Biểu ca thấy nàng đẹp mê say – Chương 56
Giang Tam Lang nhập đoàn
“Tháng ba hoa bay, ngát hương tháng bảy, nàng như khúc hát mây trời.
Tháng bảy nổi lửa, tháng chín ưng săn, nàng đi dưới ánh trăng sương giá.
Lang ta là bông tuyết bay rợp đêm đông, hỏi nàng có … ..”
Tiếng ca trong trẻo vang vọng khắp đất trời, phiêu đãng giữa sông nước mênh mông, hòa theo tiếng mái chèo khua nước trôi xa hơn. Khi hát câu đầu tiên, Văn Thiền nhoài người dựa vào cửa sổ, nhìn thấy mặt sông lấp lánh ánh đỏ ánh vàng trong buổi hoàng hôn; Lúc hắn hát câu thứ hai, Văn Thiền đã đứng ở khoang thuyền, nàng nhìn theo hướng chàng trai đang đứng trên tường thành nơi xa xăm; Lúc câu hát thứ ba bay đến, ánh chiều tà buông lên đôi mắt thiếu nữ, chợt có con chim vỗ cánh bay qua, muốn nghe rõ lời ca của hắn nhưng không nghe rõ.
Trong ánh hoàng hôn, thiếu nữ mặc y phục màu nâu sẫm đứng trên thuyền. Gió thổi mái tóc, vạt áo nàng tung bay. Lúc thiếu nữ bước đi vội vã, tà áo dài treo ngọc bội lướt đi trên nền phát ra âm thanh réo rắt vui tai. Văn Thiền gấp gáp đi về phía trước, muốn đứng gần bến tàu hơn, muốn nghe rõ Lý Tín đang hát cái gì.
Nhưng con sông nuốt trọn lời ca tiếng hát của hắn. Nàng ngẩng đầu lên, rặng mây đỏ giăng kín khắp trời, mặt trời chìm trong sóng nước. Ngay lập tức hiện lên mười mấy mặt trời xếp chồng lên nhau trên mặt nước, nhưng tiếng ca tiễn nàng của thiếu niên kia không nghe thấy được nữa. Thuyền trôi đi nhanh hơn, gió trên sông càng lớn hơn. Mà gió càng lớn bao nhiêu, chàng thiếu niên càng cách xa nàng bấy nhiêu.
Phải nheo mắt mới có thể nhìn bóng dáng mơ hồ của chàng trai đang đứng trên bức tường cao chơi vơi nơi bến thuyền. Dù chỉ nhìn thấy một bóng hình màu đen, nhưng trong lòng Văn Thiền, hắn vẫn hiện lên với dáng vẻ xấc xược cùng nụ cười khiêu khích trên gương mặt, chất chứa tình cảm mãnh liệt, hắn đi cùng anh em, đến tiễn nàng.
Hắn hát tặng nàng một khúc ca, ca từ trầm bổng giai điệu du dương như lời chúc phúc. Nhưng hắn thực sự hát không hay.
Lý Tín không có thiên phú về âm nhạc. Múa hay nhảy đều tệ, hát một đoạn mà cũng rối tung rối mù. Lời ca tiếng hát của hắn như thế, để người bình thường nghe được, kiểu gì cũng bị cười chê mà xem. Nhưng chàng thiếu niên chẳng thèm quan tâm, dẫu hát khó nghe vẫn cao giọng hát to hơn. Thật lòng mà nói, đây không phải là ‘hát’, cũng không thể gọi là ‘ca’ mà phải nói là ‘hét’. Ai ghét bỏ, ai chê cười, hắn chẳng để trong lòng. Hắn muốn đứng trên cao vời vợi, chỉ hát cho Văn Thiền nghe.
Tiếng ca của hắn vang gần vang xa, bay bổng khắp đất trời. Lúc rõ, lúc mơ hồ.
Văn Thiền đứng trên thuyền dưới ánh hoàng hôn. Trong nháy mắt, lệ tràn khóe mi bất ngờ rơi xuống, khiến mấy thị tỳ đứng phía sau hốt hoảng.
Từng giọt, từng giọt nước mắt lớn như hạt đậu, thi nhau rơi xuống thành hàng.
Nàng vốn không muốn khóc. Nhưng lúc này đây, nàng chợt cảm thấy vô cùng bi thương. Trái tim nàng thắt lại, đau nhói lên từng hồi. Nàng không rõ vì sao, chỉ nhìn ráng chiều trên sông buổi xế chiều mà âm thầm rơi lệ.
Tiếng hát kia dễ nghe như thế, nhưng nàng lại âm thầm rơi lệ.
Cảm giác tiếng ca kia càng dễ nghe bao nhiêu thì nước mắt của nàng sẽ càng rơi xuống nhiều hơn.
