Review Chiêu Hề Cựu Thảo – Mực còn chưa ráo, sách đã cũ.
Chiêu Hề Cự Thảo – Thư Hải Thương Sinh, xuất bản 2015, gồm 12 chương dài và 3 ngoại truyện.
Hề Sơn quân thiên
Phù Tô: Là trai hay gái?
Hề Sơn quân: Vừa trai vừa gái, vừa cái vừa đực, vừa người vừa thú.
Phù Tô: Đá tinh hay cây tinh?
Hề Sơn quân: Đoán đi
Phù Tô: Sinh con được không?
Hề Sơn quân: Ờ thì chắc là … Có đi?
Phù Tô: Nhà có mấy người, mấy mẫu đất, mẹ cha anh cả có còn không?
Hề Sơn quân: Nhà có 383 miệng khỉ, mỗi đứa đẹp không giống người thường, tung hoành một tòa núi, mẹ cha anh cả sớm chết ráo.
Phù Tô: Công đức kiếp trước kiếp này ra làm sao?
Hề Sơn quân: Kiếp trước là một đứa ba tấc đinh, kiếp này làm một đại yêu tinh, kiếp sau một làn khói, treo chân trời. Ờ thì làm bậy ba trăm năm, chuyên trị chưng nấu thịt người.
Phù Tô: Cô có thể không cưới quân được không?
Hề Sơn quân: Chàng nói xem, món điểm tâm nhỏ ?
Phù Tô thiên
Hề Sơn quân: Ta có một vị công tử tướng công, có thể ăn có thể chạy lại hay ngây người, để ăn để ấm giường việc nào dùng cũng tốt, cực kì tuyệt diệu.
Phù Tô: Tướng công nàng ở đâu.
Hề Sơn quân: Ta có một vị công tử tướng công, kiếp trước là thiếu niên vang danh thiên hạ, chưa kịp nhược quán mà đã trắng xương, chết đi rồi hóa thành một vì sao, cho nên ta thường ngóng lên bầu trời.
Phù Tô: Tướng công nàng ở đâu.
Hề Sơn quân: Ta có một vị công tử tướng công, gạt ta nói rằng làm tảng đá mới là vui nhất nhân gian. Khi ta hóa thành một tảng đá kiếp này, nhìn thư sinh sơn tặc đi qua núi năm này qua năm khác nha, thế mà cũng chẳng đợi được tướng công.
Phù Tô: Tướng công nàng ở đâu.
Hề Sơn quân: Ta có một vị công tử tướng công, cũng chẳng chịu thừa nhận là tướng công của ta.
Phù tô: = = .
—————–
“Ta chết, ai tới thay ta?”
“Ngươi có thể thay thế vạn người, thiên tử cũng có vạn người có thể thay thế ngươi.”
“Ta chết, ai khóc ta?”
“Cha mẹ ngươi không khóc, huynh trưởng ngươi không khóc, người đó vì ngươi nghẹn ngào ba mươi ngày sau đó cũng dần dần bình tâm trở lại.”
“Ta chết, ai tới tế ta?”
“Mộ ngươi phơi nắng dã suốt ba mươi năm, hứng gió rét suốt ba mươi năm, tắm mưa tuyết suốt ba mươi năm, bên đường có một bà ăn mày không đành lòng, đã cúng cho ngươi một chén cơm.”
Ta rũ mắt xuống, người lại nói: “Ngươi vẫn còn có kiếp sau, có lẽ thời vận cũng chẳng khá hơn, nhưng có một người muốn cho ngươi cơ hội.”
Ta không trả lời, người lại nói tiếp: “Người này phải trả lời đúng câu hỏi của ta, mới có thể cứu ngươi.”
Cảm thấy có chút thú vị, ta liền hỏi, câu hỏi gì?
“Đều là câu hỏi lựa chọn, ngươi không cần phải biết. Ngươi có thể đi tới nơi này, nghĩa là trong thâm tâm vẫn còn chuyện chưa đành lòng, vẫn còn có hy vọng. Nếu như không trừ nó đi, ngược lại là mầm họa. Vậy đi, ngươi nói ra, ta cùng ngươi hóa giải.”
