Chương 3
Ngày hôm sau, Bạch Lộ với Tương Như đều bị thầy chủ nhiệm phê bình. Tương Như rất sợ hãi.
Buổi tối đem lại cho người ta sức lực phi thường, chờ tới khi mặt trời mọc, sự việc lại trở thành một chuyện khác.
Mỗi người viết kiểm điểm một ngàn chữ, một bài luận một ngàn chữ. Thế còn chưa tính, viết xong phải đọc lên trước mặt toàn bộ bạn học, thế này mới gọi là đòi mạng.
Da mặt Tương Như mỏng như tờ giấy, nói dối một câu là ửng đỏ, cho nên sau khi viết kiểm điểm xong, cả khuôn mặt cô ấy như thiêu như đốt.
“Xong rồi.” Bạch Lộ dừng bút, nhìn Tương Như, nói: “Chờ tớ viết hộ cậu nữa, sau đó cậu cứ dựa theo đó đọc là được.”
Tương Như cúi đầu, “Vậy sao được… Là do tớ liên lụy đến cậu mà.”
Bạch Lộ: “Không sao, cái này mà hai người viết thì rất dễ bị lộ.”
Tương Như cắn môi, mắt dõi theo một hướng đến ngẩn ngơ.
Bây giờ là giờ thể dục buổi chiều, là giờ thể dục tự do hoạt động của các lớp cuối cấp, muốn chơi thể thao thì đến sân tập chơi thể thao, muốn học thì ở lại lớp học hoặc đến phòng tự học học bài.
Bạch Lộ ngồi trên ghế băng, nhìn theo ánh mắt Tương Như, phát hiện cô ấy đang ngây ra nhìn chằm chằm vào cửa kính.
Bạch Lộ lắc lắc cánh tay, Tương Như quay đầu lại.
“A… Xin lỗi”
Bạch Lộ nhìn vẻ mặt thiếu nữ u sầu, nghi ngờ hỏi: “Cậu đối xử với anh ta như vậy mà anh ta không biết, không cảm thấy phải đền đáp sao.”
Tương Như: “Tớ cũng không nghĩ đến…”
Bạch Lộ: “Quên đi.” Nhĩ tới nghĩ lui vẫn là câu nói kia, “Vì anh ta mà đau khổ là không đáng.”
Tương Như nhìn mặt bàn đến ngẩn ngơ.
Bạch Lộ: “…” Thở dài, Bạch Lộ cúi đầu viết bản kiểm điểm.
Mất công một buổi tự học, Bạch Lộ đã viết xong hai bản kiểm điểm. Tương Như trợn mắt há mồm nhìn cô, “Cậu, cậu viết nhanh thế á.”
Bạch Lộ: “Cũng tàm tạm.”
Tương Như nhìn bản kiểm điểm hai lần, học thuộc nội dung, vừa nhìn vừa nhấp môi.
“Bạch Lộ … Cậu bịa chuyện giỏi thật.”
Bạch Lộ nhìn cô ấy, Tương Như giật mình xua tay, “Tớ không có ý đó.”
Bạch Lộ cười, “Tớ biết.” Tay cô đặt lên mặt bàn, “Quả thực là tớ bịa chuyện vô cùng lợi hại.” Vì để Tương Như phân tán sự chú ý, cô nghiêm túc nói, “Bịa chuyện quan trọng nhất là phải hợp lý, logic đủ tốt, người khác chỉ có nước tin là thật, nhưng cũng không thể chỉ dựa hoàn toàn vào logic, logic chưa đủ mà còn phải có tình cảm bổ sung vào.”
Tương Như quả nhiên bị thu hút, “Có phải bịa chuyện đến mức chính mình cũng tin không.”
“Đương nhiên không phải.” Bạch Lộ xua tay,
“Đấy là dở nhất, làm người khác tin, mình không tin, đây mới là cái kỳ diệu.”
Tương Như bị chọc cười.
Bạch Lộ nhìn cô ấy, khẽ nói: “Cậu nên cười nhiều thì tốt hơn.”
Tương Như lắc đầu, hai bàn tay nhỏ chống lên mặt, nói: “Cười gì chứ, gò má tớ cao quá, nhiều người đều nói, tớ cười nhìn như con khỉ.”
