“Tôi ở dưới lầu nhà em”
Sáng hôm sau, Sở Chiêu Chiêu thức giấc, nhìn thấy mặt trời chói chang ngoài cửa sổ thì không hiểu sao trong lòng chợt thấy mất mát.
Cô ngồi dậy, dụi mắt, sau đó đi rửa mặt.
Chuẩn bị xong xuôi hết thảy thì đúng bảy giờ rưỡi, nếu bây giờ bắt đầu di chuyển ra trạm tàu điện ngầm thì cô sẽ dư chút thời gian ăn bữa sáng ở dưới lầu công ty.
Nhưng cô vẫn nán lại trên mép giường trong chốc lát.
Bảy giờ bốn mươi, điện thoại réo vang.
Sở Chiêu Chiêu nhìn thấy người gọi đến là “Thầy Mục” thì có chút sửng sốt.
Đến khi cô bắt máy, nghe được câu “Tôi ở dưới lầu nhà em” thì chút sửng sốt ấy đã hoà vào cảm giác chân thật rồi nổ tung, đánh mạnh vào lòng cô.
Sở Chiêu Chiêu nhanh chóng cầm túi chạy xuống lầu, thấy Mục Tế Vân đang lái chiếc xe khiêm tốn lúc trước.
Lúc này ánh nắng chói chang, phụ nữ đều che dù để đi làm.
Sở Chiêu Chiêu mở cửa ghế phụ, cài dây an toàn rồi nhỏ nhẹ bảo, “Em xong rồi.”
Mục Tế Vân ừ rồi đánh xe ra khỏi tiểu khu.
Dọc đường đi, hai người không ai đề cập đến thời tiết hôm nay.
Dù cho trời có nắng vàng rực rỡ cũng ngầm xem như sấm chớp bão bùng.
Xe đến công ty cũng chỉ mới tám rưỡi sáng, Mục Tế Vân hỏi Sở Chiêu Chiêu: “Em ăn sáng chưa?”
Sở Chiêu Chiêu đáp chưa, nên vừa xuống xe Mục Tế Vân đã dẫn cô đi ăn.
Con phố dưới lầu công ty có rất nhiều cửa hàng bán đồ ăn sáng, Mục Tế Vân nhìn qua rồi hỏi: “Em có kiêng ăn gì không?”
Sở Chiêu Chiêu: “Em cũng không kén ăn, thầy cứ chọn món thầy thích là được.”
Mục Tế Vân dẫn cô vào một nhà hàng điểm tâm.
Lúc gọi món, Mục Tế Vân bận nghe điện thoại, Sở Chiêu Chiêu chọn trước vài món, sau khi Mục Tế Vân cúp máy cũng không nhìn tới thực đơn mà bảo luôn nhân viên phục vụ: “Cho hai phần giống của cổ là được.”
Trong lúc ăn, Mục Tế Vân hỏi thăm: “Đi làm đã quen chưa?”
“Dạ quen rồi thầy.” Sở Chiêu Chiêu đáp, “A Lục là TL tuyệt vời, em không hiểu chỗ nào anh ấy đều giải thích rất cặn kẽ, cũng không tạo áp lực gì cho em, chưa kể bây giờ anh ấy bận dắt hai tổ nhưng vẫn dành thời gian tổng kết công việc với em.”
*TL: team leader = trưởng nhóm
Mục Tế Vân ngẩng đầu nhìn Sở Chiêu Chiêu vài lần, thấy cô đang mải mê ăn thì mới nói: “Ăn cơm không bàn chuyện công việc.”
Sở Chiêu Chiêu gật gật đầu: “Thầy Mục, thầy không làm ở trường đại học Nam nữa ạ?”
Mục Tế Vân: “Ừ, tôi từ chức rồi.”
Sở Chiêu Chiêu: “Sao bất ngờ vậy thầy.”
Mục Tế Vân gác đũa, lau miệng: “Cũng không bất ngờ, khai giảng học kỳ một tôi đã bắt đầu bận bên này, chỉ đợi dạy xong một kỳ mới có thể từ chức thôi.”
Sở Chiêu Chiêu thấy anh ăn xong cũng gác đũa theo, Mục Tế Vân thấy cô làm vậy thì bảo: “Không gấp, em ăn thêm chút đi.”
