Biểu ca thấy nàng đẹp mê say – Chương 47:
Chuỗi ngày cay đắng của Văn Thiền
Một nữ lang bước ra từ trong ánh ban mai nhàn nhạt. Nữ lang dắt ngựa, chiếc áo bẻ cổ bo lấy ống tay, đôi giày da phong cách người Hồ* đặt lên bàn đạp, cộng thêm dung mạo xuất chúng, đi đến đâu gió nổi cuồn cuộn. Đến đầu ngõ, vẫn chỉ thấy mỗi mình nàng đi đến. Văn Thiền yêu kiều trong bộ y phục khúc cư dài tay dành cho thiếu nữ quý tộc, nắm chặt lấy tay thị tỳ run lên.
[*] Khúc cư 曲裾: là bộ y phục thịnh hành vào thời Tần Hán, cả nam lẫn nữ đều có thể mặc. Sở dĩ được gọi là khúc cư bởi vì nó quấn theo đường xoáy ốc, bó sát dọc theo đường cong cơ thể.
[*] Đầu thời Đường, sự giao thoa văn hóa diễn ra mạnh mẽ. Phụ nữ Trung Nguyên cũng có thêm nhiều lựa chọn trang phục đa dạng hơn theo kiểu Tây Vực (phía Tây) hoặc kiểu người Hồ (phía Bắc): Ống tay áo hẹp, cổ bẻ quần hoa, dày vải, đội mũ Hồ vành cong. Loại quần áo này giúp chắn gió, cát bụi.
Văn Thiền vươn cao cổ nhìn ra phía sau nữ lang xem, trong lòng thất vọng vì phát hiện chỉ có một vị nữ lang này đi đến.
Đây là con cọp mẹ nhà nàng, bà chị Hai Văn Xu….Tại sao chị ấy đến đây có một mình? Anh rể đâu? Sao không thấy?….Chẳng lẽ bản tính hung tàn của chị ấy cuối cùng cũng bị phát hiện nên anh rể không chịu đựng nổi, muốn bỏ chị ấy à…
Văn Thiền ngoan ngoãn hành lễ vấn an chị Hai, trong đầu lại đang suy nghĩ rối tinh rối mù.
Văn Xu giao dây cương trong tay cho kẻ hầu, nhìn thoáng qua dáng vẻ thành thật như mọi lần của cô em gái, trong lòng liền nổi cáu, “Em lại thêu dệt chuyện gì trong lòng thế?”
Văn Thiền vội vàng nói, “Không ạ!” Nàng làm sao có đủ dũng khí nói nàng đang thêu dệt chuyện chị Hai với anh rể.
Văn Xu không thèm để ý đến nàng, xoay người đi đến chỗ thị vệ đang đứng canh trước cửa phủ, nhẹ nhàng nói cho bọn họ biết thân phận của mình, ý muốn đi vào phủ. Động tĩnh ở bên ngoài, chủ nhà đứng bên trong đều đã biết. Nghe nói Ninh Vương phi đến, tuy chỉ có một mình nàng nhưng mấy quản sự đều đích thân ra chào hỏi, mở cửa chính, cúi thấp người mời Vương phi vào phủ.
Văn Thiền vẫn còn đứng bên xe ngựa ở ngoài phủ, chần chừ do dự liếc nhìn theo hướng con hẻm: Nàng muốn đi gặp Lý Tín. …
Tiếng thét gào của bà chị vọng ra từ trong phủ: “Vào đây!”
Văn Thiền bị tiếng gầm làm cho rùng mình: “……”
Thanh Trúc đứng bên cạnh thúc giục nàng, “Công chủ! Vương phi gọi cô đấy. Nhanh vào đi thôi!”
Văn Thiền nói: “Sao chị ấy phải dữ dằn như vậy? Vừa mới gặp mặt đã gầm gừ tôi thế? Cha mẹ tôi cũng….”
Thanh Trúc điều hòa hơi thở, lấy lại bình tĩnh, nhẹ giọng nói, “Công chủ! Cô mà không đi vào, chỉ sợ không phải mỗi gầm lên thôi đâu…Cô cũng muốn giữ thể diện đúng không?” Chờ đến khi mặt mày Ninh Vương phi lạnh tanh đi ra bắt người, lúc đó Công chủ Vũ Dương chỉ còn đường vứt hết mặt mũi.
Thanh Trúc nói một câu, khiến cho Văn Thiền không rảnh tơ tưởng gì đến Lý Tín nữa. Nàng chỉnh trang lại y phục, bày ra phong thái một dạ hai vâng ngoan ngoãn nghe lời, chạy vào trong phủ, “Chị Hai! Đợi em với!”
Ninh Vương phi hạ mình ghé phủ, tất cả các trưởng lão trong Lý phủ, thậm chí đại phu nhân Văn Dung còn đang ốm cũng ra nghênh đón nàng. Văn Xu rất có khí chất của Vương phi, nhàn nhạt giải thích cho người của vương phủ sẽ đến sau, tính nàng hay nôn nóng cho nên đi trước một bước. Mọi người nhìn cách ăn mặc của Vương phi, lòng đều nhộn nhạo tò mò tự hỏi phải chăng đây là mốt mới ở Trường An? Phong cách người Hồ sao?
