Biểu ca thấy nàng đẹp mê say – Chương 43:
Nếu hắn chết rồi, tôi sẽ vứt hắn ra đường cho chó ăn.
Ngày đó, Văn Thiền đến thăm cô cả. Lúc nàng đi đến cửa phòng, nghe tiếng đàn ông đang nói chuyện khe khẽ. Bà hầu đứng canh ngoài cửa không có ý muốn ngăn cản, thế nên Văn Thiền đi một mạch thẳng vào phòng. Nàng đi qua tấm bình phong, nhìn thấy dáng người cao cao của dượng đang quỳ cạnh mép giường, cúi thấp người nói chuyện với cô cả đang nằm trên giường.
Mùi gỗ đàn hương thoang thoảng trong phòng. Lúc trước cô cả thờ phụng Phật giáo – một đạo giáo mới truyền vào Trung Nguyên. Bà là người có địa vị ở đây, nên đã cúng dường cho không ít chùa miếu, tích lũy rất nhiều hương trầm. Gần đây, tinh thần bà luôn mệt mỏi, mấy cây hương trầm lại vừa khéo có tác dụng an thần. Văn Thiền bước lại gần, nhìn thấy mái tóc dài, đen bóng xõa xuống của cô cả, khuôn mặt tái nhợt như tờ giấy, đôi mắt trũng sâu đang rũ xuống, chốc chốc khẽ động ngón tay.
Đôi mắt Văn Dung đang khép hờ.
Tấm chăn lông phủ kín người nàng, con mèo trắng như tuyết nhàn nhã ung dung đi lại trên tấm chăn lông, như đang tuần tra lãnh thổ của mình.
Trong lúc cô cả đang nằm nghỉ trưa, Lý Hoài An ngồi cạnh mép giường, nhỏ giọng thì thầm bên tai bà. Cẩn thận lắng nghe thì sẽ biết ông ấy không phải đang nói chuyện, mà kể lại chuyện cũ cho vợ mình nghe. Lý Hoài An cũng học được bản lĩnh kể chuyện như mấy tiên sinh thuyết thư, dỗ vợ mình ngủ trưa, “. . .Lại nói tiếp, lang quân trong rừng vừa thấy con hổ lớn xuất hiện, liền hét lên….”
Văn Dung hỏi, “Thế vị anh hùng đánh hổ kia có đẹp trai không?”
Lý Hoài An ngẫm nghĩ, “Tất nhiên là đẹp trai rồi.”
Văn Dung nói, “Thế có đẹp trai hơn thằng Hai nhà mình?”
Lý Hoài An: “. . .” Ông ta biết mặt mũi thằng Hai trông thế nào đâu? Nếu mà kết hợp giữa gương mặt thanh tú dịu dàng của thê tử, cộng thêm gương mặt phổ thông điển hình như của mình, giả như thằng bé còn sống thì còn phải xem nó kế thừa tướng mạo của ai nữa….
Thường ngày chả mấy khi thấy dượng cả nói chuyện, nhìn dáng vẻ bối rối của dượng lúc này khiến Văn Thiền cảm thấy rất thú vị. Nàng cố nhịn cười, vừa định bước đến chào hỏi, thì bên ngoài có tiếng ai đó truyền đến. Nàng xoay người, nhìn thấy một tiểu lại mặc quan phục đi đến. Lý Hoài An chợt nhận ra có người đang đến, vội đứng lên. Vị tiểu lại kia đến, nhỏ giọng nói với Lý Hoài An, “. . . Lý Tín kia. . .”
Lý Tín? !
Suýt nữa Văn Thiền tưởng tai mình có vấn đề nên nghe nhầm. Sao tên Lý Tín lại xuất hiện vào lúc này?!
Nàng liếc sang dượng cả, lòng nôn nóng muốn biết bọn họ đang nói gì. Nhưng giọng nói tiểu lại kia rất nhỏ, nàng không thể nào nghe ra được. Lý Hoài An đang nghe thuộc hạ báo cáo tình hình thì phát hiện cô cháu ra đang dùng ánh mắt đầy tha thiết nhìn mình. Cô bé có dung mạo xinh đẹp, ai gặp cũng yêu mến; đôi mắt con bé sáng ngời, đen lay láy, nhìn người khác bằng vẻ mặt tràn ngập mong chờ khiến cho ai nấy đều mềm lòng.
Nhưng tại sao cô cháu này lại dùng ánh mắt đầy tha thiết nhìn mình như thế nhỉ?
Lý Hoài An ngẫm nghĩ hồi lâu mới hiểu được, “Tiểu Thiền à! Cháu rất nhớ cha cháu phải không?”
Văn Thiền: “. . . Hả?”
Tại sao lại nói mình nhớ cha?
Lý Hoài An an ủi nàng, “Chờ chị Hai cháu đến đây, cháu có thể về Trường An gặp cha cháu rồi.” Ông cũng cảm thấy băn khoăn nên bổ sung thêm một câu, “Một mình cháu đi về, ta không yên tâm. Nhỡ đâu lại…. . .”
Nhỡ đâu lại gặp tên cướp như Lý Tín thì biết làm sao bây giờ?
