Biểu ca thấy nàng đẹp mê say _Chương 29
Ve Ve, tôi muốn đem tất cả những gì tôi có, dâng hết cho em
Nhờ có sự xuất hiện của Ly Thạch, Lý Tín có thêm trợ lực lớn. Lý Tín đã đoán biết Ly Thạch có võ công từ lâu, nhưng tối nay Văn Thiền mới biết. Cái người lưng dài vai rộng, vóc dáng vạm vỡ cũng sẽ có võ công. Đời này, có lẽ do nàng thiếu hiểu biết nhưng nàng mới chỉ gặp một người có võ công tốt nhất chính là Lý Tín. Từ sau khi có Ly Thạch nhập bọn cùng Lý Tín, hai người hợp lực, càn quét hết mọi vật cản phía trước.
Một thanh niên, một thiếu niên chưa bao giờ hợp lực cùng nhau trước đây. Vậy mà đêm nay, họ cầm đao kiếm trên tay, dựa lưng vào nhau, để cô gái duy nhất Văn Thiền đứng ở giữa bảo vệ, không để vết máu nào vấy bẩn lên chiếc váy trắng của nàng.
Mái tóc thiếu nữ buông dài đến đầu gối, xõa tung đen nhánh cùng đôi mắt trong veo, ướt nước giống như vừa mới khóc xong, mang theo chút lo lắng sợ hãi nhìn hai vị bằng hữu tàn sát bốn phương.
Tiếng người thét gào ầm ĩ vang vọng khắp nơi, có dân làng trong thôn chạy trốn, có đám giặc cướp đuổi giết theo sau, còn có cả mấy tên thích khách áo đen giết người không chớp mắt. Lý Tín và Ly Thạch cùng chung tay hợp tác, lấy bọn họ làm trung tâm, tạo ra một vòng tròn tiến sâu vào đám đông.
Trong khả năng cho phép thế trận, họ cố gắng tập hợp tất cả người dân trong thôn đang chạy trốn, kéo vào vòng tròn càng nhiều càng tốt. Thiếu niên, thanh niên cùng chém giết xung quanh, Văn Thiền cũng ngơ ngác trong chốc lát mới lấy lại tinh thần, vẫy tay hô hào người dân tiến vào.
Vòng tròn của bọn họ tuy nhỏ nhưng lại tựa như dòng khí lượn sóng trong dải ngân hà vô tận. Dẫu gió mưa vần vũ, trước sau vẫn nghiến răng chịu đựng, không thể để vỡ trận.
Đêm dài vô tận, ai nấy đều mỏi mệt, không biết đến khi nào mới có thể chấm dứt toàn bộ chuyện hoang đường này.
“Quan binh đến rồi! Người quan phủ đến rồi!” Trong bóng tối, đột nhiên một tiếng hét chói tai từ xa vọng lại, báo cho mọi người biết.
Dân làng xôn xao, thoáng chốc ai nấy phấn khởi:
“Người quan phủ đến rồi? Thật tốt quá!”
“Ôi trời! Vậy là chúng ta được cứu rồi!”
“Huệ ơi! Huệ ơi! Con ở đâu?!”
Vỡ òa cảm xúc trào dâng, ai nấy đều dừng tay, bị tin tức này làm chấn kinh.
Nhưng Lý Tín và Ly Thạch gần như đồng thời thay đổi sắc mặt. Lý Tín nhìn về phía người đàn ông cao lớn với khuôn mặt phờ phạc, lưỡi đao trên tay đang rỉ máu: Tôi không muốn gặp quan phủ, bởi vì tôi đang bị truy nã, còn thêm tội bắt cóc Ve Ve nữa; Còn anh thì sợ cái gì?
Ly Thạch cũng ngạc nhiên nhìn sang chàng thiếu niên cùng lúc.
Ánh mắt hai người nhìn nhau, đi đến thống nhất chung: Chạy!
Tất nhiên Văn Thiền không suy nghĩ giống bọn họ.
Thân phận nàng là Công chủ, trời sinh nàng đối với các kiểu quan binh đều tràn đầy thiện cảm. Lúc này, bạn bè đều đã bị thương và kiệt sức, mắt thấy sắp tắt hy vọng, vậy mà đám quan binh vẫn nhẩn nha đến muộn! Thiếu nữ thở phào nhẹ nhõm, bước lên trước một bước vẫy tay, “Chúng tôi ở đây…này!”
Một bàn tay vươn đến từ phía sau, bịt miệng nàng lại. Một tay khác dính đầy máu me, luồn từ nách ra đến sau lưng nàng rồi ôm lấy, kéo cả người nàng vào trong lồng ngực. Thiếu nữ va phải ngực chàng thiếu niên, miệng thì bị hắn bịt lại, giãy giụa trừng mắt với hắn.
Bên tai nghe tiếng Lý Tín cười hì hì, “Suỵt! Đừng kêu lên!”
Văn Thiền: “……”
Á! Đây là cướp! Cướp!
Bản chất kẻ cướp của Lý Tín, vào thời điểm quan trọng, sẽ luôn vĩnh viễn trường tồn!
Văn Thiền vội nháy mắt, nhìn sang người đàn ông mũi cao, mắt sâu xin giúp đỡ: Cứu! Cứu tôi!
Ánh mắt Ly Thạch né tránh, không dám nhìn thẳng vào đôi mắt sáng ngời cả thiếu nữ, chỉ cúi đầu xuống, tập trung nhìn thi thể chất đầy dưới chân, nghiên cứu cấu tạo kỳ diệu của cơ thể con người.
