Biểu ca thấy nàng đẹp mê say – Chương 62
Em có thai rồi phải không?
Gần hồ về đêm, lấp lánh vài ngôi sao lác đác rải trên nền trời. Sóng nước dập dềnh theo gió đưa, hơi nước ẩm ướt bốc lên lơ lửng bao trùm khắp mặt hồ, ánh nước cũng dập dềnh lên xuống, chiếu lên thân hình đôi nam nữ đang nói chuyện trên hành lang. Lý Tín ngồi trên lan can, cúi người nhìn Văn Thiền đang cúi đầu do dự trước mặt với thái độ hết sức ngạo mạn.
Khi cô gái nghẹn ngào thốt lên một tiếng “tùy thôi”, ánh mắt của thiếu niên lập tức nhìn xuống thân thể nàng một cách trực tiếp và chuyên chú, trong đáy mắt hoàn toàn chỉ có mình nàng.
Hắn đột nhiên nhảy khỏi lan can, ôm lấy eo thiếu nữ, khiến nàng giật mình, hắn xoay người nàng lại, trong nháy mắt đã ngồi trên vị trí của Lý Tín, hai người đổi chỗ cho nhau. Hắn nhấc bổng nàng ngồi lên lan can, hai tay chống hai bên, ngước lên nhìn nàng.
Lý Tín hỏi, “’Tuỳ thôi’ nghĩa là gì? Tuỳ tôi có thích hay không? Tuỳ tôi có lấy em hay không? Em đều không có ý kiến gì? Tất cả đều nghe lời tôi?”
Trong đêm, đôi mắt thiếu niên ánh lên thứ ánh sáng chưa từng có. Hắn ngước nhìn nàng, ôm trọn nàng vào lòng. Hắn rõ ràng ở phía dưới, nhưng khi gặng hỏi nàng, hắn vẫn rất ngạo mạn, “Ve Ve, em đồng ý với tôi rồi đúng không?”
Văn Thiền bị hắn ôm trên lan can, phía sau có hồ nước lớn, phía trước là Lý Tín. Nàng đâu thể ngồi một cách thản nhiên và vững vàng như hắn, người nàng lắc lư nắm chặt lấy cánh tay hắn mới có thể ngồi vững. Nhưng vừa cúi đầu xuống, nhìn thấy ánh mắt của Lý Tín, trong lòng tràn đầy vui sướng và mãn nguyện.
Hắn hiểu lời nói của nàng, lại còn coi trọng lời nói của nàng như thế. Hắn rất chân thành hỏi nàng hàm ý trong lời nói của nàng, ánh mắt hắn nhìn nàng… Hắn đợi nàng gật đầu xác nhận, chỉ cần nàng gật đầu một cái, hắn sẽ vui sướng kích động muôn phần.
Hắn mạnh mẽ như thế.
Nhưng hắn lại rất rất thích nàng.
Văn Thiền rất đắc ý, cảm thấy mình rất cừ khôi.
Nhưng khi bị ánh mắt rực lửa của Lý Tín nhìn chằm chằm hồi lâu, nàng còn muốn dè dặt, nhưng lại nhớ ra hắn còn chưa xin lỗi nàng – Văn Thiền hất cằm lên, đôi mắt như hiện rõ dòng chữ “Quỳ xuống cầu xin tôi đi”, nhưng ngoài miệng lại chậm rãi nói: “Anh xin lỗi tôi đi, rồi đem lọ thuốc đưa cho anh Ba về cho tôi, món nợ lần này coi như xí xoá, không thì tôi sẽ không thèm để ý đến anh nữa!”
Lý Tín nhướng mày, kinh ngạc đứng đơ người ra một lúc, sau đó mới hiểu ra ý trong lời nói của nàng, liền tinh nghịch cười nói: “Món nợ này không phải sớm đã xí xoá rồi sao?”
Văn Thiền nhướng đôi mày lá liễu tức giận, “Xí xoá hồi nào?! Anh rõ ràng đã làm sai, lại còn không thừa nhận?!”
Lý Tín đứng thẳng người, vừa đứng thẳng người, ánh mắt liền ngang tầm với ánh mắt cô gái đang ngồi đối diện trên lan can. Hắn chậm rãi nói, “Em quên em đã lấy Tư Nam Bội của tôi đi cầm đồ rồi sao? Em rõ là làm sai, lại còn không thừa nhận?!”
[*] Tư Nam Bội: Tư Nam là chỉ la bàn, là vật người Trung Quốc thời xưa dùng để phân biệt phương hướng, có thể hiểu là Ngọc bội la bàn, nó là tên riêng của một loại ngọc bội, nên mình xin phép giữ nguyên tên gốc.
Hắn dùng những lời lẽ ban đầu của nàng để chặn họng nàng lại.
Văn Thiền: “…”
Khiến nàng chỉ có thể ngơ ra cứng họng.
Hắn ta không phải đang thể hiện tình yêu với nàng sao? Không phải đang cầu xin nàng giải thích từ “Tuỳ thôi” mang ý gì sao? Không phải hắn đang khẩn cầu nàng sao?
