Biểu ca thấy nàng đẹp mê say – Chương 4
Nụ hôn giữa đêm
Văn Thiền ngồi trên giường, tay ôm lấy chăn, ngơ ngác nhìn thiếu niên ngồi trên đầu giường. Ánh sáng tối mờ chiếu lên thân hình Lý Tín, đôi lông mày sâu của hắn càng ngày càng trở nên rõ nét sau khi nàng thích nghi với ánh sáng ban đêm.
Dáng bộ cây ngay không sợ chết đứng của hắn khiến nàng tự thấy hình như mình hét hơi quá.
Thực ra, trong lòng nàng đâu có sợ hắn đến vậy.
Nàng chưa bao giờ gặp một thiếu niên giống như Lý Tín, nhưng người tán tỉnh nàng thì nhiều không đếm xuể. Sau khi trải qua nỗi kinh hoàng lúc ban ngày, giờ đây coi Lý Tín là một thiếu niên trẻ tuổi đang tán tỉnh mình, trong lòng nàng cũng không đến mức căng thẳng.
Văn Thiền nghĩ: Cái tên quê mùa này thích mình ở điểm nào nhỉ?
Lý Tín vốn đang say sưa ngắm nhìn người đẹp ngủ say, sau khi người đẹp tỉnh dậy, thấp thoáng trong ánh sáng yếu ớt. Hoa lê lặng lẽ nở, hương thơm trong không khí càng thêm ngào ngạt. Lòng hắn rung động, vô thức tiến về phía trước, thiếu nữ cảnh giác lùi lại. Những ngón tay nắm chặt tấm chăn, đôi mắt đảo liên tục, sắc mặt nàng thêm tái nhợt. Lý Tín thấy thương hại, có phải nàng sợ hãi?
Hỏi thừa. Nửa đêm nửa hôm tự dưng xuất hiện một người đàn ông ngồi ngay đầu giường mình, ai mà chẳng hốt hoảng cơ chứ.
Lý Tín giấu cái mác kẻ xấu trên người đi, “Sợ cái gì chứ?”
Văn Thiền sững sờ, Lý Tín lại cho rằng nàng đang sợ hãi mà thấy thương hại, Văn Thiền không ngại thuận lòng hắn giả bộ diễn thêm. Nàng phản ứng rất nhanh, lập tức thu vai lại, cúi đầu xuống, mái tóc đen dài phủ lên người, hai mắt hướng lên nhìn, ra vẻ rụt rè, sợ hãi.
Trên chiếc giường không lớn cũng không nhỏ, thiếu nữ co ro thu mình lại trong góc tường, dáng bộ đề phòng kẻ đột nhập, bụng dạ xấu xa.
Lý Tín đắm chìm trong vẻ đẹp của Văn Thiền hồi lâu, không thốt nên lời.
Nàng ta vừa tươi tắn, vừa lộng lẫy lại vừa đáng thương biết bao.
Giống như hoa lê tỏa sắc chiếu bóng dưới làn nước xuân trong veo vậy.
Đúng kiểu nhẹ nhàng và đáng thương như hắn thích.
Văn Thiền nhìn hắn ánh mắt dần dần sáng lên, đôi mắt hắn dán chặt vào nàng như sói nhìn cừu non. Trong lòng nàng cảm thấy rợn cả tóc gáy, tuỳ tiện tìm một chủ đề nói, “Tên ta không phải là “Ve Ve”.
Lý Tín sửng sốt, thấy nàng cắn môi thốt ra mấy lời như vậy, liền vội vàng cúi đầu xuống, sợ nàng phát giác mình đang nhìn lén nàng. Hắn thực sự sợ Văn Thiền bị mình dọa phát khóc giữa đêm hôm khuya khoắt thế này, cho dù chưa từng gặp phải nhưng hắn cũng đoán được mấy cô gái như nàng chắc chưa bị người khác đột nhập vào phòng giữa đêm như vậy bao giờ. Hắn muốn cưới một cô vợ xinh đẹp nhất, tất nhiên là để thương, để nuông chiều chứ không phải để dọa nạt nàng. Nếu như có thể khiến nàng nguyện lòng gả cho mình thì tốt biết bao.
Để xua tan nỗi “kinh hãi” của nàng, Lý Tín nhoẻn miệng cười tiếp lời nàng “Mỗi khi hè đến, có phải nàng sợ hãi lắm không?”
