Biểu ca thấy nàng đẹp mê say – Chương 1
Mới gặp đã đòi cưới
[*] Hố mới, bạn đọc văn án tại đây nhé.
Vừa dịp tuyết ngừng rơi, Văn Thiền cùng Thím Tư lên xe ngựa đi Cối Kê.
[*] Cối Kê: là một địa danh cũ của Trung Quốc, là khu vực Giang–Chiết lấy Tô Châu của Giang Tô làm trung tâm hay một bộ phận của địa cấp thị Thiệu Hưng, tỉnh Chiết Giang ngày nay.
Tuyết sương bao phủ khắp núi non, rải một màu trắng tinh dưới màn sương mù mờ ảo. Đường chân trời xa xăm, mây bay lượn lờ trên đỉnh núi, một đội xe ngựa lặng lẽ đi trên con đường quanh co, gập ghềnh trắc trở.
“Còn một ngày nữa sẽ đến Cối Kê, gọi người đưa thư đến cô cả trước, người của họ sẽ đứng ở trạm dịch dưới chân núi chờ chúng ta,” phụ nhân mặc chiếc áo lông thỏ, đeo đai buộc trán ngồi trên xe ngựa, chỉnh lại ống tay áo cho cô gái ngồi đối diện, vuốt đầu cô trìu mến “Tuyết rơi dày quá nên không thể đi đường lớn, đành phải đi đường tắt, mong dọc đường bình an…Lạnh không?”
Ngồi phía đối diện là thiếu nữ khoảng mười bốn tuổi, giấu tay áo cuốn trong lớp y phục dày, quỳ trên tấm thảm nhung vân thù du màu vàng. Mái tóc đen rũ xuống dài đến thắt lưng, cài cây trâm khắc hoa văn bỉ dực*. Chiếc khuyên tai làm từ đá bích tỷ màu đỏ khẽ đong đưa trên xe ngựa. Tuyết trắng trời đông, làn da thiếu nữ sáng trong như ngọc.
[*]: Bỉ dực là một loài dị thú trong văn hóa Trung Quốc
Dáng người nàng thật đẹp, mắt đẹp mày ngài, tròng mắt đen nhánh. Đôi môi đỏ tươi, nhoẻn miệng cười, xinh đẹp mà đáng yêu, giống như bông hoa chớm nở, có nét quyến rũ riêng.
Phụ nhân lớn tuổi nhìn thấy cũng thất thần, cảm tạ trời cao ưu ái cháu gái mình——
Cha là Khúc Chu Hầu, mẹ là trưởng công chúa Tuyên Bình. Anh trai là thế tử hầu gia, chị gái là Ninh Vương phi, bản thân cũng được phong tước Công chủ Vũ Dương*.
[*] Đầu thời Tây Hán, chế độ sách phong, tấn phong và đãi ngộ cho con gái và cháu gái Hoàng đế được hình thành. Theo đó, con gái các Chư hầu Vương được phong là Ông chúa (Công chủ). Chữ [“Ông” 翁] có nghĩa là cha, hàm ý chi khi các Chư hầu Vương gả con gái thì tự thân mình làm chủ hôn vì vậy mới xưng con gái của mình là Ông chúa. ”
Người được trời cao ưu ái này chính là Công chủ Văn Thiền, con gái nhỏ nhất của Khúc Chu Hầu. Từ lúc lọt lòng đến nay, cả nhà họ Văn đều yêu chiều nàng hết mực.
Như lúc này đây, Công chủ rõ là bỏ nhà đi. Hàn thị lại nhận được thư của Khúc Chu Hầu, nhờ nàng chăm sóc con gái.
Văn Thiền nghe thím Tư nói thế, đôi mắt to tròn xoay chuyển một vòng. Dáng người thì khuê tú, đoan trang nhưng đôi mắt lại linh động thoáng qua vẻ lanh lợi. Nàng nhoài người về phía cửa sổ, vén bức mành lên, muốn xem phong cảnh bên ngoài. Bị Hàn thị liếc sâu một cái, Văn Thiền nhẹ giọng làm nũng như đứa trẻ, “Thím Tư, cháu không sợ lạnh.”
Hàn thị kéo nàng vào trong lồng ngực, bàn tay vuốt ve mái tóc đen của cô bé, “Tiểu Thiền nghe thím Tư nói này. Khi nào đến Cối Kê, gặp được cô cả rồi, cháu nghe lời thím Tư, về nhà đi. Cha mẹ ở nhà lo cho cháu lắm.”
