Biểu ca thấy nàng đẹp mê say – Chương 14
Nhảy Đại Thần tìm anh họ
Mây đen phủ kín bầu trời, tuyết rơi dày đặc, một màu trắng xóa mênh mông, vô tận, dưới đáy cốc mở ra một thế trận, đám thị vệ cùng đám thiếu niên đứng hai bên, hét lớn. Không gian ở giữa được để trống làm đấu trường. Hai nhóm người đứng đối diện nhau, mười võ sĩ võ công tốt nhất do Thường trưởng sử lựa chọn xếp dài một hàng, còn bên phía đối diện, chỉ có một mình Lý Tín đại diện cho đám cướp.
Thiếu niên trẻ tuổi hết sức kiêu ngạo, hắn dùng tay lau vết máu nơi khóe miệng. Sau khi trải qua một trận tàn sát lẫn nhau trước đó, lại tự mình gánh lấy trọng trách nặng nề, dùng sức mình để giải quyết mâu thuẫn giữa hai bên. Phía bên quan phủ đã đồng ý, nhưng những người anh em đến tiếp viện cho Lý Tín lại không đành lòng. Họ kêu gào đòi xông ra trận, Lý Tín không nhất thiết phải chiến đấu một mình.
Nhìn “đám quạ” này tranh cãi không ngừng, Thường trường sử trong lòng khinh thường: Đồ mọi rợ, không biết trời cao đất dày.
Tuy nhiên, ông ta lại không dám coi thường Lý Tín.
Lý Tín sợ đám anh em đều phải vào nhà lao, nhưng Thường trưởng sử cũng sợ không kém – Quận thú giao cho ông ta xử lý, nhưng ông ta lại bức dân làm phản, lúc về lại phải liệt kê danh sách truy nã trình lên quận phủ. .
Vì vậy, khi Lý Tín đề xuất giải pháp này, Thường trưởng sử đã gật đầu đồng ý để bảo vệ lòng tự trọng của quan phủ.
Nhưng đồng bọn của Lý Tín lại oán trách, Lý Tín vì bọn họ mà một mình chiến đấu với đám tráng sĩ quan phủ, bọn họ không hiểu nổi dụng ý thật sự của thiếu niên.
Thường trưởng sử nhìn họ cãi nhau trong lòng nghĩ: Lý Tín là thủ lĩnh của đám lưu manh này, để thuyết phục anh em và đoàn kết lòng người, hắn ta sẽ giấu đi sự hy sinh của bản thân…
Kết quả, ông ta nghe thấy thiếu niên thản nhiên nói: “Đừng làm vướng chân tôi.”
Thường trưởng sử: “…”
Lý Tín nhìn thấy biểu hiện của Thường trưởng sử, nghiêm nghị nói: “Tại sao Thường sử lại nhìn tôi trìu mến như vậy? Liệu có phải ông muốn lên đấu với tôi nhưng lại ngại nói ra? Trường sử xấu hổ rồi kìa, trời đất… sao lại có chuyện này được?”
Thường trưởng sử: “…”
Xấu hổ cái đầu mày!
Lý Tín lần lượt đấu với mười người. Mới trước đó, hắn ta nào là nhảy khỏi vách đá, nào là đánh nhau, khắp thân thể trong ngoài không biết chịu bao nhiêu vết thương. Tuy nhiên, chàng thiếu niên trẻ tuổi tự có tính toán riêng của mình, cho dù có nghỉ ngơi có lười biếng đến đâu thì khi đối mặt với đối thủ, đôi mắt liền sắc bén, thân hình săn chắc, đầu óc nhạy bén. Dáng vẻ tràn đầy năng lượng cứ như bất cứ lúc nào cũng có thể vác một bao thuốc nổ trên lưng để ném vào thành trì của địch.
Mỗi khi đánh thắng một trận, đồng bọn của hắn đều reo hò vang dội: “A Tín lợi hại quá!”
“A Tín, đánh chết bà nó đi!”
“Đánh hắn, đừng sợ!”
Tinh thần của các tráng sĩ phía bên quan phủ thì lại tụt dốc thảm thiết, chiến đấu rất ấm ức. Vốn dĩ, mấy tên lính quèn này cũng chỉ xuất thân từ dân thường. Từ khi nhập quân họ mới được tiếp xúc với đao kiếm và luyện tập thường xuyên dưới sự chỉ đạo của trưởng quan. Họ chủ yếu luyện tập với mục đích chiến đấu tập thể và phối hợp tác chiến, nên khi đánh một mình, đối thủ lại là cao thủ võ công, người bình thường thực sự không thể đối phó được.
