Biểu ca thấy nàng đẹp mê say – Chương 61:
Tôi…sao cũng được.
Lúc lang trung và tiểu nhị bước vào, Công chủ Vũ Dương tôn quý đích thân mở cửa cho hai người. Thế nhưng, họ không cảm nhận được tấm lòng hiếu khách của Văn Thiền, đi thẳng lên trước chào hỏi thiếu niên đang ngồi trên giường, liếc xéo bọn họ, “Vội cái gì? Lửa cháy đến nhà cậu rồi à? Lắm chuyện!”
Tiểu nhị bị mắng sa sả vào mặt, thật đáng thương.
Lang trung vuốt sợi râu dê, ngẫm nghĩ: Bảo ông đến xem bệnh, chắc phải xem anh chàng này có bị nóng gan không?
Văn Thiền đứng sau lưng bọn họ, gắng giấu đi nụ cười khó kìm nén trên mặt, chỉ sợ Lý Tín lại đem lời chặn họng nàng. Tâm trạng hắn khó chịu, nàng có thể hiểu rõ vì sao. Hơn nữa, vết thương của hắn cũng rất nghiêm trọng. Không biết vì sao nhìn thấy Lý Tín bực dọc chuyện của nàng, tâm tình nàng lại tốt lên. Dù Lý Tín trợn mắt gườm gườm, nàng cũng coi như không nhìn thấy, đóng cửa lại rồi đi ra ngoài, nhường chỗ cho lang trung.
Trở về phòng, cô gái đứng dựa lưng vào cửa, xoa nắn nơi trái tim đang đập lên thình thịch. Gò má nàng ửng hồng, khóe môi cong lên, cảm giác vui sướng ngập tràn phấn khích không thể nào che giấu được…
Nàng rối như tơ vò, trong đầu không có bất kỳ chủ đề cố định nào khiến nàng cứ mải miết nghĩ lung tung. Lúc thì Lý Tín lặng lẽ nhìn vào mắt nàng, lúc thì câu hắn hỏi nàng, có lúc lại là dáng vẻ hắn ngã vào lòng nàng, có cả thắt lưng thon rắn chắc lướt qua lướt lại trong tâm trí…
Lúc ấy không có cảm giác gì nhưng giờ lại cảm thấy tường đường cong nơi thắt lưng thật cuốn hút, vết thương nhiều không kể xiết, gân cơ uốn lượn gồ ghề như núi như sông, khiến người ta, khiến người ta…
Văn Thiền dừng lại, trí nhớ dừng ở vết thương vô cùng trầm trọng sau thắt lưng hắn. Chỗ đó chi chít vết thương, máu me bê bết, vết bớt mờ nhạt hiện lên giữa….Vết bớt kia có gì đó không đúng lắm….
Nàng chưa bao giờ thấy bớt của ai khác, nhưng con người khi sinh ra đã có bớt thì không thể có hình thù thế kia được. Nhớ lại hình dáng cái bớt kia, phần thịt xung quanh không thể nổi lên lồ lộ như thế. Nhưng giờ nhìn lại, trông giống như là được tạo ra…. Lý Tín nói hắn là Nhị Lang nhà họ Lý. Các trưởng bối trong nhà họ Lý cũng nói hắn là Lý Nhị Lang. Trong lòng nàng vẫn luôn ngờ ngợ, lúc nào cũng nghi ngờ như vậy nhưng nàng không nói cho ai, mà cũng không muốn nghĩ nhiều.
Dượng nàng đã thừa nhận, các trưởng bối đã thừa nhận, thậm chí cô cả cũng chấp nhận rồi.
Lý Tín kia chính là anh Hai họ của nàng.
Nhưng nếu không phải thì sao?
Nếu hắn là “giả”……
Trên trán Văn Thiền lấm tấm mồ hôi, tự loại bỏ suy đoán này của mình —— không, không có đâu. Chắc là nàng nghĩ nhiều. Lý Tín vốn kiêu ngạo, không cần thiết phải đóng giả làm Lý Nhị Lang để đến nhà họ Lý. Hắn không ham vinh hoa phú quý, thích cuộc sống tự do tự tại. Nhà họ Lý đối với hắn chẳng có gì hấp dẫn.….
Nhưng trong đầu nàng lại bật lên một suy nghĩ khác chống lại: Sao lại không có gì hấp dẫn? Nhà họ Lý là thế gia hai triều, bước vào chẳng khác gì một bước lên mây, sao lại không hấp dẫn một tên lưu manh thấp hèn? Lý Tín vốn dĩ chỉ là một tên lưu manh thôi mà. Hắn muốn tiến lên phía trước nhưng không có con đường nào khác. Không nhớ có lần hắn còn nói muốn tạo phản đấy thôi. Nhưng nếu hắn là Lý Nhị Lang thì mọi chuyện sẽ khác. Tiền tài, danh vọng, quyền lực, địa vị, tất cả những thứ hắn theo đuổi, đều dễ như trở bàn tay…. Lý Tín không động lòng thật sao?
