Lúc Mục Tế Vân đến nhà ông ngoại thì đã hơn ba giờ chiều.
Ông ngoại vẫn sống ở tiểu khu cũ xây hơn mấy chục năm trước, đó giờ ông vẫn tiếc, không chịu dời đi nơi khác.
Trước cửa đậu xe bà Mục, Mục Tế Vân liền biết bữa cơm này bảo đảm sặc mùi thuốc súng.
Còn không phải sao, chưa vào cửa đã nghe tiếng cãi nhau rần rần.
Mục Tế Vân đứng trước cửa hút điếu thuốc, hút xong mới ấn chuông.
Dì giúp việc ra mở cửa, mắt nháy liên tục, ý bảo: hai cha con nhà này lại cãi nhau rồi.
Mục Tế Vân đã sớm quen với cảnh này, không nói tiếng nào, bình thản đi về phía sô pha, cầm dao gọt trái cây bắt đầu gọt táo.
“Tế Vân xuất sắc như vậy, không thể lãng phí ở trường học được.”
“Cái gì mà lãng phí? Làm thầy giáo dạy học mà gọi là lãng phí? Tiền che mù mắt tụi bây hết rồi hả?”
Mấy lời này Mục Tế Vân đã nghe hơn trăm lần, hôm nay nghe vào tai đã thấy bình thường như thể dì giúp việc đang báo hôm nay ăn gì.
Kỳ Hồng ở nhà ba mình không thiết giữ gìn hình tượng phu nhân cao quý gì nữa, một tay nắm chặt lưng ghế, tay kia trỏ vào ba mình, dáng vẻ như lúc nào cũng có thể nhào lên ẩu đả một trận.
“Ba! Tế Vân học song ngành máy tính và kinh doanh không phải để đi làm giảng viên máy tính!”
Kỳ Thanh Thụ gân cổ cãi: “Vậy nó cũng có thể đến Học viện Quản lý làm giảng viên!”
Kỳ Hồng: “…”
Kỳ Hồng nghẹn một hồi, tức quá xô ngã ghế dựa.
Cãi nhau nảy lửa như vậy, vỏ táo trong tay Mục Tế Vân vẫn không đứt mà còn dài thêm.
“Ba! Đây là con trai con, ba có thể đừng quản nhiều như vậy được không?!”
“Cháu tao sao tao không có quyền quản? Mày đã hại một đứa cháu gái của tao rồi, giờ muốn hại thêm thằng cháu trai của tao nữa hả?”
Nghe đến đây, Kỳ Hồng im bặt.
Đây là nhược điểm chí mạng của bà.
Bên tai rốt cục yên tĩnh, Mục Tế Vân cũng gọt xong quả táo, đặt lên bàn: “Mẹ! Ông ngoại! Hai người ăn táo đi, bạn con rủ tối nay đi nhậu, con đi trước đây.”
Kỳ Thanh Thụ không muốn tiếp tục cãi vả với con gái, họng súng chỉa về phía Mục Tế Vân.
“Ít giao du với đám bạn cà lơ phất phơ của con đi, nhà giáo nhân dân mà suốt ngày đi mấy chỗ chướng khí mù mịt như thế thì còn ra thể thống gì nữa.”
Mục Tế Vân đó giờ không sợ bị ông mắng, vì anh biết những lúc thế này mẹ đều đứng về phía anh.
“Nhà giáo nhân dân thì không phải người à? Nhà giáo nhân dân thì không được uống rượu à?”
Chiến trường lại được dời về chỗ cũ.
Mục Tế Vân xoa xoa ấn đường, bước ra cửa.
*
Tối nay Vân Yên Phủ Đệ mời minh tinh đến biểu diễn, tuy không phải top hai mươi người nổi nhất cả nước nhưng cũng thuộc top năm mươi, không khí trong sảnh chính cũng nhờ vậy mà nóng lên không ít.
