Biểu ca thấy nàng đẹp mê say – Chương 8
Trái tim sắt đá của Lý Tín
Liệu Văn Thiền có bị Lý Tín làm cho sợ phát khóc, mà đang trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, đột nhiên xuất hiện một vị anh hùng rút kiếm tương trợ, cảm động rơi nước mắt mà lấy thân báo đáp không?
Nhìn vẻ mặt bi quan chấp nhận số phận của Văn Thiền … Hoàn toàn không có một chút gọi là vui mừng hay cảm kích.
Lý Tín không hài lòng: Người đẹp nhìn thấy hắn mà phản ứng kịch liệt như nhìn thấy trận lốc xoáy hay thú dữ không bằng, khiến hắn cảm thấy đau lòng ghê gớm.
Còn Văn Thiền thì vẫn đang bàng hoàng trước số phận không thể thoát khỏi.
Thiếu nữ bị bầy sói kinh động, sợ hãi ngồi bệt dưới mặt đất, ngước nhìn người thanh niên đang ở trên cao. Vẫn như lần đầu tiên gặp mặt, hắn đứng trên đỉnh núi cao, tuyết rơi trắng xoá phản chiếu con ngươi đen tuyền của hắn.
Hắn có tay chân thon dài, từ trên nhìn xuống, nở nụ cười vui tươi thân thiện như chào hỏi một người bạn tốt, vậy mà nàng bị dọa cho sợ phát khóc???
Lý Tín bẩm sinh đã có khuôn mặt xấu xa, nhưng có đôi mày và đôi mắt tuyệt đẹp, hắn chỉ đơn giản đứng đó, nhướng mày, nhếch miệng, cũng toát lên khí chất ngang ngược, tự cao tự đại không khuất phục thiên hạ.
Tất nhiên, hắn cũng không có ý định che đậy cái khí chất bẩm sinh ấy.
Hắn hiên ngang đứng đó, ánh mắt đầy tà khí ngắm nhìn Văn Thiền khóc một hồi.
Tâm trí của Văn Thiền hiện lên đầy rẫy những cảnh khủng khiếp sau khi bị Lý Tín bắt về, nào là hắn sẽ xé xác nàng ra, cưỡng hiếp man rợ trước rồi thủ tiêu nàng …
Một con sói đầu đàn dẫn theo ba con sói nhỏ vẫn đang đứng đó, đôi mắt nhìn chằm chằm vào nàng, cũng không khiến nàng chú ý, bởi vì ánh mắt nàng đang dán chặt trên thân hình một ai đó.
Về phương diện này, hắn chẳng cần khiêm tốn, đứng thở không thôi cũng khá thành công…
Sau khi Lý Tín từ trên đỉnh núi nhảy xuống, giẫm lên lớp tuyết xốp, đáp xuống trước mặt Văn Thiền. Hắn cúi người liếc một lượt từ mặt tới cổ và quần áo dài của thiếu nữ mới yên tâm, chắc chắn rằng nàng không bị thương.
Phía sau, tiếng sói tru lên không chịu thua kém để thu hút sự chú ý của thiếu niên kiêu ngạo này.
Lý Tín không để tâm, Thay vào đó, hắn nâng cằm nàng lên, cố ý nói: “Nhìn thấy tôi có nhất thiết phải cảm động thế không? Còn rơi nước mắt, em cũng dễ động lòng đấy chứ nhỉ? Cho dù tôi có cứu sống em từ miệng sói cũng đâu muốn em lấy thân báo đáp.”
Văn Thiền mắng trong lòng: Có quỷ mới lấy thân báo đáp anh !
Cằm nàng bị ngón tay thô ráp của Lý Tín nâng lên, tùy ý săm xoi, lòng nàng sau một hồi chấn động lại trở nên bình tĩnh đến lạ.
Nàng đã tháo chạy cả buổi chiều, chân mềm nhũn, còn ngã mấy lần đau muốn chết. Vậy mà Lý Tín lại đuổi theo tìm được nàng một cách dễ dàng như vậy, lại còn không có ai đi cùng, chỉ một mình hắn. Không cần nghĩ cũng biết, đối với Lý Tín, đuổi theo một cô gái đơn giản đến nhường nào. Có khi trong lòng hắn còn thấy hứng thú như mèo vờn chuột ấy chứ.
Nhưng nàng còn lâu mới nguyện trở thành con chuột kia chơi đùa với hắn!