Cả người Văn Thiền run lên bần bật, nghĩ đến mà trán đổ đầy mồ hôi, trong lòng tràn đầy kinh ngạc. Chỉ hận không thể đích thân đi hỏi Lý Tín ngay, nhưng một mặt lại muốn giả vờ như chưa phát hiện điều gì.
Mọi người đều không phát hiện ra chuyện này, vì sao nàng lại phát hiện ra? Nếu phát hiện ra rồi, Lý Tín sẽ đối phó với nàng thế nào đây?
Hắn có giết nàng diệt khẩu?
…… Chắc là không.
Nàng không tin hắn nỡ lòng giết nàng.. Nhưng mà, nhưng mà……
Nghe tiếng mở cửa phòng kế bên, tiếng lang trung nói, Văn Thiền bừng tỉnh trong tưởng tượng của chính mình. Nàng cố gắng thuyết phục bản thân: Mình chỉ đoán bừa vậy thôi, vả lại chẳng có chứng cứ gì. Mình có thể lẳng lặng hỏi dò lang trung chuyện cái bớt, cũng có thể từ từ hỏi Lý Tín….Khi chưa chứng minh được điều gì, mình cứ vờ như không biết là tốt nhất.
Dù sao nàng cũng thường giả vờ không biết, vẫn thường diễn trọn vai lắm.
Văn Thiền hít sâu một hơi, mở cửa, vừa lúc thấy lang trung và tiểu nhị đang cùng nhau đi xuống dưới lầu. Nàng mới đi được hai bước, đang muốn gọi lang trung hỏi về cụ thể vết bớt trong y dược, thì giọng nói thiếu niên vang lên kéo nàng quay lại ở một cánh cửa khác, “Ve Ve! Lại đây!”
Văn Thiền quay đầu nhìn sang, thấy Lý Tín đang khoác hờ cái áo, đứng ở cửa ngoắc ngón tay về phía nàng.
Nàng bình tĩnh nhìn hắn hồi lâu, đôi mắt trong trẻo lướt một vòng trên mặt hắn rồi mới đi đến, bị Lý Tín kéo thẳng vào phòng.
Văn Thiền đi sau hắn, hỏi, “Vết thương của anh có sao không? Lang trung nói thế nào? Mỗi ngày có cần bôi thuốc không?”
Hắn ậm ừ đáp lại mấy câu hỏi của Văn Thiền cho có lệ, sau đó hùng hùng hổ hổ đi đến giường ngồi phịch xuống. Văn Thiền nhíu mày, dáng ngồi chình ình thô kệch của hắn khiến cho người ta không nỡ nhìn thẳng vào. Văn Thiền ngoảnh mặt đi, Lý Tín lại xoay mặt nàng trở về, nhìn thẳng vào hai mắt nàng, “Bọn họ đi rồi. Chúng ta nói tiếp chủ đề lúc nãy.”
“……?” Cô gái nhỏ chớp đôi mắt đầy mông lung.
Lý Tín nói: “Đang nói quan hệ giữa tôi và em là gì. Lúc nãy em định trả lời thế nào, giờ trả lời nói cho tôi biết.”
Văn Thiền: “……”
Lý Tín ngạc nhiên khi thấy khuôn mặt cô gái trong tay hắn bỗng chốc đỏ bừng lên.
Nàng gạt cánh tay đang nắm lấy tay nàng, dè dặt ngồi xuống bên cạnh, im lặng hồi lâu không nói lời nào. Nàng muốn nói cho Lý Tín, lúc nãy nàng định hôn hắn? Lúc nãy nếu không có người chen ngang, nàng đã hôn lên mặt hắn rồi. Lý Tín chắc chắn biết rõ. Mọi chuyện sau đó đều Lý Tín đều do Lý Tín chủ động nói và làm, hắn thông minh mà. Nhưng bị chen ngang giữa chừng, Văn Thiền hôn không được nên cũng nói không nên lời.
Nàng động lòng nhưng lại kiêu ngạo, khao khát nhưng lại tự mãn. Có lúc nàng muốn tránh xa hắn nhưng cũng có lúc muốn đến gần hắn hơn.
Lúc thì nàng chôn chặt Lý Tín trong lòng, thầm trách Lý Tín sao không đáp ứng được tiêu chuẩn của nàng. Nàng nhìn hắn từ đầu đến chân, đánh giá một chặp, càng nghĩ càng tuyệt vọng, càng nghĩ càng buồn bực. Người như vậy làm sao xứng đôi với mình? Nàng là công chủ, Lý Tín trước kia còn là lưu manh. Dù giờ hắn là Lý Nhị Lang thì cũng chưa xứng với nàng, nhưng vẫn là trèo cao. Văn Thiền sống cao ngạo mười mấy năm qua, tầm mắt cao vời vợi, gộp tất cả đám đàn ông lại chỉ chọn ra được mỗi Giang Tam Lang. Mặc dù Giang Tam Lang chẳng hứng thú gì nàng, nhưng chồng tương lai của nàng cũng không thể thua xa Giang Tam Lang được?
Còn Lý Tín luôn khiến cho Văn Thiền có cảm giác không cam tâm. Vẫn cảm thấy bản thân nên xứng đáng gặp được người tốt hơn.