Lý Hoài An và Văn Thiền đều cùng lúc nghĩ đến câu này. Văn Thiền bước lên trước một bước, nóng lòng chờ mong dượng nói tiếp. Nhưng dượng nhà nàng lại sợ nàng lo lắng nên chỉ mỉm cười, mà không nói gì. Nói với cô cháu gái, mình có việc bận, rồi cùng vị tiểu lại vừa đến kia vội vàng đi ra ngoài, để cháu gái chuyện trò thêm với cô của nàng.
Văn Dung nhìn thấy vẻ bận bịu của ông chồng mình đã thành quen, hiếm khi thấy được bà có tinh thần như lúc này, có thể nhận ra được mọi người xung quanh. Lúc này, nàng ở trên giường ngồi dậy, hỏi han cô cháu gái ngồi bên cạnh nhưng hồn vía đang để trên mây, hờn dỗi nói, “Dượng nhà cháu ngày nào cũng kể chuyện linh tinh cho cô nghe, không phải thần tiên lịch kiếp hạ phàm thì là anh hùng lên núi đánh hổ. Mấy chuyện này, cô đều không thích nghe nhưng sợ ông ấy buồn, đành phải giả bộ thích thú. Cô vẫn thích nói chuyện với Tiểu Thiền nhất, cháu kể cho cô nghe mấy chuyện gần đây đi. Cô thích nghe cháu kể chuyện nhất đó.”
Nàng cũng phải kể chuyện à?
Văn Thiền nghe được dượng cả và tiểu lại bên cạnh nói chuyện, nhắc đến ‘Lý Tín’ gì đó liền bị thu hút sự chú ý, giờ phải miễn cưỡng kéo về. Ngồi gần cô cả, hỏi: “Cô muốn nghe cháu kể chuyện gì nào?”
Văn Dung cười tủm tỉm, đôi mắt dịu dàng nhìn nàng, “Kể cô nghe chuyện cháu với anh Hai cháu đi. Cô thích nghe chuyện yêu đương của tuấn nam mỹ nữ lắm.”
Văn Thiền: “. . .” Mình kiếm đâu ra ông anh Hai, rồi yêu đương hẹn hò với hắn, sau đó kể chuyện cho cô hả trời?
Văn Thiền vật vã tìm cách ứng phó với cô cả. Dù gì tuổi nàng vẫn còn nhỏ, mà Văn Dung chỉ có chuyện Nhị Lang là mơ mơ hồ hồ, còn những chuyện khác thì bà rất tỉnh táo. Một cô nương chưa có kinh nghiệm yêu đương như Văn Thiền, kể chuyện trúc tra trúc trắc, có thể khiến cho Văn Dung phát hiện ra gì đó. Văn Thiền cũng biết mình rước khổ vào người, không biết bịa chuyện gì mà kể đây….
Nàng thích Giang Tam Lang, luôn cao xa vời vợi như mây trôi giữa tuyết trắng, quang minh lỗi lạc, quý hiển thanh cao. Cho đến bây giờ, chàng vẫn chỉ đối xử với nàng như người dưng nước lã, nếu chàng thích ai không biết sẽ có dáng vẻ thế nào.
Mà thích nàng. . .
Văn Thiền nghĩ, mặc dù mình ghét Lý Tín, buồn phiền với Lý Tín nhưng mình có thể lấy hắn ta làm ví dụ cho cô cả. Dù sao, loại người hiểu biết như hắn mình thấy cũng nhiều, nhưng chỉ có mỗi điểm không tự biết thân biết phận, mặt dày như thớt đeo đuổi con nhà người ta, chắc chắn chỉ có một mà không có hai.
Văn Dung nghe kể chuyện dạt dào hứng thú, chỉ không biết sau lưng cô cháu gái đã vã mồ hôi ra như tắm.
Mãi đến khi Lý Y Ninh qua thăm mẹ, Văn Thiền mới thoát được khỏi ‘móng vuốt’ của cô cả. Lúc ra đến cửa, tay chân run lên, hoa mắt chóng mặt ù tai, Thanh Trúc phải đưa tay đỡ lấy.
Thanh Trúc lo lắng nhìn Công chủ.
Mấy thị tỳ đi theo Công chủ đến hành lang vắng vẻ, yên tĩnh. Một lúc sau, Văn Thiền bình tĩnh trở lại, hỏi Thanh Trúc, “Vừa rồi chị có nghe thấy, lúc dượng nói chuyện hình như có nhắc đến ‘Lý Tín’ không?”
Thanh Trúc: “. . .” Cô cũng nghe thấy, nhưng cô càng ngày cô càng cảm giác được quan hệ Công chủ và tên lưu manh thân thiết quá mức. Thế nên, cô phải giả vờ hồ đồ, “Nô tỳ không nghe thấy ạ.”
