Review truyện: Vừa lúc gặp mưa mấy ngày liền
Đề cử truyện
Tác giả: Trầm Tiêu Chi
Tình trạng: Hoàn
Thể loại: Quyền mưu, quan trường, nữ giả nam, HE
Truyện hay thì nhiều nhưng xuất sắc lại vô cùng ít. Từ lúc đọc xong cuốn này, mình đọc không nổi bộ nào khác. Văn không hay bằng, bút lực khắc hoạ nhân vật cũng không sống động bằng.
Chốn quan trường, thân bất do kỷ.
Người là kẻ chấp cờ, có người chỉ là quân cờ nhỏ nhoi.
Chàng là Thập Tam. Chàng vốn là người con được vua cha yêu cha, là em trai của Thái tử đương triều. Cuộc đời chàng vốn đã định là vương gia nhàn tản nếu không gặp nàng.
Lần đầu tiên, chàng hiểu nếu không có binh quyền, địa vị trong tay, chàng không thể bảo vệ nổi người mình yêu. Chàng vốn sẽ chỉ là một kẻ đứng ngoài cuộc, nhưng vì bảo vệ nàng mà dần dấn thân vào cuộc chiến vương quyền.
Còn nàng?
Hoàng đế từng nói với ông nàng:
“Nếu chiếm được giang sơn, nguyện san nửa giang sơn cho khanh.”
Giang sơn đã đạt, người đó lên ngôi cửu ngũ chí tôn, liền diệt cả gia đình nàng. Nàng mất cha mẹ, mất người thân, mất cả người ông mình yêu quý.
Khi đó nàng bước vào chốn quan trường, chỉ có một ước nguyện:
“Vạch rõ đúng sai, bình định trật tự, can gián góp ý thẳng thắn, giữ tâm mình trước sau như một.”
Nhưng chốn vương quyền, nào có đúng sai. Thắng làm vua, thua làm giặc. Chỉ có đạo ta và người vốn dĩ khác nhau.
Mà thắng thua có lẽ chỉ ở chữ “Tình”.
Thời Vũ (nữ chính), Thập Tam, Thẩm Hề thua chỉ ở chữ Tình. Một người như Thập Tam, như Thẩm Hề cuộc đời vốn sinh đã nằm ở vạch đích, cơm no áo mặc đủ đầy, cuộc đời họ chỉ thiếu chữ “Tình” thôi. Hết “tình” rồi đâu còn gì đáng sống.
Thập Tam không thể làm vua, nhưng cuộc đời vẫn có Thời Vũ, Thẩm Hề bầu bạn. Cuộc đời họ không bao giờ cô đơn.
Chu Nam Thâm dù có đứng lên hoàng vị, nhưng cũng không thể xoá đi mối thù giết cha với nhà họ Thẩm, với Thẩm Quân – người chàng yêu hết lòng. Cuộc đời chàng dẫu đứng trên vạn người, nhưng lại không có người kề gối.
Thập Tam có thể hy sinh vì chữ Tình, nhưng Chu Nam Thâm thì không.
Phải đọc bộ truyện này mới thấy ngòi bút của tác giả sâu sắc cỡ nào. Chỉ cần vài ba câu có thể khắc hoạ nhân vật sống động, quyền mưu đỉnh cao.
Tình yêu giữa Thời Vũ và Thập Tam khiến mình cảm động. Nhân vật khiến mình khóc nhiều nhất là Thẩm Hề, thích nhất là Thẩm Hề. Một người cà lơ phất phơ, nhưng sống hết mình vì nghĩa tình. Một người thông minh, hay cười, nhưng mỗi lần có chuyện chàng lại luôn trách mình, không thể bảo vệ được gia đình, không bảo vệ được Thập Tam.
Truyện nói nhiều về góc nhìn từng người, góc nhìn thời cuộc. Liễu Triều Minh chọn Chu Nam Thâm, vì ân nghĩa, mà cũng là Minh quân mình muốn phò tá. Còn Thập Tam trong sáng, chính nghĩa, sống vì tình nhiều quá, làm minh quân thời bình thì được nhưng thời loạn thì không phù hợp. Nên mỗi bên phò tá một người, thắng thua cuối cùng vẫn vì bình an lê dân bá tánh. Nên mới có giai đoạn sau này, nữ chính vẫn về làm quan tiếp.
Kết là, sau khi Thập Tam trấn giữ biên cương đâu đó 5-7 năm, triều đình an ổn, nữ chính nghỉ làm quan, về với chàng. Liễu Triều Minh, Thẩm Hề cũng vậy.
Truyện xuất sắc thực sự. Mình cứ nghĩ Thời Kính là tác giả viết hay nhất mình từng đọc, nhưng qua cuốn này của Trầm Tiêu Chi mới thấy đỉnh cao.
Đảm bảo đọc xong, dòm qua mấy bộ khác thấy chán òm. Mình đang lỡ ôm dở hai bộ, chứ không cũng nhất quyết ôm luôn bộ này. hic