“Không có gì.”
Sau khi rời khỏi nhà Sở Chiêu Chiêu, Mục Tế Vân lái thẳng đến nhà ông ngoại mình.
Ngày này mỗi tháng, Kỳ Hồng đều theo lệ gọi Mục Tế Vân về nhà ngoại ăn cơm. Mấy năm trước Mục Tế Vân còn thấy phiền phức, hai cha con nhà này vừa gặp mặt đã cãi nhau ỏm tỏi còn làm mấy việc hình thức này làm gì, nhưng sau này anh hiểu ra, nếu không có lần gặp mặt lấy lệ này thì nhiều khả năng hai cha con sẽ không thèm nhìn mặt nhau. Giống như đế hậu ngày xưa, tuy bằng mặt không bằng lòng nhưng vẫn chọn một ngày cố định để gặp nhau, xem như tượng trưng cho quan hệ giữa hai bên.
Chỉ không biết hai cha con nhà này làm vậy là để người ngoài xem hay là để làm khổ chính mình, dù sao thì, nhà từ thiện nức tiếng gần xa không thể nào làm con bất hiếu được.
Lúc Mục Tế Vân đến, Kỳ Hồng đang xem TV trong phòng khách.
Kênh tin tức địa phương đang phát buổi phỏng vấn với Kỳ Hồng.
Mục Tế Vân nhìn mẹ mình xuất hiện trên TV mãi cũng thành quen. Ban đầu bà thường xuất hiện ở mảng tài chính, về sau thì thường lên tin tức mảng từ thiện.
Mục Tế Vân ngồi xuống cạnh Kỳ Hồng, hỏi: “Mẹ, ông ngoại đâu?”
Mắt Kỳ Hồng vẫn dính vào TV, nói với Mục Tế Vân ông ngoại anh đang ở phòng sách.
Mục Tế Vân đứng dậy đi vào phòng sách, Kỳ Thanh Thụ đang đọc sách, lưng quay về phía anh.
Anh gọi: “Ông ngoại.”
Kỳ Thanh Thụ không lên tiếng cũng không nhúc nhích, Mục Tế Vân gọi thêm tiếng nữa, thấy ông vẫn không trả lời thì tính quay ra ngoài.
Đang mở cửa thì Kỳ Thanh Thụ lạnh lùng nói: “Mày vẫn biết tao là ông ngoại mày đấy à?” Giọng ông tuy bình bình nhưng đã mang vẻ tức giận, tựa như bất kỳ lúc nào cũng có thể bùng nổ.
Mục Tế Vân buông tay nắm cửa, ngồi vào sô pha sau lưng Kỳ Thanh Thụ: “Con lại làm gì nữa?”
Kỳ Thanh Thụ đứng dậy, tháo kính lão, đi đến trước mặt Mục Tế Vân, từ trên cao nhìn xuống: “Mày từ chức ở trường, vậy mà tao là người cuối cùng biết được, để giấu tao mày cũng tốn không ít công sức nhỉ?”
Mục Tế Vân mặt bình thản, giọng đều đều: “Cháu đi dạy chán rồi, đổi sang việc khác thôi.”
“Đầu năm nay mày đã hợp tác với chú Lưu mở công ty rồi, bây giờ mày bảo tao là mày chỉ chán đi dạy thôi hả?”
“Hợp tác mở công ty gì đâu, một đồng con cũng không ra, chỉ là làm công cho chú Lưu thôi.”
Kỳ Thanh Thụ bất ngờ quát lớn: “Mục Tế Vân!”
Mục Tế Vân chậm rãi đứng dậy, vẻ mặt không thèm để ý cũng biến mất: “Ngoại à, ông đem chuyện ơn nghĩa của ông gán lên người con, kiểm soát cuộc sống của con suốt mấy năm nay, lúc này cũng nên đủ rồi chứ?”
Kỳ Thanh Thụ trợn to hai mắt, tức điên trừng Mục Tế Vân, cổ và mặt đỏ lên nhanh chóng.
Lúc này, Kỳ Hồng bước vào.
