Rạng sáng mùng một tết, trên đường vắng đến mức chả có ma nào.
Hay phải nói là, đêm ba mươi còn ở ngoài chè chén như Mục Tế Vân thì đến quỷ cũng phát rầu.
Anh ngồi trên xe, sắc mặt khá tệ, tài xế nhỏ nhẹ hỏi: “Mục tiên sinh, bây giờ ngài về nhà hay là đi đâu ạ?”
“…”
Trong ngực Mục Tế Vân như có một luồng khí nóng vọt lên đến họng, tức nghẹn một lúc lâu mới nói: “Về nhà.”
Anh cũng chỉ có thể về nhà, nếu không còn đi đâu được nữa.
Trên đường, Đoạn Kiêu gọi điện đến.
“Thầy Mục, mày phát điên cái vẹo gì thế? Tao cóc cần biết, mày lăn về đây cho tao.”
Trong xe rất yên tĩnh, mấy lời này đều bị tài xế nghe hết, anh ta còn âm thầm đổ mồ hôi lạnh thay Đoạn Kiêu.
Không khí xung quanh Mục Tế Vân âm u như vậy, Đoạn Kiêu đúng là thích chơi trò cảm giác mạnh.
“Tao đang trên đường về.” Mục Tế Vân đáp, “Về nhà ngủ.”
“Cái gì? Tao có nghe lộn không vậy?” Đoạn Kiêu tiếp, “Triệu Nhật Thiên khó khăn lắm mới về nước ăn tết, mày lại đối xử với người ta như vậy à? Ui da! Mày đánh tao làm gì?”
Đầu bên kia Đoạn Kiêu và Triệu Thanh Viện cãi nhau chí choé, Mục Tế Vân mất hết kiên nhẫn, thẳng tay cúp máy.
Được một lát, Triệu Thanh Viện gọi lại, “Thầy Mục à, hôm nay tao không tính với mày nữa, mai mày đi Thượng Hải chơi với tao nhé.”
Mục Tế Vân: “Tao không đi.”
“Sao thế?” Triệu Thanh Viện còn tưởng mình nghe nhầm, “Không phải mày nói tết năm nay mày rảnh à?”
“Giờ bận rồi.”
“Bận gì?”
“Dạy dỗ sinh viên.”
“Thầy Mục à, giờ đang nghỉ đông.”
“Tút tút tút…”
“Haiz, thầy Mục sợ là không chỉ không bình thường thôi đâu.” Triệu Thanh Viện bị cúp máy ngang, quay sang nháy mắt với Đoạn Kiêu, “Tao đã nói nó làm thầy sớm muộn gì cũng phát điên, mày xem, tới rồi đó.”
*
Sáng hôm sau thức giấc, năm mới đã đến bên song cửa sổ.
Sở Chiêu Chiêu mở mắt, nghe bên ngoài có tiếng trò chuyện, cô ngồi dậy mở cửa phòng, thấy Sở Minh Minh và mẹ đang gói sủi cảo, cả hai còn đang châu đầu thầm thì gì đó.
Sở Chiêu Chiêu nhanh chóng đi rửa mặt, sau đó quay lại phòng khách lấy điện thoại ra xem.
Sáng mùng một có không ít bạn bè gửi tin wechat chúc mừng, riêng hộp tin nhắn điện thoại vẫn im lìm, nhưng khi Sở Chiêu Chiêu vào xem thì thấy tin nhắn trả lời của Mục Tế Vân.
“Một câu cảm ơn là xong?”
Thời gian gửi là ba rưỡi sáng.
Sở Chiêu Chiêu nhìn tin nhắn này, ngây ngốc.
Tối qua lúc nhận được tất toán của trường Đại học Mở, Sở Chiêu Chiêu từng cân nhắc làm cách nào cảm ơn Mục Tế Vân. Tặng quà chắc chắn không được rồi đấy, còn gửi tiền… thầy có nhận không đây? Chút tiền còm này có vào nổi mắt thầy không?
Sở Chiêu Chiêu chưa từng gặp trường hợp như vậy, bối rối không biết phải làm sao, ba mẹ cũng không phải đối tượng thích hợp để hỏi ý kiến. Nghĩ tới nghĩ lui một hồi, Sở Chiêu Chiêu quyết định gọi cho Mục Tế Vân.