Ta hơi hơi mờ mịt, hồi lâu mới thở dài, phất tay nói: “Nhà ta có một người bạn nhỏ, còn chưa nên người mà ta đã ra đi, trong lòng cảm thấy thực chua xót. Ngoài ra, ta cả đời chỉ tính toán một việc lớn, vậy mà mới chừng ấy tuổi đã chết, cho nên khí phách khó mà yên.”
“Ngươi giờ chỉ còn lại trái tim. Ta chỉ nghe nó.” Âm thanh chói tai vang tới.
“Người kiếp trước thay thế ngươi, kiếp sau ngươi trả họ cái gì?”
“Người kiếp trước thay thế ta, kiếp sau ta thay thế họ.”
“Người kiếp trước khóc ngươi, kiếp sau ngươi cho người đó cái gì?”
“Người kiếp trước khóc ta ba mươi ngày, kiếp sau ta sẽ cùng nàng kết nghĩa phu thê ba năm.”
“Người kiếp trước cúng tế ngươi, kiếp sau ngươi cho người ta cái gì?”
“Kiếp trước lão ăn mày tình cờ cúng tế ta, kiếp sau ta tặng người ba năm chân ái, trọn kiếp vinh hoa.”
———
Có một loại yêu, mạnh mẽ bao bọc người mình yêu trong vòng bảo hộ, dùng cách thức quyết liệt nhất, độc đoán nhất để người ấy có thể vô tri mà ngây thơ, để rồi hoàn thành ước mơ.
Có những lời hứa, mạnh hơn cả lời nguyền, đấu lại ông trời, chống lại vận mệnh, bỏ qua tình thân, chỉ để hóa thành hiện thực.
Có một loại yêu, dùng thuốc độc để bảo vệ người yêu, dùng dối trá để người ấy trưởng thành, dùng sinh mệnh mình để cải mệnh người.
Có những lời hứa, dù vật đổi sao dời, dù là hứa yêu hay hứa hận, dù bãi bể nương dâu trăm năm biến đổi, chấp niệm không phai.
Chiêu Hề Cựu Thảo là một câu chuyện lạ lùng như thế, đan xen giữa ảo mộng và hiện thực, tưởng như đảo lộn nhân quả mà hóa ra vẫn là nhân thế luân thường. Là câu chuyện của tình yêu muôn màu, của những lời hứa, là câu chuyện cũ vừa bắt đầu đã biết kết thúc, là cảm giác nồng đượm của số mệnh. Trong cái rối rắm của câu chữ, trong sự xuất hiện tuy đột ngột nhưng không hề đứt gãy của mỗi mảnh đời, mỗi câu chuyện, người ta thấy được những điềm báo, những mối liên kết, những cái kết như được viết sẵn trên trang giấy. Một câu chuyện cũ kĩ rúng động về Chiêu và Hề, hay là Thực và Hà của kiếp trước.
Hề Sơn quân kiếp trước là Kiều Thực, đứa trẻ bị bỏ rơi, bị chà đạp, bị khinh rẻ trong phủ Thái úy. Mẹ mất, cha không thương, ruột thịt coi rẻ, nàng còn là nỗi sỉ nhục của công chúa, chịu mọi uất ức đánh đập cho đến khi gặp Nhị ca.
Người đời bảo nàng là sủng vật của chàng, là con chó con mèo nuôi dưới chân. Hư thì đánh phạt mắng mỏ, cưng thì bế ẵm tự mình dạy dỗ bên người. Người đời bảo Kiều Hà hiểm độc rắn rết, tâm địa ác độc, đứa em gái út kì dị quái gở, lên mười mà như trẻ lên năm, xấu xí ác độc chẳng kém anh mình, thật là một cặp anh em xấu xa tận cùng. Người đời còn bảo, quái vật như nàng được nuôi nấng là có dụng ý, nuôi để làm một thứ vũ khí, hạ gục đối thủ, không thì cũng để nhục nhã kẻ thù. Và ngày đó cũng đến, khi Kiều Hạ xin hạ chỉ tứ hôn em gái mình cho công tử Mẫn Ngôn, chàng trai sáng giá nhất Đại Chiêu bấy giờ.
