“Tui thích ngực bự, cảm ơn!”
Thấy cảnh này, Mục Tế Trạch chỉ còn nước thở dài, kéo Mục Tế Vân lại từ phía sau.
Anh nhắc: “Lưu Đồng còn chờ bên trong.”
Mục Tế Vân lắc lắc cổ: “Mười phút.”
Thấy Mục Tế Trạch vẫn không đi, Mục Tế Vân tiếp: “Em đảm bảo không động tay.”
Mục Tế Trạch đắn đo một lúc, bảo: “Cũng không được động chân.”
Mục Tế Vân: “Vậy thì hơi khó.”
Mục Tế Trạch không nói gì nữa, trước khi quay đi còn liếc Phương Trạch.
Cái liếc mắt này làm Phương Trạch lạnh cả sống lưng. Nếu nói pháp luật xã hội không trị được Mục Tế Vân, giờ khắc này hắn cảm thấy luân thường đạo đức cũng không quản được Mục Tế Trạch.
*
Trong phòng bao, Lưu Đồng thấy Mục Tế Trạch quay lại một mình thì hỏi: “Em trai anh đâu rồi?”
“Tình cờ bạn nó tìm có việc.” Mục Tế Trạch muốn đổi đề tài nên hỏi: “Em thấy em trai tôi… thế nào?”
Lưu Đồng cuối đầu tủm tỉm: “Em trai của đàn anh còn có thể không tốt sao?”
“Ừm, có khi nó hơi ba trợn một chút, nhưng nhìn chung tính tình rất tốt.” Mục Tế Trạch tán gẫu chuyện của Mục Tế Vân với Lưu Đồng được một lúc thì chính chủ quay lại.
Ba người cùng dùng bữa cơm, buổi xem mắt cũng xem như kết thúc.
Lưu Đồng tự đi xe đến nên không cần người tiễn về nhà, ba người cùng ra bãi đỗ xe.
Vừa ngồi vào xe, Mục Tế Trạch đã quay sang hỏi Mục Tế Vân: “Chú làm gì Phương Trạch thế?”
“Dạy cho một bài thôi.”
Thấy Mục Tế Trạch vẫn nhìn mình, Mục Tế Vân vươn tay cho anh trai xem: “Em xưa nay vẫn dùng đạo lý để thuyết phục người khác.”
“Bỏ đi.” Mục Tế Trạch gật đầu, sắc mặt cũng dần nghiêm túc, “Chắc nó tưởng anh không biết mấy năm nay ba nó tham ô bao nhiêu tiền, làm bao nhiêu chuyện bẩn thỉu. Vốn anh còn niệm tình lão theo ba mình gầy dựng công ty bao năm nên muốn thả cho một con đường sống, ai ngờ nhà mình chưa đụng tới lão thì con trai lão đã uy hiếp ngược lại chúng ta.”
“Ờ.” Mục Tế Vân duỗi chân, buồn chán nhìn giày chằm chằm, hoàn toàn không có chút hứng thú nào với những gì Mục Tế Trạch đang nói.
Mục Tế Trạch thấy anh không chủ động nhắc đến Lưu Đồng nên mào đầu: “Chú thấy Lưu Đồng thế nào?”
Mục Tế Vân lại bắt đầu vò tóc, thuận miệng đáp: “Thì vậy thôi.”
Mục Tế Trạch cảm thấy Lưu Đồng rất khá, vì vậy rất tích cực quảng cáo: “Hồi cử nhân và nghiên cứu sinh cô ấy đều học cùng trường với chú, chỉ là người ta không học lên tiến sĩ, hiện tại làm ở VM.”
“Làm ở VM à?” Lúc này Mục Tế Vân mới ngẩng đầu lên, nhìn Mục Tế Trạch hỏi, “Làm gì ở đó?”
“Bộ phận Phát triển.” Mục Tế Trạch trả lời, “Mới vào hai năm đã là quản lý cấp cao.”
Mục Tế Vân nghe xong, ờ một tiếng rồi không nói tiếp.
