Biểu ca thấy nàng đẹp mê say – Chương 60:
Tìm cách vào thành ở Giang Lăng
Văn Thiền thấy Lý Tín thật hữu dụng. Nàng chưa thấy ai làm được việc như thế; mấy thị vệ bên người nàng mà có ích như vậy thì cả ngày nàng đã chẳng không ôm hy vọng gì ở bọn họ.
Đàn ông thông minh luôn hữu dụng.
Lý Tín mới nói hai ba câu đã gây thiện cảm với đám ăn mày, sau đó mọi người lên đường cùng nhau. Đến một lúc sau, bọn họ nhập luôn nhóm lưu dân đang tìm cách đi vào trong thành. Lý Tín nói muốn vào thành xem tình hình, cũng để ngăn ngừa đám thích khách vẫn còn vất vưởng đâu đó hoặc đang truy lùng bọn họ. Tin tức mà Lý Tín dò hỏi được là bọn họ đang đi vào một huyện nhỏ nào đó ở Giang Lăng. Vậy thì lộ trình về kinh đã đi được nửa chặng đường rồi.
Đi giữa hàng ngũ lưu dân, cũng nhìn thấy một anh nọ dìu già dắt trẻ, vợ con đi theo bên cạnh. Văn Thiền ngoại trừ xinh đẹp thì cũng không có gì khác với mọi người. Dù sao nàng cũng chỉ nhắm mắt theo đuôi Lý Tín. Có chuyện gì đã có anh họ thu xếp chu tất cho nàng, nàng thậm chí không cần nhiều lời.
Tuy nhiên, quy củ ở Giang Lăng đối với lưu dân cực kỳ nghiêm ngặt, số lượng vào thành hôm nay rất đông, Lý Tín và những người khác không cần xếp theo hàng.
Đến hoàng hôn, cửa thành đóng lại, tiếng lưu dân than khóc oán thán khắp nơi, lũ lượt xông đến tranh chấp với quan binh. Còn Lý Tín lại mang theo Văn Thiền quay đầu bỏ đi, lười nói thêm nhiều lời. Thời gian qua, hắn học hỏi nhiều chuyện quan trường từ Lý quận thủ, tất nhiên biết rõ quan phủ dè chừng đám lưu dân, thông báo không cho vào thành thì không thể vào được. Cuối ngày, một số người mang theo gia đình đều nhận ra chàng thiếu niên trầm ổn giữa đám đông. Thấy Lý Tín nắm tay em gái bỏ đi, mấy gia đình khác cũng thầm cân nhắc rồi lặng lẽ đuổi theo.
Đám đàn bà con gái túm tụm một chỗ, còn đám đàn ông trai thì đi tìm chỗ nghỉ qua đêm. Một lúc sau, có mấy phụ nhân kinh ngạc khi Lý Tín về trước, nói với Văn Thiền, “Giờ có từ đường kia vắng vẻ không có ai, chúng ta qua đó.” Ngắt một nhịp, rồi liếc nhìn mấy phụ nhân mang ánh mắt trông mong bên cạnh, “Mọi người cùng qua đó đi.”
Có phụ nhân đoán tuổi hắn còn nhỏ tuổi, nên không tin hắn có thể tìm được chỗ nghỉ ngơi nhanh hơn cả chồng mình, nghi ngờ hỏi. Lý Tín trả lời ngắn gọn, “Lúc nãy quan binh đến cổng thành, tôi thấy có người đi từ hướng đó đến, ánh mắt còn ngái ngủ nên tôi đoán chắc ở đó có chỗ trú tạm. Trèo lên cây nhìn hồi lâu, trời tối dần mà không thấy ánh lửa nên chắc đêm nay chưa có ai chiếm cái từ đường kia. Chúng ta nhanh qua đó thôi.”
Trong lúc mọi người còn chần chừ, Lý Tín đã kéo Văn Thiền đi rồi.
Mấy đàn ông khác thở hồng hộc quay về, mang theo vẻ phấn khích nói tìm được một từ đường bỏ hoang. Mấy phụ nhân khác nghe xong đều hụt hẫng trong lòng, còn bĩu môi: Cậu bé kia đã thấy từ lâu rồi.
Lúc đám người bọn họ đi qua, đã thấy đống lửa nổi lên trong miếu. Văn Thiền ngồi một góc, mỉm cười chào hỏi bọn họ.
Có người hỏi, “Anh họ em đâu?”
Văn Thiền đáp, “Anh em nói chỗ này đối diện hướng gió, tối ngủ đây sẽ lạnh lắm. Cánh cửa lại hỏng rồi, sợ không đủ củi đốt lửa nên anh ấy đang tìm cách.”
