Biểu ca thấy nàng đẹp mê say – Chương 49
Màn ra mắt của Lý Nhị Lang
Chị Hai cầm tay Văn Thiền đi đến sảnh chính, đến gặp ông anh họ vừa mới nhận về, dọc đường còn gặp Lý Y Ninh và một số cô nương khác. Mọi người chuyện trò qua lại hồi lâu, vị anh họ mới kia đều đã chào hỏi qua ngoại trừ đại phu nhân Văn Dung còn đang ngồi với các trưởng lão bên ngoài. Văn Dung quá nhạy cảm, mọi người đều muốn tìm thời cơ phù hợp rồi mới chạm mặt. Sau khi gặp các trưởng lão, mấy anh chị em bằng vai phải lứa cũng mong mỏi được gặp. Trên hành lang dẫn đến nhà thủy tạ, mấy thiếu nam thiếu nữ nhà họ Lý cũng gặp nhau. Lúc này, đám đông huyên náo ồn ào, chật ních người qua lại.
Đến sảnh chính, có mấy kẻ hầu đã đứng chờ ở cửa từ lâu. Bọn họ thỉnh an, rồi đón mọi người đi vào. Ánh hoàng hôn mỏng manh buông xuống, tiếng cửa gỗ vang lên kẽo kẹt, cảnh sắc hòa hợp, đầu tiên mọi người nhìn thấy Lý quận thủ đang ngồi trên ghế chính thong dong uống trà. Sau đó, một người có tay chân thon dài đứng trước mặt Lý Hoài An, dần dần lọt vào tầm mắt của mọi người.
Chàng trai trẻ tuổi này có dáng người dong dỏng cao, thân mình như trúc, nhìn qua quả thực xuất sắc.
Nghe tiếng nói chuyện của mấy kẻ hầu, chàng thiếu niên đang quay lưng về phía họ, dời tầm mắt nhìn qua.
Chàng thiếu niên khoảng 15,16 tuổi, áo chẽn màu lam thẫm, khuôn mặt dưới ánh sáng, dần trở nên sáng rõ ——
Câu ta xoay người lại hoàn toàn, mặt to mày rậm, khóe miệng đầy ý cười. Tia nắng chiếu lên người cậu ta, khiến cậu tỏa ra mấy phần biếng nhác, trong ánh sáng ấy hiện lên cảm giác mờ mịt trống trải. Nhưng khi cậu thiếu niên nhìn xuống mọi người, giống như bước ra từ hư vô đứng dưới ánh mặt trời, khuôn mặt ngập tràn ánh sáng, thần sắc trở nên tươi đẹp vô cùng.
Mắt, mũi, cằm cậu ta đều được phủ lên sáng rỡ, trông có chút mờ hồ. Lúc mọi người nhìn nhìn về phía cậu ta, đôi mắt sâu kín của cậu ta cũng đang nhìn từng người bước vào.
Cậu ta thấy —— Văn Thiền đang bước lên bậc cửa.
Bốn mắt nhìn nhau.
Chân trái Văn Thiền vấp vào chân phải, lúc dẫm lên bậc cửa cao cao, khuỵu chân ngã nhào về phía trước.
Có một người đứng phía sau vội nắm lấy cánh tay nàng, kéo nàng đứng lại, kèm theo đó là giọng trách mắng, “Tiểu Thiền, đi đường cẩn thận vào!”
Là giọng nói của Ninh Vương phi – Văn Xu.
Văn Thiền: “……”
Nàng cực kỳ oan uổng!
Chị Hai nghĩ nàng đi đường không cẩn thận nên mới suýt ngã chỏng vó. Chị Hai lại không biết, vì nàng nhìn thấy Lý Tín nên mới khiếp sợ —— không sai, người đang đứng ở ngay sảnh chính, nở nụ cười như có như không chờ nàng bước vào, dù có hóa thành tro nàng cũng nhận ra, chính là Lý Tín!
Cái nụ cười đầy ám muội này! Cái tướng mạo bình phàm này! Chỉ có một!
Chả lẽ đây chính là cái ông anh họ mới đến? Anh Hai họ?
Ánh sáng nơi thư phòng thực sự hiu hắt, Văn Thiền nhìn thấy, nền gạch xanh bóng loáng dưới ánh sáng lờ mờ, trong thư phòng được bài trí đơn giản và cổ kính. Thiếu niên đứng trước kệ sách, tay bắt chéo sau lưng, dáng đứng như thanh kiếm cao ba thước đâm thẳng lên trời. Tuy nhiên, lúc nàng suýt ngã, thiếu niên đứng trong thư phòng liền bật cười. Cậu ta cười rộ lên, khác hẳn so với những người khác. Nụ cười lấp lánh tinh quang, còn mang theo chút tà khí, chút vô lại…Giống như nụ cười của mấy kẻ xấu xa.