Có đôi khi, những việc nhỏ nhặt thường ngày, ngược lại bạn sẽ không bao giờ để ý; mà những thứ khác biệt, vốn không nên xuất hiện, cứ đến rồi lại đi, khiến cho người ta nhớ mãi khôn nguôi. Biết bao lần muốn tìm lý do người trước chối từ, ví như Giang Chiếu Bạch; nhưng cũng biết bao lần tìm lý do hiểu rõ kẻ sau, chẳng hạn như Lý Tín.
Mang theo những tiếc nuối, cảm xúc khó có thể nói rõ, khó có thể hiểu thông, Công chủ Vũ Dương cứ như vậy rời xa Cối Kê.
Lý Tín không ngừng đẩy nhanh tốc độ, đạp ca tiễn nàng. Điều cuối cùng hắn có thể làm được, chỉ có như vậy mà thôi.
Hắn không thể giống như hồi còn làm lưu manh được. Nếu Văn Thiền muốn đi, hắn sẽ quấn rịt lấy, đòi đi cùng. Hắn vẫn yêu nàng thương nàng như trước, vẫn muốn tán tỉnh nàng như xưa. Nhưng hắn không có cách nào buông việc trong tay xuống mà đi. Rốt cuộc, con người sống trên đời không thể chỉ nghĩ đến tình yêu, còn có những việc khác quan trọng hơn trói buộc hắn như trách nhiệm, như sự nghiệp.
Nhưng, hắn sẽ tìm cách gặp nàng sớm nhất có thể.
Sau đó, Lý Tín bận luôn tay luôn chân hơn mười ngày liền. Mắt thấy Tết càng ngày càng đến gần, lưu dân đổ xô đến Cối Kê cũng ngày một nhiều hơn. Nghe nói các huyện châu khác không tiếp nhận lưu dân nên xảy ra bạo loạn khắp nơi. Là quận thành duy nhất vẫn đang tiếp nhận lưu dân, mặc dù quận thành đưa ra quy củ lôi thôi rườm rà nhưng đám lưu dân không cứng đầu như hồi mới vào nữa. Tuy nhiên, Cối Kê vẫn chỉ là một quận thành nho nhỏ, muốn tiếp nhận cũng không thể tiếp nhận hết. Vì đã tiếp nhận họ thì phải tính đến kế sinh nhai cho người dân. Đến giai đoạn hậu kỳ, Cối Kê cũng phải dừng việc cho lưu dân vào thành, đổi lấy tiếng chửi rủa oán thoán ngày ngày của các lưu dân đứng bên ngoài.
Nước chẳng ra nước, một quận thành chỉ có thể làm được đến đó. Cho đến khi lưu dân đã được sắp xếp ổn thỏa, dần bước vào quỹ đạo cứ vậy mà tiến hành. Mà Lý Tín và những lang quân nhà họ Lý khác cũng được giải thoát, không bận bịu như trước nữa.
Lúc Lý Tín về phủ, thị nữ bên cạnh Văn Dung mời đến dùng bữa tối. Ở gia đình bình thường một ngày chỉ có hai bữa nhưng trong quý tộc, từ lâu đã có lệ một ngày ba bữa.
Sau khi Lý Tín rửa mặt xong, xốc lại tinh thần đến đối mặt với mẫu thân trên danh nghĩa của hắn.
Thiếu niên có tính cách hướng ngoại, ăn nói vô cùng hoạt bát. Lý Tín không muốn lúc giao thiệp với mọi người, để người ta có ấn tượng về mình đại loại như ‘Ngỗ ngược khó dạy’; Nếu hắn xây dựng mối quan hệ tốt với mọi người, tất cả đức tính tốt đẹp của hắn đều sẽ hiện ra; Vận hắn cũng không tệ, bước vào nhà họ Lý được hai mươi ngày, không chỉ khiến cho mấy lang quân Lý gia khác lúc trước không phục giờ đây đã thay đổi cái nhìn. Mà thành tựu quan trọng nhất, hắn gặt hái được chính là làm cho Văn Dung vô cùng yêu mến hắn.
Có lẽ chàng trai trong mường tượng của Văn Dung vẫn luôn là người như Lý Tín. Luôn luôn có chính kiến, luôn luôn đứng trên cao thao túng đại cục, sẽ không để bà phải nhọc lòng bôn ba vì sự nghiệp của hắn.
Hắn rất ưu tú.
Mặc dù hắn luôn nói mình mù chữ, lúc nói chuyện với Văn Dung cũng để lộ nhiều tật xấu của mình, nhưng Văn Dung vẫn một mực thích hắn. Bà mang theo một trái tim đầy bất an thích đứa trẻ, chỉ sợ mình không chăm sóc tốt cho cậu con trai này, chỉ sợ một ngày cậu ta không thích cái nhà này nữa, không thích mình nữa, sẽ quay lưng bỏ đi.
Văn Dung không muốn Lý Tín rời mình nửa bước, nhưng đôi lúc bà lại rất muốn Lý Tín tách khỏi mình đi xa một chút.
Chẳng hạn như ——
“Tiểu Thiền đi mấy ngày rồi, con có nhớ con bé không?”
