Biểu ca thấy nàng đẹp mê say – Chương 42:
A Nam gặp nạn!
Các thiếu niên chạy trong gió, xuyên qua hang cùng ngõ hẻm, cố gắng hết sức mình để nhanh hơn.
Gió mạnh thổi tung bay áo choàng của họ, Lý Tín lớn tiếng hỏi: “A Nam làm sao?”
Giọng ai đó lửng lơ trong gió đáp lại: “A Nam giết Lý Giang rồi! Tất cả bọn binh lính quan phủ đều đến! Họ đang bắt giữ A Nam!”
“Lý Giang chết rồi?! Ở đâu?”
Các thiếu niên dẫn đường lao nhanh về hướng chiến trận đang diễn ra. Trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, Lý Tín không hề dừng bước, trong đầu ngổn ngang lên trăm mối tơ vò. Hắn biết Lý Giang phản bội bọn họ, báo tin cho bên quan phủ, nên việc buôn lậu muối hôm nay đã được chuyển tới nơi khác, hắn cũng biết A Nam tìm Lý Giang tính sổ, trước khi đi hắn còn dặn dò A Nam xử lý nhẹ tay là được rồi; hắn cũng biết lúc trước Lý Giang cấu kết với quan binh, bây giờ khi có cơ hội, hắn muốn nhảy vọt lên tầng lớp trên, làm cậu Hai Lý gia…
Nhưng Lý Giang đã chết!
Chết dưới tay của A Nam!
Bất luận vì bí ẩn về thân thế sau lưng hắn hay vì sự phân chia quyền lợi trong việc buộn lậu muối, một khi bên quan phủ nhận được tin tức, đều sẽ cử người tới bắt A Nam. Thậm chí có thể việc buôn lậu muối sẽ nghiêm trọng hơn chút… Lý Tín không biết cái chết của Lý Giang và danh tính của cậu Hai Lý gia quan trọng như thế nào đối với những người trong nha môn, nhưng hắn biết rằng bọn họ sẽ không dễ dàng bỏ qua vấn đề buôn lậu muối.
A Nam đang gặp nạn!
Nghĩ đến đây, thiếu niên càng chạy càng nhanh. Hắn sốt ruột đi qua con hẻm quanh co ngoằn ngoèo, mất thêm không biết bao nhiêu thời gian. Hắn nhảy lên tường, đu lên cây, dẫm đạp lên thân cây rồi bay vút lên từng lớp mái hiên. Con hẻm vào buổi sáng, biệt phủ nhà họ Lý cách nha môn không xa. Ánh nắng vàng chiếu vào làn sương mỏng lơ lửng giữa không trung, chiếu vào những mái hiên đen tiếp nối nhau, đâu đó làn khói ngút lên, ánh lên muôn màu muôn vẻ. Giữa tầng tầng lớp lớp gạch ngói và những bức tường đất, bóng dáng thiếu niên di chuyển một cách ma mị, nhanh hơn cả gió.
Hắn chạy trên cao, đứng trên một vị trí cao của quận Cối Kê, có thể nhìn bao quát cảnh vật và bố cục của toàn thành rất rõ ràng. Đây chính là điều mà hắn cảm thấy vô cùng quen thuộc. Khi Lý Tín đứng trên mái hiên, tất cả cảnh vật Cối Kê đều thu vào tầm mắt, một bản vẽ kiến trúc hùng vĩ tự động hiện ra trong đầu hắn. Bản vẽ kiến trúc này, lấy Lý Tín làm trung tâm, trải rộng ra xung quanh và mở rộng ra.
“A Tín!”
“A Tín!”
“A Tín!”
Đám anh em đang gọi hắn.
Đuổi theo sau hắn.
Và hắn càng chạy càng nhanh.
Trong gió thoang thoảng mùi máu tanh, nghe thấy ngoài ngõ có tiếng đánh nhau. Thiếu niên đứng trên tường, theo hơi thở của gió, lao tới con hẻm đầy người không cần người dẫn đường. Càng ngày càng gần, Lý Tín vọt lên bức tường cao, liền nhìn thấy mười mấy tên thị vệ chặn đầu ngõ, người đang bị vậy chặt chính là A Nam, còn có mấy tên lưu manh tới giúp đỡ. Đám lưu manh bàng hoàng nhìn về bốn phía, ngẩng đầu lên nhìn thấy bóng dáng thiếu niên đang vượt tường bay tới, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng——
“A Tín!”