Văn Thiền thấy nụ cười lập lòe của hắn, tức đến mặt mũi đỏ bừng: Không biết người khác nghĩ thế nào, chứ nàng thấy Lý Tín đang cười cợt chế giễu nàng. Cười nàng kích động vì nhìn thấy hắn nên mới suýt ngã.
Kỳ thật, mọi người cũng cảm thấy như vậy, rùng mình trong lòng —— bọn họ chắc không nhìn nhầm? Chàng trai trẻ mới đến này, vậy mà dám cười nhạo Công chủ Vũ Dương?
Văn Xu cau mày, dùng ánh mắt ghét bỏ không chút nào che giấu, nhìn cậu em họ này: Cười gì? Vừa mới gặp mặt còn chưa biết ai với ai mà đã dám cười nhạo em gái Văn Xu này? Cậu nghĩ cậu là ai hả?
Nhìn cả người thiếu niên không lộ chút nào sợ hãi, nói dễ nghe thì là ‘tự tin’, còn nói khó nghe chính là loại ‘coi trời bằng vung’. Mà từ xưa đến nay, Văn Xu ghét nhất chính là loại người này. Chồng cô đang nghỉ ngơi dưỡng bệnh nên không có ai quản chế, khuyên bảo được cô. Ấn tượng lần đầu tiên gặp mặt của cô với Lý Tín phải nói cực kỳ tệ.
Cô dùng ánh mắt ngạo nghễ, lạnh như băng khiến cho Lý Tín cũng phải quay sang, đối diện với cô. Đao kiếm tung bay, không ai nhường ai nửa bước.
Lý Y Ninh cảm thấy không khí có gì đó không đúng lắm, chỉ sợ hai người này nổi lên tranh chấp, vội vàng chen vào, rụt rè chào hỏi, “Anh Hai!” Nói xong, cô ngẩng mặt lên nhìn, dùng ánh mắt có chút lấy lòng nhìn ‘người anh xa lạ’ này một cái.
“Người anh xa lạ” dời tầm mắt nhìn qua, nở nụ cười khích lệ với cô.
Khiến cho cô gái nhỏ có lòng tin vào vận mệnh tương lai: Người anh mới đến cũng không khó hòa hợp.
Dáng vẻ bình thường của chàng thiếu niên đứng giữa nhóm thiếu nam thiếu nữ sống trong lụa là gấm vóc, vừa có chút vô lại, vừa có chút uể oải, không ngại ánh mắt dò xét của một số người. Để nói đến điểm tương đồng giữa cậu ta và vợ chồng Lý thị….Miễn cưỡng thấy đôi mắt với đôi lông mày, có mấy phần giông giống.
Tuy nhiên, ai có mắt mày đẹp trên đời, đa phần đều giống nhau.
Cô bé Lý Y Ninh đứng giữa phòng khách, rụt rè hồi lâu mới hỏi người anh mới đến: “Anh Hai, anh có biết em không?”
Thiếu niên cúi đầu, “Anh là anh Hai của em. Nhưng anh không biết em, lúc anh đi lạc, em còn chưa ra đời đâu.”
Thái độ dịu dàng của cậu ta, khích lệ Lý Y Ninh. Lý Y Ninh nhớ ra gì đó, xoay người lại muốn giới thiệu Công chủ Vũ Dương. Vừa mới ngoảnh mặt lại, cô phát hiện Văn Thiền đã trốn ở nơi rất xa, giống như tiên nữ đứng sau bức vách cổ, hờ hững xa cách, lúc nào cũng có thể bay lên trời cao, không ở cùng một thế giới với bọn họ.……
Thực chất ánh mắt Lý Tín chỉ chú ý đến cô gái xinh đẹp nhất trong phòng. Lần đầu tiên bước vào, hắn đã nhìn thấy nàng. Nàng xinh đẹp như vậy, mỗi một cái chớp mắt nhăn mi đều uyển chuyển động lòng người. Nàng trong trẻo thuần khiết, trong mắt hắn không còn ai khác, trong lòng hắn chỉ có mình nàng.
Hắn nhướng mày: Định giả vờ không quen biết hắn đây mà?
Ánh mắt Lý Tín chưa kịp dồn hết lên người Văn Thiền, đã bị những người khác dẫn đi rồi. Chi thứ hai nhà họ Lý có hai cậu con trai, một người gọi là Lý Diệp, cậu Ba Lý gia, đang đứng sau bác cả, tính tình ôn hòa, khuôn mặt trắng tinh như ngọc. Trước đó, cậu ta đã gặp qua Lý Tín, khiêm nhường chào hỏi, rồi dẫn Lý Tín đến chỗ những người khác. Mọi người đều nồng nhiệt chào hỏi qua lại. Lúc này, cậu bé Lý Chiêu mới bảy, tám tuổi đi theo sau anh trai, ngẩng mặt lên, hỏi anh họ mới đến, “Anh Hai! Trước đây anh làm gì?”