Bữa sáng Sở Chiêu Chiêu thường ăn khá nhiều, nghe Mục Tế Vân nói thế thì tiếp tục ăn thêm mấy món điểm tâm rồi mới cùng anh lên công ty.
Sau giờ cơm trưa, vài đồng nghiệp nữ rủ Sở Chiêu Chiêu cùng xuống lầu mua cà phê.
Các cô đều mua vài ly, chủ yếu là mang cho đồng nghiệp trong tổ. Sở Chiêu Chiêu nhớ đến Mục Tế Vân, chiều qua lẫn sáng nay đều đi nhờ xe anh, nghĩ thế nào cũng nên bày tỏ chút thành ý, vì vậy lúc xếp hàng len lén nhắn tin hỏi anh.
“Thầy Mục, thầy thích uống cà phê gì ạ?”
Mục Tế Vân trả lời rất nhanh: “Americano.”
Đến lượt Sở Chiêu Chiêu, cô nhìn người khác đều mua bốn năm ly, nếu cô chỉ mua hai ly thì hơi khác người.
Vì vậy cô mua tổng cộng sáu ly, trừ một ly của Mục Tế Vân, mấy ly còn lại để mời cả tổ.
Trong tổ, cô chỉ biết A Lục thích uống cappuchino nhiều đường, vì vậy mua chung latte cho những người còn lại.
Lên đến công ty, cô mang cà phê mời những người khác trong tổ xong mới cầm ly cuối cùng vào văn phòng Mục Tế Vân.
“Thầy Mục, cà phê của thầy đây ạ.”
Mục Tế Vân gật đầu, “Em để đó đi.”
Sở Chiêu Chiêu đặt cà phê xuống rồi ra ngoài ngay, Mục Tế Vân vừa uống được một ngụm thì nghẹn trối chết, mặt nhăn còn hơn ăn mướp đắng.
Lát sau, Mục Tế Vân cầm cà phê ra tìm A Lục rồi đặt một tập tài liệu trước mặt anh chàng.
“Lát nữa cậu qua bên bộ phận Sản phẩm bên kia ra yêu cầu, tốt nhất là hôm nay chốt.”
A Lục đáp ứng xong thì Mục Tế Vân rời đi.
Mục Tế Vân vừa đi vài bước thì A Lục gọi lại, chỉ vào ly cà phê đang đặt trên bàn: “Mục tổng, cà phê của anh này.”
Mục Tế Vân quay lại lấy cà phê, cầm ở trước ngực: “Ồ, tôi quên mất.”
“Ha ha, có phải dạo này anh bận quá không?” A Lục tiện tay cầm ly cà phê còn chưa mở nắp trên bàn, mở ra uống một ngụm lớn, lập tức sặc: “Moá… sao đắng quá vậy?”
Anh chàng săm soi nhãn tên trên ly: “Rõ ràng là cappuchino nhiều đường mà, nhân viên cửa hàng này có phải lầm rồi không, làm ăn ẩu tả quá, đắng chết tôi rồi.”
Mục Tế Vân nhíu mày nhìn nhãn “Americano” trên ly cà phê của mình, không nói gì, xoay người bỏ đi.
*
Hôm nay Sở Chiêu Chiêu ở lại muộn hơn thường ngày để giải quyết công việc, nhưng khi cô tan ca A Lục vẫn còn đang vùi đầu chiến đấu hăng say.
Cô nhìn anh chàng với ánh mắt đầy đồng cảm: “A Lục à, anh cũng khổ quá à, ngày nào cũng bận bù đầu vậy chừng nào mới xong?”
“Bởi vậy mới nói Mục tổng không phải là người mà!” A Lục oán thán, “Em nói xem thời gian đâu mà anh tìm vợ đây? Anh cũng hai sáu rồi mà bóng dáng bạn gái còn chưa thấy đâu!”
Sở Chiêu Chiêu vỗ vỗ vai anh chàng, “Đàn anh, anh có biết câu danh ngôn của khoa máy tính trường mình là gì không?”
A Lục: “Là gì thế?”
Sở Chiêu Chiêu đáp: “Đàn ông ngành máy tính, tình duyên nhất định undecidable problem!”
A Lục ôm đầu thảm thiết: “Bây giờ tôi đổi nghề còn kịp không?”