Vậy thì tại sao hắn lại dám mặc cả với nàng? !
Văn Thiền bĩu môi, “Cái Tư Nam Bội đó, anh tuỳ tiện lấy lại là được rồi.”
Lý Tín nói, “Tôi không có tiền.”
Văn Thiền không tin, “Nhà họ Lý còn không đủ tiền bỏ ra cho anh?”
Lý Tín nói: “Tôi không tiêu tiền của họ. Tôi chỉ dùng số tiền tự kiếm được.” Hắn dừng lại, “Nếu em tùy ý bán nó, tôi không biết mất bao lâu mới chuộc lại được”.
Văn Thiền sửng sốt: Không tiêu tiền nhà họ Lý là có ý gì? Lẽ nào hắn thực sự không…
Không đợi nàng kịp nghĩ rõ ràng, Lý Tín đặt tay lên đôi vai nàng, kéo dòng suy nghĩ của nàng quay trở lại. Khi định thần lại, nàng đã thấy Lý Tín đang nghiêng người. Hắn cúi xuống rồi lại ngước lên nhìn nàng, “Ve Ve, ý của câu “Tuỳ thôi” nghĩa là ‘Tuỳ tôi muốn làm thế nào cũng được, em không có ý kiến gì cả phải không? Miễn là tôi thuyết phục được những người khác, miễn là tất cả mọi người bằng lòng để em gả cho tôi, thì em sẽ không ý kiến gì?”
Văn Thiền không nói gì, nàng đang chìm đắm trong ánh lửa hiện lên trong mắt hắn. Trái tim nàng bắt đầu đập loạn xạ theo ngọn lửa đang cháy rạo rực trong đôi mắt của chàng thiếu niên, nàng chưa bao giờ thấy ánh mắt của ai ấm áp hơn thế này.
Lý Tín nói với nàng một cách chân thành và kiên nhẫn, “Ve Ve, đừng lo lắng, nếu em gả cho tôi, tôi sẽ không để em phải chịu ấm ức. Hiện tại em có cuộc sống đầy đủ như thế nào, tôi sẽ mang lại cho em một cuộc sống như thế, vậy là được chứ gì.”
Văn Thiền nói: “Nhưng anh nghèo như thế kia…”
“Tôi sẽ có tiền, danh vọng, địa vị, quyền lực và sự giàu có… Tất cả những gì em đang có, tôi đều sẽ mang lại cho em. Cứ chờ xem, sẽ không lâu đâu. Chúng ta đính hôn trước, sau đó em chờ tôi vài năm, tôi sẽ cố gắng hết mình để tạo ra một thế giới riêng cho em.”
“Chúng ta sẽ có nhà riêng, kẻ hầu người hạ riêng, của cải riêng và có địa vị nhất định. Hiện tại cuộc sống của em rất tốt, tương lai em sẽ còn tốt hơn! Tôi sẽ mang cho em bất cứ thứ gì em muốn…”
Đôi mắt Lý Tín sáng rực lên, hắn vừa nói vừa đứng thẳng dậy và bắt đầu khua chân múa tay miêu tả cho nàng hiểu. Chàng trai trẻ tràn đầy tự tin và mạnh mẽ, lại có niềm đam mê mãnh liệt. Hắn nói những lời miêu tả về tương lai sẽ như nào như nào, cả người hắn như bừng sáng. Chàng thiếu niên tỏa sáng giữa màn đêm lạnh giá và làn nước lạnh băng.
Văn Thiền ngẩng đầu nhìn hắn với một nụ cười xấu hổ trong đáy mắt, lắng nghe Lý Tín nói những lời đầy tự tin về tương lai với nàng. Chàng thiếu niên hừng hực như lửa đốt, đốt cháy mọi tình cảm. Hắn có một loạt quy trình cho những gì hắn sẽ thực hiện cho nàng, hắn nói với nàng, nàng cũng không hiểu; Nhưng Văn Thiền có thể hiểu được tấm chân tình của hắn dành cho nàng.
Mặc dù rất khó để xếp ngang hàng địa vị… Nhưng Lý Tín thực lợi hại!
Mặc dù không cam lòng… Nhưng nàng rất thích nhìn dáng vẻ mạnh mẽ của Lý Tín!
Lý Tín quay đầu lại, liền nhìn thấy nụ cười của Văn Thiền. Nụ cười nhẹ nhàng mang theo niềm mong đợi, cũng mang theo sự ngượng ngùng, xấu hổ của một người con gái. Nàng ngoan ngoãn ngồi đây, lắng nghe tương lai xa vời mà hắn đang vẽ ra.
Lý Tín đột nhiên trở nên trầm lặng và không nói nữa.
Văn Thiền chớp mắt nhìn hắn.