Không ngờ lúc này Công chủ Vũ Dương lại rất kiên định, vô cùng chắc chắn với bản thân, “Chắc chắn ông ấy nhắc đến ‘Lý Tín’, chắc chắn tôi không nghe nhầm! Nhưng Lý Tín thì dính líu gì đến dượng cơ chứ?” Bóng nàng thấp thoáng trên hành lang dài u tối, ánh sáng đuổi theo chiếu lên người nàng, sáng đẹp thanh trong. Từ hành lang bên ngoài cửa thùy hoa, con mắt nhóm lang quân đổ dồn về phía nàng.
[*]cửa thuỳ hoa; cửa núm tua (một kiểu cửa trong kiến trúc nhà thời xưa, trên có mái, bốn góc buông bốn trụ lửng, đỉnh trụ chạm trổ sơn màu)
Thanh Trúc thấy Công chủ nhíu mày đăm chiêu, suy nghĩ hồi lâu vẫn không buông xuống được việc này, đành bất đắc dĩ nói, “Cái này có gì kỳ lạ đâu? Quan phủ vẫn luôn truy nã hắn ta mà? Có khi bị tóm rồi ấy chứ.”
Văn Thiền thốt lên, “Sao có thể? !”
Thanh Trúc: “. . .” Công chủ dùng ánh mắt không thể tin nổi như muốn xuyên thẳng khuôn mặt cô. Đâm xuyên đến mức không thể xuyên thêm được nữa.
Văn Thiền nghĩ làm sao Lý Tín để quan phủ bắt được? Ban ngày ban mặt mà hắn đi nghênh ngang trên đường, quan phủ cũng chẳng làm gì được hắn. Vậy sao giờ lại….Tim Văn Thiền đập lên liên hồi, “Thanh Trúc, chị có nhớ không? Hôm hắn đi, còn tạm biệt tôi nữa, lúc đó tôi nói hắn, “Những người nói mấy lời thế này, đều không bao giờ quay lại.” chị có nhớ tôi nói câu này không?”
Thanh Trúc: “Hả.”
Văn Thiền đầy lo lắng nhìn thị tỳ, mong tìm chút an ủi, “Có phải vì tôi nguyền rủa nên hắn mới bị bắt không?”
Thanh Trúc: “. . . Hả.”
Cô dùng ánh mắt lạ lẫm nhìn cô chủ nhỏ nhà mình.
Công chủ than thở càm ràm hồi lâu, trong lòng càng ngày càng lo lắng bất an. Sau đó phân phó, “Gọi mấy thị vệ xuất phủ, ra ngoài nghe ngóng tình hình. Tìm mấy chỗ Lý Tín hay đến nữa? Tôi phải đi qua đó xem thế nào. Không phải do tôi quan tâm nên mới đi xem hắn ta đâu, tôi chỉ sợ vì lời nguyền của tôi quấn lấy hắn, đi xem hắn thế nào cho yên lòng mà thôi.”
Nàng nảy ra một ý, nhanh chóng rẽ vào một lối ở góc hành lang, đi tắt theo hướng sân viện nàng đang ở.
Đám thị tỳ vội vàng đuổi theo sau, còn Thanh Trúc vừa mới lo lắng xong, giờ lại bị cô gái nhỏ làm cho bật cười: Công chủ nói cô không nôn nóng, nhưng trông cô hớn hở chạy về viện giống như chim sẻ vừa mới sổ lồng thế? Cô nói cô chỉ đi tìm người ta xem sao thôi, mình lại không thể ngăn cản cô ấy. Cô cần gì phải kiếm cớ là do mình ‘nguyền rủa’ làm gì? Nếu cô nói một câu mà ứng nghiệm như vậy thì vị Hoàng đế đang mải mê tu luyện thành tiên kia của chúng ta, đã đưa cô vào cung ở từ lâu rồi.
Mấy thị tỳ đi cùng Công chủ trở về viện, đám trai trẻ đứng chệch hướng đối diện hành lang lần lượt đi đến. Từ xa, mấy lang quân đã nhìn thấy bóng lưng duyên dáng yêu kiều của công chủ Vũ Dương, ngay cả một câu cũng chưa kịp nói, trong lòng luyến tiếc không thôi. Từ lúc vị Công chủ này đến ở Lý gia, suốt ngày đều ra khỏi phủ đi đâu đó, lúc thì việc này, lúc thì việc khác. Ở nhà họ Lý đến nay đã sắp hai tháng mà Công chủ còn chưa nói chuyện được mấy câu với bọn họ.
Cậu Ba nhà họ Lý, Lý Diệp kéo cậu em Năm cũng đang đứng giữa đám lang quân mà thở ngắn than dài cái số vô duyên với giai nhân. Trong lòng cậu thầm nghĩ: Công chủ Vũ Dương vô cùng cao quý, mình còn chưa có cơ hội nói chuyện với nàng ấy được mấy câu. Còn các cậu thì tiếc cái gì? Chỉ e người ta thấy các cậu chướng tai gai mắt ấy chứ.
