“Sáng mai tôi đến đón em đi làm.”
Mấy ngày sau, Sở Chiêu Chiêu xuống lầu mua cà phê thì không gặp Mục Tế Vân nữa.
Nhưng một tuần sau, tin dữ truyền đến.
Sở Chiêu Chiêu thấy chị Trần tổ trưởng tổ B vác bụng bầu vào phòng Mục Tế Vân, lát sau cười tủm tỉm bước ra báo với mọi người chị muốn nghỉ thai sản.
Nhìn chị Trần thu dọn đồ đạc, chẳng hiểu sao Sở Chiêu Chiêu có dự cảm không lành.
Quả nhiên, lát sau A Lục đã bị Mục Tế Vân gọi vào văn phòng.
A Lục bước vào phòng, thấy Mục Tế Vân như cười như không nhìn anh thì anh liền biết mình tiêu rồi.
Mục Tế Vân ngoắc ngoắc tay: “A Lục, lại đây.”
“Không được không được.” A Lục đứng cách Mục Tế Vân gần cả ba mét, “Có chuyện gì anh cứ ngồi đó nói đi.”
Mục Tế Vân vừa cười vừa gằn từng chữ: “Năm ngoái lúc công ty chúng ta thành lập tôi vẫn còn bận dạy học, tất cả đều nhờ vào các cậu.”
A Lục: “Anh nói vào điểm chính đi.”
Mục Tế Vân: “Trần Nguyệt muốn nghỉ thai sản, tôi cũng không tiện tuyển người thay vào vị trí của chị ấy, tránh trường hợp sinh xong chị ấy quay lại gặp khó xử, vì vậy tôi định để cậu tạm thời làm leader của tổ B.”
A Lục như bị sét đánh trúng, lát sau, cả công ty đều được thưởng thức tiếng rống thảm thiết của anh ta vọng ra từ phòng Mục Tế Vân: “Mục tổng! Thầy Mục! Anh xem đầu tôi còn nhiều ít tóc? Anh đếm đi! Anh đếm đi!”
A Lục chỉa đầu về phía Mục Tế Vân, một hai bắt anh đếm tóc mình.
Mục Tế Vân ghét bỏ tránh sang một bên, A Lục tiếp: “Tổ Tam Bảo dạo này rảnh lắm, anh tìm cậu ta đi nhé!”
Mục Tế Vân yên lặng suy xét, A Lục cho rằng anh bắt đầu dao động nên nhìn anh bằng ánh mắt đầy mong đợi, ai ngờ Mục Tế Vân lại nói: “Nếu cậu phụ trách vị trí này 一 lương tháng gấp ba, thưởng cuối năm gấp hai.”
A Lục: “Xin hỏi anh em có thể gặp ai để bàn giao công việc? Tiểu Tình hay Dung Dung hả anh? Hôm nay em bắt đầu làm luôn có được không?”
Mục Tế Vân gật đầu, A Lục bay đi như một cơn gió.
Vì phụ trách thêm tổ B nên mỗi ngày A Lục tăng ca đến khuya, không có cách nào về chung với Sở Chiêu Chiêu, mà Mục Tế Vân cũng thông cảm anh chàng làm việc cực khổ nên cho phép anh chàng đi làm trễ một tiếng, vậy là Sở Chiêu Chiêu lại quay về kiếp sống tự mình bắt xe công cộng để đi làm.
Cuối hè, thời tiết nói trở mặt là trở mặt ngay.
Chiều hôm nay lúc tan tầm, Sở Chiêu Chiêu xuống lầu thì trời mưa to.
Sáng nay, lúc cô đi làm thời tiết vẫn rất tốt nên cô không mang theo dù, gặp trận mưa này chỉ có thể quay lên công ty lấy dù công cộng.
Sở Chiêu Chiêu vào chỗ của mình để lấy dù thì nhìn thấy chai nước cam mình đang uống dở, để đấy thì phí nên cô thuận tay cầm về nhà uống tiếp. Lúc cô đang chuẩn bị đi thì gặp Mục Tế Vân đang từ văn phòng bước ra.
“Em chưa về à?” Mục Tế Vân hỏi.