Lý Tín đột nhiên quay lại, ghé sát lại gần nàng. Hắn tiến lên một bước lại ôm trọn nàng vào lòng. Chóp mũi của Văn Thiền ngửi thấy hơi thở của hắn, đượm mùi cỏ cây hoa lá và nắng vàng. Bởi vì chưa từng bị ảnh hưởng bởi điều gì, bởi vì chưa từng bị rung động bởi bất cứ ai, bởi vì chưa từng qua lại với những cô gái khác, mùi hương trên cơ thể Lý Tín hoàn toàn không bị trộn lẫn như những lang quân khác.
Một mùi hương nam tính đối lập với mùi hương của đám con gái.
Mỗi lần hắn ghé sát lại gần, Văn Thiền đều thích, nhưng lại cảm thấy mất tự nhiên.
Lý Tín nâng cằm nàng lên, nhìn gương mặt ửng hồng và đôi mắt sáng ngời của nàng, cười nói: “Ve Ve, em không cần phải làm gì cả, em không cần phải lo lắng gì hết. Tôi biết việc tôi muốn cưới em gây ra rất nhiều phiền toái. Nhưng những khó khăn này em cứ giao cả cho tôi. Em chỉ cần ngồi đó mà tận hưởng kết quả là được rồi.
Khi bị hắn nâng cằm lên, trái tim Văn Thiền đập điên cuồng như muốn nhảy lên đến tận cổ họng. Nàng lo lắng đến mức lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, không dám nhìn vào mắt Lý Tín. Nhưng khi nàng cụp mắt xuống, lại phát hiện bàn tay còn lại của Lý Tín đang chống trên lan can khẽ run lên.
Văn Thiền nghĩ: Hoá ra anh cũng căng thẳng. Hóa ra anh cũng sợ tôi sẽ không đồng ý.
Văn Thiền nhướng mắt lên, miễn cưỡng đáp lại một câu: “Anh muốn cưới tôi không phải chuyện dễ dàng gì. Để thuyết phục được cha mẹ tôi, thực sự rất khó. Rốt cuộc thì anh cũng chẳng có gì, lại còn xấu trai nữa…”
Lý Tín trầm ngâm nhìn nàng, rồi nở một nụ cười hết sức xấu xa.
Văn Thiền bị ánh mắt của hắn làm cho kinh hãi, lập tức tìm lời chuyển ngay đề tài, gạt đi vấn đề ngoại hình xấu xí của hắn, “Khi đối diện với tôi, chắc chắn anh cảm thấy rất tự ti…”
Lý Tín nói, “Tôi chưa bao giờ cảm thấy tự ti.”
Văn Thiền: “…”
Nàng khó chịu đến mức đá cho hắn một cái đau điếng, “Anh có để tôi nói hết không đấy?!”, nàng vừa nói được hai câu đã bị hắn đốp lại cả hai lần!
Lý Tín cố nén cười, ném lại cho nàng ánh mắt “Em nói tiếp đi”. Sau đó, hắn nhìn thấy cô gái vừa kiêu hãnh vừa xinh đẹp trong mắt hắn như một con công nhỏ, đang chải bộ lông lộng lẫy và bắt mắt của mình, hạ mình chiếu cố nói với hắn, “… Tôi thích ngồi chờ tận hưởng. Dù sao thì tôi cũng sẽ không giúp anh đâu. Anh có cưới được tôi hay không, anh tự mình xem xét mà làm. Dù sao thì tôi cũng chẳng bận tâm, dù sao thì…”
Dù sao thì… Những người theo đuổi tôi xếp cả hàng dài đếm không xuể.
Nhưng dưới ánh nhìn của Lý Tín, Văn Thiền không dám nói. Chỉ dám “ậm, ừ…” vài tiếng cho qua rồi ném cho Lý Tín một cái nhìn “Anh tự hiểu rồi đấy.”
Trái tim Lý Tín dịu lại cuộn thành một cục bông trong đôi mắt nhỏ của nàng. Trong thâm tâm, hắn ước ao được giấu Ve Ve dưới đôi cánh của mình, mãi mãi không cho người khác thấy. Hầu hết những người đàn ông ngưỡng mộ nàng chỉ nhìn thấy vẻ đẹp của nàng và những lợi ích mà nàng có thể mang lại. Nhưng Lý Tín ngay từ đầu đã không coi trọng những thứ gắn bó với thân phận của Văn Thiền.
Hắn thực sự thích nàng!
Lý Tín nghiêng người.
Lưng Văn Thiền cứng ngắc, trong đôi mắt trong veo hiện lên bóng dáng người con trai đang cúi xuống. Nàng nghĩ hắn muốn hôn nàng… Trong tâm trí lại hiện lên nụ hôn nồng cháy của anh hai họ khi còn ở Cối Kê. Sự điên cuồng và mãnh liệt khiến nàng choáng ngợp. Nàng run rẩy trong ngọn lửa rạo rực, buộc phải rút lui từng bước. Ngọn lửa bùng lên dữ dội…
Lý Tín nhẹ giọng nói: “Em run cái gì?”