Nhưng khách trong phòng B14 dường như đang ở một thế giới khác, họ chỉ lo uống rượu của mình, không đếm xỉa gì đến ai đang biểu diễn trong đại sảnh.
Sở Chiêu Chiêu không lên theo. Lúc Mục Tế Vân đến vào khoảng một tiếng trước, cô nhìn ra anh có vẻ say. Ban nãy ở phòng nghỉ nghe người ta kháo nhau Sara đi lên tiếp thị rượu bị đuổi ra ngoài, Sở Chiêu Chiêu càng không dám trêu vào.
Gần nửa đêm, vị minh tinh kia biểu diễn xong rời đi, không khí trong đại sảnh nhạt bớt.
Sở Chiêu Chiêu bớt việc, đảo quanh đại sảnh, vô tình đi lên lầu hai.
Vừa bước đến chỗ ngoặt hành lang, cô bắt gặp “núi tiền” đang chệnh choạng đi về phía nhà vệ sinh.
Xem ra là say thật.
Sở Chiêu Chiêu đứng ở lối đi nhỏ một lát, thấy lầu này không ai gọi phục vụ thì định đi xuống. Bất chợt, Sở Chiêu Chiêu nghe tiếng rầm rầm, dò theo tiếng động đi qua xem thử thì thấy Mục Tế Vân nhầm phòng chứa dụng cụ quét dọn với phòng vệ sinh, chổi và cây lau nhà ngã đầy trên đất.
Sở Chiêu Chiêu mau mắn chạy đến đỡ Mục Tế Vân.
Ban đầu Mục Tế Vân cự lại, đẩy cô ra, cô lại lên đỡ lần nữa, lần này anh nhìn rõ người đến, trọng tâm liền dồn về phía cô.
Sở Chiêu Chiêu dìu anh ngồi xuống sô pha bên cạnh.
Phòng vệ sinh này nằm trong góc, ít người lui tới, khá yên tĩnh.
Mục Tế Vân ngửa đầu, duỗi chân, một lúc lâu không nói gì.
Sở Chiêu Chiêu đứng chờ ở một bên, thấy anh đã khá hơn thì định rời đi.
Vừa nhấc chân thì nghe anh hỏi: “Này thỏ, em tên gì?”
Sở Chiêu Chiêu quay đầu lại, thấy anh mở mắt, mê man nhìn cô.
Sở Chiêu Chiêu nhỏ giọng đáp: “Linda.”
Mục Tế Vân nghe không rõ: “Cái gì?”
Sở Chiêu Chiêu đành tiến thêm hai bước, nói: “Em tên Linda.”
Mục Tế Vân gật gật, ngón tay gõ vào chỗ trống bên cạnh: “Ngồi đi.”
“Em… còn phải làm việc.”
Giọng Sở Chiêu Chiêu đầy do dự, ý tránh né rất rõ ràng, nào gạt được Mục Tế Vân.
Nhưng anh cũng không vạch trần cô, bảo: “Ngồi tiếp chuyện với khách trong chốc lát thì không tính là làm việc à?”
Anh nói đúng lý hợp tình.
Sở Chiêu Chiêu ngồi xuống, lưng thẳng tắp, hai tay đặt trên đầu gối, bày ra bộ dạng học sinh tiểu học tiêu chuẩn.
Nhưng Mục Tế Vân cũng không nhìn cô, mắt anh đăm đăm vào hình ảnh phản chiếu trên bức tường kính trước mặt, nói: “Thỏ à, em rất thích tiền à?”
Sở Chiêu Chiêu nhắc lại một lần: “Em tên Linda.”
Mục Tế Vân cười khẽ: “Tôi cần gì biết em là Linda hay là Prada, chuyện này quan trọng sao?”
Tất nhiên là không quan trọng, đây chỉ là xưng hô trong chốn phong nguyệt mà thôi.
Nhưng Sở Chiêu Chiêu không vui, giọng rầu rầu: “Thích, ai lại không thích.”
