Vết thương trên trán Sở Chiêu Chiêu không thể khỏi trong một hai ngày, không tiện đi làm, cô ở lì trong căn phòng nhỏ của mình viết code, đến sáng chủ nhật mới quay lại trường.
Trong ký túc chỉ có cô và Tần Thư Nguyệt, hai cô bạn khác nhà gần trường, đã sớm về nhà rồi.
“Ủa?” Tần Thư Nguyệt nhìn trán Sở Chiêu Chiêu, hỏi: “Trán mày sao thế?”
Sở Chiêu Chiêu vừa cởi áo khoác vừa đáp qua loa: “Tối đi vệ sinh không cẩn thận té đập đầu.”
“Ồ.” Tần Thư Nguyệt hỏi thăm thêm vài câu xong rúc vào ổ chăn chơi điện thoại tiếp.
Từ sáng đến chiều, Tần Thư Nguyệt ra ngoài hai lần, tắm một lần, xem hết một bộ phim, Sở Chiêu Chiêu vẫn luôn cắm mặt vào máy tính không nhúc nhích, chỉ có lúc ăn trưa xong là nhấc mông đi vứt rác và súc miệng.
Đến năm giờ chiều, Cam Điềm gởi tin nhắn nhắc nhở cả hai đến nhà hàng ăn cơm.
Sở Chiêu Chiêu đứng dậy, duỗi chân vặn lưng, nhìn vào trong gương, thấy vết rách trên trán vẫn còn rất rõ.
Tần Thư Nguyệt nói: “Hay lấy kem che khuyết điểm che đi?”
“Chắc khỏi đi.” Sở Chiêu Chiêu chỉnh chỉnh mái, cố che đi vết rách, “Vết thương hở bôi kem che khuyết điểm cũng không tốt.”
Tần Thư Nguyệt không ép, dù sao lần này là gặp bạn trai của bạn cùng phòng, trang điểm kỹ để làm gì.
Cả hai sửa soạn một chút rồi ra cổng bắt xe bus.
Bạn trai Cam Điềm đặt chỗ ở một nhà hàng sang trọng trong trung tâm thành phố, giá cả đắt đỏ, ngày thường Sở Chiêu Chiêu mắt cũng không thèm liếc một cái. Tần Thư Nguyệt cảm thán, bạn trai Cam Điềm sộp thật, lần đầu ra mắt đã chọn một nơi mắc mỏ như vậy.
Có điều nghĩ lại, có lẽ đối với người ta cũng không đáng là bao, nhà Cam Điềm có điều kiện như vậy, nhà bạn trai đâu thể kém hơn.
Sở Chiêu Chiêu và Tần Thư Nguyệt ngồi xe bus rồi bắt thêm tàu điện ngầm đi gần một tiếng mới tới nơi, ở cửa gặp Trương Khả cũng vừa đến.
Ba cô gái được nhân viên phục vụ mời vào trong, lần đầu đến nơi sang trọng như vậy, trong lòng có chút rụt rè sợ sệt.
Từ xa, các cô đã nhìn thấy Cam Điềm đang vẫy vẫy tay.
Sau khi ngồi vào chỗ, Sở Chiêu Chiêu thấy vị trí bên cạnh Cam Điềm để trống, phía trước đặt một chiếc ly đang uống dở.
“Bạn trai tao đi vệ sinh, lát quay lại liền, tụi bây gọi món trước đi.” Cam Điềm gọi phục vụ đưa thực đơn cho các bạn.
Vừa mở thực đơn, cả nhóm sợ hết hồn, nhất là Trương Khả, Sở Chiêu Chiêu còn nghe cô nàng hít sâu một hơn.
“Gọi đi.” Cam Điềm nói, “Lần đầu bạn trai tao ra mắt tụi bây, không cần khách sáo với ảnh làm gì.”
Nói thì nói vậy, nhưng cả nhóm cũng không thể không biết xấu hổ, chỉ chọn vài món rồi thôi, đến cùng vẫn là Cam Điềm giành lấy thực đơn gọi thêm năm sáu món.