Trong khi bọn họ đang nói chuyện, chàng thiếu niên đã bê mấy tấm ván gỗ đi vào, đo kích thước cánh cửa rồi dựng mấy tấm ván gỗ trong tay sang một bên, xếp chồng lên nhau cũng tạm dùng được. Lý Tín thấy họ thì gật đầu chào hỏi qua, rồi quay lại nói với Văn Thiền, “Tôi tìm chút gì ăn tạm.”
Văn Thiền gật đầu.
Mọi người: “……”
Tốc độ thật……
Mấy đàn ông lớn tuổi hơn so với chàng thiếu niên đều đỏ mặt xấu hổ, tự thấy mình còn chẳng bằng một đứa con nít khiến cho bà vợ mình mất hết mặt mũi ở đây. Vậy là, mấy trai tráng đều đuổi theo Lý Tín, “Chàng trai! Đợi với! Chúng tôi đi cùng cậu…”
Đến lúc về đến nơi, bọn họ hạ được một con lợn rừng, cùng nhau mang đi nướng. Mấy cô mấy thím và đám đàn ông đều khoe khoang công lao của mình, vỗ ngực tự hào. Bọn họ ngoảnh lại, thấy Lý Tín đang ngồi bên cạnh Văn Thiền, chàng trai nở nụ cười khẽ trên gương mặt khiến họ chợt thấy hổ thẹn, gãi đầu nói, “…..Tất nhiên, cậu Lý đây cũng đóng góp không ít công sức…”
Bọn họ tụ tập nướng thức ăn, Văn Thiền ngồi trong góc, nắm lấy cánh tay lạnh băng của thiếu niên đang dựa vào tường, lo lắng mà nhỏ giọng hỏi, “Anh có sao không?”
Lý Tín im lặng hồi lâu rồi lắc đầu.
Văn Thiền đang định nói tiếp, nghe thấy Lý Tín nghiêng người dựa gần hơn, hơi thở nóng hổi dồn dập thổi bên tai nàng, nhưng lại rất bình tĩnh nói, “Ve Ve! Nghe này! Bởi vì biểu hiện lúc ban ngày của chúng ta nên bọn họ không dám xem thường chúng ta. Tối em có thể trốn ở đây, yên tâm mà ngủ. Đừng đi ra ngoài. Bọn họ cố kỵ tôi nên sẽ không dám đến đây.”
“Vậy anh……”
“Tôi nuốt không trôi. Ve Ve! Tôi muốn ngủ một lát.”
Thiếu niên nói xong rồi nhắm nghiền hai mắt, đổ nghiêng sang người nàng. Văn Thiền vội vàng ôm lấy hắn, kẻo cả người cứng đờ của hắn đổ gục xuống đất. Nàng ôm lấy thân thể căng cứng nóng hầm hập của chàng thiếu niên, ngồi ngẩn ngơ còn lòng lại thấy vô cùng xót xa.
Anh họ……
Anh ấy đang bị thương nặng, vết thương của hắn mãi vẫn chưa thuyên giảm. Vì nàng nên hắn không thể tỏ ra yếu đuối. Bọn họ chỉ là hai đứa trẻ mới lớn. Không ai dám bảo đảm nhân cách phẩm hạnh của mấy lưu dân này, dám cam đoan những lưu dân đó sẽ không bắt nạt mình. Thế nên, hắn không thể tỏ ra yếu thế.
Vì kiêng kị Lý Tín nên những người trong từ đường tối nay mới nhường cho bọn họ một góc để nghỉ ngơi, không đến quấy rầy bọn họ.……
Nhưng anh họ nàng!
Kỳ thực, nguyên một ngày anh họ nàng chưa mở miệng nói chuyện lần nào. Đám lưu dân không quen biết hắn, chỉ thấy cậu thiếu niên này lầm lì quái gở nên cảnh giác khi nói chuyện với hắn. Nhưng Văn Thiền biết Lý Tín cố ý tỏ ra như vậy. Cơ thể hắn không thể trụ nổi nữa, mỗi lần hắn nắm lấy tay nàng đều run run. Mỗi bước đi đều nặng trĩu, nhưng hắn không thể ngã xuống…
Nơi này bọn họ thân cô thế cô!
Trong đêm lạnh giá, Văn Thiền cẩn thận đặt đầu thiếu niên gối lên chân mình, để cho hắn ngủ thoải mái. Nàng lau nước mắt trên mặt, cũng chẳng thấy bẩn, chẳng cần rửa mặt làm gì. Nàng phải ở đây một đêm, lúc hắn bất lực nhất, nàng có thể bảo vệ hắn…. Giống như lúc hắn bảo vệ nàng.
