REVIEW TƯƠNG DẠ – MIÊU NỊ
(edit hoàn, ~1000c)
Phần 1: Tang Tang, “cho dù nàng ngược ta trăm ngàn lần, ta vẫn cứ yêu nàng như thuở ban sơ”
Mất gần một tháng để luyện bộ tu chân nam chủ đầu tiên trong đời và cảm thấy cực kỳ thỏa mãn, thấy thật may mắn khi tìm được bộ truyện có thể cân đối hài hòa đủ mọi yếu tố, với bút pháp tinh tế tài tình, chú trọng nội tâm, với phong cách truyện nam chủ tràn đầy năng lượng và tình tiết hấp dẫn, và điều quan trọng nhất là, câu chuyện tình của bộ này quả thực gây choáng ngợp, khiến một con mọt ngôn tình như tôi cũng phải cảm thán ngẩn ngơ, trái tim lỗi nhịp theo từng giai đoạn của đôi trẻ.
Về nội dung và thông điệp sáng tác của tác giả cũng như n thứ tuyệt vời để nói về bộ này, tôi sẽ review với các bạn vào một bài review khác, bài này xin dành trọn vẹn để nói về yếu tố ngôn tình (thứ rất hiếm khi trở thành điểm sáng, thành xương sống cho các bộ truyện nam chủ), về tình yêu khắc cốt ghi tâm, sông chảy đá mòn của hai nhân vật chính. Bạn nào lười đọc 1000c thì đọc tạm review này tóm tắt đầy đủ quá trình yêu đương của cặp chính, dù là ý tưởng chủ đạo của truyện nhưng nội dung này chỉ chiếm 1/10 câu chuyện : ))))
——————
Câu chuyện mở đầu bằng hình ảnh cô hầu nhỏ Tang Tang 12 tuổi vừa gày vừa đen lẽo đẽo bê thùng nước nặng theo sau cậu thiếu niên Ninh Khuyết 16 tuổi trong doanh trại nhỏ của quân đội nơi Vị Thành hẻo lánh. Từ đó đoạn phim quay chậm lại về một dải Mân Sơn hoang vu hùng vĩ, rừng thiêng nước độc, nơi có hai đứa trẻ cõng nhau lưu lạc, săn thú sinh tồn, nơi ấy được gọi là nhà, nơi an toàn không có con người, những kẻ độc ác ích kỉ, những người lớn khốn khổ xấu xí. Ninh Khuyết 4 tuổi nhặt được Tang Tang sơ sinh trong đống xác thối. Ninh Khuyết 8 tuổi cõng Tang Tang 4 tuổi trốn khỏi nhà lão thợ săn độc ác. Ninh Khuyết 10 tuổi dắt Tang tang 6 tuổi nấp trong hang tuyết nhịn đói 4 ngày để tránh gấu dữ chực chờ. Cho đến khi Ninh Khuyết 12 tuổi sung quân, Tang Tang 8 tuổi giờ đã có thể đăng kí hộ khẩu là cô hầu nhỏ của hắn. Từ lúc sơ sinh cho đến năm 6 tuổi, Ninh Khuyết cõng nàng, ủ nàng trong vòng tay, đút nàng từng miếng cơm miếng cháo, thay nàng từng miếng tã tấm áo. Từ năm 6 tuổi cho đến năm 16 tuổi, nàng chăm sóc hắn, làm mọi công việc của một cô hầu nhỏ cần mẫn kiêm bà chủ gia đình keo kiệt. Những tưởng nàng là thị nữ của hắn thì sẽ chịu mọi sai khiến, nghe lời hắn răm rắp thế nhưng, sự thật là hắn nói đi đâu thì trước đó cũng phải nhìn hướng mắt nàng đã, hắn muốn tiêu tiền thì trước tiên phải nghĩ cách thuyết phục nàng và hắn có thói quen ăn mì luôn chừa lại miếng trứng cuối cùng để dành cho nàng, thói quen ấy là luôn chia sẻ những thứ tốt đẹp với nàng, thậm chí luôn xếp nàng phía trước mình, từ đầu đã thế và mãi mãi sau này vẫn thế. Ban ngày hắn để nàng làm việc nặng, vì thân thể nàng quá âm hàn, thậm chí không thể đổ mồ hôi, để nàng làm việc nặng cho người nóng lên, chống chọi bệnh tật. Ban đêm hắn sẽ ấp lòng bàn chân trắng non như hoa sen, lạnh ngắt như tảng băng của nàng vào ngực, để nàng ấm giấc.
Cuộc sống của họ luôn là vậy, một thế giới hai con người, hai con người một thế giới, “phảng phất một thế giới hoàn chỉnh dẫu cho là bất kỳ kẻ nào cũng chẳng thể ngăn cách”, “đối với họ mà nói bất cứ kẻ nào ngoài thế gian kia đều là kẻ ngoài cuộc, bất cứ sự việc nào ngoài thế gian kia đều việc thế ngoại”. Dù là nghèo đói khổ cực hay là phong ba bão táp, dù là củi gạo mắm muối hay vận mệnh nhân loại, chỉ cần họ ở bên nhau, thế giới này hoàn mỹ. Cái cách tác giả đắp nặn nên thế giới hoàn chỉnh ấy thật tài tình, chỉ là dăm câu đời thường vu vơ, nay nấu món gì, mai sửa cái cửa hay làm sao kiếm tiền, làm sao giấu tiền mà cũng ấm áp chứa chan. Chỉ một ánh mắt, một suy nghĩ, một thói quen cũng đủ đầy tình nồng.
