REVIEW BỐ Y THIÊN KIM
Bố Y Thiên Kim – Úy Không: edit 83/100c, thiên kim mất trí nhớ vs thư sinh nghèo dịu dàng.
Bộ này mình giấm lâu lắm rồi, mấy năm rồi, từ ngày còn chưa biết đọc convert đến nay đã làu làu convert 🙂)))
———-
Kinh thành có nàng Tần Châu Ngọc, thiên kim phủ hầu nổi tiếng ngang ngược, hung hăng đanh đá. Lão hầu gia 50t mới sinh được cô con gái rượu, sủng lên tận trời. Gặp công chúa nàng cũng đánh, hoàng thượng cũng chẳng dám phạt vì nhà nàng toàn công thần. Từ bé đã đính hôn với thanh mai trúc mã Cố tướng quân, thiếu niên anh hùng, trên có cha mẹ huynh trưởng yêu thương, bên cạnh có hôn phu chiều chuộng ân cần, hạ nhân sợ răm rắp. Có thể nói nhân sinh của nàng mỹ mãn không chê vào đâu được.
Ấy thế mà, đùng cái, chỉ vì tính ham chơi mà nàng trốn ra ngoài để rồi gặp cường đạo, ngã sông mất trí nhớ, lưu lạc ở thôn quê nghèo nàn lạc hậu.
Từ đây tiểu thư hầu phủ biến thành nàng Tiểu Hoa đanh đá, chua ngoa, hung dữ, được chàng thư sinh nọ tốt bụng cưu mang trong nhà. Cuộc sống trêu chó chọc mèo của thư sinh ngốc và cô tiểu thư mất trí nhớ bắt đầu. Nàng quên sạch, nhưng bản tính tiểu thư vẫn còn, may sao chàng Đông Sinh vẫn rất bao dung, chiếu cố nàng. Sau đây là chuỗi ngày nam chính thư sinh bị ác thiên kim SM lên bờ xuống ruộng. Cười vỡ bụng : ))) Giả như thấy chàng thân thiết với cô hàng xóm, nàng ghen lồng lên, lại bị lão đại phu Hứa chỉ sợ thiên hạ không loạn xúi bậy xúi bạ, bảo là nàng muốn được ở nhà Đông Sinh ăn chùa uống chùa mãi mãi thì chỉ còn cách “gạo nấu thành cơm”. Xong cho nàng bình rượu đào hoa về chuốc say thư sinh, hại hắn nửa đêm ra sông ngụp lặn đến phát cảm. Sáng ra thấy cái khố của hắn có vết bẩn trắng to thì lại cứ nằng nặc giằng lấy đòi giặt hộ…
Nàng ngang ngược là thế nhưng bản tính nàng không xấu, chỉ là mạnh miệng, đánh nhau với cô hàng xóm cũng không đánh đau người ta, cũng rất có ý thức học hỏi việc nhà đỡ đần thư sinh. Nàng thẳng thắn, bộc trực, tuy không khéo miệng nhưng thật thà đáng yêu. Đông Sinh rất bao dung nàng, thậm chí dần dần còn lo lắng, yêu thương nàng, thấy người ta xa lánh chê bai nàng thì buồn rầu. Sau nhiều lần động chạm bất đắc dĩ, lại ở cùng nhau, Đông Sinh và Châu Ngọc đều nhận ra mình thích đối phương và cũng nhanh chóng xác định tình cảm. Họ về quê nhà chàng thành thân. Những tưởng ngọt ngào bình yên thì ngày họ lên kinh dự thi, thân thế của Châu Ngọc cũng hé mở. Giữ niềm vui tướng công đậu Thám Hoa, Châu NGọc được người ra nhận ra và đưa về, cũng hồi phục trí nhớ, còn có vị hôn phu vẫn một lòng chờ nàng. Đôi vợ chồng giờ phải làm sao???
Truyện rất đơn giản, nhẹ nhàng hài hước, giọng văn không cố tình pha trò nhưng mình đã phải cười ngoạc cả mồm, chắc hợp giọng. Châu Ngọc gây nhiều tình huống tréo nghoe lắm, đội nhân vật phụ cũng không bình thường, thành tổ hợp trống đánh xuôi kèn thôi ngược. Nhân vật đáng yêu tròn trịa. Châu Ngọc trong truyện là một cô gái hung hãn, cũng hay khóc, rất hay to tiếng quát nạt người khác, ban đầu còn đỏng đảnh tiểu thư nhưng không hiểu sao đọc không thấy nàng đáng ghét, lại thấy đáng yêu. Thấy được trong đó bản tính thiện lương, chung thủy, dễ hòa nhập của nàng. Thấy được con người nàng dần trưởng thành, biết lo nghĩ cho người khác, dù xuất thân cao quý nhưng không hề chê hoàn cảnh xuất thân của chồng mình, yêu thương mẹ con chàng, thực sự coi thôn quê hẻo lánh của chàng như nhà mình, ngay cả sau này khi nàng lấy lại trí nhớ. Còn thấy được tính tình bạo dạn yêu ghét rõ ràng, yêu là thẻ hiện ra mặt, chẳng ngại ngùng làm kiêu mà không yêu thì cũng chẳng cho mặt mũi, thằng nào xớ rờ bà đạp cho u đầu rách mặt.