Bầu không khí xung quanh cực kỳ hỗn loạn, có mấy tên cướp lẩn trốn tìm đường thoát thân, có cả dân làng ùn ùn như ong vỡ tổ, lao tới quan binh. Chỉ có mấy người bọn họ nổi bật giữa dòng người như kẻ ngoại tộc. Cánh tay Lý Tín ôm lấy thân hình bé nhỏ của Văn Thiền, cười cợt trước giãy dụa của cô, “Ngoan nào, Ve Ve. Chúng ta cũng đi thôi!”
Một lần nữa hắn lại dùng sức lực phi thường ôm nàng úp vào trong ngực.
Văn Thiền: “……”
Thả, thả tay ngay!
Chỗ hắn bấu tay vào, chính là ngực nàng, hắn đang chạm vào ngực nàng!
Hắn hoàn toàn không cảm nhận được gì!
Thân hình thiếu nữ mảnh mai, yếu ớt, bị thiếu niên vạm vỡ dùng cả cánh tay luồn ngang qua ngực nàng thành một vòng. Nàng mới dậy thì chưa lâu, đôi vú nho nhỏ tròn tròn, bị cánh tay thiếu niên ghì chặt xuyên qua lớp áo mùa đông.
So với việc xấu hổ, cảm giác đau nhói đến trước! Đầu vú ửng đỏ nhô lên, chỉ cần chạm nhẹ một cái liền trướng đau, nước mắt Văn Thiền rơi xuống từng giọt tí tách.
Đau đến mức thở hổn hển!
Thậm chí móc cả tim gan Lý Tín cũng dám!
Nhưng Lý Tín hoàn toàn không biết gì cả.
Không những không hiểu được nỗi đau của Văn Thiền mà còn cùng Ly Thạch trong ứng ngoại hợp, vác theo thiếu nữ, mặt đẫm nước mắt nhảy vào màn đêm tối tăm, dày đặc sương mù, dùng khinh công bước đi thoăn thoắt, thân mình nhẹ nhàng di chuyển, ra khỏi thôn làng.
……
Ba người đi lên một ngọn đồi gần đó. Ly Thạch đi trước dẫn đường, Lý Tín ôm Văn Thiền trong lồng ngực, bịt miệng nàng bước theo sau. Cả thanh niên và thiếu niên giống như đã rất quen với cuộc sống ở nơi hoang dã, chỉ cần nhìn qua địa thế liền tìm được một hang động phù hợp để nghỉ qua đêm.
Vừa bước vào động, Lý Tín thấy tay mình đau nhức, rên rỉ một tiếng rồi buông xuống, lúc này Văn Thiền nhảy ngay ra khỏi vòng tay của anh ta. Trong mắt Lý Tín, mấy động tác của Văn Thiền luôn luôn chậm chạp. Nhưng lúc này đây, Văn Thiền hết sức nhanh nhẹn, nhân cơ hội hắn thả lỏng, cắn phập vào lòng bàn tay hắn một cách tàn nhẫn. Chàng thiếu niên bị đau, còn Văn Thiền nhanh chóng nhảy xa ra khỏi đó.
Ánh mặt tràn ngập thù hận nhìn hắn.
Mái tóc dài của thiếu nữ xõa tung, mấy lọn tóc mai vương lên má, mắt mũi đỏ hoe, gò má cũng được nhuộm một màu đỏ rực. Nàng nhìn chằm chặp vào Lý Tín đầy hận thù, nhướng mày hét lên:“Anh tránh xa tôi ra!”
Lý Tín: “……”
Hắn nhìn thấy Văn Thiền thực sự rất tức giận.
Tức đến nỗi đôi mắt nàng đỏ bừng lên, vô cùng ướt át. Nhìn xuống một chút nữa, dọc theo chiếc cổ dài, nhìn thấy ngực nàng phập phồng dữ dội…. .Hít vào thở ra từng nhịp từng nhịp, giống như viên ngọc bích trắng, giống như cái bướu nhỏ xinh….Ánh mắt chàng thiếu niên tạm dừng ở nơi đó.
Văn Thiền duỗi tay ôm lấy ngực, che chắn khỏi cặp mắt đen tuyền của hắn, chặn cái nhìn đầy lạ kỳ của thiếu niên, đang dần trở nên ngây dại. Sau khi gườm đôi mắt hung dữ vào hắn, Văn Thiền tức đến mức mặt mũi đỏ bừng, khóe miệng run run không thốt nên lời, không thèm đoái hoài gì đến hai tên kia, tự tìm một góc, khoanh tay ngồi xuống, thu mình lại thành một khối, vùi đầu vào giữa hai chân.
Nhờ ánh trăng chiếu rọi, chàng thiếu niên nhìn lòng bàn tay bị nàng cắn. Một loạt dấu răng đều tăm tắp trông rất đáng yêu. Vứt bỏ chút tạp niệm dâng lên trong nháy mắt, hắn thầm nghĩ, răng Ve Ve sắc thật đấy.
Nhưng mà, nàng ấy nổi điên chỉ bởi vì hắn bịt miệng nàng, cấm nàng gọi quan binh sao? Mấy lần hắn cố tình trêu chọc, cũng không thấy nàng ấy tức giận đến độ như này…
Lý Tín thở dài, khoát tay, không thèm kiểm điểm lại bản thân, lại còn nghĩ đàn bà thật là phiền phức. Hắn vẫn thường kiêu căng ngang ngược, chưa bao giờ nhận sai với người khác. Trên đời này, chỉ có hắn đi bắt nạt người khác, chứ chưa có ai bắt nạt được hắn.
Nhưng mà…… Nghĩ đến chuyện đêm nay, vẻ mặt khác lạ trong đôi mắt thiếu niên dần dâng lên.
Mấy tên thích khách áo đen, đám giặc cướp phản loạn, quan binh, còn có cả người dân vô tội.