Ngày ấy, tâm tính cậu thiếu niên dậy thì khiến hắn không thể sớm nhận ra tình cảm của mình, hắn ngỡ ngàng trước những rung động mới mẻ, với thế giới lộng lẫy ngoài kia, với cuộc sống náo nhiệt hư vinh, với một nàng thư si Mạc Sơn Sơn xinh đẹp dịu dàng, thông minh giỏi giang lại cùng đam mê với mình để rồi lỡ khiến nàng đau lòng. Hắn khiến nàng bỏ đi, cũng khiến mình đối mặt với lựa chọn khó khăn đầu tiên trong cuộc đời.Cuộc sống thiếu đi một chút vui thú sẽ khiến hắn nuối tiếc đôi chút, bất cam đôi chút nhưng nếu thiếu nàng, giống như sống mà không uống nước, hắn sẽ chết mất. Phải, một ngày không có nàng giống như thế giới này sụp đổ, hắn hoang mang, khủng hoảng, tiều tụy, chỉ có một ngày đã thế.Tìm được nàng rồi, hắn phải thực sự suy nghĩ nghiêm túc về mối quan hệ của họ.
“Hắn có thể trơ mắt nhìn Tang Tang gả cho người khác sao?
Bất kể nàng vẫn là cô thiếu nữ nhỏ gầy trẻ con, bất kể nàng sau khi thành hôn trở nên mập mạp lải nhải, hay nàng là bà cụ tóc trắng phơi mình trên ghế trúc .
Chỉ cần nàng là Tang Tang, hắn bèn không cách nào nhìn nàng lấy kẻ khác.”
Và thế là họ xác định tâm ý của nhau, thực sự kết thành một đôi, một kết quả mà không ai có thể hoài nghi, giống như một đáp án được viết sẵn chẳng cần đánh đố kẻ khác.
Nàng là người thân, là người yêu, là bản mạng của hắn. Phải, người tu hành đều có vật bản mạng của mình, là sự vật có mối liên hệ mật thiết, trợ giúp kẻ đó trên con đường tu hành, có kẻ lấy kiếm làm bản mạng, có kẻ lấy hoa đào, lấy cá, lấy tràng hạt,… nhưng chỉ có Ninh Khuyết lấy Tang Tang làm bản mạng. Ninh Khuyết gặp cơ duyên mà thông được 10/17 khiếu tuyết sơn khí hải, có thể tu hành nhưng khả năng khống chế thiên địa nguyên khí quá ít ỏi, thứ có mối liên hệ mật thiết nhất, tri kỉ nhất của hắn chính là Tang Tang, chỉ có nàng mới hiểu được âm điệu yếu ớt mà tuyết sơn khí hải của hắn thổi nên, chỉ có nàng mới chẳng nề hà nghĩ suy mà dâng ra hết toàn bộ sức lực của mình trợ giúp hắn.
“Vật bản mạng của hắn, là một Cô Hầu Nhỏ.
Nàng là bản mạng của Ninh Khuyết, Ninh Khuyết cũng là bản mạng của nàng, như vậy, người muốn bao nhiêu, ta bèn cho người bấy nhiêu, người muốn điều gì, ta bèn cho người điều đó, cho dù là cả sinh mệnh.
Nếu quan hệ của người tu hành với vật bản mạng là tri âm, vậy Ninh Khuyết với Tang Tang là đệ nhất tri âm trên thế gian này, không phải thác đổ núi cao, mà là củi gạo mắm muối, bọn họ tương thông buồn vui đau mừng, bọn họ tương thông tâm ý, tương thông sinh tử, bọn họ chẳng cần cố gắng thấu hiểu lẫn nhau, bởi trời sinh bọn họ đã thấu hiểu lẫn nhau.”
Kẻ thù tưởng rằng đã tìm được nhước điểm của Ninh Khuyết là Tang Tang, nhưng kì thực họ đã sai lầm cực kì nghiêm trọng.Tang Tang không phải nhược điểm, nàng chính là sinh mạng của hắn, còn hơn cả sinh mạng của hắn. Cho nên kẻ tham sống sợ chết là hắn, để có thể giữ được mạng của mình, thâm chí chẳng hề tiếc mạng của chính mình, nữa là mạng kẻ khác, thậm chí cả chiến tranh hòa bình trên thế giới này. Bởi thế, lý do khiến hắn đột phá cảnh giới, trở nên cường đại hơn luôn luôn là nàng. Bị Long Khánh lấy nàng ra làm lý do uy hiếp, hắn tự thúc giục bản thân đột phá tiến vào động huyền cảnh, không ngần ngại bị đạo môn trả thù mà tặng y ngay một mũi tên tử vong để kẻ đó không bao giờ có thể uy hiếp đến nàng. Bị đột nhiên tập kích, bị dồn vào tuyệt cảnh, gần như chết đi, vì bảo vệ Tang Tang mang trọng bệnh mà hắn ngộ đạo rồi tri mệnh. Mỗi lần hắn thăng cấp đều liên quan đến sinh tử của nàng. Mà sâu xa hơn nữa, có lẽ hắn xuất hiện ở thế giới này là vì nàng, trở thành một trong những cường giả mạnh nhất ở đây, lại càng bởi vì nàng.