Cho dù nàng không cam tâm, nhưng trái tim lại không kiềm chế được mà luôn hướng về phía hắn, đôi mắt thường bị hắn dắt đi lúc nào không hay.
Hắn có cuộc sống tuyệt vời như vậy, tiêu sái như vậy, còn có cả khát vọng mãnh liệt lẫn trí thông minh. Dù bây giờ không được như mong muốn của hắn, nhưng rồng bơi nước cạn, một ngày kia hắn sẽ trở nên rất lợi hại. Hắn cũng dạy nàng nhiều điều mà trước kia nàng chưa từng được nghe. Hắn cũng rất thú vị, còn đối xử cực kỳ tốt với nàng. Đối với người khác, hắn luôn rất uy nghiêm, nhưng trước mặt nàng lại chỉ là một con hổ giấy….Văn Thiền mới mười bốn tuổi, nàng chưa gặp chàng trai nào sáng lạn như vậy. Nhưng nàng bị hắn mê hoặc rồi.
Chỉ có điều nàng không đoán được trái tim Lý Tín.
Đám đàn ông thích nàng nhiều vô kể. Người nào người nấy nàng đều tỏ tường. Nhưng nàng không thể hiểu rõ anh họ nàng. Không những không thấy rõ mà còn luôn bị hắn bỏ lại phía sau….
Văn Thìn có chút mông lung.
Khi tình yêu đến, rốt cuộc, lý trí hay con tim, cái nào quan trọng hơn?
Một mặt nàng dè chừng Lý Tín, nhưng mặt khác lại thích Lý Tín……
Đúng vậy.
Công chủ Vũ Dương phải cúi đầu thừa nhận, nàng thích hắn.
Con tim rung động đến mức ngù ngờ, nhưng nàng chưa u mê đến mức mất tỉnh táo. Nàng biết mình động lòng từ lâu, nhưng cố chấp không chịu thừa nhận. Nàng hy vọng hắn cách mình xa một chút, nhưng cũng muốn hắn xuất hiện trước mặt nàng mọi lúc mọi nơi. Nàng nhớ từng lời hắn nói, nhớ cách hắn bông đùa trêu ghẹo, còn nhớ….
Lý Tín gõ lên bàn, hỏi có một câu mà không hiểu sao Văn Thiền lại cứ ậm ừ trong cổ. Một lúc lâu sau, Văn Thiền vẫn cúi đầu im lặng, tâm tình thiếu niên đã như gió thu cuốn hết lá vàng, chỉ còn một mảnh sầu bi tiêu điều. Trong lòng hắn tự giễu, thầm nghĩ: Đúng rồi. Tất nhiên là không chấp nhận, không thích. Nàng nói rồi còn gì, cho dù đích thân đi cứu hắn, nàng cũng sẽ không thích hắn.
Nhưng Ve Ve lại hiền lành nên không đành lòng nói thẳng mặt.……
Lý Tín tặc lưỡi, nghĩ: Cái này thì có gì mà phải ngượng ngùng không dám nói thẳng? Mình có bị từ chối thì cũng không bị đả kích gì đâu? Nàng mềm lòng nên không muốn từ chối? Không được, cho dù không thích, mình cũng phải hỏi cho rõ, hỏi cho biết rốt cuộc đến mức nào rồi. Chắc không đến nỗi, mình với nàng trải qua nhiều chuyện như thế mà nàng vẫn dửng dưng như không chứ?
Văn Thiền ngẩng đầu, đang định mở miệng nói.
Lý Tín nhìn nàng, “Nếu nói chỉ ‘quan hệ anh em’, em biết hậu quả thế nào phải không?”
Văn Thiền: “……”
Hắn uy hiếp nàng không được nói chỉ “quan hệ anh em” sao?
Cô gái sững sờ, thầm nghĩ: Lần đầu tiên mình gặp được kẻ tỏ tình còn mang theo ý đe dọa như vậy.
Anh họ cầu xin mình tình cảm yêu đương, còn tỏ tình thẳng tuốt tuồn tuột thế kia, người không biết tình hình thực tế, lại còn tưởng mình là kẻ thù của hắn ấy chứ…
Dưới ánh mắt lạnh lùng đang nhìn chằm chặp của Lý Tín, Văn Thiền hít sâu, ngồi thẳng lưng, vô cùng căng thẳng. Nàng đang định nói, thì tiếng đập cửa ‘cốc cốc cốc’ từ bên ngoài vọng đến.
Lý Tín: “……”
Văn Thiền: “……”
Ngoài cửa chính là cậu tiểu nhị lúc trước, lần này giọng nói nịnh nọt có vẻ lấy lòng, “Lang quân! Người quan phủ đến ạ! Mời cậu cùng Công chủ quay về.” Nhắc đến chữ ‘Công chủ’, giọng nói tiểu nhỉ còn run lên khe khẽ nhưng nói đến câu tiếp theo, giọng nói của cậu ta bắt đầu thổn thức, “Công tử Bình Lăng và phu nhân đang chờ hai người ạ.”
Sau đó lại vọng đến giọng nói của kẻ khác, “Lang quân, xe ngựa đã chuẩn bị xong rồi. Tôi đúng là có mắt mà không thấy Thái Sơn, để cho hai vị chịu nhiều uất ức.”