Từng việc, từng việc một, xâu chuỗi từng móc xích lại với nhau, sẽ mang đến kết quả khác biệt.
Mà hắn – Lý Tín chỉ là một kẻ đóng góp chút sức lực nhỏ nhoi trong đó, cũng không có ảnh hưởng gì lớn đối với toàn bộ sự việc phát sinh.
Không bảo vệ được người cần bảo vệ.
Việc muốn làm cũng làm không xong.
Lý Tín ngoảnh lại, nhìn thiếu nữ đang thu mình, nghiêng đầu qua một bên, sau đó lại đảo mắt nhìn thấy Ly Thạch đang dốc hết sức để rải bột quanh hang động để đuổi thú hoang… Giống như trận lũ quét kéo đến sông sâu, lần đầu tiên thiếu niên cảm thấy bất lực với bản thân.
Dù thế nào cũng không cam tâm!
……
Đêm khuya, Văn Thiền đã ngủ say, Ly Thạch ngủ ngoài hang động canh giữ. Còn Lý Tín ngồi xếp bằng, lưng dựa vào vách núi, không chợp mắt chút nào. Sau khi nghe được tiếng ngáy của người đàn ông, hắn lặng lẽ, đi vòng qua anh ta, bước ra khỏi hang động, tung người vào màn đêm tối tăm.
Chàng thiếu niên đứng sau tán cây trên đồi, nhìn xuống biển lửa uốn lượn dưới chân núi.
Đó là nơi thôn làng.
Giờ chỗ đó đang bốc cháy, cháy ngùn ngụt thành một vùng sáng lên trong đêm đen, đèn đuốc mờ mịt mà lòng bồn chồn lo lắng.
Lý Tín nhìn về phía thôn làng hồi lâu, nghĩ đến một số chuyện. Hắn mường tượng lại nhiều lần trong đầu những việc đã phát sinh trong đêm, tháo gỡ từng chút một và sắp xếp lại thành từng mối, tính toán đủ mọi khả năng.
Hắn thầm nghĩ: Mình tuyệt đối không cho phép chuyện như vậy xảy ra một lần nữa.
【 vận mệnh của mình, tuyệt đối không thể để người khác sắp đặt. Mình không thể để những việc ngoài ý muốn khống chế. 】
【 Những người mình muốn cứu, những việc mình muốn làm, hoàn toàn do mình quyết định. Mình tuyệt đối không bao giờ trông chờ vào may mắn! 】
……
Chàng thiếu niên mang hoài bão lớn lao, lúc này đây tài năng mới thực sự hiển hiện. Bên trong hang động lúc này, thiếu nữ ngủ mê man, đôi mày nhíu lại, mặc dù đã không ít lần đi theo Lý Tín, ngủ trong hang động, mà vẫn bó tay trước cuộc sống màn trời chiếu đất này.
Văn Thiền bị cơn ác mộng quấy nhiễu, khó chìm vào giấc ngủ sâu.
Nằm mơ thấy bầu vú hơi sưng đau.
Nàng vẫn giữ bí mật này mà không tiện nói ra, thậm chí trong mơ cũng trăn trở, thực sự khó chịu trong lòng.
Khuôn mặt xấu xa, tà khí dày đặc của chàng thiếu niên lại xuất hiện trong giấc mơ.
Ngồi xuống trước mặt nàng, mạnh mẽ ghì chặt nàng vào trong lồng ngực. Nàng bảo ‘đừng làm thế’ , hắn lại thờ ơ, tháo đai lưng nàng, vuốt ve nơi đầy đặn, đang nhô lên rồi luồn bàn tay vào trong…
Cơn ác mộng mang theo từng cơn gió lạnh, thiếu nữ bị cuốn vào cơn bão, hít thở khó khăn nhưng không thể tỉnh giấc.
……
Cuối cùng, Văn Thiền cũng bị giấc mộng đánh thức.
Sau khi tỉnh dậy, tim đập loạn xa, lưng áo ướt đẫm mồ hôi, tóc tai ướt nhẹp bết dính lên mặt.
Vầng trăng sáng vằng vặc chiếu lên đôi mi, đêm khuya yên tĩnh chỉ nghe được mỗi tiếng ngáy khò khò của anh chàng nọ, thiếu nữ vỗ ngực: May chỉ là mơ. Nếu Lý Tín…
Khoan đã!
Đột nhiên nàng thấy có gì đó không ổn!
Tư thế ngồi của nàng không đúng!
Thiếu nữ gập chân ngồi xuống, tay lại có ‘cái bàn’ đỡ. Đây không phải là tư thế trước khi đi giấc ngủ của nàng, mà là nằm kê trên ‘bàn con’, chìm vào giấc ngủ mê man. .
Mà “cái bàn” này…… Văn Thiền run run ngẩng đầu nhìn lên, nhìn thấy ánh trăng chiếu lên khuôn mặt Lý Tín. Khuôn mặt lạnh lùng, ngông nghênh của hắn dịu đi nhờ ánh trăng, bớt đi vẻ kiêu căng, nhiều thêm nét dịu dàng, ôn nhu.
Lý Tín cúi đầu nhìn nàng.
Văn Thiền kê đầu lên gối hắn ngủ.
Đã trễ thế này, mà đôi mắt hắn vẫn mở to, con ngươi tỉnh táo, không có chút buồn ngủ, không biết đang nghĩ đến cái gì. Sau khi nàng tỉnh giấc từ trong mộng, hắn liền cúi đầu nhìn nàng.
Tiếng ngáy của người đàn ông bên ngoài là của Ly Thạch. Đêm hôm khuya khoắt, thiếu niên cúi đầu, thiếu nữ ngẩng đầu, nhìn nhau.
Lý Tín nói, “Tôi thấy em ngủ không yên giấc nên giúp em đổi tư thế.”
