Trước khi vết thương trên trán lành hẳn, Sở Chiêu Chiêu sẽ không đến Vân Yên Phủ Đệ.
Tuần này Sở Chiêu Chiêu ở trường vùi đầu viết hệ thống quản lý, Mục Tế Vân bảo loại này đơn giản, nhưng đó là đối với anh mà thôi, với Sở Chiêu Chiêu thì phải ráng hết sức, cố sống cố chết đến mười giờ sáng thứ bảy mới làm xong.
Mục Tế Vân bảo sáng nay anh sẽ đến trường, cho nên lúc này Sở Chiêu Chiêu đang gọi cho anh.
Người nhận điện thoại không phải là Mục Tế Vân mà là Đoạn Kiêu.
Ban đầu, Sở Chiêu Chiêu chỉ thấy giọng nói này quen quen, anh ta hỏi: “A lô? Ai đó?”
Mục Tế Vân không lưu số điện thoại của sinh viên, cần liên lạc sẽ tra số trong danh sách lớp, vì vậy trên màn hình điện thoại không hiện tên người gọi.
Sở Chiêu Chiêu hơi hoảng, đầu bên kia hỏi tiếp: “Ai đấy?”
“Xin hỏi, thầy Mục có đó không ạ?” Sở Chiêu Chiêu hỏi.
“Ai vậy? Ủa… cô có phải… cái cô bán rượu không?”
Sở Chiêu Chiêu vốn không chắc người ở đầu kia có phải Đoạn Kiêu hay không, lúc nói chuyện cẩn thận không ít, giờ biết là anh ta rồi, tay trái cô bất giác đặt lên ngực, tim cô đang đập như trống dồn.
Người và việc có liên quan đến Vân Yên Phủ Đệ chỉ có thể tồn tại trong bóng đêm, một khi những người và việc này xuất hiện ở hoàn cảnh khác, Sở Chiêu Chiêu sẽ cảm thấy như một thanh đao đang lủng lẳng trên đầu, bất cứ lúc nào cũng có thể uy hiếp tính mạng của cô.
Sở Chiêu Chiêu giả ngốc, “Ai vậy ạ? Em là sinh viên lớp thầy Mục, em có việc tìm thầy ạ.”
Đoạn Kiêu đáp: “Ồ, ngại thật, thầy Mục đang đi họp, nửa tiếng sau mới về.”
“Dạ, em cảm ơn.”
Sở Chiêu Chiêu nhanh tay cúp máy, bình tĩnh nghĩ lại, tuần này sinh viên đều nghỉ hết, giáo viên phải ở lại hoàn tất các công tác tổng kết và chấm bài, Đoạn Kiêu là bạn thân của Mục Tế Vân, đến trường tìm thầy cũng bình thường.
Nhưng lỡ Đoạn Kiêu nhận ra cô thì sao? Chuyện này không ai nói trước được.
Sở Chiêu Chiêu hơi ớn ớn, không dám đến văn phòng tìm Mục Tế Vân.
Nếu bắt buộc phải đi, vậy thì nên đi trước khi thầy đi họp về.
Sở Chiêu Chiêu tức tốc mang máy tính và USB đến văn phòng Mục Tế Vân, lúc cô gõ cửa, tiếng người trong phòng quả nhiên là Đoạn Kiêu.
Sở Chiêu Chiêu đi thẳng đến bàn làm việc của Mục Tế Vân, không có bất kỳ giao lưu ánh mắt hay ngôn ngữ gì với Đoạn Kiêu, chỉ tập trung vào việc của mình. Đoạn Kiêu thì khác, anh ta tò mò quan sát cô từ trên xuống dưới, sau khi nhìn rõ cách ăn mặc và gương mặt cô thì cũng không còn hứng thú gì nữa.
Sở Chiêu Chiêu mau mau chép nội dung trong máy mình vào máy Mục Tế Vân rồi âm thầm rút lui, lúc đó Đoạn Kiêu đang ngả nghiêng trên sô pha chơi di động, cô đi cũng không biết.
Đến lúc Mục Tế Vân quay lại, anh ta mới phát hiện cô sinh viên ban nãy đi rồi.
“Vừa rồi có sinh viên tới tìm mày.” Đoạn Kiêu chỉ chỉ máy tính, “À, còn chép gì vào máy mày đấy.”