“Cô bé! Cái này cho hai anh em.” Có tiếng bước chân đi đến bên người, Văn Thiền vội vàng che giấu vẻ mặt buồn bã, ngẩng đầu cười cảm ơn thím nọ đã mang thịt heo đến cho nàng.
Thím nọ nhìn thấy cô gái đang ôm thân thể chàng trai trong lồng ngực, ngồi xuống bên cạnh tò mò hỏi, “Anh trai cháu không ăn gì đã ngủ rồi à?”
Văn Thiền nói, “Anh ấy có tật xấu như vậy đó. Trời vừa tối cái là đã buồn ngủ, cháu cũng bó tay với anh ấy.”
Thím kia cũng không để ý gì nhiều, chỉ muốn hàn huyên cũng cô bé này, “Anh cháu cũng giỏi phết đấy. Hôm nay nhiều việc thế mà thằng bé làm nhoắng cái là xong. Cháu có anh họ ở bên chắc lúc chạy nạn cũng không có gì khó khăn đâu nhỉ? Làm gì cũng suôn sẻ phải không?”
Văn Thiển chợt ngẩn ra, ngẫm nghĩ một lát rồi mới nhẹ nhàng nói, “…Vâng! Làm gì cũng suôn sẻ ạ.”
Nếu đói có thể tìm thức ăn; quần áo không phù hợp có thể đổi với người ta; trời vừa tối đã tìm được chỗ ở ngay…Mọi việc điều suôn sẻ. Khi nàng cẩn thận nhớ lại thì mới phát hiện chuyện nọ chuyện kia thuận lợi không phải do bọn họ may mắn, mà bởi vì Lý Tín vẫn luôn dọn đường cho bọn họ. Hắn hay nghĩ nhiều, chuyện đến trước mặt đã có cách giải quyết rồi.
Thím kia cười tủm tỉm nhìn nàng, chợt tỏ ra thần bí nói, “Cô bé! Cháu bỏ nhà, theo trai à?”
Văn Thiền: “…… Hả?!”
“Cháu nhìn dáng vẻ của cháu mà xem! Khác hẳn với chúng ta, vừa thấy là biết sống trong nhung lụa phú quý. Chuyện gì cậu ta cũng không muốn cháu động tay…. Cậu ta không phải anh họ cháu đúng không? Cháu chắc là tiểu thư khuê các nhà nào đó. Người nhà không đồng ý cho hôn sự của hai đứa nên cháu mới bỏ nhà đi theo một đứa hầu?”
Văn Thiền trơ mắt như mắt cá chết nhìn thím kia: “Anh ấy đúng là anh họ cháu.”
Thím kia vẫn không tin: “Trông cháu xinh thế này cơ mà, còn tướng mạo cậu ta thì…”
Văn Thiền lạnh lùng nhìn, “Tướng mạo bình thường thì sao? Tướng mạo bình thường thì không thể làm anh họ cháu à? Còn cần phải kiểm tra mới được làm anh họ cháu sao? Dù gì thì anh ấy cũng là anh họ cháu!”
Bà thím kia bị nàng đột nhiên phát hỏa mà choáng váng, thấy Văn Thiền im lặng cả ngày trời, chỉ õng ẹo theo sau Lý Tín, còn tưởng nàng rụt rè e thẹn lắm. Giờ cô bé ngẩng đầu nhìn người khác, thần thái lạnh lùng hờ hững…..Thím kia chợt thấy xấu hổ, “À! Tuy anh họ cháu nhìn bình thường nhưng cũng có thể lắm. Do thím nghĩ nhiều quá ấy mà, ha ha.”
Chuyện hôm nay không thể tiếp tục được nữa, mặt thím kia xám ngoét rời đi.
Văn Thiền cũng không có tâm trạng ăn uống. Thịt lợn thím kia vừa mang đến đành để tạm qua một bên, chờ anh ấy tỉnh dậy đưa cho anh ấy ăn. Ngày mai thức dậy chắc không còn cơm, sức ăn của anh họ lại lớn hơn nàng nhiều, hắn lại không chê bẩn…. Thế nào cũng hỉ hả được.
Tiếng nói chuyện ồn ã lúc nhỏ lúc to, xen lẫn tiếng cười sang sảng, lời nói tục tĩu vang lên ở phía bên kia. Còn góc bên này, cô gái ôm lấy chàng trai nương dựa vào nhau, nàng cúi đầu, móng tay dài lướt qua mặt hắn.