Văn Thiền trừng mắt nhìn hắn, lại muốn đá cho hắn một cái: “…” Không muốn hôn thì thôi lại còn quản việc nàng run với không run!
Lý Tín bật cười, trong mắt đầy vẻ trêu tức. Cuối cùng hắn cũng cúi người xuống, đưa tay xoa cằm nàng, định hôn nàng nhưng Văn Thiền đột nhiên mở to mắt, đẩy hắn ra. Lý Tín loạng choạng vì cú đẩy bất ngờ của nàng, va vào lan can. Hắn nghiến răng ken két, sắc mặt tối sầm: Không thể tin được Văn Thiền vẫn có dũng khí giở trò bông đùa hắn!
Nhưng rất nhanh hắn nhận ra tại sao Văn Thiền lại sợ hãi như vậy.
Nàng vội vàng từ trên lan can nhảy xuống, rõ ràng nàng vừa tự mình đẩy Lý Tín ra. Ngay sau đó, lại còn dám ôm lấy cánh tay hắn, nấp ra sau lưng hắn. Cùng lúc đó, Văn Thiền lắp bắp chào người đang đi tới, “Chị chị chị chị… Hai!”
Lý Tín nhìn lên, thấy Văn Xu đứng cách họ vài bước.
Lý Tín dừng lại: Ồ, võ công của Văn Xu rất hay. Xong hắn lại tập trung vào Ve Ve. Văn Xu lặng lẽ lướt qua đám thị vệ đi tới, xem như không phát hiện, e cũng là điều dễ hiểu.
Nhìn thấy Văn Thiền mặt mày tái nhợt phía sau, hắn thở dài: Lá gan Tiểu Thiền cũng nhỏ thật đấy.
Chàng trai mặt dày hơn nhiều, còn Văn Thiền thì sợ chết khiếp, dưới ánh mắt lạnh như băng của Văn Xu hắn vẫn có thể thản nhiên chào hỏi, “Chị hai, sao chị lại qua đây?”
Lý Tín nghĩ bụng, Văn Xu nhất định sẽ lạnh lùng đáp trả mấy câu kiểu, “Tại sao tôi không thể đến”, “Nếu tôi không đến, không biết cậu sẽ dạy hư em gái tôi thế nào.” Văn Xu thấy hắn rất ngứa mắt, Lý Tín ngay từ ngày đầu tiên đã biết chuyện này. Hắn đã không ngại ngần gánh vác thay Văn Thiền cơn lửa giận của Ninh vương phi, mặc kệ cho Ninh vương phi tuỳ ý mắng mỏ bản thân, chỉ cần Ve Ve của hắn bớt chịu sự dạy dỗ của cô ấy đi một chút là được.
Ai biết được rằng lần này, cơn giận mà Lý Tín chờ đợi vẫn chưa nguôi ngoai bớt.
Hắn ngạc nhiên nhìn lên.
Nhìn thấy ánh mắt Văn Xu, vẫn lạnh như băng. Trong cái lạnh đó còn có chút ngập ngừng. Không biết đang cân nhắc điều gì, Văn Xu cũng không khiển trách bọn họ phóng túng bại hoại. Văn Xu im lặng hồi lâu, ánh mắt đăm đăm nhìn cô em gái rất không vừa ý, “Ban nãy tôi nhìn thấy hai người nói chuyện ở đây, cảm thấy không đáng để tránh đi nhường lối, liền bước qua đây, tôi nhìn thấy Lý… Lý Nhị Lang. Cô nói “Lý Nhị Lang” một cách bình tĩnh nhất có thể, khiến hai thiếu niên hốt hoảng một phen. Bởi vì, lúc trước cô lúc nào cũng gọi Lý Tín là “Tên khốn đó” một cách đầy chán ghét, “Tôi thấy Lý Nhị Lang đang nhìn lên nói chuyện với Tiểu Thiền. Trông dáng vẻ hai người, thực sự, thực sự…”
Ninh vương phi đã quen với sự cao quý, lúc này, lo lắng và tức giận giằng co giữa hai hàng lông mày, ước chừng sắp nhẫn nhịn đến muốn nghẹt thở.
Văn Thiền cẩn thận nói nhỏ với chị hai từng từ, “Không đứng đắn?”
Văn Xu: “…”
Cô đôi khi thực sự rất khâm phục sự dũng cảm của cô em gái nhỏ, vào những lúc không nên can đảm lại rất chi là can đảm! Nếu như lúc trước Văn Thiền dám như vậy, Văn Xu nhất định sẽ đánh nàng! Thế nhưng bây giờ…
Ánh mắt Ninh vương phi lướt qua lướt lại giữa hai người họ, “Chị xem Lý Nhị Lang đang cầu xin em cái gì…… Dáng vẻ của hắn thật sự… Dáng vẻ của em lại thực sự…”
Văn Thiền ngơ ngác nhìn chị hai, “Chị hai, chị rốt cuộc đang muốn nói cái gì vậy?”
Văn Xu khựng lại hỏi: “Tiểu Thiền, đừng nói dối chị, có phải em có thai rồi không?”