Cô hầu gái bé nhỏ, gày gò đen đúa, cô hầu gái lặng lẽ ít khi cười luôn đứng sau vai hắn. Nàng ít cười vì nghĩ mình chẳng phải mỹ nhân, nàng ít nói chẳng phải vì nàng khờ khạo, chỉ đơn giản vì nàng lười nghĩ. Nàng là ánh sáng trong suốt, là sinh mệnh thuần khiết nhất, là ánh sáng tuyệt đối, cũng là bóng tối tuyệt đối. Hắn yêu nàng, dù nàng không xinh, dù nàng bệnh, dù nàng nổi ghen vô lý, dù làm bất cứ hành động nào, hắn đều thấy nàng đáng yêu vô cùng.
Cái tình len lỏi vào câu chữ rời rạc, thi thoảng le lói rồi dần dần trở nên đậm đà theo từng diễn biến, từng bước ngoặt. Cái tình ấy lớn dần lên, lớn đến mức kinh ngạc, lớn đến mức chấn động, lớn đến mức chết lặng!
Ngày vui ngắn chẳng tày gang, sau khi trả được mối thù nung nấu, cặp đôi lại phải đối mặt với vận mệnh nghiệt ngã.Tang Tang bệnh, nàng ốm thật nặng, nàng bị phán quyết trở thành mối họa nhân gian. Ngàn dặm đào vong, cõng trên lưng người con gái bệnh tật, Ninh Khuyết tay xách đao, lưng đeo cung tiễn, đối địch cả thế gian, chém giết một đường không hề gục ngã. Nếu như đầu truyện là hình ảnh Ninh Khuyết cõng Tang Tang bôn ba trên dải Mân Sơn, thì đến đây sẽ là hình ảnh chiếc xe ngựa độc hành nơi cánh đồng hoang vu, Ninh Khuyết cõng Tang Tang giết cả thế giới. Hành trình ấy gian khổ và tuyệt vọng, có những lúc hắn tuyệt vọng đến mức rơi lệ, hắn không sợ mình chết, hắn sợ nàng chết. Tôi đã rơi nước mắt khi Tang Tang nói chuyện với Sơn Sơn, khi nàng nói những lời hậu sự với Ninh Khuyết, từng câu chữ thật đơn giản, thật bình thường mà như dao cứa vào tim. Tôi thực sự rung động với tình yêu họ dành cho nhau, thật may sau bao tháng ngày đen tối, họ được cứu. Thế nhưng ba mươi chưa phải Tết, đến đây câu chuyện mới thực sự đi vào cao trào, đưa tình tiết sang một trang mới, cũng là bước ngoặt trong tình cảm của Tang Tang và Ninh Khuyết.
Bạn muốn ngược nam, nửa sau truyện tuyệt đối ngược nam, ngược thân ngược tâm đủ cả, ngược đến thắt lòng mà cũng ngọt đến nhộn nhạo. Trong ngược có ngọt, trong ngọt có ngược. Vì sao Tang Tang lại ngược Ninh Khuyết, mời mọi người đọc truyện. Tang Tang ngày xưa gày nhỏ, đen đen, một lòng yêu thương Ninh Khuyết, một bước không rời hắn. Tang Tang bây giờ vừa cao lớn, vừa trắng vừa mập, lạnh lùng, kiêu ngạo, chỉ một lòng muốn dứt tình với hắn.
Nàng là đấng tối cao, hắn là nỗi sỉ nhục. Nàng muốn giết hắn, lại không thể giết hắn. Nàng hành hạ hắn chết đi sống lại, dùng thủ đoạn tàn nhẫn khó tưởng tượng, lại không thể dập tắt lửa tình của hắn. Cho dù không thể đụng chạm thân thể, cho dù nàng dùng nỗi đau thể xác chia lìa để đày đọa, hắn vẫn có cách để vuốt ve, để dâm loạn nàng trong ý thức. Một kẻ không ngừng tra tấn, một kể không ngừng yêu. Đây là chiến tranh giữa con người và trời cao, cũng là chiến tranh giữa đàn ông và đàn bà, loại chiến tranh từng xuất hiện vô số lần trong lịch sử, nay lại hợp lại làm một. Hắn nói “cho dù nàng ngược ta trăm ngàn lần, ta vẫn cứ yêu nàng như thuở ban sơ”. Vậy thì, người không chịu trời, trời phải chịu người! Mối liên hệ giữa nàng và hắn đã chẳng thể nào dứt bỏ.
Họ lại một lần nữa đồng hành, ngày xưa nàng hầu hạ hắn, nay đến lượt hắn hầu hạ nàng, ngày xưa nàng ăn cơm thừa canh cặn, nay đến lượt hắn. Nấu cơm, rửa bát, rửa chân, trải giường giũ gối. Nam nhân hầu hạ vợ mình, không có gì đáng xấu hổ. Xưa hắn bảo vệ nàng, nay nàng che chắn hắn, của nàng chính là của ta, được vợ che chở không có gì đáng xấu hổ : ))) Hắn biết bây giờ chẳng có ai thích nàng, thực ra trước kia hầu như cũng vậy, vì nàng lãnh đạm, mang trong mình hơi thở chẳng thuộc về nhân gian, thế thì đã sao, hắn chẳng để bụng, từ rất lâu trước kia hắn đã chẳng bao giờ quan tâm. Tình yêu của hắn với nàng, khiến những người khác thổn thức, ngưỡng mộ.