Mắt mày cao ráo, còn những nét khác đều không có gì đáng chú ý. Nếu đôi mắt hắn không đẹp thì người ta có nhìn đi nhìn lại mười lần cũng không nhận ra. Giờ trên mặt hắn còn có một vết cắt dài từ trán xuống mũi, như cắt nửa khuôn mặt.
Văn Thiền lặng im: Vốn trông đã xấu, giờ lại thêm một vết cắt dài như thế, càng thêm xấu xí đáng sợ hơn thì phải?
Nàng ấm ức: Sao Lý Tín lớn lên xấu thế……
Khoảng cách chênh lệch với nàng quá lớn….Dáng vẻ hắn không được như Giang Tam Lang, đẹp đến mức thế nhân kinh diễm, hoặc có phong độ ngời ngời như dượng nàng cũng được. Đằng này nhìn bộ dạng Lý Tín mà xem, chỗ nào chỗ nấy đều trông giống kẻ ác…..Chỉ cần hắn có tướng mạo nhỉnh hơn chút, nàng có thể sẽ, sẽ…….
Văn Thiền giật mình, hai mắt rũ xuống, đầu óc trống rỗng, nhưng rồi suy nghĩ chợt đến: Mình có thể gì? Mình đang nghĩ gì thế này? Đang trách đang cầu cái gì?
Lý Tín rất đáng tin.
Tờ mờ sáng hôm sau, mọi người còn đang ngủ trong nhà thờ họ chưa tỉnh giấc, Lý Tín mở mắt dậy trước, không làm Văn Thiền lo lắng. Hắn xoa cái lưng đang phồng rộp lên, rồi lắc cánh tay đang tê rần và nhìn xung quanh. Nằm ngủ mê mệt suốt một đêm nên sắc mặt Lý Tín tươi tỉnh hơn. Cả người vẫn mệt nhưng không làm mất đi nặng lực vận động của hắn.
Thiếu niên lạnh nhạt quan sát xung quanh, nghe tiếng ngáy khò khò, tiếng nghiến răng ken két, rồi nhìn đến đống lửa tàn trên khoảng đất trống. Mọi người đều nằm nghiêng, co ro ngủ, còn có mấy cái chân lợn vứt bừa bãi trên đất. Cô gái ôm đầu gối ngủ ngay bên cạnh nên hắn yên lòng.
Trí nhớ cả đêm đều mất sạch, sau khi tỉnh lại cũng không có gì thay đổi, Lý Tín mới thở phào.
Hắn lay Văn Thiền dậy, ngồi xuống bên cạnh dỗ nàng thức dậy. Cô gái mở đôi mắt nhập nhèm, khuôn mặt vẫn còn ngái ngủ, nghe giọng chàng thiếu niên nói khẽ bên tai. Hắn muốn thừa dịp mọi người chưa tỉnh mà đi khỏi đây trước. Đến ở chỗ cổng thành xếp hàng sớm thì sẽ có thêm cơ hội vào thành.
Lý Tín vẫn tưởng Văn Thiền sẽ nghe lời hắn.
Suốt hai ngày ở bên hắn, nàng vẫn luôn ngoan ngoãn nghe lời. Hắn nói gì thì làm đó, cho dù nàng không hiểu rõ ý hắn, nhưng nàng cũng im lặng không nói gì để tránh gây thêm phiền phức cho hắn. Trong lòng Lý Tín thương xót nàng nên càng muốn giải quyết chuyện này nhanh chóng, trả lại cho nàng cuộc sống ấm êm.
Nhưng lần này, Lý Tín muốn Văn Thiền thức dậy, hai người nhanh chóng rời đi. Văn Thiền chỉ ôm đầu gối không nhúc nhích, còn nghiêng đầu nhìn gương mặt tái nhợt của chàng thiếu niên, còn thấy hắn chống tay đỡ lưng trong vô thức. Văn Thiền lề mề nói, “Sao anh lại đối xử tốt với tôi thế, giúp tôi nhiều nữa? Người anh vẫn chưa khỏe, chúng ta nghỉ ngơi thêm đi, sao phải vội vàng.”
Lý Tín thoáng ngẩn ra, tưởng nàng dở chứng ẩm ương nên vẫn dỗ dành nàng, “Đối với em tốt thế, em còn không vui cái gì? Tôi không quan tâm em thì ai quan tâm hả? Nhanh đứng lên đi! Đừng làm loạn.” Hắn trực tiếp bỏ qua luôn câu hỏi tiếp theo.