Lý Tín dùng tay bấu chặt nơi thắt lưng, đầu ngón tay xoa nắn, “Lưu manh.”
Mọi người: “……”
Người từ đầu đến cuối vẫn chỉ làm phông nền, Lý quận thủ ngồi thưởng trà rất chuyên tâm, nhấp một ngụm trà trong miệng suýt nữa thì phun ra ngoài. Ông vội thả chén trà xuống, bắn tầm mắt về nơi đó, sau đó ngẩng đầu nhìn xung quanh, trao đổi ánh mắt với mọi người. Trong mắt mọi người đều nảy ra suy nghĩ không khác Lý Hoài An là mấy: Cứ cho trước kia cậu làm lưu manh đi, thế mà cũng không biết giấu đi à?
Anh trai Lý Diệp quăng cho cậu bé một cái nháy mắt mà cậu bé vẫn không hiểu ý, em Năm Lý Chiêu ngây thơ hỏi tiếp, “Lưu manh là gì?”
Lý Tín: “Chính là người vô công rồi nghề, rảnh rỗi thì trộm cắp, thường bị mọi người la hét đòi đánh đó.”
Mọi người: “……”
Lý Chiêu vẫn mông lung khó hiểu, bắt đầu ý thức được vấn đề này không nên hỏi, cậu bé lưỡng lự một chút, hỏi tiếp: “Anh Hai, anh biết chữ không?”
“Không.”
“Anh từng được học cưỡi ngựa bắn cung chưa?”
“Chưa.”
“Anh……”
Lý Tín ngồi xuống, xoa đầu cậu em nhỏ tuổi, vẻ mặt vô cùng trìu mến và chân thành, “Anh là một lưu manh đầu đường xó chợ, chưa từng đọc sách, cũng không được học lục nghệ* như mấy anh em. Vậy nên, cái gì anh cũng không biết, không hiểu. Anh Hai lớn lên lại còn vừa xấu vừa thô, không sáng sủa như mọi người, đúng là khiến Lý gia mất hết mặt mũi. Thân làm anh mà lại là kẻ bại hoại của Lý gia, anh cũng thấy xấu hổ lắm…Có thể quay về nhận tổ quy tông, anh đúng là gặp phải vận cứt chó.”
[*] lục nghệ (6 kỹ năng của người xưa bao gồm: lễ nghĩa, âm nhạc, cung tên, cưỡi ngựa, biết chữ, tính toán)
[*] Vận cứt chó 走狗屎运 : đây là một cách nói châm biếm những người đột nhiên gặp vận may, mà vận may này rất hiếm gặp hoặc trong cái đen đủi thì cũng có chút may mắn.
Mọi người: “……”
Có thể tiếp tục trò chuyện bình thường được nữa không?
Văn Thiền cắn môi, nhìn mấy lang quân vốn nóng lòng muốn thăm dò Lý Nhị Lang xem thế nào, giờ sắc mặt lúc trắng lúc xanh, gắng gượng duy trì bình tĩnh, trong lòng không khỏi bật cười.
Lý Tín thẳng thắn không kiêng dè gì cả, tự nói bản thân không đọc sách, không biết chữ tự nhiên như cơm bữa. Cho dù mấy anh em nhà họ Lý không thích Lý Tín, nhưng ít nhất vẫn được ăn học tử tế hơn hắn gấp mấy lần. Lý Tín vô lại như thế, mặt dày như thế…Không ai còn gì để nói.
Trong lòng Văn Thiền có chút tự hào lạ lẫm: Độ vô liêm sỉ của Lý Tín, mọi người mới được diện kiến lần đầu, ngạc nhiên là đúng rồi!
Nhưng nàng chưa vui mừng được bao lâu thì đột nhiên có người ho nhẹ một tiếng, vì để giải vây tình thế mà dẫn Lý Tín đến chỗ người đẹp đang đứng nơi góc phòng giới thiệu, “Anh Hai! Đây chính là Công chủ Vũ Dương, đang làm khách trong phủ nhà mình. Mẹ anh là cô của nàng, Công chủ là em họ của anh. Vừa rồi, em đã giới thiệu qua Ninh Vương phi, đó là chị Hai của Công chủ Vũ Dương.”
Văn Thiền bất ngờ không kịp phòng bị, cậu Ba Lý Diệp vì để giải vây anh trai mà kéo đến trước mặt nàng giới thiệu. Kỳ thật, Lý Diệp cũng không còn ai để giới thiệu nữa, lúc mới đến Nhị Lang đã đi một vòng gặp mặt chào hỏi mọi người, chỉ có Công chủ Vũ Dương là đứng cách xa vạn dặm như vậy…Nhưng thân phận của Công chủ dù đứng đâu, Lý Diệp cũng không thể xem như nàng ấy không tồn tại.
Lý Tín mỉm cười.