Văn Xu lạnh nhạt chuyện trò bâng quơ vài ba câu.
Cô cũng có cái khó riêng, vất vả lắm năm nay mới thu xếp vào kinh được, thế mà còn phải đuổi theo cô em gái bỏ nhà đi nên mới ghé qua đây bắt người. Nếu không, cô cũng không cần phải đặc biệt làm một chuyến đến Cối Kê. Nhưng bản tính Văn Xu là một người không giỏi tám chuyện với người khác, cô đi đến đâu như dựng vách ngăn đến đó, ai nhìn thấy mặt cô chỉ nói chuyện dè dặt. Không giống như em gái nhà cô….
Lúc Văn Xu nhìn sang, quả nhiên thấy Văn Thiền đang hàn huyên với các trưởng bối, bàn tán xôn xao trang phục người Hồ. Văn Thiền cũng là Công chủ, mặt mũi lớn lên cũng xinh đẹp, nhưng trên người nàng không tỏa ra khí thế ngăn người ta cách xa vạn dặm. Nàng trông hiền hậu, đáng yêu, khiến cho người ta yêu mến….
Văn Thiền thấy cô em gái đang cười nói khanh khách cũng mọi người, ánh mắt mang theo chút dịu dàng. Suốt dọc đường thấp thỏm lo âu, giờ nhìn thấy khuôn mặt cô em gái, cuối cùng cô có thể thả lỏng được rồi.
Lúc cô đang đi trên đường, nhận được bức thư bên này gửi đến, nói Văn Thiền bị bắt cóc, thực sự sợ chết khiếp. Cô hốt hoảng lo sợ, cả ngày cả đêm đều mường tượng khuôn mặt của em gái trong đầu, nghĩ đến đủ các loại nguy hiểm có thể xảy ra khiến cô lo đến mức phát điên lên. Sau đó, lại có thư gửi đến báo mọi chuyện đã ổn, Văn Xu đọc xong nhưng vẫn không tài nào hiểu nổi, trong lòng càng thêm lo lắng.
Nếu không phải sức khỏe anh chồng cô yếu, lặn lội đường xa hơi quá sức, chứ không thì nàng đã chạy hết tốc lực đến Cối Kê, gặp em gái từ lâu rồi.
Nhẫn nhịn trong nhiều ngày, đôi mắt quan sát em gái —— Vẻ ngoài Văn Thiền vẫn giống như lúc cô rời nhà, tuy đã cao hơn, xinh đẹp hơn, thậm chí đã có vóc dáng thiếu nữ thướt tha, nhưng cái vẻ ngây thơ, ngờ nghệch không ai bằng thì không thay đổi chút nào.
Thấy Văn Thiền vẫn cái dáng vẻ này, thân làm chị Hai, Văn Xu quả thực rất lo lắng: Rõ ràng vẫn còn trẻ con lắm! Tiểu Thiền chính vì được mọi người trong nhà nuông chiều quá mức, bao bọc quá kỹ nên cái gì cũng không biết, cái gì cũng không hiểu, còn dám bỏ nhà đi…Một đứa ngây thơ toàn tập như Tiển Thiền, ra cửa bị lừa bán đi vẫn còn hồn nhiên không biết gì.
Đến lúc nào Tiểu Thiền mới có thể trưởng thành đây!
Không được.
Chỉ cần bố mẹ mình, mấy anh chị em vẫn còn giữ nâng niu Tiểu Thiền trong lòng bàn tay thì Tiểu Thiền sẽ không thể có một ngày trưởng thành được.
Văn Xu cau mày: Điển hình như lần này! Bởi vì mọi người cưng chiều em ấy quá đáng nên Tiểu Thiền mới có lá gan coi trời bằng vung thế này! Còn dám học cả chuyện bỏ nhà đi! Nếu mà không chấn chỉnh nàng ngay từ bây giờ, mai này ngựa quen đường cũ, mọc cánh bay xa ngàn dặm mà xem.
Đến khi bên này nói chuyện tạm ổn, Văn Xu nói với Văn Thiền, “Cô cả đang bị bệnh, em đừng làm phiền cô nữa. Viện em ở đâu? Chúng ta về nghỉ ngơi một lát.”
Văn Thiền ôm cứng lấy cánh tay cô cả, quấn quýt không buông, “Đến trưa rồi! Chúng ta ở đây dùng bữa luôn….”
Văn Xu lẳng lặng nhìn nàng, nhìn đến mức Văn Thiền khiếp sợ trong lòng, lặng lẽ buông cánh tay, đuổi theo chị Hai vừa xoay người nhấc chân rời đi. Cô cả Văn Dung đang lúc tỉnh táo, nhìn thấy nàng như vậy còn cười xòa vuốt ve mái tóc nàng, “Tiểu Thiền! Cháu như này là làm sao? Hai chị em đã lâu chưa gặp nhau, chuyện trò ôn lại kỷ niệm cũng tốt mà. Chị cháu cũng đâu ăn thịt được cháu?”