Mục Tế Vân gối tay sau ót, nhắm mắt thở dài: “Ừ, ai lại không thích tiền đâu.”
Sở Chiêu Chiêu cảm thấy tối nay Mục Tế Vân có tâm sự, ý tại ngôn ngoại, dáng vẻ muốn trút nỗi lòng, đáng tiếc cô không phải là đối tượng thích hợp để lắng nghe.
Ít nhất, không phải đối với anh.
Vậy nên Sở Chiêu Chiêu ngồi không yên, lục tục muốn đứng lên lần nữa.
Lúc này Mục Tế Vân nhắm mắt, say chếnh choáng, không cảm nhận được người bên cạnh muốn rời đi, còn nói thêm: “Tiền có sức hấp dẫn người ta đến vậy à? Chán thật!”
Lời này rất đáng đánh đòn.
Những gã phú nhị đại* như anh nào biết đến nỗi khổ nhân gian. Tiền không hấp dẫn người ta? Anh không biết người nghèo có thể vì vài trăm tệ mà bằng lòng đánh đổi hết thảy.
*Phú nhị đại: thế hệ nhà giàu đời thứ hai, chỉ những cậu ấm cô chiêu có bố mẹ giàu sụ.
Một gã phú nhị đại như anh ở trước mặt cô ca thán nhân tình thế thái, xem ra là tìm sai người rồi, anh nên tìm đám bạn cậu ấm cô chiêu của mình mà than, có lẽ còn tìm thấy ở họ sự đồng cảm.
Nghĩ vậy, Sở Chiêu Chiêu cảm thấy mình không cần tiếp tục ngồi lại, “Mục tiên sinh, anh thấy đỡ hơn chưa? Em đưa anh quay lại nhé?”
“Không cần đâu, tôi ngồi thêm một lát nữa.” Mục Tế Vân lấy thuốc lá, châm lửa, “Hút xong điếu này rồi đi.”
Lúc anh hút thuốc, Sở Chiêu Chiêu yên lặng đứng bên, mắt nhìn xuống đất, dưới hàng mi giả dày cộm, đôi mắt đeo lens không thể hiện được thần thái gì, cũng không đoán ra được suy nghĩ trong đầu cô.
Nhưng gương mặt trầm tĩnh nhu hoà, thần thái vô hại và dáng đứng nghiêm túc ngay ngắn của cô trong nháy mắt khiến Mục Tế Vân cảm thấy mình đang ngồi trong sân trường.
Một cô PG mặc trang phục thỏ trong hộp đêm có thể mang đến cho anh cảm giác này, quả là kỳ diệu.
Mục Tế Vân không khỏi quan sát thêm, biết cô lâu như vậy, tối nay anh mới chú ý thấy cô có một đôi chân đẹp hiếm có khó tìm, đôi cao gót simili và lớp vớ chân dung tục cũng không che được vẻ đẹp của nó, ngược lại càng khiến người ta mơ màng, tưởng tượng đến cảnh cởi đi giày vớ thì đôi chân ấy đẹp đến mức nào.
Một lúc sau, Mục Tế Vân quay đầu sang hướng khác, dụi tắt thuốc, nói: “Đi thôi.”
Lúc anh đứng lên, bước chân vững vàng, không còn chút dáng vẻ say, nhìn không giống một người cần dìu đỡ.
Vậy, Sở Chiêu Chiêu nên đi theo hay là thôi?
Sở Chiêu Chiêu do dự trong chốc lát, Mục Tế Vân đi được vài bước, ngoái lại: “Đi nào, đứng đó làm gì?”
“A, dạ.” Sở Chiêu Chiêu đuổi theo, vài bước đã tới B14.
Mỗi lần nhóm anh tới đều chọn B14.
Đoạn Kiêu ngẩng đầu nhìn thấy Sở Chiêu Chiêu, nở nụ cười nghiền ngẫm: “Ha, tao nói này lão Mục, rượu em gái này bán uống ngon lắm hả, còn đặc biệt dẫn người ta tới.”