Không biết bà đã đứng ngoài cửa bao lâu, câu đầu tiên sau khi bước vào chính là: “Nó nói đúng rồi, cuộc đời nó tự nó quyết định, cho dù là chí thân cũng không được xen vào.”
Mục Tế Vân vừa làm Kỳ Thanh Thụ tức đến bốc hoả, câu nói này của Kỳ Hồng lại khiến mặt ông lạnh hẳn, ông nhìn chằm chằm Kỳ Hồng, hoàn toàn không phải ánh nhìn cha dành cho con, “Chị đúng là mẹ hiền, tình mẹ thương con vĩ đại như thế này làm lão già như tôi xấu hổ không dám ngẩng đầu.”
Nghe vậy, dáng vẻ đúng lý hợp tình của Kỳ Hồng tan tác không còn mảnh giáp, bà rũ mắt lặng thinh, hồi sau mới nói: “Lúc Tiểu Mộng xảy ra chuyện, người phải chịu trách nhiệm là con, Tế Vân nào có tội tình gì? Sao ba lại giận lây sang nó?”
Khi nói những lời này, giọng bà đã run run.
“Tôi không phải giận lây.” Kỳ Thanh Thụ bình tĩnh đáp, “Anh nó đã thành gia lập nghiệp, tôi quản không được nữa, tôi chỉ không thể trơ mắt nhìn Tế Vân giẫm lại vết xe đổ của anh chị, tôi không muốn nó lại bị chị hại.”
Kỳ Hồng không trưng vẻ đoan trang nổi nữa, bà tức đỏ mắt, giật áo khoác trên người xuống muốn ném về phía cha mình, sau vẫn không xuống tay được, chỉ đành ném xuống đất, “Ba đúng là không nói lý gì hết!”
Sau cùng, “họp mặt gia đình” lần này lại chấm dứt trong khói súng.
Lúc Mục Tế Vân rời đi có thấy bảo mẫu cầm thuốc tim đến cho Kỳ Thanh Thụ uống.
Bộ dạng Kỳ Thanh Thụ rất ngạo mạn, ông không muốn uống, bảo mẫu khuyên vài câu, thấy ông không nghe thì định ép ông uống bằng cách nhét thuốc vào miệng ông, lúc này thì ông cụ điên lên, hất văng cả thuốc lẫn nước.
Mục Tế Vân không muốn nhìn cảnh này thêm nữa, khép cửa ra ngoài.
Anh nhớ lúc nhỏ, ông ngoại rõ ràng là một ông lão đáng mến dễ gần, thường ôm anh ngồi trong viện vẽ tranh, dẫn anh đến Đại học Nam chơi, còn tỉ mỉ gỡ tơ quýt cho anh nữa…
Mục Tế Vân gần như không nhớ nổi ông bắt đầu trở nên kỳ cục thất thường như thế từ khi nào.
*
Mấy hôm nay, Sở Chiêu Chiêu cảm nhận rất rõ tâm trạng sa sút của Mục Tế Vân.
Sáng sáng trên đường lái xe đến chỗ làm, anh nói ít hẳn, nhiều lúc anh chỉ nhìn đường nhưng trong mắt cất chứa một nỗi niềm không tên.
Lúc tan tầm cũng thế.
Lúc trước anh luôn ăn mặc chỉnh tề cả ngày, nhưng mấy hôm nay vừa lên xe đã kéo lỏng cà vạt.
Sở Chiêu Chiêu thường trộm quan sát anh vào những lúc anh không để ý, trông anh có vẻ đượm buồn.
Sở Chiêu Chiêu chưa bao giờ thấy Mục Tế Vân như thế, hoặc anh nghiêm túc, hoặc phóng túng xa hoa, nhưng chưa bao giờ anh nhìn ưu tư thế cả.
Bộ dạng này của Mục Tế Vân kéo dài mấy ngày liền, cho đến bữa sáng hôm Sở Chiêu Chiêu quyết định hỏi thăm.
“Thầy Mục, dạo này tâm trạng thầy không tốt ạ?”