“Sao nói vậy được ạ. Cô cả bị ốm nặng, cha mẹ cháu cũng thấp thỏm lo âu. Cháu thay mặt cha mẹ đi thăm một chuyến.”
Cô của Văn Thiền là Văn Dung, lấy chồng xong liền theo phu quân định cư ở Nhữ Âm. Đã nhiều năm cả dịp lễ tết, anh chị em trong nhà chưa gặp nhau.
Văn Thiền vẫn nhớ khi còn bé. Cô cả đến nhà chơi cử chỉ có phần dè dặt theo phong thái thế gia. Chờ mọi người đi rồi, cô sẽ lén ôm nàng vào ngực, lừa nàng gọi bằng được tiếng ‘cô cả’. Nàng nói một tiếng ‘cô cả’, Văn Dung liền cho nàng một viên kẹo dẻo bọc đường.
Cô khẽ thở nhè nhẹ vào mái tóc nàng, còn nàng tựa đầu vào trong lồng ngực cô, lim dim ngủ.
Trong lòng Văn Thiền, ký ức phụ nhân ngày đó lừa nàng nói chuyện tựa như ngày hôm qua.
Gần đây, từ cha mẹ biết được tin cô cả bệnh nặng, Văn Thiền liền nhớ đến kỷ niệm thời ấu thơ. Đồng thời, nàng cũng vì chút lòng riêng mà cẩn thận tính toán.
Trước thì một mình mang theo thị nữ bên người đến Lạc Dương tìm chú Tư. Đến đó xong, sẽ cùng thím Tư đi Cối Kê. Cách Cối Kê càng gần, nàng càng đến mục tiêu gần hơn–
Cô ghé vào mép cửa sổ xem cảnh tuyết rơi bên ngoài. Hàn thị rót cho mình một ly trà, tươi cười nhìn nàng, rồi chợt nói, “Chỉ là đến xem cô cả của cháu thôi à? Không phải vì trốn ai đó? Ta nghe nói, ba tháng trước, cậu cả nhà phủ Thừa tướng còn thả diều tặng ngọc bội cho cháu?”
Văn Thiền kiên quyết nói, “Không biết. Cháu chưa nghe nói đến việc này. Chắc là tin đồn bậy bạ, chỉ là giả thôi.”
Hàn thị cười khẽ, cúi đầu thổi nhè nhẹ bọt nước nổi trong ly trà, không nhắc đến chuyện này nữa.
Tiểu Thiền lớn lên xinh đẹp, tính tình có chút đặc biệt, từ nhỏ thu hút không ít hoa đào. Tuy nhiên, bà lại cảm thấy thân phận lang quân phủ Thừa tướng cũng xứng đôi với Văn Thiền. Nhưng cô bé kia tự có suy nghĩ riêng, cha mẹ nàng cũng lờ đi. Dẫu tò mò, Hàn thị cũng không hỏi nhiều.
Chỉ là chuyến đi này xa xôi, con cái không đi cùng, bên cạnh lại có chỉ Văn Thiền nên Hàn thị khó tránh khỏi, sẽ chuyện trò thêm đôi câu cùng Văn Thiền .
Xe ngựa chầm chậm rải bước thong dong, Văn Thiền hơi mỏi mệt, cằm gõ lên chiếc bàn con từng chút một. Bỗng nhiên, xe lắc lư dữ dội, dáng người thiếu nữ không thể trụ vững, đành phải nghiêng người theo hướng xe đổ.
Hàn thị sợ hãi hét ‘Tiểu Thiền’, Văn Thiền nhanh nhẹn nắm tay vịn, tránh bị văng ra bên ngoài xe.
Mà ngoài xe lúc này, thật hỗn loạn.
Tiếng đao kiếm va chạm, tiếng gào thét hỗn loạn của đám đàn ông và đội thị vệ “Các người là ai? Mau tránh đường.”, giọng nói đầy ngờ vực, Hàn thị và Văn Thiền nhìn nhau, trong lòng hoảng hốt, chuyến đi này sợ là tính sai rồi: Khả năng các nàng gặp cướp.
Quả nhiên đúng như nàng suy đoán, mấy tên cướp ngoài xe gào lên nói, “Người nào liên quan đến các ngươi! Muốn đi qua núi Mao Sơn, phải dừng lại nộp phí đi đường! Các anh em, bọn họ nhiều xe ngựa, chúng ta cướp mang về dùng!”
“Các ngươi dám! Chúng tôi là người phủ……”
“Phi!”