Lý Tín: “…”
Văn Thiền: “…”
Văn Thiền lắp bắp hỏi: “Em em em có thai? Em mang thai đứa con của ai chứ?”
Ánh mắt của Văn Xu lặng lẽ rơi trên người Lý Tín.
Lý Tín: “…”
Văn Thiền: “…”
Ninh vương phi nghi hoặc nhìn hai người bọn họ, hai thiếu niên vẻ mặt thất thần, điều này làm cho cô thở phào nhẹ nhõm. Trong hai ngày hai đêm, đôi bạn trẻ đã ở bên cạnh nhau. Lý Tín lại đang ở tuổi sức lực dồi dào, thể trạng sung mãn, còn Tiểu Thiền lại đang ở độ tuổi ngu ngơ ngốc nghếch. Nếu có chuyện gì xảy ra giữa hai người bọn họ, Ninh vương phi thực sự hết sức sợ hãi. Cô cũng sợ rằng Lý Tín thực sự là một tên côn đồ, không để ý nhiều đến xuất thân của mình mà dụ dỗ lừa gạt em gái cô. Nhìn thấy bộ dạng bây giờ của hai thiếu niên — Ninh vương phi vẫn có chút nghi hoặc, rồi lại liếc nhìn Lý Tín, trong lòng cảm thấy có chút ưu ái thiếu niên này.
Không ngờ Lý Tín lại không dụ dỗ em gái mình làm chuyện ngu ngốc.
Hai ngày hai đêm.
Thực sự không có gì xảy ra giữa họ.
Văn Thiền ấp úng giải thích, “Chị hai, chị thật sự hiểu lầm rồi…”
Lý Tín chỉ đang cầu xin nàng thành thân với hắn! Hắn đâu có mong muốn chuyện con cái gì đó! Chị hai gần đây lúc nào cũng nghĩ đến chuyện con con cái cái, có khi nào chị ấy nghĩ đến phát điên rồi không? Mối hiểu lầm này, thực sự rất lớn!
Đêm đó, cùng lúc đó Ninh Vương đang ở trong nhà, nói chuyện với Giang Chiếu Bạch về đám thích khách.
Giang Tam Lang mới bị Lý Tín đấm cho một quả vào ban ngày, khi tới đây, sắc mặt vẫn tái nhợt, hơi thở rất yếu. Lúc này, anh đang phân tích sự việc với Ninh Vương, “Nếu vị tiểu thư thứ năm của nhà họ Trình chính là Định vương phi tương lai, thì những người chết không thể không dính dáng đến Định vương. Nhưng xin điện hạ thứ lỗi cho thần nhiều lời, mối quan hệ của thần và cô ấy, chắc người cũng biết. Cô ấy không đủ can đảm để hành thích điện hạ. Hơn nữa, chỉ cần một trong số những tên thích khách chết này rơi vào tay chúng ta, thì quân binh nhà họ Trình sẽ bị lôi ra. Tôi nghi ngờ vẫn có kẻ phía sau mượn nước đẩy thuyền, hoặc trực tiếp tìm người giả mạo, mục đích đẩy sự việc lên người Định vương và cô năm nhà họ Trình.”
Ninh Vương lãnh đạm ừ một tiếng, tay bấu chặt lên mặt bàn gỗ.
Giang Chiếu Bạch nhìn vị công tử này hồi lâu, nhẹ giọng nói: “Cuộc tranh giành hoàng vị ở Trường An, e rằng sẽ càng ngày càng khốc liệt hơn, điện hạ tiến kinh lúc này, khó mà tránh khỏi bị nhiều người dị nghị. Sợ rằng đêm dài lắm mộng, liền muốn nhắm vào điện hạ.”
Trương Nhiễm mỉm cười, “Ồ, xem ra bọn họ rất thích vị trí đó.”
Giang Tam Lang nghĩ thầm trong lòng: Vậy còn điện hạ thì sao? Người có động lòng không? Nếu người không muốn làm nhiễu tình hình, tại sao quay lại Trường An vào thời đúng điểm gay gắt như lúc này? Không phải người đang thăm dò cái gì đó sao?
Trương Nhiễm liếc nhìn anh, “Tôi trở về kinh là có mục đích khác, không giống với những gì anh tưởng.”
Giang Chiếu Bạch nghiêng người hành lễ.
Đúng lúc này, bức mành trúc bị gạt lên, hai người đang nói chuyện liền nhìn thấy Ninh vương phi trở lại với vẻ mặt lạnh băng. Khi cô quay lại, nhìn thấy hai người họ đang bàn bạc việc chính sự trong chính điện. Ninh Vương lại nói thêm vài câu với Giang Chiếu Bạch, đột nhiên nảy ra một ý tưởng kỳ quái, “Chuyện này đã liên tiếp đưa mấy vị điện hạ bị dính vào cuộc, liệu có khi nào có kẻ khác đứng sau thao túng? Hy vọng mấy người chúng ta đánh một trận trước, còn hắn ngồi phía sau làm ngư ông đắc lợi?”