“Kịp.” Một giọng nói lạnh ngắt vang lên sau lưng hai người, “Cậu viết đơn từ chức liền đi, tôi ký ngay cho.”
“Ha ha ha ha, giỡn chơi chút thôi, sao em nỡ bỏ tiền lương kết xù của công ty mình được.” Từ trước đến giờ, đứng trước tiền tài, A Lục không đánh cũng hàng, “Mục tổng chuẩn bị về ạ? Anh đi đường cẩn thận nhé, em tiếp tục ở lại chiến đấu hết mình vì tiền đồ rộng lớn của công ty đây.”
Mục Tế Vân chỉ nhìn Sở Chiêu Chiêu, không đoái hoài gì đến A Lục, “Tan ca rồi, về thôi.”
Những lời này của Mục Tế Vân như có ma lực, nhẹ nhàng biến chuyện anh và Sở Chiêu Chiêu cùng nhau tan tầm thành lẽ đương nhiên, trong cách anh nói cũng không có vẻ gì kỳ lạ.
Sở Chiêu Chiêu theo anh vào thang máy, anh chỉ bấm nút vào bãi đậu xe ở tầng B2, không nói có đưa cô về nhà hay không.
Sở Chiêu Chiêu bối rối, nếu những lời người ta vừa nói ban nãy không hàm ý đưa cô về nhà, cô tự mình đi theo ra xe thì xấu hổ chết mất.
Vì vậy, Sở Chiêu Chiêu giơ tay ấn tầng một.
Mục Tế Vân liền bỏ chọn tầng một, bảo: “Đã đến đây rồi, để tôi đưa em về.”
Sở Chiêu Chiêu nhỏ nhẹ đáp dạ, nghe như tiếng muỗi kêu.
Hai người cùng nhau ra bãi đậu xe, lên xe, đưa cô về nhà, sau đó Mục Tế Vân lái xe đi, tất cả đều diễn ra hết sức tự nhiên.
Sở Chiêu Chiêu cứ cảm thấy là lạ, nhưng không nói được là lạ chỗ nào.
Cảm giác này đeo bám cô đến tận sáng hôm sau, khi ngoài trời ánh nắng chói chang, Mục Tế Vân vẫn xuất hiện dưới lầu nhà cô.
Phải đến hơn hai tuần sau, khi ngày nào Sở Chiêu Chiêu cũng cùng Mục Tế Vân đi làm, thỉnh thoảng ăn bữa sáng, tan ca cùng nhau về nhà thì cảm giác là lạ này mới dần biến mất.
Nhưng đi đêm lắm có ngày gặp ma, trong công ty cũng có người để ý, có hôm đang ăn trưa thì một giám đốc sản phẩm đến hỏi Sở Chiêu Chiêu: “Sao cứ thấy em hay đi làm với tan tầm cùng với Mục tổng vậy, hai người là sao đó?”
Sở Chiêu Chiêu ấp úng: “Mục tổng… anh ấy tiện đường.”
Hỏi cô hai người là sao, chính cô cũng không biết là sao. Nếu cứ tiếp tục như vậy, nói không chừng hôm nào đó anh không tới, cô còn thấy không quen.
Cùng ngày giám đốc sản phẩm nọ hỏi cô, buổi chiều sau khi tổng kết công tác với cô, A Lục cũng hỏi: “Chiêu Chiêu, sao dạo này lúc anh đánh răng ngoài ban công thường thấy xe Mục tổng chạy đến dưới nhà em vậy?”
Sở Chiêu Chiêu cắn cắn ống hút, đảo mắt liên tục: “A Lục, em là sinh viên của thầy Mục anh biết mà phải không?”
A Lục nghe xong nửa hiểu nửa không, lát sau mới bày ra vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ: “Ồ, anh hiểu rồi.”
Chiều hôm đó, vào giờ tan tầm, Mục Tế Vân đi qua chỗ ngồi của Sở Chiêu Chiêu gõ nhẹ lên bàn cô một cái.
Dạo gần đây, động tác này gần như đã thành một ám hiệu giữa hai người, báo cho cô biết đã có thể cùng nhau ra về.
Có khi Sở Chiêu Chiêu xong việc sớm nhưng chưa nhận được tín hiệu từ Mục Tế Vân, cô sẽ ngồi đọc sách để chờ anh đến gõ bàn mình.