Mục Tế Trạch lại hỏi: “Đúng rồi, vừa nãy Phương Trạch có nhắc đến sinh viên nữ của chú, chuyện này rốt cục là thế nào?”
“Thế nào là thế nào? Không có chuyện đó đâu.” Giọng Mục Tế Vân hơi khó chịu, Mục Tế Trạch nghe xong chỉ cười cười.
“Chắc là một em người đẹp chân dài rồi.”
Mục Tế Vân không đáp.
“Chú cũng thiệt tình… Người đẹp chân dài ở đâu không có, chú một hai phải thích sinh viên của mình, chú…”
“Tui thích ngực bự, cảm ơn!”
Lúc này, Mục Tế Trạch nhìn ngoài cửa xe, gọi Mục Tế Vân: “Nhìn kìa, bên này có một em chân dài ngực bự đúng kiểu chú thích nè.”
Mục Tế Vân không đếm xỉa đến Mục Tế Trạch nữa, cúi đầu nghịch di động.
Xe dừng đèn đỏ ở ngã tư, Mục Tế Vân thấy hơi kỳ kỳ, ngẩng đầu nhìn Mục Tế Trạch thì thấy anh chàng vẫn nhìn chằm chằm bên ngoài, khoé miệng còn mang điệu cười khó lòng diễn tả.
Mục Tế Vân cũng nhìn theo.
Cô gái kia mặc quần short, đôi chân trắng dài cân xứng khiến cho ngã tư toàn bê tông cốt thép, người qua lại như mắc cửi này trở nên lu mờ, chỉ còn đôi chân của cô là nổi bật trên phông nền mờ ảo.
Dù cô đang ôm một chiếc hộp to, Mục Tế Vân cũng có thể nhận ra cô bằng một cái liếc mắt.
Như nhớ đến giấc mơ đêm qua, lòng bàn tay Mục Tế Vân chợt nóng lên, những hình ảnh trong mơ lại quanh quẩn trong đầu.
Vì muốn tìm chuyện dời đi sự chú ý, Mục Tế Vân dứt mắt khỏi hình ảnh mê người kia, lúc này mới phát hiện ra Mục Tế Trạch còn đang mải miết dõi theo đôi chân kia.
“Anh còn nhìn? Anh là người có vợ con rồi đấy.”
Mục Tế Trạch bật cười, vừa lúc đèn giao thông chuyển sang màu xanh, xe cũng bắt đầu di chuyển.
“Nhìn thôi mà, cũng có trái pháp luật đâu.”
Mục Tế Vân không có cách nào phản bác, ngoái đầu liếc nhìn thêm một lần nữa.
Mục Tế Trạch vỗ vai anh, “Còn nói anh, chú mà ở trên đường thì thiếu điều dán mắt theo từng bước chân người ta ấy chứ.”
“Đừng có nói bậy.” Mục Tế Vân gạt tay Mục Tế Trạch ra, cuối đầu gửi tin nhắn.
一 “Sở Chiêu Chiêu, lúc qua đường đi nhanh lên, đừng có lượn tới lượn lui.”
*
Đến lúc lên xe buýt Sở Chiêu Chiêu mới nhìn thấy tin nhắn này, đọc xong không hiểu mô tê gì cả.
Ý thầy là sao?
Sở Chiêu Chiêu cân nhắc rất lâu mới gửi một tin nhắn hỏi: “Là sao ạ?”
Hơn tiếng sau Mục Tế Vân vẫn không trả lời tin nhắn. Đây cũng không phải lần đầu nên Sở Chiêu Chiêu cũng không để ý nữa.
Về đến nhà, tắm rửa xong thì Sở Chiêu Chiêu bắt đầu đọc sách.
Sau giờ cơm trưa ngày hôm sau, Sở Chiêu Chiêu điều chỉnh xong bản tóm tắt cuộc họp mà Lưu Đồng yêu cầu thì cầm đi văn phòng tìm chị.
“Chị Đồng Đồng?” Sở Chiêu Chiêu gõ cửa không thấy ai trả lời, đẩy cửa bước vào thì thấy văn phòng không người nhưng máy tính vẫn để mở, chắc chị Đồng Đồng vừa ra ngoài.
