Mục Tế Vân không chỉ đấm một cú rồi thôi. Phương Trạch còn tính bò dậy thì đã được anh dùng chân bồi thêm một cú lăn quay ra đất.
Đám người đi cùng gã muốn vọt lên thì bị Đoạn Kiêu và Triệu Thanh Viện ngăn lại: “Ê! Đừng có làm phiền bọn tao xem thầy Mục đánh nhau!”
Hai bên lao vào quần ẩu, rất nhanh sau đó bị bốn bảo vệ xông vào tách ra, riêng Mục Tế Vân thì không ai dám cản.
Khâu Tứ ca khúm núm dạ thưa: “Cậu Mục, cậu xem… hay là bỏ qua đi…”
Mục Tế Vân liếc anh ta một cái, Khâu Tứ ca lập tức cụp đuôi, dạt ra sau lưng Đoạn Kiêu âm thầm phỉ nhổ.
Mục Tế Vân chầm chậm cúi người, chân chống lên ngực Phương Trạc, tay gác trên đầu gối.
“Hôm nay tao mời mày uống rượu nhé?” Anh liếm liếm môi, gọi Khâu Tứ ca: “Lấy hai chai Louis 13 ra đây, loại mắc nhất.”
“Dạ?”
Khâu Tứ ca thộn mặt, là sao?
Anh ta liếc nhìn Sở Chiêu Chiêu, cô đã sớm nấp sau lưng Mục Tế Vân.
Giáo viên chính là một sự tồn tại kỳ diệu như vậy, không cần biết bình thường bạn sợ thầy cô đến mức nào, đến lúc nguy cấp, cảm giác an toàn mà thầy cô mang lại chỉ xếp sau ba mẹ mà thôi.
Giống như hồi cấp một lạc đường gặp được thầy cô, cấp hai tan học muộn lỡ mất chuyến xe cuối cùng được thầy cô chở về nhà…
Dù tình huống hiện tại có phần khó xử, Sở Chiêu Chiêu vẫn cảm thấy chỉ cần Mục Tế Vân xuất hiện, cô liền được an toàn.
Dù có thể thầy cũng không biết cô là học trò của mình.
Khâu Tứ ca nhanh chóng mang rượu lên.
Trùng hợp ở chỗ bảo vệ chỉ ngăn cản đám bạn của Phương Trạch, chung quanh Mục Tế Vân có không ít người vây xem náo nhiệt, khoảng không duy nhất là chỗ Phương Trạch đang nằm sõng soài trên đất.
Mục Tế Vân mở nắp chai rượu, nắm cổ áo Phương Trạch, kê thẳng rượu vào mồm gã mà dốc.
Nếu so về nồng độ, Louis 13 nặng hơn hẳn loại Sở Chiêu Chiêu vừa bị ép uống ban nãy.
Phương Trạch gào không ra tiếng, trên đầu còn đang chảy máu, tay chân vung vẩy loạn xạ, nhìn hệt một con tinh tinh to tướng đang vùng vẫy để khỏi chết chìm. Miệng gã bị nhét chai rượu, không kêu gì được ngoài mấy tiếng ưm ưm khiến người xem chung quanh đều không nhịn được cười.
“Rượu ngon không?” Giọng Mục Tế Vân vẫn thong dong điềm tĩnh, nhưng ánh mắt anh rét lạnh thấu xương, “Trò mời rượu này hồi cấp ba tao đã chơi chán, không ngờ tới bây giờ còn có người dùng trò này với phụ nữ.”
Dứt lời, chai rượu trên tay cũng thấy đáy. Anh cầm chai thứ hai, thô bạo nhét tiếp vào họng Phương Trạch.
“Tiếc là hai chai rượu ngon này lại hời cho thằng khốn nhà mày.”
Từ lúc bắt đầu, nét mặt Mục Tế Vân vẫn trước sau như một, chỉ đến lúc anh vứt chai rượu xuống đất, cánh tay vung mạnh mới khiến người xung quanh nhận ra anh ra tay mạnh bạo thế nào.