Sơn Sơn nói: “Tôi thích cậu, người thích nàng ấy đến vậy.”
Ninh Khuyết nói: “Tôi cũng thích cậu, người thích tôi thích nàng ấy như thế.”
Nàng vẫn giãy giụa, vẫn tìm cách để rời bỏ hắn, dùng khả năng thiên tính siêu việt của mình để tạo một cái bẫy không ai lường hòng rời bỏ hắn. Mấy chục năm gắn bó dưới nhân gian, nghìn năm ân ái trong bàn cờ, chỉ để đổi lấy thêm một lần chia li. Nàng bức hắn bật khóc “nàng lừa gạt tình cảm của ta, lừa gạt thanh xuân của ta”. Mọi người đều đi rồi, sư phụ đã đi, Đường đế đã đi, đại sư huynh cũng đi, nhị sư huynh cũng đi, Liễu Bạch cũng đi, Liễu Diệc Thanh cũng đi, hắn chăm sóc thành Trường An, chăm sóc Đại Đường, chăm sóc Kiếm các,…, chăm sóc cả nhân gian mà Tang Tang đi rồi, ai sẽ chăm sóc hắn đây? Câu hỏi đau đáu xót xa, trống trải bơ vơ như chính nỗi lòng hắn.
Phu Tử nói với đại sư huynh: “Con yêu tất cả mọi người trên đời, cho nên không cách nào chỉ yêu một người, mà tiểu sư đệ con lại khác, nó không yêu bất kể ai khác trên đơì này, chỉ yêu đúng một người.”
Hắn là khách dừng chân nơi đây, hắn chỉ yêu mỗi một người, là người duy nhất kết nối hắn với thế giới này, nàng đi rồi, mọi sinh tử, yêu ghét trên thế gian đối với hắn thật nhạt nhòa.
“Năm ấy, ở Bắc Hà, dân đói giết hại lẫn nhau, cha mẹ đổi con cho nhau ăn, ta tuy rằng còn sống, nhưng đã biến thành một phần trong bọn họ. Nếu không phải trong đống xác đào được nàng ra, ta không biết mình sẽ sống thành bộ dạng gì, cho nên không chỉ là ta cứu nàng, đó cũng là nàng cứu ta, nàng làm ta sống tương đối giống một con người. Ở Mân Sơn không chuyện ác nào ta không làm, nàng khiến ta đều có thể tìm được lý do tương đối sáng tỏ, đúng vậy, với ta khi ấy mà nói, nàng nằm trên lưng chính là ánh sáng duy nhất.”
Thế nhưng nàng có thể thoát khỏi hắn sao? Chiêu bài quen thuộc không thể quen thuộc hơn, mang bầu ép cưới, nàng giờ đây mang trong mình giọt máu của hắn, có chạy đằng trời. Lý trí nàng mâu thuẫn, con tim nàng dối lòng, mồm kêu không để ý, bản năng lại che chở đứa bé, như bao lần trước đây, miệng nói không thèm để ý hắn, hành động lại che chở ỷ lại hắn, có đôi khi lại ghen tuông ấu trĩ đáng yêu. Không thể rời đi, một lần nữa đôi mặt với kẻ địch toàn thế gian, với nhân loại ruồng bỏ mình chọn tân giáo, nàng lại được hắn cõng lên lưng, che chở bảo vệ. Hắn đã từng là kẻ tình nghi trong lời tiên đoán giả dối của nàng năm nào, nay hóa ra lại đóng vai trò hiện thực hóa lời tiên đoán ấy, một tương lai mà chính nàng cũng chẳng hề biết, cho đến phút cuối mới ngỡ ngàng mình không biến mất, hạnh phúc trong tầm tay.
Bản tình ca đã kết thúc viên mãn, có máu thịt có nước mắt, có hạnh phúc có khổ đau, có ngọt ngào có cay đắng. Người yêu nhau đến với nhau, người và trời hòa hợp, có tìm hiểu, có chung đụng, có phản kháng có đồng cảm, có đấu tranh có bảo vệ, có nghi ngờ có tin tưởng, và trên hết đó là yêu thương. Yêu thương sâu nặng, yêu thương khăng khít, yêu bằng cả trái tim cả cõi lòng, con người nên đối xử với thiên nhiên, với đất mẹ như vậy, thế giới này mới hoàn mỹ, mới hài hòa.