Bàn tay đang gắp thức ăn của Mục Tế Vân khựng lại, sau đó gác đũa, uống ngụm nước.
“Không có gì.”
Sở Chiêu Chiêu à một tiếng, cũng gác đũa.
Lúc tan ca vào buổi chiều, Sở Chiêu Chiêu cũng rầu rĩ không vui.
Cảm xúc của cô đều viết hết trên mặt, nguyên nhân chính là câu nói “không có gì” của Mục Tế Vân.
Cô không hiểu quan hệ giữa mình và Mục Tế Vân bây giờ tính là gì, mỗi ngày cùng nhau tan ca, thỉnh thoảng Sở Chiêu Chiêu muốn mua gì đó, Mục Tế Vân sẽ đưa cô đến tận chỗ bán, chờ trong xe cho đến lúc cô mua xong rồi đưa cô về nhà.
Cho dù hai người chỉ là bạn hay trên mức bạn bè thì mối quan hệ này cũng đáng giá hơn một câu “không có gì” chứ?
Nhưng trên đường từ công ty đến bãi đậu xe, Sở Chiêu Chiêu lại tự thuyết phục chính mình.
Chắc tâm tình khó chịu này đến từ việc cô quá tự đề cao.
Không chừng người ta còn thấy cô chưa thân đến mức dốc hết nỗi lòng đâu.
Lên xe, Sở Chiêu Chiêu lại bắt đầu rối rắm. Nếu cảm thấy cô không thân đến mức có thế tâm sự được thì chuyện đón đưa mỗi ngày này là thế nào?
Sở Chiêu Chiêu đánh thái cực trong lòng, còn tưởng rằng sắc mặt bình tĩnh như thường, nhưng chỉ trong chốc lát, Mục Tế Vân đã hỏi: “Hôm nay em sao thế?”
Sở Chiêu Chiêu quay sang nhìn anh, lời đã lên đến miệng lại nhớ đến chuyện sáng nay, vậy là nuốt trở lại.
“Không có gì.”
Mục Tế Vân nhìn cô, không nói gì thêm, đưa cô đến dưới lầu.
Sở Chiêu Chiêu cảm ơn xong đi thẳng lên lầu, đầu cũng không ngoái lại.
Lúc đi đến cầu thang, thông qua cửa sổ thấy xe Mục Tế Vân chậm rãi rời đi, Sở Chiêu Chiêu bứt lá trên cái cây bên cạnh ném về phía anh.
Lá cây bay lượn trong không trung, sau cùng không biết rơi ở chỗ nào.
Tối đó, Sở Chiêu Chiêu tắm xong, nằm trên giường lăn qua lộn lại, không tài nào ngủ được.
Không hiểu cô đang bực bội điều gì, chỉ biết nhất định có liên quan đến Mục Tế Vân.
Lát sau, di động đổ chuông, Sở Chiêu Chiêu ngồi phắt dậy, người gọi hoá ra là A Lục.
“Chiêu Chiêu! Giúp anh cái này với! Hôm nay anh đi công tác, đáp xuống sân bay mới nhớ lấy sót tài liệu, lưu trên desktop của anh thôi, em gửi qua email cho anh được không?”
Sở Chiêu Chiêu hỏi: “Ngay bây giờ à?”
“Bây giờ thì không cần, cũng trễ rồi.” A Lục đáp, “Sáng mai anh mới cần, có điều văn bản hơi lộn xộn, em có thể chỉnh trang lại dùm anh, sau đó gửi cho anh rồi gửi thêm một bản copy cho khách hàng không, địa chỉ mail khách hàng em có phải không?”
“Dạ, sáng mai em đến sớm làm giúp anh nhen?”
A Lục nói: “Được, chỉnh văn bản rồi gửi mail tốn tầm nửa tiếng, em gửi cho anh trước chín giờ được không?”
Sở Chiêu Chiêu dạ, “Được anh, sáng mai em đến công ty sớm chút.”