Giang Chiếu Bạch mỉm cười, “Người nghĩ quá phức tạp rồi, thứ lỗi cho thần nói thẳng, tài năng của mấy vị điện hạ… A, cũng không đến nỗi.”
Trương Nhiễm bị anh ta làm cho cười thích thú.
Giang Chiếu Bạch có lẽ đang muốn nói rằng mấy vị điện hạ ở Trường An, căn bản không có đủ tài năng tạo ra một cục diện phức tạp đến vậy, Nhưng anh lại không thể nói thẳng tuột ra rằng mấy vị điện hạ “Não không tốt đến thế”, vì vậy anh chỉ có thể nói giảm nói tránh đi, Trương Nhiễm xua tay ra hiệu cho anh lui xuống.
Người thanh niên lại tiếp tục ngồi một mình trong chính điện một lúc — Ừm, Giang Chiếu Bạch nói không sai. Phụ hoàng đắm chìm trong việc luyện đan, phớt lờ chính sự. Mấy người anh em của anh sống chết khăng khăng ở lại Trường An, chẳng phải bọn họ cũng chỉ vì tơ tưởng cái ngôi vị hoàng đế đó sao? Thế nhưng chó tự cắn nhau, miệng lấp đầy lông. Dù sao thì không ai có bản lĩnh trấn áp được ai, lại còn khiến phụ hoàng mất vui… Trường An đúng là một đống hỗn độn.
Trương Nhiễm suy nghĩ một lúc rồi đứng dậy, vẫy tay cho đám tỳ nữ thu dọn bộ ấm trà, ra hiệu cho mọi người lui xuống. Anh phủi phủi quần áo, nhàn nhã đi đến phòng bên, liền thấy vợ anh đứng bên cửa sổ, nhìn đám thị vệ trong sân luyện tập trận pháp.
Trương Nhiễm đứng sau cười hỏi: “Em làm gì vậy?”
Văn Xu sớm đã biết anh chồng sẽ đi tới sau khi bàn xong chuyện, cô không quay đầu lại, vẫn nhìn đám thị vệ đang múa giáo luyện tập chăm chỉ bên ngoài cửa sổ, trầm giọng nói: “Em đang nghĩ về Tiểu Thiền và Lý Nhị Lang. Sau khi xảy ra chuyện bị thích khách ám sát mấy hôm trước, em đã thề trong lòng rằng nếu Lý Nhị Lang có thể cứu em gái em, em sẽ không ngăn cản việc cậu ta theo đuổi Tiểu Thiền nữa. Vừa nãy em mới gặp hai đứa nó ở bên ngoài,” cô mô tả ngắn gọn với chồng một hồi. “Em đã nói thì sẽ giữ lời, đương nhiên sẽ không ngăn cản hai đứa nữa. Nhưng lại luôn lo sợ rằng hai đứa nó còn quá trẻ, không biết nặng nhẹ, gây ra những rắc rối không nên làm. Em cũng sợ rằng sau khi hồi kinh, cha mẹ không đồng ý chuyện hai đứa nó, Tiểu Thiền sẽ khóc hết nước mắt.”
Trương Nhiễm mỉm cười, “Chuyện này là việc của Lý Nhị Lang. Em là chị gái của Tiểu Thiền chứ đâu phải mẹ của em ấy, nghĩ nhiều như vậy làm gì? Anh lại thấy Tiểu Thiền khá tốt đấy chứ. Em gái em ấy, ngốc ắt có cái phúc trời ban, luôn có thể chuyển họa thành phúc, gặp được người tốt với em ấy. Em nên bớt lo nghĩ đi thì hơn.”
Mặc dù nghe chồng nói như vậy, nhưng Văn Xu vẫn rất lo lắng.
Trương Nhiễm cùng cô xem đám thị vệ luyện tập ngoài sân, đột nhiên thở dài nói: “Anh còn tưởng em đứng bất động đây lâu như vậy, là vì cũng muốn nhào ra đánh nhau một trận hả hê chứ. Anh còn nghĩ anh thực có lỗi với em, khiến em ngứa ngáy chân tay như vậy mà chỉ có thể bất lực đứng xem.”
Tấm lưng Văn Xu nổi lên một lớp da gà.
Mỗi khi anh chồng phát ra giọng điệu thong thả và chậm rãi, cô lại cảm thấy anh sắp làm gì đó.
Ninh vương phi bình tĩnh di chuyển sang bên cạnh, ngoảnh lại nhìn khuôn mặt buồn thỉu của chồng, trầm mặc một lát. Biết rằng anh chưa chắc đã thật lòng nhưng trái tim lạnh băng vẫn tan chảy, lại mềm lòng khuyên anh: “Anh đừng suy nghĩ nhiều nữa, em không có ý muốn nhảy ra đánh một trận với họ đâu.” Cô vắt óc suy nghĩ, “Mấy tên đàn ông thô kệch đánh đánh giết giết, toàn thân mồ hôi nhễ nhại, vợ anh đường đường là một vương phi, sẽ không có chuyện nhào ra làm loạn đâu.”