Văn Thiền dịch đầu gối qua chỗ khác. Nàng khoanh chuân ngồi xuống, bình tĩnh nhìn hắn. Nàng dùng ánh mắt ngờ vực nhìn hắn rồi quăng một câu, “Anh đối xử tốt với tôi như vậy có ích lợi gì đâu? Cho dù anh có tốt với tôi, tôi cũng không mà thích anh, muốn gả cho anh đâu.”
Lý Tín: “……”
Lông mày hắn chầm chậm giương lên.
Văn Thiền loáng thoáng nhìn thấy đôi lông mày sắp dựng ngược lên của hắn dưới ánh mặt trời nhàn nhạt, nhìn vẻ mặt hắn dần cau có, thầm nghĩ: Hắn sắp nổi điên rồi.
Không phải tâm tình Lý Tín tốt bao nhiêu thì sẽ nhường nhịn nàng bấy nhiêu.
Hắn chỉ dỗ dành nàng những lúc mà hắn thích.
Còn những lúc không vui, hắn cũng quát nạt nàng.
Hắn không bao giờ để mình chịu thiệt.
Vậy thì cứ nổi điên đi. Tức nước vỡ bờ không muốn chạy trốn nữa là tốt nhất, tiện thể nghỉ ngơi, chăm sóc vết thương trên người.
Văn Thiền tàn nhẫn bổ sung thêm một câu, “Anh tính toán cái gì? Cho dù anh cứu tôi, tôi cũng không thích anh. Anh hết hy vọng đi.”
Đúng như Văn Thiền dự đoán, quả nhiên lông mày Lý Tín dựng ngược lên, cười gằn một tiếng. Hắn lạnh tanh, bật lại, “Vậy thì đừng thích tôi!”
Văn Thiền: “……”
Lệ khí của hắn bộc phát, át khí thế của nàng dần trở nên suy yếu, chỉ có thể nhìn lên khuôn mặt âm trầm ngạo nghễ của hắn – “Được thôi! Đừng thấy tôi cứu em mà thích tôi là được. Chỉ cảm động thôi, giá rẻ bèo. Em có thể cảm động hết lần này đến lần khác nhưng em không thể rung động vì ai đó hết lần này đến lần khác được. Thứ tôi muốn là trái tim em, chứ không phải là sự cảm động. Đừng vì chút cảm động ngờ nghệch mà muốn gả cho tôi.”
“Ai lạ gì chút cảm động ngắn ngủi của em đâu?”
Văn Thiền: “……”
Lý Tín nhìn thẳng vào mắt nàng, lạnh lẽo tuyệt tình giống như đang nhìn kẻ thù. Hắn giơ tay lên, Văn Thiền còn tưởng hắn muốn đánh nàng. Dù sao hắn cũng khoác lên vẻ ngoài của mấy tên cặn bã, giáng một cái bạt tai lên ai đó hẳn là thuận tiện. Nhưng tay Lý Tín dừng giữa không trung, cũng không thả xuống. Hắn không có cách nào đối phó với Văn Thiền, bực bội đứng dậy, “Em không muốn đi thì cứ ở lại đây đi. Tôi muốn đến cổng thành bên kia xem sao.”
Hắn vừa đứng dậy, tay đã bị Văn Thiền níu chặt.
Văn Thiền không những níu chặt tay hắn mà lao cả người lên trước.
Bên hông chàng trai vẫn còn phồng rộp đau đớn, hắn vất vả gượng dậy. Ngay khi Văn Thiền vừa dùng sức, Lý Tín vội xoay người, hai bên giằng kéo nhau. Thế nhưng, cô gái lại khiến hắn ngã sấp xuống đất, còn Văn Thiền nằm đè trên người hắn, nắm lấy cổ áo hắn.
Lưng Lý Tín đổ ập vào đống rơm, vết thương bị đâm vào, đau đến mức mặt cắt không còn giọt máu. Văn Thiền không cảm kích chút nào, túm chặt cổ áo hắn. Nàng sợ đánh thức mấy người đang ngủ bên ngoài, cục tức trong lòng không có cách nào trút ra được. Tất cả những việc này khiến nàng phải cúi người, ghé bên tai hắn, giọng nói run lên khe khẽ, “Tôi không thích dáng vẻ này! Lý Tín, tôi không thích anh như vậy! Anh đang làm cái gì thế hả? Lấy mạng của anh cho tôi à? Tôi không gánh nổi đâu!”