Giọng nói của hắn đều đều, bình tĩnh.
Văn Thiền: “…… À.”
Nàng ngẩn người nhìn hắn, một phần vì Lý Tín thể hiện quá mức bình tĩnh, một phần vì ác mộng chuyển sang hiện thực, nàng đang băn khoăn không biết đây là mơ hay là thực, chưa phản ứng kịp. Nàng ngẩn ngơ ngẩng mặt lên, nhìn chàng thiếu niên Lý Tín đang cực kỳ bình tĩnh. Bởi vì hắn ta bình tĩnh quá mức, khiến cho nàng quên mất việc tránh ra – sao nàng lại ghé đầu lên gối hắn ngủ cơ chứ?
Bốn mắt nhìn nhau.
Mặt trăng soi bóng, ánh vàng dìu dịu chiếu xuống khoảnh đất ngay trước mặt họ. Văn Thiền thấy Lý Tín đờ đẫn, ngờ nghệch hỏi hắn: “Tại sao anh không ngủ? Anh đang nghĩ gì thế?”
Lý Tín không trả lời câu hỏi của nàng.
Nhưng giữa màn đêm tối tăm, hắn cúi xuống, đôi mắt thâm sâu như biển, lấp lánh trong đêm, đột nhiên nói một câu với Văn Thiền, “Ve Ve, tôi muốn đem tất cả những gì tôi có, dâng hết cho em.”
Văn Thiền bất ngờ không kịp phòng bị, nghe hắn buông một câu như thế, giật mình hoảng hốt. Nàng mờ mịt ngẩng đầu lên nhìn hắn, bối rối không biết nên phản ứng thế nào.
Lý Tín nhìn đăm đăm vào Văn Thiền. Trong tĩnh lặng, hắn ngửi thấy mùi hương trên cơ thể nàng, khiến hắn không khỏi si mê. Hắn nguyện lòng đem tất cả những gì hắn có, hiến dâng tất cả cho nàng. Hắn là chàng thiếu niên trẻ tuổi, ý hắn muốn nói chính là ‘tôi có gì, đều sẽ chia sẻ với em’. Không cầu báo đáp, không cầu trả ơn. ‘Nếu em có điều gì không vui hoặc không thoải mái, nói cho tôi biết, tôi có thể giúp em hoàn thành, giúp em xử lý.’
Hắn mang một trái tim chân thành đem đến trước mặt nàng!
Văn Thiền luống cuống chân tay, nét mặt bình thản, ánh mắt trầm xuống. Đang không biết nên làm thế nào để xua tan cái ý nghĩ chết người này của hắn, thì thấy hắn ta mỉm cười, có phần vô lại, “Nhưng tôi chả có gì.”
Văn Thiền ngừng suy nghĩ linh tinh, nàng cụp mắt xuống, lặng lẽ nhìn bàn tay thon dài của Lý Tín đang đặt trên đầu gối mình. Trong tình cảnh này, lời Lý Tín nói ra thật khiến người ta cảm thấy chua xót trong lòng. Như thể trời sinh hắn nên có hết thảy mọi thứ trong tay.
Nhưng nàng biết Lý Tín, cái gì cũng không có.
Hắn có bản lĩnh đầy mình nhưng lại không chịu khuất phục ai. Đường hắn đi, cả đời nàng sẽ không đến gần chỗ đó. Nàng không muốn đến gần thế giới của hắn, thậm chí nàng cũng không bao giờ muốn tìm hiểu về thế giới của Lý Tín.
Lý Tín đối với nàng thật tốt.
Nhưng mà……
…… Bọn họ không cùng một thế giới.
Kỳ vọng của Văn Thiền đối với phu quân trong tương lai, vẫn luôn là người như Giang Tam Lang. Sinh ra có tướng mạo đường hoàng, tài năng học vấn đều tinh thông, thân phận, địa vị, danh vọng – tất cả đều có. Đó chính là chàng trai tiếng tăm lừng lẫy khắp Trường An, là người khiến cho bao cung tần mỹ nữ ở Trường An chạy theo như vịt*.
[*] 趋之若鹜 chạy theo như vịt là một ẩn dụ cho việc nhiều người tranh nhau đuổi theo cái gì đó.
Lý Tín lấy gì mà sánh bằng?
Văn Thiền phải gả cho phu quân tuyệt vời nhất, làm cô Công chủ vô lo vô nghĩ. Mong muốn của nàng chỉ có Giang Tam Lam mới có thể đáp ứng được.
Lý Tín không thể.
Lý Tín yêu nàng. Nhưng mà Văn Thiền yêu nhất, trước sau chỉ có chính bản thân mình.
Nghe Lý Tín thật thà tự phân tích bản thân, Văn Thiền cảm thấy đắng lòng.
Đôi mắt nàng trở nên dịu dàng, ấm áp trong đêm. Nàng than thở trong lòng, chàng trai thích nàng, dù đi đến đâu cũng nhiều như thế. Mấy lời tình ý của Lý Tín rất bùi tai, suýt chút nữa khiến nàng động lòng. May mà vẫn chưa rung động quá nhiều….Để nàng nghĩ một lý do từ chối khéo léo, thuyết phục Lý Tín từ bỏ đi thôi.
Văn Thiền vừa định nói, liền thấy Lý Tín chầm chậm mở lời: “Nhưng không sao, không sớm thì muộn tôi cũng sẽ có được tất cả.”
Văn Thiền nhướng mày, mím môi lại, không bật thành tiếng.
Nàng định nói mấy lời an ủi, nhưng đối với sự tự tin mạnh mẽ của Lý Tín thì sẽ trở nên đơn điệu khô khan.
Nhưng trái tim nàng rung lên mãnh liệt, trong lòng lại trào dâng một cảm xúc khác khiến nàng ngẩn ngơ nhìn hắn.