Văn Thiền thầm nghĩ: Cô à! Cô lấy chồng sớm nên cô không thường xuyên gặp chị Hai nhà cháu đấy thôi. Nếu cô đã từng tiếp xúc với chị Hai nhà cháu, cô sẽ biết chị cháu nghiêm khắc đến cỡ nào. Cô thấy thím Tư còn phải chạy té khói đó thì biết….Nói không đáng sợ, ai mà tin?
Văn Thiền đi về viện cũng chị Hai, trong lòng thấp thỏm suốt dọc đường, định quay đầu bỏ chạy mấy lần. Sự thật là chị Hai đối xử với người khác thì còn tốt, chỉ riêng nàng thì hung dữ vô cùng…
Dẫu nàng lề mề bước đi, nhưng thời gian không chờ đợi nàng, nàng vẫn cứ theo gót chị Hai về đến viện mình. Vừa vào sân, Văn Xu tự nhiên như ở nhà mình. Văn Thiền dè dặt bám theo sau cô, không dám hé răng nửa lời. Còn Văn Xu gọi Thanh Trúc đến, hỏi chuyện ăn ở của Văn Thiền, rồi sải bước qua.
“Trưa rồi, cô dùng bữa luôn chứ ạ?” Thanh Trúc thấy ánh mắt cầu xin giúp đỡ của công chủ nhà mình, đắn đo hồi lâu, gót chân dính chặt lên mặt đất không nhúc nhích, vờ hỏi như không có chuyện gì.
Văn Xu nói, “Không cần. Tôi có mấy lời muốn nói với Tiểu Thiền. Các cô ra ngoài đi. ”
Văn Thiền nói, “Chị Hai! Thanh Trúc là thị nữ bên người em, từ nhỏ đã đi theo em……”
Văn Xu liếc nàng lườm một cái, “Nếu em muốn người khác thấy bộ dạng thảm hại của em, thì chị đây cũng không cản.”
Văn Thiền thầm nghĩ: Đe dọa nàng đây mà?
Sao nàng lại nhát gan thế này, bị người ta dọa nạt suốt ngày?
Ngay cả Lý Tín cũng uy hiếp nàng, giờ đến lượt chị Hai cũng tung lời đe dọa. Lý Tín rất đáng sợ, nhưng chị Hai nhà nàng còn đáng sợ hơn. Nếu nói gì không vừa lòng, Lý Tín cũng không đánh nàng, cùng lắm chỉ to tiếng đôi câu…
Văn Thiền vốn là người rất thức thời, cảm giác được đối phương hung hãn nàng không có cách nào chống lại được, nàng sẽ ngoan ngoãn phục tùng. Giờ thấy Văn Xu như vậy, thiếu nữ nhỏ đành phải xoay người, bảo thị tỳ đi ra ngoài, đóng cửa lại để không gian riêng tư cho hai chị em tâm sự.
Không ngờ Văn Thiền lại ngoan như thế, Văn Xu nhăn mày. Lúc thị nữ vừa quay đi, nhíu mày càng sâu hơn, “Tiểu Thiền, em có thể có chút khí phách không hả? Chị vừa nói xong, trong chớp mắt em liền ngoan ngoãn thế Thân là Công chủ mà không có chút khí phách nào thế! Ai quát em một cái, em liền vội vàng đồng ý à? Cái bộ dạng này của em, sau này chỉ có em chịu khổ, chứ không ai chịu khổ thay đâu?”
Văn Thiền: “……”
Nàng chớp chớp mắt, “Không phải chị muốn em như thế còn gì?”
“Người khác nói gì em cũng nghe thế? Chị dạy em thế nào? Ưỡn ngực ngẩng cao đầu, đừng suốt ngày rụt rè nhút nhát như thế!”
Văn Thiền không còn gì để nói, “Chị chứ có phải ai khác đâu. Chị là chị Hai em, chẳng lẽ chị nói chuyện, còn muốn em chống đối à?” Nàng nghĩ thầm trong bụng, thật ra mình muốn phản kháng nhưng mình đánh không nổi chị ấy mà thôi? Thị vệ mình lại không dám ra tay với chị ấy, nói đi nói lại, chị ấy chỉ muốn đánh đòn mình mà thôi? Ngoan ngoãn nhận thua mới là thượng sách còn gì?
Nàng nói một câu ngờ nghệch không dự đoán được, khiến Văn Xu ngẩn ra, được nàng nói lời xoa dịu nên sắc mặt tốt lên đôi phần. Văn Xu lướt qua chủ đề này, “Lần sau không cần phải như vậy.”
