Biểu ca thấy nàng đẹp mê say – Chương 6
Người đẹp chạy mất rồi
Lý quận thủ xuất thân từ gia tộc họ Lý, một gia tộc lớn ở Nhũ Dương, hiện tại nắm giữ chức quan lớn nhất ở Cối Kê.
Nếu như nói đám người Lý Tín là sơn tặc thì cũng không hẳn đúng. Năm tháng thoáng qua, đời sống dân chúng khó khăn, cuộc sống mưu sinh khắc khổ. Đám người Lý Tín cùng lắm cũng chỉ là một đám lưu manh.
Kể từ khi thành lập ở Cối Kê, cũng được xem như con rắn đầu đàn ở đây. Khi Lý quận thú mới nhậm chức, đều tới ra mắt chào hỏi, các thuộc hạ hai bên đều gặp qua mặt nhau.
Thứ nhất đám người Lý Tín không giết người, thứ hai lại thường cướp của người giàu chia cho người nghèo, thêm vào đó là những tranh chấp trong triều đình khiến dân chúng bức xúc, những tên bổ đầu ở Cối Kê đều có mối quan hệ khá tốt với đám lưu manh.
Đây cũng là lý do tại sao Lý quận thủ nhậm chức ở Cối Kê được năm rồi chưa bao giờ có ý định tiêu diệt bọn chúng.
Nhưng hiện giờ!
Lý quận thủ lại muốn tiêu diệt bọn cướp!
Lại còn đích thân dẫn quân lên núi!
Dưới ánh mặt trời, trên tay thiếu niên vẫn ôm một đống tượng điêu khắc bằng đất sét, nghe tin báo khẩn cấp từ A Nam, nụ cười trên môi dần dần khép lại.
“A Tín, chúng ta mau chóng trở về cứu anh em thôi!”
“Được. ” Chuyện lớn ập tới, Lý Tín vẫn không chút hấp tấp, dùng khinh công đạp nhẹ như mây khói vút lên, tìm đường gần nhất lên núi. Vừa đi vừa hỏi A Nam, “Cậu thấy quan phủ lên núi rồi sao? Vậy những tên bổ đầu bình thường chơi thân thiết đâu rồi, không báo cho cậu biết trước hành động của quan phủ? “
Khinh công của hắn quá tốt khiến cho A Nam đuổi theo sau thở hổn hển, trong lòng như lửa đốt.
Nhưng khi ngẩng đầu lên, dưới ánh mặt trời chói chang, nhìn thấy khuôn mặt bình tĩnh cùng đôi mày vàng của Lý Tín, vững chãi như cây gậy Như Ý của Lão Tôn, A Nam bình tĩnh trở lại. Trong số các anh em, Trần Lãng tuy có nhiều chủ ý, nhưng có thể định lòng anh em lại là người trẻ tuổi nhất – Lý Tín.
Lý Tín không bao giờ hoảng sợ. Cho dù có gặp nạn lớn đến đâu, chỉ cần nhìn vào khuôn mặt Lý Tín, hắn không sợ thì mọi người cũng sẽ không hoảng sợ.
A Nam cố gắng sắp xếp lại ngôn từ của mình , “Có quen biết một tên bổ đầu, thấy hắn ấp a ấp úng tôi phát hiện ra có chuyện chẳng lành nên gặng hỏi, lại thấy bọn họ đang điều động quân … Bây giờ, e rằng bọn chúng thật sự đang lên núi rồi!” “
“Bao nhiêu người? Do đích thân Lý quận thủ chỉ huy sao? Chỉ có một nhóm đó thôi hả? Họ có vũ khí không?”, Lý Tín hỏi.
Lý Tín rất bình tĩnh, A Nam cảm thấy nhẹ nhõm hơn, đáp lại từng lời một.
Hai người đi rất nhanh, thấy Lý Tín không nói gì, A Nam trong lòng tràn đầy hy vọng hỏi: “A Tín, chúng ta lên núi, lập chiến lược, dẫn theo anh em khiêu chiến với quan phủ sao?” Đều là bọn lưu manh nên bình thường nhìn thấy quan phủ vẫn với bộ dạng ấy, vốn dĩ cũng không cảm thấy sợ hãi chút nào. Lúc đầu chỉ hơi hoảng thôi …
Lý Tín ngoảnh mặt nhìn A Nam, biểu cảm kinh ngạc.