Một lúc lâu sau, tiểu lại đứng chờ ngoài cửa cho người đến mở cửa. Gã cẩn thận nhìn lên, vừa liếc mắt một cái đã thấy chàng thiếu niên mặt đen thùi lùi, không nói câu nào. Tiểu lại chợt rùng mình trong lòng, thầm nghĩ: Vị Lý Nhị Lang này, nhìn qua có vẻ tính tình không tốt lắm? Mình cần phải hầu hạ cẩn thận mới được.
Đi sau Lý Nhị Lang là một cô gái xuân sắc phơi phới. Cô gái đẹp như hoa như ngọc, chỉ cần nhìn thoáng quá đã thấy lấp lánh ánh quang, khác hẳn người thường. Mọi người đều nghĩ: Vị này chắc là Công chủ Vũ Dương. Công chủ Vũ Dương khác hẳn với thiếu niên mặt đen thùi lùi kia, trên môi nở nụ cười dịu dàng, giọng nói yêu kiều đuổi theo chàng trai đi trước, “Anh họ! Anh họ! Anh đi chầm chậm chờ tôi với ——”
Công chủ Vũ Dương thật là một người tốt bụng, dễ gần.
Nhưng khi bước ra khỏi cổng lớn, đến lúc lên đường, ấn tượng ban đầu của tiểu lại đã bị phá vỡ tan tành. Tuy Văn Thiền không khó hầu hạ, nhưng chắc chắn còn kém xa so với hình tượng ‘thấu hiểu lòng người’ trong lòng tiểu lại. Có xe ngựa, có kẻ hầu, nhưng vẫn nước mắt lưng tròng chờ mấy cô thị tỳ Thanh Trúc, kiểu cách Công chủ dần hiện rõ. Ngay khi Công chủ vừa xuất hiện, mấy ông quan lớn nhỏ trong vùng chưa bao giờ được gặp qua Công chủ đều tất bật đến sứt đầu mẻ trán.
Ngược lại, người lúc trước tiểu lại cứ nghĩ khó gần, Lý Nhị Lang, ấy vậy mà lại dễ chịu vô cùng. Sắc mặt Lý Tín tệ đến mức khiến người ta muốn né xa ba thước. Nhưng lúc hắn vừa bước ra khỏi cửa, hỏi Công tử Bình Lăng và những người khác đang ở đâu, cân nhắc một chút rồi định đi bộ đến. Việc này khiến cho đám tiểu lại sợ rúm ró, vội mời hắn lên ngựa ngồi. Nhưng Lý Tín nhìn thoáng qua hai con ngựa kéo xe ốm yếu, vẫn quyết đi bộ đến. Hắn thậm chí còn không muốn cưỡi ngựa….
Trái tim nhân hậu của Lý Nhị Lang khiến mọi người cảm động. Công chủ Vũ Dương bên kia cũng kiềm chế bớt bớt, chỉ sợ nàng kiêu căng ngạo mạn quá đáng, khiến anh họ phải chạy đến răn đe nàng. Trên một phương diện nào đó, Văn Thiền rất sợ Lý Tín…..
Dọc đường đi, Lý Tín nói chuyện với mấy tiểu lại, hỏi thăm tình hình hiện nay.
Mấy người trong quan phủ cũng không biết gì về vụ ám sát vừa rồi. Mọi việc liên quan đến vụ ám sát đều do người của Ninh Vương tự mình điều tra. Giờ Ninh Vương đang mượn một gian nhà ở Giang Lăng để trú tạm. Quan huyện cũng phải ngã mũ đón chào, không dám ho he kẻo Ninh Vương lại ban cho một cái tội lớn trên đầu —— Chung quy, vụ ám sát xảy ra trong địa bàn ông ta quản lý nên cũng khó mà chối tội.
Tóm gọn tình hình là, Ninh Vương và những người khác đi đến đây, sau đó hỏi thăm tin tức của Lý Nhị Lang và Công chủ Vũ Dương. Khi tiểu nhị đến chỗ quan phủ dò hỏi, ngay lập tức có người chú ý đến, báo cho Ninh Vương, thế nên xe ngưa đi đến đây.
Sau khi đi bộ non nửa canh giờ liền đến gian nhà Ninh Vương hiện đang ở, Lý Tín ngẩng đầu nhìn thấy mấy chữ đỏ viền đen nổi trên biển hiệu trước nhà, liền cong môi: Còn tưởng gian nhà rách nát tồi tàn không ai ở chứ. Nhìn tấm biển trang trọng uy nghiêm trên cửa…….Rách nát thì không thấy đâu nhưng quan huyện dốc lòng nịnh bợ với Ninh Vương thì rõ như ban ngày.
Không muốn nhìn vẻ mặt xun xoe của mấy kẻ đó, Lý Tín dẫn đầu bước vào phủ. Sau đó mấy bước chân, xe ngựa Văn Thiền đang ngồi trong, cũng lộc cộc đi đến.
