
“Sở Chiêu Chiêu, thầy Mục bảo cậu lên văn phòng gặp thầy!”
Rốt cục cũng tìm thấy người giữa căn tin ồn ào của trường Nam Đại, Hà Mậu Nhiên vừa thở phì phò vừa nắm chặt tay áo Sở Chiêu Chiêu. “Điện thoại của cậu sao không gọi được thế?”
“Mình chưa nạp tiền điện thoại.” Sở Chiêu Chiêu đặt đồ ăn vừa gọi sang một bên, hỏi, “Thầy Mục tìm mình làm gì?”
“Mình cũng không biết, thầy bảo cậu lập tức lên văn phòng gặp thầy.” Ánh mắt Hà Mậu Nhiên mang vẻ thương hại, nhỏ giọng bảo “Cậu có chỗ nào đắc tội thầy Mục không? Nghe giọng thầy có vẻ không tốt lắm.”
Đắc tội thầy Mục sao?
Sở Chiêu Chiêu không nghĩ ra mình đắc tội thầy chỗ nào, cô đi học chưa bao giờ đến trễ về sớm, bài tập luôn nằm trong nhóm xuất sắc, thi cử luôn đứng đầu, nói trắng ra là trò cưng trong mắt thầy cô.
Nhưng Sở Chiêu Chiêu rất sợ thầy Mục, cũng không phải do thầy hung thần ác sát, mà do Sở Chiêu Chiêu từ nhỏ đã rất sợ thầy cô, vừa thấy giáo viên là như chuột thấy mèo, đây vốn dĩ là bản tánh trời sinh, xung quanh cô cũng có nhiều người tính cách như vậy.
Cuối tháng mười, ở Bắc Kinh gió lạnh từng hồi, một mâm đồ ăn nóng chỉ vài phút là nguội, Sở Chiêu Chiêu hơi không nỡ, “Mình ăn cơm rồi đi.”
“Tuỳ cậu.” Hà Mậu Nhiên quay đầu bỏ đi, được vài bước thì ngoái đầu lại, thấy Sở Chiêu Chiêu thực tình ngồi xuống ăn cơm thì tức đến bốc khói, hận không thể xách tai cô đến văn phòng thầy Mục. “Trời, cậu còn ngồi ăn được! Mình đã bảo giọng điệu của thầy không tốt, cậu còn để thầy chờ, bộ cậu muốn lửa cháy thêm dầu hả?”
Căn tin trường Nam Đại có trợ cấp, suất ăn một cơm một canh như Sở Chiêu Chiêu chỉ khoảng ba bốn tệ, nhưng mỗi bữa cơm của cô đều được tính toán kĩ càng, nếu bỏ phí bữa này, vậy hôm nay chỉ có thể ăn bánh bao không.
Hà Mậu Nhiên là lớp trưởng, tất nhiên hiểu rõ tình hình sinh viên trong lớp. Cậu không đành lòng nhìn Sở Chiêu Chiêu, nói: “Cạnh trường có nhà hàng lẩu mới mở, nghe nói ngon lắm, mình vẫn muốn tìm người ăn cùng, hay cậu gặp thầy Mục trước đi rồi bọn mình đi ăn?”
Học cùng Hà Mậu Nhiên hơn ba năm, Sở Chiêu Chiêu biết cậu ta mời cô ăn cơm không phải vì thương hại cô, nhưng ăn không như vậy cô không dám nhận, một là sợ nợ ân tình, hai vì sợ nhận hoài sẽ nghiện.
Vô tư nhận giúp đỡ cũng giống như không làm mà hưởng, với tình cảnh của Sở Chiêu Chiêu mà nói, loại giúp đỡ này giống như ma tuý, dễ dàng khiến người ta chìm đắm trong đó.
“Dạo này mình bị nhiệt miệng, không ăn lẩu được, khi nào rảnh mình đi với cậu.” Sở Chiêu Chiêu nhanh nhẹn bưng bát cơm, vội vàng và cơm vào miệng, sau đó xoa tay, “Được rồi, mình đi gặp thầy Mục đây, cậu cũng nhanh đi ăn đi.”