Nàng tước vị Vũ Dương, đường đường là Công chủ Vũ Dương. Hổ lạc khỏi rừng đã đủ xui xẻo lắm rồi, có thể hạ mình một chút dây dưa với lang quân khao khát sắc đẹp nàng, nhưng nàng đã nhìn thấy rõ thực lực đôi bên không tương xứng, đối phương cũng không cần thiết phải tự chuốc lấy nhục vậy chứ.
Nàng chạy trốn đã bị Lý Tín phát hiện đuổi theo, chẳng nhẽ bây giờ lại nói dăm ba câu tốt đẹp, liệu hắn sẽ tin nàng?
Văn Thiền thực sự hiểu lầm rồi. Chỉ có một mình Lý Tín là vì những người khác đều đang bận rộn chơi trò trốn tìm với bọn quan phủ mà thôi. Nếu có thể, Lý Tín thực sự rất muốn dọa cho nàng khiếp vía một phen.
Văn Thiền không bận tâm.
Đôi mắt Văn Thiền vẫn ướt đẫm, nhưng khuôn mặt đã kịp lấy lại tinh thần không dễ xem thường độc nhất vô nhị của Vũ Dương Công chủ. Giống như chiếc bình bị vỡ không thể lành lại nàng nói, “Lý Tín, anh tha cho tôi đi.”
Lý Tín nhíu đôi mày đen, nhìn nàng khó hiểu.
Cô gái này, trong phút chốc đã trở nên rất khác. Giống như lần đầu tiên gặp mặt, nàng không bị phong thái của hắn làm cho hoảng sợ, tỏ ra dáng điệu tự tôi toả sáng – “Tôi chỉ là không muốn bị mắc kẹt cả đời mình trong trại cướp! Hôm nay, hoặc là anh giết tôi hoặc là thả tôi đi. Tôi nhất quyết không trở lại đó với anh “
Lý Tín nhìn nàng hồi lâu, vẻ mặt vẫn cười toe, đôi mi dài rủ xuống, khiến người ta không thể nhìn ra được tâm tư thật sự của mình, “Em không màng tới mẫu thân và người hầu của em sao?”
Văn Thiền giễu cợt, “Tôi sắp chết rồi, còn có thể quản nhiều như vậy sao!”. Dượng chắc chắn sẽ báo thù cho họ! Cha mẹ tôi với chú Tư, bọn họ biết được, sẽ phái binh lính đến san bằng chỗ này, hành xác trăm lần! Dám ức hiếp nàng, tất cả đều sẽ mất mạng!
Lý Tín kinh ngạc nhìn nàng, thật không ngờ nàng ta còn có cốt cách ấy.
Vũ Dương Công chủ à …
Hắn ta sớm đã biết nàng chính là Vũ Dương Công chủ. A Nam dưới núi tìm người biết chữ, sớm đã giải được chữ trên mặt miếng ngọc bội nàng rồi. Vì không muốn anh em hoang mang nên Lý Tín dặn A Nam chưa vội tiết lộ tin này.
Hai ngày qua hắn thường lặng ngắm Văn Thiền.
Vũ Dương Công chủ à …
Công chủ.
Hoá ra nàng là Công chủ.
Thực sự quá tầm với với những người như hắn.
Trong mắt những người như họ, địa vị của Công chủ cao ngang tầm với công chúa, con gái của hoàng đế, cũng không hiểu rõ những nhân vật lớn cỡ ấy có gì khác biệt. Dù sao thì cũng là những nhân vật mà cả đời bọn họ không thể chạm tới.
Điều đáng buồn cười là, lần đầu tiên Lý Tín phải lòng một cô gái từ cái nhìn đầu tiên, lại có thân phận cao quý nhường ấy.
Thật là rắc rối.
Lý Tín nghĩ trong lòng.
Nhưng khi xem xét một lượt từ trái sang phải, hắn không nhìn ra Văn Thiền ngoài vẻ xinh đẹp, dịu dàng và đoan trang ra, có chỗ nào giống Công chủ cơ chứ… Nàng ấy hiền lành, dịu dàng, đáng thương đáng yêu, đúng kiểu cô gái khiến hắn hài lòng, thích thú.
Không rắc rối, không kiếm chuyện, hiền lành ngoan ngoãn. Thi thoảng cáu gắt giơ nanh giơ vuốt, cũng chỉ như gãi ngứa, không làm giảm sự tao nhã của nàng.
Lý Tín phiền nhất là rắc rối, nhưng kể từ khi gặp Văn Thiền thì rắc rối cũng tìm đến cửa rồi …
Bây giờ, nhìn khuôn mặt cương quyết của nàng, như thể nếu hắn ta trả lời “không”, nàng ta sẽ đập đầu vào vách núi mà chết luôn ấy, Lý Tín bật cười.