Nhưng thế nhân đâu có biết, nàng là viên ngọc trong lòng bàn tay chàng, quý đến nỗi chẳng biết cưng sao cho đủ, yêu sao cho vừa. Đánh mạnh sợ đau, đánh nhẹ sợ không nên người. Chẳng ai biết chàng tự mình dạy dỗ nàng, mong nàng làm người con gái hoàn hảo, cả đời sáng sủa vô lo, gả lang quân như ý, sống đời tự tại nhìn ngắm non song. Đứa bé gái bị chàng rót thuốc hàng ngày không lớn lên được để chàng có thể quang minh chính đại bảo hộ, để nàng có thể ngang nhiên mà ở bên mình nay đã mang tâm hồn thiếu nữ, vì vậy nàng không còn bị hạ thuốc, được lớn lên, để chờ gả cho đệ nhất công tử, chờ huynh trưởng đưa gả, mười dặm hồng trang, làm cô dâu hạnh phúc nhất. Chẳng ai biết Mẫn Ngôn là chàng rể Kiều Hà chọn, chọn để gả viên ngọc quý trên tay chàng, chọn để gửi gắm cô gái chàng thương yêu hết mực chứ không phải là đối thủ chàng muốn nhục nhã hay diệt trừ, là vị quân chủ chàng sẵn sàng phục tùng để trù bị cho em gái một đời vinh hoa.
“Ta đã từng chuẩn bị ba mươi ba tòa thành làm của hồi môn, để đưa gả cô gái yêu dấu giá trị liên thành của ta. Chỉ đáng thương đứa bé này của ta, huynh trưởng đưa gả chết uổng trên lưng ngựa.”
“Tam nương, sống có ích gì, chết có ích gì? Tam nương, muội tồn tại tuy không chẳng có nhiều tác dụng, nhưng mà, bởi vì huynh trường mà chết đi, lại để làm gì đâu? Cho nên, xin muội nhất định, phải tử tế mà sống nhé.”
Vì yêu sinh hận, một kẻ phản bội. Vì nhìn nhầm một bức tranh, một kẻ rắp tâm. Vì vinh hoa phú quý, một kẻ bán chủ. Vì tự kiêu mù quáng, một kẻ gây hiểu lầm. Tất cả nhưng bi kịch kiếp trước gieo quả cho kiếp này. Khi tất cả thế gian quay lưng, lời hứa họ dành cho nhau lại vĩnh thế vĩnh sinh.
Chàng giữ lời hứa kiếp trước, nàng thực hiện lời hứa kiếp này. Tình yêu của chàng kiếp trước, được nàng tái hiện kiếp này. Dùng 100 năm để làm ác nghịch thiên, 100 năm chịu thiên lôi phạt kiếp, để đến khi bị ông trời ruồng bỏ chẳng thèm để ý thì dùng 100 năm để trù tính cho chàng.
Hề Sơn quân là một con quỷ xấu xí vô cùng, mặt tái nhợt, mắt thâm quầng viền đen, gầy gò ốm yếu như một con bệnh lao. Nàng đã sống 300 năm, nuôi một đàn khỉ biến ra từ cục đá trên núi Hề. Núi Hề bị trời phạt, khô cằn đói nghèo, nhưng khỉ trên núi sống thiên chân vui vẻ, trừ yêu quái cha Thúy Nguyên lăng nhăng mê gái và yêu quái mẹ Tam Nương đanh đá hay ghen thì đứa nào đứa nấy đều chung tình như một.
Thái tử Thành Anh là một công tử đẹp tựa như ngọc, thông tư hơn người, tính tình lãnh đạm. Chàng không có dục vọng quyền lực, không yêu không hận, không rành lòng người. Chàng chỉ là một thiếu niên mất mẹ, cha không thương, huynh đệ xa cách. Bị gian thần hãm hại, tưởng chết mà lại được cứu mạng trùng sinh, từ đây mang danh Phù Tô,
“Đây là phụ dân của chàng
Phụ dân thật đáng buồn nhường nào, đời này đoàn kết đến vậy, thế nhưng chỉ vì tàn hại một kẻ khác.
Các đời thái tử đều phải được dạy dỗ yêu quân yêu dân, có điều, nhìn đi, có thái tử không phải bị quân giết chết, thì chính là bị dân đồ diệt. Xui xẻo hơn, ví như Phù Tô, sinh thời gặp cả hai trường hợp.”