Lý Tín: “……”
Hắn đang định nói “Em đứng lên trước đi.”, nhưng Văn Thiền đã nhanh nhẩu quẳng thêm mấy câu, “Tôi kệ đấy. Tôi không quan tâm anh đang bày mưu tính kế gì đó. Tôi muốn vào thành. Tôi muốn tìm quan phủ, tôi muốn tìm người trị thương cho anh! Anh xem tôi mới đẩy nhẹ anh một cái, anh đã đổ gục ra đấy rồi. Tôi không cần anh bảo vệ nữa!”
“Cho dù đi ra ngoài bị đám thích khách kia bắt được, tôi cũng không sợ nữa. Tôi có thể nghĩ cách đối phó chu toàn. Nhưng tôi không thể để anh bị thương ngày càng nghiêm trọng hơn.”
Lý Tín bị nàng đè ở dưới thân, một lúc lâu sau mới nói, “Nhưng em không có tín vật…”
“Vậy thì trị thương cho anh trước!” Văn Thiền nói, “Trên người tôi cũng không có đồ vật gì quý trọng, cũng không có tiền. Anh… Anh….” Nàng giật mình sửng sốt một hồi, chợt nhớ ra gì đó, rồi cho tay vào ngực áo Lý Tín lục lọi.
Nàng làm cho Lý Tín hoảng hốt, mặt đỏ tía tai, nắm lấy tay nàng trong lớp áo, “Em lục lọi cái gì thế hả?”
Văn Thiền mở to đôi mắt đáng thương yếu ớt, nhìn xuống hắn, “Trên người anh chắc chắn có thứ đồ có giá trị, có thể đổi lấy tiền…”
Lý Tín nắm chặt tay, cả người kéo căng thành hình cây cung: “Tôi không có! Đừng sờ…. Em đừng sờ lung tung!”
Văn Thiền nói: “Chắc chắn có! Miếng ngọc la bàn tôi đưa anh đâu rồi? Anh chắc chắn còn mang trên người!”
Mặt Lý Tín đen thui như đít nồi, nắm tay nàng chặt hơn, “Đó là đồ của tôi! Em đừng hòng mang đi bán!”
Văn Thiền mặc kệ hắn phản kháng.
Mặt Lý Tín tối sầm, dùng sức siết chặt cổ tay nàng, cố gắng đứng dậy.
Nhưng hắn vừa mới dùng sức, Văn Thiền đã kêu đau oai oái, nước mắt lưng tròng. Dọa Lý Tín nhảy dựng, “Tôi không…”
Một giọt nước mắt của nàng rơi trên mặt hắn.
Thiếu nam thiếu nữ nhìn nhau, từng giọt nước mắt rơi xuống tí tách.
Lý Tín thở dài một hơi, đành khuất phục nàng.
Nàng vô duyên vô cơ gây rối, còn sờ soạng lung tung trên người hắn, khiến cho thiếu niên cứng đờ nằm sõng xoài trên đất. Lý Tín nắm lấy tay nàng cũng không có tác dụng gì, nàng kiên quyết muốn hắn phải đầu hàng. Thiếu niên bị nàng sờ mó đến mức mặt mũi đỏ bừng, cả người không được tự nhiên, nhìn ánh mắt chua xót của nàng, “Được rồi! Em đừng sờ…Để tôi đứng lên trước….Tôi đưa cho em…”
Hắn thở hổn hển, từ mặt đến cổ đều đỏ bừng hết lên.
Hắn bỗng hiện lên vẻ thẹn thùng xấu hổ khiến cho mặt Văn Thiền cũng đỏ theo.
Lý Tín phản đối không có kết quả, miễn cưỡng đồng ý với Văn Thiền sau khi vào thành thì đem miếng ngọc la bàn đi đổi lấy tiền. Điều duy nhất Lý Tín có thể làm là hót mấy lời tốt đẹp với chưởng quầy, hứa hẹn sau này sẽ đến lấy lại. Sau đó, Văn Thiền kéo Lý Tín đi thẳng một mạch đến một nhà trọ, chọn căn phòng tốt nhất, rồi đưa cho tiểu nhị một xâu tiền, nhờ hắn đến chỗ quan binh hỏi thăm tình hình.
Lý Tín câm nín nhìn Văn Thiền tiêu xài phung phí như địa chủ nhà giàu.
Giờ hắn vẫn còn đang choáng vắng bởi khí thế cường hãn của Văn Thiền. Tạm thời, chưa nghĩ ra cách gì để trị cô nàng này. Vì cái tật muốn khóc là khóc, thế nên Văn Thiền mới đè đầu cưỡi cổ được hắn, muốn làm trời làm đất gì cũng được.