Sau khi Văn Thiền trở về, đám thị vệ hỏi thăm được mấy chỗ Lý Tín hay đến. Văn Thiền liền ôm bụng tâm tư ‘mình chỉ đi xem mình rủa người có thành công hay không’, ra khỏi phủ lên xe ngựa, đến một gian nhà hoang tàn tìm người đó. Lần đầu tiên, nàng đi tìm Lý Tín, tim nàng cứ nảy lên nảy xuống bình bịch, suốt dọc đường luôn lo lắng không yên. Nhưng số phận đã định thể nào cũng thất vọng, gian nhà kia trống huơ trống hoác, căn bản không có ai ở.
Lý Tín không ở đó. Lý Tín đang ở nhà lao trong quận.
Ở cổng ra vào của nhà lao, một đầu lối đi rất hẹp được thắp sáng lờ mờ, trên vách tường hai bên cứ cách đoạn lại có một ngọn nến chiếu sáng. Tiếng bước chân dồn dập, Lý quận thủ mặc quan phục đi đến đây, sau lưng ông là quan cai ngục, Tào quyết quận*, lệnh sử và một số quan viên lớn nhỏ khác.
[*] Tào quyết quận 决曹掾: viên quan phụ trách xét xử các vụ án, sau đó mới đến quận thủ quyết định.
Lệnh sử 令史: quan ghi chép sử sách, trông coi văn thư
Quan cai ngục dẫn theo một lão già giới thiệu với quận thủ, “Vị lệnh sử này đã có kinh nghiệm kiểm tra thi thể hơn bốn mươi năm….”
Lý quận thủ bực bội, ” nói trọng điểm!”
Quan cai ngục vội vàng đẩy vị lệnh sử kia lên trước. Vị lệnh sử run rẩy báo cáo với quận thủ, “Chàng trai kia vừa chết kia, tên gọi là Lý Giang, năm nay 16 tuổi. Trên bụng có vết thương sâu khoảng một tấc…”
Lý quận thủ không kiên nhẫn nghe hết những lời này, chỉ hỏi, “Có nhìn thấy rõ mặt không? Sau lưng có bớt không?”
Mọi người đều đưa mắt liếc nhìn nhau, về vấn đề này không ai dám khẳng định một câu trả lời chắc chắn cho Lý quận thủ. Việc này vẫn nên để quận thủ đích thân xem. Lý quận thủ ngẫm nghĩ, rồi quyết định để lệnh sử dẫn đường, trước hết đi xem chàng thiếu niên Lý Giang đã chết kia. Lúc trước, Tào quyết quận đã căn dặn thiếu niên này có chút đặc biệt, những thi thể khác sau khi lệnh sử khám xét, kiểm tra danh tính xong xuôi, đắp chiếu rơm rồi đưa ra bên ngoài xử lý. Còn mỗi mình thiếu niên này, thi thể phải bảo quản sạch sẽ, chờ quận thủ đến.
Đến một gian phòng lạnh như băng, bước vào liền cảm giác được từng luồng hơi lạnh phả vào người. Lý quận thủ và lệnh sử bước vào phòng, còn mấy người còn lại đứng chờ bên ngoài. Lệnh sử xốc tấm vải trắng che thi thể lên, Lý quận thủ ngồi xuống, một tay cầm nến, một tay lật từng chỗ xem, ánh mắt nhìn chăm chú vào chàng thiếu niên trắng bệch như đang ngủ.
Hàng lông mày thanh mảnh rõ nét, trông thiếu niên vô cùng sạch sẽ.
Dáng vẻ người này tuấn tú, giống như được di truyền hết nét đẹp của Lý gia và Văn gia. Nếu để cho người mê sắc đẹp như vợ mình nhìn thấy, nàng sẽ vô cùng phấn khởi: Con trai mình có ngoại hình vô cùng anh tuấn.
Nhưng mà thằng bé chết rồi.
Vì vậy, Lý Hoài An không thể để cho Văn Dung biết được.
Sau đó, ông bảo lệnh sử lật thi thể lên, cởi y phục để nhìn lưng thiếu niên. Đốt nến trong tay ông dần hạ xuống, ghé sát như muốn chạm vào tấm lưng đầy sẹo của thiếu niên kia. Lệnh sử nhỏ giọng nhắc nhở, ông ấy mới hoàn hồn. Tay cầm giá nến của Lý quận thủ run lên, nhắm chặt hai mắt lại.
Ông nhìn thấy vết bớt sau lưng người đó.
Thực ra, lúc ông nhìn khuôn mặt người đó, trong lòng đã có sáu bảy phần dự liệu. Giờ nhìn thấy vết bớt kia nữa, trong lòng hối hận tội lỗi muôn vàn, bỗng chốc tất cả kéo đến dồn dập, khiến ông gần như gục ngã.
Đây là Nhị Lang!
Đây là con trai ruột của ông! Là thằng nhóc nhà ông!
Đứa con ông đã mất tích mười năm.
Vết bớt kia có màu sắc, hình dáng giống hệt như trong trí nhớ của ông. Suốt bấy nhiêu năm tỉnh mộng giữa đêm, bà vợ ông đều nhắc đi nhắc lại vô số lần. Kể cả khi nhắm chặt hai mắt ông cũng có thể nhớ rõ mồn một vết bớt lúc thằng bé còn nằm trong tã lót. Xưa nay ông vốn không cưỡng cầu. Ông cho rằng tất cả đều là mệnh, số phận đã định. Ông luôn nghĩ Nhị Lang chắc chắn đã chết từ lâu rồi, nên trước giờ chưa bao giờ ôm hy vọng!
