Cô quay lại quan sát Mục Tế Vân thì thấy được đáp án mà mình vẫn luôn nghi hoặc trong ánh mắt anh.
Lên đến công ty, Lưu Đồng và Sở Chiêu Chiêu thấy có vài người tăng ca cuối tuần, những người này còn nhiệt tình hỏi thăm cả hai.
“Chị Đồng Đồng, chị cũng tăng ca cuối tuần ạ?”
Lưu Đồng gật đầu, không nói gì thêm, dẫn Sở Chiêu Chiêu vào phòng mình.
Chị cũng không bật đèn, trong phòng chỉ có ánh sáng mặt trời dịu dàng ấm áp.
“Chiêu Chiêu, giờ em có thể cho chị biết chuyện tối qua rồi chứ?”
Sở Chiêu Chiêu bình tĩnh trả lời: “Sàn nhà trong gian trà nước bị ướt, em không cẩn thận trượt chân, làm ngã bàn ạ.”
Lưu Đồng nhìn Sở Chiêu Chiêu chằm chặp, mắt sáng quắc: “Chiêu Chiêu, nói thật với chị.”
“Em đang nói thật.”
Một lúc lâu sau, Lưu Đồng quyết định không ép hỏi Sở Chiêu Chiêu nữa.
Trong thời gian hướng dẫn cho cô, Lưu Đồng cũng hiểu cô ít nhiều. Ban đầu chị cũng không thích cô bé này, cảm thấy cô không làm được việc, hướng nội, bảo gì làm đó, từ đầu đến chân đều như hũ nút. Sau khi làm chung một thời gian, chị mới phát hiện Sở Chiêu Chiêu như một ngọn cỏ tầm thường, không chú ý sẽ không nhìn thấy cô. Nhưng dù chỉ là ngọn cỏ, cô cũng là ngọn cỏ không bao giờ khô héo cho dù có bị giẫm đạp đến mức nào, chỉ cần ngọn cỏ ấy nảy mầm ở bất kì đâu cũng sẽ chậm rãi đâm chồi cắm rễ, mạnh mẽ sinh tồn.
Mà Lưu Đồng cũng hiểu, có vài cô gái ngại nói ra chuyện này.
Lưu Đồng sống ở nước ngoài nhiều năm, gặp phải kiểu phản ứng này thì chỉ hận rèn sắt không thành thép.
“Chiêu Chiêu.” Lưu Đồng hỏi, “Em thích công việc này không?”
“Thích ạ.” Sở Chiêu Chiêu đáp.
“Chị mong em hiểu điều này, với năng lực của em thì dù em làm ở đâu cũng sẽ được trọng dụng, em không cần ép dạ cầu toàn.”
Sở Chiêu Chiêu nghe vậy thì hiểu Lưu Đồng cho rằng cô sợ mất việc nên mới không nói ra.
“Dạ, em hiểu, em cảm ơn chị Đồng Đồng.”
Có điều, cô thấy mình cũng không cần phải giải thích, vì dù Hà Quốc Hoa không đuổi thì cô cũng không cách nào làm việc dưới trướng người như vậy.
Lưu Đồng gật đầu: “Em lấy đồ rồi về đi.”
“Dạ.” Sở Chiêu Chiêu đứng dậy, ra khỏi văn phòng của Lưu Đồng.
Gần ra đến cửa, Lưu Đồng gọi cô lại.
“Chiêu Chiêu, tối qua em ngủ ở đâu?”
Sở Chiêu Chiêu hơi khựng lại, chậm chạp xoay người lại đáp: “Nhà, nhà bạn em.”
“Ừ.” Lưu Đồng cười gật đầu. “Em đi đi.”
Sở Chiêu Chiêu đi rồi, Lưu Đồng ngồi trong văn phòng trầm ngâm.
Lúc ở dưới lầu thấy Sở Chiêu Chiêu vẫn mặc bộ đồ ngày hôm qua thì Lưu Đồng đã đoán cô qua đêm ở nhà người khác. Có điều… chưa được đương sự xác nhận thì suy đoán này cứ lửng lơ trong đầu chị, xua mãi không đi.
Khi Lưu Đồng nhận được đáp án khẳng định của Sở Chiêu Chiêu, suy đoán lơ lửng kia được thay thế bằng cảm giác nhoi nhói trong lòng.
Lúc này, điện thoại của chị vang lên.