Sở Chiêu Chiêu chỉ ra ngoài cửa sổ: “Trời đang mưa ạ, mưa lớn lắm.”
Mục Tế Vân nhìn ra ngoài cửa: “Là bão luôn mới đúng.”
Anh quay sang Sở Chiêu Chiêu, vẫy tay: “Để tôi đưa em về.”
“Dạ?” Sở Chiêu Chiêu hỏi, “Vậy có phiền thầy không ạ? Nhà em xa lắm.”
Mục Tế Vân đáp: “Tôi về nhà mẹ nên tiện đường.”
Sở Chiêu Chiêu nhìn màn mưa như trút nước, nếu bây giờ cô xuống tàu điện ngầm rồi chờ thêm hai chuyến xe bus thì đúng là quá sức, vì vậy liền đi theo Mục Tế Vân.
Hai người cùng vào thang máy, thang đi được nửa đường thì Sở Chiêu Chiêu vặn nắp chai nước cam ra uống, đúng lúc này cửa thang máy mở ra, một đứa bé chạy vọt vào, Mục Tế Vân nhanh tay nhanh chân ôm cô vào trong lòng.
Kết quả, Sở Chiêu Chiêu không bị đứa bé đụng trúng, còn Mục Tế Vân thì được tắm nước cam.
Mẹ đứa bé luôn miệng xin lỗi, Mục Tế Vân cũng chưa nói gì, còn Sở Chiêu Chiêu đã áy náy lấy khăn giấy thấm phần nước cam trên ngực áo anh.
Mục Tế Vân đứng yên, hai tay bỏ túi quần, cúi đầu ngắm cô nàng đang lau ngực cho mình. Nhờ đứng sát vào nhau mà anh ngửi được mùi tóc cô.
Vẫn là mùi hương lần đầu anh ngửi thấy ở Vân Yên Phủ Đệ.
Trong chớp mắt, Mục Tế Vân nhớ đến hình ảnh Sở Chiêu Chiêu mặc vớ da đen và đồng phục thỏ, tuy nhìn rất dung tục nhưng vẫn đốt lên ngọn lửa hừng hực trong lòng anh.
Anh bắt lấy tay Sở Chiêu Chiêu bảo, “Được rồi, đừng chùi nữa.”
Còn chùi nữa sẽ chùi toé lửa mất.
Sở Chiêu Chiêu còn tưởng Mục Tế Vân không vui, nhưng nhìn cách anh nắm lấy tay cô, môi mím lại, mắt nhìn cô đăm đăm thì không thấy không vui chỗ nào.
Sở Chiêu Chiêu thử dùng sức rút tay lại thì đã có thể nhẹ nhàng rút ra.
Mục Tế Vân quay mặt về phía cửa thang máy, không nói lời nào.
Suốt cả chặng đường sau đó nhìn anh cũng có vẻ bực bội.
Sở Chiêu Chiêu nghĩ thầm, ai bị nước cam dính dớp đầy người cũng sẽ không thoải mái, bực dọc là chuyện bình thường, vì vậy mà cô càng áy náy.
Lúc lái xe, Mục Tế Vân đưa tay nới lỏng cà vạt, cởi bớt vài cúc áo cũng không xua được cảm giác này.
Dính dớp, nóng bỏng.
Sở Chiêu Chiêu thấy anh không thoải mái nên hỏi: “Trên xe có khăn giấy ướt không ạ?”
Mục Tế Vân: “Không có.”
Sở Chiêu Chiêu: “Hay em xuống xe mua được không?”
Hiếm khi Mục Tế Vân mới thể hiện vẻ khó chịu lên mặt: “Mưa lớn như vầy mua gì mà mua, em ngồi yên đó.”
Lần này Sở Chiêu Chiêu ngoan ngoãn ngồi yên, không nói năng cục cựa gì nữa.
Vì mưa quá lớn nên lần này Mục Tế Vân đưa cô đến hẳn dưới nhà.
Lúc Sở Chiêu Chiêu chuẩn bị xuống xe thì Mục Tế Vân hỏi: “Nhà em có nước nóng không?”
“Dạ có.” Sở Chiêu Chiêu đáp, “Sao vậy thầy?”