Cứ vô vọng đi tìm, tìm được cũng tốt mà không tìm được cũng không sao…Mãi cho đến khi bệnh tình vợ ông ngày càng trầm trọng, nhất định phải tìm cho ra đứa bé này.
Cậu thiếu niên sắc mặt trắng bệnh, trên người đều là vết thương to nhỏ chồng chéo lên nhau. Nó xa mình bao nhiêu năm như thế, trải qua bao nhiêu khổ cực, chịu đựng bao nhiêu vất vả, mới có thể tìm đến đứng trước mặt mình. Thế mà, không biết bao nhiêu lần ông đã bỏ lỡ cơ hội gặp mặt thằng bé này, ông vẫn dửng dưng thờ ơ như thế…Lý Hoài An không ngờ mình có thể tìm lại được đứa con đã thất lạc! Nhưng ông cũng không ngờ, có một ngày mình tìm được, chỉ là một cái xác không hồn mà thôi!
Trải qua một cuộc bể dâu, mười năm đau đớn nay giờ còn đâu.
Vai Lý quận thủ run lên khe khẽ, lưng sụp xuống. Trong chớp mắt, thấy mình già đi. Trong chớp mắt, thấy mình là kẻ vô tình.
“Hôm ấy, chắc là nó muốn gặp tôi. . .”
Nhị Lang liều mạng đi tìm ông, bước đến gần ông hơn. Vậy mà kẻ làm cha này, lại nhắm mắt làm ngơ, mặc cho nó giãy dụa, cứ vậy nhìn nó quay người bỏ đi.
Quan phủ đến nơi thì đã quá muộn, không thể cứu mạng Lý Giang được nữa. Còn hung thủ giết người —— “Lý Tín!”
Trong mắt Lý quận thủ ngập tràn oán hận.
Tính cách ông lãnh đạm, ông quan sát tình hình, thế nên đối với đám lưu manh ở Cối Kê từ trước đến nay ông không muốn đuổi giết đến cùng. Nhưng vì ông nhân từ nên mới đổi lấy kết quả như ngày hôm nay!
Bỗng nhiên, Lý quận thủ đứng phắt dậy, xoay người bước đi. Ra khỏi phòng, nhìn thấy quan cai ngục đang đứng chờ ở bên ngoài, quát hỏi, “Lý Tín đâu? Nó bị nhốt ở đâu?”
Lý Tín bị giam ở sâu trong ngục tối, trong một phòng giam riêng biệt, tay chân đều được còng lại bằng xích sắt. Thái độ quản ngục đối với hắn rất đặc biệt. Thiếu niên đã bị tra tấn mấy ngày nay, nhưng quản ngục không dám để hắn ta chết. Quan trên vẫn đang chờ Lý Tín mở miệng, để tra hỏi vụ buôn lậu muối. Tuy nhiên, thiếu niên này xương cốt rắn rỏi, mấy tin tức tra được đều là chuyện tào lao, một chữ mấu chốt cũng không tra ra được.
Lúc này, hắn vừa mới bị tra tấn xong. Mấy ông cai ngục đều đi ăn cơm, để lại cậu thiếu niên đang thoi thóp nằm trong lao ngục.
Lý Tín dựa vào tường, ngồi trên đống rơm rạ xếp chồng, ngẩng đầu nhìn lên ô cửa trên tường. Ánh sáng từ ô cửa đó là nơi duy nhất giúp hắn phán đoán thời gian, là đêm hay là ngày, hắn đã ở đây bao lâu. Chút ánh sáng le lói trong nhà lao ẩm ướt, bụi đất nhảy múa giữa không trung. Nghe tiếng cãi vã của cai ngục và mấy phạm nhân khác bên tai, tiếng khóc lóc cầu xin tha thứ, cậu thiếu niên chỉ ngồi xếp bằng tại nơi lao ngục này.
Bộ quần áo phạm nhân trên người hắn đã thấm đẫm máu tươi. Từng vết máu loang lổ kéo dài, ai nhìn thấy cũng phải giật mình sửng sốt. Khuôn mặt hắn trắng bệch, khóe môi rớm máu, nhưng đôi mắt vẫn tịch mịch âm u, khiến cho người ta không thể đối đãi hắn như những tù nhân khác.
Lý Tín bình tĩnh đến mức khiến cho nhiều tên cai ngục phải tức điên: Đến bước này rồi còn ra vẻ ta đây cái đéo gì?
Thế nên, càng đánh càng mạnh tay, cực hình càng nặng thêm.
