
“Ba, ba nhận được tiền rồi ạ?” Sở Chiêu Chiêu hỏi.
Sở Quốc Hoa vẫn chưa đến năm mươi nhưng tóc đã bạc quá nửa.
Sở Chiêu Chiêu quan sát tỉ mỉ, bỗng phát hiện không biết bắt đầu từ lúc nào mà lưng ba đã còng.
“Nhận được rồi nhận được rồi.” Sở Quốc Hoa khó được vui vẻ, phất phất hoá đơn trong tay, “Đang đi đóng viện phí đây.”
“Mẹ có ở đây không ba?” Sở Chiêu Chiêu xem đồng hồ, thường thì giờ này mẹ cô không đi làm.
“Haiz, tối qua mẹ tăng ca nên ba để mẹ ở nhà ngủ thêm một lát, con mau mau lên lầu chơi với em đi.”
“Dạ.”
Sở Chiêu Chiêu lên lầu bốn, đi vào phòng bệnh của Sở Minh Minh, vừa nhìn đã thấy em gái ngồi trên giường bệnh bên cửa sổ.
Một thiếu nữ mười sáu tuổi, mặt lại trắng bệnh không chút huyết sắc. Ánh mặt trời xuyên qua kẽ lá ngoài cửa sổ chiếu vào phòng, hắt bóng trên người Sở Minh Minh khiến cô càng giống như người pha lê, chạm nhẹ một chút là xước.
“Chị!” Sở Minh Minh đang xem điện thoại, nhìn thấy Sở Chiêu Chiêu đến thì kích động vẫy vẫy tay, “Chị mau qua đây đi!”
Tối qua Sở Chiêu Chiêu bốn giờ mới ngủ, bảy giờ đã phải bò dậy, trên đường đến đây mệt không chịu nổi, nhưng trước mặt em gái cũng không mảy may lộ ra vẻ ủ rũ.
“Chơi di động ít thôi, hại mắt lắm.” Sở Chiêu Chiêu cầm điện thoại của em gái, giúp em dém chăn.
Vừa mới bọc kĩ em trong chăn, em đã vươn tay ôm cổ Sở Chiêu Chiêu.
“Chị ơi chị à~ cuối tuần này em được xuất viện rồi, lúc về chị nhớ mua bánh kem cho em nha!”
“Ừ.”
“Em muốn ăn vị dâu tây.”
“Được.”
“Dặn thợ làm bánh cho nhiều kem một chút nhé.” Ngón cái và ngón trỏ Sở Minh Minh làm dấu ước lượng, khua tới khua lui “Cho thêm chút xíu như vầy, chắc không tính thêm tiền đâu ha?”
“Không đâu.”
Có đôi khi Sở Chiêu Chiêu không hiểu, một người sao có thể lạc quan đến thế.
Nếu là lần đầu nhập viện, trước khi xuất viện cảm thấy hưng phấn thì cũng bình thường. Còn số lần Sở Minh Minh ra vào bệnh viện đã nhiều đến mức nhớ không xuể, nhà họ quen thuộc với bác sĩ của em như hàng xóm. Nhưng trước mỗi lần xuất viện, Sở Minh Minh đều cảm thấy mình đã khỏi hẳn, muốn thổi bánh kem chúc mừng.
Lần đầu mua bánh kem, Sở Chiêu Chiêu thực vui vẻ.
Lần thứ hai mua bánh kem, Sở Chiêu Chiêu thấy thật may mắn.
Lần thứ ba, lần thứ tư,… Sở Chiêu Chiêu chỉ còn thấy chết lặng, nhưng Sở Minh Minh vẫn vui vẻ như lần đầu.
Là bởi vì… Em là Sở Minh Minh, em chính là một thiên thần nhỏ.
Sở Quốc Hoa đóng viện phí xong lên lầu, tay còn cầm một phích nước.
“Chiêu Chiêu, có khát không con, ba rót cho con ly nước ấm nhé.”
Tranh thủ lúc Sở Quốc Hoa rót nước, Sở Minh Minh lại móc điện thoại, vẫy vẫy Sở Chiêu Chiêu.
“Chị chị, qua đây đi! Mình chụp một tấm.”
“Chụp gì mà chụp, tóc chị hôm nay bù xù lắm.”
Sở Chiêu Chiêu cằn nhằn thì cằn nhằn, tay vẫn giơ dấu V theo Sở Minh Minh.
Chụp xong, Sở Minh Minh đăng lên weibo.