Mục Tế Vân hơi cúi người nhìn Phương Trạch, cả người lạnh lẽo như hầm băng.
Nếu không phải tận mắt chứng kiến, Sở Chiêu Chiêu không cách nào tin nổi người đàn ông trước mắt và Mục Tế Vân đứng trên bục giảng là một.
Phương Trạch lăn lộn trên nền đất, ói ra không biết là rượu hay là thức ăn trong dạ dày, tóm lại tốt nhất không nên phân tích kĩ làm gì.
Bạn bè gã đứa nhào lên vỗ lưng, thằng xí xô xí xào vào điện thoại, ồn ào như chợ vỡ.
Nhưng trong không gian ồn ào hỗn loạn này, Sở Chiêu Chiêu lại nghe được rõ ràng lời của Mục Tế Vân: “Đi theo tôi.”
Đi theo thầy là đi đâu cơ?
Mục Tế Vân xoay người đi trước, Sở Chiêu Chiêu đưa mắt nhìn quanh, cảm giác sợ hãi ban nãy vẫn chưa tan biến hoàn toàn.
Không chỉ mỗi trò bạo hành của Phương Trạch, Mục Tế Vân cũng khiến cô sợ hãi không ít.
Mục Tế Vân không kiên nhẫn ngoái lại nhìn, thấy cô vẫn ngồi ngốc ra đấy thì trực tiếp nắm lấy cổ tay cô dắt lên lầu.
Triệu Thanh Viện và Đoạn Kiêu nối đuôi sát gót, mặt hưng phấn bừng bừng.
“Đậu mè… Rốt cục Mục Tế Vân cũng giống người thường rồi!” Triệu Thanh Viện hai mắt phát sáng, vẻ mặt như đang thưởng thức kịch vui, “Rốt cục cũng thôi cái trò che che giấu giấu, tao đã nói sớm muộn gì nó cũng kiếm người đập cho một trận mà.”
“Con gái con đứa…” Đoạn Kiêu ghét bỏ lườm cô nàng, “Mày có thể giống phụ nữ bình thường chút không?”
“Tao mới phải hỏi mày đấy, nhìn thầy Mục nhà mình giấu tài mày có bực không?”
“Bực chứ.”
“Vậy mày còn nói tao gì nữa.”
Lúc hai người lên đến phòng, Mục Tế Vân đã yên vị trên sô pha, riêng Sở Chiêu Chiêu còn đứng một bên, nước mắt trên mặt vẫn chưa khô, cả hai không ai nói lời nào.
“Em gái ngồi xuống đi!” Triệu Thanh Viện cà lơ phất phơ đi về phía Sở Chiêu Chiêu, ấn vai cô ngồi xuống sô pha rồi vươn tay ôm má cô, “Tính ra cũng nhờ phúc của em, lần gần nhất thấy thầy Mục phát điên vì người đẹp đã là năm lớp 11 rồi.”
Vừa dứt lời, trên lưng Triệu Thanh Viện như có ánh mắt hình dao găm găm vào, nụ cười trên mặt cô nàng lập tức cứng ngắc, ngồi vào chỗ trống bên cạnh Đoạn Kiêu, nhỏ giọng: “Nhưng nói thật, nhan sắc của em gái này cũng thường thôi mà?”
“Hầy…” Đoạn Kiêu thầm thì vào tai cô nàng, “Nhìn mặt bình thường vậy thôi, cô em này là mối quen của thầy Mục nhà mình đó, chỉ cần ẻm đổ xí ngầu dùm nó thì bách chiến bách thắng.”
“Hả?”
Triệu Thanh Viện còn tưởng Đoạn Kiêu nói chơi, nhưng nghe giọng anh ta không giống nói chơi chút nào.
Té ra, Mục Tế Vân đánh người ta bầm giập như vậy là vì… một cô em chuyên đổ xí ngầu?
Triệu Thanh Viện khó tin nhìn Mục Tế Vân, chỉ thấy sắc mặt anh lạnh đến doạ người, còn đâu bộ dáng anh hùng cứu mỹ nhân ban nãy.