Vì vậy Sở Chiêu Chiêu bê chồng văn kiện để trên bàn chị, tiện thể tìm vật nặng dằn lên phòng trường hợp gió thổi bay.
Trong lúc tìm đồ dằn giấy, Sở Chiêu Chiêu thấy trên giao diện máy tính của Lưu Đồng là hình một trường đại học nước ngoài, người trong hình là… Mục Tế Vân?
Sở Chiêu Chiêu không chắc lắm nên nhìn thêm vài lần.
Người con trai trong ảnh tóc hơi dài, tóc mái bù xù, đôi mắt híp lại, miệng nửa cười nửa không.
Cả người anh đều toát ra vẻ phóng túng ngang tàng không chút nào che giấu.
Dù vậy, Sở Chiêu Chiêu vẫn nhìn ra được đây là ảnh Mục Tế Vân lúc còn trẻ.
Nhưng sao ảnh của anh lại nằm trong laptop của Lưu Đồng?
Đúng lúc này thì Lưu Đồng quay trở lại.
Thấy Sở Chiêu Chiêu trong phòng, Lưu Đồng giải thích: “Chị vừa đi vệ sinh.”
Thấy Sở Chiêu Chiêu đứng trước màn hình laptop, Lưu Đồng có hơi ngượng, đi qua đóng máy tính lại.
Sở Chiêu Chiêu dợm bước ra ngoài, Lưu Đồng như chợt nghĩ ra gì đó, cười thoải mái gọi Sở Chiêu Chiêu lại: “Mới rồi em nhìn hình trên máy hả? Anh ấy là thầy em phải không?”
Ban đầu, lúc thấy Sở Chiêu Chiêu xem ảnh trên máy của cô, Lưu Đồng thấy khá bất ngờ và hơi khó chịu, nhưng nghĩ kỹ thì Mục Tế Vân dạy môn IT ở Nam Đại, Sở Chiêu Chiêu cũng học ngành IT ở trường này nên chắc cô bé tò mò khi thấy thầy của mình thôi.
Sở Chiêu Chiêu ngạc nhiên, mất một lát mới đáp: “Dạ, là thầy dạy môn chuyên ngành của em ạ.”
Lưu Đồng ngồi xuống ghế, bưng ly nước, cười tủm tỉm hỏi: “Ở trường chắc anh ấy được hâm mộ lắm nhỉ?”
“Rất được hâm mộ ạ.” Sở Chiêu Chiêu có sao nói vậy, “Tiết nào cũng có rất đông sinh viên dự thính.”
Lưu Đồng hỏi tiếp: “Chắc toàn nữ sinh đến dự thính đúng không?”
“Dạ…” Sở Chiêu Chiêu đáp, “Nam sinh cũng có ạ, thầy giảng bài hay lắm.”
Lưu Đồng cười cười lắc đầu, không nói tiếp.
Sở Chiêu Chiêu đi ra ngoài, nhưng không hiểu sao cứ lấn cấn trong lòng, chân chùng lại, quay đầu lại hỏi: “Chị Đồng Đồng, chị biết thầy em ạ?”
Lưu Đồng cúi đầu, nhỏ giọng: “Hôm qua có gặp một lần, ảnh là đối tượng xem mắt trong nhà giới thiệu cho chị.”
Sở Chiêu Chiêu: “À, là vậy ạ…”
Trong lòng nhói lên như có kim châm, Sở Chiêu Chiêu không hỏi thêm nữa, sải bước bước nhanh ra ngoài.
Về lại chỗ của mình, Sở Chiêu Chiêu mở phần mềm biên dịch ra, bắt tay vào công việc buổi chiều.
Nhưng trong lòng Sở Chiêu Chiêu vẫn không yên, cứ trào lên một cảm giác khó nói thành lời, giống như có cái gì nảy mầm trong tim, ép thế nào cũng không xuống, chốc chốc lại trồi lên. Cả buổi chiều hôm đó Sở Chiêu Chiêu không cách nào tập trung, được một lát lại bắt đầu thừ người, đến giờ tan tầm rồi mà vẫn chưa xong việc.