Mục Tế Vân ừ một tiếng, ngồi vào ghế, mở máy kiểm tra.
“Tiếng của con bé này giống em gái thường hay uống rượu với bọn mình mấy lần trước thật, hồi đầu nghe tiếng mày giật mình cũng phải, ban nãy tao nghe còn tưởng là em kia.”
Mục Tế Vân không đáp, mắt vẫn nhìn chăm chú vào màn hình, nhưng hồn thì đã trôi tận đẩu đâu.
Đoạn Kiêu cũng chỉ là tiện miệng nhắc đến, thấy Mục Tế Vân không có ý muốn nói tiếp, anh ta cúi đầu tiếp tục nghịch điện thoại của mình.
*
Sở Chiêu Chiêu là người về nhà trễ nhất trong ký túc.
Học kỳ sau cô bắt đầu đi thực tập, không có tiết trên trường, vì vậy đồ đạc cần mang về nhà khá nhiều, Sở Chiêu Chiêu xếp đồ hết nửa buổi mới xong.
Trước khi rời đi, Sở Chiêu Chiêu chợt nhớ đến đề án tốt nghiệp của cô, sau khi chọn xong đề tài cô cũng quẳng chuyện này ra sau đầu, kỳ nghỉ đông lần này nên bắt tay vào làm rồi, nhưng hiện tại cô đã quên mất ban đầu chọn đề tài gì, bèn lên web của trường xem lại.
“Thiết kế và Ứng dụng của Mô hình 3-tiers trong Quản lý Tác vụ” – Giảng viên hướng dẫn: Mục Tế Vân.
Tên đề án không có vấn đề, nhưng sao tên giảng viên hướng dẫn lại thành Mục Tế Vân rồi?
Sở Chiêu Chiêu nhớ rõ, lúc chọn giáo viên hướng dẫn cô cố tình không chọn thầy Mục Tế Vân mà chọn thầy Lưu Diệu.
Vì vậy, Sở Chiêu Chiêu gọi cho cố vấn học tập để hỏi thăm.
Thầy cố vấn: “Thời khoá biểu của các thầy có thể bị trùng, hoặc cũng có thể số sinh viên đăng kí nhiều quá nên hướng dẫn không xuể, em đừng quan tâm mấy chuyện này, cứ chiếu theo thông tin trên hệ thống của trường mà làm.”
“Nhưng mà…”
“Trời ơi, em cũng đâu cần phải tìm giáo viên dễ tính mới có thể tốt nghiệp được, giáo viên nào mà chẳng được, vậy đi nhé, thầy còn phải đi họp nữa.”
“Tút tút tút…”
Sở Chiêu Chiêu đau khổ nhìn điện thoại, chỉ còn nước thở dài bó tay, ủ rũ kéo vali ra khỏi trường.
*
Năm nay tết sớm nên kỳ nghỉ cũng bắt đầu sớm.
Bệnh tình Sở Minh Minh dạo này khá ổn định, trong nhà cũng nhận được một phần trợ cấp của chính phủ, gánh nặng trên vai Sở Chiêu Chiêu nhẹ đi không ít, sau khi về nhà thì nhận làm gia sư để kiếm thêm ít tiền.
Ngày tết ở nhà họ Sở cũng không khác ngày thường là mấy, thân thích nhà họ vốn không nhiều, sau khi Sở Minh Minh phát bệnh, trong nhà phải chi rất nhiều tiền, thân thích đã ít lại càng ít, nhưng tốt một chỗ không phải giao thiệp nhiều, ngày tết khá nhàn.
Đêm ba mươi, người một nhà quây quần bên mâm cơm giản đơn nhưng đầy ngọt ngào và ấm áp.
Sau bữa cơm, cả nhà ngồi trước TV xem tiết mục đón giao thừa, lúc màn hình chiếu đến cảnh ca múa tưng bừng, Sở Minh Minh hô hào cả nhà cùng chụp một tấm wefie để đăng lên weibo.
Weibo của em đã có hơn hai mươi ngàn người theo dõi, mỗi ngày đều bận tối mắt trả lời tin nhắn và bình luận của bạn bè trên mạng.
Sở Chiêu Chiêu tập trung xem chương trình tết, điện thoại réo liên tục cô cũng không buồn để ý. Tết nhất bạn bè thường gửi wechat hoặc tin nhắn chúc mừng lẫn nhau, thông thường đến tối Sở Chiêu Chiêu sẽ trả lời một lượt.
