“Đôi mắt em thật đẹp.”
Sở Chiêu Chiêu vẫy xe đến mỏi cả tay vẫn không có chiếc nào dừng lại. Vào lúc cô định lên mạng đặt xe thì Mục Tế Vân đột ngột xuất hiện bên cạnh cô, hỏi: “Em đang làm gì thế?”
Sở Chiêu Chiêu khá bất ngờ, không đoán được Mục Tế Vân từ đâu chui ra: “Hả? Dạ… Em đang bắt xe ạ.”
Mục Tế Vân: “Em muốn đi đâu?”
Sở Chiêu Chiêu có sao nói vậy: “Bệnh viện Số Một ở ngoại ô thành Nam ạ.”
Mục Tế Vân vừa xoay người vừa nói: “Đi thôi, tôi chở em đến đó.”
Giọng điệu này căn bản không có chỗ cho cô chối từ.
Trong đầu Sở Chiêu Chiêu có vô số câu hỏi, nhưng cô cũng không có thời gian để mà nghĩ nhiều, bây giờ có người giúp cô, cô cũng không điên mà đi từ chối, vậy là leo lên xe anh đi ngay.
Kỳ Thanh Thụ quan sát họ từ xa, mặt khó hiểu, quay sang Mục Tế Trạch: “Chuyện này là sao?”
Mục Tế Trạch cam chịu: “Sao cháu biết được?”
Trái lại, Lưu Đồng lại hiểu rõ mười mươi, ra bên đường bắt xe.
Mục Tế Trạch vội đuổi theo, bảo: “Anh chở em về.”
“Không cần đâu.” Lưu Đồng đáp, “Chàng vô tình, thiếp vô ý, về sau mong sư huynh đừng loạn điểm uyên ương* như vậy nữa.”
*Loạn điểm uyên ương: gán ghép cặp đôi lung tung.
Mục Tế Trạch nhìn cô, ngài ngại.
Lưu Đồng quay sang Kỳ Thanh Thụ thưa: “Ông ơi, cháu xin phép về trước, ông đi đường cẩn thận nhé.”
*
Xe ra gần đến khu vực ngoại ô, Sở Chiêu Chiêu mới dần bình tĩnh lại sau cơn hoảng hốt khi nghe tin Sở Minh Minh nhập viện.
Cô nhìn Mục Tế Vân qua gương chiếu hậu, thấy anh giương mắt nhìn lại thì cô vội vàng tránh đi.
Mục Tế Vân hơi nghiêng sườn mặt về phía cô, hỏi: “Em gấp như vậy là vì người nhà sinh bệnh à?”
“Dạ.” Sở Chiêu Chiêu đáp, “Em gái em phát bệnh.”
Mục Tế Vân không nói gì, Sở Chiêu Chiêu hỏi: “Thầy Mục, sao hôm nay thầy cũng ở nhà hàng này ạ?”
“Tôi đến đó dùng bữa.”
“Ồ… Vậy tối nay thầy không bận gì ạ?”
“Nếu tôi bận thật thì lúc này em còn ngồi được trên xe tôi à?”
“Dạ… cảm ơn thầy.”
Trong xe có bật máy lạnh, nhiệt độ khá thấp, nhưng Sở Chiêu Chiêu vẫn thấy cả người nóng hầm hập.
Bây giờ cô sợ nhất là ở cùng một chỗ với Mục Tế Vân, không hiểu sao cứ ở cạnh anh là cô lại có một cảm giác vi diệu, nhấp nhổm không yên, tay cũng không biết đặt vào đâu, chỉ biết dùng tay khều khều vào lòng bàn tay còn lại.
Đặc biệt vào những lúc như thế này, hai người không ai lên tiếng, không gian xung quanh lại nhỏ hẹp, Sở Chiêu Chiêu muốn nói gì đó với anh nhưng không biết làm sao mở lời.
Còn may khoảng thời gian khó xử như vậy trôi qua rất mau.
Xe nhanh chóng đến bệnh viện, Sở Chiêu Chiêu chạy như bay xuống xe, ùa vào quầy tiếp tân hỏi số phòng rồi phóng lên lầu.
Cô hỏi được y tá vị trí phòng của Sở Minh Minh, đẩy cửa bước vào thì thấy em đang nằm trên giường xem truyện tranh.