Căn tin cách văn phòng thầy Mục hơi xa, Sở Chiêu Chiêu chạy gấp đi gặp thầy nên người toát mồ hôi, tóc mái cũng bết hết lên trán, chóp mũi còn đổ một lớp mồ hôi mỏng, đã vậy cô còn dùng tay áo lau mồ hôi khiến tóc tai rối bù.
Nhưng lúc này Sở Chiêu Chiêu không rảnh chỉnh trang, vì cô đã nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc trước cửa văn phòng Mục Tế Vân.
Bạn cùng khoa Chu Minh.
Lúc này, Sở Chiêu Chiêu đã biết thầy Mục tìm cô làm gì, cô cũng biết cô xong đời rồi.
Hai người nhìn nhau, Sở Chiêu Chiêu dùng khẩu hình hỏi: “Bị phát hiện?”
Chu Minh gật gật, Sở Chiêu Chiêu còn muốn hỏi thêm thì một giọng nam cắt ngang.
“Vào đây.”
Giọng nói nghiêm túc, lạnh lùng, giống hệt giọng thầy khi giảng bài.
Rốt cục Sở Chiêu Chiêu cũng biết vì sao Hà Mậu Nhiên lại nóng nảy như vậy, giọng điệu thầy Mục đâu chỉ “không tốt”, phải là lạnh như nước đá mới đúng.
Chu Minh trắng mặt, đờ người, hai tay buông thõng, không dám đi vào.
Sau cùng phải để một nữ sinh như Sở Chiêu Chiêu ưỡn ngực bước vào.
Nhưng vừa đứng trước mặt thầy Mục, khí thế của Sở Chiêu Chiêu liền sụp đổ ầm ầm, chỉ hận không thể chui vào cái lỗ nẻ nào đấy.
Mục Tế Vân, phó giáo sư trẻ tuổi nhất Học viện Tin học Nam Đại, gương mặt thực chất đúng chuẩn soái ca ngôn tình mà các em gái thời nay mê mệt, đã vậy còn để tóc dài, mỗi ngày đều chải nếp gọn gàng, đến mắt kính cũng chưa bao giờ lệch một li.
Chỉ là, khí chất của thầy quá mức nghiêm túc, khi giảng bài càng ít cười đùa, vì vậy Sở Chiêu Chiêu luôn cảm thấy mấy nữ sinh đến dự thính lớp của thầy chưa bao giờ quan tâm thầy đang giảng cái gì.
Nếu không phải vì si mê gương mặt này, ai lại tình nguyện đến nghe thầy giảng cái gì mà hàm hàm số số khiến thần hồn điên đảo, rồi còn lập trình internet, toàn những thứ không phải tiếng người.
Mục Tế Vân mở máy tính ra, Sở Chiêu Chiêu không biết thầy đang xem cái gì, chỉ thấy thầy thỉnh thoảng click chuột.
Sở Chiêu Chiêu muốn biết thầy giận đến mức nào nên nhìn chằm chằm vào mắt thầy.
Lúc trước không để ý, hôm nay mới biết, hoá ra thầy có một đôi mắt đào hoa. Khoé mắt hơi xếch, hai mí mắt sâu và cong như cánh quạt, đồng tử màu nâu, đẹp đúng chuẩn thẩm mỹ Á Đông.
Nhưng sóng mũi thầy lại rất thẳng, khoé miệng hơi nhếch, vô hình trung làm giảm đi nét nhu hoà trên gương mặt thầy.
“Em nhìn đủ chưa?”
Mục Tế Vân đột nhiên ngẩng đầu, nói.
Sở Chiêu Chiêu hoảng hồn, tự mắng mình ngay lúc này lại dám ngắm thầy, đúng là tự tìm chết.
“Thầy, thầy Mục, thầy tìm em có chuyện gì ạ?”
Mục Tế Vân quét mắt, thấy Sở Chiêu Chiêu muốn lùi về sau hai bước thì xoay máy tính lại, hướng màn hình về phía Sở Chiêu Chiêu.