UPDATE: Trailer phim mới nhất –https://www.facebook.com/1791981267479415/videos/1872588219418719/
Lâu lắm rồi không đọc truyện tu tiên từ hồi đọc Trọng Tử , chắc tại bây giờ mình không còn mộng mơ nữa mà chỉ thích những câu chuyện đời thường củi gạo dầu muối cả hiện đại và cổ đại. Thôi đành cảm nhận truyện qua review của bạn vậy, cảm nhận tình yêu kéo dài từ lúc còn là hai đứa bé đến mãi nhiều năm sau, người này trở thành sinh mệnh của người kia, tình yêu như vậy tuyệt đối quá, xa vời nữa. Ai cũng mong mình tìm được tình yêu đích thực của đời mình nhưng thật khó…
Bộ này là truyện nam, kiểu như Tru Tiên ấy chị, yêu đương có tẹo thôi. Giống kiểu võ hiệp Kim Dung :p ND chính là tu luyện, đáng nhau, ngộ đạo :))))
Tu luyện mà không có tình yêu thì khô khan lắm :))) trộm nghĩ không có tình yêu có khi mấy nam chính phụ cũng chả có kiên nhẫn mà tu 😛 vui chút thôi đừng ai ném đá mình
Cũng vừa luyện xong bộ này do được giới thiệu. Trước m cũng mê mẩn Tru Tiên và vẫn thích cho đến giờ nhưng Tru Tiên bị cái phần kết viết hơi non nên đọc hơi hẫng chút vì nhieuf vde đưa ra k dc giải quyết. Từ sau Tru Tiên thì đến bộ này mới lại làm cho m chăm chỉ đọc đến vậy. Tuy vậy, đọc Tru Tiên có vẻ giải trí tốt hơn vì truyện này tác giả miêu tả hơi lê thê sốt ruột ghê cơ, sốt ruột nhất là đoạn Tang Tang thành đấng tối cao và NK đi cùng nàng để tìm cách đưa nàng về với mình.
Quyển này hơi nặng triết lý, mình sẽ post nốt bài phân tích triết lý và thủ pháp của tác giả, đọc 1 lần rất nhiều cái ko hiểu. Đọc 2 lần mới phát hiện ra.
Miêu Nị thì khỏi phải nói, biết tác giả này đầu tiên đọc “Khánh Dư Niên”, đọc xoắn cả não! :)) tình cảm chiếm ít , triết lý thì nhiều, đáng xem, nhưng kiểu bỏ thì thương mà vương thì tội, kakaka!
Nhiều chữ quá :)))
Truyện siêu hay❤️❤️
Cám ơn review rất hay của bạn, tôi đề nghị tác giả Miêu Nị cũng phải cám ơn bạn nữa. Vì xin lỗi trước lời thật mất lòng, tôi đọc truyện này thấy nó dông dài kinh khủng, triết lý rối như canh hẹ, mà đẹp nhất, cảm động nhất, và dễ hiểu nhất là tình cảm Tang Khuyết thì nó viết chẳng bõ bèn gì. Cứ đọc anh nam chính hùng bá thiên hạ với các vị tu hành đấu phá lung tung mà nhức đầu. Nhưng thôi, có lẽ vì tôi không thích tiên hiệp và hệ thống levels chằng chịt, đã vậy thỉnh thoảng lại mọc ra nhân vật mới chơi trò hack não tào lao, nên tầm của tôi tôi tự biết, ý kiến riêng tư thế này thôi.
Còn phim thì tôi nản với bạn nam chính, lại xin lỗi nếu động chạm fan nào nhé. Bạn Trần Phi Vũ cao ráo đẹp trai lộng lẫy, mà diễn xuất thì gây ức chế quá. Chắc tôi già, đã xem Trần Khôn, xem Chung Hán Lương, nên đòi hỏi quá quắt. Nhưng mà tôi vẫn xem được thanh niên diễn xuất như Trần Hiểu và Mễ Nhiệt, gần đây nhất còn có người làm tôi kinh ngạc thán phục là Tưởng Tuyết Minh vai thái giám Tiến Trung trong Như Ý Truyện. Còn xem online thì có Hàn Đông Quân. Diễn xuất của những tiểu sinh này đều có một sự đầy đặn nhất định, không hoàn hảo, nhưng không quá khiếm khuyết và không lộ rõ sự lúng túng, đặc biệt là tất cả các kép trẻ này đều có những khoảnh khắc đắt giá trên màn ảnh, hay nói là sự xuất thần trong biểu cảm. Cái nhìn của Trần Hiểu, nét mặt của Mễ Nhiệt, cái liếc mắt của Tưởng Tuyết Minh, và nụ cười của Hàn Đông Quân- biểu cảm của họ làm khán giả bất ngờ và nảy sinh lòng mong đợi ở nhân vật.
Bạn Trần Phi Vũ thiếu cái này. Tôi chỉ nói một chút rồi thôi nhé, tôi không phải quá quắt lắm đâu. Tôi xem bạn Vũ diễn một lúc là tôi thấy được sự lặp lại biểu cảm, sự lúng túng, và rõ ràng là đang “bí” cách diễn. Ví dụ ngay và luôn là cái miệng bị méo của bạn, và cái mặt cũng lệch hơi bị thường xuyên, và ánh mắt còn quá trong và đơ của bạn. Ninh Khuyết có chiều sâu nội tâm, có sự gian xảo nhất định, và cũng có cả cái tàn nhẫn ẩn dấu, vì hắn đã chứng kiến cái ác và chính mình cũng đã giết người ngay từ khi còn nhỏ, nét mặt của Ninh Khuyết là nét mặt khó đoán, nội tâm của Ninh Khuyết là sự hỗn độn, nhưng hành động của Ninh Khuyết thì quyết liệt, liều lĩnh, ánh mắt của hắn thì sắc bén, dứt khoát. Trần Phi Vũ chỉ diễn được sự trẻ trung, nam tính sáng bừng, và nét tình tứ ngọt ngào, thơ ngây của một Ninh Khuyết đẹp trai và hăng hái lập nghiệp hăng hái “sát gái”. Chứ đau khổ của Ninh Khuyết, sắc sảo của Ninh Khuyết, và nam tính nửa chính tà khiến người vừa phục vừa sợ, thì bạn Vũ fail, không gợi hứng cho khán giả được. Có lẽ gỡ gạc nhất là lúc bạn diễn cảnh đánh nhau, tung chiêu kỹ xảo ảo diệu thì cái mặt nghiêm trang và cái dáng mét chín của bạn rất ấn tượng, rất gây “thương nhớ” và khiến người “chờ đợi” mong chàng xuất hiện lần nữa.
