“Ông đây đã sớm chán dạy học, muốn dạy mày cho nên người.”
Cảm giác trằn trọc đến sáng quả thật không dễ chịu. Mặt trời vừa lên, Mục Tế Vân cũng không cố ngủ nữa, rời giường chuẩn bị ra ngoài.
Lúc xuống lầu, anh nhìn thấy mẹ đang ngồi ở phòng khách xem laptop.
Mục Tế Vân lắc lắc đầu, hỏi: “Mẹ, mẹ lại không ngủ được à?”
Kỳ Hồng không nhìn anh, hờ hững đáp: “Có một khoản tiền vừa được chuyển vào quỹ, mẹ kiểm tra một chút.”
Mục Tế Vân cười nhẹ: “Từ lúc nào mà mẹ phải quản đến chuyện này rồi?”
Nói rồi, anh đi về phía cửa chính.
“Khoan đã.” Kỳ Hồng bất ngờ gọi anh lại, “Hôm nay sáu giờ nhớ đến Lang Kiều Ký, ăn với anh con một bữa cơm.”
“Hôm nay anh ấy rảnh vậy à?”
Kỳ Hồng nhướn mi, đóng laptop lại, đi đến cạnh Mục Tế Vân nói: “Là con gái thầy của anh con, làm cùng nghề với con.”
“Giáo viên?”
“Không phải, làm bên máy tính, năng lực rất khá.”
Mục Tế Vân không nói gì thêm, đi thẳng ra cửa, cũng chưa nói có đi hay không.
Nhưng Kỳ Hồng hiểu rõ, dù thế nào thì anh cũng sẽ có mặt đúng giờ.
*
Buổi chiều Mục Tế Vân có hẹn chơi bóng rổ với bạn, chơi tới ba bốn giờ chiều, đúng lúc đánh hăng say nhất thì anh nhớ đến buổi hẹn tối nay.
Nếu muốn tắm rửa sửa soạn rồi mới đi thì thể nào cũng cần hơn một tiếng đồng hồ, anh nhìn đồng hồ trên tường, lau mồ hôi, đúng lúc Đoạn Kiêu ném bóng sang, “Sao đó? Đánh tiếp đi chứ!”
Mục Tế Vân đón bóng, đánh tiếp.
Năm giờ chiều, trận bóng mới kết thúc.
Trong phòng thay đồ, sau khi Mục Tế Vân bước ra khỏi phòng tắm thì nghe Đoạn Kiêu gọi điện thoại hẹn chiến hữu.
Anh chờ Đoạn Kiêu cúp máy rồi mới nói: “Đừng tính tao, tối nay bận rồi.”
“Sao không nói sớm!” Đoạn Kiêu hỏi, “Bận gì thế?”
“Xem mắt.”
Mục Tế Vân đứng trước gương chỉnh tóc, sau khi tắm xong tóc anh hơi rối, anh cũng lười chải chuốt, tiện tay lấy thun cột tóc mái lên.
Đoạn Kiêu nhìn anh qua gương, hỏi: “Không phải chứ, thầy Mục, mày cứ để vậy mà đi xem mắt à?”
Mục Tế Vân: “Có ý kiến?”
Đoạn Kiêu: “Không.”
*
Nhóm thực tập sinh của Sở Chiêu Chiêu có ba người, một người là từ nước ngoài về, người còn lại cũng là sinh viên Nam Đại như Sở Chiêu Chiêu, có điều không cùng chuyên ngành, lúc đi học chỉ gặp sơ qua.
Từ lúc bắt đầu đi thực tập, Sở Chiêu Chiêu đã biết công ty chỉ giữ lại hai người, người từ nước ngoài kia rất xuất sắc, xem như chắc suất ở lại, vì vậy Sở Chiêu Chiêu chỉ có thể cạnh tranh vị trí còn lại với anh chàng cùng trường kia.
Anh chàng kia tên Tần Vũ, mặt mày baby, lại khéo ăn nói, đi thực tập một tuần đã làm thân được với tất cả nhân viên bộ phận Phát triển, chưa kể mỗi ngày cậu ta còn đi sớm nửa tiếng, mua một ly cà phê nóng cho cấp trên trong bộ phận.
Cấp trên của cô là nữ, ai nhỏ hơn chị đều gọi chị là chị Đồng Đồng. Sở Chiêu Chiêu rất thích hình mẫu phụ nữ như chị, bình thường đối xử với ai cũng dịu dàng ôn hoà, nhưng khi gặp vị quản lý ngang ngược của bộ phận Sản phẩm hoặc sếp cấp cao cũng không chịu lép vế.