A Nam tay không tấc sắt chiến đấu với hàng chục vệ binh giơ kiếm trong tay. Cậu đã giao chiến với họ một hồi trước đó, mặt mũi bê bết máu, thần sắc trông khá uể oải. Một mình cậu không thể chiến đấu với số lượng gấp nhiều lần như vậy. Hơn nữa, trong não cậu không ngừng hiện lên hình ảnh Lý Giang chết trong vòng tay của mình ban nãy. Cậu vô cùng hụt hẫng, cố gắng bình tĩnh lại, không để bị phân tâm, nhưng cậu không làm được.
Trong tâm trí, khuôn mặt tái nhợt của Lý Giang nhìn thẳng vào mặt trời trước khi chết cứ bủa vây lấy cậu.
Cậu ta mới mười lăm, mười sáu tuổi, cũng trẻ như bọn họ, nhưng vì một sai lầm của mình mà chết trên tay cậu. Lý Giang không phải kẻ thù của cậu, ngược lại từng là bạn đồng hành… Ngay cả kẻ địch cậu cũng chưa giết mấy tên, vậy mà giờ lại xuống tay giết chết bạn đồng hành!
A Nam liều mình chiến đấu một cách khó khăn chống lại đám vệ binh đang dần bao vây cậu. Trong lòng cậu biết rõ mình không thể bị bắt ở đây được, phải tìm mọi cách thoát ra, nhưng đồng thời trong lòng lại dâng lên cảm giác nản chí ngã lòng. Cảm giác này khiến cậu nghĩ: Giết người đền mạng, mình đã giết chết A Giang, có bị bắt thì cũng đáng đời mình!
Dây thần kinh của A Nam đã trở nên rất căng!
Khi cậu giật lấy thanh đao của một hộ vệ trước mặt, vì tinh thần quá kiệt quệ, cậu không để ý thấy một tên hộ vệ đang lặng lẽ vòng sang phía sau mình. Tên hộ vệ giơ cao thanh đao trên tay, lao tới chém mạnh vào lưng nam thiếu niên. Khi lưỡi đao chém vào lưng A Nam, tiếng gió lạnh rít sau lưng, bản năng nhận thức nguy hiểm, khiến A Nam nhận ra chuyển động bất thường phía sau. Nhưng phía trước vẫn đang tấn công ác liệt, khiến cậu không cách nào phòng thủ phía sau.
Vào khoảnh khắc tên hộ vệ giơ đao chém xuống, bỗng cảm nhận được một luồng khí mãnh liệt phía sau lưng. Luồng gió mạnh cuốn tới một cách khéo léo, khiến đôi chân tên hộ vệ mềm nhũn, “Bang” một tiếng! Khuôn mặt tên hộ vệ chạm vào mặt thanh đao trong tay mình. Trong mắt như hiện lên hàng ngàn ngôi sao, hắn còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, liền thấy mình và thanh đao đã bị người phía sau xoay người cuốn tới, ném ra khỏi vòng chiến!
Như ném những thứ bẩn thỉu!
Kỹ năng nhanh gọn dứt khoát, không có bất kỳ xáo trộn nào.
Tên hộ vệ cùng thanh đao bị ném ra khỏi vòng tròn, ngồi bệt dưới đất, không thể tin nổi vào mắt mình, hắn ngẩng đầu lên, nhưng chưa kịp nhìn rõ, thì một tên hộ vệ xui xẻo khác, cũng bị bay lên không trung và ném ra khỏi vòng vây, cả người rơi về phía hắn. “Bộp” vang lên một tiếng, hắn thấy mình bị đè bẹp dí phía bên dưới.
Một trận chiến ác liệt đang diễn ra, tiếng đao kiếm chạm nhau inh ỏi chẳng khác nào tiếng lợn kêu trước khi bị mổ.