Trương Nhiễm nhìn vợ, một lúc sau mỉm cười nói: “‘Đánh nhau’ mà anh đang nói, không phải kiểu ‘Đánh nhau’ mà em đang nghĩ.
Văn Xu sững sờ.
Cô cố gắng hiểu lời chồng nói: Không phải đánh nhau kiểu này, vậy nhẽ nào là đánh trận? ! Chà, cô thực sự rất muốn được ra trận. Nhưng với tư cách là Ninh vương phi, lại xuất thân từ gia đình nhà họ Văn. Cha cô đã không còn chiến trận nào để đánh nữa rồi, cô còn cách nào chứ? Cô không thể để cho chồng lo lắng cho cô được, cô phải…
Vòng eo đột nhiên bị ôm lấy, chàng thanh niên cúi người hôn lên khóe miệng cô.
Văn Xu: “…”
Sau khi nụ hôn rực lửa kết thúc, chàng thanh niên cười khúc khích nói: “A Xu, em thật chẳng hiểu phong tình gì cả, những gì chồng em nói là “đánh nhau” kiểu này.”
Sắc mặt Văn Xu ửng hồng, rất lâu sau mới lắp bắp nói: “Cửa… Cửa sổ…” Bên ngoài cửa sổ có người mà, “Như thế này không tốt đâu.”
Trương Nhiễm nhướng mày mang theo ý cười, anh bỗng giơ tay bế xốc cô lên, đi vào phòng trong. Hành động của anh khiến Văn Xu bỗng chốc hiểu ra anh đang muốn điều gì, toàn thân cô cứng ngắc. Thật lâu sau mới vươn tay, run rẩy ôm lấy cổ chồng, nhìn góc nghiêng khuôn mặt như ngọc của anh.
Văn Xu nhìn chồng hồi lâu, hết sức căng thẳng hỏi: “Em có nặng không? hay là cứ để em xuống em tự đi.”
Trương Nhiễm nói: “Nặng chết đi được ấy chứ. Em mau xuống đi không đè anh chết mất.”
Văn Xu: “…”
Mặt đỏ bừng bừng.
Cô chỉ giả bộ khách sáo nói vậy thôi!
Chồng cô lại dám nói cô nặng!
Rèm vừa hạ xuống, hai người nhanh chóng lăn vào trong giường. Vào đây, trái tim vẫn luôn căng thẳng nãy giờ của cô mới được thả lỏng một chút. Trương Nhiễm thì chẳng câu nệ gì, nhưng cô lại rất khó mà thích ứng nổi bất cứ nơi nào ngoại trừ giường.
Văn Xu ghì chặt chồng phía dưới, nhìn vào đôi mắt tươi cười của anh. Khẽ đặt môi lên môi anh, nụ hôn cuồng nhiệt khiến họ thở gấp gáp, Văn Xu đột nhiên đưa tay lên, âu yếm vuốt má anh. Cô nghiêm nghị hỏi chồng, “Vừa rồi khi vào phòng, em đã nghe thấy cuộc trò chuyện của anh và Giang Tam Lang. Trường An giờ rất hỗn loạn, mấy vị công tử đều muốn ngồi lên ngôi vị đó.”
Trương Nhiễm khép hờ mắt, ngón tay vuốt mái tóc đen mềm mại của vợ, thản nhiên nói “Ừm.”
Văn Xu ghé sát tai lắng nghe nhịp tim của anh, “Vậy anh muốn ngồi lên ngai vị tôn quý ấy không?”
Trong bóng tối mập mờ, Trương Nhiễm mở mắt.
Vợ anh, đang quan sát anh rất chăm chú. Trong ánh mắt phản chiếu mỗi mình anh. Văn Xu hỏi anh một cách chân thành: “Chồng à, anh có muốn ngồi lên ngai vị ấy không? Dù sao thì Giang Tam Lang nói rất có lý, vốn dĩ chúng ta cũng không cần hồi kinh mà.”
Trương Nhiễm nói: “Muốn thì sao, không muốn thì sao nào?”
“Nếu anh muốn thì em sẽ giúp anh”, Văn Xu nói, “Em sẽ thuyết phục cha, để Văn gia đứng về phía anh, giúp anh giành lấy ngai vị đó. Em có thể làm được gì, anh nói cho em biết, em sẽ giúp anh.”
Trương Nhiễm nhìn cô một lúc, “Sẽ rất khó đấy.”
“Em chỉ muốn anh có được những gì anh muốn.”
Trương Nhiễm trầm mặc hồi lâu, hai vợ chồng nhìn nhau phía trong tấm mành. Bọn họ là vợ chồng, trừ phi cực kỳ mất lòng tin, nếu không sẽ không giấu diếm nhau bất kỳ điều gì. Văn Xu rất thích anh nói ra sự thật với chính mình, cũng rất muốn biết anh rốt cuộc có muốn giành ngai vàng đó không. Bất cứ điều gì anh muốn, chỉ cần không nguy hại gì đến người thân cô, cô đều hết lòng giúp anh.