Sở Chiêu Chiêu không thể giống với Tần Vũ mạnh vì gạo bạo vì tiền nên chỉ có thể dồn hết tâm sức vào trong công việc. Chỉ cần là nhiệm vụ chị Đồng Đồng giao cho cô thì nhất định cô sẽ hoàn thành một cách xuất sắc, gần như không bao giờ mắc sai lầm để người khác có thể bắt bẻ.
Bình thường lúc họp bộ phận, chị Đồng Đồng cũng không ngại thể hiện sự hài lòng của chị dành cho cô, vì vậy Sở Chiêu Chiêu cũng tin tưởng mình có thể được giữ lại sau kỳ thực tập.
Chiều nay Sở Chiêu Chiêu đến văn phòng của chị Đồng Đồng trò chuyện hơn nửa tiếng đồng hồ, chẳng mấy chốc đã đến năm giờ.
Không giống với ngày thường, lúc này chị Đồng Đồng đóng laptop, bảo: “Em cũng về đi, hôm nay là Ngày của Cha, về sớm chút dành thêm thời gian cho ba em.”
Giờ tan ca của công ty là năm giờ, nhưng rất ít người đúng giờ ra về, tăng ca đã thành chuyện hiển nhiên.
Sở Chiêu Chiêu bình thường sáu giờ tan ca, nhưng nghe chị Đồng Đồng nói vậy cô cũng muốn về sớm đi lựa cho ba một cái đai mát xa lưng. Cô đáp: “Vậy em cũng về đây, chị Đồng Đồng cũng tranh thủ về sớm nhé.”
“Không phải chị cũng đang chuẩn bị về à?”
Sở Chiêu Chiêu về chỗ của mình thu dọn đồ đạc, lúc ra khỏi toà nhà công ty, nhìn thấy ánh nắng chói chang, cô thấy hơi nản.
Cô không mang theo dù, mà văn phòng công ty cách trạm tàu điện một quãng xa, đi bộ dưới ánh nắng chói chang như thế này không khác nào muốn lột một lớp da.
Sở Chiêu Chiêu còn đang băn khoăn thì một chiếc xe màu trắng trờ đến trước mặt cô, bấm còi tin tin.
Chị Đồng Đồng hạ cửa kính xe, hỏi: “Giờ em đi đâu? Về nhà hả?”
Sở Chiêu Chiêu đáp: “Dạ không, em muốn ra quảng trường Vạn Đạt.”
“Vậy em lên đây, chị tiện đường chở em qua đó luôn.” Chị Đồng Đồng vẫy tay với Sở Chiêu Chiêu, cô cũng nhanh chóng cười đáp lại: “Em cảm ơn chị Đồng Đồng.”
Sau khi cô lên xe, chị Đồng Đồng hỏi: “Em đi mua sắm à?”
“Dạ.” Sở Chiêu Chiêu đáp, “Dạo này ba em bị đau thắt lưng, em tính mua cho ba một cái đai mát xa lưng.”
“Ừ, người già thường hay gặp vấn đề gân cốt lắm.” Chị Đồng Đồng vừa lái xe vừa nói, “Ba chị cũng vậy, mỗi lần đọc sách là ngồi đọc cả ngày, không quan tâm tới sức khoẻ gì cả, chị cũng nói ba nhiều lần lắm.”
“Ba em cũng vậy, ba thường làm việc nặng, em cũng hay nhắc ba chú ý tư thế nhưng ba toàn nghe không lọt.”
Nghe tới đây, chị Đồng Đồng bảo Sở Chiêu Chiêu: “Trong giỏ chị có cái ví đựng thẻ, em lấy ra đây giúp chị.”
Sở Chiêu Chiêu nghe lời, lấy một ví màu đen từ trong giỏ của chị Đồng Đồng ra.
“Trong này có cái thẻ màu vàng.” Chị Đồng Đồng nói tiếp, “Em lấy ra đi.”
“Đây là thẻ giảm giá của Tùng Hoà à chị?”
“Ừm.” Tranh thủ lúc dừng đèn đỏ, chị Đồng Đồng quay sang nhìn Sở Chiêu Chiêu, “Thẻ này bạn chị tặng. Mấy món mát xa của Tùng Hoà có thể hơi mắc đối với em, nhưng thẻ này có thể giảm được tới năm mươi phần trăm, em cầm mà xài, tiện thể mua cho mình cái đai mát xa cổ luôn, chị thấy mỗi lần em ngồi làm việc là ngồi liền năm sáu tiếng cũng không biết đường đứng lên hoạt động gân cốt.”