Cho dù là đang giả bộ mẫu người Lý Tín thích, Văn Thiền vẫn cảm thấy không thể lý giải nổi, liền ngẩng đầu nhìn hắn, “Tại sao ta phải sợ?”
Chóp mũi tràn ngập mùi cơ thể thơm nồng của thiếu nữ, hơi nóng bốc lên từng đợt, cảm giác kỳ lạ khiến cả thân hắn cứng đờ. Nhưng hắn chống tay ngồi nên vẫn giữ được phong thái thoải mái, ít nhất không để Văn Thiền nhìn thấy bộ dạng đói khát của một con sói đang ẩn sâu trong lòng hắn. Dù sao thì thiếu niên này vẫn đang cố gắng giả bộ ôn nhu, “Mùa hè đâu đâu cũng toàn tiếng “Ve ve”, chả phải tên nàng là Ve Ve còn gì? Một đám côn trùng gọi tên nàng, nàng không sợ ư?”
Văn Thiền trợn mắt nhìn hắn.
Thì ra hắn ta đang chế giễu tên nàng? Cái tên quê mùa này thực sự có biết thế nào gọi là ngụ ý không?
Văn Thiền tức giận: “Nói bậy!”
Trước giờ nàng chưa từng mắng ai, giờ lại bị chọc tức tới mức mặt đỏ bừng, lại mắng: “Vớ vẩn!”
Lý Tín: “Ha ha ha!”
Thiếu niên cúi xuống, vai run run, tay chống trên giường nổi gân xanh, thích thú nhìn dáng vẻ hiện tại của nàng.
Hắn ta cười đến mức như thế này, chẳng khác gì một con dê uống nhầm thuốc, Văn Thiền trông có vẻ rất tức giận. Nàng tức điên quên luôn cả sợ, túm lấy cái gối đập mạnh vào người tên xấu xa hét: “Cút ngay!”
Hắn một tay bắt lấy chiếc gối thiếu nữ đang tức giận ném tới, ló ra sau chiếc gối cái mặt vui như nhặt được tiền của hắn, nụ cười đầy vẻ xấu xa, “Tức giận rồi sao? Ve Ve à, có gì đâu mà nàng tức giận chứ, tiếng đám ve kêu cả ngày chả nhẽ một người sống sờ sờ như ta lại không gọi được ư?”
Văn Thiền điên cả đầu.
Máu dồn lên não, sắp bị tên vô lại này chọc tức chết mất. Lúc đầu còn dè dặt cẩn thận, nhưng giờ thì tâm trí nàng rối tung cả lên, không thèm cả nể cái gì sất, nàng vơ hết tất cả những thứ gì vơ được ném vào người hắn. “Ta không tên là Ve Ve và ta cũng không tên là Vo Ve!”
Lý Tín bị nàng đánh không thương tiếc cũng không đáp trả, vội vàng nhảy tưng tưng né tránh, khi chăn ga gối đệm bay tới, hắn ngửi rõ mùi thơm trên cơ thể nàng, khiến máu trong người hắn điên cuồng chảy ngược. Hắn vẫn không ngớt trêu ghẹo nàng, “Ve Ve, Ve Ve, Ve Ve…”
“CÚT CÚT CÚT!”
Cuối cùng!
Một tiếng vỡ vang lên, bệ đèn dầu đầu giường bị bàn tay không còn vật gì để vơ lấy của thiếu nữ cũng bị tiện tay ném về phía hắn. Và… không biết chuyện gì đang xảy ra lại khiến thiếu niên thân thủ nhanh nhẹn này né không kịp.
… !!! ???
Đầu tiên, hắn ta bị chăn bông trùm trên mặt đất. Ngay khi vừa ló ra khỏi chăn thì lại bị một chiếc đèn cứng ngắc đập vào đầu.
Cái âm thanh ấy vang lên thực sự…
Ngồi trên mặt đất, Lý Tín chỉ kịp giãy giụa thoát ra khỏi chăn, vừa ló đầu ra nên không tránh kịp hung khí. Đành ngồi đó chịu cái vật thể cứng bay tới, hắn lấy tay che đi vầng trán đỏ bừng, nụ cười bỗng vụt tắt, đáy mắt lạnh lùng, đen tối.
Không khí trở nên ảm đạm, cái lạnh thấm vào người.