Tim đập nhanh dữ dội như muốn bay ra khỏi lồng ngực. Thiếu nữ nhìn không chớp mắt, dán mắt vào thiếu niên có tướng mạo vô cùng bình thường này.
Lý Tín trông quá đỗi bình thường.
Có vứt trong đám đông, nàng chắc chắn tìm không ra.
Nhưng mà hắn lại quá khác biệt.
Nếu vứt trong đám đông, nàng dám chắc có thể nhận ra hắn.
Văn Thiền chưa bao giờ được gặp lang quân nào tự biết thân biết phận mà vẫn tự tin như thế. Lý Tín rất khác biệt, giữa đêm khuya ấy, hắn ta khoan được một lỗ trên trái tim sắt đá của Văn Thiền rồi chui vào đó. Cùng lúc đó, tình ý dào dạt dâng trào như dòng suối, chầm chậm chảy xuôi theo dòng lúc nào không hay.
Chắc chắn sẽ có chuyện gì đó xảy ra.
Lý Tín vươn tay nắm lấy cổ tay Văn Thiền, tươi cười rạng rỡ, phát ra loại dụ hoặc đê mê khiến cho người ta đỏ mặt thêm lần nữa. Hắn vuốt ve khuôn mặt thiếu nữ, cười rộ lên, vô cùng tin tưởng bản thân, “Ve Ve, tôi đã hạ quyết tâm. Con đường tạo phản thật sự có thể đi được.”
“……!” Văn Thiền đồng cảm không nổi nữa, trợn to hai mắt, vẻ mặt hoài nghi nhìn hắn.
Tạo… tạo… tạo… phản?!
Cái gì kích thích tên cướp Lý Tín thế này? Hắn đang do dự sao lại đột ngột đưa ra cái quyết định táo tợn như vậy?
Tất nhiên là quyền thế, địa vị, lợi ích.
Ve Ve không phải do hắn cứu.
Mà là do quan phủ cứu.
Nếu mãi sau mà không có binh lính quan phủ chạy đến, Lý Tín nghĩ, nếu hai bên cùng tấn công, hắn không có cách nào bảo vệ dân làng, bảo vệ Ve Ve. Hắn chỉ có thể bảo vệ một trong hai, mà với kết quả này, chỉ chứng minh thêm sự kém cỏi của hắn. Và hắn cũng không hài lòng.
Chàng thiếu niên không thể kiểm soát mọi thứ trong phạm vi cho phép của bản thân, thực sự thất vọng vì chuyện này. Nhưng hắn không bao giờ nản lòng, cũng không bao giờ nghi ngờ bản thân. Hắn chuyển hướng, kiên quyết chọn lựa một con đường ngoằn ngoèo rồi bước lên.
“Không được!” Văn Thiền buột miệng thốt ra, “Anh chơi với lửa! Nếu anh làm như vậy, tôi chắc chắn sẽ đến quan phủ tố giác anh.”
Lý Tín ‘hừ’ một tiếng, nhướng đôi mày cao lên, không thèm để ý đến lời uy hiếp của nàng, bản tính bất cần đời của mấy tên lưu manh lại bộc phát —— “Báo đi! Tôi lại sợ em đi báo quan? Em có giỏi thì đi khắp thiên hạ mà thông báo!” Cười giễu cợt một phen, lông mày đen dày thanh mảnh ngạo nghễ nhìn nàng coi thường, “Em cũng có cái bản lĩnh ấy à. Em nói xem?”
Văn Thiền bị bộ dáng tự cao tự đại của hắn làm cho tức chết mất, nhảy dựng lên, gườm gườm nhìn Lý Tín. Nếu nàng bóp chết được hắn, nàng sẽ bóp hắn chết cho xong! Nếu nàng có thể cùng hắn đồng quy vu tận, vậy thì cùng hắn đồng quy vu tận luôn đi!
[*] Đồng quy vu tận: Cùng chết chung
Chàng thiếu niên duỗi lưng, còn trưng cái mặt cười, “Được rồi. Em ngủ đi. Tôi đi ra ngoài xem người quan phủ đã đi chưa?
Hắn hừng hực khí thế bước tới, Văn Thiền thẫn thờ mà nhường chỗ cho hắn, nhưng nàng đâu còn tâm trí mà ngủ nữa!
…… Lý Tín đúng là cái gậy khuấy phân!
[*] Gậy khuấy phân ban đầu là một loại que được người nông dân dùng để khuấy phân, mục đích là trộn đều phân người đã lắng và dùng để tưới cho cây trồng, đặc biệt là cây rau, mọi loại cây trồng đều phụ thuộc vào phân bón. Ám chỉ những người hay quấy nhiễu, gây xích mích, làm hỏng chuyện tốt của người khác, làm người khác chán ghét.
Cứ như vậy, ôm một bầu tâm sự, một đêm trôi qua.
Ngày hôm sau, một số người thức dậy rất sớm. Lý Tín chỉ ngủ một lúc, cả đêm lăn qua lộn lại. Mái tóc đen nhánh của Văn Thiền đã được chải lại búi bằng cây trâm, rồi vào hồ nước trong núi rửa mặt nhưng vẫn phờ phạc ỉu xìu. Ly Thạch thì ngược lại, là người tràn đầy tinh lực nhất trong số họ. Sáng mới tinh mơ, Lý Tín mang theo cả người đẫm sương đêm trở về từ bên ngoài. Chàng thiếu niên đưa cho mọi người chút quả dại trong núi lót dạ, sau đó thuận miệng tán gẫu với mọi người, đám quan binh đã rút, chúng ta an toàn rồi.
