.” Chị Hai chắc chắc tức điên lên vì chuyện nàng lén qua đây chơi…
Lý Tín bị nàng cấu véo đến mức muốn tổn thọ, bực bội vô cùng, đành phải bế nàng đi xuyên qua mai hiên. Nhẹ nhàng nhảy xuống rồi bay thẳng qua tấm ván gỗ đặt trên thuyền. Khi hai người đi đến đầu mũi thuyền, chân dẫm lên sàn, Văn Thiền mới thở phào nhẹ nhõm.
Nàng vừa thả tay xuống, Lý Tín liền nhảy cách nàng thật xa.
Khoảng cách giữa hai người, có thể đặt thêm một người nằm giữa.
Lông mày Lý Tín dựng ngược lên, tức giận nhìn nàng, ngón tay chỉ vào nàng dứ dứ hồi lâu. Tay hắn chỉ trỏ nàng hồi lâu giữa không trung, cũng không nghĩ ra được cách nào để chỉnh cô nàng này. Giờ nàng không còn sợ hắn. Trong khi hắn cùng lắm chỉ có thể hung hăng dọa nạt nàng, chỉ như gãi ngứa Văn Thiền mà thôi; nhưng nếu hắn dữ dằn hơn nữa thì lại dọa nàng sợ chết khiếp. Cô nàng này đúng là…Chàng thiếu niên quay đi, không thèm nhìn nàng nữa.
Văn Thiền ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đầy trăng sao. Một khoảng trời trong veo, không có một gợn mây, trăng tròn sáng tỏ nổi bật giữa những vì sao. Bầu trời đầy sao luôn đẹp nhất, cách xa ngàn dặm kết thành dải ngân hà lộng lẫy, sáng lấp lánh rực rỡ trên bầu trời cùng nhìn xuống bọn họ. Nàng trầm trồ nói, “Sao đẹp quá!”
Lý Tín cười nhạo.
Văn Thiền: “……”
Nàng ngoảnh lại nhìn gương mặt lạnh lùng của chàng thiếu niên đang đứng bên cạnh. Nàng đứng trên mũi thuyền, hòa vào bóng đêm nhìn hắn. Hắn khoanh tay đứng thẳng, đôi vai rộng thắt lưng thon. Còn mặt mũi chàng thiếu niên lại hết sức bình phàm, có vẻ trầm lặng mà uy nghiêm. Như con sông xuôi dòng chảy xiết, chảy mãi không ngừng, toát lên vẻ đẹp quyến rũ lòng người…
Văn Thiền bước đến hắn, “Anh Hai! Hôm anh tiễn tôi đi, anh hát bài gì? Tôi chưa nghe bao giờ, cũng chưa nghe toàn bộ bài đó. Anh hát lại lần nữa cho tôi nghe được không?
Lý Tín cười tự giễu, nói, “Quên rồi.”
Văn Thiền dè bỉu hắn: Đồ ấu trĩ!
Nàng thấy vô cùng cô đơn giống như có chiếc lông chim gẩy nhẹ trong lòng, khiến trái tim ngứa ngáy đến mức muốn nói chuyện với Lý Tín. Nàng tiến lại gần hơn chút nữa, vẫn đang nghĩ xem nên nói chuyện gì.
Đột nhiên, nhìn thấy sắc mặt chàng thiếu niên tái đi, cả người căng cứng, dời tầm mắt nhìn về phía nàng. Trong mắt lạnh lẽo của hắn mang theo cả sát khí nồng đậm, lột bỏ dáng vẻ bình phàm của hắn, trở nên hung hãn trong chớp mắt. Thấy hắn hung hãn, ánh mắt mang theo sát khí như vậy, cả người Văn Thiền đông cứng, đầu óc trống rỗng.
Tiếng nước chảy ầm ầm xối xả vẫn văng vẳng bên tai, Văn Thiền chưa kịp nghĩ gì đã thấy thiếu niên lao thẳng đến hướng nàng.
Lúc hắn lao thẳng vào nàng, dường như Văn Thiền nghe được tiếng y phục ma sát không khí tạo thành gió, có thể thấy động tác của hắn cực kỳ nhanh. Tựa như Lý Tín đâm thẳng vào, vươn tay giữ chặt vai cô gái, ôm eo nàng nhấc cả người Văn Thiền lên. Lúc mang nàng vừa dịch chuyển, cả hai hoán liền đổi vị trí cho nhau.