Lúc Văn Thiền đến cửa phủ, Lý Tín đã về phòng tắm rửa xong xuôi, dự định đi gặp Ninh Vương. Hắn vốn không quan tâm đến chuyện tắm rửa hay không, có điều tật xấu của quý tộc….Hơn nữa, Ninh Vương lại hay đau ốm, Lý Tín không nên chọc tức bọn họ thì hơn.
Lý Tín đang đứng trong viện thì gặp quản sự đang nói chuyện với Lý Diệp. Lý Diệp có dáng người cao ráo thon gọn, bước đi hơi khấp khiểng. Tuy cậu ta cố gắng chịu đựng, người khác khó có thể nhận ra. Nhưng Lý Tín là người luyện võ, đôi mắt tinh nhanh, nhìn xoáng qua đùi em Ba là biết bị thương.
Lý Diệp ngoái đầu lại, chào hỏi Lý Tín, “Anh Hai! Cuối cùng anh cũng về rồi. Mọi người lo cho anh lắm.”
Chàng thiếu niên lịch sự nho nhã, tiến lùi đều có chừng mực, thấy Lý Tín xuất hiện mới thực sự an lòng. Nhưng khi nói chuyện vẫn mang theo vẻ xa cách, khách sáo……Tuy bọn họ là anh em con chú con bác, nhưng hai người cũng không thân thiết. Lý Diệp cũng thấy kỳ lạ, tại sao Lý Tín có thể chơi đùa thân thiết với Giang Tam Lang mà quan hệ với cậu ta lại không mặn không nhạt. Lý Diệp cũng từng thắc mắc, phải chăng anh Hai nhìn ra được cậu ta cũng không ưa tính tình anh ấy cho lắm nên anh Hai mới coi thường cậu ta?
Lý Tín gật đầu với em Ba.
Đương nhiên, hắn không thể gần gũi thuận hòa với mấy anh em nhà họ Lý.
Rốt cuộc, hắn cũng chỉ là Lý Nhị Lang giả. Một ngày đó chân tướng sẽ bị vạch trần.
Hắn không tin ý tưởng lấy giả đổi thật này, nhưng bây giờ hắn đang làm những việc như vậy. Điều Lý Tín có thể làm được, đó là giữ mối quan hệ mỏng manh với mấy anh em trong nhà họ Lý, không gần không xa. Chờ đến một ngày bị vạch trần thân phận, mọi người vốn cũng chẳng có nhiều tình cảm gì với nhau thì cũng phải không chịu đựng cảm giác bị lừa gạt.
Người hắn áy náy nhất, chính là Văn Dung và Lý Y Ninh…. Người trước hắn dùng tâm cơ để mua vui lấy lòng, khiến cho Văn Dung vui vẻ; còn người sau thì chủ động bám dính lấy, quẳng cũng chẳng đi.
Đôi khi Lý Tín có cảm giác vài phần chua chát: Nếu cô em gái trên danh nghĩa của hắn đối xử với hắn lạnh nhạt đi một chút; đem lòng nhiệt tình của con bé chuyển sang cho Ve Ve. Như vậy, mọi chuyện đều viên mãn….
Nhưng thực tế thì khác, người nên nhiệt tình thì không nhiệt tình đến nơi, còn người không nên nhiệt tình thì lại dính lấy hắn như keo. Mỗi lần, Lý Tín nghe Lý Y Ninh gọi ‘anh Hai’, trong lòng cũng phải thở dài không thôi. Cũng may, tính cách hắn mạnh mẽ, chứ người bình thường mà bị tra tấn suốt ngày lẫn đêm như vậy thì chịu sao nổi.
Điều này cũng gián tiếp chứng minh, Lý Hoài An thật đúng đắn khi tìm đến hắn….
Lúc Lý Tín đi ngang qua Lý Diệp, bước chân đột nhiên dừng lại rồi ném một lọ thuốc qua cho Lý Diệp. Lý Diệp thoáng thấy một vật bay đến người mình, biết võ công anh Hai giỏi hơn cả hắn nên Lý Diệp vội vàng đỡ lấy như lâm vào trận chiến. Tay chân cuống cuồng đón lấy, vật nọ rơi thẳng vào tay cậu ta. Lý Diệp nhìn thấy một cái bình nhỏ đế trắng. Trong lúc cậu ta còn đang giật mình ngẩn ngơ, nghe tiếng Lý Nhị Lang đi thoáng qua, thản nhiên nói, “Thuốc chữa vết thương ngoài da. Em cầm mà chơi.”
Lý Diệp: “……”
Chơi?!
Hắn bối rối ngẩng đầu lên, nhìn bóng lưng đi xa dần của Nhị Lang. Chàng thiếu niên có bóng lưng mạnh mẽ thẳng tắp như trúc. Dáng người phóng khoáng nổi bật giữa khoảng không khiến cho người ta đuổi mắt nhìn theo. Lý Diệp thầm nghĩ: Anh Hai thấy mình bị thương nên đưa thuốc cho mình? Không phải anh ấy vẫn luôn hờ hững với mình sao? Không phải anh ấy vẫn luôn lạnh nhạt với mình à?
Có lẽ Lý Tín “miệng dao găm, tâm đậu hũ”*?