Văn Thiền lạnh lùng ‘hừ’ một tiếng: An toàn? Vốn dĩ nàng rất an toàn! Đi theo hắn, mới không an toàn ấy!
Tên điên này…… Là phần tử tạo phản cuồng nhiệt!
Lý Tín không để tâm đến khuôn mặt viết to mấy chữ của Văn Thiền lúc sáng sớm ‘Tôi không vui, đến dỗ tôi đi”, thay vào đó lại rất hồ hởi, nhiệt tình nói chuyện với Ly Thạch, “Anh Ly Thạch! Cảm tạ anh đã tương trợ tối qua. Nếu không tôi và Ve Ve thực sự không biết sẽ xảy ra chuyện gì.”
Văn Thiền hừ một cái thật to: Chỉ có anh! Chỉ có anh mới không biết sẽ xảy ra chuyện gì ấy!
Lý Tín vẫn phớt lờ vẻ cáu gắt của nàng như trước.
Ly Thạch im lặng, nhìn Văn Thiền đầy lo lắng, nở nụ cười gượng gạo với Lý Tín. Hắn nhìn thiếu niên đang cười nói vui vẻ trước mặt, trong lòng cảnh giác, hắn biết sau chuyện tối qua, lộ ra rất nhiều sơ hở. Chỉ e Lý Tín đã phát hiện ra được, bắt đầu thăm dò hắn. Hắn nên thêu dệt thế nào đây….
Lý Tín nhướng mày, “Anh Ly Thạch là người Man tộc phải không?”
Ly Thạch đột nhiên ngẩng đầu, cả người đằng đằng sát khí, trong mắt hiện lên vẻ sắc lạnh, nhìn thẳng vào thiếu niên!
Vẻ mặt Lý Tín vẫn bâng quơ, đầy ý cười trên mặt, một chút sợ hãi hiện lên trên mặt cũng không có.
“Gì cơ?!” Tên khốn họ Lý này thực sự quá tự cao tự đại, Văn Thiền chờ người đến an ủi, dỗ dành mà người ta không thèm để ý đến nàng. Nàng đang tính dù có chết cũng không nói một lời, chỉ đợi bàn luận với Lý Tín chuyện làm phản! Trước khi đạt được ý nguyện, lần đầu tiên bên tai nghe được “Người Man tộc”.
Văn Thiền không thể ngồi yên, đứng lên, quả quyết đứng sau Lý Tín, dùng ánh mắt hoài nghi nhìn người đàn ông cao lớn đối diện.
Trong nháy mắt, hai bên phân chia phe cánh.
Đôi mắt Ly Thạch chợt co lại, hai tay nắm đấm lại, quai hàm nghiến chặt.
Văn Thiền nghiêm túc nhìn hắn đánh giá: Đúng rồi! Mũi cao, mắt sâu, dáng người cao ráo. Đặc điểm của người Man tộc trên người Ly Thạch không được rõ nét lắm. Cả người hắn ăn mặc theo phong cách Đại Sở, lại không nói năng gì, tướng mạo của hắn có thể hiểu là chàng trai anh tuấn, khôi ngô. Nhưng khi Lý Tín vạch trần, nhìn Ly Thạch mới cảm thấy có chút giống…
Lý Tín thấy mọi người căng thẳng vẫn cảm thấy như thường, tiếp tục cưới nói tán gẫu với Ly Thạch, “Anh đừng lo lắng. Đêm qua chúng ta vừa đồng sinh cộng tử với nhau, dù anh là người ngoại tộc nhưng vẫn luôn là bạn bè của tôi và Ve Ve. Ve Ve, đúng không?”
Ve Ve không thèm để ý đến hắn.
Nhưng vì Ly Thạch nhìn nàng, ánh mắt tràn ngập mong chờ.
Văn Thiền uất nghẹn hồi lâu, mới nở nụ cười với Ly Thạch, “Đúng đó, anh Ly Thạch ạ!”
Thiếu nữ có đôi mày bờ mi đen bóng như màu lông quạ, đối mặt với hai chàng trai mặt mũi lấm lem, trông nàng sạch sẽ thanh tao quả thực không giống như đang đi trốn. Đôi mắt trong veo như nước mang theo vẻ mặt đầy khích lệ, khiến Ly Thạch nở nụ cười trên mặt, buông lỏng thân mình. Mà Lý Tín nghiêng đầu nhìn sang, thầm nghĩ: Hóa ra Ve Ve bạc tình, không chỉ nhằm vào mỗi hắn. Nàng nở nụ cười gượng gạo với Ly Thạch, nhưng người lại bám sát vào mình.
Ly Thạch đã hoàn toàn bị lừa.
Thiếu niên cong khóe miệng lên: Cô nương xinh đẹp cũng sẽ lừa người, đó chính là Văn Thiền.
Còn hắn đương nhiên sẽ bảo vệ Văn Thiền.
Lý Tín vẫn tươi cười nhiệt tình, “Vậy thì anh chắc không phải bị câm đúng không? Tối hôm qua, tôi có nghe loáng thoáng tiếng sát thủ áo đen nói vài câu khó hiểu. Lúc đó, tôi cũng không để ý lắm. Nhưng sau đó mới nghĩ lại, đó chắc là tiếng Man tộc.”
“Năm, trở về, à!” Trong ánh mắt mở to của Văn Thiền, Ly Thạch khó khăn phun ra vài chữ Hán.
Văn Thiền mờ mịt, “Anh đang nói gì?”
Ly Thạch đổ đầy mồ hôi trên sống mũi, đang muốn khoa tay múa chân diễn tả Lý Tín thản nhiên nói, “Anh ta nói anh ta có thể nói chuyện.”