Hơn nữa, đám lưu manh này lại là con rắn đầu đàn ở Cối Kê. Nhiều năm qua, chỉ có Thường trưởng sử coi họ như kẻ thù, phần lớn các quan nhỏ và đám binh lính đều thường xuyên qua lại với bọn họ, mối quan hệ cũng khá tốt. Từ đầu đến cuối, tất cả mọi người đều đánh một cách ngượng ngùng.
Mỗi lần đám lưu manh lớn tiếng cổ vũ cho Lý Tín, còn mấy tên lính được quan phủ cử ra đều ngán ngẩm hết nói.
Khi Lý Tín đánh thắng chín trận liên tiếp, chuẩn bị ăn mừng thắng lớn mười trận, thì vị trí thứ mười của bên quan phủ liền trống hoắc. Thiếu niên đứng trên sàn đấu đợi hồi lâu, thấy bên quan phủ có thị vệ sa sầm mặt mày báo cáo Thường trưởng sử, hắn ngoáy lỗ tai lười biếng hỏi: “Người đâu?” Người đâu rồi?”
Thường trưởng sử vừa nghe thuộc hạ báo cáo, tráng sĩ được sắp xếp trước đó, nói rằng Lý Tín từng tiếp tế giúp đỡ gia đình hắn, cộng thêm việc có đánh cũng không thắng nổi, nên sống chết cũng không chịu lên. Thường trưởng sử tức tối mặt mày, vậy thì hòa giải cho rồi, trầm mặc hồi lâu. Ông ta ngẩng đầu nhìn về phía thiếu niên kiêu ngạo trên sân, thở dài một hơi, chậm rãi nói: “Không đánh nữa. Hôm nay xem như cậu thắng. . “
Ánh mắt của ông ta, như có như không nhìn về phía ai đó trong đám cướp, dừng lại một lúc.
Lý Tín cười hả hê nhìn Thường trưởng sử, không hề bị đả kích nhìn theo ánh mắt ông ta. Chiến thuật tâm lý à … Thường trưởng sử cố tình ám chỉ rằng có nội gián trong đám đồng bọn của Lý Tín. Lý Tín biết điều đó, nhưng hắn không tin Thường trưởng sử lại có ý tốt đến thế, nhắc nhở mình. Thường trưởng sử nhìn về phía đám đông, phần lớn là để khơi dậy sự nghi ngờ của Lý Tín.
Nhưng Lý Tín còn lâu mới bị trúng kế.
Thường trưởng sử hết sức thất vọng.
Cuộc chiến đến đây kết thúc, đám lưu manh sau khi lặng người lại tiếp tục hô hào.
Hết người này đến người nọ chạy đến khoác vai Lý Tín, quan tâm hỏi han.
Lý Tín không cười, vẫn nhìn chằm chằm vào Thường trưởng sử. Thường trưởng sử biết ý, lại có chút khâm phục hắn ta nên thực hiện lời hứa nói: “Dù sao thì cũng nói rõ rồi, cậu thắng rồi thì cứ đưa đám anh em của cậu đi, tôi sẽ không ngăn cản. Nhưng chỉ có lần này thôi. Lần tới gặp nhau, không thể lưu tình”.
Thiếu niên mỉm cười.
Hắn lau sạch con dao găm trên tay, cất đi, thu lại nụ cười bướng bỉnh đắc ý trước đó, dáng bộ nghiêm nghị nhìn về phía Thường trưởng sử chắp tay hành lễ, khiến tâm trạng khó chịu của Thường trưởng sử thoải mái hơn một chút.
Không biết tuyết đã ngừng rơi tự bao giờ.
Một con chim ưng lớn bay ngang qua bầu trời, hòa vào bóng tối ảm đạm giữa thiên nhiên.
Lý Tín dẫn theo anh em rời đi một cách tiêu dao tự tại, càng đi càng cách xa, nhưng vẫn có thể nghe thấy tiếng cười nói vui đùa của đám thiếu niên. Con chim ưng lượn trên bầu trời. Thường trưởng sử ngẩng đầu nhìn lên. Trong khoảnh khắc ấy, hình dáng của Lý Tín bị lồng lên con chim ưng lớn đang bay cao vút trên nền trời hiện lên trong mắt ông ta.
Thiếu niên thật ngông cuồng.
Cá chép sẽ hóa rồng.
Đây mới chỉ là sự khởi đầu.
Ngày hôm sau, Lý Tín đang thảo luận vấn đề với mọi người trên núi, đề nghị mọi người rời khỏi Cối Kê để tìm kế sinh nhai khác, khiến cho đám người vừa đánh nhau với binh mã quan phủ, đang hân hoan trong niềm vui chiến thắng đồng loạt choáng váng. Chỉ có Trần Lãng, học giả duy nhất trong đám người thô tục, rất kích động khi thấy Lý Tín giác ngộ được điều này, “Đúng vậy, chúng ta không thể tiếp tục ở lại Cối Kê nữa! Mọi người tưởng việc cướp bóc bắt giữ công chủ sẽ được bỏ qua dễ dàng như vậy sao?”