Bạch Lộ: “Nói bậy.”
Tương Như nghe vậy thì kéo tay Bạch Lộ, “Bạch Lộ cậu tốt quá.”
Bạch Lộ: “Đừng có mà xun xoe nhá.”
Tương Như cười, rũ mi xuống, nói: “Thật mà, hơn nữa tớ nghĩ cậu rất lợi hại.”
Bạch Lộ trợn tròn hai mắt khoa trương, “Đừng có hù tớ, tớ thực sự chưa từng thi thắng nổi cậu đâu.”
Tương Như đánh Bạch Lộ một cái, “Cậu biết tớ không phải là nói cái này mà!”
Bạch Lộ nhún vai, Tương Như nghiêm túc nói: “Tớ nói thật lòng đấy, hai đứa mình ngồi chung bàn cũng một năm rồi, tớ chưa từng thấy cậu sốt ruột vì chuyện gì cả, hơn nữa cậu còn tình nguyện giúp đỡ người khác, tớ thấy ở bên cạnh cậu thật là thoải mái.”
Bạch Lộ yên lặng một hồi, khẽ nói. “Có thể vì hai đứa mình gần giống nhau, tớ không nói nhiều, lại vô cùng hướng nội, hợp với cậu.”
Tương Như bỗng than một câu: “Người hướng nội đụng phải người hướng ngoại bao giờ cũng thua.”
Bạch Lộ biết cô ấy lại nhớ những việc trải qua trước đây với Hứa Huy.
Ngoài song cửa gió lùa vào. Mặt trời mau khuất núi, gió thổi thoáng mát lạnh.
Bạch Lộ bỗng nói: “Thắng thua không phải ở tính cách, mà là ở phương pháp, cậu quá coi trọng anh ta, nên mới thấy hết thảy đều tốt đẹp.”
Tương Như: “Sao cơ?”
Chuông tan học chợt vang lên.
Bạch Lộ: “Chuẩn bị một chút thôi, đợi tí nữa còn phải đọc bản kiểm điểm.”
Tương Như giống chim sợ cành cong, vội cầm bản kiểm điểm lên đọc đi đọc lại, dáng vẻ nghiêm túc, gương mặt gấp gáp đến đỏ ửng.
Có điều, tất cả khổ sở khó khăn chỉ nằm ở quá trình, lúc thực sự bắt đầu, thời gian lại trôi đi rất nhanh.
Hai năm qua Tương Như đạt không ít giải thưởng Anh ngữ, mặc dù đang lúc khó chịu đến xanh cả mặt, sau khi thực sự đứng ở trên bục, vẫn như cũ ưỡn ngực ngẩng đầu, đọc bản kiểm điểm biến thành đọc diễn thuyết, đến cuối giọng nói diễn cảm vô cùng tốt, suýt nữa nói vượt ra khỏi bản kiểm điểm.
Phát âm tiếng Phổ thông chưa chuẩn, đọc xong bạn học trong lớp vô cùng nể mặt mà cổ vũ vỗ tay.
Đến lượt Bạch Lộ thì yên lặng hơn nhiều.
Bạch Lộ nhỏ người, tiếng cũng nhỏ, hai mắt mở to, thường khiến người ta có ảo giác ngây ngốc không chớp mắt, thuộc loại học sinh ở trong lớp nếu thầy giáo không điểm danh thì sẽ tuyệt đối không chủ động trả lời.
Đọc bản kiểm điểm xong, thầy Bao chủ nhiệm lớp bảo Tương Như một mình đi ra ngoài.
Bạch Lộ trở lại vị trí, nữ sinh trước mặt quay lại, hỏi: “Tương Như ổn không?”
Một nữ sinh khác cũng quay lại, tò mò hỏi: “Hôm qua cậu ra ngoài có phải đi theo cậu ấy tìm bạn nam trường Phục Nghệ kia không?”
Bạch Lộ hối bọn họ quay lên trước, “Quay lên, quay lên, chuyện xảy ra không phải tớ vừa mới đọc còn gì.”