Thấy thầy không bắt máy, Sở Chiêu Chiêu trộm nghĩ, nói không chừng tối qua lại đi nhậu rồi, giờ này chắc thầy chưa dậy đâu.
Sau cùng, cô gửi một tin nhắn cho Mục Tế Vân.
“Thầy Mục, cảm ơn thầy đã giúp đỡ em, sau khi nhập học em có thể mời thầy một bữa cơm không ạ?”
Nếu là trước đây, có cho mười lá gan Sở Chiêu Chiêu cũng không dám mời thầy đi ăn. Sinh viên mời giảng viên đi ăn, nếu để người có tâm biết được không biết sẽ đồn thổi đến mức nào. Nhưng hiện tại thì khác, cô sắp tốt nghiệp rồi, học kỳ sau chỉ toàn thực tập, không có lớp của Mục Tế Vân, cũng không cần thầy xét tư cách giải thưởng gì, lúc này mời thầy đi ăn chỉ đơn giản là bữa cơm cảm ơn công thầy dạy dỗ.
Có điều, Mục Tế Vân mãi vẫn không trả lời tin nhắn, Sở Chiêu Chiêu gọi lại cũng không thấy thầy bắt máy, đành từ bỏ, thầm nghĩ có lẽ tết nhất thầy bận quá, để lúc khác liên lạc sau vậy.
*
Khi sắc trời vào xuân cũng là lúc về trường nhập học.
Đây là học kỳ cuối cùng trong cuộc đời sinh viên của Sở Chiêu Chiêu, không cần đùm đùm đề đề tay xách nách mang về trường như sinh viên còn ở ký túc, chỉ cần mang một cái ba lô đến trường báo danh.
Ba trong số bốn cô gái cùng phòng đều đã báo danh, riêng Cam Điềm đang du lịch nước ngoài thì chưa. Nhà trường đối với những trường hợp sinh viên năm tư như vầy cũng khá dễ dãi, mắt nhắm mắt mở cho qua.
Tuần này Sở Chiêu Chiêu bắt đầu đi thực tập, dù sao cũng đang là sinh viên năm tư, thứ tư hàng tuần còn một lớp tự chọn bắt buộc, công ty cũng đồng ý cho nhóm thực tập sinh các cô mỗi tuần nghỉ một buổi để về trường đi học, những ngày khác thì đến công ty làm như nhân viên chính thức.
Sau khi báo danh thì không còn việc gì khác, Sở Chiêu Chiêu liền trở về nhà. Tất nhiên, “nhà” ở đây là căn phòng nhỏ chị họ cho cô mượn.
Công ty thực tập cách chỗ cô ở khá gần, không cần chuyển sang chỗ khác, mỗi sáng chỉ việc bắt tàu điện ngầm đi làm.
Trên đường về nhà, Sở Chiêu Chiêu mở wechat xem news feed của bạn bè, vừa lướt xuống đã thấy Cam Điềm đăng ảnh mới.
Cô ấy đang đi nghỉ ở châu Âu với Phương Trạch. Trong ảnh, Cam Điềm và Phương Trạch đứng bên bờ sông Seine ôm nhau thắm thiết, mắt cô nàng lóng lánh hạnh phúc.
Sở Chiêu Chiêu nhìn tấm ảnh hồi lâu, nhịn không nổi, gửi tin nhắn cho Cam Điềm.
“Điềm Điềm, mày có rảnh không? Tao muốn gọi cho mày nói chuyện một lát.”
Hai phút sau, Cam Điềm nhắn lại: “Tao đang đi dạo, có gì chút nói sau nha.”
Đến tối, Sở Chiêu Chiêu nghĩ lúc này chắc Cam Điềm có thời gian rồi nên gọi lại cho cô ấy, nhưng điện thoại cô ấy tắt máy. Sở Chiêu Chiêu sốt ruột, gửi liên tiếp mấy tin nhắn sang.
“Điềm Điềm, chừng nào mày gọi lại cho tao được?”
“Tao có chuyện muốn nói với mày.”
“Chuyện liên quan đến bạn trai mày.”
“Điềm Điềm?”