Khó khăn lắm mới có thời gian ở bên người nhà, cô không muốn suốt buổi cắm mặt vào điện thoại.
Mười một giờ đêm, Sở Chiêu Chiêu buồn ngủ gục lên gục xuống, ba mẹ Sở cũng không có thói quen thức đón giao thừa, lần lượt đi đánh răng súc miệng chuẩn bị ngủ.
Sở Chiêu Chiêu nằm trên giường trả lời từng tin nhắn trên wechat, lát sau mới bắt đầu đọc tin nhắn điện thoại.
Trong đó có một tin nhắn từ ngân hàng 一一Tất toán của Đại học Mở.
Đây xem như là một niềm vui bất ngờ, Sở Chiêu Chiêu xem tới xem lui, xem đến lúc khoé miệng cũng cong lên.
Lát sau, cô nhớ đến chuyện Mục Tế Vân giúp cô hoàn thành dự án này, nhưng một xu trong khoản tiền mười hai ngàn này thầy cũng không lấy.
Vì vậy, Sở Chiêu Chiêu nhắn tin cho thầy.
“Thầy Mục, em nhận được tiền rồi, cảm ơn thầy ạ.”
Nghĩ tới nghĩ lui, cô gửi thêm một tin bổ sung: “Thầy Mục, chúc thầy năm mới vui vẻ!”
Đợi khoảng mười mấy phút vẫn không thấy Mục Tế Vân hồi âm, Sở Chiêu Chiêu lăn khềnh ra ngủ.
*
Lúc nhận được tin nhắn này, Mục Tế Vân đang ở Vân Yên Phủ Đệ tụ tập bạn bè chè chén tưng bừng. Điện thoại kêu liên tục, đa phần là sinh viên gửi tin nhắn chúc tết, lúc đầu Mục Tế Vân còn xem, sau không đoái hoài gì thêm.
Rượu uống mỗi lúc một nhiều, Mục Tế Vân tựa hẳn vào một góc sô pha, chân gác lên bàn, chợp mắt một lúc.
Trong lúc mơ màng, anh nghe thấy Đoạn Kiêu đang nói chuyện với ai đó, nghe giọng hình như là quản lý đại sảnh.
“À này, sao mấy ngày nay không thấy cô bé kia đến làm vậy?”
Khâu Tứ ca vừa nghe đã biết anh ta đang hỏi Sở Chiêu Chiêu, cung kính đáp: “Linda bị thương trên mặt, không tiện đi làm, đợi vết thương con bé lành tôi sẽ bảo nó lên tiếp đãi Đoạn thiếu.”
Đoạn Kiêu không nói gì thêm, quay sang chơi game với bạn, nhưng Mục Tế Vân lại mở mắt, hỏi: “Bị thương chỗ nào?”
Khâu Tứ ca chỉ chỉ trán mình: “Giữa mi tâm ạ.”
Ánh mắt Mục Tế Vân dần trầm xuống, đôi tay gác hờ dần siết chặt tay vịn ghế sô pha.
Vậy mà Khâu Tứ ca vẫn hồn nhiên nói tiếp: “Con bé bị thương cũng khá lâu rồi, lúc này miệng vết thương chắc cũng lành, đợi qua tết đi làm lại tôi sẽ bảo con bé…”
“Choang!”
Lời của Khâu Tứ ca bị âm thanh sắc bén của chai thuỷ tinh vỡ cắt đứt, anh ta cúi nhìn, dưới chân Mục Tế Vân toàn là mảnh vỡ thuỷ tinh, tàn tích của chai rượu vừa bị Mục Tế Vân đá nát.
“Đây…” Khâu Tứ ca nói không nên lời, cũng không ai quan tâm đến anh ta, tất cả còn đang bận nhìn Mục Tế Vân.
Mục Tế Vân không nói tiếng nào, đứng dậy cầm áo khoác, đi thẳng.
“Ê! Sao tự dưng bỏ đi vậy mậy?!” Đoạn Kiêu vội vàng đặt chai rượu trong tay xuống, gọi với theo: “Mục Tế Vân! Đang nói mày đó!”
Mục Tế Vân không thèm quay đầu, bước chân phăm phăm: “Về nhà, ngủ.”