Lúc này chất rượu trong dạ dày Sở Chiêu Chiêu cồn cào như thiêu như đốt, cảm giác như muốn thủng ruột thủng gan đến nơi, khổ nỗi Mục Tế Vân vẫn mặt lạnh không nói tiếng nào, đúng là dày vò cả trong lẫn ngoài.
Sở Chiêu Chiêu ôm bụng, nhỏ giọng thều thào: “Mục tiên sinh, cảm ơn anh.”
Mục Tế Vân nhướng mắt, nhẹ nhàng liếc về phía cô, sau đó châm thuốc hút. Anh hít sâu một hơi, chậm rãi thở ra một làn khói trắng, trước sau không nói lời nào.
Đến lúc này, Sở Chiêu Chiêu mới hiểu ra Mục Tế Vân đang tức giận.
Nhưng giận gì mới được? Không phải vừa rồi thầy mới cứu cô sao?
Lúc này, Đoạn Kiêu khụ khụ hai tiếng, “Thầy Mục này, mày mang người lên đây là để ngồi không vậy hả?”
Mục Tế Vân hếch cằm, đổi một tư thế khác nhìn Sở Chiêu Chiêu, nhưng lần này thì anh chịu mở lời vàng ngọc.
Có điều, lời vừa lên đến miệng lại phải nuốt xuống.
Anh vốn tính hỏi “Một câu cảm ơn là xong?”, nhưng nếu hỏi vậy thì Sở Chiêu Chiêu sẽ biết chuyện anh phát hiện ra cô là ai.
Mục Tế Vân nhíu mày, tìm cách nói khác.
Anh nhìn Sở Chiêu Chiêu một lượt, hôm nay cô mặc quần áo của mình, mới sang xuân, cô mặc áo trong màu xanh, áo len không cài cúc màu trắng bên ngoài phối với quần jean, trang phục hết sức đơn giản, kết hợp với lớp trang điểm dày cộp trên mặt đúng là trống đánh xuôi kèn thổi ngược.
Không hiểu sao, Mục Tế Vân rất chướng mắt với lớp trang điểm đậm trên mặt Sở Chiêu Chiêu. Anh tiện tay nâng nhẹ cằm cô, xoay trái xoay phải, ánh mắt chuyên chú nhìn vào mắt cô.
Lớp trang điểm trên mắt bị nước mắt làm cho nhoè nhoẹt, giống hệt quỷ nữ.
Mục Tế Vân chợt thấy buồn cười, may mà nhịn xuống được, mặt giả vờ bày ra vẻ chán ghét.
“Nói xem, sao lại chọc phải thằng đó.”
“Em…” Sở Chiêu Chiêu ngập ngừng, sắp xếp từ ngữ trong đầu, “Em nói sai lời, chọc phải anh ta.”
“Với lá gan này của em cũng có thể chọc được hắn?” Giọng Mục Tế Vân dần đanh lại, đầy vẻ bất mãn, “Nói thật.”
“…”
Sở Chiêu Chiêu nín thinh một lúc lâu mới nói: “Anh ta là bạn trai của bạn thân của em, em muốn đem chuyện anh ta lừa dối bạn em nói với bạn ấy.”
Nét mặt Mục Tế Vân phức tạp, anh không ngờ đầu đuôi câu chuyện lại như vậy.
Nghe đến đây, Triệu Thanh Viện vẫn luôn dỏng lỗ tai hóng hớt từ nãy đến giờ không nhịn được hỏi: “Vậy em có nói chưa?”
Cô nàng mở to hai mắt, máu bà tám sôi trào.
“Vẫn chưa kịp nói ạ.” Sở Chiêu Chiêu đáp.
“Ài…” Triệu Thanh Viện thất vọng ỉu xìu, “Còn tưởng được xem náo nhiệt một hồi.”
Mục Tế Vân trừng cô nàng một phát, Triệu Thanh Viện xấu hổ quay đi, vờ như đang nói chuyện cùng người khác.
“Về sau ít lo chuyện bao đồng đi.” Mục Tế Vân nói với Sở Chiêu Chiêu.