Hai người thuê hai gian phòng. Văn Thiền tắm rửa sạch sẽ, mặc bộ y phục mới mua ở cửa hàng quần áo bên đường. Lúc này, tiểu nhị chạy đi mua thuốc cho nàng cũng về đến. Nàng thầm nghĩ Lý Tín hành xử tùy tiện, nàng phải giám sát hắn chặt chẽ chuyện thuốc thang.
Mãi một lúc sau mới nghe giọng nói thiếu kiên nhẫn của Lý Tín, “Vào đi!”
Cô gái kiêu ngạo kéo theo tà áo dài quét trên nền đất, đóng cửa lại, bước qua tấm bình phong, nhìn chàng thiếu niên ngồi xếp bằng trên giường. Nàng cười với hắn, “Anh họ! Anh chưa bôi thuốc à? Để tôi giúp anh bôi thuốc.”
Lý Tín: “……” Hắn nói, “Tôi chỉ cần nghỉ ngơi một thời gian là được, không cần dùng thuốc.”
Văn Thiền nghiêm mặt nói, “Sao để như vậy được? Tôi hỏi lang trung rồi. Họ nghe nói lưng anh đau, vẻ mặt rất khác lạ. Chắc là rất nghiêm trọng! Lang trung chưa đến nhưng đưa thuốc cho tôi trước. Anh đừng trốn trị bệnh.”
Lý Tín lạnh lùng không đáp.
Văn Thiền bắt đầu chớp mắt, lệ bắt đầu trào dâng trong đôi mắt như sắp tuôn rơi…
Lý Tín: “……”
Hắn muốn hỏi “Em có bị gì không”?! Có thế này mà em cũng khóc?!
Nhưng hắn chỉ có thể ngậm ngùi trong lòng, xua xua tay, đành cho nàng mặc sức giày vò……
Thiếu niên thản nhiên cởi áo, thấy bên kia hồi lâu không có động tĩnh gì. Hắn quay đầu lại thấy mặt Văn Thiền đỏ lên, lẩm bẩm nói, “Sao anh cởi áo mà không nói trước một tiếng, muốn cởi là cởi…”
Tâm trạng Lý Tín bỗng tốt lên, cười tủm tỉm, “Ối! Xấu hổ à?”
Văn Thiền hít sâu một hơi để không bị hắn khiêu khích, bình tĩnh nhìn hắn nằm dựa lên trên thành giường, còn mình ngồi bên mép giường cầm thuốc bột bôi cho hắn. Đầu tiên dùng nước rửa sạch vết thương, bàn tay nàng lướt qua vết thương loang lổ trên thắt lưng hắn, cảm nhận được cơ bắp hắn nổi lên cứng đờ. Trong lòng cô gái khẽ run lên, nhìn vết thường chồng chất trên lưng hắn, đan xen vào nhau.
Nàng nhìn thấy thắt lưng thon dài rắn chắc, nhưng mặt chưa kịp đỏ lên đã bị chấn động bởi tình trạng vết thương ở nơi đó.
Máu đông cứng lại thành từng lớp vảy, dính cả sợi vải trong đó. Lúc trước, hắn cởi quần áo một cách thoải mái nên Văn Thiền cứ nghĩ không đau. Nhưng giờ nhìn mới biết, máu thịt và quần áo trộn lẫn vào nhau, khi hắn cởi quần áo sẽ bóc cả lớp vảy vết thương, máu lại bắt đầu chảy ra tiếp….
Văn Thiền cầm lọ thuốc trong tay run lên, dịu dàng an ủi hắn, “Sẽ xong nhanh thôi! Sẽ xong nhanh thôi……”
Lý Tín cảm thấy tay nàng còn run dữ hơn cả hắn.
Hắn có chút khốn đốn, không biết nên nói gì cho phải.
Chưa có ai từng quan tâm đến vết thương trên người hắn như vậy. Từ bé đến lớn, hắn đã từng bị rất nhiều vết thương, nhưng chưa có ai như Văn Thiền, vừa khóc nức nở, tay vừa run run bôi thuốc cho hắn…
Lý Tín không hay thể hiện vẻ yếu mềm trước mặt người khác. Hắn im lặng không nói gì, mặc cho Văn Thiền bôi trét giày vò trên lưng hắn. Thiếu niên nhắm mắt lại, ánh nắng vàng chiếu lên gương mặt hắn khiến hắn trông có vẻ bình tĩnh vô hại.