Trên mặt Văn Thiền vẫn nghiêm trang, nhưng trong lòng lại cười thầm. Nàng biết rất rõ câu nào nói ra có thể khiến cho chị Hai mềm lòng. Nàng không ngừng phấn đấu, tranh thủ là chị Hai không nỡ nổi giận với nàng……
Nàng nghĩ thật tốt đẹp làm sao, nhưng Văn Xu liền đập bàn ngay sau đó, “Nói đến chuyện em bỏ nhà đi! Vì sao em lại làm thế? Em có biết em chỉ để lại một phong thư sơ sài, khiến cho cha mẹ bị dọa chết khiếp rồi không? Em có biết anh cả đọc thư xong, liền tức tốc ra khỏi Trường An đuổi theo em? Nhưng xem ra em cũng tinh ranh đấy, còn biết đến nhờ cậy chú Tư! Em muốn làm tụi chị tức chết đấy à! Em tưởng có chú Tư thím Tư rồi, em có thể kê cao gối mà ngủ à? Em đúng là chạy giỏi đấy, từ Trường An đến Cối Kê tám trăm dặm, em mọc mấy cái chân rồi hả?”
Văn Xu tỏa khí thế cường hãn, ngồi ở chỗ kia răn dạy em gái, sống lưng thẳng tắp, hai mắt sáng ngời. Ngọn lửa hừng hực quấn quanh người cô, luồng khí tỏa ra khiến cho Văn Thiền im lặng bước lùi về sau, không dám đối mặt.
Văn Xu vẫn chưa nói xong, “Em bất hiếu thế này! Rốt cuộc là ai dạy cho hả?”
Văn Thiền lấy hết dũng cảm nói, “…… Em có để lại thư mà. Em cố tình tìm đến thím Tư vì không muốn mọi người lo lắng còn gì.”
“Vậy sao em không nói trực tiếp luôn! Mà một hai phải bỏ trốn!”
Đứng trước bà chị hung dữ như hùm như hổ, khí thế Văn Thiền trở nên yếu ớt. Khuôn mặt nhỏ của nàng trắng bệch, mặc dù yếu ớt nhưng vẫn không bị hạ gục hoàn toàn. Chút dũng khí của nàng vẫn còn, “Nếu em nói mọi người sẽ không cho em đi. Mọi người lúc nào cũng nói bên ngoài lộn xộn, nói em còn nhỏ, không cho em rời khỏi Trường An nửa bước. Đám chị em thân thiết của em đều được ra ngoài chơi nhởi, chỉ có em là không được ……”
Văn Xu hít thở sâu, lòng càng mỏi mệt. Nàng giữ vẻ mặt bình tĩnh hỏi tiếp, “Thế nên em mới bỏ nhà đi à? Em có thể trưởng thành chút được không?”
“Không, không, không, là em có việc cần làm. Em muốn, muốn…” Nhìn ánh mắt dần rét lạnh của chị Hai, Văn Thiền nói lắp bắp. Chủ yếu là vì chuyện nàng làm cũng không được nghiêm chỉnh cho lắm, nên Văn Xu càng nhìn, nàng càng chột dạ.
Văn Xu đứng lên, bước đến chỗ em gái. Cô rất cao, đủ để đứa em gái mới mười bốn tuổi lọt vào tầm mắt từ trên xuống, khiến cho em gái vô cùng áp lực. Cô bước từng bước đến gần em gái, “Chuyện đứng đắn em phải làm là gì? Hả? Nói không ra được lý do hợp tình hợp lý, chị cho em biết tay!”
“Em vì muốn tìm, tìm, tìm……”
Một giọng nói mát lạnh ở phía sau Văn Thiền vang lên, mang theo ý cười, tốt bụng đỡ lời, “Tìm đàn ông?”
Trong phòng, Văn Xu và Văn Thiền đều ngơ ngẩn: “……”
Văn Thiền quay đầu lại, nhìn cánh cửa mở ra sau lưng, một chàng trai mặc áo bào đầu đội quan ngọc*, đáy mắt ngập tràn ý cười. Dáng người anh ta hơi gầy, gương mặt tuấn tú nhưng đủ khiến cho ai nấy nhìn vào biết anh ta mắc bệnh. Lúc anh ta đứng trước cửa, cười nhìn Văn Thiền, đôi mắt Văn Thiền sáng rỡ, chạy ngay qua đó, “Anh… rể!”
[*] Quan ngọc 玉冠: Loại mũ đội đầu gắn đá dành cho người có quyền thế.
Thiếu nữ khẩn trương túm chặt lấy ống tay áo chàng trai, trốn sau lưng anh ta, nhanh nhảu nói, “Chị Hai muốn đánh em…”
Trương Nhiễm cười, “Không sao đâu, đừng sợ cô ấy.”