Cậu Ba Tam Lang là một người cẩn thận, cậu nhanh nhạy phát hiện anh Hai đang cười, nụ cười khác hẳn lúc đối diện với bọn họ. Lúc trước giống như một tầng sương mù bao phủ xung quanh, mọi người đều mới quen thân nên không ai muốn dỡ bỏ. Nhưng Lý Tín cười lúc đối diện với Công chủ Vũ Dương, nụ cười nồng đậm đến mức không kiềm chế được, đôi mắt khóe miệng đều ngập tràn ý cười. Nụ cười tươi sáng thế này, khiến cho khuôn mặt bình phàm của anh ấy trở nên đầy sức sống, sáng ngời hơn hẳn.
Cười lộ một hàm răng trắng, tươi tắn vô cùng.
Lý Tín cười đầy ẩn ý sâu xa, “Công chủ Vũ Dương, Văn Thiền……”
Văn Thiền ngẩng khuôn mặt nhỏ lên, bày vẻ xa cách, nở một nụ cười điềm tĩnh, còn mang theo thần thái cao quý mà Công chủ nên có. Nàng hất cằm, gật đầu nhẹ giống như ban ơn, “Anh Hai.”
Thấy nàng đúng là không muốn quen thân gì với hắn, không phải giả bộ cố ý. Mặt Lý Tín trầm xuống: Tại sao? Quen biết hắn làm nàng xấu hổ hả? Nàng gấp gáp phủi sạch quan hệ với hắn đến thế cơ à? Nàng sợ hắn dọa nạt gì nàng hay sao?
Vừa khéo lúc này, trong nhóm lang quân có người tò mò hỏi Lý Tín, “Nhị Lang! Một chữ bẻ đôi cậu cũng không biết thật à? Trước kia chắc có nhiều khó khăn? Sau này, đọc sách cùng chúng ta, không biết Nhị Lang có theo kịp không?
Lời này có ý muốn khiêu khích.
Cậu Ba Lý Diệp ho khan một tiếng, nhưng không có ý muốn ngăn cản, Lý Tín liếc mắt nhìn qua. Lý Tín chợt nhớ đến Văn Thiền, nhìn vẻ mặt không có chút thiện cảm của mấy lang quân trong nhà họ Lý này, khẽ mỉm cười, nảy ra một ý tưởng, “Thực ra tôi cũng biết được mấy chữ.”
“Ồ?” Mọi người tò mò, cùng xúm lại xem.
Một nhóm lang quân lại rủ nhau qua Trúc Thành uyển, nơi đọc sách thường ngày của các lang quân và thiếu nữ. Mọi người thúc giục Lý Tín, muốn xem rốt cuộc Lý Tín biết được bao nhiêu chữ, trình độ học vấn đến đâu. Lúc này, Lý Tín thực dễ nói, người khác xúi gì, cậu cũng gật đầu đồng ý.
Mấy chàng trai trẻ túm tụm tốp ba, tốp năm kéo nhau ra ngoài.
Ngay cả, cậu Năm Lý Chiêu mới bảy tám tuổi, cũng hớn hở chạy theo các anh, đi xem trò vui.
Lý Diệp thở dài, quay đầu với vẻ mặt khó xử, nhìn bác cả Lý Hoài An vẫn đang chuyên tâm nhấp trà liên tục, từ đầu đến cuối không nói lời nào. Lý Diệp biết mấy anh em Lý gia muốn ra oai đánh phủ đầu Nhị Lang chân ướt chân ráo vừa đến, nhưng cậu ta cảm thấy nếu như cậu dẫn Lý Tín chào hỏi mọi người, cậu ta hẳn nên đứng về phe của Lý Tín. Nhưng lúc cậu ngoảnh lại nhìn Lý Hoài An, cha ruột Lý Nhị Lang vẫn còn đang nhàn nhã, ung dung uống trà.
Lý Diệp nghĩ: Bác cả vốn không thích nói chuyện, kể cả cậu con trai ông mới nhận về, cũng không khiến ông thay đổi.
Rất nhanh bầu không khí không còn đông đúc như lúc ban đầu nữa, cũng không thấy Lý quận thủ ra mặt giải vây cho con ông.
Mà lúc này, thấy Lý Diệp nhìn qua, Lý Hoài An buông chén trà trong tay, đứng lên. Lý Diệp đoán bác ấy muốn đến Trúc Thành Uyển xem sao, sợ mấy đứa cháu kia bắt nạt Lý Nhị Lang, ai ngờ Lý quận thủ lại nói, “Mấy cháu ở lại chơi vui nhé, ta có chút việc đi trước đây.”
Lý Diệp câm nín nhìn bác cả rời khỏi, ngoảnh mặt lại phát hiện ra một người chưa vội đi như mình, chính là Ninh Vương phi. Lý Y Ninh cũng muốn cổ vũ anh Hai nhà mình nên muốn rủ Công chủ Vũ Dương và Ninh Vương phi cùng đi xem. Văn Thiền còn dễ nói, do dự hồi lâu, lắc trái lắc phải. Nhưng Ninh Vương phi Văn Xu không có hứng thú, giọng mỉa mai, “Một kẻ chữ bẻ đôi cũng không biết thì có gì hay ho. Chị về xem anh Trương Nhiễm uống thuốc đến đâu rồi, không chạy đi làm loạn với các em đâu.”