Mục Tế Vân biếng nhác ngồi xuống, tiếp điếu thuốc Đoạn Kiêu đưa sang, không châm lửa, vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh mình: “Qua đây.”
Sở Chiêu Chiêu biết anh đang gọi cô, nhưng nhìn đến đống rượu bày trên bàn, cô còn ngồi đây làm gì.
Sở Chiêu Chiêu còn đang chần chờ, Đoạn Kiêu đã híp mắt, nhìn chằm chằm vào Sở Chiêu Chiêu: “Nhìn kỹ thì, em gái này trông cũng xinh xẻo, dáng người không tồi, sao nào, mày xem trọng người ta hả Mục?”
Hắn ta còn muốn nói tiếp, nếu thật mày xem trọng người ta, coi chừng mẹ mày chém mày thành tám khúc.
Nhưng hắn còn chưa kịp dứt lời đã bị Mục Tế Vân cắt ngang: “Sao mày nói lắm thế? Ban nãy không phải mày bảo thiếu tay chơi game à?”
Đoạn Kiêu nhướng mày, một tay giơ lên: “Được được được, là tao hiểu lầm.”
“Nhưng nói đi cũng phải nói lại.” Đoạn Kiêu cụp tay, chỉ về phía Sở Chiêu Chiêu, “Bằng vào tửu lượng của cô ta thì chơi cái nỗi gì?”
Đoạn Kiêu vòng tới vòng lui cũng vòng về Sở Chiêu Chiêu, nhân vật chủ chốt của đề tài này cũng chưa nói tiếng nào, đợi một lát, cô mở miệng: “Vậy các anh cứ chơi đi, em xuống dưới lầu xem thử xem sao.”
“Bên này không đủ người, em đã đến rồi thì cũng đừng đi.” Đoạn Kiêu gọi cô nhưng mắt nhìn Mục Tế Vân, “Không thì, em này cứ vào cho đủ số, nếu thua thì mày uống? Để người ta khỏi nói chúng ta khi dễ phụ nữ.”
Ngay lập tức, mấy cô gái còn lại trên bàn tỏ ra phật ý: “Này Đoạn Kiêu, anh nói vậy là có ý gì? Bọn em không tính là phụ nữ à?”
Đoạn Kiêu phẩy tay: “Các cô mà tính là phụ nữ khỉ gì, cao thủ uống rượu thì có!”
Sau cùng Sở Chiêu Chiêu vẫn bị giữ lại, vì Mục Tế Vân đồng ý với đề nghị của Đoạn Kiêu.
Quá ba tuần rượu, người trên bàn gục hết một nửa, Đoạn Kiêu chịu không thấu, hô to giải tán.
Riêng Sở Chiêu Chiêu một giọt rượu cũng chưa thấm, nhưng cô nhìn ra hôm nay Mục Tế Vân đến cốt để mua say.
Anh một mình uống cả hai phần, vậy mà vẫn chưa gục.
Đa phần rượu thua là Sở Chiêu Chiêu thua, cô hơi ngại, nói: “Mục tiên sinh, có cần em dìu anh ra ngoài không?”
Mắt Mục Tế Vân khép hờ, ánh mắt có phần mê mang.
“Không cần đâu.” Mục Tế Vân nhìn ra bên ngoài, người trong quán đã tan quá nửa. “Sớm chút tan ca đi, Prada.”
“Em tên Linda.”
“Ngại thật, tôi uống say rồi.”
“Dạ…”
*
Phần lớn khách đã ra về, trong quán cũng đổi thành nhạc nhẹ du dương. Ồn ào náo nhiệt qua đi, quán bar này chỉ còn trơ lại vẻ tịch mịch cô đơn.
Sở Chiêu Chiêu có thể giao ca rồi, tuy hôm nay không có thu nhập, nhưng cô biết có chờ thêm cũng không có khách, sớm về nhà ngủ còn hơn.