Anh ta cười nhìn cô gái đứng trong phòng, còn cô gái thấy Văn Thiền vui vẻ khi vớ được ‘ân nhân cứu mạng’ , sắc mặt càng khó coi. Em gái nay đã lớn nên Văn Xu cũng giữ kẽ, không muốn đánh đòn nàng. Không ngờ cô đặt ‘đặt kỳ vọng quá cao’ vào đứa em gái này, nếu không cho con bé này ăn no đòn, quả thực không thể nào nói nổi…
Văn Xu bước lại, “Anh tránh ra! Tiểu Thiền, em đi ra ngay cho chị! Đừng tưởng trốn sau lưng anh rể, chị sẽ không bắt được em!”
Văn Thiền đương nhiên không chịu.
Trương Nhiễm nói, “A Xu, em đừng bắt nạt Tiểu Thiền……”
Sắc mặt Văn Xu đen như đít nồi, âm trầm không đáp lời anh ta, đi đến lôi cô em gái đang trốn sau lưng Ninh Vương. Văn Thiền né đòn chị Hai, nhưng chỉ có Trương Nhiễm đứng giữa chịu khổ. Vốn chạy đường xa, sức khỏe anh đang yếu, bị hai chị em nhà này giày xéo đến mức đau hết cả đầu. Trương Nhiễm thở dài, anh ta mà không ra tay thì đến màng nhĩ cùng bị rách mất.
Một tay Văn Xu nắm lấy cánh tay Ninh Vương, một tay khác kéo Văn Thiền ở phía sau Văn Thiền bị chị Hai túm chặt, vừa căng thẳng vừa sợ hãi, rụt tay áo lại. Nhưng kéo không được, đành phải cúi đầu cắn vào cổ tay chị Hai, ép chị ấy phải buông tay. Lúc Văn Xu nhìn thấy nàng dám cắn cô, càng nổi điên lên, thả bàn tay đang nắm chặt Trương Nhiễm ra….
Không ngờ lúc cô buông tay ra lại vô tình hích một cái, đẩy anh chồng vô cùng yếu ớt ngã nhào xuống. Tiếng ‘loảng xoảng’ vang lên, anh chồng va vào cái bàn, ngã sấp xuống nền gạch. Đống sách giấy trên bàn đều đổ ào ào lên người anh ta.
Sắc mặt anh chồng trắng bệch ngay lập tức.
Văn Xu kinh hãi: “Phu quân!” Giờ không rảnh dạy dỗ em gái nữa, bước vội đến đỡ anh chồng vừa bị cô lỡ tay đẩy ngã. Cô nhìn thấy tay Trương Nhiễm không biết va vào góc bàn nào, chảy cả máu, vẻ mặt bỗng chốc trở nên bối rối.
Văn Thiền vội vàng gọi người mở cửa.
Văn Xu đỡ Trương Nhiễm dậy, động tác vô cùng cẩn thận giống như nâng niu đồ sứ quý giá, “Em không có ý đẩy anh. Anh có sao không?”
Tay Trương Nhiễm vẫn còn chảy máu, liếc nhìn Văn Xu một cái đầy ẩn ý sâu xa, thở dài.
Văn Xu: “……”
Mỗi khi Ninh Vương thể hiện dáng vẻ này, cô đều có dự cảm chẳng lành.
Quả nhiên, cô nghe được tiếng thở dài đầy tiếc nuối của anh chồng giống như đang than thân trách phận, “Không sao đâu. Từ khi cưới vợ về, chồng em đã chuẩn bị tinh thần không bị em đánh thì là mắng rồi.”
Văn Xu: “……”
Cái gì mà “Không bị đánh thì là mắng” hả?!
Cô có đánh hay mắng anh ta lúc nào đâu?
Anh chồng nói giống như cô là loại đàn bà đanh đá chua ngoa ấy! Cô chỉ dùng chút sức thôi mà, cô cũng chỉ thả tay, đâu có ngờ được anh chồng nhà mình yếu ớt đến mức này….Văn Xu nén giận, “Lần sau sẽ không như thế nữa.”
Văn Thiền đứng ở cửa, nhìn anh rể nháy mắt với nàng. Nàng liền cười toe đáp lại ngay lập tức: Anh rể thật tốt! Anh rể hy sinh bản thân để ngăn cản chị Hai nhà nàng!
Nhưng chuỗi ngày cay đắng của Văn Thiền cũng từ đó mà bắt đầu.
Vợ chồng Ninh Vương đến, Lý phủ dọn giường đón khách. Đãi ngộ của Văn Thiền xuống dốc không phanh, trước đây nàng muốn đi đâu thì đi, muốn xuất phủ thì xuất phủ. Nhưng từ khi chị Hai nàng đến, liền nhốt nàng trong phủ, phạt nàng luyện viết. Bởi vì chuyện Văn Thiền bỏ nhà đi mà chị Hai ghi hận ghi thù, mỗi ngày đều bắt nàng viết bản tự kiểm điểm.
Kết quả là, Văn Xu nhìn bản tự kiểm điểm của nàng xong, mày càng nhíu sâu hơn, “ Chữ em quá tệ. Sao không khác gì so với năm trước chị kiểm tra chữ em thế? Mấy năm nay, em không luyện viết hả? Luyện viết cho chị ngay!”