Giơ tay đánh tiếp.
Văn Thiền bám tay ghế, nghiêng tai lắng nghe động tĩnh bên ngoài. Hàn thị nắm chặt tay nàng, vì hoảng hốt mà tăng thêm sức lực.
Mấy năm nay thời tiết không thuận lợi, hạn hán, ngập lụt liên miên. Vì vậy mà, đám sơn tặc ngày càng nhiều hơn. Tuyết rơi nên đường đi khó khăn, Hàn thị nghĩ dẫu gì cũng là địa bàn anh rể, chắc trên đường sẽ không xảy ra chuyện gì. Đúng là người tính không bằng trời tính, thế mà lại gặp cướp! Giờ làm sao đây?
Tiếng đánh nhau vẫn tiếp tục ngoài xe, có mấy bước chân vội vã đi đến xe ngựa, thị nữ đứng bên ngoài gõ cửa xe, “Nữ quân, chúng ta làm gì bây giờ?”
Môi Hàn thị run run, chưa kịp mở miệng liền nghe cháu gái bình tĩnh nói “Thanh Trúc phải không?”
Thanh Trúc, là thị nữ bên người Công chủ Vũ Dương Văn Thiền.
Ngay lập tức, một giọng nữ đáp lời rõ ràng, “Nô tỳ đây ạ.”
“Bọn chúng muốn cái gì thì cho chúng cái ấy. Dù mấy chiếc xe ngựa cũng đưa cho chúng tất.” Văn Thiền nhanh chóng xử lý vụ việc, không chút lo lắng, “Miễn thả chúng ta đi là được. Nói với họ thân phận của chúng ta, trừ khi chúng dám làm phản!”
“Dạ.” Chủ tử không lo lắng còn bình tĩnh sắp xếp như vậy, làm lòng người cũng dần trấn tĩnh lại. Hầu hết đám tôi tớ đều là người đáng tin, đợi hòa hoãn một lúc thì nói chuyện với bọn cướp kia.
Lúc đầu bọn cướp làm cho Hàn thị sợ hãi, giờ đến sự hào phóng của cô cháu gái dọa sợ —— “Từ từ! Đừng tiết lộ thân phận chúng ta,” Văn Thiền vẫn là đứa trẻ, không hiểu được đạo lý người giỏi nên giấu tài. Địa vị của chúng ta quá cao, nếu gặp bọn cướp kiêng kị thì còn đỡ, nhỡ đâu gặp đúng loại không sợ trời không sợ đất, cũng không tốt. Cân nhắc hồi lâu, Hàn thị dặn dò, “Vậy nói, chúng ta là thê nữ nhà phú thương, vội vàng về nhà để đoàn tụ với gia đình. Hàng hóa trên xe sẽ đưa cho họ, chỉ cần giữ lại tính mạng là được.”
Về sau nghĩ lại, làm theo lời Văn Thiền vẫn tốt hơn, tiết lộ thân phận ngay từ đầu.
Văn Thiền cùng Hàn thị dỏng tai lắng nghe tiếng động bên ngoài. Giọng nói điềm tĩnh của Thanh Trúc vang lên “Thủ lĩnh các người là ai? Tôi muốn thương lượng cùng các người.”
Một thanh niên dáng vẻ lưu manh từ trên cao vọng xuống, “Cô nương cũng có khí phách đấy. Có chuyện gì nói với chúng ta là được, quan tâm đến thủ lĩnh chúng ta làm gì.”
Nghe giọng nói chắc tuổi còn trẻ, Văn Thiền ngẩn người, định vén góc rèm lên muốn xem hình dáng thiếu niên trên cao kia. Bông tuyết bay bay, nàng rất tò mò, nhưng tay vừa chạm đến chiếc rèm đã bị Hàn thị đánh nhẹ. Hàn thị nhắc nhở nàng, ý bảo đừng lộ diện.
Thanh Trúc dường như sững lại một lúc, mới nói chuyện tiếp. Xung quanh tuy ồn ào, đàm phán cũng coi như thuận lợi. Đối phương đồng ý chỉ cần mang hết đồ vật ra ngoài liền thả người đi. Hai người trong xe mới thở phào nhẹ nhõm. Sợ nhất là gặp kẻ ác, đối phương giết người không chớp mắt. Xét tình cảnh này, đối phương hẳn còn chút tình người.