Lý Tín ngồi trước bàn ăn, nghe lời mẹ nói, cúi đầu cắt miếng thịt, chỉ cười mà không nói gì.
Ánh đèn lúc tỏ lúc mờ chiếu lên đôi mi hắn, chốc chốc lại đong đưa chập chờn. Văn Dung nghiêng người phỏng đoán suy nghĩ của Lý Tín. Nhìn hắn chỉ cười không nói gì, trong lòng Văn Dung hiểu rõ đôi phần, cười hỏi, “Tiểu Thiền vừa xinh đẹp lại vừa thú vị, con có thích không?”
Lý Tín liền đáp lời, “Thích chứ.”
“Thích mà con cũng không biết giữ con bé lại à?”
Lý Tín ngẩng đầu lên, mỉm cười nhìn mẹ. Hắn dựa người ra sau, hai tay đan vào nhau đặt lên đầu gối. Dáng ngồi tùy tiện khiến cho ma ma, người dạy dỗ hắn những lễ nghi quý tộc bắt đầu nhíu mày. Nhưng mẹ hắn chỉ chăm chú nhìn vào hắn, không để ý đến dáng vẻ tùy tiện của hắn. Thiếu niên uể oải nói, “Con làm sao giữ nàng được.”
Văn Dung nghe lời hắn nói, thấy có chút giận dỗi trong đó.
Mặt bà tràn đầy ý cười, nhìn chàng trang mang dáng vẻ vô cùng thoải mái kia.
Hóa ra Nhị Lang nhà bà nhìn có vẻ ngang ngạnh thế thôi, nhưng vẫn là cậu thiếu niên mới bắt đầu biết yêu. Thích cô nương nhà người ta, ngoại trừ những phút giây ngập tràn hạnh phúc trong lòng, cũng sẽ có lúc buồn bã, có lúc giận hờn.
Văn Dung liền nói, “Thế sao con không đi Trường An tìm con bé?”
Lý Tín thoáng ngẩn người, ngẩng đầu nhìn Văn Dung xem bà có thực lòng hay không.
Văn Dung quả thật thực lòng, “Nhà con bé ở tận Trường An, con lại là đàn ông con trai. Mẹ nghe cha con nói con có võ nghệ cao cường lắm. Con đi đường, có gặp trộm cướp linh tinh cũng không phải lo. Sao con không đến Trường An tìm con bé? Con không đi tìm con bé thì làm sao con bé gặp con được?”
Nói đến chuyện này, Văn Dung không đành lòng mà nghĩ cho Nhị Lang một cách, “Mẹ lấy chồng mấy chục năm rồi, cũng rất nhớ các anh em. Con thay mẹ đi Trường An thăm hỏi mọi người hộ mẹ. Đặc biệt là cha của Tiểu Thiền… A Tín! Mẹ biết con thích Tiểu Thiền. Mẹ cũng thế. Con muốn cưới Tiểu Thiền, mẹ cũng muốn giúp con kết mối duyên này. Nhưng Tiểu Thiền luôn được gia đình chiều chuộng, chưa nói đến chị Hai của con bé, cha mẹ nó cũng không dễ sống chung. Mẹ cũng rất muốn ra mặt đính ước cho con, nhưng chỉ sợ anh Ba sẽ không đồng ý…. Chưa từng gặp con, chưa biết con với Tiểu Thiền có phù hợp với nhau không, anh Ba mẹ sẽ không gật đầu bừa đâu.”
Sắc mặt bà hơi hoảng hốt, nghĩ đến hồi Nhị Lang còn bé, từng đến Trường An thăm người thân, cũng từng muốn đính ước cho hai đứa bé này. Bà thấy Văn Thiền lúc còn nhỏ xíu, tròn tròn trong sáng như một khối tuyết, trong lòng liền dâng lên cảm giác vô cùng thân thiết.
Nếu bà đề cập đến chuyện đính ước với nhà Khúc Chu hầu khi còn sớm, chắc là anh Ba sẽ đồng ý. Nhưng lúc đó, quan hệ giữa Khúc Chu hầu và chị dâu bà – Trưởng công chúa đã dịu đi phần nào. Nếu Anh Ba để tâm đến chuyện con cái thì sẽ không bao giờ đồng ý hôn sự một cách tùy tiện.
Văn Dung nói, “A Tín! Con đi Trường An đi. Đến gặp các cậu của con. Con giúp mẹ gửi thư, cố gắng dành được yêu mến của anh Ba. Dù gì Lý gia cũng là danh gia vọng tộc ở Giang Nam, kết duyên con gái nhà họ Văn cũng không có gì bẽ mặt. Thân phận con không có gì mà không xứng đôi cả, con chỉ cần làm cho anh Ba thích con nữa là được.”