Triệu Thanh Viện lại cười hí hí quay lại, “Thầy Mục, ngài đây không phải cũng đang lo chuyện bao đồng à?”
Mặt Mục Tế Vân xanh lè, mất hết kiên nhẫn, cũng may Đoạn Kiêu kịp thời nhào sang túm Triệu Thanh Viện ra chỗ khác, “Mày có thể nói ít đi được không? Mày còn có mắt quan sát không thế?”
Bị Triệu Thanh Viện ngắt lời, Mục Tế Vân trầm hẳn xuống.
Sở Chiêu Chiêu nghĩ tới nghĩ lui, vẫn nói “cảm ơn anh” thêm một lần.
“Còn nữa không?” Mục Tế Vân chậm rãi cúi người, ngả người về phía Sở Chiêu Chiêu, chóp mũi cả hai chỉ cách nhau một nắm tay, “Còn muốn nói gì nữa không?”
Có lẽ do khoảng cách quá gần, Sở Chiêu Chiêu có thể cảm nhận rất rõ mùi vị trên người Mục Tế Vân.
Đó là một loại mùi vị… rất khó gọi tên, nhưng ẩn trong đó là sức quyến rũ chết người.
Sở Chiêu Chiêu chưa từng yêu ai, cô nghĩ, đây chẳng lẽ là hormone nam tính trong truyền thuyết?
“Hết… hết rồi ạ.” Hơi rượu bắt đầu bốc lên đầu Sở Chiêu Chiêu, người trước mắt lại kề sát như vậy, hơi thở của anh phả vào trên má cô mang theo mùi thuốc lá và mùi rượu, mỗi một động tác như đang dụ dỗ mê hoặc cô. Cô căng thẳng nắm chặt quần, “Cảm ơn Mục tiên sinh.”
Mục Tế Vân nhìn cô chằm chằm một lúc lâu, cơn tức nghẹn trong lòng nhiều ngày nay xông lên đến não.
Anh hếch hếch cằm, chậm rãi buông từng từ từng chữ bên tai Sở Chiêu Chiêu: “Em như vầy không thú vị chút nào.”
Nói xong, anh xốc lại quần áo, đi thẳng.
“Ủa? Sao đi rồi?” Đoạn Kiêu gọi với theo, “Mày đi đâu đó?”
“Còn giả ngu gì nữa!” Triệu Thanh Viện đá Đoạn Kiêu, “Đi theo mau!”
Hai người bỏ lại Sở Chiêu Chiêu, ba chân bốn cẳng đuổi theo Mục Tế Vân. Đoạn Kiêu chạy khá nhanh, hai ba bước đã bắt kịp.
“Sao thế?”
“Về nhà.” Mục Tế Vân đáp.
“Tao nói mày mắc chứng gì thế? Cả tháng mỏi mắt trông mong tới nơi này chơi, vừa nói đi là đi.”
“Mày có ý kiến?”
“Đâu có đâu có! Chỉ là… tao muốn nói là, hồi nãy mày ra tay ác như vậy, lỡ quá tay chuốc xong hai bình mà nó đi đời nhà ma thì sao?”
Mục Tế Vân còn chưa nói gì, Triệu Thanh Viện đã cười ra tiếng, “Đoạn Kiêu mày ngu à? Cậu Mục người ta đã nói rồi, trò này hồi cấp ba cậu đã chơi chán, còn quá tay gì được?”
“Hai đứa bây có thấy phiền không?” Bước chân Mục Tế Vân càng lúc càng nhanh, chỉ muốn thoát khỏi hai cục nợ này.
“Mày đừng chê bọn tao phiền, còn không phải bọn tao lo cho mày à, lỡ chuyện hôm nay truyền tới trường mày đang dạy thì sao?”
“Đứa nào dám?” Mục Tế Vân quay sang, đôi môi vốn đang mím chặt lúc này lại mang theo ý cười, “Muốn truyền thì truyền đi, tao đã sớm chán chẳng muốn làm.”
