“Có phải em nghĩ nhiều rồi không?”
Sở Chiêu Chiêu vội vàng từ chối: “Không cần đâu không cần đâu, em ra khách sạn ngủ là được.”
Mục Tế Vân cũng không khởi động xe, hỏi tiếp: “Em có chứng minh thư không?”
Sở Chiêu Chiêu nhìn anh, thấp thỏm: “Em… em có thể mượn chứng minh thư của thầy không?”
“Tôi làm thầy người ta, cho em mượn chứng minh thư đi thuê phòng, nói sao nghe cũng không hợp đúng không?” Vừa nói, Mục Tế Vân vừa đề máy xe.
Sở Chiêu Chiêu thầm nghĩ: Vậy thầy mang em về nhà càng không hợp mới đúng.
Nhưng cô nào dám nói ra miệng.
Nếu Mục Tế Vân không muốn cho cô mượn chứng minh thư, vậy thì tối nay cô chắc chắn phải ngủ ngoài đường. Bạn bè đại học tốt nghiệp xong đường ai nấy đi, Cam Điềm hình như đang đi nước ngoài, đồng nghiệp chủ yếu là nam, nếu là nữ thì cũng không thân thiết đến mức cho mượn chứng minh.
Trong xe rất yên tĩnh, Sở Chiêu Chiêu tay không lên xe nên cũng không tìm được vật gì để dời đi lực chú ý. Sở Chiêu Chiêu thấy cứ ngồi yên trên xe với Mục Tế Vân như vầy làm cô quắn quéo hết cả lên, cũng không phải vì xấu hổ mà là vì cảm giác như mèo cào trong lòng.
Cô mở lời: “Thầy ơi, thầy mở radio được không thầy?”
Mục Tế Vân: “Sắp tới rồi.”
Xe họ đang đi vào một khu phố sầm uất, Sở Chiêu Chiêu còn tưởng Mục Tế Vân phải ở mấy khu biệt thự ngoại ô, cô thoáng nhìn ra ngoài, chỗ này rất gần khu công nghiệp IT, cũng cách công ty cô không xa, tóm lại là họ vừa lái xe đi một vòng lớn.
Vài phút sau, Mục Tế Vân đỗ xe dưới tầng hầm rồi dắt Sở Chiêu Chiêu vào thang máy.
Đến trước nhà Mục Tế Vân, lúc anh quét vân tay để mở cửa, Sở Chiêu Chiêu đứng sau bấu chặt lấy váy áo.
Nghĩ đến cảnh qua đêm ở nhà anh, trong lòng Sở Chiêu Chiêu nhấp nhổm.
Dù sao thì anh và cô vừa có màn thân mật như thế vào mấy đêm trước. Từ đêm đó trở đi, trong lòng Sở Chiêu Chiêu như có một hạt mầm, mỗi lần ở cạnh Mục Tế Vân sẽ lặng lẽ đâm chồi nảy lộc.
“Đinh”, cửa nhà mở ra, đèn cảm ứng cũng sáng lên.
“Vào đi.” Mục Tế Vân dẫn cô vào trong.
Nhà anh là một căn chung cư cao cấp, trong phòng khách, cửa sổ kính sát đất đang phô bày cảnh đêm bên ngoài.
Ngoài kia ngựa xe như nước, đèn màu rực rỡ đầy vẻ xa hoa tráng lệ nhưng trong nhà lại yên ắng đến mức chỉ có tiếng bước chân hai người.
Mục Tế Vân trỏ vào một gian phòng: “Đây là phòng ngủ của tôi.”
Sở Chiêu Chiêu hiểu ý, nói ngay: “Em ngủ phòng cho khách ạ.”
Thấy Mục Tế Vân không nói gì, chỉ gật gật đầu, Sở Chiêu Chiêu đẩy cửa phòng bên cạnh, mở ra mới biết là phòng làm việc.
Vì vậy cô lại đi đến trước một căn phòng khác, còn quay lại nhìn Mục Tế Vân, hỏi xem có phải phòng này không, anh vẫn im lặng như cũ, Sở Chiêu Chiêu đẩy cửa, hoá ra đây là phòng kho.
Nói vậy, cả ba căn phòng chỉ có một căn là phòng ngủ?
Sở Chiêu Chiêu hoang mang nhìn Mục Tế Vân, không biết phải làm gì.
Mục Tế Vân đi vào phòng bếp, vì căn hộ được thiết kế theo kiểu không gian mở nên Sở Chiêu Chiêu vẫn nghe được tiếng anh: “Chỉ có một phòng ngủ thôi, em ngủ phòng tôi.”