Lúc bà đang nói chuyện với Lý Nhị Lang, bên ngoài có tiếng bước chân truyền đến. Một lát sau, người đàn ông trung niên cao gầy như tùng, mang theo hơi lạnh xốc mành trúc lên, chầm chậm bước đến. Ông bước sang một bên, để mấy cô thị tỳ cởi tấm áo choàng phủ đầy tuyết xuống. Bước vào trong căn phòng ấm áp, đôi mày ông chau lại như núi. Lúc nhìn thấy hai mẹ con đang nói chuyện dưới ngọn đèn bằng đồng, đôi mắt dần trở nên ôn hòa.
Trở về trong đêm gió tuyết, trở về tổ ấm của mình, nhìn thấy vợ ông đang ngồi trên bàn nói chuyện với con cái, bầu không khí ấm áp đó khiến ông rất vui.
Thấy Lý quận thủ trở về, Văn Dung liền phân phó thị tỳ bày thức ăn lên bàn cho chồng bà. Bà sắp xếp những việc này có trật tự có lề lối, thoạt nhìn tinh thần vô cùng tốt. Lý Hoài An liếc nhìn bà một cái, hy vọng những ngày tháng như vậy sẽ kéo dài mãi mãi. Để cho Văn Dung mãi như bây giờ, tinh thần đều ổn, không có gì khó khăn. Giờ bà có thể từ từ tiếp quản công việc mà lẽ ra một chủ mẫu nên gánh vác. Hơn nữa, số lần lên cơn u mê càng ngày càng ít đi.
Kết quả này chính là nhờ Lý Tín ngày ngày đều đến nói chuyện với bà, giúp bà giải sầu.
Lý Hoài An ngồi trên bàn ăn, hỏi, “Sao vừa thấy ta đến, hai mẹ con lại không nói nữa?”
Văn Dung khẽ cười, đang muốn đem chuyện vừa bàn với Lý Tín nói cho Lý Hoài An nghe, nhưng lại thấy Nhị Lang nháy mắt ra hiệu cho bà đừng nói. Bà rất thích Nhị Lang dùng những cử chỉ nhỏ nhặt tạo sự gần gũi với bà. Thế nên, bà không nói nữa. Nhưng Lý Tín lại cười tủm tỉm, chống khuỷu tay lên nói chuyện với cha hắn, “Con mới nói chuyện với mẹ. Con muốn đi Trường An một chuyến.”
Lý Hoài An nhướng mày nhìn hắn. Đôi mắt ông như đang nói: Ta nhớ rõ ta đã nói với con, con không được rời khỏi mẹ con nửa bước còn gì? Mới thế đã quên rồi à?
Lý Tín nói: “Thảm hoa từ tuyết nghiêm trọng, vô số lưu dân không thể sống hết năm nay. Mùa xuân sang năm chính là thời điểm sống còn của bọn họ. Bên phía Trường An vẫn bặt vô âm tín, con chỉ lo bệ hạ hoàn toàn bỏ qua chuyện này, không thèm đoái hoài gì đến. Con nghe nói lão ta tin đạo phái quần què gì đó….”
Lý Hoài An dùng ánh mắt nghiêm khắc nhìn hắn một cái: Đạo phái quần què? Con đang chửi bệ hạ hả?
Lý Tín cười sửa ý, “Con nghe nói ngày ngày lão ta luyện đan đến mê muội, việc trong triều đều mặc kệ. Tấu chương cha trình lên, chỉ sợ cũng chất đống hóa thành tro không ai để ý đến. Nhưng những người có quyền có thế ở Trường An đều nắm trong tay mạch máu của chúng ta. Con muốn đi Trường An thử xem, móc nối quan hệ bái phỏng Thừa Tướng và đám thế gia vọng tộc, tìm cách báo cho bọn họ biết tình hình ở đây. Con muốn dùng hết khả năng thuyết phục bọn họ, khiến cho bọn họ xuất một ít vốn liếng hỗ trợ Cối Kê…” Thiếu niên dừng một lát, nói tiếp, “Tuy là việc của quận thành, nhưng cuối cùng vẫn thuộc Đại Sở cai trị. Không thể để việc gì chúng ta cũng tự lo liệu được, vậy thì triều đình cũng không chịu chi ra cái gì?”
Lý Hoài An trầm giọng nói, “Lý gia nhà chúng ta cũng nuôi sống được bách tính Cối Kê mà. Sao phải nhìn sắc mặt Trường An?”
Đó chỉ là sức lực của thế gia đại tộc.
Từ khi Sở quốc thành lập triều đại, Lý gia chưa từng đến phương Bắc. Vẫn chỉ quẩn quanh ở Cối Kê, Cối Kê là địa bàn của Lý gia. Bấy nhiêu năm trôi qua, Lý gia dần xem Cối Kê thuộc sở hữu của mình. Những chuyện ngoài Cối Kê, dù là chiến tranh hay gì đó Lý gia đều phớt lờ. Điều này thực ra rất nghiêm trọng, chả khác gì xưng hùng xưng bá đối nghịch với triều đình. Nhưng ở thời kỳ này, danh gia vọng tộc nào cũng như vậy, tự quản lý dân của mình, tự xây dựng tư binh, nhà ai nghiệp nấy, triều đình cũng không muốn đắc tội với bọn họ.