*
Sở Chiêu Chiêu không biết mình chọc tức Mục Tế Vân chỗ nào, tâm trạng tệ hại, bụng cũng khó chịu, dựa vào lan can lần mò xuống lầu, tìm được Khâu Tứ ca: “Anh Tư, xin lỗi anh, hôm nay là em khiến anh gặp phải chuyện phiền phức.”
Khâu Tứ ca phí rất nhiều hơi sức mới có thể dẹp yên trận này, bực bội là chuyện đương nhiên, anh ta tiện tay vơ chiếc ly ném vào bên cạnh chân Sở chiêu Chiêu, “Cô mẹ nó tiền không lo kiếm, còn gây chuyện không nhỏ!”
Sở Chiêu Chiêu cúi đầu, “Em xin lỗi.”
Khâu Tứ ca nhìn chằm chằm Sở Chiêu Chiêu một lúc lâu mới xoay mặt đi, tay xoa xoa huyệt thái dương, nói: “Ngày đầu cô đến đây làm tôi đã nói với cô, chỗ chúng ta không thể đắc tội với khách hàng, cô sẽ không bao giờ biết được quay lưng đi họ là người thế nào, như gã Phương Trạch này, trước mặt nhiều người mà dám đối xử với cô như vậy, cô có tin quay đi hắn ta dám chỉnh chết cô không? Hôm nay cô may mắn gặp được khách hàng chống lưng cho cô, nhưng không phải ngày nào cũng may mắn như vậy đâu.”
Lời của Khâu Tứ ca Sở Chiêu Chiêu cũng từng nghĩ qua, nhưng lời nói từ miệng người khác thốt ra càng đáng tin hơn mấy phần, Sở Chiêu Chiêu cảm thấy chính mình như cá nằm trên thớt, không có chút sức phản kháng nào với người cầm đao.
“Vậy gã Phương Trạch đó đâu rồi ạ?” Sở Chiêu Chiêu hỏi.
“Bệnh viện chứ còn đi đâu được nữa?”
Sở Chiêu Chiêu: “… Anh ta có thể có nguy hiểm gì không ạ?”
Khâu Tứ ca xoa cằm, băn khoăn quan sát Sở Chiêu Chiêu, “Sao nào, sợ cảnh sát làm phiền Mục tiên sinh?”
Sở Chiêu Chiêu gật.
“Cô cũng đừng mù quáng lo lắng cho người khác.” Khâu Tứ ca đáp, “Phương Trạch tìm ai cũng sẽ không tìm cảnh sát, còn chê không đủ mất mặt à?”
Sở Chiêu Chiêu cúi đầu không đáp, không biết đang nghĩ gì.
“Được rồi được rồi, cô mau về nhà đi.”
“Em về đây, cảm ơn anh Tư.” Sở Chiêu Chiêu vừa đi vài bước, Khâu Tứ ca đã gọi cô lại.
“Thật sự không đến làm nữa à?”
“Thật không làm nữa.” Sở Chiêu Chiêu nói, “Công việc bận rộn ạ.”
Khâu Tứ ca mấp máy môi, đưa Sở Chiêu Chiêu hơn một ngàn.
“Đây là gì ạ?”
“Huê hồng của cô.”
“Vừa nãy không phải kết sổ rồi ạ?”
“Ừ…” Khâu Tứ ca nhìn Sở Chiêu Chiêu, giọng thăm dò, “Vừa rồi không phải Mục tiên sinh rót hết hai bình rượu à? Tính công cho cô…”
Anh ta nhướn mày, hỏi lại: “Còn muốn nghỉ không?”
*Hint chương sau:
Mặc rồi cởi, cởi rồi mặc.
Những lúc mấu chốt, đàn ông ngành máy tính vẫn là hữu dụng nhất.
Hầy. Thầy giận j thì cũng nói học trò mới biết đàng mà vuốt giận. Chứ đùng đùng bỏ về nhà tức ko ngủ đc đấy
Anh hùng cứu mỹ nhân xong rồi. Ngầu vãi
Ôi mình bị lỡ chương này đến bây h mới đọc. Thầy tức giận là đúng rùi cứ tưởng Nag Chiêu sẽ thú nhận với thầy chứ. Ai lại làm mặt ngơ như thế