Sở Minh Minh thấy Sở Chiêu Chiêu đến thì mắt sáng rỡ, nhưng ngoài miệng vẫn nói: “Chị à, em đã nói với chị rồi, em không sao hết, chị không cần đêm hôm cất công chạy đến như vậy.”
Sở Chiêu Chiêu đi về phía Sở Minh Minh, sờ trán em, quan sát thấy sắc mặt em vẫn hồng hào thì yên tâm lần phát bệnh này không nặng lắm.
Thực ra số lần Sở Minh Minh nhập viện đã không đếm xuể nhưng Sở Chiêu Chiêu mãi vẫn không bình tĩnh xử lí nổi.
“Không sao là tốt, nhưng nói sao cũng phải nhập viện, chị không đến thăm em sao chị yên tâm nổi.”
Sở Minh Minh cúi đầu, nhỏ giọng: “Em xin lỗi chị nhiều, em lại làm chị lo lắng rồi.”
Sở Chiêu Chiêu thấy Sở Minh Minh đầy vẻ tự trách thì lảng sang đề tài khác: “Ba đâu rồi?”
“Ba xuống đại sảnh đóng viện phí rồi.” Sở Minh Minh ngẩng đầu, nhìn về phía Mục Tế Vân ở cửa ra vào: “Chị ơi, chú này là ai thế?”
Sở Chiêu Chiêu đang muốn giới thiệu thì Mục Tế Vân đã giành trước: “Chú? Anh già như vậy à? Phải gọi là anh.”
Vẻ mặt nghiêm túc của Mục Tế Vân làm Sở Minh Minh hết hồn, “An… anh.”
Sở Chiêu Chiêu thấy buồn cười nhưng không dám cười ra tiếng, len lén kéo tay áo Mục Tế Vân: “Thầy Mục, thầy làm em ấy sợ rồi.”
Mặt Mục Tế Vân vẫn lạnh tanh, lát sau mới cố rặn ra một nụ cười miễn cưỡng: “Ngoan lắm.”
Sở Minh Minh run run, tự thấy lưng áo ươn ướt.
Sở Chiêu Chiêu nhìn điệu bộ của hai người này mà không nhịn được cười, quay đầu cố nén rồi mới giới thiệu: “Minh Minh, đây là thầy của chị.”
Vẻ mặt Sở Minh Minh vẫn đầy nghi hoặc, nhưng đúng lúc này thì ba Sở vào phòng.
Ông nhìn thấy Mục Tế Vân thì cũng kinh ngạc không kém, “Chiêu Chiêu, vị này là?”
“Ba, đây là thầy con.”
Ba Sở vừa nghe đến chữ “thầy” thì lập tức cúi người chào, “Chào thầy chào thầy.”
Phản xạ của Mục Tế Vân có nhanh hơn nữa cũng không bằng ba Sở, anh vội đỡ ông: “Chú, chú đứng khách sáo.”
Ba Sở kéo ghế: “Mời thầy ngồi, mời thầy ngồi.”
Mục Tế Vân: “… Chú ngồi đi ạ.”
Sở Chiêu Chiêu đứng bên nhìn, có chút xấu hổ, ba mẹ cô không được học hành, vì vậy luôn tôn sùng nhà giáo, lúc trước gặp các giáo viên khác của cô cũng thế, chỉ hận không thể xem như Bồ Tát mà cung phụng.
Thấy trời đã khuya, Sở Chiêu Chiêu nói: “Thầy Mục, cũng… khuya rồi, hay thầy về trước đi ạ, cảm ơn thầy đã chở em đến đây.”
Mục Tế Vân thấy trong phòng chỉ toàn người nhà, anh ở lại chỉ khiến họ không được tự nhiên, vì vậy gật đầu đồng ý.
Sở Chiêu Chiêu tiễn anh ra cổng, trên lối nhỏ của bệnh viện, Mục Tế Vân vừa đi vừa hỏi: “Mệt à?”
Sở Chiêu Chiêu nghe xong, trầm tư hồi lâu mới đáp: “Là mệt trong lòng.”