Xoay người đi luôn.
Lý Y Ninh không dám ngăn cản, đành phải nắm lấy ống tay áo Văn Thiền năn nỉ ỉ ôi, “Chị! Chị giúp em đi? Anh Hai em vừa mới trở về, các anh kia chắc chắn muốn bắt nạt anh ấy. Chị là Công chủ, lời của chị có trọng lượng, chị giúp em nói đỡ cho anh Hai, ít nhất bọn họ sẽ bớt làm trò. Chị Hai, xin chị mà…”
Văn Thiền cười tủm tỉm: “Được!”
Lý Y Ninh: “……” Cô đã chuẩn bị một bài sớ dài, không ngờ Văn Thiền lại vui vẻ gật đầu, lời định nói lại nuốt về.
Thực ra, Văn Thiền cũng rất muốn đi —— nàng vô cùng tò mò, vô cùng muốn xem Lý Tín bị người ta chê cười. Hơn nữa, nàng còn có cảm giác, nàng sẽ không được chiêm ngưỡng cảnh Lý Tín bị chê cười, mà ngược lại sẽ thấy Lý Tín đại chiến quần hùng…
Trước đó chị Hai còn đứng ngay bên cạnh nàng, đầu mày sắp nhăn thành hình ngọn núi, Văn Thiền đương nhiên không dám hành động thiếu suy nghĩ, thể hiện nhiệt tình hăng hái quá mức sẽ bị chị Hai mắng là ‘vô duyên’. Giờ chị Hai đi rồi, Lý Y Ninh lại đến cầu xin nàng, vậy thì Văn Thiền không có gì phải do dự, gật đầu đồng ý ngay.
Mấy cô nương cũng đến Trúc Thành uyển xem.
Thấy thế, Lý Diệp đành phải đi theo sau.
Sau đó Văn Thiền nghĩ, nếu biết Lý Tín bẽ mặt như vậy, chi bằng nàng đừng nên đi.
Khi các nàng đi qua, nhìn thấy các lang quân đang vây quanh một gian nhà treo mành trúc bốn phía. Lúc này, mành trúc bị cuốn lên, gió lạnh luồn qua, Lý Tín đang ngồi quỳ trước chiếc bàn dài, cầm bút trong tay, thẻ tre trải rộng, cân nhắc viết chữ nào lên đó.
Văn Thiền nghĩ bụng: Chao ôi! Biết được mấy chữ quèn mà hắn cũng dám bêu xấu? Hắn có biết mấy lang quân đang đứng vây quanh hắn, thậm chí Lý Chiêu mới bảy tuổi, chữ em ấy viết còn đẹp hơn hắn gấp mấy lần?
Lý Y Ninh cực kỳ sốt ruột, cho rằng anh Hai nhà mình chắc chắn bị dồn đến đường cùng. Cô muốn cầu xin chị họ dùng thân phận Công chủ đến cứu vớt anh Hai. Ai ngờ cô vừa nhìn thoáng qua, đã thấy chị họ Văn Thiền đang thong thả ung dung xem trò, ánh mắt cũng tò mò xem Lý Tín đang viết chữ gì.
Một chút Văn Thiền cũng không thể đồng cảm với tấm lòng yêu thương anh trai của Lý Y Ninh.
Nàng còn mong Lý Tín bẽ mặt mà không được đây!
Lý Tín ra vẻ tự cao tự đại hồi lâu, ngẩng đầu lên, nhìn sang Văn Thiền cười, rồi cúi đầu xuống, đặt bút lên thẻ tre, viết chữ. Văn Thiền thấy hắn đột nhiên nhướng mi cười, nụ cười khiến nàng kinh hồn bạt vía. Mí mắt nàng giật liên hồi, trong lòng chợt trở nên căng thẳng bồn chồn. Nàng dâng lên một dự cảm mãnh liệt trong lòng, phải ngăn cản Lý Tín ngay.
Loại dự cảm nảy lên trong đầu tựa như trực giác này đã giúp Văn Thiền thoát khỏi hiểm nguy vô số lần suốt từ bé đến lớn.
Văn Thiền luôn tin tưởng vào trực giác của chính mình.
Nàng buột miệng thốt lên, “Khoan khoan ——”
Nhưng muộn rồi!
Lý Tín đã viết xong.
Sau đó, mọi người xung quanh bao gồm cả Văn Thiền, tất cả đều nín thinh.