“Chị tớ này, đẹp không?”
Sở Chiêu Chiêu nhìn thấy thì bật cười.
Bộ dáng mình lôi thôi lếch thếch, bị cận nặng nên đeo cặp kính dày như đít chai, đẹp mới lạ.
Nhưng trong mắt Sở Minh Minh, Sở Chiêu Chiêu luôn đẹp nhất.
Tài khoản weibo của Sở Minh Minh chỉ có vài trăm fan nhưng em luôn rất chăm chút cho page của mình.
Từ khi phát bệnh, Sở Minh Minh không còn nhiều cơ hội ra ngoài, không ở bệnh viện thì cũng ở nhà, ba mẹ sợ em ra đường bị xây xát. Bạn bè em đều đã lên lớp mười một, học hành bận rộn, không có thời gian chơi với em, hiện tại em chỉ còn vài người bạn qua mạng này thôi.
Sở Chiêu Chiêu nghe em nói, những người bạn qua mạng này thường xuyên nhắn tin cổ vũ em, còn vẽ tranh manga cho em nữa.
Gần giữa trưa, mẹ Sở mang cơm đến.
Đồ ăn rất đơn giản, hương vị bình thường nhưng Sở Chiêu Chiêu cứ khen không dứt miệng.
Từ nhỏ cô đã như vậy, luôn miệng khen đến mức mẹ Sở cảm thấy mình là đầu bếp nổi danh, tài nấu nướng cũng ngày một thăng hoa.
Đĩa rau cần xào thịt ở giữa kia là món tủ của mẹ Sở, chỉ một chốc đã thấy đáy, chỉ còn thừa lại vài cục thịt.
Sở Chiêu Chiêu đang muốn gắp thì hai đôi đũa đã nhanh hơn một bước, gắp thịt bỏ vào chén của cô.
Là đũa của Sở Minh Minh và mẹ Sở.
Sở Chiêu Chiêu ôm chén, trong ngực chua xót.
“Hai đứa ăn đi, mẹ không đói.”
“Aiz, con mới không đói đó.” Sở Minh Minh bĩu môi, “Uống thuốc no luôn rồi.”
“Nói bậy không hà.” Mẹ Sở lấy đũa gõ gõ thành chén của Sở Minh Minh, “Đừng nói mấy lời không may mắn đó.”
Sau khi ăn xong, Sở Chiêu Chiêu thấy mệt, định ghé vào giường kế bên ngủ một lát, Sở Minh Minh cứ nhất quyết bắt cô nằm cùng giường với mình.
“Chật thấy mồ.” Sở Chiêu Chiêu miệng càu nhàu, người vẫn chui vào chăn của Sở Minh Minh.
Buổi chiều mẹ Sở phải đi làm, ba Sở ngồi ngoài ban công phơi nắng.
Phòng bệnh an tĩnh, thỉnh thoảng văng vẳng tiếng ngáy của ba Sở.
“Chị ơi, chị ngủ chưa?”
Trong ổ chăn, Sở Minh Minh khe khẽ hỏi.
“Chưa, sao thế?”
“Hì hì, chị, chị khai thật đi, chị có bạn trai chưa?”
Sở Chiêu Chiêu ngẩn ra một lát, cười xoa đầu em.
“Chưa, em lại nghĩ lung tung gì đó.”
“Vậy có người theo đuổi chị không?”
“À thì… chắc cũng có đi.”
“Thật không? Nhìn ảnh như thế nào? Bạn học của chị hả? Có ảnh không chị?”
Trong ổ chăn, Sở Chiêu Chiêu nhỏ giọng thầm thì với Sở Minh Minh về cậu trai lớp bên thường tìm cô nói chuyện, hẹn cô đi thư viện.
Càng nói càng hăng, cảm giác buồn ngủ cũng bay biến, nói đến hơn một tiếng đồng hồ lúc nào không hay.
Mãi đến lúc y tá bước vào hai chị em mới ngừng, Sở Chiêu Chiêu dần chìm vào giấc ngủ.
Buổi tối, Sở Chiêu Chiêu ăn tối ở bệnh viện xong mới quay lại Vân Yên Phủ Đệ.
Thật may, đêm nay Mục Tế Vân không tới.
Nhưng đêm nay Sở Chiêu Chiêu cũng chỉ bán được bốn năm ngàn tiền rượu, chọc cho Khâu Tứ ca nổi đoá.