Nhân viên phục vụ đi rồi, Cam Điềm bỗng dưng ngẩng đầu cười thật tươi.
Nhìn vẻ mặt này là biết bạn trai cô nàng quay lại.
Sở Chiêu Chiêu và hai cô bạn không nén nổi tò mò, cùng ngoái lại nhìn.
Phắc…
Sở Chiêu Chiêu xém chút chửi thề.
Người vừa ra khỏi WC, gã đàn ông tóc vàng đang cười với Cam Điềm lại là gã khốn cô gặp ở Vân Yên Phủ Đệ tối hôm trước?
“Đây là Phương Trạch, bạn trai tao.” Cam Điềm cũng không để ý đến vẻ khác thường của Sở Chiêu Chiêu, khoác tay Phương Trạch, cười ngọt ngào giới thiệu, “Đây là bạn cùng phòng của em, Sở Chiêu Chiêu, Tần Thư Nguyệt, Trương Khả.”
Ban đầu, Phương Trạch cũng không nhận ra Sở Chiêu Chiêu, đến lúc nhìn thấy vết thương trên trán cô mới nhớ đến một màn tối hôm kia.
Cộng thêm vẻ mặt kỳ quái của Sở Chiêu Chiêu, hắn ta có ngay đáp án, cô chính là ả PG tối hôm đó.
Phương Trạch mặt không biến sắc, vờ như chưa gặp Sở Chiêu Chiêu bao giờ, giơ tay làm động tác mời.
Trên bàn ăn, Phương Trạch diễn rất đạt vai bạn trai hoàn hảo, tận tình quan tâm từng người, chén Cam Điềm vừa trống hắn liền gắp thêm đồ ăn cho cô. Hắn vừa biết kể chuyện tiếu lâm, vừa biết cách làm nóng không khí, thường chọc cho cả bàn cười nghiêng ngả.
Nhưng hắn càng tỏ ra hoàn hảo, Sở Chiêu Chiêu càng cảm thấy sợ hãi.
Cơm nước xong xuôi, hắn gọi thêm đồ ngọt cho các cô gái rồi mới ra ngoài hút thuốc.
Sở Chiêu Chiêu thấy hắn trước khi ra ngoài còn để điện thoại trên bàn.
“Tao đi toilet một lát.” Cô nói.
Cam Điềm gật đầu, “Quay lại nhanh nha, đồ ngọt sắp mang ra rồi.”
“Ừ.” Đường đến nhà vệ sinh đi qua cổng chính, Sở Chiêu Chiêu thoáng ngoái đầu nhìn, thấy không ai trong ba cô bạn chú ý đến mình thì lẻn ra ngoài.
Phương Trạch đang hút thuốc bên ngoài, thấy Sở Chiêu Chiêu ra đến cũng không bất ngờ.
Hắn để điện thoại trên bàn nhằm mục đích ám chỉ với Sở Chiêu Chiêu.
“Ồ, cũng biết xem ánh mắt người khác đó chứ.” Phương Trạch nói.
Sở Chiêu Chiêu cách hắn hai mét, nói: “Có chuyện gì?”
“Cũng không có gì.” Phương Trạch dụi dụi điếu thuốc trên nắp thùng rác, dụi tắt mới nhẹ nhàng búng ra xa, “Đúng là không tin được đàn bà, có trời mới biết trang điểm vào là biến thành cái dạng nào. Phải công nhận cô lợi hại, trang điểm vào là hoá thành người khác, nếu không phải nhờ vết thương này tôi còn nhận không ra đấy.”
“Rốt cuộc ý anh là gì?”
Ngay khoảnh khắc nhìn thấy Phương Trạch, Sở Chiêu Chiêu đã phải nén lửa giận phừng phừng, đến lúc nói chuyện với anh ta đã tức đến nghiến răng nghiến lợi.