Văn Thiền uất ức, đón nhận thẻ tre của nàng, nhìn hàng chữ xinh xắn gọn gàng, trong lòng đau khổ. Chữ nàng có xấu đâu? Nàng cũng không muốn trở thành bậc thầy thư pháp, chữ này của nàng, còn đẹp hơn gấp mấy lần so với Lý Tín.……
Văn Xu lại hỏi nàng, “Năm trước bảo em học võ, dạy em huyệt vị, em đã biết hết chưa? Chị muốn kiểm tra. Em có thường xuyên luyện võ không đấy?”
Văn Thiền trả lời qua loa, “Có tập. Có tập” Vì sao nàng phải luyện võ? Nàng đi đâu có người hầu theo đó, nàng có luyện võ hay không có gì quan trọng đâu?
Văn Xu nhìn cái vẻ này của nàng, biết ngay đứa em gái lại coi lời cô như gió thoảng bên tai. Văn Xu thở dài, “Tìm người nói lại cho chị nghe hành tung của em sau khi rời khỏi Trường An. Chị muốn đối chiếu xem, em có đi gây họa chỗ nào không?”
Văn Thiền cười như mếu rời khỏi viện Văn Xu. Chị Hai nàng gọi người đến đối chiếu lời khai của nàng, chị Hai muốn biết tường tận mình đã làm gì…. Văn Thiền nghĩ đến hành vi của bản thân, thấy cắn rứt lương tâm. Nàng sợ chị Hai biết càng nhiều, thì sẽ phạt nàng càng nặng…
Đối với cô em gái này, Văn Xu thực sự dạy dỗ vô cùng nghiêm khắc.
Thậm chí cô cả của nàng, Văn Dung thấy thế cũng có chút đồng tình với Văn Thiền, “A Xu đang xem mình như cha, coi Tiểu Thiền là con trai để dạy bảo đây mà.”
Tất cả mọi người trong Lý phủ cũng thấy xót xa trong lòng, nhưng không ai dám nhiều lời.
Văn Thiền bị giam trong phòng luyện chữ, cổ tay buộc bao cát nặng trịch. Mấy năm rồi, nàng không luyện tập theo phương pháp này nhưng Văn Xu nói chữ của nàng mỏng yếu như không có sức, bắt nàng phải luyện tập lại. Hiện giờ, địa vị cao nhất trong phủ chính là anh rể nàng, anh rể vẫn đang nghỉ ngơi hồi phục sức khỏe. Văn Thiền sợ làm phiền đến anh ấy, không dám cầu cứu. Vì vậy, Văn Thiền không được bước ra khỏi Lý phủ nửa bước…
Tầm giữa trưa, Thanh Trúc đi từ bên ngoài về, thấy Công chủ ngồi trên giường, thẻ tre xếp chồng bên cạnh. Còn Công chủ ngẩng đầu lên, ngây ngốc nhìn tia nắng bên ngoài cửa sổ. Thanh Trúc thở dài, ngồi quỳ xuống bên cạnh Văn Thiền, khẽ nói với Công chủ, báo cáo lại Ninh Vương phi đã hỏi mình những gì.
Văn Thiền thì thào nói, “Thanh Trúc, tôi rất nhớ Lý Tín……”
Trước đây, nàng không có cảm giác gì. Nhưng sau khi được Lý Tín đưa đi chơi hai ngày, giờ bị chị Hai áp bức bóc lột, nàng thấy không thể chịu đựng được nữa. Tất cả mọi người đều dạy nàng phải theo khuôn phép này nọ, không những giống dáng vẻ của quý nữ, mà còn phải giống phong thái của Công chủ; chỉ có Lý Tín dạy nàng chơi thế nào mới vui.
Nàng vẫn muốn theo hắn trèo tường, leo cây, câu cá……
Thanh Trúc thấy vẻ mặt ưu tư của Công chủ mà chấn động, sắc mặt tái nhợt, nhẹ giọng nói, “Cô thật sự thích tên Lý Tín kia?”
Văn Thiền ngẩn người một lúc, “ Chắc không……” Nàng nói ngắt quãng, “…… đâu?”
Thanh Trúc hết nói nổi: Công chủ đang lẩm bẩm nói với mình hay là đang hỏi cô?
Nhưng dù thế nào, cô cũng muốn nói chuyện này với Công chủ từ lâu. Vì Ninh Vương phi đến đây nên Công chủ mới bị nhốt. Thanh Trúc cử tưởng Công chủ bị nhốt ở nhà một thời gian sẽ quên Lý Tín, nhưng không ngờ Công chủ vẫn còn nhớ nhung mong ngóng. Đến mức này thì cô không thể không ngồi xuống nói rõ với nàng được.