Mục Tế Vân bực bội rút chìa khoá xe, “Tôi lên tắm một cái, bị nước ngọt dính vào đúng là mẹ nó khó chịu.”
Lần đầu tiên nghe Mục Tế Vân nói bậy, Sở Chiêu Chiêu càng tin chắc rằng anh đang khó ở nên càng không dám chọc anh.
Mục Tế Vân cầm quần áo sạch trên xe rồi theo Sở Chiêu Chiêu lên lầu.
Sở Chiêu Chiêu đang ở nhà chị họ cô cho mượn, là một căn hộ chung cư kiểu cũ, phòng ngủ và phòng khách là một, phòng bếp nằm sát cửa, còn toilet ở cạnh bếp.
Mục Tế Vân vừa vào cửa đã nhìn được toàn cảnh căn hộ, tuy chật chội nhưng rất sạch sẽ ngăn nắp.
Anh nhìn về phía cửa sổ, thầm nghĩ nếu chỗ này có thêm một chậu cây thì tốt hơn.
Sở Chiêu Chiêu mở máy nước nóng, cầm thêm khăn lông, nói: “Thầy Mục, đây là khăn lông em mới giặt chưa xài, trong kia có sữa tắm, nếu thầy thấy mùi nồng quá xài không quen thì kế bên có xà bông cục không mùi, cạnh ghế cụt có dép lê.”
Mục Tế Vân tháo mắt kính, không nói gì vào phòng tắm.
Anh đang cởi quần áo thì nhìn thấy mấy món đồ treo ở cửa thông gió, tức khắc hoảng hồn, đôi tay đang cởi nút cũng đột ngột dừng lại.
Chỉ lát sau, tiếng nước trong phòng tắm vang lên ào ào.
Sở Chiêu Chiêu không kiềm được nhìn về phía nhà tắm. Căn hộ này đã có tuổi rồi, phần kính trên cửa nhà tắm đã vỡ mấy mảnh nhưng Sở Chiêu Chiêu vẫn tiếc tiền không sửa, thấy chỉ có mình mình nên lấy đinh đóng đỡ miếng vải bố lên dùng tạm.
Nhưng tấm vải bố này cũng không che được mấy, đèn trong phòng tắm vừa mở, bóng Mục Tế Vân đã mờ ảo hiện lên.
Sở Chiêu Chiêu nhộn nhạo trong lòng nên bắt mình ngồi xuống đọc sách, nhưng xem mấy trang liền mà vào đầu không được mấy chữ.
Ngồi được một lát, Sở Chiêu Chiêu đứng dậy đi tới đi lui, thấy quần áo đang phơi trên cửa sổ, cô tiện tay lấy xuống.
Lúc lấy quần áo xuống, cô chợt nhớ ra, đồ lót phơi trên cửa thông gió còn chưa có lấy!
Sở Chiêu Chiêu ngu người, vội vã chạy đến trước cửa phòng vệ sinh, nhưng đứng trước cửa rồi cũng không biết mình nên làm gì.
Cô còn đang rối rắm thì cửa phòng vệ sinh mở ra.
Sở Chiêu Chiêu nóng đầu, lắp bắp: “Thầy… thầy Mục, sao nhanh quá vậy thầy?”
Mục Tế Vân nhíu mày: “Nói linh tinh gì đó.”
Anh quần áo chỉnh tề, vừa cầm khăn lông lau tóc vừa đi về phía mép giường.
Sở Chiêu Chiêu ba chân bốn cẳng chạy vào toilet gom đồ lót rồi giấu đại vào đống đồ dơ.
Lúc cô quay ra, Mục Tế Vân đang nhìn cô.
Anh vừa tắm xong, tóc vẫn còn ướt, bọt nước theo cổ chảy xuôi vào trong áo.
Sở Chiêu Chiêu chỉ nhìn một cái rồi nhanh chóng xoay sang hướng khác, vừa lúc anh lên tiếng hỏi: “Em có máy sấy không?”
“A? Dạ có.” Sở Chiêu Chiêu mở ngăn kéo lấy máy sấy, “Chỉ có đầu giường bên này mới có ổ cắm, thầy qua đây ngồi đi ạ.”