“Anh còn tưởng mày rốt cục nghĩ thông, ai dè tối qua là mày ăn may?”
Chuyện này thì Khâu Tứ ca đoán đúng rồi.
Tối nay Sở Chiêu Chiêu cũng lên lầu hai, nhưng đừng nói đến chuyện bán buôn gì, mấy vị khách kia đến liếc cũng chẳng thèm liếc Sở Chiêu Chiêu một cái.
Còn may chuyện lửa sém lông mày đã được giải quyết, Sở Chiêu Chiêu cũng không thấy quá áp lực.
Hết cuối tuần, Sở Chiêu Chiêu về lại trường.
Năm tư số tiết không nhiều, từ chủ nhật đến thứ ba không có lớp, Sở Chiêu Chiêu làm thêm ở một cửa hàng quần áo ngoài trường, đến thứ tư năm sáu mới phải lên lớp.
Đến đêm thứ năm, Sở Chiêu Chiêu mất ngủ.
Sáng mai là tiết của Mục Tế Vân, dù thầy không nhận ra cô, nhưng cô thì biết rõ là thầy.
Lúc tiếng chuông vào lớp vang lên, Sở Chiêu Chiêu run lên theo bản năng.
Cô không biết mình rốt cục sợ cái gì, nghĩ kĩ thì cô cũng không làm gì phạm pháp. Có lẽ, sâu trong tâm cô không muốn lại khiến thầy thất vọng.
Nếu tiết học tuần trước Sở Chiêu Chiêu không cách nào tập trung nghe giảng bao nhiêu thì tiết hôm nay Sở Chiêu Chiêu càng tìm cách tránh né những lần trực diện với Mục Tế Vân bấy nhiêu.
Đến đầu cô cũng không dám ngẩng lên.
Nhưng Mục Tế Vân không cho cô như ý.
“Muốn đa hình lúc runtime thì cần thông qua hàm gì?” Mục Tế Vân đều giọng hỏi, “Sở Chiêu Chiêu, trả lời câu này cho tôi.”
Bỗng dưng bị Mục Tế Vân gọi đích danh, Sở Chiêu Chiêu đứng phắt dậy, đầu vẫn cúi, giả vờ lật sách tìm đáp án.
Mục Tế Vân phát bực với bộ dạng của cô, “Ngẩng đầu lên, câu hỏi đơn giản như vậy cũng phải lật sách à?”
Sở Chiêu Chiêu chỉ đành ngẩng đầu, nhưng ánh mắt vẫn trốn tránh Mục Tế Vân như cũ, “Hàm ảo ạ.”
“Ngồi xuống.”
Sau khi ngồi về chỗ, Sở Chiêu Chiêu chỉ muốn rúc vào trong vỏ.
Cam Điềm thấy lạ, nhỏ giọng hỏi thăm, “Sao vậy? Có tâm sự hả?”
Cam Điềm là bạn học thân nhất của Sở Chiêu Chiêu, người cũng như tên, sở hữu một gương mặt tròn trịa, khi cười rộ lên có lúm đồng tiền, nồng nàn như rượu ngọt vậy.
*Cam Điềm nghĩa là ngọt ngào
“Không có gì, tối qua ngủ không ngon nên hơi mệt thôi.” Sở Chiêu Chiêu nói hết câu, mắt trộm thoáng qua Mục Tế Vân trên bục giảng.
Vắng sự che chở của bóng đêm, thầy lại trở về dáng vẻ nề nếp, nghiêm túc lạnh lùng thường ngày.
Sở Chiêu Chiêu chợt nghĩ, thực ra hai người cũng giống nhau, tối đến sẽ có một gương mặt hoàn toàn khác.
Chỉ khác ở chỗ cô có lớp trang điểm để nguỵ trang nên khó nhận ra hơn mà thôi. Nói không chừng Mục Tế Vân mới phải sợ bị sinh viên phát hiện ra dáng vẻ kia của mình.
Nghĩ như vậy, cô thấy nhẹ nhàng hơn rất nhiều, thoải mái ngẩng đầu nghe giảng.
*
Hết tiết, Mục Tế Vân mang sách rời khỏi giảng đường.
Anh đi bộ đến khu đỗ xe ở dưới văn phòng, tình cờ gặp thầy Trương cố vấn học tập chuyên ngành máy tính.
Mối quan hệ giữa Mục Tế Vân với đồng nghiệp khá cạn cợt, ngày thường gặp mặt cũng chỉ chào hỏi xã giao, những buổi hội hè không cần thiết anh đều không tham gia.