Một tiếng ‘phập’ vang lên, là tiếng vật sắc cắt xuyên qua y phục, đâm thẳng vào da thịt.
Cả người Văn Thiền được bao bọc trong lồng ngực chàng thiếu niên. Hắn rất gầy, cô gái bị xương xẩu trên người hắn đâm đến phát đau, nhưng nàng cũng ý thức được chuyện gì đã xảy ra. Nàng ngẩng đầu nhìn vẻ mặt bình tĩnh của chàng thiếu niên. Trong phút giây bình lặng này, nàng không thể không nhìn trộm nhiều hơn. Khi nàng được hắn ôm trong lồng ngực lại ngửi thấy mùi máu tươi thoang thoảng. Nàng đưa tay ra ôm lấy thắt lưng hắn, bàn tay chạm vào nơi đó dinh dính nhớp nháp.
Sau lưng hắn…
Văn Thiền kêu lên, “Anh họ!”
Nàng không dám nhìn vết thương của hắn, nhưng vẻ mặt Lý Tín lại lãnh đạm, tiện tay rút dị vật đâm sau lưng rồi ném ra ngoài. Đó là một chiếc móc câu bằng bạc nhuốm đầy máu, móc câu tỏa ánh sáng lạnh lẽo, đuôi câu còn buộc sợi dây dài rắn chắc. Chiếc móc câu mà Lý Tín quẳng ra ngoài, liền va vào một bóng đen đang chuẩn bị leo lên thuyền. Bóng người kia bị đập một phát lăn xuống, không leo lên thuyền được nữa.
Rơi ‘bùm’ xuống nước.
Tiếng rơi xuống nước ‘lõm bõm’ truyền đến từ bốn phương tám hướng.
Đủ loại âm thanh đồng thời vang lên ——
“Người đâu mau đến đây! Có kẻ tập kích thuyền!”
“Bảo vệ công tử!”
“Cứu mạng! Tôi không biết bơi!”
Trong đêm đen, ánh trăng bị đám mây mờ che khuất. Dưới ánh sao, vô số bóng đen từ khắp nời nhảy lên thuyền, tàn nhẫn chém giết những người trên thuyền.
Móc câu kia vốn sẽ đâm vào lưng Văn Thiền, nhưng Lý Tín trở tay không kịp nên đành phải lấy thân thế chỗ Văn Thiền. Móc bạc kia đâm trung vào phần hông sau lưng hắn —— Vết thương trên hông chàng thiếu niên vốn chưa lành, trong chớp mắt bộc phát dữ dội. Da thịt trên eo nóng như lửa đốt, ảnh hưởng đến thần trí của hắn, khiến cho sắc mặt hắn tái nhợt, bước đi hơi loạng choạng.
Văn Thiền đỡ hắn, “Anh họ!”
Lý Tín lạnh giọng, “Đi theo tôi! Đừng nói chuyện!”
Đám người áo đen bay lên từ dưới nước, từng móc câu từ dưới nước bay đến, móc lên thân thuyền. Bọn chúng nhìn thấy trong đám người ngã xuống, các thiếu niên vẫn đang đứng vững nơi mũi thuyền. Không chút do dự, một số kẻ đánh đến chỗ Lý Tín. Còn Lý Tín sải bước tiến lên trước. Văn Thiền bị kéo đi bước chân lảo đảo, gần như lôi cả hắn ngã xuống.
Lý Tín khựng lại một chút: Không được.
Trong tay hắn còn có Ve Ve.
Nếu hắn đại sát tứ phương, chắc chắc không để mắt đến Ve Ve được.
Ve Ve yếu ớt thế này, nếu không có hắn bảo vệ, nàng chắc chắn sẽ bị thương.
Thiếu niên định nhảy lên nhưng lại thu chân trở về, mang theo một cô gái yếu đuối bên người, không thể không nương nhờ vào mũi thuyền mà đối phó với đám hắc y nhân từ ba mặt đánh đến. Vết thương trên eo nặng nề, trong lồng ngực còn có một cô gái không thể chịu đựng được chút thương tích nào, trán Lý Tín đổ đầy mồ hôi, mặt mũi trắng bệch. Đây có lẽ là trận chiến gian nan nhất mà hắn từng đánh.