“Tôi chỉ muốn nhắc nhở cô một chút.” Phương Trạch vẫn giữ nguyên dáng vẻ biếng nhác, đút tay vào túi, cúi nhìn Sở Chiêu Chiêu, “Tình cảm giữa tôi và Cam Điềm hiện đang rất tốt đẹp, cô ít xen vào việc của người khác đi.”
Sở Chiêu Chiêu nghiến răng, phẫn nộ trừng Phương Trạch.
Hắn à nhẹ một tiếng, “Cam Điềm thường nói với tôi, cô thường xuyên giành được học bổng, luôn là sinh viên mẫu mực, giải thưởng nào cũng có mặt cô, đúng là giỏi thật nha.”
Hắn thoáng ngừng, mặt vẫn tỉnh bơ, còn lời nói đã toát mùi uy hiếp: “Nếu cô dám nói bậy nói bạ trước mặt Cam Điềm, tôi sẽ khiến toàn trường biết cô là gái bồi rượu.”
Sở Chiêu Chiêu: “…”
Lúc này có nghiến nát răng cũng không giải được cơn giận trong lòng cô.
Cơn giận này như ngọn lửa, thiêu đốt lục phủ ngũ tạng của cô.
Phương Trạch nói xong, quay vào trong.
Sở Chiêu Chiêu đứng bên ngoài hồi lâu, lâu đến mức Cam Điềm gọi điện đến cô mới hoàn hồn. Cô vào toilet, rửa tay rồi mới từ từ quay lại bàn.
Cam Điềm hỏi: “Sao đi lâu thế? Xém tí là tao vào trong tìm mày rồi.”
“Tao thấy hơi khó chịu.” Sở Chiêu Chiêu đổi đề tài, trỏ vào món kem trước mặt Cam Điềm nói, “Sao lại ăn kem? Trời đang lạnh, ăn kem không tốt cho dạ dày, đừng ăn nữa.”
“Đúng vậy.” Phương Trạch đẩy phần kem trước mặt Cam Điềm đi, nói, “Đổi sang bánh mousse đi, đến mùa xuân anh dẫn em đi Ý ăn kem.”
Sở Chiêu Chiêu: “…”
Cô sắp nhịn hết nổi rồi.
Còn may hôm nay là cuối tuần, cả nhóm phải về trường, Phương Trạch đề nghị đưa cả nhóm về, Cam Điềm không chịu: “Dạo này anh bận như vậy, hay anh về trước nghỉ đi, mai còn đi công tác sớm, tụi em tự bắt xe về là được rồi.”
Phương Trạch nghe vậy, chỉ cười cười bảo, “Các em chờ ở đây đi, anh đi lấy xe.”
Hắn không cho Cam Điềm cơ hội từ chối, nhất quyết chở bốn cô gái về trường.
Trên đường về, ngoại trừ Sở Chiêu Chiêu, Cam Điềm và Tần Thư Nguyệt tám chuyện suốt dọc đường, Phương Trạch thỉnh thoảng chen vào vài câu, chẳng mấy chốc đã về đến trường.
Sau khi xuống xe, Phương Trạch còn chu đáo tiễn các cô đến dưới lầu ký túc xá mới quay về.
Về đến phòng , Cam Điềm khều Sở Chiêu Chiêu, “Cả tối nay mày không nói gì cả, có phải khó chịu ở đâu không?”
“Ừ.” Sở Chiêu Chiêu đáp, “Tới tháng nên mệt trong người.”
“Ờ, vậy mày mau đi nghỉ đi.” Vừa nói, Cam Điềm vừa mở cửa phòng, “Mày lên giường nghỉ đi, tao đi nấu cho mày ly nước đường đỏ.”
Sở Chiêu Chiêu nằm trên giường, kéo chăn che nửa đầu, nhìn Cam Điềm tất bật.
Nấu nước, rửa ly, lấy đường, khuấy đều, để nguội…
Hai mươi phút sau, cô đứng dưới giường Sở Chiêu Chiêu, nâng ly nước: “Vừa uống rồi đó, mày mau uống rồi ngủ đi.”