Nhìn thấy người gọi là Mục Tế Trạch, Lưu Đồng cân nhắc khá lâu, sát hồi chuông cuối cùng mới bắt máy.
“Sư huynh, anh tìm em có việc ạ?”
“Cũng không có việc gì.” Mục Tế Trạch đáp, “Hôm nay ông ngoại anh rảnh, muốn hỏi em có rảnh để cùng ăn bữa cơm không.”
Lưu Đồng hỏi: “Có những ai dự bữa cơm này ạ?”
Mục Tế Trạch: “Có nhà anh thôi.”
“Có nhà anh thôi” gồm có những ai, Lưu Đồng không cần hỏi cũng biết: “Em vẫn muốn hỏi, mỗi lần đều là do anh lừa đến hay là do thầy Mục tự nguyện đến ạ?”
Mục Tế Trạch khựng lại: “Nhà anh sao lừa nổi nó? Đồng Đồng, em trai anh thuộc dạng chậm nóng, mong em… thông cảm cho nó nhiều hơn.”
Lưu Đồng cười cười, lảng sang chuyện khác: “Tối nay hẹn ở đâu ạ?”
“Chỗ cũ, Lang Kiều Ký.”
“Dạ.”
*
Sau khi về đến nhà, Sở Chiêu Chiêu ngồi thừ trước máy tính hồi lâu.
Cô nhìn lịch làm việc của mình ở công ty trong khoảng thời gian gần đây, nhìn thế nào cũng thấy không nỡ.
Với cô, công ty này là niềm ao ước bấy lâu, muốn vào phải qua năm ải chém sáu tướng, từng câu hỏi trong vòng phỏng vấn cô vẫn nhớ như in, lúc đó cô còn cho rằng từ đây cuộc sống của mình sẽ sang trang…
Chế độ lương của công ty này tốt đến mức khiến cô nghỉ làm ở Vân Yên Phủ Đệ, giờ ngẫm lại thì lúc đó cô quá bồng bột rồi.
Nhưng giờ Mục Tế Vân đã nhận ra cô, muốn quay về làm cũng không được.
Sở Chiêu Chiêu vỗ vỗ đầu để mình suy nghĩ cho rõ ràng, sau đó bắt tay vào viết CV.
Vừa viết vừa dò tìm thông tin tuyển dụng trên mạng.
Vừa vào tháng tám, cô mới tốt nghiệp được hai tháng, rất không khéo là các công ty nhắm vào sinh viên mới ra trường hầu như đã tuyển được người, đang chờ tiếp lứa sinh viên năm sau, còn các công ty thông thường đều yêu cầu có “xx năm kinh nghiệm liên quan”, cô mới chân ướt chân ráo rời ghế nhà trường thì lấy đâu ra kinh nghiệm.
Sở Chiêu Chiêu tìm tới tìm lui, số công ty tiềm năng ít đến đáng thương, chưa kể đa phần là các công ty vừa mới thành lập.
Sở Chiêu Chiêu vừa làm CV vừa dò tin tuyển dụng đến bốn giờ chiều thì nhận được điện thoại của Cam Điềm.
“Chiêu Chiêu, tối nay mày rảnh không?”
“Mày về rồi à?” Sở Chiêu Chiêu hỏi, “Tối nay tao rảnh, sao thế?”
“Tối nay đi ăn với tao đi.” Cam Điềm đáp, “Cũng lâu rồi bọn mình không gặp.”
Cách nói chuyện của Cam Điềm xưa nay vẫn dịu dàng từ tốn, nghe qua không có gì khác thường, nhưng Sở Chiêu Chiêu quen cô ấy lâu như vậy nên vẫn nghe ra điểm bất thường.
Có điều trưa nay Sở Minh Minh có gọi đến đòi gặp cô.
Từ sau khi sinh bệnh, một năm Sở Minh Minh chỉ được ra khỏi nhà vài lần, bình thường đều chờ Sở Chiêu Chiêu về nhà thăm cô bé, nhưng từ khi đi làm, Sở Chiêu Chiêu rất ít khi về nhà.
Sở Chiêu Chiêu do dự, sau cùng vẫn nói: “Được, gặp ở đâu được?”
“Lang Kiều Ký đi.” Cam Điềm đáp.
“Được.”
Biết tối nay không về được, Sở Chiêu Chiêu gọi về nhà ngay, người bắt máy là Sở Minh Minh.
“Chị ơi, tối nay mấy giờ chị về vậy?”