“Haiz…” Đoạn Kiêu ngồi lại trên ghế, vuốt cằm, nhìn theo bóng lưng Mục Tế Vân, “Sao tao cứ thấy như mày đang muốn đi đánh lộn vậy cà.”
Một cô gái tóc ngắn bên cạnh Đoạn Kiêu bắt chéo hai chân, chiếc bốt nạm đinh hất cao, đá trúng làm mặt bàn lung lay, “Lần gần nhất bọn mình đánh lộn cũng đã là mười năm trước rồi nhỉ?”
“Sao? Hoài niệm hả?” Đoạn Kiêu liếc xéo cô nàng, “Triệu Nhật Thiên*, con gái gì mà tối ngày chỉ nghĩ đến chuyện đánh nhau vậy hả?”
“Mẹ nhà mày còn kêu tao Triệu Nhật Thiên!” Triệu Thanh Viện búng tay, một hột xí ngầu thẳng tắp bay về phía trán Đoạn Kiêu, “Còn không cho tao cảm khái, nguyên đám nhị thế tổ** bọn mình giờ đứa cưới đứa gả, còn có đứa đi làm nhà giáo nhân dân, năm đó nghĩ kiểu gì cũng không tưởng tượng được kết quả như vầy.”
Triệu Thanh Viện là cái tên thục nữ biết bao, nhưng người mang nó từ nhỏ tới lớn luôn là một nữ vương chính hiệu. Cô, Mục Tế Vân, Đoạn Kiêu là ba người bạn nối khố, ỷ vào trong nhà có tiền, lúc còn bé luôn xứng với cái danh ông trời con, đánh nhau, đua xe, mấy sở thích quái chiêu của đám phú nhị đại bọn họ chơi cũng không ít. Có điều thời gian qua mau, cũng sắp ba mươi đến nơi, già đầu rồi thì học được cách kiềm chế, nhưng đáng sợ nhất vẫn là Mục Tế Vân, vậy mà chạy đến trường Nam Đại làm giảng viên.
Ban đầu khi biết tin này, đám bạn của anh thiếu chút nữa là rớt cằm xuống đất, suốt ngày tụng kinh bên tai anh: “Thầy Mục ơi thầy Mục à, thầy đừng có mà dạy hư học trò nhé!”
“Mày xem 一一” Triệu Thanh Viện vuốt vuốt cằm, nhìn theo bóng lưng Mục Tế Vân, “Bộ dạng nó như vậy có phải giống hồi lớp 12 không? Lúc nó bị Trần Hàn Văn lừa, tức điên lên chạy đi tìm thằng đó tẩn cho một trận ấy?”
“Dáng vẻ nó lúc đó thế nào tao chả nhớ.” Đoạn Kiêu sờ mũi, “Tao chỉ nhớ thằng Văn bị đập cho thảm thế nào thôi, hình như là gần cả tháng không đi học thì phải?”
“Há há.” Đoạn Kiêu đế thêm câu cuối, “Nhìn cái vẻ này của nó là biết sắp có đứa xui xẻo nữa rồi.”
(*) Triệu Nhật Thiên: Một nhân vật truyện tranh hài của Trung Quốc, thường được dùng làm ảnh chế, câu phát ngôn kinh điển Ông đây Triệu Nhật Thiên…, hình bên dưới:
(**) nhị thế tổ: Chỉ đám con ông cháu cha, thường mang nghĩa tiêu cực.
Cuối cùng thì chàng đã nhận ra nag. Liệu bạn Chiêu có bị đánh ko nhỉ.
Vâng, chuyện tốt nhất Phương Trạch từng làm là giúp nam chính nhận ra nữ chính 😀
Vậy cũng nên cảm ơn bạn Phương Trạch cái nhỉ 😄
Hình thầy mục thích e học trò của mình đây ,
Ui trời, thầy có làm gì Chiêu Chiêu ko?
Có bạn ạ, nhiều là đằng khác
Thầy đã nhận ra. Tất niên thầy tìm học trò để ăn thịt hay sao ý nhỉ
😍😍😍😍trông chờ từng ngày đọc tập mới
Cảm thấy đọc đến đây bắt đầu thấy hấp dẫn hơn hẳn, dù vẫn ko thích cách nữ chính làm thêm 😀