Sự kinh ngạc của Lý Tín làm cho A Nam bối rối, “Sao thế? Tôi nói không đúng sao? Chúng ta lên núi gấp gáp thế này, không phải vì để chuẩn bị đánh một trận lớn sao?”
Lý Tín nói: “Đầu óc cậu không vấn đề gì chứ? Đánh nhau với quan phủ??? Giờ chúng ta không nhanh lên núi chả nhẽ lại chờ để đám quan binh lên tiêu diệt hết à? Cậu lại còn muốn tạo phản? A Nam, bình thường chả thấy cậu có chí lớn thế. Tôi thật sự đánh giá thấp cậu rồi.” Mau nói cho tôi biết kế hoạch của cậu. Nếu hợp lý, tôi có thể đầu quân nối gót theo cậu. “
A Nam: “…”
Hắn bị lời chế nhạo của Lý Tín làm cho thẹn đỏ mặt tía tai.
Tạo phản?
Đôi chân của hắn chưa gì đã bị Lý Tín doạ cho mềm nhũn ra rồi!
A Nam tức tối nói, “Đều tại cô ả kia! Mấy tháng nay chúng ta không gây ra chuyện gì, bắt mỗi một cô nương, Lý quận thủ liền muốn tiêu diệt chúng ta … Ông đây phải giết chết ả ta cho hả dạ!”
Lý Tín ngoảnh đầu nhìn hắn, A Nam thẫn thờ nhìn lại. Một lúc sau, Lý Tín bật cười, “Cậu xem tôi chết rồi ấy hả?”
A Nam sững sờ, lúc này mới chợt nhớ tới việc Lý Tín đặc biệt quan tâm tới Văn Thiền. Hắn ta xuống núi dò thăm tin tức, nên cũng không rõ tình trạng quan hệ giữa Lý Tín và Văn Thiền, bị Lý Tín chế nhạo cho một câu, tên não ngắn này mới nhớ ra điều này.
Thiếu niên lại thắc mắc tiếp: A Tín huynh thật sự phải lòng Nữ công tử đó rồi sao? Trong ấn tượng thì có vẻ đẹp thật đấy, nhưng …
[*] Nữ công tử: Chức danh xuất hiện từ thời Tiên Tần, chỉ con gái của chu hầu, sau này được dùng với nghĩa rộng hơn, những người được gọi là nữ công tử nhất định xuất thân trong gia tộc lớn. Cũng gần nghĩa với từ tiểu thư xuất hiện sau thời Tống.
“Thế này cũng không được, thế kia cũng không xong, vậy chúng ta rốt cuộc phải làm gì bây giờ? Cũng không thể trơ mắt đứng nhìn bọn quan phủ đánh tới cửa chứ?!”
“… Cậu vội cái gì chứ. Đánh không được, còn không biết chạy hay sao? Chúng ta chả phải đang lên núi thông báo cho anh em trốn đi còn gì, ngu gì đi đối đầu lại với bọn quan phủ?”
A Nam sững sờ đứng ngây ngốc.
Chân bước chậm lại liền bị Lý Tín bỏ lại phía sau một quãng. A Nam nhanh chóng bắt kịp, hắn không sáng dạ cho lắm nhưng cũng cảm thấy A Tín nói có lý. Tai họa này tự dưng ập đến, nếu tránh đi thì vẫn tốt hơn là đối đầu.
Nhưng thành thật mà nói, tai hoạ này là do ai đem tới cơ chứ?
Không ai có thể đổ lỗi cho Lý Tín về tai hoạ lần này.
Vụ cướp đường lúc đầu không liên quan gì đến A Tín cả. A Tín chỉ là sau khi biết vụ việc mới tới xem cho vui mà thôi.
Thực sự khiến cho Lý Tín hứng thú cũng chỉ có một mình Văn Thiền.
E rằng vụ cướp này từ đầu tới cuối, xét theo mạch suy nghĩ của Lý Tín, thực sự không thể đối đầu với Lý quận thủ được. Bây giờ đã đắc tội Lý quận thủ, mọi người mới nghĩ đến thân phận cao quý của Nữ công tử kia, sợ rằng có mối quan hệ dây mơ rễ má với Lý quận thủ, nên mới khiến cho Lý quận thủ, một người trước giờ vẫn luôn mắt nhắm mắt mở ưu ái chúng ta lại tức giận tới vậy, vừa ra tay đã xuất chiêu lớn.