Lý Tín không hiểu vì sao, chỉ cảm giác phản ứng mọi người có chút không đúng. Cậu nhìn lên, phát hiện ánh mặt mọi người đều vô cùng kỳ lạ, vô cùng lặng lẽ, vô cùng….Một lời khó nói hết. Đồng thời, ánh mắt bọn họ dường như đang hướng sang khuôn mặt tái mét của Văn Thiền.
Văn Thiền dán mắt vào hai chữ Lý Tín vừa viết kia: Văn Thiền.
Hai chữ này hiện lên chói mắt, ai nấy đều biết chữ Lý Tín muốn viết là gì.
Tổng cộng chỉ có hai chữ, nhưng cậu ta viết sai cả hai.
Chắc là cậu ta muốn viết tên của Công chủ Vũ Dương, Văn Thiền đây mà.
Lòng bàn tay Văn Thiền bắt đầu đổ mồ hôi, trong lòng hối hận muôn vàn: Xong rồi.
Lý Tín đã phát hiện mình lừa hắn……
Mọi người xung quanh đều dè chừng nhìn nàng, suy đoán quan hệ giữa cô và Lý Tín. Con cháu thế gia đều được dạy dỗ cẩn thận, tuy trong lòng đều có suy đoán riêng, nhưng không ai nói ra đầu môi. Ánh mắt đoán già đoán non của bọn họ khiến cho Văn Thiền hốt hoảng. Nhưng chữ đã viết xong rồi, Lý Tín bình tĩnh nhìn nàng không nói câu nào, càng khiến cho Văn Thiền sợ hãi.
Lý Tín trầm giọng, “Sao không ai nói gì thế? Tôi viết sai à?” Dừng một lát, “Không có chữ nào đúng sao?”
Cậu ta ngồi quỳ trước bàn dài, tay gác lên bàn chống cằm, chỉ nhìn chằm chặp vào Văn Thiền.
Vẻ lạnh lẽo trong đáy mắt, càng ngày càng nồng đậm.
Từ trước đến nay, hắn vô cùng nhanh nhạy, vô cùng thông minh. Nhìn phản ứng của mọi người xung quanh, hắn phát hiện ra, Văn Thiền lừa hắn. Chỉ e hai chữ hắn vừa viết, căn bản không phải tên của nàng. Nếu không, nàng ấy đã không có vẻ chột dạ đến như vậy, cúi đầu không dám ngẩng lên nhìn hắn; mà mọi người xoay quanh, cũng bối rối không biết nên nhìn ai.
Ngay cả, Lý Y Ninh một lòng luôn hướng về anh Hai nhà mình, lúc này ánh mắt cũng né tránh, chỉ hận không thể trốn ra xa tít mười tám dặm.
Mọi người trong phòng đều thầm ăn năn hối hận, tự sao vì sao mình lại dính vào chuyện này! Vị Lý Nhị Lang này chắc chắn có quen biết với Công chủ Vũ Dương. Hai người không chỉ quen biết đơn thuần, chỉ e mối quan hệ không phải vài ba câu mà nói hết được. Chứ không, Lý Tín ‘viết hai chữ sai cả hai’ trên thẻ tre thế này, khó lòng giải thích được.
Bọn họ còn nhìn thấy, khí thế lạnh lẽo đang dâng lên quanh người Lý Tín, hoàn toàn khác hẳn lúc đang chơi đùa vui vẻ trước đó. Hắn giống như thượng phương bảo kiếm, thường ngày đều cất giấu trong vỏ, một ngày rút kiếm ra khỏi vỏ, ánh kiếm lạnh buốt đến thấu xương, rực sáng vạn trượng. Luồng khí lạnh đó dần dần tỏa ra bốn phía, đập thẳng vào mọi người, trong nháy mắt ai nấy đều cảm thấy sợ hãi, nhưng không ai dám nhìn thẳng vào hắn.
Khí thế này…… Mọi người kinh hãi: Một tên lưu manh? Lừa người à?
Mấy con cháu nhà họ Lý đều có xuất thân tốt, căn bản chưa ai nghe đến tên tuổi của Lý Tín ở Cối Kê, vang danh đến mức lúc Lý quận thủ nhận chức ở Cối Kê cũng được nghe qua.
Nhưng lúc này vẫn còn quá sớm.
Tỷ như cậu Ba nhà họ Lý, Lý Diệp đang đứng sau mọi người, dùng ánh mắt suy tư quan sát Lý Nhị Lang, thầm nghĩ: Một nhân vật như vậy, không thể nào mờ nhạt giữa biển người. Có lẽ, ông anh mới đến này còn giấu giếm rất nhiều bí mật mà xem.
Lý Diệp quyết định sai thị vệ bí mật đi điều tra xem sao.
Nhưng vấn đề khẩn cấp lúc này, chính là khí thế lạnh lẽo ngút ngàn của Lý Tín đang tỏa ra bốn phía.
Văn Thiền càng im lặng, hắn càng lạnh lẽo hơn.
Hắn từ từ nở nụ cười.