Sở Chiêu Chiêu hơi ngại, nhưng cô vẫn rất cảm kích ý tốt của chị Đồng Đồng, cô nói: “Cảm ơn chị Đồng Đồng, em… trưa mai em mua nước mời chị nhé.”
“Được.” Chị Đồng Đồng đáp, “Chị uống cà phê không đường nhé.”
Đến quảng trường Vạn Đạt, Sở Chiêu Chiêu xuống xe, tạm biệt chị Đồng Đồng xong thì lên thẳng khu vật dụng sinh hoạt ở tầng ba.
*
Mục Tế Vân đúng năm giờ bốn mươi lăm có mặt tại Lang Kiều Ký, Mục Tế Trạch cũng vừa đến, đang đợi anh trong phòng bao.
Thấy cách ăn mặc của Mục Tế Vân, mày Mục Tế Trạch nhăn tít lại, “Tốt xấu gì cũng phải chải chuốt đầu tóc cho gọn gàng, giờ mày ăn mặc như côn đồ vầy là muốn sao hả?”
“Hồi chiều đi đánh bóng rổ, lười sửa soạn.” Mục Tế Vân ngồi xuống, lấy điện thoại ra nghịch.
Được một lát, có người gõ cửa, sau đó nhân viên phục vụ dẫn một cô gái vào phòng.
Mục Tế Vân chẳng thèm ngoái đầu liếc mắt một cái, phải đợi Mục Tế Trạch nhắc nhở: “Tế Vân, cô Lưu tới rồi.”
Lúc này Mục Tế Vân mới đứng dậy, xoay người về phía cô gái, đưa tay: “Chào cô.”
Lưu Đồng nhìn Mục Tế Vân, ngây người. Cha cô nói đối tượng xem mắt lần này là giáo sư đại học nên cô đã chuẩn bị tinh thần gặp một anh mọt sách điển hình, nào ngờ… đối phương lại như thế này.
“Chào anh.” Sau khi bắt tay Mục Tế Vân, Lưu Đồng ngồi vào chỗ của mình.
Mục Tế Trạch ngồi ở phía đối diện, bắt đầu tích cực chào hàng: “Tế Vân, đây là con gái thầy giáo của anh, cũng học ngành máy tính, mới từ Mỹ về hai năm trước.”
Nói xong quay sang Lưu Đồng: “Đây là em trai tôi Mục Tế Vân, đang làm giảng viên khoa Máy tính trường Nam Đại, hồi đại học cùng trường với em, chỉ là nó tốt nghiệp sớm hơn em hai năm mà thôi.”
“A, em nhớ ra rồi.” Mắt Lưu Đồng hấp háy, “Hồi đi học em có nghe nói, chỉ là…”
Cô không nhịn được nhìn Mục Tế Vân vài lần, “Khác trước nhiều quá.”
Hồi đó cô thường nghe giảng viên nhắc đến vị đàn anh này, cũng từng thấy ảnh của anh treo trên tường trường học, có điều Mục Tế Vân trong ảnh nhìn rất trẻ, trên gương mặt đẹp trai ẩn tàng nét phóng túng. So với hiện tại thay đổi rất nhiều, vì vậy ban đầu cô không nhìn ra.
Có thêm tầng quan hệ này, Mục Tế Trạch cũng an tâm hơn, ngồi chưa được mười phút thì bảo mình còn có việc, có người ở phòng bao bên cạnh hẹn anh bàn công chuyện.
Cái cớ này Mục Tế Trạch đã xài không biết bao nhiêu lần, Mục Tế Vân nghe mãi thành quen, chỉ hờ hững ừ một tiếng.
Tuy đây là lần đầu Lưu Đồng đi xem mắt, nhưng cô cũng nhìn ra được Mục Tế Trạch muốn dành ra không gian riêng cho cô và Mục Tế Vân, vì vậy rất phối hợp: “Mục tổng có việc cứ đi trước đi ạ.”
Nhưng lần này Mục Tế Trạch có hẹn thật, anh gật đầu, lấy áo khoác sang phòng bao bên cạnh.
Trong phòng có ba bốn người đang đợi anh, thấy anh đến thì đồng loạt đứng lên, tay bắt mặt mừng.