A Nam bị một bàn tay kéo ngược lại, loạng choạng lui về phía sau, vô số đao kiếm chĩa tới. Ánh đao và ánh mặt trời đan xen vào nhau, trong nháy mắt, một bóng đen vụt qua trước mặt cậu. Con dao găm xuất hiện trong tay bóng đen, chặn lại những mũi kiếm đang chĩa về phía hai người. Tia lửa bắn tung tóe, chiếu sáng khuôn mặt sắc lạnh của thiếu niên! Thiếu niên lắc bàn tay bị rung đến tê dại của mình, cười khinh khỉnh rồi đẩy về phía trước. Thế trận của đối phương, bởi vì đột ngột bị hắn lao tới ngăn lại nên nhất thời ngưng trệ.
“A Tín!” A Nam hét lên. Cậu bị kéo ra phía sau, đương nhiên nhận ra bóng lưng đang bảo vệ mình phía trước, chính là A Tín.
Lý Tín đánh vài chiêu với đám hộ vệ, buộc bên kia phải lui về phía sau, hắn cũng lùi một bước lớn. Ánh mặt trời ngày càng gay gắt, xua tan lớp sương mù trong ngõ, thiếu niên nghiêng đầu, lộ ra vẻ uy nghiêm, kiên định. Lý Tín lạnh lùng nói: “Đi! Bên này giao lại cho tôi!”
“Không, không được!” A Nam vẫn có lý trí, đương nhiên biết lúc này không phải là lúc nên bỏ đi, “Bọn họ đều do Lý Giang gọi tới, xem ra còn rất nhiều người, có vẻ như chưa tới đầy đủ. Việc do tôi gây ra, tôi không thể bỏ đi được!”
Hai thiếu niên đứng lui về phía sau, vừa nói vừa chiến đấu với đám hộ vệ vây quanh. Trong khi họ đang nói, vẫn không từ bỏ cảnh giác. Ngoài hai người bọn họ, còn có ba bốn tên đồng bọn đang cùng liều mình chiến đấu, họ là những tên lưu manh lúc trước đã quyết định ở lại Cối Kê cùng với Lý Tín. Những người không rời đi, đều là những kẻ gan dạ, vẫn đang ở ngoài vòng vây giúp đỡ. Những tên lưu manh cùng lắm có thể xáo trộn thế trận một chút, nhưng không thể gây ảnh hưởng lớn đến nó. Đóng góp lớn nhất của họ trong trận chiến này là khi thấy A Nam gặp khó khăn, họ đã gọi người chạy đến báo cho Lý Tín, để cậu đến cứu giúp kịp thời.
Một nhóm người như thế, chiến đấu chống lại những tên thị vệ được đào tạo bài bản!
Thủ lĩnh đám hộ vệ, nở một nụ cười chế giễu, “Đâm đầu vào chỗ chết!”
Lý Tín nhìn về mọi phía, nhận ra vòng vây đang co lại theo một đội hình rất tinh vi, hắn đột nhiên hiểu rằng bên kia đã chuẩn bị kỹ lưỡng từ trước. Đúng vậy, đám quan binh sớm đã nhận được thông tin từ Lý Giang, chúng đến để bắt một nhóm buôn lậu muối. Bọn chúng không có được mọi thứ như mong đợi, nhưng Lý Giang đã chết, mà A Nam cũng chưa chạy thoát. Việc bắt giữ kẻ sát nhân vừa may cần sử dụng tới những tên hộ vệ này.
Ý định bắt người của bọn chúng được tiến hành một cách dứt khoát.
Càng như vậy, họ càng nghĩ cách bắt người về bằng được!
Trước khi Lý Tín đến, A Nam rất bối rối và không biết phải làm gì. Nhưng sau khi Lý Tín đến, thủ lĩnh tinh thần chiến đấu với đám quan binh một cách anh dũng, cùng với phong cách chiến đấu quyết liệt có một không hai của chàng thiếu niên, đã khơi dậy máu chiến của A Nam. A Nam nhổ máu trong miệng ra, nhìn về phía đám hộ vệ càng ngày càng đông, chua xót nghĩ: Chết tiệt! Liều mạng với bọn chúng! Ông đây chết ở đây cũng đáng lắm!
Nhưng Lý Tín chắc chắn sẽ không để cậu chết!
Lý Tín đẩy cậu ra bên ngoài một lần nữa, dùng sức mạnh của mình thay cậu chiến đấu. Lý Tín cao giọng, “A Nam, đi đi!”
“A Tín!”