[*] ý chỉ những người miệng lưỡi sắc sảo, chua ngoa nhưng tấm lòng tốt bụng, lương thiện.
Một thành ngữ dịu dàng như vậy mà lại liên tưởng sang Lý Tín, đến Lý Diệp cũng phải rùng mình, cả người nổi gai ốc.
Lý Diệp cầm lọ thuốc, vừa xoay người lại thì thấy Công chủ Vũ Dương đứng lù lù phía sau, giật mình suýt ngã.
Lý Diệp đang ngẫm nghĩ nên chào hỏi Công chủ thế nào thì Văn Thiền liền bước lên trước nhìn chằm chặp vào lọ thuốc trong tay cậu ta, hỏi, “Cái này trông rất quen quen?”
Lý Diệp ổn định tinh thần, nói, “Anh Hai vừa đưa tôi.”
Văn Thiền: “……”
Trên mặt nàng không có chút biểu cảm mà chỉ nhìn Lý Diệp, cười khẩy một cái rồi đi lướt qua cậu ta.
Lý Diệp vốn là người nhạy cảm, vừa nhìn thấy biểu cảm thế kia của Công chủ, trong lòng nhộn nhạo: Chẵng nhẽ lọ thuốc này là do Công chủ đưa cho anh Hai?
Lý Diệp im lặng một lúc lâu: Anh Hai tiện tay ném qua cho cậu ta… Cậu có thể hiểu tấm lòng quan tâm mà anh Hai âm thầm dành cho cậu ta…. Nhưng anh Hai không nghĩ đến hậu quả thế nào khi đắc tội với Công chủ à?
“Cậu Ba! Cậu đang cười cái gì?” Vị quản sự đứng một bên thấy cậu Ba đang ôm lọ thuốc trong tay, lúc thì suy tư gì đó, lúc thì nở nụ cười trên môi, cứ như thế hồi lâu mà chưa hồi phục tinh thần.
Lý Diệp vuốt khóe miệng đang nhếch lên, khoác lên dáng vẻ dịu dàng tao nhã thường ngày, “Không có gì, chúng ta nói tiếp đi…”
Lúc Lý Tín đi qua, hai vợ chồng Ninh Vương đang ngồi trong sảnh nói chuyện với Giang Tam Lang. Thấy Lý Nhị Lang đi đến, cô thị tỳ nhún mình thỉnh an, không vào thông báo mà vén rèm lên, mời Nhị Lang đi vào gặp mặt. Trong sảnh chính, mấy thị vệ đang đứng báo cáo vụ thích khách với vợ chồng Ninh Vương, “Kẻ nên giết đều đã giết, kể cả bỏ chạy, thuộc hạ cũng phái người đuổi giết đến cùng. Thuộc hạ áy náy vì chỉ bắt về được một tên thích khách đang có ý định tự sát.”
Ninh Vương khẽ nói, “Có nói được không?”
Tên thuộc hạ nói, “Tên đó vừa cứu trở về từ quỷ môn quan, e là chưa thể nói chuyện được.”
Ninh Vương lạnh nhạt nói, “Các ngươi cứ liệu mà làm. Muốn dùng cực hình hay độc gì thì cứ dùng. Ta chỉ cần kẻ đó nói ra được kế hoạch của bọn chúng.”
Ninh Vương phi Văn Xu ngồi bên cạnh nhíu mày, nhưng không nói gì. Cô nghe giọng nói lộ vẻ tàn nhẫn vô tình của anh chồng, khiến cô hơi khó chịu. Nhưng dù gì cũng là anh chồng cô, kẻ kia lại là thích khách, Văn Xu cũng không cách nào phù hợp hơn mà nói. Giờ Văn Xu chỉ ngồi một bên nghe anh chồng và Giang Tam Lang nói chyện, còn trong lòng phập phồng lo lắng chờ cô em gái trở về.
Thị vệ ngập ngừng nói, “Hình như võ công của thích khách, hơi giống chiêu thức vùng Giang Bắc ……”
Lúc Giang Chiếu Bạch và Lý Tín Giang bước vào, thị vệ đang báo cáo tình hình với Ninh Vương, anh ta đứng dậy, bước chậm rãi thẳng lên phía trước, cắt ngang lời họ. Giang Chiếu Bạch chắp tay hướng Ninh Vương, bổ sung thêm mấy ý mà thị vệ chưa tiện nói hết,“ Chiêu thức ở vùng Giang Bắc, đã từng trải qua huấn luyện bài bản. Trong lòng điện hạ chắc cũng nghi ngờ giống như tôi. Đối phương có lẽ là tử sĩ của Trình gia.”
Trương Nhiễn lẳng lặng nhìn Giang Chiếu Bạch.
Giang Tam Lang rũ mắt, “Thần không dám giấu gì Điện hạ. Nếu đó là lính của Trình gia…. Người đối phương muốn ám sát, cũng có thể là thần.”
Anh ta ngưng một lúc, giọng nói có phần u ám, “Có thể là người của cô Năm nhà họ Trình.”
Trương Nhiễm nghe không hiểu, “Ai cơ?”