“Vậy còn thầy?” Sở Chiêu Chiêu vừa hỏi đã tự đáp, “Không cần đâu ạ, em ngủ sô pha là được.”
Mục Tế Vân đang cúi đầu rót nước, nghe vậy thì ngẩng lên nhìn cô: “Em cho là tôi muốn ngủ sô pha để em mặc sức ngủ trên giường lớn của tôi?”
Sở Chiêu Chiêu nghiền ngẫm mấy lời thầy vừa nói, ý thầy là, cho cô ngủ giường nhưng thầy cũng không muốn ngủ sô pha?
Ặc????
Sở Chiêu Chiêu há hốc mồm, sợ không nói nổi.
Mục Tế Vân lặng lẽ quan sát cô, đến lúc cô trợn mắt há mồm mới thong thả đi về phía cô.
“Có phải em nghĩ nhiều rồi không?” Anh đưa ly nước ấm cho Sở Chiêu Chiêu, “Đây là căn hộ tôi mua lúc trước, tối nay tôi về nhà tôi ngủ.”
“À…”
Sở Chiêu Chiêu không hiểu nổi, sao Mục Tế Vân có thể nói mấy lời này trước mặt sinh viên mà mặt vẫn không đổi sắc, riêng cô chỉ muốn tìm cái lỗ nẻ để chui ngay xuống.
Mục Tế Vân nhìn vẻ ngây ngốc của cô mà thấy buồn cười, đem ly nước nhét vào tay cô rồi nói: “Uống hết nước rồi ngủ sớm đi.”
Mới đầu Sở Chiêu Chiêu còn không muốn cầm ly nước, nhưng nghe Mục Tế Vân nói thế thì cô mau chóng một ngụm uống hết, sau đó ôm ly chạy tót vào phòng ngủ.
Trước khi cửa phòng đóng lại, cô nói vọng ra: “Tạm biệt thầy, em không tiễn nhé!”
Ha, còn tự xem mình là chủ nhà nữa chứ.
Mục Tế Vân thầm thấy buồn cười, giờ anh lại thành khách cơ đấy. Anh đi về phía phòng ngủ, gõ cửa: “Trên la-va-bô toilet có bàn chải, kem đánh răng với khăn mới, ngăn thứ hai trong tủ quần áo có quần áo ngủ mới đó.”
Lát sau trong phòng mới có tiếng trả lời: “Dạ em biết rồi.”
Mục Tế Vân cầm chìa khoá xe, chuẩn bị ra về, đưa tay tắt đèn phòng khách.
Trong phòng tối hẳn đi, gian phòng rộng lớn được bài trí đơn giản bỗng trở nên lạnh lẽo.
Mục Tế Vân đứng ngây ra trong một chốc, sau đó thở dài.
*
Sở Chiêu Chiêu đánh răng rửa mặt xong mới len lén mở cửa phòng, thấy đèn phòng khách đã tắt mới an tâm quay lại toilet trong phòng tắm rửa.
Tắm gần xong, cô mới chợt nghĩ, mình gấp cái gì?
Mục Tế Vân sao có thể có ý gì với sinh viên của mình được, cho dù có ý thì cũng là lúc ở Vân Yên Phủ Đệ thôi.
Sở Chiêu Chiêu thoải mái hơn hẳn, tắm xong là trèo lên giường ngủ ngay.
Nhưng cô bị lạ giường, ngủ không được, nằm đến ba bốn giờ sáng mới bắt đầu buồn ngủ.
Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, cô mơ thấy Mục Tế Vân đứng trên bục giảng trừng mắt nhìn cô, làm cô sợ đến mức không dám chểnh mảng.
Lát sau, cảnh trong mơ đổi thành Vân Yên Phủ Đệ, Mục Tế Vân ôm cô vào lòng, ngồi uống rượu.
Hai cảnh trong mơ cứ đan vào nhau, sau cùng, Sở Chiêu Chiêu cũng không biết là ở cảnh nào, Mục Tế Vân chậm rãi cúi đầu, tay giữ ót cô, hôn say đắm.
Sở Chiêu Chiêu giãy giụa một hồi cũng không có tác dụng, anh càng ra sức giữ chặt lấy cô, nụ hôn cũng càng lúc càng sâu làm Sở Chiêu Chiêu cảm thấy như trời đất quay cuồng.
Sở Chiêu Chiêu choàng tỉnh, phát hiện ra là mình vừa nằm mơ thì thở dài nhẹ nhõm, giơ tay bật đèn.
Lần mò một lúc lâu vẫn không tìm được công tắc, Sở Chiêu Chiêu mới nhớ ra đây không phải là nhà mình, cô đang ở nhà Mục Tế Vân.