Nhưng không chỉ dừng ở đó.
Trong lúc chém giết, Lý Tín chợt nghe thấy tiếng nước chảy róc rách, cảm nhận được nơi ván thuyền trống trải.
Hắn theo bản năng hành động, kéo theo Văn Thiền nhảy lên trên, dẫm lên cột buồm bước lên vài bước, dịch ra xa mấy trượng đáp xuống phía sau khoang thuyền. Không chỉ mỗi mình hắn mà tất cả mọi người đều hoảng hốt nhận ra, nước bắt đầu tràn vào thuyền….
Văn Thiền ở trong lồng ngực hắn, run run nói, “Anh họ! Có kẻ muốn đục thuyền ở dưới!”
Lý Tín lật con dao găm trong tay, vung ra đánh về phía bọn chúng. Thiếu niên khẽ ‘ừ’ một tiếng, rồi hỏi nàng, “Biết bơi không?”
Văn Thiền sợ làm phiền hắn, gật đầu xong, lại vội vàng đáp, “Biết!”
Nhưng mà mùa đông, nước sông lạnh lắm……
Lý Tín cười, “Biết bơi là tốt rồi.”
Hắn nhìn tám phương, tai dỏng lên nghe bốn hướng, đoán tình hình lúc này không ổn lắm. Không chỉ trên thuyền này gặp chuyện mà thuyền khác cũng rơi vào tình trạng tương tự, dường như cũng không ổn. Đèn đuốc sáng trưng, các thị vệ đánh nhau cũng đám thích khách bay dưới nước lên thuyền. Nhưng nước tràn vào ngày một nhiều hơn, từ ván thuyền chảy vào xối xả.
Thuyền chìm xuống từng chút một……
Lý Tín nghe tiếng gọi ầm ĩ của Thanh Trúc và thị tỳ khác, “Công chủ! Công chủ!”
Hăn cao giọng hét lên, “Đừng qua đây! Công chủ có tôi bảo vệ rồi. Mọi người mau đến chỗ thị vệ trốn. Đừng chạy lung tung!”
Giọng nói thiếu niên lan truyền vang dội, Thanh Trúc đã nghe thấy, mấy thị nữ cũng không chạy qua nữa mà tìm đường sống sót. Nhưng giọng nói của Lý Tín lại làm bại lộ vị trí của hắn và Văn Thiền. Càng nhiều bóng đen nhảy từ dưới nước lên, đánh về phía hắn.
Mặt trăng lại thoát ra khỏi đám mây lần nữa, trên thuyền đã loạn thành một mớ. Mùi máu tươi nồng đậm, đứng trên ván thuyền mà đôi giày cũng ướt nước, lạnh buốt. Rất nhiều người nghe thấy tiếng động dưới đáy thuyền. Thuyền bị đục ngày một sâu hơn, không có dấu hiệu dừng lại.
Sắc mặt Lý Tín trắng bệch, nhìn lướt qua một màn tàn sát phía trước, lại liếc nhìn gương mặt Văn Thiền trong lồng ngực.
Ngay lúc này, Văn Thiền đột nhiên phản ứng lanh lẹ, “Anh muốn xuống nước à?”
Lý Tín thoáng do dự.
Văn Thiền nói, “Anh xuống nước đi! Cứ để tôi đây! Anh đi cứu người đi, tôi không sao đâu.”
Lúc bọn họ nói chuyện, Lý Tín vẫn đang đối phó với đám kẻ địch xông đến. Đầu Văn Thiền bị đè trong lồng ngực hắn. Để không tạo gánh nặng thêm cho hắn, nàng ôm chặt lấy thắt lưng hắn, sợ hắn vì bảo vệ mình mà bị phân tâm. Tuy nàng đã làm hết sức có thể nhưng nàng vẫn trở thành gánh nặng của Lý Tín.
Nếu không phải vì có nàng, Lý Tín có thể đại sát tứ phương từ lâu, sẽ cứu được càng nhiều người hơn.……
Trong lòng Văn Thiền chua xót, chợt nghĩ: Tại sao mỗi lần chị Hai ép mình luyện võ, mình không chịu luyện tập chăm chỉ? Đừng nói cứu người, thậm chí mình còn không có khả năng tự bảo vệ mình.