“Tối nay chị bận rồi, không về được.” Sở Chiêu Chiêu đáp, “Cuối tuần chị về chơi với em nhé.”
“Dạ.” Giọng Sở Minh Minh xìu xuống trong nháy mắt, “Em mua quà cho chị, còn tính tối nay cho chị một bất ngờ lớn.”
“Quà hả? Quà gì thế?”
“Là đồ mới… Em kiếm được khoản tiền đầu tiên nên mua đồ mới cho chị với mẹ, mua máy cạo râu cho ba, tới giờ mà ba vẫn xài dao cạo tay, tuần trước mới cạo chảy máu cằm.”
“Tiền em kiếm được ở đâu vậy?”
“Hí hí, chị không biết gì hết, bây giờ có nhiều người trên mạng muốn mua tranh của em lắm, em bận bù đầu luôn đó!”
“Cha, giỏi dữ vậy hả?” Sở Chiêu Chiêu khen, “Không chừng sau này nhà mình có hoạ sĩ bé à nha!”
“Còn phải nói, người ta không tin là em tự học đâu, ai cũng khen em là thiên tài hết đó.”
“Thôi đi, người ta khen lấy lệ mà em còn tưởng là thật hả?”
“Thật đó chị! Có giáo sư trường mĩ thuật khen em có năng khiếu đó!”
“Ừm, em kiếm được tiền là tốt, nhưng không được làm quá sức nghe chưa?”
“Em biết mà, ngày nào ba mẹ cũng bắt em nghỉ ngơi hết á.”
“Ba mẹ đâu rồi? Ba mẹ không có nhà hả?”
“Ba mẹ tăng ca rồi.”
“Ừ, vậy em ở nhà ngoan nha, cuối tuần chị về thăm em.”
“Dạ.”
Tới năm rưỡi, Sở Chiêu Chiêu viết được một nửa CV thì thay đồ đi đến chỗ hẹn.
Lúc cô đến Lang Kiều Ký thì Cam Điềm đã đến rồi, đang ngồi chờ ở bàn cạnh cửa chính.
Sở Chiêu Chiêu ngồi vào bàn, hỏi: “Mày về khi nào thế?”
Cam Điềm: “Cũng được hai ba ngày rồi.”
Trước mặt cô nàng đặt một ly nước, tay cô vân vê ống hút, mặt bồn chồn.
“Chiêu Chiêu, tao… với Phương Trạch chia tay rồi.”
Sở Chiêu Chiêu cũng không thấy bất ngờ với kết quả này, cô chỉ thắc mắc sao cả hai lại kéo đến bây giờ mới chia tay, “Là mày chủ động à?”
“Không…” Cam Điềm ấp úng, “Ba ảnh bị người ta kiện, ảnh toàn trốn trong nhà không chịu gặp ai, ba má tao bắt tao chia tay.”
Nói đến đây thì Sở Chiêu Chiêu cũng cạn lời, cô còn tưởng Cam Điềm chia tay với Phương Trạch là vì nhân phẩm của hắn có vấn đề, hoá ra là chia tay vì nhà hắn túng quẫn.
“Chia tay cũng tốt, vậy cậu em trong trường kia thì sao?”
“Thì… cũng vậy thôi.” Cam Điềm cúi đầu, nhay nhay ống hút, có lẽ do chột dạ nên cô nàng lảng sang chuyện khác, “Công việc của mày thế nào?”
Sở Chiêu Chiêu đáp nhạt nhẽo: “Cũng được.”
Lúc nói ra lời này, Sở Chiêu Chiêu bỗng phát hiện giữa cô và Cam Điềm đã bắt đầu có khoảng cách. Nếu là trước đây, cô nhất định sẽ dốc hết tâm sự với Cam Điềm, nhưng lúc này, cô chỉ muốn giữ kẽ với cô nàng.
Hai người gọi món rồi câu có câu chăng qua bữa.
*
Trong phòng riêng, Mục Tế Vân gửi tin nhắn cho Kỳ Hồng.
“Mẹ à, con lại bị lừa đi xem mắt.”
Kỳ Hồng không trả lời tin nhắn của anh, nhưng trong chốc lát điện thoại của Kỳ Thanh Thụ đã réo vang.