Mục Tế Trạch khách sáo đôi câu rồi vào thẳng trọng tâm: “Lát nữa tôi còn có việc, chỉ có thể dành cho các vị nửa tiếng đồng hồ, mong các vị có thể trình bày ngắn gọn.”
Một người trong nhóm dẫn đầu, bưng ly rượu mời, “Hôm nay vinh hạnh được đón tiếp Mục tổng, tôi xin kính ngài một ly, tôi xin cạn trước, ngài cứ tuỳ ý.”
Mục Tế Trạch không mấy kiên nhẫn, cũng không động đến ly rượu.
Gã Phương Trạch này là con trai một quản lý cấp cao trong công ty, dựa vào tầng quan hệ này gã mới được Mục Tế Trạch bớt chút thời gian gặp mặt hôm nay. Có điều anh vừa bảo thời gian gấp gáp, có việc cứ nói thẳng, vậy mà hắn vẫn chơi trò đẩy đưa, đúng là mất thời gian.
Hay nói cách khác, Mục Tế Trạch thấy hạng như Phương Trạch còn chưa xứng để anh phí thời gian xã giao.
“Phương tiên sinh, nửa tiếng sau tôi có cuộc họp trực tuyến.”
Phương Trạch sượng mặt, đáp: “Mục tổng bận rộn, vậy tôi cũng xin nói thẳng.”
Hắn lấy một xấp tài liệu đưa đến trước mặt Mục Tế Trạch, “Là thế này, gần đây tôi tính thành lập một công ty tài chính B2B, đây là tài liệu dự án của chúng tôi. Vốn Mục tổng là người đứng đầu trong giới, vì vậy chúng tôi mong nhận được sự hỗ trợ từ ngài.”
Mục Tế Trạch liếc nhìn xấp tài liệu dày cả lóng tay, hoàn toàn không có mong muốn mở ra xem.
“Anh muốn được hỗ trợ mặt nào?”
“Tài chính.” Phương Trạch nói thẳng.
Tay Mục Tế Trạch gõ gõ mặt bàn, trầm ngâm giây lát mới hỏi: “Mặt kỹ thuật của các anh thế nào?”
“Mặt này…” Phương Trạch trả lời, “Chúng tôi hy vọng được em trai của Mục tổng, thầy Mục, giúp đỡ.”
Mục Tế Trạch ngẩng phắt đầu, hơi ngạc nhiên liếc nhìn Phương Trạch từ trên xuống dưới, “Anh quen Mục Tế Vân?”
“Nếu có quen…” Mục Tế Trạch cười khẽ, “Thì anh phải biết cậu ấy sẽ không giúp anh làm mấy trò này.”
“Anh ấy sẽ đồng ý thôi.” Phương Trạch cười đáp chắc chắn.
*
Ở phòng kế bên, Lưu Đồng cứ cảm giác Mục Tế Vân không tập trung, tuy anh lễ nghĩa chu toàn, cũng không lạnh nhạt tẻ ngắt, nhưng từ đầu đến cuối anh chỉ xuôi theo chuyện của Lưu Đồng, hoàn toàn không chủ động nhắc đến chuyện của mình.
Người lần đầu xem mắt như Lưu Đồng rốt cục cũng hiểu vì sao với điều kiện như Mục Tế Vân mà vẫn khiến người nhà nhọc lòng.
Tầm mắt nhà bọn họ cao là một, Mục Tế Vân là người chán ngắt là hai.
Chỉ là… Lưu Đồng nhìn qua gương mặt Mục Tế Vân.
Chỉ cần dựa vào cái mã này vẫn có thể bù đắp thiếu sót trong mặt tính cách của anh.
Lưu Đồng thầm nghĩ có lẽ nói đến chuyên ngành thì anh sẽ thấy hứng thú hơn. Cô đang định mở miệng đổi đề tài thì Mục Tế Trạch gõ cửa bước vào.
Anh vào phòng, ngỏ lời với Lưu Đồng: “Đồng Đồng, tôi có chút việc gấp cần tìm Tế Vân, có thể phiền em tầm mười phút không?”
Vừa hay Lưu Đồng đang muốn đi toilet chỉnh lại lớp make up nên cô đồng ý rất thoải mái.
Mục Tế Trạch dẫn Mục Tế Vân ra khỏi phòng bao, vừa đến khu vực không có ai thì thay đổi sắc mặt.
“Chú làm gì trong trường vậy hả?”