“Ô hay, cậu lừa đảo.” Hai nữ sinh phái trước đều đeo kính, nâng gọng kính, đối mặt Bạch Lộ nói,
“Ai mà không biết bạn ấy bị nam sinh kia mê hoặc đến mức như bị quỷ ám, nữ sinh giỏi giang như thế mà cũng trốn học.”
Bạch Lộ cúi đầu không nói lời nào.
Mấy nữ sinh nói một hồi rồi lại tiếp tục làm đề thi thử.
Ngay lúc Bạch Lộ chuẩn bị mở đề thi thử ra, thì phía sau một giọng nam truyền đến.
“Cậu khuyên cậu ấy cho thật tốt nhé.”
Bạch Lộ quay đầu.
“Ngô Hãn Văn.”
Ngô Hãn Văn hơi gầy, mặt mũi nhã nhặn, tính tình thoải mái, lại hơi có vẻ cụ non.
Cậu ta là ủy viên ban học tập, tại ngôi trường mà thành tích học tập mọi người đều giỏi như hổ mà có khả năng ba năm liền đảm nhiệm ủy viên học tập, có thể thấy được bản lĩnh của cậu ta.
Đề thi thử chất thành đống như núi trên bàn học của Ngô Hãn Văn, cậu ta đang chuẩn bị cho kì thi hóa học cấp cao trung toàn quốc, nếu như đạt giải vàng thì có thể được tuyển thẳng vào đại học Thanh Hoa.
Bạch Lộ nhìn cậu ta một cái rồi lại quay trở về, Ngô Hãn Văn lại mở miệng: “Tớ biết bạn nam sinh cậu ấy thích.”
Bạch Lộ đang quay lên thì dừng lại.
“Sao?”
Ngô Hãn Văn nhìn bạn, Lý Tư Nghị úp mặt trên đống đề thi ở bên cạnh, không vì người ngồi bên mà nhúc nhích tí nào.
Ngô Hãn Văn nói: “Hứa Huy, có đúng không.”
Bạch Lộ nói: “Cậu thực sự quen à?”
Ngô Hãn Văn sắc mặt không đổi, “Trước đây lúc học sơ trung, tớ học cùng trường với cậu ta, nhưng không chung một lớp.”
Bạch Lộ: “Rồi sao?”
Ngô Hãn Văn bình thản: “Gì mà rồi sao, cậu khuyên Tương Như ít qua lại là được rồi.”
Bạch Lộ: “Cậu ta tệ lắm hả?”
Ngô Hãn Văn nhăn mặt, chần chừ nói: “Cũng không hẳn là rất tệ… Hầy, khó mà nói rõ ràng, thật ra lúc mới lên sơ trung cậu ta học vẫn khá, sau này thì lại không ổn. Nói chung cậu để Tương Như cách xa cậu ta một chút, học sinh hư ở Phục Nghệ cũng chính là dáng vẻ đó đó.”
Bạn học Lý Tư Nghị miệt mài ở bên cạnh cuối cùng cũng giải xong đề, thở ra một hơi dài, gật gù bùi ngùi, “Lúc này vì yêu đương trai gái mà nóng ruột nóng gan thì thực sự không khôn ngoan.”
Nói xong còn như có ẩn ý liếc mắt nhìn Ngô Hãn Văn, ý tứ sâu xa mà nói: “Đúng không, bạn ủy viên?”
Ngô Hãn Văn cúi đầu, “…Cậu học ôn đi.”
Tương Như từ bên ngoài đi tới.
Bạn học trong lớp không kìm lòng được mà ngẩng đầu nhìn.
Chuyện của Tương Như gây náo động rất lớn, nhất là ở nơi như Lục Trung. Đi phía sau cô ấy là thầy Bao chủ nhiệm lớp, sau khi thầy Bao bước vào lớp, cả lớp cúi gằm bắt đầu làm việc của mình.
Bạch Lộ nhường chỗ cho Tương Như, sau khi ngồi xuống Tương Như lặng yên lật sách.
Bạch Lộ vừa nhìn nét mặt của bạn thì biết là không xong rồi, quả nhiên, vừa tan học, Tương Như bèn úp mặt lên bàn bắt đầu khóc.