Lý Tín nói, “Nhưng tuyết rơi thêm mấy trận nữa, chúng ta không nuôi nổi bách tính.”
Lý Hoài An im lặng trầm ngâm.
Lý Tín thấy ông dao động, bắt đầu phân tích lợi hại trong đó.
Văn Dung ngồi một bên nghe từ đầu cuối, nghe hai cha con bàn chuyện chính sự, trong lòng vui mừng khôn xiết.
“Cha! Mẹ! Anh Hai! Mọi người dùng bữa, sao không gọi con đến? Con ăn một mình trong phòng buồn lắm, “Giọng một thiếu nữ vang lên, chính là cô Tư Lý Y Ninh. Cô cũng mang theo một làn hơi lạnh đi vào nhà, thấy anh cả cũng ở đó, vô cùng vui vẻ chạy đến nói chuyện.
Bên ngoài tuyết rơi mấy ngày liên tục, một nhà sum vây trong gian phòng nhỏ. Đây chính là khoảnh khắc Văn Dung mong mỏi suốt mấy mươi năm qua. Bà hy vọng thời gian có thể ngừng trôi, đừng xảy ra chuyện gì nữa, vĩnh viễn đừng đổi thay.
Vừa nghe hai cha con Lý Hoài An nói chuyện, bà vừa nghĩ miên man trong lòng. Nghĩ Nhị Lang nhà bà mà có thêm cô vợ nữa, sang năm có khi lại còn náo nhiệt hơn. Lại nghĩ bé Tư cũng sắp trưởng thành rồi, cũng bắt đầu phải chuẩn bị xem mặt các lang quân…. Từng việc, từng chuyện lần lượt điểm qua, Văn Dung cảm thấy tâm trạng mình lại tốt lên mấy phần.
Bà rất thích tình trạng này.
Có người cuộc sống vô cùng mỹ mãn, cũng có người mơ mơ màng màng. Cái người đang mơ mơ màng màng chính là cô cháu gái luôn được Văn Dung nhắc đến, Văn Thiền. Nàng đã tụ hội với đoàn người nhà chị Hai, tiếp tục đi đường thủy về Trường An. Vì sức khỏe anh rể yếu nên đoàn thuyền đi rất chậm để giữ gìn sức khỏe cho anh ấy. Trước lúc lên đường, mọi người đã cân đối thời gian đến Trường An, nên tuy thuyền đi chậm nhưng không ai thấy sốt ruột.
Chỉ có một điều khiến vợ chồng Ninh gia sốt ruột nhất, vẫn là tình trạng cô em Văn Thiền. Cả ngày ủ ê, tinh thần uể oải, lúc nào cũng ngồi ngốc ở khoang thuyền không đi đâu, cũng không biết đang nghĩ ngợi cái gì.
Đừng nói vợ chồng Ninh Vương, bản thân Văn Thiền cũng không biết mình buồn phiền vì cái gì. Nàng chỉ thấy khó chịu, không có tinh thần vui vẻ làm bất cứ cái gì. Ngay cả Thanh Trúc và mấy thị tỳ khác đều tìm đủ loại đồ chơi thú vị đến trêu chọc nàng. Vậy mà nàng không vui lên được tý nào. Nàng bắt đầu cảm thấy thuyền đi quá chậm, không biết bao giờ mới đến được Trường An…. Nàng nhớ cha nhớ mẹ, muốn trở về vòng tay ấm áp của cha mẹ, muốn làm nũng, muốn đem ưu phiền của mình kể cho cha mẹ nghe.
Đến một ngày nọ, Văn Thiền ngồi trong khoang thuyền lật thẻ tre chơi. Thanh Trúc vén mành trúc lên, nở nụ cười bí ẩn, “Công chủ! Cô đoán xem ai đến?”
Thanh Trúc nở nụ cười thần bí, Văn Thiền mới chịu ngẩng đầu lên nhìn cô. Nhìn thấy Thanh Trúc cười kiểu này, trong lòng Văn Thiền chợt dậy sóng: Chẳng lẽ anh họ nàng đến? Nếu không, tại sao Thanh Trúc cười nham hiểm thế?
Ý nghĩ này vừa xông lên não, máu lười khắp cả người thoáng như được thổi bùng sức sống. Trái tim nàng một lần nữa đập lên từng nhịp, đầu óc nàng bắt đầu tỉnh táo trở lại, nàng đi một bước cũng không cảm thấy mệt mỏi chán nản, trong lòng tràn đầy mừng vui xen lẫn nhớ mong!
Đúng vậy, là nhớ mong!
Đến lúc này, Văn Thiền mới nhận ra, nàng nhớ Lý Tín, nhớ anh họ nàng.