Nói, “Em Năm, em giúp anh viết tên Công chủ đi. Anh nhìn xem, rốt cuộc mình sai ở đâu.”
Lý Chiêu đang ngoan ngoãn ngồi một góc, khuôn mặt đỏ bừng như bánh bao chợt bừng tỉnh. Cậu cũng cảm giấy không khí có gì đó kỳ lạ, đến cả anh Ba cũng trốn xa tít mù khơi, thế nên cậu không nói lời nào. Nhưng, cậu vẫn chưa hiểu rõ, đã có chuyện gì xảy ra. Anh Hai thấy cậu là lựa chọn tốt nhất nên mới bảo cậu viết chữ. Cậu vui vẻ bước đến gần, viết tên chị Công chủ cho anh Hai biết mới được…
Không ngờ, lúc này Văn Thiền lại bước đến trước một bước, cướp bút trong Lý Chiêu, không cho cậu bé viết chữ. Đứng giữa cái nhìn rét lạnh của Lý Tín, Văn Thiền cười nói, “Úi trời! Mọi người nhìn gì đấy? Sao không ai nói gì thế? Tôi với anh Hai chỉ trêu đùa nhau thôi. Đây là mấy trò lúc trước chúng tôi thường chơi, mọi người không biết đấy thôi!”
Mọi người đều ngạc nhiên.
Nhìn vẻ mặt Lý Tín đang ngồi kia.
Sắc mặt chàng trai trẻ vẫn vô cùng bình tĩnh, căn bản không nhìn ra được gì.
Văn Thiền cầm cây bút lông sói trong tay run rẩy. Nàng đứng cạnh Lý Tín, còn chàng thiếu niên ngồi quỳ, vừa khéo có thể nhìn thấy tay áo nàng đang run lên. Cũng may, nàng còn có thể giữ được nụ cười trên mặt, lấy tư thế Công chủ Vũ Dương cao quý, hất cằm nhìn mọi người xung quanh, “Trước đây, tôi từng gặp anh Hai. Còn đi chơi với anh Hai nữa cơ. Chúng tôi thường xuyên chơi mấy trò này, mọi người đừng nhìn làm gì? Việc không liên quan gì đến mọi người đâu? Vậy là xong rồi, giải tán thôi.”
Để ra vẻ khí thế Công chủ, nàng nói thêm: “Sau này, anh Hai sẽ được tôi che chở! Các người đừng có bắt nạt anh ấy!”
Lý Y Ninh: “……”
Cô dùng ánh mắt cổ quái nhìn cô chị họ mình, trong lòng dâng lên cảm xúc phức tạp: Tuy cô vẫn mong chị họ có thể dùng thân phận Công chủ giúp đỡ anh Hai, nhưng không ngờ lại ra kết quả kịch tính thế này, thật sự khiến cô không biết nên nói gì đây.
Lại có chàng trai bị vẻ đẹp Công chủ làm cho si mê, không biết đâu là thật đâu là giả, vẻ mặt thực sự tin vào mấy câu nói nhảm của Văn Thiền. Chàng trai đó cười ha ha, nói với Lý Tín, “Hóa ra là thế. Hóa ra Nhị Lang quen biết Công chủ. Sao trước không nói rõ?”
Lý Tín chỉ ngồi yên lặng.
Văn Thiền khẽ đẩy vai hắn, cúi đầu nở nụ cười ngọt ngào với hắn, “ Tôi đương nhiên quen biết anh ấy rồi. Đúng không, anh Hai?”
Bàn tay nàng đè lên vai hắn, dù giấu ở trong tay áo nhưng vẫn còn phát run. Lý Tín nhướng mày, nhìn gương mặt tươi cười của nàng, người khác nhìn thấy nàng cười rất ngọt ngào, nhưng Lý Tín lại thấy vẻ mặt cứng đờ như cầu xin của nàng. Mấy từ ‘anh Hai’ được nàng cực kỳ nhấn mạnh. Nàng đúng là đang cầu xin hắn —— xin hắn đừng tức giận! Xin hắn đừng nổi điên lên! Xin hắn vạch trần bộ mặt thật của nàng giữa bàn dân thiên hạ!
Nàng không muốn gây rắc rối đến mức không thể vãn hồi.
Lý Tín lạnh lùng nhìn Văn Thiền.
Đôi mắt Văn Thiền ướt đẫm, nước mắt sắp rơi xuống.
Lý Tín cười khẩy, nghĩ thầm: Mãi vẫn dùng chiêu này. Lúc nào cần nhờ đến hắn thì giả vờ đáng thương; khi nào không cần hắn nữa thì chỉ hận không thể đứng cách hắn xa vạn dặm, trốn tránh giả vờ như không quen biết nàng.
Nàng lừa hắn!
Nàng lừa hắn rất nhiều lần, nhưng chưa có lần nào khiến hắn tức giận thế này!