Lúc này, Lý Tín mới ngẩng đầu dựa vào tường, quan sát cách bố trí trong nhà lao giữa không gian hỗn loạn lên ngoài. Hắn từ từ suy nghĩ, mình nên làm thế nào để xử lý nguy hiểm lần này và trốn thoát khỏi đây. Dựa trên mức độ quan tâm của quan phủ đối với việc buôn lậu muối, hắn tự hỏi mình có thể đi đâu, hy vọng mấy anh em bên ngoài nhanh trí, hy vọng A Nam đã đi khỏi Cối Kê, đừng để quan phủ bắt được…
…
À còn Giang Tam Lang. Nếu Giang Chiếu Bạch đã biết hắn xảy ra chuyện thì sao. Nhưng Giang Chiếu Bạch vốn không có thế lực ở đây, lại không có giao tình gì với Lý quận thủ. Giang Chiếu Bạch ở tạm Cối Kê, lấy thân phận thường dân để giảng đạo, khai sáng cho lê dân bách tính. Giang Tam Lang muốn cứu hắn, chắc chỉ có Ve Ve là con đường duy nhất….
Nhớ đến Ve Ve. Lâu lắm rồi không thấy mình lảng vảng, chắc nàng ấy vui vẻ đến phát điên lên mất? Lúc vui vẻ như vậy, nàng có lo lắng cho mình chút nào không? Nàng có muốn cứu mình không? Hắn không cần nàng cứu, hắn chỉ mong nàng có thể vì hắn mà lo lắng một chút thôi. Lo lắng một chút là được rồi, hắn cũng không nỡ để nàng phải nhọc lòng lo nghĩ quá mức. Một cô gái vô lo vô nghĩ, mãi luôn trong sáng ngây thơ, là thứ hắn muốn bảo vệ nhất.
Hắn chỉ hy vọng nàng đi chậm một chút, đừng để đến khi mình thoát được ra ngoài rồi, nàng đã vội vàng gả cho người ta rồi. Đến lúc đó, không chừng hắn lại phải đi giết người mất…
Lý Tín vẫn một lòng một dạ thích nàng, mong nàng sống thật vui vẻ, không có gì phải sầu lo phiền não.
Tiếng bước chân nặng nề cắt ngang dòng suy nghĩ của Lý Tín.
Hắn nhướng mắt nhìn lên, thấy tên cai ngục mở cửa phòng giam. Lý quận thủ tối sầm mặt mũi đi đến. Cầm lấy thanh sắt trong chậu than, trong lúc thiếu niên ngẩng mặt lên bình tĩnh nhìn sang, thanh sắt trong tay Lý quận thủ, dí thẳng vào người thiếu niên —— “Tên khốn kiếp này!”
Mấy tiểu lại đi phía sau sợ hãi vô cùng, ngửi thấy mùi thịt người bị nướng cháy sau khi chạm vào thanh sắt, rồi nhìn sang khuôn mặt tái nhợt, đầm đìa mồ hôi của cậu thiếu niên. Mọi người đều thấy không đành lòng mà ngoảnh mặt đi.
Cơn giận của Lý quận thủ bùng phát, khiến cho Lý Tín phải đau đớn hét lên, tinh thần dù cứng rắn đến mấy cũng không thể nào chịu đựng nổi cực hình này, đau đến mức hôn mê bất tỉnh. Thấy cậu thiếu niên gục xuống, người đàn ông trung niên lại thấy hoang mang, trong lòng chua xót, không biết mình nên làm gì tiếp theo. Một lúc lâu sau, Lý quận thủ bình tĩnh lại, mới hỏi quan cai ngục, “Nó đã khai vụ buôn lậu muối thế nào chưa?”
“Nói được một ít, nhưng giả giả thật thật không biết đường nào mà lần” quan cai ngục bối rối nói “mấy chuyện quan trọng thì không chịu khai.”
“Mấy ngày rồi?”
“Năm ngày.”
Lý quận thủ im lặng hồi lâu, ngồi xổm xuống, vứt thanh sắt trong tay, cúi đầu chăm chú nhìn thiếu niên đang hôn mê. Ông lấy tay gạt sợi tóc trên mặt thiếu niên, nhìn thấy cả người hắn đều dính đầy máu me, cũng nhìn thấy gương mặt vô cùng bình phàm của hắn. Cha mẹ sinh ra hắn ta có vẻ mặt không quá khôi ngô, nhìn tổng thể khuôn mặt của cậu thiếu niên này, chính là một tướng mạo rất bình thường.
Lý quận thủ nhìn cậu, thầm nghĩ: Năm ngày, Lý Tín vẫn không phun ra chữ nào. Chịu cực hình nặng đến mức này mà cậu ta vẫn còn muốn bảo vệ đám anh em huynh đệ của hắn. Thiếu niên này cũng trong tầm độ tuổi mười bốn, mười lăm…So với Nhị Lang nhà ông, chắc tuổi tác không chênh nhau nhiều lắm.
Còn lâu mới đẹp bằng Nhị Lang nhà ông.
Nhưng phần bản lĩnh thì hơn hẳn Nhị Lang nhà ông.
Lý quận thủ trầm ngâm: Ông đến Cối Kê làm quan, từ lúc mới nhậm chức đã nghe danh Lý Tín. Ông cũng từng nhiều lần đánh nhau trực diện với hắn…Nhưng trước đó, ông chưa bao giờ thấy Nhị Lang nhà ông. Lý Tín là kẻ ác ôn, một người như thế, nếu dùng được thì dùng, còn không dùng được thì giết quách đi là tốt nhất.