Lý Tín bổ sung thêm, “Tôi đoán quận Cối Kê sẽ tìm đủ mọi lý do để đàn áp chúng ta trong thời gian dài sắp tới. Dán lệnh truy nã tội phạm lên bảng thông báo, dân chúng mà nhìn thấy, ai nấy sẽ đuổi đánh chúng ta.”
Nghe hắn nói như vậy, thiếu niên tên A Mộc cúi đầu hổ thẹn, “… Đều tại tôi. Nếu không phải lúc đầu tôi nhất quyết giấu A Tín cướp đoàn xe ngựa đó, chọc giận cái cô công chủ gì ấy thì chúng ta đã không đến nỗi phải tha hương cầu thực thế này.”
Lý Tín thản nhiên nói: “Không phải tôi với cậu đã cùng lang bối vi gian sao?” Ai khiến hắn ta phải lòng Ve Ve cơ chứ. Biết rõ rằng đó không phải là con đường dễ đi, vẫn quyết không lùi bước.
[*] Thành ngữ lang bối vi gian 狼狈为奸: Chỉ con lang và con bối đều thuộc loài thú tinh ranh, thường cấu kết với nhau cùng làm việc xấu.
Trần Lãng nhếch môi: Lang bối vi lang … Câu này nghe thật ngứa tai.
A Nam nghe xong tức giận đùng đùng, đập mạnh vào tảng đá, tảng đá liền nứt ra trong chốc lát, tất cả mọi người đều nhìn về phía hắn. Thiếu niên trẻ tuổi khuôn mặt cương nghị với đôi mắt nảy lửa, “A Tín, tại sao cậu lại sợ? Đắc tội với quan phủ thì sao? Chúng ta giết luôn bọn chúng, cướp Cối Kê làm đại vương, ai có thể làm gì chúng ta được! “
Lời nói của A Nam thực sự thọc trúng tâm lý của mọi người——
“Đúng rồi, A Tín, tại sao phải sợ bị truy nã, chẳng nhẽ chúng ta bị dọa cho chết khiếp cả rồi?”
“Chẳng phải Trịnh Sơn Vương – Trịnh Hồng ở thôn Quảng Hoài, Từ Châu đã tập hợp một đám người và chống lại triều đình, bây giờ chiếm núi làm vương ở Từ Châu không phải rất thuận buồm xuôi gió sao? Lão hoàng đế ngày ngày luyện kim đan làm thần tiên, trước giờ vốn đâu có thời gian để quản? ”
“A Tín, chúng ta có thể đến đầu quân cho Trịnh Sơn Vương! Xí… triều đình cái con khỉ, phản rồi thì phản tới bến!”
Nhắc đến tình hình hỗn loạn ở Từ Châu, đám lưu manh vốn dĩ còn kính sợ bọn quan phủ, giờ cũng sinh ra tham vọng, nuôi chí lớn.
Trần Lãng: “…”
Anh ta chỉ là một học giả nhỏ bé, sau khi nghe tới đám vua núi tạo phản, hai bên đánh đánh giết giết, sắp bị dọa cho sợ chết khiếp.
Lý Giang đứng giữa đám đông, mí mắt giật giật khi nghe họ thảo luận về việc phản lại triều đình. Hắn khẽ chạm vào miếng ngọc bội mà Văn Thiền đã đưa cho hắn, tự nghĩ trong lòng, liệu có nên đi báo cho Thường trưởng sử biết bí mật này không? Nói không chừng, cơ hội thăng quan tiến chức của mình, lại ở thời khắc này cũng nên.
Hắn nghĩ, mình nằm mơ cũng muốn được thăng quan tiến chức.
Giọng nói rất nghiêm túc của Lý Tín đã thức tỉnh Lý Giang khỏi cơn mộng mị- “Tốt thôi! Cho dù có muốn phản lại triều đình, chúng ta cũng phải tìm hiểu ngọn ngành. Đến gặp Trịnh Sơn Vương, mọi người nhân cơ hội mà xem, nếu làm loạn, ai sẽ cung cấp vũ khí? Có cần một tài sản lớn làm hậu phương tiếp tế? Có cần cấu kết với bọn sĩ tộc địa phương không? Đi mà học hỏi thêm kinh nghiệm. “
Tất cả mọi người: “…”
Sao lại cảm thấy Lý Tín đang nói ngược? Sao lại cảm thấy Lý Tín đang coi thường việc tạo phản?