Văn Thiền: “……”
Ly Thạch cũng rất ngạc nhiên, không ngờ mỗi ngày Văn Thiền đều giao tiếp với anh ta bằng tay, mà lại nghe không hiểu mấy câu tiếng nước Sở mà anh ta vừa nói. Nhưng cái người chưa bao giờ dùng ngôn ngữ ký hiệu nói chuyện với anh ta như Lý Tín, vừa vất vả vừa phun ra mấy chữ, ấy vậy mà lại nghe hiểu được anh ta đang nói gì.
Thiếu niên cuồng cũng có vốn liếng!
Là như vậy đấy.
Trước vẻ mặt ôn hòa của Lý Tín, Ly Thạch trúc trắc kể cho bọn một câu chuyện xưa cũ ——
Tên thật của anh chàng dị tộc này gọi là Hách Liên Ly Thạch. Ông nội bệnh nặng qua đời, mà anh ta lại là đứa cháu được ông yêu thương nhất, một đám con cháu tranh cướp gia sản. Vì muốn uy hiếp cha Hách Liên Ly Thạch, có mấy chú bác muốn bắt cóc Ly Thạch, ép người anh em máu mủ ruột rà từ bỏ gia sản. Hách Liên Ly Thạch bị đuổi giết, một đường chạy trốn đi thẳng đến đây. Vốn tưởng đã cắt đuôi được mấy tên thích khách đó, nhưng không ngờ, bọn chúng vẫn tìm được anh ta.
Ánh nắng chiếu lên chàng trai trẻ đang đứng một góc bên ngoài cửa hang, trúc trắc kể lại câu chuyện của mình. Anh ta cúi đầu, có chút lo lắng nhìn Văn Thiền, rồi xin lỗi hai người họ.
Ngược lại, Văn Thiền không lên tiếng, nàng đang thất thần.
Nàng thấy Lý Tín và Hách Liên Ly Thạch cùng nói chuyện, luôn cảm thấy có gì đó không hợp lý, dệt thành một tấm lưới, kín mít không có chút sơ hở. Nhưng trên tấm lưới được đan kín kẽ này, rốt cuộc chỗ nào không đúng, nàng nghĩ mãi không ra.
Chỉ nghe Lý Tín gật đầu đồng tình đáp lại, “Hóa ra là thế, anh cũng là bất đắc dĩ.”
Hách Liên Ly Thạch lắc đầu, thở dài.
Hai người thở ngắn than dài một hồi.
Văn Thiền nhìn chằm chằm Lý Tín, nhìn hắn hạ mắt xuống, lông mi dày che khuất bóng đen trong đôi mắt. Thiếu niên vừa thuận miệng nói chuyện, vừa suy nghĩ gì đó. Đột nhiên, lúc thiếu niên nói chuyện với Hách Liên Ly Thạch, Văn Thiền nhìn thấy khóe miệng hắn lộ ra nụ cười quái gở, giễu cợt. Trong nháy mắt đó, Lý Tín liền ra tay.
Chàng thiếu niên vung tay đánh một chưởng, đối phương ở khoảng cách gần không có chút phòng bị, sức mạnh như sấm chuyển sét vang hướng về phía Hách Liên Ly Thạch. Hạch Liên Ly Thạch vươn tay ra cản, nhưng vẫn bị thiếu niên đánh bất ngờ trở tay không kịp, đẩy anh ta bay ra xa.
Đồng tử Văn Thiền co lại: Đúng! Chính là điểm này không đúng!
Lý Tín mà nàng biết rất ngạo mạn, ngông cuồng. Hắn sẽ bình thản đối đáp với mọi người xung quanh. Hắn không phải là kẻ thờ ơ lạnh nhạt với người, nhưng hắn cũng không phải cái loại sẽ nhiệt tình giao du với kẻ khác.
Từ trước đến nay, Lý Tín đều tiêu diêu tự tại tùy ý mà làm, bản tính của hắn không bao giờ có hai chữ ‘nhiệt tình’. Trời sinh Lý Tín không có cái loại phẩm chất gọi là ấm áp như gió xuân.
Mỗi lần hắn trưng vẻ mặt ôn hòa hay nghiêm túc, tỉ mỉ lắng nghe ai đó nói chuyện….Điều đó có nghĩa là hắn ta đang tính toán gì đó, đang ủ mưu xem nhận được gì từ kẻ đó. Hắn lặng im quan sát, ít bày tỏ cảm xúc, chỉ cần không để ý một chút thì kẻ đó đã bị hắn tính kế rồi.
Bịch!
Ly Thạch bị thiếu niên tung một chưởng, bay đập vào tảng đá phía đối diện. Đất đá trên núi ào ào rơi xuống, người nọ ngẩng đầu, ánh mắt bình tĩnh. Mặt dính bụi đất lem luốc, không biết tiếp theo nên phản ứng thế nào, chỉ có thể vẻ mặt thay đổi trong chốc lát của Lý Tín. Ngực anh ta trở nên nặng nề, nôn ra búng máu rồi thở hổn hển, thốt ra vài lời tiếng Man tộc.
Lý Tín mỉm cười, “Tôi không nghe rõ lắm, nhưng đại khái tôi đoán được, anh muốn hỏi vì sao tôi lại đánh anh phải không? Chuyện đơn giản. Anh chắc là đã quên, Đại Sở và Man Tộc đã giao chiến nhiều năm. Anh là một người Man tộc, chạy trốn thì thôi không nói đến, nhưng có thể chạy một đường từ Bắc Hoang* đến Giang Nam xa xôi… Tôi không tin. Anh nói anh không có mục đích nào khác, tôi đâu có ngu?”
[*] 北荒 khu vực cực kỳ hoang vắng, cằn cỗi ở phía bắc, nơi các dân tộc thiểu số sinh sống
Hách Liên Ly Thạch trừng mắt với chàng thiếu niên này, đôi tay rỉ máu thành từng giọt thấm ướt qua ống tay áo siết chặt một lần nữa, anh ta thét lên nói một câu.