Bí mật này là cái dằm trong lòng Sở Chiêu Chiêu từ khá lâu rồi, nhưng Cam Điềm là người kín tiếng, bình thường rất ít khi khoe mẽ về bạn trai, cũng không hay nhắc đến anh ta với mọi người, nên lúc trước Sở Chiêu Chiêu còn có thể nhịn không nói ra. Nhưng hôm nay bất ngờ nhìn thấy cô nàng khoe ảnh mùi mẫn, cảm giác tội lỗi trong lòng như muốn nhấn chìm Sở Chiêu Chiêu.
Hai tiếng sau, Sở Chiêu Chiêu gửi thêm wechat cho Cam Điềm vẫn không thấy trả lời. Trong lòng cô như kiến bò chảo nóng, tiện tay lướt xuống news feed, tình cờ thấy bài đăng mới của Cam Điềm vào ba tiếng trước.
“Điện thoại tớ bị trộm rồi! Tớ dùng điện thoại của bạn trai đăng nhập wechat thông báo một tiếng với mọi người, nếu cần tìm tớ cứ nhắn tin vào wechat, tớ sẽ dùng điện thoại của bạn trai để xem. Nếu có việc gấp thì cứ gọi thẳng vào máy bạn trai tớ nhé!”
Cũng có thể hiểu là, lúc Sở Chiêu Chiêu gửi tin nhắn cho Cam Điềm, điện thoại của cô nàng đã bị trộm mất.
Khả năng lớn chính là cô nàng không nhìn thấy tin nhắn của Sở Chiêu Chiêu, còn Phương Trạch thì đã đọc được hết.
Cảm giác sợ hãi dần dâng lên trong lòng Sở Chiêu Chiêu, trí óc cô tự động tua lại những lời Phương Trạch từng nói. Vừa nghĩ đến muốn liên lạc với Cam Điềm phải thông qua điện thoại của Phương Trạch, dũng khí của cô đã tan tác không còn mảnh giáp.
Rối rắm một lúc lâu, Sở Chiêu Chiêu cũng không gom được dũng khí liều mình bất chấp tất cả, chỉ còn nước tiếp tục chịu đựng sự giày xéo của lương tâm.
*
Ba ngày sau, sau khi làm xong các công tác chuẩn bị cho việc đi thực tập, Sở Chiêu Chiêu dành ra một chút thời gian gọi điện cho Khâu Tứ ca. Hiện tại cô đã có thu nhập cố định, đơn vị chỗ mẹ làm tăng lương cho bà, công việc của ba cũng ổn định hơn trước, có thêm trợ cấp của chính phủ, bệnh tình Sở Minh Minh cũng ổn định nên Sở Chiêu Chiêu không định tiếp tục công việc ở Vân Yên Phủ Đệ.
Khâu Tứ ca nghe cô báo muốn nghỉ cũng không dị nghị gì, dù sao số người nhảy việc trong ngành này khá nhiều, vì vậy anh ta chỉ nói: “Tối nay cô tới đây một chuyến, anh kết sổ cho cô.”
“Dạ.”
Buổi tối, Sở Chiêu Chiêu ăn mặc đơn giản, chuẩn bị đến Vân Yên Phủ Đệ. Lúc ra cửa, cô do dự một lúc, vẫn quyết định quay vào phòng.
Cho dù đến để kết sổ cũng không nên mặt mộc như vầy mà đi.
Cô tỉ mỉ trang điểm thật đậm, sau đó mới ngồi xe bus đến quán bar.
*
Mới chín giờ, khách đến Vân Yên Phủ Đệ còn lác đác, Sở Chiêu Chiêu vào thẳng phòng nhân viên tìm Khâu Tứ ca.
Anh ta lấy sổ sách, bấm máy tính tới lui một lúc mới chốt một câu: “Trừ tiền thế chân thì quán còn thiếu cô bốn ngàn hai, cô xem có sai sót gì không.”
Sở Chiêu Chiêu xem xét cẩn thận, sau mới nói: “Đúng hết rồi anh.”
“Vậy được.” Khâu Tứ ca cầm lại quyển sổ, lúc đưa tiền còn đưa mắt đánh giá Sở Chiêu Chiêu: “Không làm nữa thật à? Dạo gần đây mới khá lên một chút.”