Thực ra, Văn Xu lại ngẩn người một chốc, trí nhớ hiện lên một người từ trong ký ức xa xăm, “Cô Năm Trình gia, chẳng lẽ là Trình Y?”
Giang Chiếu Bạch không nói gì, xem như khẳng định.
Lúc này, Văn Thiền cũng đã bước vào, nàng còn chưa kịp chào hỏi vợ chồng chị Hai, thì đã nghe chị ấy nói. Nàng sửng sốt, sau đó dùng ánh mắt kỳ lạ soi lên người Giang Chiếu Bạch: Trình Y? Trình Y chẳng phải là người yêu cũ của anh ta sao? Trình Y phái thích khách đến giết anh ta? Còn suýt lấy đầu Ninh Vương nữa?
Trương Nhiễm cười gằn, “Tốt lắm.”
Giọng nói anh ta lạnh lùng, hờ hững nhàn nhạt, chất chứa cả sự lạnh lẽo mà người bình thường không thể nhận ra.
Nhưng những người đang đứng ở đây, ngoại trừ cô bé ngây thơ vẫn còn giận dỗi chuyện lọ thuốc nàng đưa cho anh họ, hắn lại quẳng cho Lý Diệp, còn lại ai nấy đều nghe thấy giọng nói đầy sát khí của Ninh Vương. Giang Chiếu Bạch vội vàng ngước mắt, giọng điệu gấp gáp, “Điện hạ! Chắc là có hiểu lầm gì đó. Mặc dù Trình Y muốn giết thần, nhưng tuyệt đối không dám đối đầu với Điện hạ. Chắc có người ở giữa thao túng, cố ý đổ tội lên nhà họ Trình….Điện hạ đừng để trúng kế.”
“Cậu Giang này! Hiểu lầm hay không, ta cũng chẳng quan tâm,” Trương Nhiễm hờ hững nói, “Cậu và cô Năm nhà họ Trình có ân toán tình thù gì, ta cũng chẳng để trong lòng. Cũng không phải lần đầu có người muốn giết ta. Phúc mỏng mệnh bạc, thôi thì giết đi cũng được. Mười tám năm sau lại là một trang hảo hán.”
Anh ta hất tay một cái, bộ trà cụ tinh xảo mà quan huyện tặng đặt trên bàn văng xuống đất, phát ra âm thanh chói tai, vỡ tan tành.
Mọi người trầm mặc.
Giang Chiếu Bạch còn nghe thấy lời nói của chàng trai trẻ chất chứa sự mỉa mai.
Qủa thực, Ninh Vương điện hạ không giống như đang tức giận, anh ta cũng chỉ không vui, vẫn giữ vẻ bình đạm nho nhã và có chừng mực. Nhưng mà, người nghe được lời mỉa mai của anh ta, Giang Chiếu Bạch, lại toát mồ hôi lạnh. Đúng lúc, bỗng Lý Tín bước lên đấm một quyền vào ngực Giang Chiếu Bạch. Hắn ra tay rất nhanh lại chuẩn xác, khiến Giang Tam Lang lảo đảo bước lùi về sau mấy bước, máu còn chảy ra từ khóe miệng.
Văn Thiền hét lên, “Anh họ!”
Lý Tín lạnh lùng nhìn Giang Chiếu Bạch, “Anh biết rõ Trình Y muốn đối phó với anh mà anh không có cách nào chống trả nên mới nhập vào đoàn xe Ninh Vương à? Thế sao không báo trước cho mọi người, chờ sự xảy ra rồi mới mở miệng nói. Tính mạng của chúng tôi trong mắt anh chẳng là cái thá gì sao?”
Sắc mặt Giang Chiếu Bạch tái nhợt, ngực đau nhói vì vừa bị Lý Tín đấm thẳng vào. Anh ta hít thở khó khăn, chật vật nói, “Tôi chỉ biết cô ấy không muốn về tôi về kinh. Nhưng tôi không biết cô ấy lại muốn giết tôi đến mức này. Tôi cứ nghĩ nếu bọn họ biết có Ninh Vương trong đoàn thì sẽ nương tay, nhưng không ngờ….Đây là lỗi của tôi. Tôi nguyện chịu Điện hạ trách phạt.”
Ninh Vương im lặng một lúc, rồi nở nụ cười khách sáo, “Cô không phạt cậu đâu. Cậu có thể nói ra thế này, chứng tỏ cậu cũng bị tính kế mà thôi. Có cậu Giang nhập vào đoàn, cô không có gì phải tức giận cả.”
Trận tranh cãi này giải quyết dễ dàng như trở bàn tay, khiến Văn Thiền run lên trong lòng, Lần đầu tiên, nàng đối diện với tâm trạng u ám anh rể, nhưng mà nghĩ đến chuyện người ta bị bệnh liên miên, tính tình cũng sẽ có lúc nọ lúc kia lại thấy nhẹ nhõm trong lòng. Lý Tín đấm Giang Tam Lang một phát, khiến anh ta nằm lê lết mấy ngày trên giường, nghe nói Giang Tam Lang về phòng còn phun ra máu…
Lúc ngồi trong phòng đọc sách, Thanh Trúc khuyên bảo Công chủ, “Cô thấy cậu Giang đáng thương thì đi thăm người ta đi. Cơn giận của Ninh Vương điện hạ còn chưa trút hết đâu….Ninh Vương phi còn cẩn thận dặn nô tỳ nói qua với Công chủ, sợ cô lại chọc vào ổ kiến lửa.”