Cô đeo kính vào, lần mò xung quanh tìm công tắc, nghĩ bụng nếu ở nhà mình thì tốt biết mấy, chỉ cần vươn tay ra là sờ được công tắc đèn bàn rồi.
Vào lúc đèn sáng lên, một ý nghĩ chợt loé lên trong đầu Sở Chiêu Chiêu làm cô giật nảy mình.
Cô chợt nhớ ra, tối qua lúc Mục Tế Vân đưa cô về nhà cũng không hỏi địa chỉ đã chạy thẳng đến nhà cô.
Thầy…
Tim Sở Chiêu Chiêu đập như trống dồn.
Chẳng lẽ thầy biết hết mọi chuyện?! Thầy vẫn luôn biết hết?!
Sở Chiêu Chiêu như bị sét đánh, đầu óc quay cuồng. Cô ngồi trên giường hồi lâu, trong đầu tua đi tua lại những lần cô tiếp xúc với Mục Tế Vân trong thời gian qua, càng nghĩ càng thấy mình sắp phát điên lên.
Cô vẫn luôn ngốc nghếch tin rằng Mục Tế Vân không biết gì cả.
Vấn đề là, thầy đã biết cô là sinh viên của mình mà vẫn ôm cô vào tối hôm đó, vậy ý thầy là gì?
Sở Chiêu Chiêu nghĩ muốn nát óc, sau cùng mới nhớ ra mình còn đang nằm trên giường của Mục Tế Vân.
Thôi thôi, chuồn đã rồi tính. Nghĩ vậy, Sở Chiêu Chiêu nhảy phốc ra khỏi giường như phản xạ có điều kiện, thay đồ rửa mặt qua loa xong thì tính chuồn êm, nhưng nhìn lại quần áo ngủ mình vừa thay ra mà cứ vứt lại như thế cũng không hay nên cô giặt sạch đem phơi. Làm xong hết mọi việc thì trời cũng đã sáng.
Cô gấp mền gối, căng lại ga giường xong thì ra khỏi phòng, đi một mạch ra cửa chính.
Gạt cửa lần một, không mở được, thêm lần hai, lần ba vẫn chưa mở được, trên màn hình còn hiển thị “Đã khoá trái”.
Sở Chiêu Chiêu bó tay, Mục Tế Vân về thì về đi, còn khoá cô trong nhà làm gì?
Bây giờ cô phải làm sao đây, cô không có di động, chẳng lẽ phải chờ Mục Tế Vân quay lại mở cửa cho cô ra ngoài?
Sở Chiêu Chiêu cuống lên, phát cáu túm tay nắm cửa gạt lên gạt xuống.
Bỗng có tiếng nói vang lên sau lưng cô: “Cửa nhà tôi chọc em à?”
“Á!?” Sở Chiêu Chiêu quay phắt lại, “Thầy… thầy Mục, sao thầy ở đây ạ?”
Lúc này Mục Tế Vân đang nằm trên sô pha, quần áo nhăn nhúm, tóc tai bù xù, kính mắt đặt bên cạnh, nhìn cái bộ này thì… anh ngủ cả đêm trên sô pha rồi.
Mục Tế Vân từ từ ngồi dậy, đeo kính vào, hỏi: “Mấy lời này nói với chủ nhà hình như không được hợp lắm thì phải?”
Sở Chiêu Chiêu sững sờ, tay vẫn còn túm tay nắm cửa, “Em… ý em là… không phải tối qua thầy về nhà sao ạ?”
“Ừ, nhưng sau đó tôi nghĩ lại.” Anh lấy tay cào cào tóc, nhìn Sở Chiêu Chiêu, “Tôi sợ có người bắt nạt em trong mơ.”
Sở Chiêu Chiêu mở to hai mắt, trong đầu tua lại giấc mơ đêm qua.
Vệt ửng đỏ hiện lên trên má cô rồi lan nhanh sang hai vành tai.
Mục Tế Vân nhìn cô, nhíu mày, “Sao nào, em gặp ác mộng thật à?”
Sở Chiêu Chiêu: “…”
Cô gật đầu.
Mục Tế Vân đứng dậy đi đến trước mặt cô, nói: “Con gái tụi em cũng thiệt tình, ban ngày bị người ta bắt nạt còn chưa đủ, đến buổi tối đi ngủ vẫn muốn cho người ta bắt nạt mình, có ngốc không chứ?”
Nói rồi, anh giơ tay lên.
Nhưng khoảng cách và động tác này giống hệt cảnh trong mơ.
Cô vội nhắm chặt mắt, cắn chặt răng, hai tay cũng co lại thành quyền theo bản năng.
Mãi mà bàn tay kia vẫn không chạm vào cô.