“Không làm nữa ạ.” Sở Chiêu Chiêu đáp, “Em tìm được công việc có thu nhập ổn định rồi anh ạ.”
Khâu Tứ ca cười khẩy, không buồn che giấu vẻ lọc lõi trong tiếng cười. Gì mà thu nhập ổn định? Cho dù cày như trâu thì thu nhập một tháng có bằng thu nhập một đêm ở đây không?
Loại người như Sở Chiêu Chiêu anh ta gặp quá nhiều rồi. Vốn đã quen một đêm kiếm hơn vài ngàn, nay từ giàu về lại nghèo, ra ngoài biết đá biết vàng vài tháng rồi cũng mặt mày xám xịt lộn về đây làm thôi.
“Tới lúc đó hối hận rồi cũng đừng trách anh Tư không nhận lại cô. Tính ra cô cũng không có bản lĩnh gì, chỉ nhờ vào tiếng Anh lưu loát với cái mác sinh viên đại học, chứ với thành tích bán hàng của cô, ông chủ ngứa mắt lâu rồi. Cũng nhờ anh đây gánh trách nhiệm giữ cô lại để tăng thêm thể diện cho quán cả thôi.”
Mặc dù thường ngày trên người Khâu Tứ ca luôn mang dáng dấp con buôn nhưng kỳ thực tâm địa anh ta rất tốt. Giống như anh ta vừa nói, với chút bản lĩnh mèo cào của Sở Chiêu Chiêu đáng ra đã chịu đào thải từ lâu. Cũng nhờ Khâu Tứ ca thông cảm cho hoàn cảnh nhà cô nên mới một hai giữ cô ở lại làm. Chiêu mộ sinh viên để thêm thể diện cho quán cũng chỉ là nói lấy lệ vậy thôi, những nơi trăng gió như thế này thì cần gì sinh viên để dát thêm vàng lên mặt. Lúc khoác lên người bộ đồng phục thỏ, cho dù là sinh viên đại học hay học sinh tiểu học thì cũng không khác gì nhau. Khách mua rượu mấy ai để ý đến bằng cấp, cái người ta quan tâm là miệng cô có ngọt không, có biết chiều lòng khách hay không mà thôi.
Vì vậy Sở Chiêu Chiêu vẫn luôn biết ơn Khâu Tứ ca, có điều cô không khéo miệng, không biết nói mấy lời mát tai, trừ câu “cảm ơn anh Tư” cũng không biết nói thêm gì khác.
Khâu Tứ ca phất phất tay, Sở Chiêu Chiêu liền ra khỏi phòng.
Khách khứa trong đại sảnh dần nhộn nhịp, Sở Chiêu Chiêu cố tình tìm chỗ vắng người để đi, nhưng vẫn xui xẻo bị một người khách say lướt khướt đụng trúng.
Còn may hôm nay cô không mang giày cao gót, cả người chỉ lảo đảo một chút là đứng vững lại.
Sở Chiêu Chiêu còn chưa ngẩng đầu đã cảm thấy mùi rượu nồng nặc trên người gã này vẫn không át được cảm giác ác ý mà gã toả ra.
Trong lòng Sở Chiêu Chiêu gióng lên hồi chuông cảnh báo mãnh liệt, cô vừa ngước lên nhìn đã thấy Phương Trạch đứng trước mặt.
Những lúc như thế này, sức phụ nữ không sao bì được sức đàn ông, Phương Trạch chỉ cần dùng một tay đã có thể lôi tuột cô vào một hàng ghế sô pha.
“Thả tôi ra!”
Làm ở đây đã lâu, lúc tức giận Sở Chiêu Chiêu cũng không dám lớn giọng kêu gào, chỉ có thể đè nén tiếng kêu trong cổ họng.
Phương Trạch chẳng buồn ngó ngàng đến Sở Chiêu Chiêu, chỉ cần dùng một cánh tay đã có thể khống chế cô trên sô pha.
“Cô có biết loại người như cô vì sao mà chết không?”
Sở Chiêu Chiêu muốn đáp trả nhưng tay hắn siết lấy cổ cô, một chữ cô cũng không nói nổi, chỉ có thể trừng mắt nhìn gã.
Phương Trạch cúi đầu, thầm thì vào tai cô: “Chết vì lắm mồm, có biết chưa?”