Từ đây công tử Phù Tô biết thế nào là trân trọng sự sống, dù không muốn thành thân, dù sợ yêu quái Hề Sơn ăn thịt, chàng vẫn cẩn thận lấy lòng nàng, những mong có thể sống, có thể bảo thù.
“Thọ mệnh con người ngắn đến độ nói đến tạo hóa cũng chỉ là lời buồn cười, tốt với hỏng chẳng qua cũng chỉ là một hồi nước sôi, cậu trải nghiệm thói đời nóng lạnh, là biết được sống là từ ngữ đẹp nhất, mà chết lại là từ ngữ thật nhất.”
Hề Sơn quân dùng hết 100 năm suy tính trước con đường công danh cho Phù Tô. Nàng mạnh mẽ ép chàng lớn khôn, thậm chí cả dọa dẫm, cả bỏ rơi, cả đẩy chàng vào cảnh phản bội, thậm chí “giết” chàng. Nàng mưu tính mỗi một vị trợ thủ cho chàng, giành về mỗi một thứ vũ khí, dùng mệnh mình để thay đổi mệnh chàng. Nàng cho người đôi mắt, mỹ mạo và phú quý của mình, giúp chàng đền đáp lão ăn mày. Nàng biến ra mộng ảo, thành toàn cho chàng chân ái ba năm. Nàng biến thành lão hồ ly, giúp chàng có được vị danh tướng đầu tiên. Nàng biến thành người anh em Hoàng tứ, ly gián chàng với cô gái chàng thầm thương giúp chàng giành lấy âm binh lệnh phù, khiến chàng trải nghiệm anh em trở mặt để rồi có được vị danh tướng thứ hai. Nàng biến thành yêu quái đầu gỗ, giúp chàng có được họa đồ. Nàng làm thê tử, sinh con cho chàng, giúp chàng kiếp này thoát khỏi số không vợ không con, chẳng được chết già, dẫu cho cái giá phải trả là cái chết.
“Nhị ca cứ như vậy mà trở lại.
Ta phải chiều chuộng chàng một đời một thế, khiến chàng, giống như cuộc đời mà chàng đã đối đãi với ta trước kia.
Chỉ nguyện chàng, đời này, như ta kiếp trước ngây thơ.
Được yêu tha thiết, được an bài.
Tuy rằng trời thường nổi gió mưa thất thường.
Ta cũng từng mong, nếu ta làm trời, vậy thật tốt biết bao, nhất định sẽ đối xử tử tế với chàng cả đời.
Nếu ta làm ông trời, trong trắc trở chàng còn có một đường hy vọng, trong thống khổ còn có đường cứu vãn…
Ta tới làm núi, làm biển, làm bùn lầy, làm con kiến, trời xanh có ánh sáng, ta cũng trộm về, đề chàng đeo làm quan. Cớ gì ngươi phải kinh ngạc vì chàng thế nhưng khắp nơi chẳng nhận ra ta, chẳng cần chàng biết, cưỡng chế an bài như vậy chẳng phải vì thoải mãn tình yêu của ta, mà là vì để chàng còn có thể mỉm cười.
Thiên hạ này đẹp lắm thay. Ta còn đuổi theo yêu non sông này, chỉ là bởi vì chàng vẫn còn sôi sục mà yêu non sông này.”
—
Phù Tô kiếp này có lẽ đã yêu Hề Sơn từ trước khi chàng có thể nhận biết.
“Chưa từng biết tương tư, sao tương tư đến chết.”
Từ kiếp trước đến kiếp này, tình yêu ấy vẫn cứ âm ỉ, nấp trong tiềm thức, cho đến khi tất cả kí ức ùa về đọng lại còn là:
“Nếu nàng cúi đầu, bèn có thể thấy trong đáy mắt ta những thứ kì dị ấy.
Từng chút góp lại, từng cái một, đều là yêu thương tùy thời đề phòng che giấu.
Ta đợi nàng phát hiện, khẽ gọi ‘ca ca”, ta bèn làm bộ chẳng thích nàng, nắm nàm tay nhỏ bé của nàng về nhà … Năm qua năm, ngày qua ngày, tích lũy yêu chiều.
Tình yêu của ta rẻ hơn so với người khác, đầy là tràn, chẳng có gì để tiếc. Vì rồi có một ngày, nó vẫn lại sẽ còn đầy.”