Đồng nghiệp quanh cô thưa dần, Lưu Đồng cũng ra khỏi văn phòng.
Sở Chiêu Chiêu để ý thấy chị có dặm thêm phấn, lớp son môi trôi mất sau bữa cơm trưa cũng được dặm lại cho hồng nhuận.
“Chiêu Chiêu, chưa xong việc nữa hả em?” Lưu Đồng hỏi.
“Dạ.” Sở Chiêu Chiêu đáp, “Sắp xong rồi chị.”
“Về sớm chút nhé, nếu thật làm không xong thì mai lại làm tiếp, không cần gấp gáp nhất thời.” Lưu Đồng dặn.
“Cảm ơn chị Đồng Đồng.” Sở Chiêu Chiêu chợt nhớ ra, gọi Lưu Đồng, “Chị Đồng Đồng, chị chờ chút!”
Lưu Đồng quay lại hỏi, “Sao thế em?”
Sở Chiêu Chiêu kéo ngăn bàn, lấy một chiếc túi nhỏ ra.
“Hôm qua lúc đi mua sắm em có thấy cái trâm cài áo này, thấy đẹp nên muốn mua tặng chị.”
Lúc lấy chiếc hộp nhỏ từ trong túi ra, Sở Chiêu Chiêu cũng không mấy tự tin.
Bởi vì chiếc trâm này không phải loại đắt tiền, cô sợ Lưu Đồng xem thường.
Nhưng sau khi Lưu Đồng mở hộp quà ra, chị chỉ nhìn thoáng qua chiếc trâm rồi lấy ra cài ngay trên áo.
“Đẹp lắm, chị thích lắm, cảm ơn em nhé.”
Nói rồi, chị liếc nhìn đồng hồ, giọng gấp gáp: “Úi, tối nay chị còn có hẹn! Chị không nói với em nữa, nhớ về sớm đó nha.”
Sở Chiêu Chiêu nhìn bóng chị rời đi, trong đầu chỉ còn lởn vởn hai chữ “có hẹn”.
Tác giả có lời muốn nói:
Anh trai: “Nhìn thôi mà, cũng có trái pháp luật đâu :)”
Em trai: “Nhưng trái với luân thường đạo lý anh à :)”
Nghi: 27.06.2019, dịch tại Jakarta.
Úi bạn Chiêu cũng rung rinh rồi nhá, mà ko biết bà Lưu Đồng này như thế nào nhỉ
Hạ hồi phân giải 😀
Chị này rất tốt, bạn yên tâm!
Cái hay trong truyện này là phụ nữ không làm khó phụ nữ 😀
Hy vọng Lưu Đồng ko phải tuýp nữ phụ não tàn nếu ko đọc ức chế lắm. Có những truyện nv chính rất hay mà tác giả nhét cho mấy vai phụ như vậy làm mình bỏ ngang luôn
Hờ hờ, đừng nhìm em dâu như vại a ơi ? đi chơi mà vẫn có thời gian để dịch, siêng quá trời siêng. Yêu gái quá đi ?
Mình đang qua thăm bạn trai, mỗi ngày ảnh đi làm thì mình tranh thủ dịch thôi 😀 Điều kiện điện nước wifi đầy đủ nên hiệu suất cao hơn á nàng, chứ mấy bữa trước đi bụi 3G đắt hơn vàng, chỉ dám xài để coi bản đồ, ngoài ra tối về khách sạn xài wifi mới update được. Đọc comment của mọi người làm mình có động lực dịch nhanh hơn, chứ nhiều khi cũng lười lắm 😀
Qua thì tranh thủ đi quanh quanh tìm hiểu thế giới chớ ở nhà chi rứa cô gái ??? nhưng mà nhờ rứa c mới có truyện đọc, thiệt mâu thuẫn quá ?
Oái cái comment của m chạy đi đâu mất rồi
Mình mới duyệt rồi á bạn 😀 Hôm qua mình không onl nên chưa approve nên chưa được hiện lên.