Tin nhắn mà Sở Chiêu Chiêu gửi cho Cam Điềm hôm đó nhất định đã bị gã khốn này đọc được.
Lúc này, Sở Chiêu Chiêu đã sợ đến mức hai chân run rẩy.
Cô biết mình đã chọc phải ổ kiến lửa rồi. Ở nơi như thế này đắc tội với một gã con ông cháu cha thì không biết sẽ bị hắn hành hạ như thế nào nữa. Cô ở nơi này lăn lộn đã lâu, từng gặp rất nhiêu tên khốn ăn chơi trác táng, ỷ vào trong nhà có tiền, sau lưng có người chống mà muốn làm gì thì làm, coi trời bằng vung.
Bóng dáng gầy yếu của Sở Chiêu Chiêu phản chiếu rất rõ ràng trong mắt Phương Trạch.
“Nói tôi nghe xem, chuyện của tôi thì liên quan gì đến cô?” Phương Trạch nghiến răng nghiến lợi nói, từng chữ đều như đang rít qua kẽ răng, lưng Sở Chiêu Chiêu cũng lạnh toát: “Cô muốn nói với Cam Điềm chuyện gì? Hả? Nói tôi nghe trước xem nào?”
Sở Chiêu Chiêu miết chặt tay vịn sô pha, cố dồn hết chút dũng khí còn sót lại trên người để giữ vẻ mặt bình tĩnh.
“Tôi nhớ tôi đã cảnh cáo cô đừng nhúng mũi vào chuyện người khác mà nhỉ?” Tay Phương Trạch siết chặt theo mỗi chữ gã thốt ra, siết đến mức muốn bẻ gãy cổ tay Sở Chiêu Chiêu, “Xem ra cô xem lời tôi nói như gió thổi bên tai rồi đúng không?”
Vừa nói, hắn vừa vươn tay cầm một chai rượu, bóp miệng Sở Chiêu Chiêu đổ vào.
Đám người bên cạnh Phương Trạch như đang xem xiếc khỉ, có người còn vỗ tay tán thưởng, Phương Trạch cười cười, túm tóc giật ngửa đầu Sở Chiêu Chiêu òng ọc rót rượu vào.
Đây là rượu Whiskey, nồng độ rượu này rất cao, dù là cao thủ bàn rượu cũng phải pha thêm thức uống khác để giảm bớt độ mạnh. Đối với người chỉ biết uống bia như Sở Chiêu Chiêu mà nói, rượu này vừa vào họng đã khiến cô sặc đến trào nước mắt.
Nét mặt Sở Chiêu Chiêu càng thống khổ, Phương Trạch càng khoái chí.
Trên cằm và cổ của cô ả trước mắt này không biết là nước mắt hay là rượu, theo đường cong ở cổ thấm vào trong áo, vừa chật vật vừa quyến rũ không nói nên lời.
“Cho mày tiếp tục lắm miệng nè.” Một bình vừa thấy đáy, người bên cạnh đã nhanh tay khui một bình khác, Phương Trạch vươn tay đón, tiếp tục rót vào miệng Sở Chiêu Chiêu. “Ông đây ghét nhất mấy con đàn bà miệng rộng như mày, không dạy dỗ mày ra trò thì mày tưởng đàn ông trong thiên hạ đều không đánh đàn bà đó hả?”
Sở Chiêu Chiêu vùng vẫy, suốt từ lúc bắt đầu vẫn không khóc một tiếng, chân đá tay cào loạn xạ nhưng vẫn không thoát được gọng kìm của gã.
“Ồ, còn hăng quá bây.” Phương Trạch lôi đầu Sở Chiêu Chiêu quăng xuống đất, dốc thẳng bình rượu vào họng Sở Chiêu Chiêu.
Náo loạn ầm ĩ như vậy, Khâu Tứ ca đã sớm chạy đến ngăn cản, nhưng anh ta còn chưa kịp nói gì đã bị Phương Trạch đẩy sang một bên.
“Ông đây đang dạy dỗ con đ* này! Tụi bây cút hết cho ông!”
Vừa dứt lời, sau gáy Phương Trạch đã nhói lên một cái.