Cô nhìn người đến người đi trên con đường trước mặt, có người bệnh lẫn người nhà, bác sĩ lẫn y tá, bước chân ai nấy đều vội vàng hối hả, tựa như đang muốn chạy đua cùng bệnh tật sinh tử.
Bấy lâu nay, Sở Chiêu Chiêu chưa từng để ý xem cơ thể mình có mệt hay không, có nhiều hay ít tiền cũng không thành vấn đề, cứ dốc sức kiếm tiền là được. Thứ làm cô mệt mỏi thật sự là mãi mãi không biết được có phải một ngày nào đó em gái sẽ bất ngờ rời bỏ thế gian này hay không, so với nỗi mệt thể xác, nỗi lo luôn treo trên đầu này mới là khó chịu nhất.
Mục Tế Vân đáp: “Ừ, tôi hiểu.”
Sở Chiêu Chiêu ngẩng đầu nhìn anh: “Thầy hiểu gì ạ?”
Tay Mục Tế Vân đút trong túi quần, chân bước thong dong: “Không lúc nào không lo lắng người nhà sẽ đột ngột ra đi.”
Anh vừa dứt lời thì một đứa bé không biết từ đâu xông ra, đùa nghịch trên lối đi. Mục Tế Vân kéo Sở Chiêu Chiêu tránh sang một bên, cô đứng không vững nên va vào ngực Mục Tế Vân, tim cô cũng theo đó mà gia tốc chóng mặt.
Cô không biết tim mình tăng tốc là vì va phải ngực anh hay là vì anh thay cô nói ra lời trong lòng.
Chỉ biết rằng, lúc này đây, cô không nỡ kết thúc sự tiếp xúc thân mật này.
Chỉ trong chốc lát ngắn ngủi, lý trí và luyến tiếc đã thay phiên đấu đá trong đầu Sở Chiêu Chiêu.
Nhưng sau cùng Sở Chiêu Chiêu vẫn buông anh ra, chỉnh lại tóc tai, nhỏ nhẹ: “Cảm ơn.”
Ra khỏi bệnh viện, Sở Chiêu Chiêu tiễn tiếp Mục Tế Vân ra xe.
Bãi đậu xe của bệnh viện không có chỗ nên anh đậu đỡ ven đường.
Sở Chiêu Chiêu đứng cạnh cửa xe, nhắc lại lần nữa: “Thầy Mục, tối nay em nhờ thầy nhiều ạ.”
Trong gió đêm, Mục Tế Vân thấy mái tóc đen nhánh dợn sóng của cô bị gió thổi loạn, vài sợi tóc vuốt qua mặt cô, che khuất gương mặt cô, làm người đối diện có cảm giác mơ hồ.
Cô đứng ngay ngắn trong bóng đêm, dáng người mảnh khảnh là thế nhưng vẫn khiến người ta có cảm giác như một gốc bạch dương thẳng tắp.
Mục Tế Vân hạ hết cửa sổ bên tay lái, gọi: “Qua đây.”
Sở Chiêu Chiêu tiến thêm hai bước đến gần cửa sổ xe.
Mục Tế Vân lại nói: “Gỡ kính xuống.”
Sở Chiêu Chiêu thấy khó hiểu nhưng vẫn làm theo.
Một tay Mục Tế Vân gác ở cửa kính xe, một tay cầm vô lăng, nghiêng người ngước nhìn Sở Chiêu Chiêu.
Đèn bệnh viện sáng trưng sau lưng, còi xe cứu thương hú vang inh ỏi, sinh ly tử biệt ở nơi này cũng được phóng đại đến vô hạn.
Mà Mục Tế Vân chỉ lặng yên ngắm nhìn Sở Chiêu Chiêu, lâu sau, anh mới nói: “Đôi mắt em thật đẹp.”
Lúc Sở Chiêu Chiêu về phòng bệnh thì gặp ba Sở đang đi ra từ nhà vệ sinh.
Ông đỡ thắt lưng, đi rất chậm.
“Ba.” Sở Chiêu Chiêu chạy qua đỡ ông, “Thắt lưng ba lại đau à?”
“Bệnh cũ thôi, không sao đâu.” Ba Sở đáp.
Sở Chiêu Chiêu thấy trên vai áo ba có bụi giấy màu nâu thì hỏi: “Ba, ba lại đi dỡ hàng cho người ta sau giờ làm à?”