Dưới sự phân tích của Lý Tín, đám đông lần lượt bị thuyết phục, dự định rời khỏi Cối Kê, đến đầu quân cho Trịnh Sơn Vương, ngay cả thư sinh Trần Lãng vì vợ con cũng theo đám đông rời đi. Nhưng khi anh ta quay lại, Lý Tín nói, “Tôi sẽ không đi.”
A Mộc: “… Tại sao cậu không đi?”
Lý Tín cười tinh nghịch, “Giúp anh em tích lũy vốn để tạo phản, chuẩn bị cho tương lai.”
Mọi người: “… nói thật đi được không?”
“Ve Ve nhà tôi vẫn đang đợi tôi ở Cối Kê mà.”
Mọi người đều chao đảo – “… Lúc này là lúc nào rồi mà cậu vẫn còn vọng tưởng đến cái cô công chủ gì đó à? ! ”
“A Tín, trâu bò thế! Vì theo đuổi một người phụ nữ, thậm chí đến cả mạng sống cũng không màng!”
Lý Tín lãnh đạm nhận lời khen ngợi.
Cuối cùng, vì một số lý do, vẫn còn gần chục anh em ở lại. A Nam hết lòng đi theo Lý Tín, định ở lại. Trong số đó, còn có một thiếu niên mắt phượng mày ngài – Lý Giang, khiến Lý Tín phải nhìn hắn thêm một cái, nhưng cũng không nói bất cứ điều gì.
Trong lúc đám lưu manh thảo luận về lối thoát cho tương lai, ở phủ Quận thú, Vũ Dương Công chủ Văn Thiền cũng đang phải đối mặt với một vấn đề lớn.
Sau cơn cuồng loạn, Văn Dung – cô ruột của nàng cuối cùng cũng tỉnh lại. Lúc rạng sáng, Văn Thiền nghe nói cô muốn gặp nàng, liền vui vẻ đi ra ngoài.
Chỉ trong một giờ tiếp đó, nàng đã bị người cô tẩy não cho ngu người——
“Tiểu Thiền, khi còn nhỏ, xem chút nữa con đã được định hôn ước với anh Hai của con rồi, con có biết không?”
“…!”
“Nếu không phải anh Ba (cha nàng) nói còn bé quá chưa thích hợp, thì bây giờ hai đứa đã là vợ chồng sắp cưới nhau rồi.”
“…”
“Cho nên, con và anh hai con rất có duyên phận. Chỉ tiếc, số nó không tốt, nếu không đã…”
“…”
“Tiểu Thiền, con giúp cô một chuyện, để các đại sư Nhảy Đại Thần mượn con làm PHÉP. Mời đại thần chiêu hồn, tìm anh họ của con!”
“…!”
[*] Nhảy Đại Thần: Tương tự như nhảy hầu đồng ở nước ta, nhưng phải đeo mặt nạ. Đây là một hoạt động lễ nghi của dân gian được lưu truyền lại, cần có hai người cùng nhau hoàn thành, đa phần là hoạt động mê tín của thời phong kiến, cũng được lưu truyền lại trong dân gian như một hoạt động nghệ thuật.
Đường đường là một công chủ, vì tìm một người không biết sống chết ra sao, mà tin vào cái loại mê tín dị đoan đó, để một đám vu sư ú a ú ớ lẩm bẩm, sắp xếp nàng làm phép, còn ra thể thống gì nữa? !
Editor p/s: Tụi mình định đăng truyện hàng ngày, trừ chủ nhật, mà thấy nàng Trà bình luận, hóng truyện rất chi là nhiệt tình. Không nỡ lòng nào để nàng Trà và các bạn chờ đợi, cuối tuần vượt lười dậy biên tập và đăng truyện nè.
Cảm ơn nàng nha, nàng edit rất hay và kĩ, chú thích đầy đủ.👍 Hai nhân vật vốn có nhân duyên mà vì con tạo xoay vần khiến 1 người ở đỉnh cao, 1 người rơi xuống vực thẳm. Nhưng vàng thật ko sợ lửa, trong hoàn cảnh nào chàng cũng thể hiện tài năng xuất chúng nên nàng công chủ vẫn dần dần bị chàng hấp dẫn một cách vô thức dù ko biết chàng cùng đẳng cấp với mình… Cuộc tình này… Chà, … nhờ hết vào… Thùy Dương chuyển ngữ. Lại hóng tiếp😀
Bộ này hông phải mỗi mình chuyển ngữ đâu. May rủ được em Hạnh Đặng, dân tiếng trung xịn xò vào dịch cùng, mình trình tiếng Trung lơ ngơ nên chỉ edit thôi. Cảm ơn nàng đã luôn ủng hộ và rất nhiệt tình còm ment nữa. ^^
Nói thiệt chứ, anh zai có trí có dũng lại có đôi mắt đẹp thế này tui cũng muốn đổ nha…
🤣🤣🤣 mình vẫn thích trai đẹp cơ.