Ngay cả khi anh muốn lấy mạng cô…
Trương Nhiễm mỉm cười, “Không, anh không muốn.”
Văn Xu hơi sửng sốt, thấy khó hiểu vô cùng.
Cô định nói, nhưng Trương Nhiễm đã kéo đầu cô vùi vào lòng mình, nhẹ nhàng nói, “Anh không muốn ngai vị đó. Anh muốn thứ khác. Cũng không khó lắm, em cũng không thể giúp được gì cho anh đâu… Chúng ta trở về Trường An, chỉ là để xem xem mấy người bọn họ bây giờ đã gây loạn đến mức nào rồi thôi. Em đừng lo lắng, anh không có dự định ở lại lâu, Qua Tết, chúng ta trở về Bình Lăng. Cái ngai vàng đó đối với anh chẳng có chút hấp dẫn gì cả, em không cần phải lo nghĩ nhiều.”
Văn Xu ở trong lòng anh bỗng ngẩng măt lên, hỏi: “Vậy thứ anh muốn là gì?”
Trương Nhiễm cười như không cười, “Một mẫu ruộng, ba tấc đất, một tổ ấm với vợ con.”
Văn Xu: “…”
Những lời nhăng cuội như vậy mà anh cũng nghĩ ra! Thân là công tử Bình Lăng, sao có thể không một chút lòng tham theo đuổi vậy chứ?! Chồng cô tưởng cô dễ dỗ dành như mấy đứa trẻ lên ba chắc!
…
Sau vài ngày dưỡng sức , Lý Tín cũng đã chuộc lại được miếng ngọc bội của hắn. Mọi người không còn gì để làm ở Giang Lăng, nên tiếp tục lên đường trở về Trường An. Đoạn đường còn lại rất an toàn, không gặp thêm bất cứ thích khách nào. Lên đường được một quãng thời gian, đoàn người cuối cùng cũng tới Trường An trước Tết mười mấy ngày.
Khi họ chuẩn bị vào thành, đoàn xe ngựa bị cản lại.
Đây là cỗ xe của Ninh vương điện hạ, lại có người dám ngăn cản?
Tên lính gác cổng ngập ngừng nói: “Người Man đến Trường An chúc Tết… Tất cả mọi người đều phải nhường đường.
Lý Tín bật cười chế nhạo, xoay người nói với Văn Thiền đang bước xuống xe xem: “Chúng ta thường xuyên đánh với người Man nhiều năm rồi, nhưng Bệ hạ có vẻ như lại rất thích người Man.”
Hắn mỉa mai nói nhưng lại không nói rõ ràng. Thế nhưng, tên lính gác cổng nghe thấy lời hắn nói thẹn tới mức đỏ mặt tía tai, như thể vừa bị ăn một cái tát lên mặt ấy vậy. Ai cũng dám giận mà không dám nói, bệ hạ của bọn họ sắp tôn người Man lên thành tiên trên thiên đình xuống luôn rồi. Còn bách tính trong thiên hạ, dân chúng Đại Sở, có mấy người được vui vẻ?
Văn Thiền nhéo Lý Tín một cái.
Lý Tín mặt tái mét quay đầu lại, “Sao, tôi nói sai ư?”
Văn Thiền chỉ vào đoàn người Man, giọng nói run run, “Anh họ, nhìn xem, người đàn ông đó có phải là anh Ly Thạch?!”
Lý Tín dừng lại, nhìn theo hướng Văn Thiền chỉ – Hách Liên Ly Thạch, người đàn ông cao lớn, uy vũ mà họ từng cứu ở Từ Châu.
Vì anh ta, người dân trong một ngôi làng đã bị thảm sát.
Cảm ơn nàng Gió nha! Dịch hay quá!
Cám ơn nàng Trà nhiều nhen, có em bé xong cuộc sống cũng trở nên tất bật hơn, mong sớm hoàn thành trọn bộ chuyện tình Ve Ve – Lý Tín, thoả mãn cơn say của nàng và độc giả có chung niềm yêu thích bộ truyện nè🌹🌹
Lâu ko thấy Gió với Riva tái xuất nhỉ! Mong 2 Nàng luôn khỏe mạnh, vui vẻ…và sớm cho cặp đôi Ve Ve – Lý Tín lên đài🌹🌹🌹
:)) bữa giờ ra Tết, nhiều dự định quá nên cứ việc nọ xọ việc kia. Mình đang làm chương 63 nè, chắc hai hôm nữa xong rùi cho lên sàn. Cảm ơn Nàng luôn ủng hộ. hi hi Cũng sorry Nàng vì để các Nàng đợi lâu.
Cái con covid nó hoành hành ghê quá, các Nàng giữ gìn sức khỏe nha!
Nàng cũng vậy nhớ. Giữ gìn sức khỏe nhé.