Trong đại sảnh, các anh em sau khi biết được tin tức, vây quanh Lý Tín ngồi bệt trên mặt đất, xem Lý Tín vẽ bản đồ cát, nghe kế hoạch rút lui của thiếu niên.
“… Thì ra là như vậy, chúng ta cứ như vậy rút đi là xong, đừng lấy đi bất cứ thứ gì, cũng phải để lại cho bọn chúng ít đồ tốt gọi là…”, Còn những người bị bắt, nhân lúc hỗn loạn hãy thả ra. Nếu quan phủ đuổi theo sát quá, cứ ném pháo nổ rút nhanh là được, Theo dự đoán của tôi thì Lý quận thủ có lẽ sẽ gấp rút giải thoát cứu con tin trước . “
Trần Lãng rất hài lòng, “A Tín nói rất đúng, chúng ta không nên đối địch với quan phủ, chỉ cần tránh đi là được…”
Lý Tín cắn đầu bút, ngẩng đầu cười thích thú nhìn Trần Lãng lại chuẩn bị thốt ra những đạo lý lớn. “Chúng ta không thể tránh hoàn toàn, vẫn nên đánh một trận. Nếu không, quan phủ sẽ xem chúng ta như những con rùa rụt cổ, sau này lại chả còn đường sống nữa. Nào, nào, hãy chiến đấu như thế này … “
Tất cả đều cảm thấy phương án của Lý Tín hợp lý hơn và lắng nghe Lý Tín triển khai.
Trần Lãng hụt hẫng: …… Anh ta thực sự có mắt như mù, sao lại có thể nghĩ rằng A Tín hiểu chuyện hơn rồi, biết khiêm tốn giấu tài không thể hiện ra cơ chứ? ! Rõ ràng cậu ta vẫn là cái tên lưu manh chỉ sợ thiên hạ không loạn lên ấy mà.
Có Lý Tín làm trụ cột vững chắc, sau khi triển khai phân công xong xuôi, mọi người đều bận rộn gấp rút dành thời gian với quan phủ. Trong lúc hỗn loạn, Lý Tín đột nhiên nhớ ra điều gì đó, “Ve Ve có ổn không nhỉ? Ta phải đi gặp nàng ấy mới được.” Vừa nghĩ đến nàng liền nhấc chân sải bước.
Liền thấy mặt vài người biến sắc.
Lý Tín nhướng mày, “Sao vậy? Các ngươi dám động đến nàng? Trước khi đi đã nói gì?”
Một vài khuôn mặt hoảng loạn hơn.
Thấy thiếu niên nhếch môi cười, hàm răng trắng, đuôi mắt dài và mảnh. Hắn nở nụ cười, nhưng lại khiến cho người ta cứng đờ người, tự động lui lại một bước, “Dám động tới người của ta, đừng trách ta không khách khí.”
Thiếu niên cường tráng nhưng ngang ngược, không chịu ràng buộc bởi bất cứ thứ gì, đừng ai động vào nghịch lân của hắn, vĩnh viễn chỉ có thể vuốt xuôi theo hướng lông mọc. Nếu ai dám động tới nghịch lân của hắn thì liệu mà chuẩn bị tinh thần đón chờ sự trả thù của hắn.
[*] Nghịch lân: Nghĩa là cái vảy mọc ngược. Ý tác giả muốn cường điệu hoá giới hạn của Lý Tín, nghịch lân hay chính là vảy ngược, là nơi mà không thể chạm đến của rồng, nếu vô tình hay cố ý chạm vào thì con rồng sẽ nổi trận lôi đình, khủng khiếp không thể tưởng tượng được.
“Đúng, là tôi…” một thiếu niên cúi đầu bước ra, hai mắt đỏ hoe, “Anh Tín, tôi không đụng vào nữ công tử. Tôi chỉ là thấy nàng quá đáng thương nên đã thả nàng đi … “
Lý Tín kinh ngạc, một lúc lâu không nói nên lời.
Một là ngạc nhiên vì người nói chuyện với hắn chính là Lý Giang. Lý Giang thật lớn mật, còn dám đối mặt với hắn.
Thứ hai, Lý Giang rất có bản lĩnh, khi dám thả Văn Thiền đi.
Những gì hắn chưa thực hiện, lại bị tên Lý Giang này làm rồi …
Lý Tín cụp mắt xuống, đôi mi dài che lấp ánh mắt, trong lòng trầm tư.