Đau đến mức nào à? Chính gã cũng không nói chính xác được là đau ra làm sao, chỉ biết vào lúc sau đầu gã nhói lên một cái thì sức lực trên người cũng rút sạch. Gã đờ đẫn buông lỏng tay, chậm chạp nâng tay lên, sờ vào gáy, chỗ đó đã dinh dính ướt.
Máu!
Phương Trạch choáng váng, hắn chậm rì rì ngoái đầu lại nhìn, chỉ thấy một gã đàn ông đang cầm một chai rượu vỡ.
“Xoảng!” Gã đàn ông kia quăng bình rượu xuống đất, cúi đầu xắn cổ tay áo.
Ngoại trừ đương sự, những người xung quanh lúc này mới giật mình nhận ra người đàn ông này vừa dùng bình rượu phang vào đầu Phương Trạch.
Đập đến mức xuất huyết, người này ra tay cũng thật tàn nhẫn.
Phương Trạch đơ ra vài giây, rốt cục cũng tỉnh lại, hận ý của hắn như dồn cả lên mắt, tròng mắt đỏ ngầu. Vậy mà người đàn ông ở phía đối diện vẫn thong dong điềm tĩnh, ung dung xắn tay áo, thong thả nới cà vạt.
Nhìn anh cà lơ phất phơ không thèm để ý nhưng vẫn làm người ta lạnh gáy, cảm giác như mây đen đang kéo đến dày đặc.
Anh chẳng cần nhìn về phía Phương Trạch, chỉ khẽ nhướn mày cũng đủ khiến người xung quanh hiểu tiếp theo anh muốn làm gì.
“A hi hi!” Triệu Thanh Viện đứng một bên, miệng ngậm kẹo mút.
Tiếng cười của cô khiến Phương Trạch chú ý.
“Đại vương Trung học Tây Thần nhà chúng ta muốn tái xuất giang hồ, trùng chấn thiên uy rồi! Lần gần nhất được xem thầy Mục đánh nhau đã là mười năm trước, quá kích thích quá kích thích!”
Cô nàng vừa dứt lời, má Phương Trạch cũng được dịp ăn một đấm nặng như búa tạ, mặt đau như cắt, mắt nổ đom đóm, người lảo đảo ngã lăn ra đất.
Tác giả có lời muốn nói: Nào, bà con cùng cho tràng vỗ tay nào! Nhiệt liệt vỗ tay mừng thầy giáo làm xã hội đen nha!*
*Đoạn này phỏng dịch theo convert, bản tiếng Trung trên duzheju không có phần tác giả có lời muốn nói.
*Nghi: Từ chương này trở đi độ moe của thầy Mục sẽ tăng theo cấp số nhân nha bà con 😀 Mời bà con đón đọc, mại dô mại dô
Tuyệt vời, anh hùng cứu mỹ nhân. Em Chiêu Chiêu chuẩn bị lấy thân báo đáp thôi.
Đến giờ mới bắt đầu thấy đặc sắc này, chắc thầy Mục nhận ra là mình thích Sở Chiêu Chiêu rồi, cám ơn bạn đã edit
Ôi gay cần quá sao bà con ko ngoi lên comment cái nhỉ. Vẫn hồi hộp ko biết Phương Trạch sẽ làm gì Chiêu Chiêu. Bây h mới thấy hết sự bỉ ổi của quả này. May mà có thầy Mục,hy vọng sau vụ này 2 anh chị sẽ tiến triển thêm
Thằng này tên Trạch mà không chịu ở nhà, tối ngày đi phá làng phá xóm không à chị :)) Em cũng hóng comment của mọi người lắm, mỗi lần có chap mới là lên hóng xem có ai comment không, niềm vui chỉ có nhiêu đó luôn á 😀
Cô yên tâm đã có tui
Ước j một ngày ra mấy chương để bà con đọc cho đã:))
=)) Để em gắn hoả tiễn vào mông xem sao
Thầy xử lý Trạch gọn ghẽ. Ko biết xử lý học trò thế nào
Thằng Phương Trạch sau lần này nó còn kết thù thì có, chắc chắn sau này nó sẽ tung tin Chiêu Chiêu làm gái hầu rượu cho toàn trường biết. Mà không sao có thầy Mục rồi, nên Chiêu Chiêu không cần sợ. Đại vương Mục quay lại rồi nhá, cùng hóng tiếp thôi