Trên màn hình là giao diện lập trình của Chu Minh.
Đúng là bị thầy phát hiện rồi.
Sở Chiêu Chiêu đỏ bừng mặt, tim đập như trống bỏi, không dám nhìn vào mắt Mục Tế Vân.
Từ nhỏ đến lớn Sở Chiêu Chiêu luôn là học sinh xuất sắc, trước nay luôn là con nhà người ta trong truyền thuyết, là trò ngoan trong mắt thầy cô, chưa bao giờ dính dáng đến những trò gian lận, copy.
Nhưng lần này đúng là cô làm bài giúp Chu Minh.
Hơn nữa, bài tập kì này không chỉ là bài tập thông thường.
Môn “Lập trình trực quan hoá” (Visualization Programming) do Mục Tế Vân phụ trách này là môn chuyên ngành cuối cùng của học kì một năm tư. Do đa phần sinh viên đều phải đi thực tập hoặc chuẩn bị thi lên thạc sĩ nên môn học này từ trước đến nay không tổ chức thi cuối khoá, chỉ cần làm một đồ án thiết kế để lấy điểm cuối kì.
Đồ án thiết kế này yêu cầu thực hiện theo trình tự hoàn chỉnh, vì thế sinh viên phải mất rất nhiều công sức mới có thể hoàn thành. Đối với sinh viên chuyên ngành máy tính chưa tốt nghiệp mà nói, nếu bình thường học hành lơ là, bài tập này rất khó tự mình hoàn thành. Khổ nỗi Chu Minh đúng chuẩn sinh viên chểnh mảng, nếu chỉ viết vài mã lệnh thông thường thì cậu ta còn có cửa, còn bảo cậu ta lập trình từ đầu đến cuối thì chỉ có nước hẻo.
Vì vậy cậu ta mới tìm đến uỷ viên ban học tập nhiều lần đứng đầu trong các kì thực hành Sở Chiêu Chiêu để nhờ giúp đỡ.
Đối với Sở Chiêu Chiêu mà nói, đề án này không phải quá khó nên cô chỉ lấy giá rất mềm là ba ngàn tệ. Trước khi đưa ra mức giá này, Sở Chiêu Chiêu đã phải đắn đo hơn nửa ngày, sau cùng mới quyết định làm giúp Chu Minh.
Ngoài hai người họ ra, không ai biết đến bí mật này, Chu Minh càng không có khả năng rêu rao cho cả thiên hạ cùng biết.
Vậy làm cách nào Mục Tế Vân phát hiện ra cô làm bài giúp cậu ta?
Sở Chiêu Chiêu liếc nhìn Chu Minh, cậu ta còn đang bận cúi đầu sợ hãi, đâu rảnh quan tâm đến cô.
Từ ngày đầu học môn chuyên ngành với Mục Tế Vân vào năm nhất đại học, thầy đã có nói qua hai nguyên tắc lớn nhất của thầy là “không được nghỉ học không phép, không được đi trễ về sớm” và “nghiêm cấm gian lận dưới mọi hình thức”.
Đây vốn dĩ là yêu cầu cơ bản đối với học trò, nhưng khi áp dụng ở môi trường đại học thì rất khắc nghiệt, càng đáng sợ hơn là Mục Tế Vân rất nghiêm túc thi hành hai nguyên tắc này. Trong lớp của thầy, chỉ cần phạm một trong hai nguyên tắc thì đến cơ hội thi lại cũng không có, chỉ còn nước học lại.
“Sở Chiêu Chiêu, em vẫn luôn là sinh viên mà thầy thích nhất.”
Sở Chiêu Chiêu hơi hoảng, khẽ nâng mắt, vừa chạm đến ánh nhìn của Mục Tế Vân thì xấu hổ cúi đầu.
Mục Tế Vân chưa bao giờ thiên vị bất kỳ sinh viên nào, Sở Chiêu Chiêu vẫn luôn cho rằng thầy cũng không mấy chú ý đến sinh viên chưa tốt nghiệp, nào ngờ khi biết mình là “sinh viên mà thầy thích nhất” cũng là lúc nhìn thấy sự thất vọng trong ánh mắt thầy.