Từ khi còn là cậu thiếu niên 16 tuổi, được Tước vương cứu về đưa đến núi Hề, ngơ ngác mà bị đẩy vào ảo cảnh, sống trong mộng của kẻ khác, là Mẫn Ngôn mà không phải Mẫn Ngôn. Đầu rõ biết phải theo thoại bản, tìm và kết duyên với Quỳ thị, thành toàn một cái kết mỹ mãn công tử giai nhân, anh em họ Kiều phải chết, kẻ xấu gặp quả báo. Thế nhưng lòng chàng vẫn cứ lỗi nhịp theo cô bé ba tấc đinh, hứa với nàng “chờ nàng trưởng thành, bèn mang nàng đi xem hoa hồng vách trên núi, thạch châu nơi đáy biển, thích nàng thích đến độ đánh giặc uống rượu đọc sách đánh đàn đều nhịn không được đưa bên người, núi cao sông dài cùng sống cả đời.” Chàng ghen với chính bản thân mình vì nàng nói nhị ca nàng là công tử đẹp nhất, tuyệt vời nhất, là đệ nhất công tử trên thế gian.
Từ khi hóa thành chú dế hèn mọn trong mộng, tình cờ làm bạn với cô bé Thực bị ngược đãi trong chính nhà mình, được trải nghiệm yêu thương thuần khiết, được bé ngậm trong miệng bảo vệ, ngủ cùng giường, ăn cùng bát, chàng đã trao cho nàng yêu thương của mình. Dùng hết sức lực, gặm miếng trúc đến gãy răng chảy máu, dùng hết sức bò lên bàn của quận quân đến gãy chân què quặt, chàng dùng mạng sống để đổi lấy một sinh cơ cho cô bé nhỏ, dùng miếng trúc khắc chữ “Kiều Thực cứu quân” để đổi lấy sự chú ý bảo hộ từ vị quận quân trẻ tuổi đối với cô bé bất hạnh. Dùng bản thân mình để đánh động chính ‘mình”. Nhiều khi tôi tự hỏi đây là nhân hay quả, là mộng hay thực, liệu có chú dế nào thực sự đánh động Kiều Hà khi xưa, hay vì đó là mộng cảnh của Phù Tô cho nên cả hai vốn là một, Kiều Hà chỉ đơn giản là nhìn thấy đứa bé để rồi yêu thương nó suốt cuộc đời ngắn ngủi?!
Có khi vì phụng mệnh Thiên Tôn mà vào ảo cảnh khác đánh cuộc với Hề Sơn. Chàng làm tiên nhân hạ phàm lịch kiếp, là vị tướng gia cả đời thanh tịnh không vương bụi, cô phụ một tấm lòng son tha thiết của Thanh Thành điện hạ. Hề Sơn làm Thanh Thành, mặt vẫn dày như vậy, người vẫn dính như vậy, khẽ khàng dùng cuộc đời làm xao động Vân tướng vốn vững như thạch bàn.
“Điện hạ, thần đã từng nói, đối với việc điện hạ lại gần, thần không thể chịu được.
Có yêu quái đạp trăng mà tới, đẹp như thu thủy, trong như non nước, người ngây thơ ngốc nghếch, yêu mà không thể nhịn, trút hết lòng.
Yêu đến thế nào, mà không thể chịu nổi khoảng cách trong gang tấc?
Trút hết lòng.
Đời này trút hết lòng.”
Chàng vì nàng mà bày một ván cờ không thắng không thua, không kẻ thua, hai kẻ thắng.
Từ khí 16 tuổi, bên nhau 4 năm, làm vợ chồng 3 năm, họ có 7 năm yêu thương hạnh phúc. Từ chàng thiếu niên nghi hoặc e dè cho đến cậu trai lần đầu tương tư, cho đến người đàn ông trưởng thành yêu thê tử tha thiết, chàng trở thành vị quân chủ vững chãi uy phong, là kẻ có thể đứng đầu thiên hạ nhưng chàng nguyện bỏ hết tất cả theo nàng lên núi sống với bầy khỉ. Ta chết rồi, nàng lại lấy người khác, có được không?