Tay lau vầng trán nhớp nháp và ẩm ướt, tuyết trắng phản quang chiếu vào rèm giường, hắn nhìn thấy máu trên tay mình.
Hắn biết rõ trán mình đang chảy máu.
Văn Thiền ngơ ngác nhìn thiếu niên ngồi trên mặt đất, Lý Tín không nhìn thấy, nhưng nàng có thể thấy rõ máu chảy từ trên đỉnh đầu xuống mắt hắn. Hắn vốn đang cười cợt trêu ghẹo nàng, vậy mà thoát cái dáng bộ hiện giờ của hắn trông thật đáng sợ.
Một khuôn mặt máu me, lạnh lùng.
Hắn vốn sở hữu một khuôn mặt xấu xa, giờ trông lại càng giống Sát thần hơn.
[*] Sát thần: Còn được gọi là Hung Sát thần. Xuất hiện trong hồi 8 truyện Hồng Lâu Mộng. Một vị thần hung ác, tàn bạo trong tưởng tượng của những người mê tín.
Nhịp tim Văn Thiền đập thình thịch, nhớ lại dáng vẻ coi trời bằng vung ngồi trên tảng đá của thiếu niên khi lần đầu tiên nàng gặp hắn vào ban ngày.
Lý Tín vội vàng tốc chăn đang quấn trên người, đứng dậy đi về phía giường, không thèm để ý lau vết máu trên mặt. Văn Thiền bị tư thế của hắn làm cho hoảng sợ, xoay người muốn chạy trốn. Nhưng nàng đang ở trên một chiếc giường, Lý Tín đứng đó, một chân đè lên mép giường, nàng còn có thể trốn đi đâu?
Thiếu nữ liền hét lên một tiếng ngắn.
Miệng nàng liền bị ai đó bịt chặt.
Lý Tín một tay che miệng nàng lại, tay kia vòng qua eo nàng, kéo mạnh thiếu nữ đang muốn tháo chạy trên giường ngã vào lòng hắn. Văn Thiền bị khống chế bởi sức mạnh của thiếu niên, lưng dựa vào lồng ngực của hắn, run lẩy bẩy, đôi mắt đảo loạn xạ. Vừa ngẩng đầu nhìn thấy vết máu chảy trên mặt hắn, lập tức kinh hãi rơi lệ.
Lý Tín không nói nên lời.
Nàng mới nhìn hắn một cái như vậy mà đã bị hắn làm cho hoảng sợ đến phát khóc?
Nghe được tiếng thở gấp gáp của thiếu nữ, Lý Tín lòng dạ không suy chuyển, “Bây giờ biết sợ rồi? Vừa nãy không phải còn rất ngang ngược? Còn dám đánh đập ta không thương tiếc?”
Miệng Văn Thiền bị tay hắn giữ chặt, ú ớ giãy giụa, chắc đang cố nói mấy lời xin ai đó rủ lòng tha mạng.
Lý Tín nói: “Ta chảy máu rồi, nàng cũng phải chảy chút máu chứ nhỉ, nếu không khó mà xua tan nỗi hận trong lòng ta.”
Văn Thiền ra sức giãy giụa trong vòng tay hắn, nước mắt rơi lộp bộp, giống như hạt đậu lớn vậy. Hai chữ “chảy máu” thực sự khiến nàng sợ hãi. Vai nàng bị hắn giữ chặt, hắn xoay ngược nàng lại về phía mình, mặt đối diện hắn. Máu trên trán đã chảy xuống tới mắt, thuận theo khoé mắt rơi xuống. Mặt hắn vẫn vô cảm, đầu cúi thấp xuống gần nàng.
Cả người Văn Thiền cứng đờ chờ đợi: Tên khùng này, chẳng lẽ hắn cũng muốn làm cho trán nàng chảy máu sao?
Trong lòng hắn chắc đang suy tính, Văn Thiền nhắm mắt lại, đôi mi dài run lên, ngửa cổ nghênh đón vận mệnh sắp giáng xuống.
Cho đến khi Lý Tín nói: “Mở mắt ra cho ta! Nếu không ta sẽ giết mẹ cô!”
Người mẹ trong miệng Lý Tín chính là thím tư – Hán thị. Dù sao từ khi Văn Thiền rơi vào tay hắn, hắn vẫn luôn dùng thím tư để uy hiếp nàng.