Nhưng mà thôi, Trần Phi Vũ cũng còn nhỏ lắm thì phải, chưa tới 20 khi quay phim này, tôi nói sai thì các bạn sửa nhé. Nên cũng không trách bạn ấy, tôi chỉ nói chút ý kiến riêng vậy thôi.
Tóm lại thì tôi rất cám ơn review của bạn, thật sự là rất có tâm, và đánh đúng ngay vào nỗi lòng của tôi sau khi lê lết lọc lựa để xem được và yêu đôi trẻ Tang Khuyết trong một bộ truyện nam chủ lu bù đấu phá là cái bộ Tương Dạ này. Nỗi lòng của tôi như là khi tôi lần đầu nhìn thấy bạn nữ đóng vai Tang Tang của phim, bạn Tống Y Nhân: mừng quá, cưng quá, chính là niềm vui của ta đây rồi, thank you very much :–)
Em đoán chắc chị hơn tuổi em :))) Comment dài ơi là dài, cảm ơn chị comment có tâm ^^
Bạn ơi sao mk tìm ko thấy edit Tương Dạ huhu
Hihi thì ng viết bài có tâm ng comment cũng phải có tâm chứ
Nếu Kamyochan là ng trong hình Avatar của cưng thì chị già hơn cưng, nhưng đâu có sao tuổi tác ăn nhằm gì. Mấy bạn trẻ mà giỏi và ăn nói đàng hoàng thì chị sẽ nể thôi.
Nhân nói tiếp truyện Tương Dạ thì chị vừa đọc lại đoạn bé Tang bỏ nhà ra đi làm Khuyết đểu hớt hải rượt kiếm, sao mà nó cưng, nó duyên, nó sâu sắc nghĩa tình và truyền cảm thấm thía. Thanh niên Khuyết ngu, lo cua gái Sơn Sơn rồi còn về khoe với Tang nữa. Tang tỉnh mà cứng ghê nơi, nghe Khuyết đòi cưới Sơn, Tang không nói không rằng. Nhưng mà ăn xong bữa cơm, đợi Khuyết ngủ rồi, Tang dậy làm hết việc nhà xong lấy tiền lấy đồ dông luôn :–D Chèn ơi, đọc mà thích chí quá chừng. Tang vầy mới xứng làm ai đó hết hồn, cho ai đó biết mặt, cho rõ ra là nữ nhi can trường. Anh không thương tui hả, vậy ta chia tay, đừng hòng tui lạy lục anh để mà níu kéo…
Thật ra chị đọc đoạn này lúc còn đang lơ mơ có mấy chap đầu truyện, muốn drop luôn rồi, nhưng tình cờ lại đọc được và lập tức khôi phục ngay cảm tình với ông tác giả Miêu Nị. Ông dựng tình tiết hay ghê, và ông phát triển nó cũng rất “nghề” nữa. Đọc mà thấy ngay cái tài nắm bắt tâm lý của ổng (chắc ổng có bồ rồi cũng bày đặt đứng núi này dòm núi nọ, bồ bỏ rồi mới hớt hải rượt theo… lol… nên ổng viết đoạn này thật là thuyết phục). Cái bạn Khuyết ngu kia, sau khi người yêu thiệt sự bỏ đi mất rồi, mới tỉnh trí ra được. Tội nghiệp bạn từ lúc thức dậy không thấy bé Tang còn xẵng giọng kêu này nọ, tới giữa ngày là bắt đầu nôn, xong chột dạ lật đật đi mua đồ ăn nấu nướng chờ người thương dìa. Chờ tới khi từ nôn hóa ra hết hồn, chết tui rồi, vợ bỏ tui rồi. Là bạn nóng đít nóng tiết chạy tùm lum chỗ làm tá lả chuyện để kiếm vợ. Vậy mà tới chừng kiếm ra rồi, nóng bao nhiêu tức bao nhiêu mệt bao nhiêu cũng xìu như dầu cháo quảy nhúng vô cháo gà. Cái cảnh Khuyết thấy Tang là lảo đảo ngồi xuống đất, rồi lại dòm Tang cười cười, xuống nước nhỏ năn nỉ “Theo anh về nhà đi nghen” thiệt tội hết sức. Nhưng mà kệ thôi, ai biểu ngu thì phải khổ bù à :–) Cái “nghề” của Miêu Nị là tả tâm lý đàn ông nóng nảy khi vào yêu, liều lĩnh xông pha vì “ai đó”, nhưng mà khi đối diện nàng thì chàng mất hết nóng với liều- chàng sợ manh động nàng không thèm yêu chàng thì chàng… tiêu.