Nam chính Đông Sinh là tuýp nam 100% yêu thích của mình, cả trên truyện lẫn ngoài đời. Chàng trai hiền lành tử tế, dịu dàng tinh tế, nho nhã lễ độ, lại không phải loại trói gà không chặt mà có sức vóc (xuất thân nhà nông), biết gánh vác, biết tự chăm lo mình và người thân, nấu cơm rửa bát gánh củi đun nước đều làm được. Chàng yêu thương che chở Châu Ngọc cực kì, luôn suy nghĩ chu toàn, dù ban đầu chỉ định làm tiên sinh dạy học quê nhà nhưng vì yêu nàng mà quyết tâm khảo công danh, sau này nhỡ nàng là thiên kim thì ít ra mình còn có chút tư cách sánh được với nàng. Chàng luôn dịu dàng nhỏ nhẹ với Châu Ngọc, dù trong khốn cảnh vẫn luôn an ủi động viên nàng, khi đối mặt với cha anh nàng cũng rất đàng hoàng chịu phạt, chỉ vì có thể được công nhận là chồng nàng. Mình thích chi tiết khi ĐÔng Sinh từ quan về quê dạy học, chàng không thích bon chen chốn quan trường, luôn luôn làm người đàng hoàng ngay thẳng, tấm lòng trong sáng thuần khiết. Dù chỉ là thư sinh nghèo, Đông Sinh cũng ra sức che chở cho Châu lNgọc rất cảm động, hỏi sao nàng không yêu chàng đến vậy, thậm chí sau này còn chấp nhận về quê chàng nơi khỉ ho cò gáy làm dâu.
Truyện này chỉ hơi thương nam phụ, anh rất tốt, chỉ vì một sự cố mà mất hôn thê. Tất nhiên trong mối quan hệ này, cả 2 người đã được định hôn từ bé nên phần nhiều là quán tính chứ chưa đến mức tình cảm nam nữ sâu nặng. Tác giả cũng tự mắng mình là mẹ kế nam phụ, anh rất tốt nhưng tối rất tiếc : ))) Được cái nữ chính yêu đương dứt khoát, lấy lại trí nhớ cũng không dây dưa nam phụ, kiên quyết từ hôn dù là mang tiếng, may là sau này anh cũng biết buông tay. Poor anh!!!
Túm lại là bộ này đọc giải trí cực kì thoải mái, hài hước dễ thương, ngọt như mật, ngọt kinh lên được ấy nhưng đọc vẫn thích, cứ ngóng mấy đoạn ngọt ngào của hai vợ chồng, chứ lại không ngấy đâu nhé. Có mấy đoạn hia vợ chồng lên kinh bị bắt nạt, rồi lúc Châu Ngọc bị người thân bắt nhốt, vợ chồng chia cắt đọc thương phết. À mà bộ này có thịt, thịt khá thơm ngon dù không mỡ màng quá, tác giả vừa viết thịt vừa khấn không bị xóa, cơ mà cũng ăn cái thẻ vàng, về sau thì chạy qua hàng thịt vụn nhưng nói chung là có thịt, không như truyện bây giờ, chay giả thịt : ((((
———————-
Tặng chị em đoạn trích đặc sắc:
“…
Đông Sinh lúc này chỉ hy vọng mẹ hắn lập tức rời đi, bởi vì Tần Châu Ngọc vừa vặn bị hắn kẹp ở chính giữa hai chân của hắn, bởi vì do lúc nãy hắn dùng lực quá mạnh, nàng dựa vào người hắn rất gần, mặt của nàng thế nhưng lại để chính xác ngay bụng dưới của hắn, đúng vị trí mẫn cảm của hắn. Có thể cảm giác được hô hấp nóng hổi của nàng, cách tiết khố mỏng manh, phun vào vị trí mẫn cảm của hắn.
Không ngờ, mẹ Đông Sinh thắp sáng ngọn đèn, để bánh ở trên bàn, lại kéo ghế dựa qua, nhẹ nahfg ngồi xuống, rất có có bộ dáng ngồi tâm sự suốt đêm với con mình.
Cứu mạng! Đông Sinh đáng thương cảm thấy mình chỉ muốn khóc.