Văn Thiền nói, “Tôi cứ tưởng là chị Hai đè đầu cưỡi cổ anh rể cơ đấy. Nhưng giờ xem ra, chị Hai cũng sợ anh rể….” Nàng thở dài rầu rĩ, “Chuyện vợ chồng thật khó hiểu.”
Thanh Trúc mím môi cười, Công chủ còn nhỏ sao mà hiểu được.
Công chủ nhà nàng đang ủ rũ mất sức sống, chợt đứng bật dậy, nói, “Tôi muốn đi đưa thuốc cho anh Hai!”
Trong lòng Văn Thiền vẫn còn trách Lý Tín đưa thuốc của nàng cho Lý Diệp, nàng đang chờ Lý Tín xin lỗi nàng. Nhưng Lý Tín về phòng liền đến nói chuyện với anh rể, rồi nói đến vụ ám sát. Bận rộn một ngày trời, nàng không chờ được anh họ vác mặt qua đây nữa.
Công chủ Vũ Dương đành phải hạ mình đi một chuyến, cân nhắc làm thế nào đứng trước Lý Nhị Lang, bắt Lý Nhị Lang xin lỗi mình!
Nàng chạy thẳng một mạch đến thì nghe nói Lý Nhị Lang không ở trong phòng, đang đi dạo bên hồ. Trong lòng Văn Thiền phỉ nhổ, một người thô tục như hắn lại còn bày vẽ đi dạo, sau đó lại chạy đến hồ tìm người. Bóng đêm tối tăm mịt mùng, hành lang quanh co khúc khuỷu, lúc này Văn Thiền đang đừng đầu hành lang, đã thấy chàng thiếu niên đang ngồi trên lan can ngẩn ngơ nhìn mặt nước.
Dặn Thanh Trúc và mấy thị tỳ đứng chờ đó, nàng cầm lọ thuốc đi qua.
Đứng sau lưng Lý Tín một lúc lâu, Văn Thiền đang đắn đo làm sao để hắn xin lỗi mình, thì nghe Lý Tín nói, “Em hết bận chưa?”
Văn Thiền nhìn trái nhìn phải, mới nhận ra hắn không phải đang nói chuyện với không khí mà là nói chuyện với mình.
Anh họ chủ động nói chuyện với nàng……
Văn Thiền trấn định bản thân không cần gấp gáp như vậy, nhàn nhã ung dung chuẩn bị ra vẻ kiểu cách, để Lý Tín chờ một lúc rồi mới trả lời hắn. Nàng còn chưa kịp ra vẻ xong, đã nghe thấy tiếng cười chế nhạo của chàng thiếu niên, “Ngốc thế! Em bị câm hay bị điếc?”
Văn Thiền: “……!”
Một câu, hắn mắng nàng tận ba lần?!
Nàng tức muốn hộc máu, “Tôi không bị gì!”
Lý Tín nhún vai, trong lòng vui vẻ. Tay hắn chống lên lan can, xoay người lại. Hồ nước trong vắt, hắn vẫn ngồi chấp chới trên lan can. Giờ đối diện với Văn Thiền, giọng nói nghiêm túc, “Em hết bận rồi. Vậy không ai làm phiền nữa, chúng ta nói chuyện kia cho xong đi?”
Hắn hỏi: “Quan hệ giữa tôi và em là gì?”
Văn Thiền: “……”
Hắn thấy nàng ngẩn người, dùng ánh mắt vô cùng ngưỡng mộ nhìn mình. Nàng bội phục sự kiên trì bền bỉ của hắn, bội phục hắn vẫn còn nhớ dai dẳng chuyện này đến tận bây giờ. Trong lòng Lý Tín rất khó chịu, đành thử hỏi câu khác, “Em vẫn không thấy tôi tốt ở điểm nào à? Vẫn không muốn gả cho tôi?”
Lý Tín không ôm hy vọng gì.
Không ngờ, hắn lại nghe tiếng Văn Thiền ngượng ngùng, bẽn lẽn nói, “Tôi… sao cũng được.”
Lý Tín ngẩng đầu nhìn nàng.
“Sao cũng được” là ý gì vậy trời?
P.S: Tết đến gần lắm rùi mọi người ơi. Mình ngồi làm chương này mà lòng cứ rạo rực rộn ràng. Gõ chữ nào cũng thấy có mùi bánh chưng bánh tẻ thấp thoáng. 😀 Nên cả tuần này mình bị xao nhãng nhiều thứ lắm.
Chúc các bạn có một cái tết trọn vẹn yêu thương nhé. ^^
Cảm ơn Nàng. Chúc Nàng năm mới sức khỏe, hạnh phúc, muôn sự như ý.🥰
Hí hí, Cảm ơn nàng Trà. Chúc Nàng năm mới trọn vẹn yêu thương, hạnh phúc đủ đầy nhé. 😘😘