“Ta đối đãi với nàng cũng chẳng tốt mấy. Ta thường xuyên đối nghịch với nàng. Khi ta 16 tuổi, thật cẩn thận mà lấy lòng nàng, chỉ sợ vừa lơ đãng là nàng nuốt mất ta. Ta bước đi cẩn trọng mà tồn tại, chỉ vì thoát khỏi nàng. Chờ tới khi ta 17-18 tuổi, hơi hơi biết việc đời, ta lại thích con gái nhà người ta, bèn càng muốn thoát khỏi nàng. Chính là, khi nàng gả cho ta, ta rõ ràng chính xác mà vui mừng, rõ ràng chính xác mà nghĩ, về sau trời lạnh, nóng, bất kể là đi đâu, ta đều dẫn theo nàng. Làm hoàng đế, chúng ta cùng đi một chỗ, làm ăn mày, ta cõng nàng. Chúng ta đi xuyên núi lớn, bởi vì cảnh đẹp thế gian không phải vì đế vương mà dựng nên, mà là vì thần tiên quyến lữ.”
Chàng ngày ngày tưởng tượng ra hàng trăm Hề Sơn nửa đêm gõ cửa, vì tương tư nàng.
“Ta muốn gặp nàng, nhìn thêm một chút, ta sợ gặp nàng, nhìn chẳng thấy đâu.”
Hề Sơn là một yêu quái xấu xí, bàn tay lạnh ngắt nhưng chàng biết mình yêu nàng, yêu sâu đậm, yêu tha thiết, sao nàng nỡ phụ chàng???
———–
Mỗi một chương truyện, ngoài hai nhân vật chính sẽ có một số nhân vật bất ngời xuất hiện. Họ xuất hiện như được đột ngột đặt vào trong tranh, khiến người đọc hoang mang, không biết ai là ai, đang làm gì. Ấy vậy mà người đọc sẽ nhanh chóng chìm đắm vào câu chuyện để rồi ngỡ ngàng khi biết ai là ai, vì sao nên nỗi, vì đâu nên chuyện.
Đó là công tử Mẫn Ngôn kiếp trước, thế tử Mục vương Thành Giác kiếp này, vì nhìn lầm 1 bức họa mà hại chết người con gái hắn yêu. Dù đau đến tê gan tê phổi cũng không chịu uống bát canh mạnh bà, chấp nhận đợi chờ 300 chỉ để gặp nàng hỏi nàng một câu, nàng lẩn quẩn hắn khuyên nàng, nàng vui vui hắn dỗ nàng, chỉ mong nàng không nhớ hắn là ai nhớ về kiếp trước. Thế mà hắn chẳng gặp được nàng, ngần ấy năm nàng vẫn đi trước hắn, vậy thì “thành toàn chẳng có bất cứ ý nghĩa gì, thành toàn làm hận ý nảy sinh, yêu chính mình mới là ý nghĩa duy nhất của tồn tại”, “chờ tới khi tìm được nàng, hắn giết nàng triệt để”, đốt trụi Hề Sơn, đốt hết yêu hận.
Đó là vương tử Thành Vân (Quý Duệ), mẹ mất vì bị hãm hại, chà ghét vì hình dáng khác người, huynh đệ ruột thịt vì ích kỉ mà ganh ghét vẫn một lòng dọn được cho em trai mình, khi chẳng còn ai bênh vực, khi đày dưới vực thẳm tuyệt vọng vẫn có một nàng hồ ly trung trinh, nguyên “quân làm thế nào, thiếp làm thế ấy, quân làm loạn thần, thiếp làm tặc tử.” Thành Vân là vị tướng đầu tiên trong tam công của Phù Tô.
Đó là tam vương gia Thành Cát, cả đời tưởng mình là ái tử của Chiêu đế, hóa ra chẳng là cái gì, đem tình yêu ra để đổi lấy trả thù, thế rồi suốt đời vuột mất người mình yêu nhất.
Đó là công tử Doanh Yến, ngày làm thư sinh đêm làm phán quan, trăn trở cả đời ‘vì sao ta hướng tới thiên đường lại phải ngày ngày trải qua địa ngục”. Kiếp trước là Vân tướng một lòng đắc đạo, giấu kĩ một bức họa thiếu nữ áo vàng trong trang sách để rồi đến cuối xót xa, thứ nàng muốn không phải thứ ta cho nàng. Xa hơn nữa hắn là con dân được Hề Sơn cưu mang, đưa đi học tài, trù tính cho Phù Tô sau này. Còn từ khi bắt đầu, chàng là quân cờ Tú Đề trong tay Kiều Hà lúc chết, Hề Sơn thay chàng thực hiện ước nguyện, khiến hắn làm danh tướng năm kiếp, kiếp này phù trợ Phù Tô.