Văn Thiền cẩn thận bôi thuốc cho hắn, nàng không dám nhìn thêm những chỗ khác. Bởi vì không chỉ có phần thắt lưng mà dọc sống lưng cũng có rất nhiều vết thương. Tất cả đều kết vảy, đều rất dài, nhưng vết ngang vết dọc đan xen chống chéo lên nhau, trông rất đáng sợ. Văn Thiền bất giác nghĩ đến, hắn chỉ lớn hơn mình có một tuổi. Lúc mình không ốm mà rên, hắn phải chống chọi để sinh tồn…
Nàng thấy cuộc sống tẻ nhạt vô cùng, còn đối với Lý Tín mà nói, để sinh tồn cũng đã hết sức khó khăn.
Văn Thiền thận trọng để nước mắt mình không lăn xuống, không rơi lên vết thương của hắn. Nàng khẽ lắc lọ thuốc bột trong tay, nhẹ nhàng phủ lên vết thương của hắn. Nàng chăm chú nhìn vết thương trên hông chàng thiếu niên, trong chớp mắt thoáng qua, động tác của nàng chợt dừng lại. Nàng nhìn ngọn lửa mờ nhạt trên thắt lưng hắn, vết sẹo kia trở nên rất mơ hồ, phần thịt xung quanh giống như đã bị cắt bỏ đi….
Văn Thiền mông lung nhìn thắt lưng hắn.
Nàng nhớ đến cái bớt hình ngọn lửa trên thắt lưng của Nhị Lang Lý gia.
Lý Tín cũng có…… Nhưng là cái bớt này…… Có vẻ như……Có vẻ như không giống thật.
Nàng liếc mắt nhìn thoáng qua một cái, trong lòng chợt cảm thấy không ổn, chưa kịp suy nghĩ lại thì tay đã run lên làm rơi lọ thuốc trong tay. Lọ thuốc rơi xuống đất, phát ra âm thanh giòn tan.
Văn Thiền bị tiếng rơi làm cho giật mình, vội cúi xuống nhặt lọ thuốc lên.
Lý Tín mở mắt nhìn nàng đang ngồi xuống trước mặt. Hắn nhìn nàng, đôi mi dài che khuất tầm mắt, đôi mắt tối đen, vô cùng bình tĩnh nói, “Em bảo tôi cởi quần áo…bôi thuốc cho tôi….”
Văn Thiền ngồi xổm trên đất, tay vừa chạm vào lọ thuốc liền run lên.
Nghe Lý Tín nói, “Trải qua nhiều chuyện như vậy, nút thắt giữa tôi và em không còn chỉ là quan hệ giữa anh em họ hàng nữa.”
“Em có nghĩ đến! Rốt cuộc, quan hệ giữa em và tôi là gì không?”
Văn Thiền ngẩng mặt, nhìn đôi mắt đen tuyền của hắn.
Bộ y phục thô sơ bị vứt lên trên đất, chàng trai nằm trên giường, hai tay đặt nghiêng sang một bên, khuôn mặt còn mang theo vết thương dài nhìn về phía nàng, vô cùng bình tĩnh hỏi nàng.
Không mạnh mẽ giống như trước, không cợt nhả như trước….Hắn chỉ bình tĩnh hỏi nàng.
Giữa hắn và nàng, rốt cuộc là quan hệ gì đây?
Văn Thiền ngẩn ngơ nhìn hắn, đôi mắt trong veo chiếu lên gương mặt hắn. Hắn cũng không nóng nảy chút nào, cũng không mang tư thế uy hiếp hay đe dọa, hắn chỉ đang hỏi nàng mà thôi.
Trong lòng Văn Thiền dâng trào cảm giác mông lung xen lẫn kích động, còn có cảm giác lo lắng bất an. Lý Tín mang đến cho nàng một cảm giác kỳ lạ, khiến cho tình cảm trong lòng nàng tuôn trào như suối, chảy ào ạt từ suối ra biển rộng bao lao, băng qua núi non trùng điệp, trải dài ngàn dặm xa xăm. Nàng vẫn luôn nghi ngờ tình cảm đó, lúc hắn nhìn nàng, hỏi nàng, trong phút chốc trào dâng mãnh liệt…
Nàng nhìn hắn một lúc lâu, đôi mi như cát nhẹ nhàng chảy xuôi theo nước, đôi mắt long lanh dập dềnh sóng nước, chảy về phía hắn.
Đột nhiên tay giơ lên, nâng gương mặt Lý Tín.
Nàng xích lại gần hơn.
Ngay trong khoảnh khắc dưới ánh mặt trời mờ ảo, Lý Tín chợt nảy sinh một loại ảo giác, Văn Thiền nâng gương mặt hắn lên, hắn những tưởng nàng muốn hôn hắn….
Tiếng đập cửa vang lên dồn dập, “Lang quân! Lang quân! Lang trung tới rồi ạ!”