Vẻ mặt Thanh Trúc rất nghiêm túc, kiên nhẫn nói, “Công chủ, cô thích ai cũng được nhưng không thể thích Lý Tín. Thân phận hắn là gì, mà thân phận cô là gì? Kể cả hắn có đối xử tốt với cô đi chăng nữa, thì lang quân tốt như thế trên đời này vẫn còn rất nhiều. Còn có rất nhiều lang quân đem lòng yêu mến cô…Cô không thể hạ thấp bản thân, mà thỏa thích chơi đùa với một tên lưu manh được.”
Văn Thiền bĩu môi, thầm nghĩ: Hừ! Ta là Công chủ, ta muốn làm gì thì làm!
Bỗng nhiên nàng chợt nhớ tới, cái này là do Lý Tín dạy nàng.
Thanh Trúc nói, “Hãy nghĩ đến Giang Tam Lang.”
Văn Thiền im lặng.
Thanh Trúc có chút bực bội, “Không nói đâu xa, chỉ nói cha mẹ cô thôi…Ngày xưa, chuyện hai người đó thế nào, chắc Công chủ cũng có nghe qua phải không? Chính vì địa vị hai người chênh lệch quá lớn, một người là quân hầu, một người trưởng công chủ, ầm ĩ đến mức suýt nữa thì xảy ra án mạng. Chung quy, cô không thể cứ thế làm liều được? Hơn nữa, cô đã quen sống trong nhung lụa giàu sang, đi đâu cũng có tôi tớ xoay quanh. Nếu cô ở bên một tên lưu manh….Cô muốn dùng thân phận ép buộc hắn, hay là muốn hắn đi theo hầu hạ cô đây? Hôn nhân là chuyện cả đời, chứ không thể đùa được đâu.”
Văn Thiền nói, “Để xem lúc đó bao tuổi rồi? Chị họ tôi còn đi bước nữa đấy, tôi cũng từng gặp nhiều cô nương tái hôn. Có phải cuộc đời ai cũng được như ý muốn đâu?”
Nếp sống Đại Sở cởi mở, đàn bà ngang hàng với đàn ông, tục lệ tái hôn cũng không phải chuyện hiếm gặp.
Thanh Trúc nói, “Chẳng lẽ cô còn tính gả cho Lý Tín trước, nếu thấy không ổn, không phù hợp thì bỏ hắn rồi đi bước nữa á?”
Văn Thiền: “……”
Mặt đỏ lên.
Nàng gỡ túi cát đeo trên tay xuống, lông mi khẽ run, đứng lên, “ Hài dà! Tôi chỉ nói đại vậy thôi. Chị đừng nghĩ nhiều. Chứ sao tôi gả cho Lý Tín được!” Nàng nghĩ đến nụ hôn buổi tối hôm đó, cảm thấy trái tim lại đập liên hồi.
Nàng có chút bối rối trong lòng, nói tiếp, “Tôi chỉ thích Giang Tam Lang thôi.”
Thanh Trúc gật đầu đồng ý.
Nhìn Công chủ đứng dậy, đi về phía giường.
Trong lòng Văn Thiền rối rắm, suy nghĩ miên man, nàng nằm xuống giường, vùi đầu vào đệm giường, đột nhiên nói, “Nếu Lý Tín không phải là lưu manh thì tốt biết mấy.”
Thanh Trúc: “……”
Văn Thiền mở to mắt, quay đầu nhìn đám mây xa xăm trên bầu trời, “Nếu thận phận, địa vị của hắn cũng giống như tôi thì tốt biết mấy.”
Thanh Trúc: “……”
Đôi mắt Văn Thiền sáng lấp lánh, càng nói càng hưng phấn, “Nếu hắn lớn lên đẹp mặt chút thì tốt biết mấy.”
Thanh Trúc: “……”
Văn Thiền ngồi dậy, dạt dào phấn khích, không ngừng đưa các loại giả thuyết, “Hắn chỉ cần tốt với tôi thêm một chút, đừng có hở cái liền đồng tay động chân rồi cười khẩy, uy hiếp tôi. Đừng có ngông nghênh như thế, hạ mình cúi đầu với tôi, ngoan ngoãn nghe lời tôi nói. Lại có nhiều tiền, tôi đòi gì cũng đều mua cho tôi. Lại biết chữ, học vấn tinh thông, tôi nói gì hắn cũng hiểu được. Lại…”
Thanh Trúc cười: “Cô vẫn nên thích Giang Tam Lang đi.”
Văn Thiền: “……”
Thanh Trúc tủm tỉm cười: “Cô nói xem với đống điều kiện này đó của cô, Giang Tam Lang đều có hết, còn Lý Tín thì không. Do nô tỳ suy nghĩ nhiều, quả nhiên Công chủ vẫn thích Giang Tam Lang.”
Văn Thiền ủ rũ trong thoáng chốc.
Uể oải nằm vật lên giường lần nữa, không muốn ngóc đầu dậy
Chuyện tình cảm lắm lúc cũng thật lạ kỳ. Những gì nàng xác định, nàng lại không muốn đến gần. Mà những thứ không nên để ý, không nên chấp nhận thì nàng luôn tìm đủ lý do để đến gần hơn. Nếu nghĩ thế nào, làm được như thế ấy, như mình suy nghĩ có phải tốt không.