A Lục thở phào, “Tạ ơn trời đất! Đợi anh về anh dẫn em đi ăn!”
“Chuyện nhỏ mà.” Sở Chiêu Chiêu đáp, “Không cần khách sáo.”
Vì việc này nên Sở Chiêu Chiêu bắt mình ngủ sớm.
Sợ trên đường gặp chuyện ngoài ý muốn ảnh hưởng đến A Lục, chưa đến bảy giờ sáng hôm sau Sở Chiêu Chiêu đã xuất phát.
Ngồi trên tàu điện ngầm, Sở Chiêu Chiêu mới lấy di động ra, mở đến số của Mục Tế Vân thì bối rối không biết có nên cho anh hay không.
Lát sau, cô mở giao diện nhắn tin, soạn tin nhắn.
“Thầy Mục, sáng nay em có việc, em tới công ty trước, thầy không cần đến đón em, cảm ơn thầy.”
Đến lúc Sở Chiêu Chiêu đến công ty vẫn chưa thấy anh trả lời.
Sở Chiêu Chiêu ngồi vào vị trí của A Lục, sửa tài liệu mà mắt cứ dán vào di động, sao tới giờ còn chưa trả lời vậy…
Tám rưỡi, Sở Chiêu Chiêu chỉnh xong hồ sơ rồi gửi cho A Lục.
Lúc này, các đồng nghiệp khác cũng lục tục đến công ty.
Mọi người thấy cô ngồi đó một mình mà văn phòng Mục Tế Vân cạnh đó vẫn trống không thì khá ngạc nhiên.
Sở Chiêu Chiêu cũng không để ý đến ánh mắt tìm tòi của đồng nghiệp, cô gửi tài liệu xong thì về chỗ của mình, bắt đầu công việc hôm nay.
Đồng hồ trong góc màn hình nhảy đến số chín, Sở Chiêu Chiêu còn cố ý liếc sang phòng Mục Tế Vân, vẫn trống không.
Cô cúi đầu, đầu óc rối loạn.
Bất ngờ, trưởng phòng Kế hoạch chạy đến tìm Sở Chiêu Chiêu, hỏi: “Chiêu Chiêu à, sáng nay Giám đốc Mục không đi làm à? Điện thoại cũng tắt, anh có giấy tờ cần giám đốc ký.”
“Dạ?” Sở Chiêu Chiêu ngẩng đầu, “Em đâu biết.”
Trưởng phòng Kế hoạch nhìn cô với ánh mắt “sao em lại không biết”.
Lát sau, trưởng phòng Kế hoạch thấy cô thật không phải giả ngu mới đi.
Mười phút sau, Sở Chiêu Chiêu mới vào được trạng thái tập trung thì có người gõ nhẹ bàn cô.
Tiếng động này quen thuộc đến nỗi cô không cần nhìn cũng biết là ai.
“Thầy Mục.” Sở Chiêu Chiêu ngẩng đầu nhìn anh, “Thầy tìm em ạ?”
Mục Tế Vân rũ mắt nhìn cô, mày xoắn lại: “Sao hôm nay em lại tự đi?”
Sở Chiêu Chiêu đứng lên đáp: “Sáng nay em có việc nên đến công ty trước, em có nhắn tin cho thầy.”
Hàng mày khoá chặt của Mục Tế Vân mới dần dãn ra, sau đó nói: “Sáng nay lên đường mới phát hiện điện thoại hết pin, trong xe cũng không có đồ sạc.”
Sở Chiêu Chiêu “dạ” nhỏ nhẹ.
Mục Tế Vân nói tiếp: “Tôi chờ dưới nhà em từ 7:50 cho đến 8:20 cũng không thấy em xuống, còn tưởng em có chuyện gì.”
Nghe những lời này, trong lòng Sở Chiêu Chiêu dâng lên một cảm giác không thể gọi tên, ê ẩm, nhưng cũng ngọt dịu dàng.
Tác giả có lời muốn nói:
Mục “xã hội”: Người cha đáng thương.
Có vẻ như nhà anh Mục cũng bí ẩn nhỉ