“Ừ, cảm ơn mày.”
Sở Chiêu Chiêu uống ly nước đường, đáng ra phải dễ dàng chìm vào mộng đẹp, nhưng cả đêm hôm đó cô trằn trọc không ngủ được.
Cam Điềm là bạn đại học thân nhất của Sở Chiêu Chiêu, xét đến tình nghĩa bạn bè cùng trường cộng thêm tình cảm sớm chiều ở chung ký túc xá trong ba năm qua, lần này Sở Chiêu Chiêu muốn giấu cô ấy chuyện này, trong lòng Sở Chiêu Chiêu đau như có ai đào tim đào phổi.
Mấy hôm trước Sở Chiêu Chiêu có nghe Cam Điềm nói qua, ba mẹ cô và gia đình Phương Trạch có làm ăn qua lại, hai người quen nhau với mục đích kết hôn, nếu không có gì bất ngờ, sau khi tốt nghiệp cả hai sẽ đính hôn.
Lúc nghe mấy lời này Sở Chiêu Chiêu còn cảm thán không ngờ Cam Điềm là người lập gia đình sớm nhất trong số mấy chị em chung phòng, đến lúc ấy nhất định cô phải được làm phù dâu.
Nhưng cuộc đời… luôn có những ngã rẽ như vậy.
Sở Chiêu Chiêu ngẫm nghĩ, bằng vào thân phận sinh viên của mình, cô nhất định sẽ nói rõ với Cam Điềm Phương Trạch là hạng người nào.
Nhưng cô phải nói như thế nào đây, chẳng lẽ nói với Cam Điềm cô làm ở hộp đêm?
Phương Trạch cũng đã uy hiếp cô, nếu cô nhiều lời, hắn sẽ rêu rao chuyện cô làm gái bồi rượu cho cả trường cùng biết.
Trực giác nói với Sở Chiêu Chiêu, Phương Trạch có khả năng làm ra chuyện như vậy. Vì dù đa phần khách đến Vân Yên Phủ Đệ đều cảm thấy PG tiếp thị rượu và tiếp viên rượu không khác nhau là mấy, họ cũng chỉ để trong lòng, ít khi nào trực tiếp gọi PG là “gái bồi rượu”.
Lần này Phương Trạch gọi thẳng cô là “gái bồi rượu”, ai biết được lần sau hắn còn thêm mắm dặm muối đến mức nào nữa.
Trằn trọc cả đêm, sáng hôm sau, Sở Chiêu Chiêu mang theo đôi mắt như gấu trúc rời giường.
Giữa trán cô còn có vết rách, lúc này nhìn Sở Chiêu Chiêu như vừa từ chiến trường Trung Đông trở về, vô cùng thảm hại.
Chuyện đầu tiên phải làm vào sáng thứ hai là nộp phiếu đánh giá mức độ tham gia hoạt động trên lớp của cả lớp cho giảng viên phụ trách môn ký tên.
Lúc Sở Chiêu Chiêu bước vào văn phòng Mục Tế Vân, trong phòng có một nam sinh đang trò chuyện với anh, Sở Chiêu Chiêu định chờ bên ngoài, Mục Tế Vân gọi cô lại, “Bên ngoài lạnh lắm, em vào trong ngồi đi.”
Bạn học kia mang theo cả một danh sách về các vấn đề phát triển trên hệ điều hành iOS đến hỏi Mục Tế Vân, anh kiên nhẫn giải đáp cho cậu ta từng chút một. Sở Chiêu Chiêu an vị trên ghế sô pha trong văn phòng, trên cái bàn lùn phía trước đang để một ly trà sữa. Sở Chiêu Chiêu rảnh rỗi nhìn chằm chằm ly trà sữa kia một hồi, cứ cảm thấy cái ly này quen mắt thế nào ấy.
Đến khi nam sinh kia rời đi, Sở Chiêu Chiêu đã chờ hơn mười phút.