Hắn trầm lặng không nói một lời khiến người ta hoang mang tột độ. Trong tất cả các anh em, Lý Tín tuy còn trẻ người non dạ nhưng lại là người có võ công cao nhất. Không chỉ võ công cao cường mà thân phận cũng không giống với những tên đầu đường xó chợ này. Nghe truyền rằng võ công của hắn là do một vị cao nhân chỉ điểm. Nếu Lý Giang chỉ vì một chuyện như thế này mà chọc giận Lý Tín, chắc chắn sẽ phải trả giá đắt.
Giữa đàn bà và anh em luôn là một lựa chọn khó.
Vốn nghĩ rằng Lý Tín sẽ chọn anh em của mình.
Nhưng bây giờ … xem ra Lý Tín bị cái cô tiểu thư Văn Thiền ấy mê hoặc không ít.
Lý Giang cúi đầu thừa nhận sai lầm của mình, chờ đợi phản ứng của Lý Tín. Trong lòng hắn khoái trá, háo hức muốn nhìn thấy cảnh Lý Tín đoạn tuyệt với đám anh em của mình.
Trong tâm trí hắn, hiện lên khuôn mặt yêu kiều mà hắn vừa nhìn thấy trong nửa giờ trước.
Khi đi cướp, Lý Giang không đi cùng anh em. Hắn chỉ biết Văn Thiền rất rất chi là đẹp, khiến cho trái tim của một thiếu niên bạc tình bạc nghĩa nhất cũng phải rung động. Lý Giang cũng không ngờ rằng, hắn chỉ vô tình đi ngang qua, lại nghe thấy tiếng người gọi, khi mở cửa nhìn thấy khuôn mặt đang ngẩng lên của cô gái, lập tức khiến hắn như gặp ảo giác.
Núi non trùng điệp, hàng liễu phất phơ, xanh thẳm giữa rừng, hoa khoe sắc, tươi mới.
Nàng mỏng manh mà thanh tú, đáng thương cầu xin hắn giúp đỡ thả nàng ra. E rằng chính nàng cũng không hề biết, vẻ đẹp yêu kiều của nàng ẩn giấu nét quyến rũ đến hút hồn mà chỉ có cánh đàn ông mới có thể nhận ra. Khiến người ta trở nên bốc đồng, khiến người ta muốn tương tàn…
Văn Thiền thực sự quá đẹp.
Chả trách Lý Tín lại rung động.
Lý Giang không dám động vào người phụ nữ của Lý Tín, nhưng trong khoảnh khắc nhìn thấy nàng, trong lòng hắn đã nảy sinh một chủ ý tuyệt diệu.
Đời người cũng chỉ là quãng thời gian ngắn ngủi, giai nhân đi rồi sẽ không đoạt lại. Lý Tín sẽ lựa chọn như thế nào giữa Văn Thiền và anh em của mình? Cho dù chỉ là một cơ hội mỏng manh, hắn cũng muốn tranh thủ chôn vùi Lý Giang. Sau này, một ngày nào đó… … rồi thời khắc ấy sẽ đến.
Không ngờ rằng, trong lúc Lý Giang trong dáng vẻ hoảng loạn, anh em ra sức khuyên nhủ hắn, hắn lại từ từ nở một nụ cười. Hắn thỏa mãn vuốt cằm, cảm kích vỗ vỗ bờ vai Lý Giang,
“Cậu thả nàng ấy ra? Ý tưởng của cậu thật sự rất tốt. Còn tốt hơn tôi tưởng. Dù sao cũng phải thả nàng ta, cậu làm như vậy, rất tốt, rất tốt.”
Lý Giang: “…”
Tự dưng được Lý Tín khen ngợi, hắn không thể nào lý giải được.
Lý Tín thản nhiên hỏi hắn: “Cậu thả nàng ta đi bao lâu rồi? Nàng ấy trốn đi theo hướng nào?”
Điều này có nghĩa là muốn bắt lại nàng ấy sao?
Lý Giang ngớ người trả lời Lý Tín.
Lý Tín vui vẻ đi ra ngoài.
Thấy thiếu niên không hề tức giận, anh em lại thoải mái lo việc đối phó với bọn quan binh sắp tới.
Nhưng vào thời điểm này, Văn Thiền sau khi thoát khỏi miệng hổ, lại chuẩn bị đón tiếp một tai họa khủng khiếp nhất trong suốt mười bốn năm nay giáng xuống — Cái gọi là năm tháng không thuận không nên xuất hành.