“Đừng xen vào việc của người khác là thế nào? Tao không lo chuyện chung thân đại sự của cháu tao, chẳng lẽ còn chờ bà tổng Kỳ nhà mày nhọc lòng nhọc sức à? Mày làm bao nhiêu việc từ thiện như vậy cũng không thấy mày lo cho con mày cho tử tế, già đầu rồi còn chưa cưới vợ, muốn cho nó làm trai ế tới già hay sao?”
Kỳ Thanh Thụ vẫn còn rất khoẻ, mắng một đống từ như vậy không vấp chữ nào, Mục Tế Vân có thể tưởng tượng hình ảnh Kỳ Hồng tức đến bốc khói.
Mục Tế Vân và Mục Tế Trạch quay sang nhìn nhau, Mục Tế Trạch chỉ nhún vai.
Kỳ Thanh Thụ vừa gác máy thì Lưu Đồng cũng vừa đến.
Cô vừa vào đã nhìn về phía Mục Tế Vân, tựa hồ muốn nói gì đó nhưng thôi, “Hôm nay kẹt xe quá, con đi tàu điện ngầm tới, để mọi người chờ lâu, thật xin lỗi mọi người.”
Kỳ Thanh Thụ nhìn thấy Lưu Đồng thì cười như nở hoa.
“Tình hình giao thông bây giờ đúng là làm khổ lớp trẻ tụi con.”
Hai người một già một trẻ trò chuyện sôi nổi, vai chính là Mục Tế Vân lại nhàm chán ngồi lật thực đơn.
Thời gian qua mau, đến lúc đồ ăn dọn đầy bàn, Lưu Đồng và Kỳ Thanh Thụ vẫn còn đang trò chuyện với nhau.
Mục Tế Vân và Mục Tế Trạch thở dài lắc đầu, tự giác cầm đũa bắt đầu ăn.
“Ông ơi, ngày trước ông là viện trưởng viện mỹ thuật, dì Kỳ cũng học ngành mỹ thuật, vậy sao hai anh em họ lại không theo nghề ạ?” Lưu Đồng thắc mắc.
Đầu đề câu chuyện bất ngờ lái sang bản thân làm hai anh em họ ngẩng đầu lên nhìn về phía Kỳ Thanh Thụ và Lưu Đồng, sau đó cũng không nói gì thêm, cúi đầu tiếp tục ăn.
“Hai thằng nhóc này làm gì học được mỹ thuật?” Kỳ Thanh Thụ hầm hừ, “Ông vốn muốn bồi dưỡng cháu gái nhà ông, haiz…”
Lưu Đồng từng nghe Mục Tế Trạch đề cập vài chuyện trong nhà họ Mục nên không tiếp tục đào sâu vào đề tài này.
Bữa cơm này Lưu Đồng trò chuyện rất vui vẻ với Kỳ Thanh Thụ nhưng không nói được mấy câu với Mục Tế Vân.
Lúc tan tiệc, Kỳ Thanh Thụ thấy cháu nhà mình không có tính tự giác gì cả, nên ông bảo: “Tế Vân, lát nữa con đưa Đồng Đồng về đi.”
Mục Tế Vân ngẩng đầu dạ một tiếng, cả đoàn cũng di chuyển ra ngoài.
Lúc ra ngoài lấy xe, Mục Tế Vân nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
Cô vừa nói gì đó vào điện thoại vừa sốt ruột vẫy xe nhưng không có chiếc xe nào dừng lại cả.
Tất nhiên Lưu Đồng cũng thấy.
Cô quay lại quan sát Mục Tế Vân thì thấy được đáp án mà mình vẫn luôn nghi hoặc trong ánh mắt anh.
Lát sau, Kỳ Thanh Thụ hối Mục Tế Vân nhanh lên, còn anh thì quay sang Mục Tế Trạch: “Anh, tối nay nhờ anh đưa cô Lưu về nhà giúp em.”
Tác giả có lời muốn nói:
Các chế có nghe câu “Càng cố kềm chế, càng dễ ăn hành” chưa?
Ố hố hố hố hố tui cứ thích quái chiêu vậy đó.
Nghi: Tháng này mình bận thi cử với di chuyển suốt nên truyện ra chậm. Mọi người thông cảm nhé, nhất định mình không bỏ truyện đâu.
Lâu lắm mới thấy nàng, chào mừng thầy Mục và bạn Sở quay lại
Wow, 1 tháng rồi mới thấy cô quay lại ahihi… mừng quá
Wow… em đã quay lại rồi, mừng quá đi
Hóng mãi. Cám ơn em.