Vẻ mặt xa cách, cao ngạo như thế, dáng bộ như thể “tôi không cùng một đẳng cấp với anh” ấy, giờ mới thấy nàng ta có chút dáng vẻ cao quý của một Công chủ … Vậy mà Lý Tín phát hiện ra trong lòng vẫn thích nàng nhường nào.
Văn Thiền nhìn đôi mắt tối sâu như vực thẳm không thấy đáy của thiếu niên, nhìn cái cũng biết là kẻ có tâm địa xấu xa. Giữ vững tinh thần không hoảng sợ, nàng chờ đợi Lý Tín tuyên bố số phận của mình.
Nhìn thấy Lý Tín mỉm cười.
Tiếng cười vẫn sống động như thế, vẫn … khí chất vi diệu như thế.
Lý Tín ngồi xuống trước mặt nàng, vẻ yêu chiều không gì sánh được, khiến Văn Thiền lập tức nổi da gà. Nghe giọng nói hoà nhã, thanh thoát của thiếu niên, “Ve Ve, em biết tôi không nỡ rời xa em đến nhường nào mà.”
Khuôn mặt căng cứng của Văn Thiền giãn ra đôi chút. Những ngón tay đang nắm chặt giấu trong tay áo cũng đồng thời run lên..
Kẻ tiểu nhân trong lòng nàng liền thừa cơ đắc ý – một khuôn mặt cuồng si của đàn ông nhìn phụ nữ. Lý Tín cuồng si nàng.
Nàng đã thắng cược.
Lý Tín quay đầu lại, nhìn con sói phía sau vẫn không chịu rời đi. Sói đúng là loài vật thông minh, chúng vẫn luôn vẫy đuôi, xem xét tình hình, tìm kiếm cơ hội, không chịu từ bỏ con mồi của mình. Lý Tín rất chân thành hỏi Văn Thiền, “Ve Ve, tôi bằng lòng để cho em đi, trái tim em không thuộc về tôi, tôi cưỡng ép cũng không có ý nghĩa … Nhưng nếu tôi để em đi, em có dám đi không?” “
Nhìn theo ánh mắt đầy ẩn ý của thiếu niên, Văn Thiền tái mặt nhìn sang thấy bốn con sói mắt lóe xanh vẫn đang nhìn chằm chằm chờ cơ hội xé xác nàng!
Là vì thấy nàng dễ ức hiếp, chờ đợi nàng bị bỏ rơi sao?
Những con sói trong núi này đều thông minh tới mức sắp thành tinh luôn rồi? !
Văn Thiền cắn môi dưới, nước mắt rưng rưng, ánh nước trong mắt nàng sâu thẳm hơn, như nước trong hồ. Giống như ánh sao rơi giữa lòng hồ, từng chút từng chút vỡ tan ra. Nàng thấp giọng hỏi Lý Tín, “Anh không muốn làm người tốt, đã giúp thì giúp tới cùng sao?”
“Ngốc à?” thiếu niên dịu dàng buông cằm nàng xuống, cười thương hại nhìn nàng, “Em không chịu làm người phụ nữ của tôi, tôi hà tất phải lo lắng cho một người trong lòng không có mình cơ chứ? Tôi trước giờ không phải dạng đàn ông một dạ hai lòng, phong lưu đa tình.”
Văn Thiền: “…”
Một lòng hai dạ, phong lưu đa tình lại được dùng như thế này trong hoàn cảnh này sao ? !
Đúng là không có văn hoá!
Đồ quê mùa!
Muốn dựa vào một vài con sói dữ này để thuần phục nàng ư? Nàng còn lâu mới chịu khuất phục!
Văn Thiền liều mình đánh cược thêm lần nữa–
Yếu ớt cúi đầu, vừa tủi thân vừa kiên cường nói: “Vậy thôi. Tôi thà chết trong miệng sói cũng không đi theo anh.” Lý Tín không đỡ nàng, bàn tay nhỏ nhắn bị rách một mảng da chống đất, cắn chặt răng chịu đựng, từ từ đứng dậy.
Ánh mắt vẫn luôn nhìn Lý Tín.
Làm nàng thất vọng rồi, thiếu niên vẫn bình tĩnh ngồi bệt trên mặt đất nhìn nàng khó khăn đứng dậy, vốn dĩ không có ý định giúp đỡ.
Văn Thiền thật sự nhất thời không thể hiểu nổi hắn: Với thái độ cứng như sắt của hắn, còn muốn theo đuổi phụ nữ ư? Có mà một ngọn cỏ cũng không thèm đổ!