Lúc này đây, Sở Chiêu Chiêu thà nghe thầy nói chưa bao giờ chú ý đến cô còn hơn.
“Chu Minh.” Mục Tế Vân nghiêng đầu, nhìn về phía đồng phạm còn lại. “Học ngành máy tính ba năm, trò đơn giản như vậy mà em cũng không viết nổi?”
“Em, em… Thầy ơi, em rất xin lỗi, em biết sai rồi.” Chu Minh chắp tay sau lưng, gục đầu như học sinh tiểu học.
“Một câu biết sai rồi là hết chuyện?” Mục Tế Vân cười lạnh, không nói tiếp.
“Thầy, em…”
Chu Minh nói được nửa câu thì ngậm miệng, cậu ta biết hiện tại nói gì cũng không có tác dụng, còn may lần này không phải kì thi chính thức, cùng lắm là tốt nghiệp trễ, học lại môn này thôi, thầy cũng không phê bình gì trên hồ sơ của cậu ta.
May là cậu ta còn có thể chấp nhận kết cục này.
Nhưng Sở Chiêu Chiêu thì thảm.
Mục Tế Vân nhìn đồng hồ, lạnh lùng nói: “Em tự mình nói chuyện này với thầy Trương đi.”
Câu nói này tựa như đôi bàn tay thít chặt cổ họng Sở Chiêu Chiêu.
Không phải cô sợ gì cố vấn học tập, mà hiện tại đang là giai đoạn then chốt trong quá trình xét duyệt học bổng cấp quốc gia. Dù không xét duyệt dựa trên thành tích của học kỳ này, nhưng nếu cố vấn học tập biết cô nhận tiền làm bài giúp bạn thì học bổng cũng đi tong.
Mất đi tám nghìn này khác nào giết chết Sở Chiêu Chiêu.
Nỗi sợ như sóng triều ập đến trong lòng Sở Chiêu Chiêu, hốc mắt cô đỏ hồng, giọng nói cũng bắt đầu run rẩy: “Thầy Mục, em sai rồi… Em thực sự sai rồi… Em không bao giờ dám nữa, em xin thầy… Cầu xin thầy đừng nói với thầy Trương… Em, tư cách học bổng của em sẽ bị tước mất.”
Mục Tế Vân vừa nghe thấy lời này thì chân mày nhíu càng chặt, “Em cảm thấy em bây giờ còn có tư cách nhận học bổng?”
Đôi tay của Sở Chiêu Chiêu cũng bắt bầu phát run, nước mắt trào ra dưới lớp kính dày.
“Thầy Mục, em thực sự sai rồi… Em xin thầy…”
“Khóc với tôi cũng vô dụng.” Mục Tế Vân cũng không bị bộ dạng đáng thương của cô làm cho động lòng, hơi nâng cằm, nói, “Thầy sẽ không nhúng tay vào chuyện xét duyệt học bổng của em, nhưng thầy sẽ nói hết chuyện này với cố vấn học tập của em, chuyện em có giành được học bổng hay không thì cứ dựa theo quy định.”
Trong nháy mắt, Sở Chiêu Chiêu như rớt xuống hầm băng, hơi lạnh từ lòng bàn chân xông lên đỉnh đầu.
Cạnh tranh học bổng hàng năm rất quyết liệt, cô đã nhận một lần, lần này nếu nhận nữa, thầy Trương lấy gì lấp kín miệng lưỡi thế gian?
Thầy Trương sẽ vì mặt mũi của mình mà huỷ bỏ tư cách của cô thôi.
Mục Tế Vân cũng không cho cô cơ hội biện giải, đóng máy tính, chuẩn bị rời đi.
Việc đã đến nước này, Sở Chiêu Chiêu cũng không còn cách nào, chỉ có thể chầm chậm lê chân ra khỏi văn phòng của Mục Tế Vân.
Mỗi một bước nặng như mang chì.
Có một điều Sở Chiêu Chiêu vẫn không biết, đó là không có người mật báo.