”Đông Sinh, mẹ hôm nay không phải cố ý làm khó dễ con. Mẹ nhìn thấy con thật lòng yêu thương nha đầu kia, mẹ sợ a, con dùng ngón chân mà nghĩ cũng nhìn ra, nha đầu đó da dẻ thịt thà non mềm cái gì cũng không làm được, khẳng định ở nhà được nuông chiều, vạn nhất ngày nào đó nàng ta nhớ lại mọi chuyện, ghét bỏ chúng ta, ngươi tính làm sao bây giờ? Cho dù là nàng không suy nghĩ, nhưng nhà nàng thì sao?”
Đông Sinh hiện nay đâu còn tâm tư suy nghĩ đến chuyện đó, đầu óc đều chú ý đến chỗ nóng bức khó chịu ở dưới, bởi vì nằm trong chăn rất nóng, hô hấp Tần Châu Ngọc ngày càng nhanh, nhiệt độ hơi thở cũng ngày càng cao hơn. Đông Sinh cố gắng cùng dưới thân đấu tranh tư tưởng, nhưng thực không may, dưới thân Tiểu Tống thực sự không chịu thua chủ nhân của mình, hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang đứng lên. Còn chưa nói đến, rất nhanh, người nằm ở dưới chăn đưa tay ra nắm tiểu Tống mộtt chút, hành động này của nàng làm cho hắn nhịn không được khẽ rùng mình.
Tại sao lại có tình huống như vậy, nguyên do là Tần Châu Ngọc nằm trong mền buồn chán, dần dần có chút không kiên nhẫn, bỗng nhiên lại cảm giác trên mặt bị cái gì cứng rắn chọc vào, nhìn không biết cái gì nên cũng không suy nghĩ nhiều, cảm thấy không thoải mái, liền ở trong mền đưa tay muốn búng cái vật đang khó chịu trước mặt mình. Vừa đè nằm xuống, vật đó lại dựng đứng lên. Lại đè, lại dựng lên, cuối cùng hoàn toàn đã chọc giận ý chí chiến đấu của Tần Châu Ngọc, nàng lấy tay dùng sức đè thật mạnh xuống. Mà cái nhấn này, lại là người ngu dốt, dùng tay làm nhanh và nhanh hơn, cũng không biết mình đang làm gì. Tần Châu Ngọc giấu ở trong chăn, rốt cục thì mặt ửng hồng lên, mà thời điểm nàng buông tay ra, bỗng nhiên một dòng ẩm ướt nóng hổi phụt tới trong lòng bàn tay, thân thể Đông Sinh cũng rung mạnh một chút.
Tiểu Tống thành thật, người làm chuyện xấu là Tần Châu Ngọc, rốt cục đã ở trong chăn biết được việc gì xảy ra.
Mẹ Đông Sinh nói liên miên cằn nhằn nói rất nhiều, cũng không thấy Đông Sinh đáp lại câu nào, mẹ hắn nhìn qua ánh đèn nhìn, chỉ thấy con của mình vẻ mặt đỏ bừng, trên mặt còn có sự nhẫn nhịn khó chịu không khỏi lo lắng: “Đông Sinh, con làm sao vậy?”
Đông Sinh cố gắng thở phào nhẹ nhõm, vẻ mặt đau khổ nói: “Mẹ, con chính là mệt mỏi, có cái gì ngày mai rồi nói. Mắt của con không mở lên nỗi nữa. Bánh này một lát ngủ dậy con ăn.”
Mẹ Đông Sinh nghi ngờ nhìn nhìn con, nghĩ hắn khả năng thật sự là mệt mỏi, liền đem chuyện còn chưa nói xong nuốt xuống, thổi đèn, xoay người ra cửa.
Đợi cho người đi xa, Đông Sinh thật nhanh lôi Tần Châu Ngọc ra ngoài. Tần Châu Ngọc được hít thở không khí, mở to miệng hô hấp vài cái, ấp úng mở miệng: “Ta vừa rồi không phải cố ý, ta không biết đó là của chàng…”
Dù là da mặt thật dày, Tần Châu Ngọc cũng nói không được câu kế tiếp.
Đông Sinh nghiến răng nghiến lợi nhỏ giọng nói: “Thiếu chút nữa bị nàng phế đi.”
Link edit gần HOÀN: https://chocoberry212062.wordpress.com/bo-y-thien-kim-uy-khong/
Vì cái trích đoạn đặc sắc mà chủ nhà tặng mà mình quyết định nhảy cái hố này :)) Thanks chủ nhà đã review <3
Đang đọc bộ hồng phai mà nhảy qua đọc bố y Thiên Kim thì hơi sốc 😅😅 diễn tiến của truyện nhanh vụn vút như tên lửa luôn á. Đc cái hành văn dễ thương ko làm mình ghét, vô lý 1 cách …có lý hihi
Nói chung đọc giải trí sau khi ” đấu trí” trong bộ hồng phai là chuẩn
Truyện ko cần não, ngọt sủng ngắn, hài :))))