Nhớ anh họ kéo nàng leo cây trèo tường, nhớ anh họ dẫn nàng trèo lên mái nhà lật ngói. Nàng còn nhớ nụ cười vô lại của anh họ nữa…
Công chủ Vũ Dương không đợi Thanh Trúc nói hết lời, từ khoang thuyền đứng bật dậy, chạy nhanh như chớp ra bên ngoài, làm người ta không gọi với lại được. Thanh Trúc vội vàng thả hết việc trong tay, sợ Công chủ lại làm ẩu, đuổi theo nàng ra ngoài. Văn Thiền đến khoang tiếp khách, nhác thấy ma ma, thị nữ ra ra vào vào, liền biết có nhân vật nào đó đến.
Nàng vui vẻ, vén mành trúc bước vào, “Anh Hai…”
Lời nàng vừa nói tắt ngấm.
Nàng nhìn dáng người dong dỏng như trúc, cũng nhìn thấy góc nghiêng gương mặt nhuận như ngọc. Người nọ đang nói chuyện, vừa thấy nàng dời tầm mắt nhìn qua. Mày cao mắt sâu, xa xăm như núi non trùng điệp. Sống mũi thẳng, cánh môi hơi nhếch lên. Anh ta đứng giữa gian phòng, sáng chói như tuyết trên đỉnh. Tia nắng rọi lên mặt anh ta, tựa như xuân về len lỏi khắp trời đông tuyết tận, âm thầm sưởi ấm.
Cái sự ấm áp hòa quyện với cảnh tượng lạnh lẽo xung quanh khiến người ta khoắc khoải nhớ mong.
Anh phất ống áo chắp tay thi lễ, dáng người nghiêng nghiêng thanh tao như núi, khiến đám thị tỳ, mặt mũi ai nấy đều ửng đỏ.
Nhưng Văn Thiền lại không như vậy.
Người này muôn vẻ tuấn tú, nhưng anh họ nàng lại không có phong thái như vậy.
Anh họ nàng có một gương mặt bình phàm, vĩnh viễn không có vẻ đẹp khiến cho trái tim ai nấy đều đập loạn nhịp.
Mỗi lời nói, mỗi cử chỉ lịch sự tao nhã khiến lòng người xao động, nhưng lịch sự tao nhã còn mang theo xa cách thế này thì chỉ cậu Ba nhà họ Giang mới có được.
Văn Thiền rũ mắt xuống, thi lễ đáp lại Giang Chiếu Bạch, sau đó nhìn lên mới thấy chị Hai và anh rể đang đứng ngay bên cạnh. Chắc lúc nàng ào ào chạy vào, hai người đang nói chuyện với Giang Chiếu Bạch. Hành vi mất mặt của nàng, tất cả mọi người đều chứng kiến rõ ràng.
Im lặng một lúc lâu, Giang Chiếu Bạch mới chủ động lên tiếng phá vỡ bầu không khí ngượng ngùng đè nén, “Xem ra tôi đến đây, khiến cho Công chủ thất vọng rồi.”
Văn Thiền cuống quít nói không, ngoảnh lại gườm Thanh Trúc một cái: Đều tại nụ cười ghê tởm của cô đấy!
Thanh Trúc:…. Thật là oan uổng cho tôi quá. Tôi đâu có biết được Công chủ thay lòng đổi dạ nhanh thế. Ngày xưa nghe cậu Ba nhà họ Giang đến liền vui như sáo, nay cô lại buồn bã ỉu xìu.
Văn Thiền tò mò hỏi Giang Tam Lang, “Tưởng anh ở Cối Kê cùng anh Hai họ nhà tôi lo việc tuyết tai? Sao anh lại đến tìm chúng tôi?” Nàng còn ôm một chút hy vọng hão huyền, như thể Giang Tam Lang luôn ở bên Lý Tín. Có khi nào Giang Tam Lang đến, anh họ mình cũng ở đâu đó gần đây?”
Câu trả lời của Giang Tam Lang lại khiến nàng thất vọng rồi, “Tôi không phải lo chuyện tuyết tai, chỉ có A Tín vẫn luôn bận thôi. Sau khi có quan phủ can thiệp, tôi không tiện ở lại thêm, cũng không thể chen chân vào. Thế nên, A Tín thì bận bịu, còn tôi lại rảnh rang không có việc gì làm. Tôi nghe nói vợ chồng Ninh Vương phải về Trường An, thấy tiện đường nên muốn hồi kinh cùng mọi người. Tôi cũng mấy năm rồi chưa về Trường An, muốn về Trường An xem tình hình gia đình gần đây. Không biết Ninh Vương có bằng lòng cho tôi nhập vào đoàn không?”
Thế thời loạn lạc, trừ phi là kẻ tài cao gan lớn như Lý Tín, hoặc ngốc ngốc như Văn Thiền, kẻ ngốc cũng có phúc của kẻ ngốc, còn người bình thường đâu dám tùy tiện đi ra ngoài. Có lẽ Giang Chiếu Bạch cân nhắc lỡ gặp chuyện ngoài ý muốn dọc đường đi nên đã chờ ở chỗ này từ lâu, chờ thuyền của Ninh Vương đi đến, muốn dựa vào quan hệ của Ninh Vương để về kinh.