Lúc đi vào phòng nhân viên, Sở Chiêu Chiêu đụng phải Sara.
Sara đang nói chuyện với Khâu Tứ ca: “Khách phòng B14 đã tính tiền rồi ạ?”
Khâu Tứ ca gật đầu.
Vẻ mặt Sara mất mát: “Haiz, hôm nay làm mếch lòng khách, không kiếm được tiền mà còn bị mất mặt.”
Khâu Tứ ca không có nhã hứng an ủi cô nàng, anh ta ra phía trước sô pha, nói với Sở Chiêu Chiêu: “Khách phòng B14 hôm nay gọi đến tám bình Louis 13.”
Sở Chiêu Chiêu “dạ” một tiếng.
Anh ta nhấn mạnh thêm một lần: “Tám bình đấy.”
Sở Chiêu Chiêu: “Cũng đâu phải em bán.”
Khâu Tứ ca giật nẩy mình, “Không phải cô bán? Trên hoá đơn ghi tên cô cơ mà.”
Quy định của quán là khách điền tên ai vào hoá đơn thì huê hồng trích cho người đó.
Khâu Tứ ca vừa dứt lời, người trong phòng nghỉ đều toát ra vẻ hâm mộ.
Đặc biệt là Sara.
Sở Chiêu Chiêu không hơi đâu để ý người chung quanh, cô còn đang mở to hai mắt, chăm chăm nhìn vào mắt Khâu Tứ ca nhằm xác thực chuyện này.
Khâu Tứ ca thẳng tay giơ hoá đơn ra trước mặt cô.
Sở Chiêu Chiêu nhìn thấy rõ ràng, tám bình, chữ của Mục Tế Vân, ghi đích danh cô.
*Tiếp tục tiết mục thả thính thần thánh:
Chương sau: Không phải xe Mục Tế Vân, cô chỉ nhìn xe nhớ người thôi.
Hihi tán gái kiểu này chưa thành công đã phá sản rồi hihihi . Yêu ông thầy quá
Vâng, tính từ chương 1 đến chương 11, trừ lần Đoạn Kiêu giựt mối mua 7 chai thì thầy đã mua tổng cộng là 18 chai Louis 13, sơ sơ có 2 tỷ thôi mà vẫn chưa nên cơm cháo gì =))) Đợi thầy rước nàng về dinh chắc bay hết mấy căn biệt thự.
Khổ thân thầy. Tốn nhiều tiền quá. Huhu
Mỗi lần lại tăng thêm số lượng rươu, thầy ah thầy giàu quá ah
Thầy thật chịu chi, hihi ^^ <3 <3 <3 Cảm ơn sự chăm chỉ của nàng nhé!
Thực ra thể loại này mình rất thích, nhưng lại không thích cách tác giả sắp xếp cho bạn nữ chính làm quán bar và nam chính xa hoa thế này. Có rất nhiều truyện sư đồ luyến, nữ chính học giỏi và kiếm tiền bằng cách khác, cách kiếm tiền này làm lấn cấn quá. Cả cách xa hoa của nam chính nữa, cảm thấy ảo thật!
Lúc sau có giải thích lý do tài chính nam chính dư dả như thế, đúng là có gia thế hoành tráng nhưng anh ấy cũng tự nỗ lực tạo dựng 1 chân trời riêng, việc dạy học chỉ là làm vui lòng ông ngoại thôi, còn việc chính của ảnh là mở công ty công nghệ. Việc nữ chính làm quán bar thì có thể hiểu là cô ấy không có nhiều lựa chọn có thể làm ra thật nhiều tiền với tuổi đời và kinh nghiệm ít ỏi như thế, vì ở đây cô ấy không làm để nuôi thân mà là để nuôi em gái bệnh mạn tính 😀 Hi vọng bạn tiếp tục theo dõi, biết đâu có thể có thêm góc nhìn mới.