Cái “nghề” của Miêu Nị khi viết đoạn này, còn nằm ở cách cư xử, đối đáp của Tang Tang. Ninh Khuyết chỉ thiếu nước là nằm lăn ra đất để xin Tang Tang quay về, mà Tang vẫn nói rõ ràng, ta về thì ta không thích ngươi thích người khác, ngươi đi lấy vợ thì ta cũng sẽ đi lấy chồng, không có chuyện chung chạ ba người. Tang Tang đã hiện ra vừa thuyết phục lại vừa quyến rũ. Nàng thuyết phục vì nàng vốn là kẻ đã kinh qua gian khó nên không có chuyện nàng cư xử yếu ớt như nhi nữ bèo nhèo, Tang đối diện với vấn đề giữa nàng và Ninh Khuyết một cách thẳng thắn và gan dạ- không tránh né, lại càng không đầu hàng. Từ đây bộc lộ sức quyến rũ khi một con mèo nhỏ tầm thường bỗng chuyển mình thành con hổ cái mở miệng là tiếng gầm kinh tâm-Tang Tang đã bùng nổ và nàng đòi người yêu nàng phải lựa chọn: tôi yêu anh và tôi chỉ chung thủy với anh, nếu anh yêu tôi thì anh cũng phải chung thủy với tôi.
Tóm lại đọc đoạn này Miêu Nị viết rất “đã”: tả tâm lý, tả diễn tiến, tả từ mờ mịt u minh tới tình nghĩa rõ ràng. Thông điệp của đoạn này: có thể ta và ai đó gắn bó với nhau vì nghĩa-vì ơn-vì thời gian dài kề vai sát cánh, thì một khi cái nghĩa, ơn, và thời gian đó được để sang bên để ta nhìn sâu hơn, thì có thể ta sẽ nhận ra: tình yêu ta dành cho người đó lớn hơn tất cả ơn nghĩa và ký ức kia, nó lớn tới mức nó là nước uống của ta- không có nó ta sẽ chết.
Chị xin mượn một từ Kamyochan đã dùng: “nhức nhối”. Tình yêu Tang-Khuyết trong cảnh Tang không cho phép Khuyết “hai lòng” và Khuyết không còn nghi ngờ gì chỉ có Tang là duy nhất, tình này nhức nhối vì sự quyết liệt của nữ thức tỉnh sự u mê của nam. Và đó cũng là một cái duyên, vì nó đậm hơi thở hiện đại: không có tình yêu đi kèm với thói mèo mả gà đồng mèo cái chạy rông hay gà trống đạp cả bầy mái- đã yêu là phải giữ mình, đã cưới thì chỉ có một vợ một chồng mà thôi.
Mà truyện viết hay vậy dựng lên phim thì sao đây ta???
Ông Mèo viết “tình” chất lắm chị, em đánh giá ăn đứt ngôn tình luôn. Em mới 30 thôi chị :p Miêu Nị có viết mà, ổng có vợ, ổng nói tình yêu với ổng là tri kỉ hiểu nhau vun trồng qua thời gian, phải là một người bạn thân thiết ta chia sẻ được mọi thứ trên đời trước khi là người tình.
Chị cmt hay quá, e đọc cmt của chị cuốn vào luôn, e cũng vì bạn Vũ mà xem fim nhưng phải công nhận nhiều đoạn bạn diễn còn đơ lắm, cũng k trách đc vì năm đó bạn mới 17t, kn diễn xuất và kn sống chưa nhiều, đây còn là vai diễn đâu tay nên còn nhiều mặt tâm lý nhất là phần chìm của NK thì bạn chưa thể khắc hoạ. Lúc e xem fim thì cũng hú hét vì sự đẹp trai vs cái chem vs TT lắm nhưng lúc bình tâm tìm hiểu thêm vì e chưa đọc truyện, nhất là sau khi đọc cmt của chị thì thấy những cảnh đắt giá đc dựng tệ quá, làm mất đi cái hồn cái cao trào trong nội tâm nv. Cơ mà e phải cày truyện thôi, nghe mn cmt thấy nội dung cuốn quá nhưng 1 nghìn chap e hơi oải thật hic.