Mấy nữ sinh khuyên nhủ lúc trước cũng không tới. Bây giờ là thời điểm trọng yếu, chuyện thị phi không phải là then chốt trong học tập, học sinh Lục Trung với chuyện tình cảm có thể tỉnh tỉnh mê mê nhưng đối với bài vở thì nhạy như tơ.
“Thầy giáo bảo tớ không được làm ảnh hưởng bạn khác.” Tương Như ôm mặt, còn đau khổ hơn cả hôm qua.
Bạch Lộ ngồi bên cạnh bạn, “Đừng khóc.”
Tương Như nói: “Thầy ấy nói tớ bây giờ ảnh hưởng không tốt đến lớp mình, thầy ấy nói nếu tớ không thể tự điều chỉnh lời nói tư tưởng thì sẽ báo lại với cha mẹ tớ.”
Bạch Lộ vẫn đang an ủi cô, Tương Như nghe cái gì cũng không vào.
“Sao thầy ấy có thể nói tớ như vậy, tớ ảnh hưởng đến ai nào… Tớ khiến người khác chế giễu còn chưa đủ sao.”
Càng nói càng đau lòng, Bạch Lộ hít sâu một hơi, “Về ký túc xá đi.”
“Tớ muốn đi tìm anh ấy.”
Bạch lộ: “…” Cô không thể hiểu nổi, “Cậu nói gì cơ?”
Tương Như quay người thu dọn cặp sách, “Tớ muốn tìm anh ấy.”
Bạch Lộ hiếm khi kinh ngạc, “Bây giờ á? Không phải hôm qua vừa mới đi gặp rồi còn gì? Không phải là hết rồi sao.”
Tương Như lắc đầu, nước mắt còn đọng lại trên mi, bướng bỉnh không chịu rơi xuống.
Bạch Lộ trầm giọng, “Đừng đi.”
Tương Như: “Hôm nay cậu không cần theo tớ, tớ tự đi.”
Bạch Lộ nhíu mày, “Sao cậu lại bướng thế, nếu bị bắt được lần nữa là sẽ báo về phụ huynh đấy, giờ là cuối cấp, sắp phải thi rồi, thành tích sát hạch lần trước của cậu đã trượt ra khỏi top 100 rồi, cậu nghĩ lại đi.”
Tương Như khoác cặp lên vai, to như bao thuốc nổ, đeo trên bờ vai nhỏ bé.
Bạch Lộ ngoảnh lại nhìn ra cửa sổ, ban ngày thật tốt, vừa tan học là nổi gió, trong không trung tràn ngập tư vị muộn phiền.
Bạch Lộ: “Cậu mang ô không…”
Tương Như: “Không mang.”
“Sắp mưa rồi.”
“Tớ đi nhanh về nhanh.”
“Không thì tớ về ký túc xá trước lấy ô.” Bạch Lộ do dự. Tương Như phủi tay, “Thật mà, tớ sẽ về nhanh.”
Bạch Lộ nhìn Tương Như chạy ra khỏi phòng học, tựa như đêm hôm đó, vừa ngốc nghếch, lại vừa cố chấp.
Bạch Lộ thu dọn đồ đạc trở về ký túc xá.
Cô cầm lấy cốc nước ấm, bắt đầu làm bài tập.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, cuối cùng cũng đến giờ đóng cổng.
Bạch Lộ thở dài một hơi.
Dì trực đêm tới kiểm tra, trừng mắt, “Lại không ở trong phòng à?”
Bạch Lộ không đáp lời, không phải rất rõ ràng sao.
“Coi trời bằng vung.” Dì trực đêm xoắn mày, bút vung lên như con dao, gạch chéo một cái trên biên bản.
Hôm đó Bạch Lộ chờ đến khuya cũng không đợi được Tương Như.
Cô nghe mưa bên ngoài cả một đêm, đắp hai tầng chăn, tay vẫn thấy lạnh, tựa như Tương Như trước khi đi.
Nàng không làm bộ này tiếp à~•
Đang drop nghỉ đẻ 😀 Tập trung làm bộ kia trước ^^
haiz haiz~ ta đang ôn thi thấy bộ này thanh xuân vườn trường nhảy hố luôn. Ai ngờ vực sâu vạn trượng TT__TT.
Nghỉ ngơi khỏe sớm nhá nàng. Đừng drop bộ này nhé~