Môn chuyên ngành đầu tiên, Ngôn ngữ C, là Mục Tế Vân dạy cô. Hai năm qua, Mục Tế Vân đã chấm rất nhiều bài thực hành của cô, cũng giúp cô sửa vô số bug (lỗi máy tính),cũng quen với phong cách lập trình của cô từ lâu.
Mục Tế Vân chỉ cần liếc mắt là đã nhận ra phong cách lập trình của sinh viên do chính tay mình dìu dắt.
Tác giả có lời muốn nói:
“Khóc với tôi cũng vô dụng.” Sau đó không lâu, phó giáo sư nào đó sẽ tự vả mặt, vì chỉ cần một giọt nước mắt của ai kia cũng khiến giáo sư đau thấu tâm can =))
P.S:
– Phần trong ngoặc, in nghiêng là chú thích của mình.
– Sau này phần tác giả có lời muốn nói mình chỉ dịch những đoạn hài hước và liên quan đến truyện. Những đoạn than thở hoặc kêu gọi like, phát bao lì xì thì mình sẽ lược bỏ.
Rồi xong, rơi tự do luôn! ^^ Dễ thương quá! Cảm ơn cả nhà nha! Có hố mới để nhảy rồi. hihi. ❤ ❤ ❤
Đôi này dễ thương lắm, hồi còn đi học thì chậm như rùa, sau này xác định rồi thì như đồ thị cấp số mũ, đến điểm bùng phát thì tăng vô tận, càng về sau càng ngọt ngào 😀
Truyện khá thú vị nha mong B tiếp tục edit nha
Tr hay quá. Chúc b khai hố đông khách nha ❤️❤️❤️
Đọc một đoạn mà nghe cưng quá, ủng hộ hai tay nha chủ thớt ơi
truyện hay lắm đó b oi, thích truyện học đường như này quá, được cảm nhận sự cố gắng hết sức trong khoảng thời gian học tập tốt đẹp cuối cùng ấy
Truyện dễ đọc. Cảm ơn bạn đã dịch nha.
CHÚC NÀNG 8/3 VUI VẺ NHA
cảm ơn nàng đã đem đến cho mn những giây phút vui vẻ bên các chương truyện?
Cảm ơn nàng nhiều nhé 😀 Gửi đến nàng lời chúc 8.3 muộn màng, hi vọng người đọc truyện ngọt ngào như bọn mình cuộc sống cũng sẽ ngọt ngào, ngày ngày đều là 8.3
Hihi… cảm ơn nàng, ây da… mọi người viết văn hay đến lời chúc cũng hay ?
Nữ 9 theo tip mong manh sao người ơi????
Hơi khó nói là ẻm mong manh hay không, theo mình thấy là vừa đủ, trong nhu có cương, lúc cần mạnh mẽ thì rất quyết đoán, lúc cần mềm mỏng thì rất nữ tính dịu dàng.
Cậu ơi, mình thích tác giả này lắm ấy qua bộ Minh thương dễ tránh thầm mến khó phòng, văn phong ổn kinh khủng mà tình tiết chắc nữa, cảm ơn cậu đã edit bộ này nhé, mình sẽ ủng hộ cậu hết mìnhhhhh ???
Thế à cậu? Bộ đấy hình như là tình chị em với cũng chưa nhà nào làm đúng không cậu? Để tớ nuốt xong Sơn hà chẩm rồi mò thử bộ Minh thương xem sao, hai hôm nay thức sáng đêm đọc SHC hay quá xá, mặt mụn tè le.
Chính thức lọt hố bộ này. Đọc văn án vs chương 1 yêu ghe. Thanks editor nhiều nha
Cảm ơn bạn 😀 Hố này cũng không sâu đâu, bạn theo ủng hộ đều nhé.
Cám ơn bạn nhiều vì đã dành thời gian edit truyện cho chúng mình.
Cuối cùng cũng có người dịch bộ này. Cảm ơn bạn nhiều <3
😀 Chúc bạn đọc truyện vui
❤❤❤