Nếu từ đầu đến cuối, hắn đều không chịu khai, vậy thì…
“Giết. . .” Lời Lý quận thủ định nói đột ngột dừng lại.
Ông nghĩ đến Lý Giang, nghĩ đến đứa bé đã chết kia.
Lý Tín cũng trạc tuổi như thằng bé. Tuổi còn nhỏ như thế, cái gì cũng chưa biết rõ đã rơi vào vòng xoáy tàn khốc của thế gian bươn chải.
Lý quận thủ vươn tay đến khuôn mặt thiếu niên, tay sờ vết sẹo loang lổ máu trên mặt hắn run lên khe khẽ. Hắn không đành lòng nhìn thêm, đứng lên quay mặt đi chỗ khác.
“Quận thủ, anh nói. . . muốn giết Lý Tín phải không?” Quan cai ngục nhìn quận thủ nói được một nửa liền dừng lại, cẩn thận thăm dò ý của quận thủ.
Một lúc lâu sau, nghe giọng nói khàn khàn của Lý quận thủ vang lên, “Không có gì, các anh cứ tiếp tục tra khảo đi.”
Lòng dạ ông vốn hẹp hòi, ngoại trừ người nhà, ông rất ít khi quan tâm đến kẻ khác. Nhưng chính sự thờ ơ của ông nên mới hại chết Nhị Lang. Ông không muốn lại giết tiếp một đứa tuổi tác không khác tuổi Nhị Lang nhà ông là mấy…Ít nhất, không phải hôm nay.
Bên này, Văn Thiền nghe thị vệ báo cáo không nhìn thấy Lý Tín ở trong gian nhà kia. Nàng không muốn từ bỏ, lại đi sang các vùng lân cận tìm kiếm mà vẫn không có manh mối. Tiếp tục cử thị vệ đi thăm dò, thị vệ nói đám lưu manh xung quanh cũng biến mất không thấy tăm hơi, chỉ nghe nói sáng mấy hôm trước có một trận đánh nhau trong con hẻm nào đó. Cụ thể thế nào, cũng không biết rõ…
Văn Thiền rất thất vọng.
Thanh Trúc sờ khuôn mặt lạnh buốt, cứng đờ vì lạnh, hỏi, “Chúng ta về đi?”
Trong lòng Văn Thiền vẫn không muốn từ bỏ, bất đắc dĩ nói ‘ừ’, quay người lên xe ngưa. Xe ngựa chầm chậm rải bước về phủ quận thủ. Suốt dọc đường, Văn Thiền đều rầu rĩ không vui, mặc cho Thanh Trúc, thị tỳ trêu chọc nàng đủ kiểu, nàng vẫn cau mày, trên mặt không hiện ra nụ cười nào. Văn Thiền kéo tay Thanh Trúc, khuôn mặt rất đau khổ, tang thương, “Tôi nghĩ là do tôi nguyền rủa nên hắn mới chết!”
“. . .”
“Tôi nằm mơ thấy hắn chết!” Thiếu nữ nghẹn ngào, suốt mấy ngày dằn vặt, lúc này mới trút xuống thị nữ, “Trong giấc mơ cả người hắn đều là máu! Trước khi chết, hắn muốn nói lời từ biệt với tôi. Có lẽ hắn muốn thổ lộ tình cảm với tôi….Hắn ngốc như thế, có việc đấy mà cũng nói không xong.. . .”
“. . .” Thanh Trúc giật giật khóe miệng nói, ” cô nghĩ nhiều rồi. . .”
Không tìm thấy Lý Tín, công chủ rất đau lòng. Cô có thể coi công chủ nhà mình quá lương thiện không? Cô có thể không nghĩ nhiều sao?
Trong một khoảnh khắc nào đó, Thanh Trúc cảm thấy lần này Lý Tín mất tích là chuyện vô cùng tốt . . .
Nhưng Văn Thiền sắp khóc rồi.
Văn Thiền là thiếu nữ xinh xắn, cười lên trăm hoa đua nở, khóc thì vạn vật héo khô. Một cái nhăn mày của nàng, cũng dễ dàng khiến cho lòng người xao động. Lúc này, nàng khóc thút thít, hai vai run run. Thiếu nữ cúi đầu, đôi mắt đẫm lệ, không kìm được nước mắt mà rơi xuống. Như hồ nước tỏa sáng lấp lánh, mặt nước gợn sóng lăn tăn, dần dần gió nổi sóng xua nối gót theo nhau. Thanh Trúc chỉ nhìn nàng, trong lòng mềm nhũn, hận không thể móc tim đem cho Công chủ vui cười, chỉ cần nàng ấy đừng khóc. . .
Văn Thiền đang muốn khóc thì xe ngựa đột nhiên dừng lại. Đầu nàng va phải thành xe cái ‘cộc’, đập một cái liền ngẩn ra, nước mắt thi nhau rơi xuống. Đám thị tỳ không để ý đến bản thân, vội vàng chạy qua an ủi Công chủ. Công chủ Vũ Dương tức tối, đẩy mọi người ra hết, “Tránh ra!”