Chỉ đến khi loa cửa phát ra tiếng “Đã mở”, cô mới chậm rãi mở mắt ra.
Hoá ra là Mục Tế Vân muốn mở cửa.
Lúc này, anh đang dùng vẻ mặt khó hiểu nhìn Sở Chiêu Chiêu.
“Em làm sao thế?”
Sở Chiêu Chiêu: “…”
Cô nghĩ lúc này cổ của cô cũng đỏ như tôm luộc luôn rồi!
Vì vậy cô không thèm trả lời câu hỏi của Mục Tế Vân, tông cửa dông thẳng ra ngoài.
Mục Tế Vân cũng hờ hững khoanh tay nhìn theo bóng cô.
Không tiền không thẻ không điện thoại, để xem cô chạy đi đâu.
Nghĩ vậy, anh thong thả đi rửa mặt đánh răng, sau đó mới chậm chạp ra ngoài.
Đúng như dự đoán, lúc anh đến chỗ thang máy, Sở Chiêu Chiêu đang dùng vẻ mặt đáng thương nhìn anh.
“Thầy ơi, em… em… không có tiền…”
Bộ dạng cô lúc này nhìn rất giống thỏ con, khiến người ta vừa nhìn đã mềm lòng.
Vậy mà Mục Tế Vân còn cười lạnh, “Em chạy đi, chạy nhanh thêm chút nữa xem nào.”
Sở Chiêu Chiêu thấy hình như Mục Tế Vân giận rồi.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, rất dễ để nhận ra Mục Tế Vân đang nắm thế thượng phong.
Sau cùng, Sở Chiêu Chiêu nhỏ nhẹ nhận lỗi: “Thầy ơi, em sai rồi…”
Mục Tế Vân đang định nói thì cửa thang máy mở ra, một cụ già và một đứa bé đang đứng trong thang máy nhìn về phía họ.
“Thôi vậy… Em muốn đi đâu?”
“Về công ty lấy đồ ạ.”
“Ừ.”
Cuối cùng, Sở Chiêu Chiêu vẫn phải đi nhờ xe Mục Tế Vân, đúng là sống không bằng chết.
Muốn trốn trốn không thoát, sau đó còn phải nhờ người ta chở dùm một đoạn, không có cái thốn nào như cái thốn này.
Suốt cả quãng đường, Sở Chiêu Chiêu không nói lời nào, một lòng cầu khẩn cho mau đến công ty.
Nhưng thời gian hôm nay như kéo dài vô tận, ngồi xe hai mươi phút mà như đã trải qua mấy tiếng đồng hồ. Lúc Mục Tế Vân dừng xe, Sở Chiêu Chiêu gần như là nhảy ra khỏi cửa.
“Em cảm ơn thầy! Hẹn gặp thầy sau ạ!”
Mục Tế Vân còn chưa kịp trả lời, cô đã mất tăm mất dạng.
Đến được thang máy của công ty cô mới dám thở ra một hơi.
Chuyện tối qua đã vượt quá sức tưởng tượng của cô. Từ nay về sau, cô không biết phải đối mặt với Mục Tế Vân như thế nào.
May là cô đã tốt nghiệp, cũng không còn làm ở Vân Yên Phủ Đệ nữa.
Đang suy nghĩ đến xuất thần thì sau lưng có tiếng bước chân, Sở Chiêu Chiêu ngoái lại nhìn, là Lưu Đồng.
Sở Chiêu Chiêu hơi ngạc nhiên, hỏi: “Chị Đồng Đồng, sao chị lại ở đây?”
Lưu Đồng đáp: “Sáng nay chị gọi cho em nhưng không có ai bắt máy, chị đoán là em quên điện thoại ở công ty nên đến sớm đợi em, muốn trò chuyện với em một lát.”
Nói rồi, chị đưa mắt đánh giá bộ dạng Sở Chiêu Chiêu.
Trên người vẫn là bộ quần áo ngày hôm qua.
Không hiểu sao Sở Chiêu Chiêu cảm thấy hơi chột dạ khi thấy ánh mắt Lưu Đồng nhìn mình.
Nhưng Lưu Đồng không nói gì, bấm thang máy, “Đi nào.”
Tác giả có lời muốn nói:
Anh Mục làm thầy người ta nào đó ơi, xin anh kiềm chế chút.
Thầy bắt nạt người ta quá đó 🤣
Sao cứ có cảm giác là nhân lúc người ta ngủ thầy Mục chiếm tiện nghi nhỉ.
Hóng quá.
Đi chơi về chưa bé iu, nhớ bé quá 🥰 … thực ra là nhớ truyện của bé 🤣🤣🤣🤣