Mình trở thành gánh nặng của anh họ…
Nàng cố gắng chịu đựng nỗi sợ hãi trong lòng, lạc quan nói với Lý Tín, “Vẫn còn có thị vệ mà! Anh đem tôi giấu ở đâu đó là được, hoặc là giao đó ai đó bảo vệ. Có phải anh muốn giết mấy kẻ đang đục thuyền không? Anh đi đi! Võ công anh tốt thế, anh có thể cứu được nhiều người hơn…”
Nhưng, nàng lại thấy lồng ngực bóp nghẹt đến khó thở: Lý Tín bị thương! Vết thương rất nặng! Nàng sờ vết thương sau lưng hắn! Chỗ đó vẫn luôn chảy máu!
Nàng rất sợ hắn…
Lý Tín vẫn kiên định, tay Văn Thiền ôm thắt lưng nới lỏng hơn. Trong khoảnh khắc ấy, Lý Tín bị ba người vây quanh. Văn Thiền được hắn che chắn ở phía sau, hắn còn cầm lấy cổ tay nàng. Nhưng từ một góc khác, móc câu mang theo dây dài bay đến, bay thẳng về phía nắm tay của hai người.
Tay Văn Thiền run lên buông ra. Lý Tín xoay người né tránh móc câu. Móc câu kia cắt qua mặt hắn, một giọt máu chảy xuống. Thiếu niên dẫm lên dây thừng nhào vào thế trận ba người. Con dao găm vung thành một vòng tròn, cắt đầu người phăng phăng như cắt rơm.
Hắn ngẩng đầu, lau vết máu trên mặt, nhìn thấy Văn Thiền liếc mắt với hắn một cái, nhưng không chạy đến trước mặt hắn mà chạy thẳng đến chỗ thị vệ đang đứng,
Vẻ mặt Lý Tín lạnh lùng đuổi theo, nhìn thấy có tên áo đen đang bổ đao về phía cô gái. Hắn ném con dao găm trong tay chặn đứng thanh đao đang chém xuống. Khi Văn Thiền đứng sang bên cạnh trốn, Lý Tín đã đến giải quyết tên kia, một lần nữa kéo Văn Thiền vào trong lồng ngực bảo vệ.
Văn Thiền ngẩn ra một lúc rồi ngẩng đầu gào lên, “Anh thả tôi ra…”
Lý Tín nóng nảy: “Đừng làm loạn!”
Văn Thiền run run trong lồng ngực hắn. Nàng cúi đầu nhìn nước sông đang dâng lên ngày một cao hơn. Trong lòng nàng bi thương nói, “Anh họ! Anh mau nhảy xuống nước đi! Nếu anh không xuống, thuyền sẽ chìm… Mọi người đều sẽ chết! Tôi chỉ đi theo bọn họ thôi.”
Lý Tín cúi đầu nhìn xuống nàng, một lúc lâu sau nói, “Tôi sẽ không giao em cho đàn ông khác bảo vệ.”
Văn Thiền sốt ruột, nói, “Tôi có thể……”
Lý Tín lạnh lùng nói, “Em không thể! Tôi không tin có kẻ dùng cả tính mạng để bảo vệ em! Gửi em cho ai tôi cũng không yên tâm, không có kẻ nào lo lắng đến an nguy của em hơn tôi.!”
Văn Thiền giật mình nhìn hắn.
Nhìn gò má hắn đầy máu, nhìn gương mặt hắn đỏ ngầu, nhìn đôi mắt hắn rét lạnh.
Nhìn hắn cúi đầu hôn nhẹ lên trán nàng, khẽ nói , “Ve Ve, đi cùng tôi không?”
Nàng rưng rưng nước mắt, ngửa đầu lên nhìn hắn, nghe hắn nói, “Lang ta là bông tuyết bay rợp đêm đông, hỏi nàng có muốn nguyện lòng đi theo…..Lang ta là hồng nhạn của núi của trăng, là hải âu bay khắp bốn biển, hỏi nàng có muốn đi cùng hay không…Đây là câu tiếp theo.”
“Ve Ve, xuống nước với tôi không?”
……
Ánh trăng soi bóng trên mặt nước, vì sao lấp lánh trong đôi mắt hắn.
Thế giới đầy chết chóc, vì sao sáng chiếu khắp thiên hạ.
Còn cô gái nhẹ nhàng đáp khẽ, chôn vùi trong tiếng đao kiếm mênh mông ——
“Được.”