Nàng viết cho hắn tên của mình ‘Văn Thiền”, đó là lúc nào? Đó là lúc bọn họ mới gặp nhau được mấy ngày. Lúc ấy, nàng sợ hắn, sợ hắn ép nàng thực thi hôn ước cho nên mới viết sai tên. Lý Tín không muốn tính toán chuyện này với nàng, hắn có thể hiểu được lúc đó nàng nóng lòng chỉ muốn chạy thoát khỏi mình.
Nhưng sau đó thì sao?
Lâu như vậy rồi!
Dù có là tảng băng đi chăng nữa, được hắn bao bọc như thế thì cũng phải tan chảy đi chứ?
Hắn cũng không muốn biến Văn Thiền thành kiểu người hắn yêu thích, nhưng ít nhất hắn cũng coi nàng như một người bạn? Bọn họ cũng có những kỷ niệm tốt đẹp bên nhau, hắn đưa nàng đi chơi, chọc nàng cười. Nàng cũng tìm hắn nhờ vả, còn chạy đến hôn hắn….Có đôi lúc hắn từng nghĩ, Văn Thiền là cô gái khiến người ta muốn yêu chiều biết bao nhiêu.
Sau đó thì thế nào? Ở bên nhau một thời gian như thế! Vậy mà đến nay, nàng vẫn không nói tên thật của nàng gọi là gì. Nàng vẫn muốn hắn hiểu lầm, không một lời giải thích. Sau này, nàng rời khỏi Cối Kê, hắn đi khắp bốn biển tìm người, chỉ sợ tìm không ra —— bởi vì ngay cả cái tên cũng sai!
Lý Tín bị Văn Thiền làm cho tức điên lên rồi!
Tức giận đến hai vai run rẩy, muốn bùng nổ cơn giận.
Hắn vỗ tay một cái ‘bộp’ thật mạnh lên trên bàn, tức tối, “Em ——”
Hắn nói chưa kịp nói hết, Văn Thiền đã kịp phòng ngừa chiêu này của hắn. Nàng biết Lý Tín sẽ tức giận, sẽ nổi điên. Tính tình Lý Tín chưa bao giờ muốn che giấu điều gì, hắn cũng không thèm để ý đến sắc mặt người khác. Hắn vỗ một cái thật mạnh lên bàn, khí thế ngút ngàn, sức công phá dữ dội gây chấn động lòng người, làm cái bàn nứt làm đôi, còn mấy lang quân bỏ chạy ào ào.
Nhưng Văn Thiền lại vô cùng can đảm, dám nhổ lông trên đầu hổ.
Đôi mắt nàng mở to, lộ vẻ hoảng sợ. Lúc hắn vừa mở miệng thì vội vàng nhào đến, hai tay đè chặt miệng hắn, không cho hắn nói chuyện.
Văn Thiền gấp gáp nói, “Anh Hai! Anh đi cùng tôi, tôi có chuyện muốn nói với anh! Giữa chúng ta có chút hiểu lầm, anh nghe tôi giải thích đã!”
Nàng cuống quít kéo Lý Tín đi.
Chàng thiếu niên thấy nàng bất ngờ nhào đến, nơi vết thương chưa lành lại va vào bàn, sau đó lại bị nàng kéo đi thô bạo như vắt sữa. Một tiếng ‘bộp’ khác vang lên, đổ ập vào nhau. Sức tàn phá của Công chủ thật đáng sợ. Thấy công chủ bắt nạt anh họ ghê gớm như thế, tất cả mọi người đều choáng váng.
Mọi người ai cũng quyến luyến, không nỡ rời đi……
Còn Lý Tín bị Văn Thiền kéo đi trên đất, mặt đen như đít nồi: “……”
Hắn định đẩy bàn tay đang che miệng mình ra, đang muốn gào lên thì Văn Thiền lại kiên trì chạy đến, bịt miệng hắn lần nữa. Nàng quỳ gối trước mặt hắn, dáng vẻ chật vật, hai tay đè chặt lên miệng hắn, vô cùng hoảng hốt mà hét lên, “Anh Hai!”
Tiếng hét kia của nàng, còn to hơn cả tiếng gào Lý Tín đang định nói!
Hét đến mức Lý Tín choáng váng, hai lỗi tai ong ong, ù đi.
Mọi người xung quanh cũng che lỗ tai lại trốn đi, tình cảnh hỗn loạn đến mức gà bay chó sủa, ai nấy đều hoảng sợ: Tiếng hét này… Chẳng lẽ Công chủ muốn Lý Nhị Lang điếc luôn sao?
Văn Thiền hét đến mức Lý Tín ngồi hồi lâu vẫn chưa xốc lại tinh thần, trân trân nhìn nàng đang đứng trước mặt, miệng mấp máy không biết đang nói gì. Tai hắn vẫn đang ong lên đây, thấy hai mắt nàng đẫm lệ, vẻ mặt đáng thương nhìn hắn.
Lý Tín dùng mắt chửi nàng: Mẹ kiếp.