Đó là Tạ hầu và quận chúa Thành Linh, một kẻ chạy một kẻ đuổi, một kẻ trốn một kẻ mãi mãi đợi chờ. “Nàng thích ta, Diệp Công thích rồng”, vĩnh viễn chỉ đứng từ xa mà ngóng trông, vĩnh viễn không tiến một bước. Khi còn đắc thế thì e thẹn không dám nói, khi sa cơ thì mặc cảm xa lánh, thà kết duyên với kẻ khác cũng không cho rằng mình sẽ sánh đôi với hắn. “Ta yêu nàng, Vĩ Sinh giữ lời”, hắn thích nàng thích trọn một đời, không vợ không con đau đáu mối tình, sống chẳng kết được phu thê chết rồi cưỡng ép hồn nàng trong nhà mình. Hắn dùng một đời để dõi theo nàng, làm tiên ông để gia đình nàng sống êm ả, đổi lấy cuối cùng nàng muốn xóa hết kí ức về mình của hắn.
Đó là vợ chồng Thúy Nguyên – Tam Nương. Họ suốt ngày ghen tuông giận nhau rồi làm lành, sinh con đàn cháu đống ân ái mấy trăm hồi. Thúy Nguyên vừa yêu vừa hận vợ, vì yêu mà chần chừ không viên mãn công đức mà phi thăng, luôn luôn phạm giới để ở nhân gian, vì hận mà dùng “giả tình” phụ vợ, trêu họa ghẹo nguyệt khắp nơi. Hắn hận nàng chỉ biết Hề Sơn, biết Nhị ca, đến con mình cũng chẳng nhớ tên, đến phút cuối cũng chỉ bảo vệ chủ, sinh một đàn con làm kẻ hầu hạ, để chúng nó đói nghèo chỉ để thay Nhị ca bảo vệ a Thực, để nàng không cô đơn, có thật nhiều người thân bảo vệ khỏi bị bắt nạt. Tam nương thay nàng mặc áo vàng, thay nàng làm “Tam nương”. Nó là viên ngọc ca ca tặng nàng, khi chàng chết, huyết lệ nàng nhiễm đỏ ngọc, ngọc hóa hình người thay chàng giữ lời hứa.
Chiêu Hề Cựu Thảo là một câu chuyện đẹp, cực kì đẹp, được viết nửa theo lối văn ngôn, câu chữ uyển chuyển hàm súc, đậm màu cổ trang cũ kĩ như cái tên, là một áng văn mà dù khi đọc không hiểu nhưng người ta không thể cưỡng lại lật những trang sách, là câu chuyện dành cho những ai đủ kiên nhẫn để nhớ lấy các chi tiết mà xâu chuối, đọc đi đọc lại câu văn để hiểu, lật lại những trang đã đọc để tìm câu trả lời. Lỗi dẫn truyện thật lạ, đan xen quá khứ hiện tại, đổi phiên góc nhìn, đặt các nhân vật trong mối tương quan tưởng như chẳng có gì để rồi đến một lúc nào đó lại phát hiện họ giao nhau ở một điểm nào đó. Kêt cấu truyện có vẻ hỗn loạn trong 3-4 chương truyện đầu tiên nhưng dần dần sáng tỏ theo những chương truyện sau này, bạn sẽ được trải nghiệm cảm giác thú vị như tìm thấy easter eggs trong game mỗi khi phát hiện ra một chi tiết của truyện, đó là lí do mà cuốn truyện này vô cùng thích hợp để đọc đi đọc lại, để nghiền ngẫm. Đặc biệt, giọng văn truyện rất hài hước, cực kì hài hước đáng yêu, đọc mà bật cười khúc khích, nhưng cười bao nhiêu đau bấy nhiêu…Tình yêu trong đây thật điên cuồng khó tin và siêu thực nhưng cũng thật lay động sâu sắc và giáng mạnh vào cảm xúc của độc giả. Kết tuy không phải là hạnh phúc mãi mãi nhưng nó trọn vẹn, không còn hối tiếc, mỗi người đều như nguyện.