Văn Thiền trong lòng vô cùng oán hận nhưng không dám biểu lộ ra ngoài. Trong lòng nghĩ người đàn ông này liệu có mềm lòng trước những cô gái yếu đuối không nhỉ? Sau khi lấy hết can đảm tính toán một hồi, nàng run rẩy chớp chớp đôi mi dài, mở mắt ra giả bộ rụt rè sợ hãi nhìn khuôn mặt áp sát của hắn.
Hắn gần nàng đến mức, khuôn mặt hắn gần như chạm vào bàn tay đang che miệng nàng. Hơi thở hắn phả vào mặt nàng, nóng hổi. Ở khoảng cách gần như vậy, trong ánh sáng lạnh lẽo phủ đầy tuyết trắng, Văn Thiền nhìn thấy đôi mắt hắn, thật sự rất đen.
Giống như bóng tối hút hồn người vậy.
Hắn nhếch môi cười.
Khiến nàng chớp chớp đôi mi, tim đập loạn nhịp, nỗi sợ hãi choáng ngợp tâm hồn nàng.
Hắn nghiêng người, cúi người lại gần hơn… Hơi thở phả vào nhau, dưới ánh nhìn không thể tin nổi của nàng, môi Lý Tín… chạm vào mu bàn tay hắn.
Hắn nhẹ nhàng hôn lên mu bàn tay của chính mình.
Nếu không có mu bàn tay của hắn ở giữa thì… hắn ta đã trực tiếp hôn lên môi nàng rồi.
“…!”
Trong người nàng, máu nhanh chóng dồn lên não. Không biết là tức giận hay xấu hổ, hận thù hay khó chịu, sốc hay hoảng sợ. Tóm lại, mái tóc dài của nàng ôm lấy khuôn mặt lạnh băng, ửng hồng. Sau khi bị thiếu niên buông ra, toàn thân nàng đổ mồ hôi lạnh, vẫn chưa kịp hoàn hồn.
Hắn ta, đang, đang … trêu ghẹo nàng hay phỉ báng nàng đây?
Nàng nên liều mình đánh chết tên lang sói này hay cảm kích vì hắn chỉ nói “chảy máu” mà không trả thù nàng?
Thấy Văn Thiền đờ ra như mất hồn, Lý Tín cười nhẹ, nâng cằm nàng lên như dỗ dành, “Đồ Ngốc.”
Hắn đứng lên, thu lại nét tinh nghịch trên khuôn mặt, đứng đắn nói: “Đừng sợ.” Hắn nhìn xuống nàng một lúc, đặt tay lên đầu nàng rồi thì thầm: “Trông ta lôi thôi lếch thếch vậy thôi, nhưng đừng sợ. Ta là một kẻ xấu, nhưng ta sẽ không làm hại nàng.”
Ánh trăng chiếu lên thân hình hắn.
Thiếu niên có một khí chất rất riêng biệt khác với những người xung quanh.
Khiến ai đó trầm luân.
Văn Thiền giật mình, không ngờ hắn cũng có lúc nghiêm túc đột xuất như vậy. Dáng bộ tĩnh lặng của hắn khiến nàng hoang mang…
Bỗng nhiên thiếu niên nhướng mày, trở lại nguyên hình của một tên vô lại, xấu xa đùa cợt nàng: “Có ý nguyện gả cho ta rồi sao?”
Văn Thiền vừa cảm động thì bị tạt luôn một gáo nước lạnh, cảm giác giống như bị “cho chó ăn” liền kịp thời phản ứng “… Mau cút đi!”
[*] Cho chó ăn: Chó ở đây chỉ đối phương, Chỉ hành động bỏ ra tình cảm chân thành nhưng lại bị phụ lòng, bị chó ăn nuốt mất.
Khuôn mặt Lý Tín đầy máu nhưng vẫn cười thích thú: “Ha ha ha!”
Hắn vừa cười lớn vừa nhảy qua cửa sổ, dứt áo ra đi.
Trong lòng vui vẻ nghĩ, cái cô nương Văn Thiền này nhất định sẽ là của ta.
Nhưng thực chất, đến tên họ của người ta là gì hắn còn chưa rõ.
Trong lúc này, dưới núi, gia chủ gia tộc lớn ở Nhũ Dương, Lý Hoài An – Dượng cả của Công chủ Vũ Dương sau khi mất liên lạc với cháu gái, đã phát hiện ra có vấn đề và báo quan phủ, chuẩn bị lên núi tìm người.