Chị em Văn Xu đều không liên quan đến việc này, chỉ nhìn sắc mặt của Ninh Vương Trương Nhiễm. Trương Nhiễm mỉm cười, tâm tình vui vẻ đáp lại, “Giang Tam Lang chớ khách sáo. Cậu cùng cô* đồng hành, cô lại thấy vui ấy chứ.”
[*] Cách nói nhún mình của các vua chư hầu, nghĩa là mình tự khiêm mình là kẻ đức độ kém. Ðời sau gọi các vua là xưng cô đạo quả 稱孤道寡 là theo ý ấy.
Thường ngày, lúc nói chuyện với chị em Văn Xu, vẫn luôn miệng ‘tôi’ ‘anh’ này nọ, nhưng lúc này lại xưng ‘cô’ mang theo vài phần xa cách. Dù khách sáo thế nào, Giang Tam Lang muốn nhập đoàn với anh ta, anh ta cũng phải nể mặt nể mũi. Đến khi anh ta và vợ ra khỏi đó, Văn Xu mới hỏi anh ta, “Giang Tam Lang vốn là kẻ tâm cơ thâm trầm, cố ý đứng đây chờ mình, không biết lại có ý đồ gì đây. Phu quân để anh ta đi cùng chúng ta nếu có vấn đề gì thì biết làm sao?”
Trương Nhiễm nói, “Tâm cơ thâm trầm cũng có cái tốt của nó. Hơn nữa, Giang Tam Lang không phải là người không biết nhìn sắc mặt người khác. Có vẻ anh ta cũng chỉ có mấy kẻ hầu, thực không tiện đi đường xa. Không phải ai cũng có bản lĩnh – vô tâm vô phế như Tiểu Thiền. Hơn nữa, anh cũng chẳng mưu cầu gì, anh ta ủ mưu tính kế có được gì đâu? Không sao.”
Nghe chồng nhắc đến cô em, Văn Xu càng đau đầu hơn, “Anh có thấy dáng vẻ con bé Thiền lúc nãy không? Giống như bị Lý Tín bỏ bùa mê thuốc lú, nếu không phải có Giang Tam Lang ở đó, em đã đánh con bé mấy phát rồi. Lý Tín đúng là tai họa.”
Trương Nhiễm thuận miệng nói, “Cái đó phụ thuộc vào Văn Thiền thôi. Muốn đàn ông ôn nhu chăm sóc nàng, hay muốn kẻ có bản lĩnh bảo vệ nàng. Người trước không thể bảo vệ nàng, nhưng kẻ sau thì có thể làm được điều đó. Nhưng lòng dạ kẻ trước còn dễ nắm bắt, còn lòng dạ người sau chưa biết thế nào. Tất cả tùy thuộc vào bản lĩnh của em gái em. Em đừng nghĩ nhiều.”
Nhưng vì anh chồng nói thế, Văn Xu lại đâm ra nghĩ nhiều hơn.
Điều khiến cho cô tức giận đến nghiến răng hơn nữa là, không lâu sau đi đến chỗ bến thuyền tiếp theo, bọn họ lên thuyền nghỉ ngơi. Lúc đến chỗ quan phủ đã sắp xếp từ trước để nghỉ ngơi thì lại nhận được rất nhiều thư từ. Ninh Vương nhận được nhiều thư nhất, ngoài ra Văn Thiền cũng nhận được thư, khiến nàng vừa mừng vừa lo. Nàng lớn thế này nhưng ngoại trừ cha mẹ, chưa bao giờ nhận được thư của người khác. Đặc biệt là lúc này, nàng lại đang đi cùng gia đình anh rể, cha mẹ nàng viết thư đều viết cho chị gái với anh rể, nàng cũng chỉ tình cờ được nhắc đến trong đó. Không ai viết thư riêng gửi nàng.
Văn Thiền cầm bức thư vừa được giao đến, trong lòng kích động đến mức tay run lên bần bật. Nàng hỏi tùy tiện, “Thư từ đâu gửi tới?”
Tiểu lại đáp, “Từ Cối Kê đưa tới ạ.”
Cối Kê……
Văn Thiền sững sờ chốc lát, khóe miệng cong lên, mặt mày đầy sắc xuân. Dưới ánh mắt nhìn ngó của mọi người, nàng vô cùng bình tĩnh đưa thẻ tre giao cho Thanh Trúc cất đi, “Biết rồi! Lát nữa tôi xem sau.”
Nàng tiếp tục dùng bữa cùng mọi người, động tác vẫn luôn tao nhã thanh quý, trong lòng kiêu hãnh không nói cho ai. Nhưng vừa bước ra khỏi cửa, Văn Thiền liền kéo Thanh Trúc đi. Thanh Trúc hiểu rõ ý của Công chủ, Văn Thiền háo hức nhìn cô. Cô liền lấy cuộn thẻ the ra đưa qua, Văn Thiền gấp gáp đến mức không chờ nổi mà mở ra xem luôn.