Link: http://wikidich.com/truyen/chieu-he-cuu-thao-Wvzztju26yrio9RM
Thể loại mới, đã thế còn là convert. Hố này nhà hải đường có tính đào ko ạ?
Ko, quá khó để đào, đang cầu xuất bản :))))
Đọc convert liệu có khó hiểu k nhỉ? Mặc dù mình nghe rất hấp dẫn…
Nếu ko quen đọc thì cũng khó đấy vì nó viết nửa theo thể văn cổ 🙁
Mọi người thấy truyện này hấp dẫn mà sao mình thấy bi thương thế chứ. Không biết đến khi được edit mình có can đảm đọc không, trái tim yếu đuối của mình không chịu nổi ngược cho dù là HE, nhưng nếu nhà mình edit thì vẫn sẽ ủng hộ :))
Truyện này SE đó, nó cực kì hài hước và cũng cực kì đau đớn:(
:(( thôi mình đành đợi bản edit rồi lên tinh thần thử xem vậy chứ đọc convert không vào
nãy t rớt cả nước mắt khi đọc về 2 nhân vật chính T.T truyện đan xen khá nhiều
Nó là mộng lồng mộng, ảo thực đan xen, truyện lồng truyện, kiếp trước kiếp này, nhân quả tuần hoàn, kiểu như vậy.
tất cả huyền huyễn đều là đen xen vậy sao kamyochan?
Chỉ có bộ này nó đặc biệt thế thôi:d
Thôi, khó quá bỏ qua đi, chứ SE là thảm rồi, :))
Chị đầu hàng, quắn quéo thế thì bó tay
Hị hị
Thấy bạn để sách xuất bản 2015, tức là xuất bản ở VN hả bạn? Mình tìm trên Tiki không thấy. Đọc convert chắc không thấm nổi quá ?
Ko, xuất bản bên Trung á:p
Định nhảy xuống thì phải hấp tấp leo lên vì SE, hận nhất thể loại hài hước vui vẻ tặng kèm 1 cái SE, y như kiểu nâng người ta lên cho cao rồi thảy rớt đánh bịch 1 cái rõ to rõ đau
XD
Cả cuộc đời mình đọc duy nhất bộ Vân Trung Ca của Đồng Hoa là SE thực sự, từ đó cứ nghe thấy SE là đứng từ xa ngó ngó, vậy thui, đọc đau tim và tốn thời gian mua khăn giấy lắm…
Đã covert lại còn văn cổ, lại ảo mộng lẫn với thực tế, nó quá khó với đầu óc giản đơn của mình. Chỉ mong chờ edit. Chứ truyện này chắc khó xuất bản vì có lẽ hơi kén người đọc yếu chứ. Vẫn là mong chờ edit. Oà oà.
Hay không tui không biết, nhưng đọc bài review của cô là tui thấy hay rồi, nhưng se nên không dám đọc, tui thấy nhiều người đọc cv tui không nể, vì họ đọc rồi thôi, chỉ có cô đọc rồi viết ra được bài review với nội dung quắn quéo thế này. Nói thiệt cô không làm nhà văn đúng uổng,
Thi thoảng cũng nghĩ hay viết truyện, cơ mà chả có thời gian. Viết truyện phải viết khung truyện, lên dàn bài nhân vật xong rồi viết văn sửa văn vật vã lắm :)))) Edit truyện đã là quá sức, he he:P
Tui edit còn trầy trật, cô đọc cv mà viết được vậy tui nể thiệt, truyền cho tui xíu kinh nghiệm văn chương đi
Bộ nào mà tôi thích quá, cảm giác đọc convert hiệu suất thông não lên 200% luôn, hí hí:P Cũng có bộ đọc ko vào quẳng luôn^^
Nghe đến đoạn SE là ko dám đọc rùi ???. Hãy thế nào cũng hok đọc …..
Buồn vỡ
Tôi vừa đọc vừa khóc. Tuy có chỗ chả hiểu lắm nhưng lại ngồi khóc, rồi chả biết mình khóc vì gì. ???
Mí hôm nữa rảnh dịch thêm review bọn Tàu viết, khóc rấm rứt luôn :p À có nhà em Grabiz đang bắt đầu edit đấy.