Mục Tế Vân tháo kính xuống, hỏi: “Có chuyện gì à?”
Sở Chiêu Chiêu mang phiếu đánh giá đặt lên bàn Mục Tế Vân, “Thầy Mục, phiếu này cần thầy ký ạ.”
Mục Tế Vân nhìn sơ, đề bút ký tên.
Bên góc trái của phiếu đánh giá, ba chữ “Mục Tế Vân” dần hiện lên như mây trôi nước chảy, thiết hoạ ngân câu*.
(*) thiết hoạ ngân câu: chỉ lối chữ viết mạnh mẽ, sắc bén, đẹp như tranh.
Sở Chiêu Chiêu vô thức nhớ đến mấy hôm trước, cô cũng từng thấy chữ ký của Mục Tế Vân, có điều lúc đó là trên hoá đơn rượu.
“Trán em sao thế?” Mục Tế Vân bất ngờ hỏi.
Sở Chiêu Chiêu đưa tay phất phất tóc mái, muốn che vết sẹo, “Không cẩn thận vấp té ạ.”
Mục Tế Vân cũng không hỏi thêm, “Lần sau cẩn thận chút.”
“Hệ thống quản lý kia em viết đến đâu rồi?”
“Viết được một nửa rồi ạ, sáng thứ bảy em đưa thầy xem được không?”
“Được.”
Sở Chiêu Chiêu cầm phiếu đánh giá chuẩn bị đi, Mục Tế Vân hỏi tiếp: “Em tìm được chỗ làm chưa?”
Gần đến lúc tốt nghiệp, những sinh viên không học lên thạc sĩ cũng không thi nhân viên công vụ như Sở Chiêu Chiêu thường tìm việc trong các đợt công ty lớn đến trường tuyển dụng.
“Dạ được rồi thầy.” Sở Chiêu Chiêu đáp, “Là VM ạ.”
“Ừm, công ty này tốt đấy.” Mục Tế Vân gật đầu, “Vị trí nào?”
“Phát triển khách hàng cho mảng di động ạ.”
“Ừm, khá đấy.”
“Vậy… em đi nha thầy.”
“Ừ — Đợi chút.”
Sở Chiêu Chiêu khó hiểu, quay đầu nhìn Mục Tế Vân thì thấy thầy chỉ vào bàn trà trước sô pha: “Hôm nay có tuyết, trời lạnh. Trên bàn có ly trà sữa nóng, chưa ai uống đâu, em cầm uống đi.”
Sở Chiêu Chiêu vốn muốn từ chối, nhưng hai chữ “không cần” vừa lên đến môi thì khựng lại.
Cô nhớ lần trước làm PG ở cửa hàng trang sức, lúc Mục Tế Vân đưa cô về trường mời cô uống cũng là hãng trà sữa này.
Ly trà sữa hôm đó và ly trà sữa hôm nay cũng như ngày hôm đó và ngày hôm nay, thoạt nhìn không liên quan gì đến nhau, nhưng Sở Chiêu Chiêu vẫn cầm ly trà sữa, nhẹ giọng: “Em cảm ơn thầy.”
Ly trà sữa đã để đấy hơn mười mấy phút, độ ấm vừa đủ, không quá nóng cũng không quá lạnh.
*Nghi:
Cả nhà có thấy như Nghi không? Thầy đối với Chiêu Chiêu cứ như ly trà sữa kia, nghệ thuật nằm ở chỗ vừa đủ, không quá nóng không quá lạnh, làm mình đọc mà cứ cười tủm tỉm, lòng rất ấm áp.
Đúng là trái đất tròn. Bạn trai của Cam Điền lại là ng như vậy. Không biết Chiêu Chiêu sẽ làm ntn nhỉ
Thằng này còn trò khác khốn hơn nữa chị ơi =.=
Ôi ước gì có người cũng mua ts cho mình như anh Mục nhỉ..
Lúc dịch em cũng ước ao lắm chị 😀