Nhưng thiếu niên kia lại nói tiếp, “Có thể cho các người đi, nhưng tất cả mọi người phải xuống xe. Ta phải đảm bảo trên xe không giấu bất cứ thứ gì.”
“…… Không được, nữ quân nhà chúng tôi……” Thanh Trúc nỗ lực đàm phán.
Đối phương cười khinh thường, lại chế nhạo một phen, trong xe cũng nghe thấy hơi thở gấp gáp của Thanh Trúc. Một lúc sau, nghe thiếu niên kia uể oải nói, “Tất cả xuống xe.”
Đến bước này, hết đường thương lượng. Hàn thị trấn định lại tinh thần, kéo lấy tay Văn Thiều, an ủi, “Bọn chúng chẳng qua chỉ muốn khám xét xe ngựa, sợ chúng ta đến báo quan phủ. Đừng phản kháng, không sao đâu.”
‘Phụp’’ [một tiếng]!
Một chiếc dao găm lao đến cắm thủng vách xe. Mũi dao kia thiếu chút nữa đâm vào người trong xe. Mặt hai người tái mét, đờ người trong giây lát.
Lúc sau, cửa xe mở, Văn Thiều cùng Hàn thị, một trước một sau bước ra khỏi xe ngựa.
Gió bấc lạnh đến cắt da cắt thịt, tuyết rơi hất vào mặt. Thiếu nữ chầm chậm xuống xe ngựa, áo xanh lam đậm quần nhạt màu, đầu cúi nhẹ. Thị nữ đỡ lấy cánh tay nàng, thon dài mảnh mai, trắng muốt như ngọc.
Một bông tuyết rơi vương trên mi, nàng lấy tay lau đi hơi nước dính trên mi mắt. Khoảnh khắc nàng ngẩng đầu, má hương hơn tuyết, tóc mượt như mây. Chiếc váy dài tôn lên vòng eo duyên dáng của thiếu nữ ấy, khuôn mặt xinh xắn, yêu kiều, trắng ngần như tuyết, khiến cho đám cướp nghẹt thở không thôi.
Cùng lúc đó, Văn Thiền ngước lên thấy thiếu niên áo vải đang ngồi trên một phiến đá nhô cao, sợi tóc hơi xoăn rũ xuống gò má. Hắn mắt to mày rậm, đôi mắt âm u đang quan sát phía dưới. Sau khi nhìn thấy nàng, hắn thôi nghịch chiếc dao găm trong tay, nhướng mày, dán chặt mắt vào cô.
Trên núi cao, chàng trai đang ngồi uể oải. Giữa đám cướp chỉ có hắn khác hẳn với mọi người.
Văn Thiền đứng giữa đám người, trong trẻo thanh cao. Vẻ kiêu ngạo trong ánh mắt cũng khiến người ta cảm thấy khác biệt.
Bỗng nhiên, thiếu niên đứng dậy, tuyết rơi lả tả. Hắn ta nhảy từ trên cao xuống, một cú nhảy dài sáu, bảy trượng*, khiến Văn Thiền giật mình.
[*] Một trượng = 3.33 mét đó các bạn. Ảnh chắc là siêu nhưn.
Hắn ta đi thẳng về phía nàng.
Nàng thấy hắn đứng trước mặt, xoay chiếc dao găm trong tay, “Ta sửa lại ý kiến. Không lấy tiền, chỉ cướp sắc.”
Hả?!
Văn Thiền thấy hắn cười tươi rói rồi cúi người xuống. Khuôn mặt nàng cứng đờ, đôi mắt mở to ——
“Ta là Lý Tín. Cô em gả cho ta đi.”
Tác giả có lời muốn nói:
Lý Tín: Cô em gả cho ta đi. ~~╰( ̄▽ ̄)╭~~
Văn Thiền: Mẹ ơi! Chắc con đang mơ ╰( ̄▽ ̄)╭
Mừng nhà đào hố mới ạ! ♥♥♥
Cảm ơn nàng đã ủng hộ. Hihi, bộ này cũng hay lắm lắm.
Mừng nhà đào hố mới ạ! Sao không thấy bài giới thiệu truyện mới nàng ạ!
Bạn để hết qua trang chính của truyện luôn. Nàng đọc văn án, link review truyện đây nhé https://haiduongvien.com/bieu-ca-thay-ta-dep-me-say/
ai, aiz…để dành hum nay mới vô đọc nè, nam nữ chính lên sàn ấn tượng nha
Hí hí. Căp đôi nam nữ chính trong truyện này hài lắm. Nàng đọc truyện vui vẻ hen.