Đầu tiên, mấy dòng chữ lớn như rồng bay phượng múa đập thẳng vào mắt , “Thân gửi Ve Ve, cục cưng bé bỏng.”
Văn Thiền phát ghê trong lòng, tay run run làm thẻ tre rớt xuống ‘lạch cạch’.
Nàng không ngờ được, “Sao anh ta có thể ăn nói tởm lợm thế này?” Nàng nổi gai ốc khắp cả người đều do cách hắn gọi.
Thanh Trúc lặng lẽ cúi người xuống nhặt thẻ tre lên. Văn Thiền mang vẻ mặt đầy ghét bỏ nhưng vẫn cố gắng chịu đựng đón lấy thẻ tre lần nữa.
Đầu óc nàng ngập tràn dòng chữ ‘Thân gửi Ve Ve cục cưng bé bỏng.’. Mỗi lần nghĩ đến đều cảm thấy ngứa ngáy không chịu nổi. Nàng không thể tưởng tượng nổi, xưng hô tởm lợm như thế mà Lý Tín cũng dám nghĩ ra được, còn dám viết ra nữa chứ. Nàng đỏ mặt tía tai, đập thẻ tre, thầm chửi, “Đồ điên!”
Cách đó một cửa sổ, vợ chồng Ninh Vương đã thấy màn lo được lo mất của cô em gái. Trong lòng Ninh Vương phi rối rắm muôn phần, khó nói nên lời. Cô nhìn anh chồng như đang muốn nói gì đó, ương ngạnh ngắt lời anh ta “Đừng có khuyên em! Chờ về đến Trường An, em sẽ tìm lang quân cho Tiểu Thiền! Nước xa không cứu được lửa gần, em không tin xa như thế, nó đừng hòng dụ dỗ được em gái em đổ xiêu đổ ngả vì nó!”
Nói đến đây, Văn Xu rất tự hào, “Tiểu Thiền nổi tiếng là đứa vô tình bạc nghĩa!” Tiểu Thiền lớn thế này, không biết đã từ chối bao nhiêu chàng trai rồi, khiến cho bao chàng trai mất hồn mất vía đau nát tim gan…
Trương Nhiễm lạ lùng nhìn cô vợ đang kiêu hãnh gì đó, “Cái này thì có gì đáng tự hào?”
Văn Xu: “……”
.
Nước xa không cứu được lửa gần, thế nhưng Ninh Vương phi lại không đoán được, nước xa còn có thể đích thân đi đến.
Lại một ngày nọ, lúc thuyền cập bến thả neo để nghỉ ngơi, Văn Thiền vẫn núp trong khoang thuyền chịu đựng sởn gai ốc nhìn bức thư anh họ viết cho nàng. Thanh Trúc lại vén mành lên, nở nụ cười bí hiểm, “Công chủ! Cô đoán xem ai đến?”
Văn Thiền: “……”
Nàng ngồi trong khoang thuyền, nghe thấy tiếng bước chân dồn dập đi đến. Nàng ngồi xếp bằng trước bàn, nhìn ra cửa sổ thấy bóng chàng thiếu niên lướt qua. Thiếu niên rất nhanh đã xuất hiện ở cửa, chào hỏi nàng, “Ve Ve!”
Văn Thiền mở to mắt, nắm chặt thẻ tre trong tay.
Lý Tín!
Nàng đoán mình đang nằm mơ.
Không chỉ có Lý Tín mà cả nhà chị Hai, còn có Giang Chiếu Bạch nữa đều đến đây nhìn nàng. Có lẽ là Lý Tín đi đến quá nhanh khiến mọi người cũng không vừa ý nên mới không kìm lòng được mà đi đến đây.
Thiếu niên phóng khoáng đứng trước cửa, không có chút xấu hổ còn cười nói với Văn Thiền, “Ve Ve! Tôi rất nhớ em.”
Văn Thiền chậm chạp đứng lên.
Nàng vẫn còn bối rối, không phân biệt đây là thực hay là mơ. Một đống người đang nhìn nàng, chờ nàng phản ứng. Nhìn thấy Lý Tín, nàng vừa căng thẳng vừa kích động. Hắn còn dùng đôi mắt thâm sâu nhìn thẳng vào nàng, càng khiến cho lòng bàn tay nàng đổ mồ hôi nhiều hơn. Gió sông thổi từ ngoài vào, trong lòng vừa hừng hực vừa lạnh run. Đầu óc cô gái trống rỗng, ngơ ngẩn nghe hắn nói câu “Tôi rất nhớ em.” Một lúc lâu sau, nàng mới đáp trả một câu xanh rờn, “Tỉnh lại.”
Lý Tín: “……”
Mọi người: “……”