Văn Thiền căng thẳng hỏi Lý Tín, “Anh ta nói gì?”
Lý Tín nói, “Nghe không hiểu, đánh rồi nói tiếp.”
Văn Thiền: “……”
Chàng thiếu niên tung mình nhảy lên cao, biến thành một tàn ảnh lao vun vút tới chàng thiếu niên đang ho khan không ngừng.
[*] Khi vận tốc của mắt bắt được vật chuyển động không nhanh bằng vận tốc chuyển động của chính vật thì mắt không nhìn rõ được vị trí của vật đang chuyển động.Tuy nhiên do tác dụng của tính bền của thị lực nên mắt có thể xem ảnh về vị trí trước đó của vật. Loại ảnh này được gọi là tàn ảnh.
Tối hôm qua, hai người còn vai kề vai chiến đấu mà lúc này đang vung tay đánh nhau tàn sát nhau trong không gian chật chội này đây. Tảng đá trên đầu rơi xuống ào ạt, Văn Thiền vội vàng dựa sát vào vách đá, kiễng chân nhìn hai người bọn họ đánh nhau một mạch ra khỏi hang động. Nàng cắn môi, quan sát cuộc chiến.
Nàng cảm nhận Ly Thạch không phải người xấu.
Có lẽ không có ý đồ gì xấu.
Nhưng mà Lý Tín nói đúng.
Mặc dù luôn đối nghịch với Lý Tín, nhưng với chuyện lần này, Văn Thiền ủng hộ triều đình Đại Sở, nàng kiên quyết đứng bên phe Lý Tín.
Nàng ôm ngực quan sát, chàng thanh niên đã bị thương, võ công không có nhiều biến hóa, chiêu thức bài bản, rắn rỏi; còn chàng thiếu niên tiến lên trước mấy bước, thân mình linh hoạt hơn rất nhiều, khí thế toát ra vô cùng mạnh mẽ, tựa như rồng ẩn mình bơi lội trong nước, ngạo nghễ vô song. Văn Thiền không am hiểu võ thuật, nhưng nàng có thể nhận ra, Lý Tín đang áp đảo đối phương.
Mãi đến khi, một tiếng ‘phập’ vang lên, một đám phi tiêu bay đến từ nơi nào không biết nhằm vào Lý Tín. Đôi mắt thiếu niên lạnh lẽo, vốn một tay đang sắp chém đến cổ Ly Thạch rồi, nhưng phi tiêu bay đến, Ly Thạch lập tức với vươn tay đánh lại. Thiếu niên không còn cách nào khác, chỉ có thể xoay người lùi ra sau, trở về cạnh Văn Thiền, ôm lấy eo thiếu nữ, kéo nàng nhảy lên cao, chân dẫm lên mỏm đá, tán cây, né tránh phi tiêu đang lao đến.
Hơn mười tên áo đen từ trong rừng nhảy ra!
……
Cùng lúc đó, tại nha môn thị trấn Từ Châu, quan phủ đang bận rộn xử lý vụ bạo loạn tối qua, đang chào đón một vị khách có thân phận cao quý. Quan lớn đích thân ra mặt, nhìn một đoàn trai tráng mặc trang phục thị vệ, võ nghệ bất phàm. Các thị vệ rút tấm thẻ bên hông, chứng minh thân phận của mình. Quan lớn kích động đến phát run, thực kính nể —— nhân vật lớn đến từ Trường An! Còn đến tận biên giới Từ Châu! Làm sao có thể!
Người dẫn đầu lấy một bức họa bằng lụa mở ra, lời ít ý nhiều, “Công chủ Vũ Dương và thiếu niên này đi cùng nhau, chúng tôi không cẩn thận lạc mất bọn họ. Tôi thấy có tin báo, Công chủ đã xuất hiện đâu đó ở gần đây, ông cho người đi thăm dò xem.” Tất nhiên, hắn sẽ không nói rõ Công chủ bị cướp đi rồi.
Tay viên quan lớn run run nâng niu bức tranh lụa vô cùng quý giá này, thấy được bút lực tinh tế vẽ chân dung đôi nam nữ trên bức họa.
Một người tướng mạo giống như dân chúng bình phàm.
Một trưởng làng đến cùng quan phủ báo cáo sự tình tối qua, ông ta vô tình nhìn thấy bức chân dung và ngạc nhiên nói: “Tôi nhận ra bọn họ! Bọn họ đã ở đó đêm qua!”
Đám hộ vệ đồng loạt nhìn lại, “Dẫn đường!”
“Mời chư vị đi lối này……”
Lời Editor: Cái chương này 15 page lận. Dài muốn khóc luôn cả nhà ạ.
Hấp dẫn quá nàng ơi… Cứ tưởng đã sắp mở gút rồi thì gút khác lại xuất hiện, lại khiến người đọc lại cuốn theo. Và dù chương này rất dài nhưng đọc xong vẫn thấy thòm thèm muốn đọc nữa…😍
Mình làm chương này mà thấy ưng anh Lý Tín quá đi, tác giả viết tâm lý nhân vật cả anh lẫn chị hay quá. Đọc cái chương này thấy sướng rân. Mấy ai yêu được như Lý Tín nhờ.
Đúng rồi, anh này đúng kiểu: gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn, rất có khí chất. Lại nữa, lăn lộn giang hồ chỉ cho anh con mắt tinh đời, cách xử lí tình huống thông minh, nhanh nhạy, thoáng qua là biết ai bạn, ai thù, nhưng trái tim yêu vẫn thuần khiết, vô cùng trong sáng. Đôi này rất đáng yêu!