Tình yêu đang dần nảy nở trong lòng nàng.
Nàng cũng mơ hồ đoán được.
Nhưng mà không dám khẳng định chắc chắn.
Chậm chạp nghi ngờ, đắn đo do dự. Thật sự rắc rối, thực sự rất phức tạp. Nếu tình cảm có thể sáng tỏ như chị Hai dạy nàng viết chữ, tốt là tốt mà xấu là xấu. Nếu tình cảm có thể tách bạch rõ ràng, khiến cho người ta nhìn vào liền biết ngay, như vậy có phải tốt hơn không .
Văn Thiền nhắm hai mắt lại, cuộn mình trên giường, một lúc lâu sau cũng không đứng dậy, hít thở đều đều. Thanh Trúc biết nàng luyện chữ vất vả, cũng không gọi nàng dậy, mà chỉ cầm lấy chăn, cúi xuống, đắp lên người Công chủ.
Trong phòng yên tĩnh.
Đột nhiên cửa sổ bật ra, bóng một cô gái xông vào. Thiếu nữ nhoài người lên cửa sổ, hướng vào trong phòng hét lên, “Chị ơi! Chị ơi!”
Văn Thiền tỉnh giấc, ngồi bật dậy nhìn Lý Y Ninh đang đứng bên cửa sổ. Lý Y Ninh thấy vẻ mặt ngái ngủ của nàng, có chút xấu hổ, ngượng ngùng nói, “Chị ơi! Ra ngoài chơi không? Chị Hai họ suốt ngày trông chừng chị, em nghĩ chị buồn chán nên mới chạy qua đây gọi chị đấy. Có làm phiền đến chị không?”
“Không,” Văn Thiền dụi hai mắt, vốn nàng cũng chưa ngủ, rề rà bước xuống giường, đứng dậy, đi về hướng cửa sổ, tò mò hỏi, “Em tìm chị chơi trò gì đấy?”
Lý Y Ninh là cô gái hiền lành, vô cùng ngoan ngoãn. Một cô gái như vậy thì có trò gì vui được chứ?
Lần này, Lý Y Ninh cười đến híp mắt, mặt cũng ửng hồng lên, lặng lẽ nói với cô chị họ, “Chị à! Em có cảm giác cha em tìm được anh Hai nhà em rồi!”
Văn Thiền ngẩn người một lúc sau mới kịp nhận ra ‘anh Hai’ trong miệng Lý Y Ninh, là anh chàng Nhị Lang Lý gia bị thất lạc nhiều năm trước. Lý Y Ninh vô cùng vui vẻ, trong lòng ngổn ngang trăm mối, không màng giải thích rõ với Văn Thiền, vội kéo nàng, “Anh Hai em hình như đang ở trong thư phòng cha em! Cha em cũng không nói cho tụi em biết! Chị! Chúng ta qua đó nhìn trộm đi?”
Lý quận thủ đúng là kiểu người cha hờ hững.
Lý Y Ninh cũng không dám làm trái ý cha nên muốn kéo Công chủ Vũ Dương đi chịu trận cùng.
Văn Thiền cũng đang trong trạng thái hỗn loạn, cái gì cũng không hiểu được tỏ tưởng, vậy mà đột nhiên nhảy ra một “Nhị Lang Lý gia”, thật sự khiến nàng nổi lòng hiếu kỳ. Hơn nữa, ngày ngày nàng đều đóng cửa luyện chữ, viết mãi cũng chán. Nếu Lý Y Ninh đã tới tìm nàng, vậy thì, nàng sẽ không do dự nhiều nữa mà vui vẻ đồng ý luôn.
Hai cô gái lén lút đi đến, ngồi canh bên ngoài thư phòng quận thủ.
Lúc hai chị em đi ngang qua, thấy cửa mở, từ xa nhìn thấy hai người đang bước ra. Hai cô gái vô cùng ngạc nhiên, sợ bị phát hiện, vội vàng ngồi xuống nấp sau bụi cây.
Lý Y Ninh nắm lấy tay Văn Thiền, kích động đến phát run, “Chị thấy không? Anh chàng đi bên cạnh cha em đó, có phải anh Hai nhà em không?”
Mặt trời như hòn lửa, ánh nắng chói chang. Văn Thiền nheo mắt nhìn, cũng chỉ thấy một ông chú trung niên đang nói chuyện với chàng trai trẻ bên ngoài thư phòng.
Nắng vàng rực rỡ, lang quân kia đứng dưới ánh mặt trời, quay lưng với các nàng, nàng chỉ thấy sống lưng thẳng tắp vô cùng đĩnh đạc.
Cảnh xuân tươi đẹp, gió thổi hây hây, tay chân thiếu niên thon dài, dáng đứng rất phong độ.
Văn Thiền thầm nghĩ: Anh Hai họ? Ông anh Hai này, nhìn dáng vẻ có lẽ đẹp trai lắm đây.