Vẻ mặt Mục Tế Vân khó hiểu, “Làm gì là làm gì? Mỗi ngày chăm chỉ lên lớp, nghiêm túc soạn bài, đánh giá giảng viên kỳ vừa rồi còn được xếp loại A, là giảng viên được săn đón nhất toàn trường, không tin anh đi mà hỏi thăm.”
Mục Tế Trạch nghiến răng, ráng kiềm cơn giận, “Có phải chú có chuyện vượt mức với nữ sinh của mình không hả?”
Vừa nghe đến đây, mặt Mục Tế Vân lạnh hẳn, “Là ai nói?”
Mục Tế Trạch đè thấp giọng, tiếp tục nói: “Chú cũng bậy quá rồi, quen ai không quen lại đi quen sinh viên, ông ngoại mà biết còn không đánh chú đến chết? Chú thì giỏi rồi, vì nữ sinh mà ra tay đánh người, chú không sợ chuyện này truyền đến tai nhà trường à?”
Mục Tế Vân lặp lại lần nữa: “Là ai nói?”
Giọng anh đã lạnh đến không thể lạnh hơn.
“Bây giờ người ta lấy việc này ra uy hiếp, đòi chú phải hỗ trợ về mặt kỹ thuật, chú có hỗ trợ không?” Mục Tế Trạch cười lạnh, “Ba cái đồ dưa nứt táo sẹo này, nếu chú từ chối thì người ta sẽ đem chuyện này làm rùm beng bên phía nhà trường.”
Mục Tế Trạch vừa dứt lời thì Phương Trạch cũng từ phòng bao đi ra.
Mục Tế Vân vừa thấy hắn thì không thèm lý gì đến Mục Tế Trạch nữa, nhấc chân đi về phía Phương Trạch.
Không cần Mục Tế Trạch phải nói, Mục Tế Vân cũng đoán được đầu sỏ là ai.
Thấy Mục Tế Vân đi về phía mình, giây trước Phương Trạch còn cười cười, giây sau đã thấy chột dạ. Nhìn vẻ mặt Mục Tế Vân, Phương Trạch liền có cảm giác luật pháp xã hội cũng không quản được anh.
Mục Tế Vân dừng lại trước mặt hắn, giọng nhẹ bẫng: “Nghe nói cậu tính đem chuyện của tôi nói với bên trường học?”
Phương Trạch không đáp, tay bắt đầu đổ mồ hôi.
Hắn không nghĩ tới Mục Tế Vân lại có mặt ở đây.
Hắn dò hỏi ba hắn rất lâu, nghe bảo Mục Tế Vân rất nghe lời anh trai, thêm nữa Mục Tế Trạch là người rất trọng danh tiếng, cho nên mới nghĩ ra chiêu này. Nếu có Mục Tế Vân đảm bảo mục kỹ thuật còn Mục Tế Trạch rót vốn, hạng mục của hắn ta nhất định sẽ hấp dẫn nhiều nhà đầu tư, muốn kêu gọi góp vốn đưa ra thị trường càng dễ như trở bàn tay.
Nhưng hắn nhát gan không dám trực tiếp tìm Mục Tế Vân, vì vậy mới đi đường vòng thông qua Mục Tế Trạch.
Phương Trạch còn chưa nghĩ ra nên nói tiếp thế nào, Mục Tế Vân đã mở miệng: “Vừa hay, ông đây đã sớm chán dạy học, muốn dạy mày cho nên người.”
Tác giả có lời muốn nói:
Hôm nay vẫn là mặt xã hội của thầy Mục.
Nghi: Dịch tại Jakarta, 24.06.2019
Lâu lâu gặp thầy Mục là thấy thầy oai ơi là oai
😂😂, chán dạy học rồi!!
Thầy ko muốn dạy học nữa thật à. Đi tán Chiêu Chiêu thôi
Sau chuyến này là thấy mất dạy luôn nhể 🤣
Sao chị nỡ nói thế :))) Thầy nghe thầy buồn à nhen
Thầy mừng bắt chết chớ buồn giề 🤣🤣🤣🤣
Đừng có bị cái danh giáo sư đại học của thầy Mục lừa nhá, đây là bad boy chính hiệu đấy ạ, ủng hộ thầy mất dạy đê, chuyển qua tán Chiêu Chiêu vậy.
Vân Vân cố lên vì sự nghiệp mất dạy, tán gái thôi
Ôi Vân Vân 😂😂😂😂😂😂 Mới đọc mình còn nghĩ Vân Vân là ai…
Thầy hơi bị soái 🤗🤗🤗