Mục Tế Vân đi về phía mép giường, cầm máy sấy trong tay Sở Chiêu Chiêu, ấn mấy cái vẫn không thấy hoạt động.
Sở Chiêu Chiêu thấy vậy thì nói: “Cái máy này muốn hư rồi, phải ấn vào dây điện mới xài được.”
Cô làm mẫu cho Mục Tế Vân xem, anh làm theo hai lần vẫn không làm được.
“Làm như vầy nè thầy.” Sở Chiêu Chiêu làm mẫu một lần nữa, Mục Tế Vân cầm lấy, buồn bực huơ huơ vài cái.
Bình thường Sở Chiêu Chiêu dùng quen nên không thấy gì, nhưng thấy Mục Tế Vân không làm được mà tóc anh còn đang nhỏ nước nên nói: “Em sấy giúp thầy vậy.”
Mục Tế Vân trả máy sấy lại cho cô, hỏi: “Tôi ngồi trên giường được không?”
Sở Chiêu Chiêu gật đầu, “Dạ được.”
Mục Tế Vân vốn cao, nếu anh không ngồi cô không cách nào sấy tóc giúp anh được, mà không gian cạnh mép giường rất hẹp, không có chỗ để ghế cho anh ngồi.
Sau khi Mục Tế Vân ngồi xuống, Sở Chiêu Chiêu mở máy sấy, bắt đầu sấy tóc cho anh.
Động tác của cô rất khẽ khàng, cứ như sợ làm đau anh, nhẹ nhàng khẩy khẩy tóc anh.
Mục Tế Vân ngồi đó, hơi cúi đầu, không lên tiếng.
Cô đứng trước mặt anh, cơ thể nhẹ nhàng chuyển động theo động tác tay, trong không khí phảng phất mùi hương không biết của cô hay là của anh.
Anh vừa mở mắt đã nhìn thấy vòng eo của cô. Cô mặc áo cotton trắng ngắn tay, khéo khoe trọn vòng eo con kiến và bờ mông cong. Dường như có một loại bản năng thôi thúc anh ôm trọn vào eo ấy vào lòng.
Mục Tế Vân dời tầm mắt lên trên, cảnh tượng trước mắt lại làm anh nhớ đến một màn trong phòng tắm.
Trắng phau, viền ren, dây nịt tinh tế.
Mục Tế Vân phát hiện bản thân càng nghĩ càng xa, quyết định cúi đầu, không nhìn chỗ đẫy đà trước mắt nữa.
Nhưng vừa cúi đầu, đập vào mắt anh là đôi chân thẳng tắp.
Dù có mang vớ da đen hay không thì đôi chân này vẫn khiến anh không dời được mắt.
Mục Tế Vân thầm nghĩ, bản thân đúng là một gã đàn ông không có nội hàm.
Anh khép mắt lại, đưa tay bắt lấy cổ tay của Sở Chiêu Chiêu: “Sáng mai tôi đến đón em đi làm.”
Sở Chiêu Chiêu nghe không rõ, tắt máy sấy hỏi lại: “Sao ạ?”
Mục Tế Vân ngẩng đầu nhìn cô, tay vẫn ôm trọn cổ tay cô.
Sở Chiêu Chiêu cảm giác lòng bàn tay anh mỗi lúc một nóng.
“Tôi nói, nếu ngày mai trời vẫn mưa to, tôi sẽ đến đón em đi làm.”
Tác giả có lời muốn nói:
Dự báo thời tiết: Ngày mai trời nắng.
Nghi: 22.08.2019 – Dịch tại Philadelphia.
Chương 34
Chương 36
Mưa đi mà ??????
Con đường cua vợ gian nan và tốn tiền quá đi. Khổ thân thầy.
Thầy Mục lấy chuyện công trả thù riêng nha
Thầy ah thầy đúng là ko có nội hàm kakaka
Bạn Nghi làm việc ở c ngoài ạ? Lần nào cũng k quên đọc note của nghi ở cuối chương
Dạ hiện tại mình đang ở Việt Nam ạ.
Lâu lâu mới thấy nghi comeback, chào mừng bạn Nghi quay lại nhaa