Nhưng hôm nay, lúc nhìn thấy thầy Trương, anh chợt nghĩ đến Sở Chiêu Chiêu nên chủ động tiến đến chào hỏi.
“Thầy Trương, thầy đi dự giờ à?”
“Ừm.” Thầy Trương phụ trách cả sinh viên năm tư lẫn năm nhất. Sinh viên năm tư không khiến thầy nhọc lòng, chỉ thường đi dự giờ để tiện quan sát thái độ học tập của đám sinh viên mới. “Thầy Mục có tiết lớp hai à?”
“Ừm,” Mục Tế Vân đáp, “Vừa hết tiết.”
Hiếm khi Mục Tế Vân chủ động bắt chuyện, thầy Trương chỉ nghĩ một lát thì đoán ra duyên cớ, dò hỏi: “Dạo gần đây Sở Chiêu Chiêu học hành sao rồi thầy?”
“Khá kém.” Mục Tế Vân nói, “Hôm nay lên lớp cứ gục đầu suốt.”
Nghe vậy, thầy Trương thở dài.
Mục Tế Vân hỏi, “Dạo gần đây em ấy có chuyện gì không thầy? Ý tôi là ngoài chuyện học bổng ấy.”
“Haiz, cô bé này rất đáng thương.” Thầy Trương thấy Mục Tế Vân chủ động hỏi, biết gì nói đó, “Em ấy có một đứa em gái, năm nay 16 tuổi. Điều kiện kinh tế nhà em ấy cũng bình thường, nhưng mấy năm trước em gái chẩn ra bệnh máu khó đông, đây vốn là bệnh nhà giàu, chưa nói ngày thường phải nâng như nâng trứng, mỗi lần phát bệnh tiền thuốc rất đắt đỏ, qua vài năm thì kinh tế gia đình không gánh nổi, em ấy làm chị cũng không dễ dàng.”
Thầy Trương thấy Mục Tế Vân mím môi, nói tiếp: “Cho nên chuyện lúc trước thầy cũng đừng trách em ấy quá, em ấy cũng khổ lắm.”
Mục Tế Vân vẫn trầm mặc, lặng yên nghe tiếng tim mình dần trầm xuống.
“Cầu xin thầy đừng nói với thầy Trương… Em, tư cách học bổng của em sẽ bị tước mất.”
“Thầy Mục, em thực sự sai rồi… Em xin thầy…”
Anh không hiểu sao lúc này lại nhớ đến giọng nói nghẹn ngào của Sở Chiêu Chiêu lúc cầu xin anh ở văn phòng cùng với tiếng khóc đầy áp lực trên hành lang ngày hôm đó.
Từng tiếng nấc nghẹn của cô như những con sâu nhỏ, chui vào đại não của anh, khiến anh đau đớn từng hồi.
Nghi:
Lúc dịch cảm thấy 1 chương rất dài, dịch mãi không xong, post lên mới thấy sao ngắn thế =__=
Đúng là dài và ngắn chỉ là 1 khái niệm tương đối.
Thế là thầy vẫn chưa nhận ra Chiêu Chiêu ah, ta thấy ngắn đó nàng ơi không dài đâu. Thank nàng đã dịch
Cảm ơn bạn nhé, truyện rất hay
Mọi người cố lên, ráng đừng bỏ truyện nhé, qua mấy chương làm nền với giới thiệu nhân vật này thì truyện cũng bắt đầu hót lên rồi 😀
Truyện hay lắm. Cảm ơn bạn. Mình cứ tưởng thầy nhận Chiêu Chiêu rồi
Nàng ơi, có một đoạn bị lặp lại ấy, nàng xóa bớt đi nha.
Dạ em vừa sửa rồi. Chắc lúc em edit typo trên điện thoại bị lỗi. Em cảm ơn chị nhé 😀
Thanks nàng nha. Tiếp tục cố gắng, hehe. ^^ Chiêu Chiêu nhà mình hóa trang già đi, còn đeo len nên thầy chưa nhận ra đâu. Bình thường bạn ý cận đeo kính dày cộp mà!
Đọc đến đoạn cuối thấy nghẹn ngào quá. Truyện hay lắm, bạn.
Cảm ơn bạn nhé! Mình rơi nước mắt vì thương bạn Sở!
Đúng là thầy Mục dễ động lòng .. hơi sớm nhỉ ..