Nhưng hôm nay, Mục Tế Vân vừa gõ nhẹ bàn cô, A Lục ngồi phía trước liền quay đầu lại: “Thầy Mục, em cũng xong việc rồi, cho em về ké với!”
Nhìn A Lục mỗi ngày đều vùi đầu làm việc vậy thôi chứ thực ra anh chàng tai nghe bốn phương mắt nhìn tám hướng, đã sớm biết tỏng ám hiệu giữa hai người.
Mục Tế Vân mặt không cảm xúc: “Xe cậu đâu?”
A Lục cười hì hì: “Chiếc Volkswagen của em đưa đi bảo dưỡng rồi.”
Mục Tế Vân chỉ xoay người rời đi.
A Lục cũng không biết anh có đồng ý hay không, gom đại đồ đạc trên bàn rồi ba chân bốn cẳng đuổi theo.
Chạy theo đến bãi đậu xe, sau khi Mục Tế Vân lên xe, A Lục nhanh tay lẹ chân trèo lên ghế phụ.
Sở Chiêu Chiêu đến chậm nên chỉ có thể ngồi băng sau, dù thường ngày cô vẫn ngồi ghế phụ lái.
Vừa lái xe ra khỏi công ty, Mục Tế Vân và A Lục bàn chuyện công việc, Sở Chiêu Chiêu ngồi sau cũng nghiêm túc lắng nghe.
Lúc dừng đèn đỏ, Mục Tế Vân thuận tay mở chai nước suối đưa cho người bên cạnh.
A Lục cầm chai, cảm động đến mức nói năng lắp bắp: “Mục, Mục tổng, thầy Mục, anh Mục, anh coi vậy mà thương em ghê! Sao lúc trước em không biết vậy cà!”
Mục Tế Vân nhìn anh chàng, vẻ mặt một lời khó nói hết.
A Lục còn đang mang ơn đội nghĩa, Mục Tế Vân đã đạp thẳng chân ga, xe vút đi ngàn xa.
Chỉ có Sở Chiêu Chiêu ngồi sau mới biết, Mục Tế Vân vừa quen tay mở chai nước suối đưa cho người vẫn thường ngồi ở ghế phụ là cô, có điều hôm nay anh quên mất người ngồi bên đổi thành A Lục.
Từ đó về đến nhà, Mục Tế Vân không nói thêm gì nữa, chỉ đưa họ đến đầu hẻm rồi đi.
Trên đường từ đầu hẻm vào tiểu khu, A Lục hỏi: “Thường ngày trên đường về hai người đều như vậy à?”
“Cũng không hẳn.” Sở Chiêu Chiêu đáp, “Thường ngày thầy ấy nói khá nhiều.”
“Ổng? Mục Tế Vân?” Vẻ mặt A Lục ngạc nhiên, “Anh có nghe lộn không vậy? Ổng mà cũng có lúc nói nhiều à?”
Sở Chiêu Chiêu gật đầu.
Có anh làm bạn đường rất tuyệt, vì dường như anh luôn có đề tài để nói, ví như hồi cấp hai anh cãi nhau với thầy giáo bị ông ngoại xách về nhà tẩn cho nhừ tử, cấp ba đánh bóng rổ dẫn tới kết bè kết phái đánh nhau với học sinh lớp khác bị mẹ lôi về mắng cho một trận.
Quá khứ của anh luôn đầy màu sắc.
Nhưng Sở Chiêu Chiêu vẫn luôn có một thắc mắc không dám nói ra.
Quá khứ của anh, vì sao không có bóng dáng của cha.
Tác giả có lời muốn nói:
Undecidable problem: Vấn đề không thể giải trong lập trình, dù có dùng thuật toán nào cũng không giải được chính xác.
Nghi: Everett, MA, 28.08.2019
Sao các anh lập trình có thể chậm lụt vậy ta ?????
Bạn A Lục zo duyên quá
Đùa, miệng anh đòi americano mà sao lại xấu tính chơi chiêu vại
Ko biết a Lục ” vô tư” thật hay cố ý vậy nè? Haha
Lâu quá là lâu chưa thấy chương mới
Oà, thực sự đọc chương nào xong cũng háo hức nhìn xem lần này bạn Nghi đăng credit ở địa điểm nào. Hâm mộ bạn quá.