Ba Sở bị con gái nói trúng thì xấu hổ cười cười: “Ha ha ha, rảnh rỗi không có việc gì làm, đi phụ người ta kiếm thêm chút tiền.”
“Đã nói thắt lưng ba không khoẻ thì đừng đi dỡ hàng cho người ta!” Sở Chiêu Chiêu quát, sau đó thấy mình lớn tiếng quá không hay thì mềm mỏng bớt: “Con đã nói với ba lương con cao lắm, đủ xài rồi.”
“Ba thấy con bận như vậy, ba thì bận gì đâu,” ba Sở nói. “Chưa kể con vừa tốt nghiệp, nên có tiền để dành. Tháng sau nhận được tiền từ thiện rồi ba không đi dỡ hàng nữa.”
Thấy Sở Chiêu Chiêu vẫn cúi gằm không nói lời nào, ba Sở nói tiếp: “Ôi thôi, nếu trong nhà không có tiền thì ba nói con đưa, con thấy được không?”
Sở Chiêu Chiêu không đáp mà hỏi: “Mẹ đâu rồi ba?”
“Hôm nay ca đêm, chưa tới giờ tan ca.”
“Dạ, vậy ba về nghỉ sớm đi, con ở đây với Minh Minh.”
“Thôi, con về ngủ đi, để ba chăm em cho.”
Hai người nhường qua nhường lại, sau cùng ba Sở nói không lại Sở Chiêu Chiêu nên đành về nhà.
Sở Chiêu Chiêu quay lại trong phòng bệnh, tự rót một ly nước ấm, ngồi đọc sách.
Sở Minh Minh vốn đã ngủ, lại không biết tỉnh từ lúc nào: “Chị ơi, người ban nãy là thầy chị thật ạ?”
Sở Chiêu Chiêu đáp: “Ừ, là thầy ở trường đại học của chị.”
Sở Minh Minh hỏi tiếp: “Thầy giáo sao lại đi với chị tới bệnh viện vậy?”
Dưới ánh đèn mờ, ánh mắt Sở Chiêu Chiêu phiêu lãng.
“Vì… thầy là thầy mà.”
Sở Minh Minh đáp: “Nhưng chị tốt nghiệp rồi mà.”
Sở Chiêu Chiêu đóng sách lại, bảo: “Em xem, thầy cấp ba của em cũng thường tới bệnh viện thăm em đúng không? Được rồi, không nói nữa, mau ngủ thôi.”
Sở Chiêu Chiêu chui vào ổ chăn, vờ ngủ.
Nhưng Sở Minh Minh vẫn rối rắm, ban nãy lúc chị kéo tay áo anh kia, nhìn không giống như hành động của nữ sinh đối với giáo viên chút nào.
Ít nhất là hồi em còn đi học, ở lớp không ai dám đến gần thầy giáo như vậy cả.
Sáng hôm sau, mẹ Sở đến bệnh viện, Sở Chiêu Chiêu ở đến hết bữa cơm trưa thì về, dù sao đầu tuần còn phải đi làm.
Cô ngồi xe buýt đến trạm, đổi sang một chuyến khác rồi bắt thêm tàu điện ngầm mới về đến nhà.
Lúc chờ xe ở trạm, cô nhìn thấy phía đối diện có một tiệm mắt kính.
Sở Chiêu Chiêu nhìn vài lượt, chân như tự động băng qua đường đi vào cửa tiệm.
Nhân viên cửa hàng chào đón cô rất nhiệt tình: “Chào chị, chị cần gì ạ?”
Sở Chiêu Chiêu nhìn quanh, ấp úng: “Tôi… muốn mua kính áp tròng.”
Tác giả có lời muốn nói:
Mục Tế Vân bản xã hội: “Cha vợ cha vợ, cha đừng khách sáo như thế, con tổn thọ mất.”
Nghi: 14.08.2019 – Dịch tại Jakarta.
Chương 30 Chương 32
Chào thầy thế này thì sau này gọi cha vợ kiểu gì đây ta
Ôi cặp này dễ thương quá tác giả ơi!
Haha… anh cũng biết tán gái đó chứ. Có điều gặp cha vợ sớm quá nhỉ 🤣