Mình cũng mới vừa luyện xong bộ truyện này, thiệt hay á. Bạn có biết truyện nào nam chính ‘vô sỉ hắc hóa’ như v nữa k? Giới thiệu cho m vs
M đọc bình luận thấy có bạn nói sau này TT thiến NK là sao vậy bạn? K lẽ nam chính lại bị vậy? 😭😭😭
Xong mọc lại ngay ý mà:)))
“Nàng lừa gạt thanh xuân của ta” ôi trời ơi =))) nói chung là bệnh chung của mấy ông bên nam tần là miêu tả tình cảm hơi ba chấm :v không hiểu lão Meo đã trải qua cái gì mà lão đem vận vào người Ninh Khuyết như này =))
Chủ nhà review chi tiết lắm, cám ơn nha
helllooo Kamyochan còn ở đây không cho Vịt nói mấy câu xả stress chút đi….Chị chính thức bye phim rồi Chan nhé, nó flop nặng khi xây dựng tuyến tình cảm trong phim. Hồi nào giờ nó buff Sơn làm Tang như con nít thì chị cũng mắt nhắm mắt mở, ngờ đâu vào cái đoạn tình cảm quan trọng như thế này, là cái đoạn chứng minh bản lĩnh của Tang, sự khiêm nhường của Sơn, và tình cảm thủy chung của Khuyết, nó lại flop dập mặt như nó không hề biết rằng nó đã flop lắm rồi đó. Tang bỏ nhà đi là thái độ dứt khoát, ứng đáp với Khuyết là ngẩng đầu đòi công bằng, thẳng thắn đặt vấn đề, vậy nên Khuyết mới giật mình mới nhìn ra Tang đáng để tôn trọng, đáng để níu kéo như thế nào. Và bởi vì Khuyết đã đến tạ lỗi với Sơn mà Sơn mới càng yêu Khuyết dám yêu dám nhận dám làm dám chịu như vậy và cũng dễ dàng buông tay cho Khuyết vì Sơn biết xứng một Khuyết khí phách như thế chính là một Tang cũng tràn đầy bản lĩnh- cái bản lĩnh dám tranh cùng kẻ thứ ba và đặt cược tất cả cho một ván cờ tình cảm hoặc thắng hoặc trắng tay- Sơn hiện ra với sự khiêm nhường thừa nhận mình đứng ngoài tình yêu của hai kẻ liều lĩnh này- vậy là Sơn thanh thản ra đi, mà đọc giả cũng vì Sơn như vậy mới càng thấy Sơn hay ho đáng nhớ.
Ninh Khuyết thì chắc khỏi nói nhiều, Khuyết có ngu thì Khuyết chịu, nhưng mà Khuyết biết mình yêu ai, đã chọn ai là lập tức tìm cách sửa chữa sai lầm, đây mới là một Ninh Khuyết có thể đột phá những cảnh giới tu tập trở thành cường giả- bởi vì nội tâm của hắn ngay thẳng, cư xử của hắn rõ ràng, sự thủy chung cố chấp của hắn chính là bản lĩnh khiến hắn cuối cùng cũng toàn thắng.
Lên phim thì chài ai…Tang làm như giận lẫy sẩy cùi nghe bồ đòi sang sông là mặt mày hiu hắt sáng dậy sớm bỏ hết việc nhà ôm chút của nả rồi qua nhà ba má làm nư, bồ tới thì sưng mặt lên cãi, bồ không nhường thì trề môi phụng phịu- chị coi mà muốn đi lại hỏi ai chỉ đạo diễn xuất ai dựng cảnh ngu như thế này sai quấy như thế này. Ninh Khuyết thì càng toi, từ đầu tới đít đều là thái độ của con nít, thấy mất người thì đi loăng quăng chút xíu, tìm thấy người thì hét cho bể phổi, năn nỉ người yêu mà bản mặt như bánh bao chiều, tội cho diễn viên đã vào một cảnh dựng sai lại không được chỉ cách diễn hay- nên cái thần của nhân vật, cái bất ngờ khơi gợi hứng thú của khán giả, không được chút gì.
Mạc Sơn Sơn mới là thê thảm nhất, bạn nữ diễn vai này có gương mặt dịu hiền khả ái, nhưng nó lại buff bạn ấy lên quá lố, thành ra nhìn mặt bạn cứ thấy gian, thấy xạo, thấy tào lao gì đâu. Bạn là kẻ thứ ba mà bạn tỏ ra như mình thứ nhất trong trắng ngây thơ chờ người ta tới cầu hôn, bị thất tình thì ngẩn ngơ ơ hơ- Sơn của truyện tuy hiền dịu nhưng cũng là hiệp nữ, có sự tự tin và có bản lĩnh nhìn được sự việc. Cái đoạn Sơn gặp Tang, chứng kiến Tang Khuyết bên nhau, là Sơn đã hiểu chuyện. Khuyết tới từ hôn Sơn nhẹ nhàng, bình thản. Cái hay của nhân vật là ở khi sóng lòng cuộn trào như vậy, biểu hiện bên ngoài vẫn thanh tao, tỉnh táo. Khi Sơn bỏ đi cũng là một cái nhìn, một câu nói đơn giản, rồi thôi. Người như vậy mới đáng cho Ninh Khuyết thấy áy náy cả đời. Chứ cái cô bánh bèo của phim thì chỉ dành cho mấy anh chưa đọc truyện chưa hiểu biết nên mới tiếc- các anh này tiếc cái đẹp cái ơ hơ thơ thẩn của Sơn- nhưng mà đấy có phải là Mạc Sơn Sơn mà Miêu Nị xây dựng đâu.
Tóm lại thì truyện có tuyến tình cảm đặc biệt, có hình tượng nhân vật đặc sắc như vậy, lên phim lại làm ra tầm thường, tào lao như vậy, thôi chia tay sớm khỏi phiền
Hic, em bận đu trai idol nên đang dừng phim ở tập 15 :((((
Mình cũng có thất vọng tương tự. Nhưng mình coi phim trước, sau này đọc truyện thì drop film luôn. Đọc truyện đoạn Tang Tang bỏ đi thấm thía hết sức, lên phim tào lao.