Khí thế nàng như vũ bão, đẩy cửa, nhảy xuống khỏi xe ngựa!
Nỗi nhớ mong khắc khoải, uất ức dằn vặt lúc trước không thể trút ra được, nay lại có cơ hội trút bỏ. Ai? Kẻ nào dám làm cho Công chủ Vũ Dương đập đầu? Để nàng đập đầu hóa ngốc luôn thì ai bồi thường nổi? Nàng muốn nhảy xuống xe ngựa, mắng chửi tên kia một trận xối xả biết tay. Nếu là đứa con nít, nàng cũng phải cho người treo lên đập cho no đòn mới hả giận…
Khuôn mặt nhỏ của Văn Thiền nổi giận, đối mặt với thiếu niên ngăn xe lại, đôi mắt đẹp trừng lên, chớp chớp, sóng nước mênh mông.
A Nam đứng trước xe ngựa, vô cùng sốt ruột, đầu không ngừng quay lại nhìn rương hòm bên ngoài ngõ nhỏ, sợ bị người phát hiện. Thấy Văn Thiên xuống xe, cậu thở phào một hơi, vội vàng nói, “Công chủ, tôi tên là A Nam, A Tín là…”
“Tôi biết anh ” Văn Thiền ngắt lời cậu, “Anh thường đi cùng Lý Tín.”
A Nam thoáng giật mình, miệng mấp máy, đang định nở nụ cười nhưng lại không cười nổi. Cậu vô cùng cay đắng quỳ xuống trước mặt Công chủ, “ Xin cô hãy cứu Lý Tín!”
Văn Thiền không hiểu được ý cậu ta.
A Nam nói ngắt quãng, nhiều thông tin sắp xếp lộn xộn,, “Đây đều là lỗi của tôi, là tôi giết A Giang, nhưng lại để cho A Tín chịu tội. A Tín bảo tôi trốn đi, nhưng tôi làm sao có thể đi được? Tôi trốn ở đây, hy vọng có thể cứu được A Tín… Sau đó tôi gặp được Giang Tam Lang… Anh ấy là người rất tốt. Tôi sợ quan phủ phát hiện nên trốn chui trốn nhủi khắp mọi nơi. Hôm qua, Giang Tam Lang gặp được tôi, liền giữ tôi lại. Anh ấy cử tên sai vặt đến trước gian nhà chúng tôi đã sống trước đây trông coi….Sau đó, tôi không có cách nào khác, vội đến đây cầu xin Công chủ…”
Cậu cầu xin Công chủ với đôi mắt tràn ngập hy vọng, “A Tín nói, cô là người có quyền có thế ở Trường An. Cô lại đang ở phủ quận thủ, ngay cả quận thủ cũng phải đối đãi với cô mấy phần cung kính! A Tín còn nói với tôi, cô là người thân của Lý quận thủ….Cô có thể ra tay cứu giúp A Tín không? Chỉ cần cô nói với Lý quận thủ một tiếng, quận thủ nhất định sẽ thả người! Chỉ cần cô cứu A Tín, cái thân này làm trâu làm ngựa tôi cũng báo đáp…”
Văn Thiền dán mắt vào cậu ta hồi lâu, cũng chưa kịp phản ứng lại. A Nam nói nhiều thông tin cùng lúc, nàng phải suy nghĩ mới hiểu chuyện gì đã xảy ra.
A Nam nghĩ Công chủ kiêu ngạo không chịu đồng ý cứu giúp, nên cầu xin càng thê thảm hơn. Đến mức Thanh Trúc và mấy thị tỳ khác đều bực bội, chê cậu ta làm mất mặt, chỉ muốn cậu ta nhanh đứng lên.
Một lúc lâu sau, trong lòng A Nam sắp tắt hy vọng, mới nghe được giọng nói mềm mại của Văn Thiền, “Tôi không muốn anh làm trâu làm ngựa.”
Ngay lập tức, A Nam chìm xuống vực sâu, trước mắt đều biến thành đen, vô cùng tuyệt vọng!
Sau đó, cậu nghe được câu tiếp theo của công chủ —— “Tôi muốn Lý Tín làm trâu làm ngựa cho tôi!”
Thiếu niên trợn to mắt không thể tin được, ngẩng đầu nhìn dung nhan mỹ lệ và cao quý của công chủ. Nàng, nàng, nàng đồng ý rồi?! Nàng nguyện ý xuất phủ cứu A Tín?!
Công chủ Vũ Dương bĩu môi, xoay người lên xe ngựa, phân phó người hầu, “Đến quan phủ. Tôi muốn đi xem tên Lý Tín kia đang bị giam ở chỗ nào, đã chết hay chưa.” Quay sang nói với A Nam vẻ ghét bỏ, “nếu hắn chết rồi, tôi sẽ vứt hắn ra đường cho chó ăn.”
Thanh Trúc ở bên cạnh hỏi nhỏ, “Cô lại muốn rủa hắn tiếp à?”
Văn Thiền: “. . .”
Ngoan ngoãn ngậm miệng.