Trước giờ Vũ Dương Công chủ, bởi vì nhan sắc mỹ miều, bởi vì thân phận, đi tới đâu cũng đều có kẻ hầu người hạ mọi lúc mọi nơi. Dù là người hầu của nàng, hay cả những kẻ ái mộ nàng.
Lý Tín si mê nàng, cũng chẳng có gì lạ với nàng .
Việc khiến nàng ngạc nhiên là, chàng thiếu niên này nói từ bỏ liền từ bỏ, ngay cả việc đỡ nàng đứng dậy một tay cũng không màng?
Nàng không thể tin nổi thế giới này lại có một người đàn ông không biết thương hoa tiếc ngọc đến thế!!!
Văn Thiền đứng dậy nhìn Lý Tín.
Lý Tín chiêm ngưỡng đôi lông mày của nàng hồi lâu mới đứng lên. Thiếu nữ nhìn chằm chằm hắn như thể mong đợi một điều gì đó, phía sau lưng chính là đàn sói dữ.
Có thể chờ đợi gì chứ?
Lý Tín chớp chớp mắt, “Có duyên sẽ gặp lại?”
Nói xong liền quay đầu đi về hướng ngược lại.
Văn Thiền: “…”
Như đoán được vẻ mặt biến sắc của nàng trong chốc lát, hắn cười đến thắt cả ruột. Buồn cười sắp không chịu nổi mất, nhìn bóng lưng cứng đờ của nàng, bốn con sói lập tức phấn khích tiến lên bước về phía nàng … Lý Tín huýt sáo ngoảnh đầu bước về hướng ngược lại.
Một bước.
Hai bước.
Ba bước.
… Mặc dù phong thái đoan trang, thắt lưng thẳng tắp, nhưng Văn Thiền lại bước từng bước một cách khó khăn. Mỗi bước đi của nàng, đều có thể cảm nhận được sự phấn khích của bầy sói theo sau mình.
Bầy sói thấy nàng yếu đuối, nhỏ bé nên chỉ đi theo nàng. Rõ ràng phía sau còn một tên Lý Tín kia, vậy mà lũ sói hoang đến liếc cũng không thèm. Gió lạnh thổi qua từng kẽ tóc, mỗi bước đi của nàng như thể lại tiến gần định mệnh bị lũ sói hoang xé xác thêm một chút.
Mồ hôi lạnh túa ra trên lưng.
Lưng áo ướt sũng.
Trong lòng như bị một tảng đá rất lớn đè nặng, có thể nhìn thấy bóng của lũ sói hoang in hình trên dốc núi phía sau lưng không ngừng chuyển động theo chúng. Trong rừng, lúc ẩn lúc hiện, tiếng sột soạt nhưng chưa hề rời xa.
Hàm răng sắc nhọn, đôi mắt đói thèm khát, cơ thể săn chắc, cực kỳ kiên nhẫn …
Phía sau lưng, ngoài tiếng huýt sáo trong veo của thiếu niên, không có động tĩnh gì khác.
Lý Tín từ đầu tới cuối chưa từng cúi đầu nhượng bộ nàng, khiến nàng phải nhận thua. Hắn ta vui vẻ quay ngoắt đầu liền bỏ đi, không chút lương tâm vứt bỏ lại người con gái yếu đuối một thân một mình mạo hiểm giữa bầy sói …
Hắn làm mới lại sự hiểu biết của Văn Thiền về tình yêu giữa nam và nữ.
Hóa ra trong quan hệ nam nữ không chỉ có người đàn ông luôn muốn thể hiện với người mình yêu mà còn có thể loại như Lý Tín, nói dứt là dứt không chút tiếc nuối, có thể tùy tiện bỏ rơi con gái như vậy.
Vế trước gây phiền phức cho nàng.
Vế sau lại khiến nàng phải nghiến răng nghiến lợi.
Lý Tín!
Nàng sẽ ghi nhớ hắn! Nhớ đến hết đời!
Trong cơn phấn khích của tiếng sói tru, thiếu nữ không thể bước tiếp được nữa. Nàng dừng bước, đôi vai rũ xuống – Nàng thua rồi.
Tình bạc như vôi, nàng thua thật rồi.
Thiếu nữ lộ ra một nụ cười: Thú vị đấy!
“Này!” Văn Thiền quay đầu hét vào sau lưng thiếu niên.
Nàng nhìn thấy cảnh tượng kinh hoàng cả đời sẽ không bao giờ quên.
****************************************