Một nhát dao cứa vào eo thiếu niên, hắn nhanh chân đá văng người cản đường bên cạnh rồi quay người né tránh. Nhưng hắn không tránh được hoàn toàn, hắn cúi xuống, đưa hai tay lên đỡ cán đao lớn đang chém vào người, hét lên một tiếng, rồi dùng sức mạnh giật lấy thanh đao từ tay tên hộ vệ. Lưỡi đao cắt qua da thịt, sau khi lật người và tiếp đất, thiếu niên bước lên, dùng thanh đao đang cầm trên tay lia một vòng về phía đám hộ vệ vây quanh.
Ánh sáng lóe lên tạo thành một vòng cung, quay về mọi hướng. Mùi máu tanh càng ngày càng nồng nặc.
Lý Tín quay đầu liếc nhìn A Nam đang thở hổn hển, mắt đỏ hoe phía sau, “Đi! Tất cả mọi người đều đi ngay!”
Trong chiến trận giết chóc, A Nam ngây người nhìn Lý Tín. Nhìn người thiếu niên bị chôn vùi trong cuộc giết chóc, nhìn bóng dáng của vô số thanh kiếm chĩa thẳng về phía cậu ta. Lý Tín liên tục đánh giết, hắn thậm chí không có cơ hội nói. Nhưng khi hắn cất tiếng, liên tục lặp lại những từ hiếm hoi của mình — “Đi”, “Đi”, “Đi thật xa”, “Ở đây giao lại cho tôi, đừng ai nhảy vào!”
Đứng trên vũng máu, thiếu niên đằng đằng sát khí khiến nhiều người run sợ.
Thân hình ngay thẳng, đôi mắt lạnh lẽo cầm thanh đao trên tay, tất cả đều đáng sợ.
Khi gió thổi qua, một lọn tóc ướt sũng sượt qua mắt chàng trai. Hắn có đôi lông mày đậm, lông mi dày và đôi mắt đen. Hắn chiến đấu như một con sói chống lại kẻ thù, nhưng toát lên vẻ bình tĩnh và đáng tin cậy đến lạ.
Trên đời này, có những người anh em muốn bạn chết, cũng có những người anh em hy sinh vì bạn.
Hai hốc mắt A Nam đỏ lên, khi Lý Tín gặp nguy hiểm, toàn thân nổi gân xanh, run rẩy.
“Anh Nam?!”
“Anh Tín, phải làm sao?”
Đám anh em dồn dập hỏi.
A Nam lau mặt và trao đổi ánh mắt với Lý Tín trong khoảnh khắc. Cậu hiểu ý của Lý Tín, cậu cũng không thể đợi thêm nữa. Cậu cố gắng chịu đựng sự hối hận và không cam lòng, hành động như một kẻ đào ngũ thô lỗ nói, “Đừng gây rối thêm cho A Tín! Đi theo tôi!”
Phải, Cậu phải đi!
Bất kể người khác có đi trước hay không, A Nam cũng phải đi trước.
Thân phận Lý Giang quá đặc biệt, A Nam giết hắn, A Nam ở lại đây sẽ rất nguy hiểm.
Võ công của A Nam chỉ là vài chiêu võ mèo, trong số đám lưu manh bọn họ, ngoại trừ A Tín, tất cả mọi người chiến đấu, cũng chỉ lãng phí sức lực mà thôi. A Nam ở lại đây không thể giúp Lý Tín, sẽ chỉ gây thêm phiền phức cho Lý Tín.
Vì vậy, cậu phải đi! Cậu phải dẫn các anh em đi cùng!
Nhưng còn Lý Tín thì sao?
Lý Tín từng nói “Thôi bỏ đi” “Để cậu ta đi”, còn nói đùa “Cẩn thận người ta cưỡi mây đạp gió, lại quay trở lại báo thù”… Cậu không coi trọng những lời nói đó, cậu đã giết chết Lý Giang do sự sơ suất của mình! Vào lúc này, cậu đã nhìn thấy ác quả đằng sau sự bốc đồng của bản thân!
Và quả báo này lại do Lý Tín, một người không dính dáng gì thay cậu gánh chịu!
A Nam hận không thể quay lại!
Nhưng cậu không thể để cho những nỗ lực của Lý Tín trở nên công cốc, cậu không thể quay trở lại!
A Nam nghiến răng dẫn anh em rút lui dưới sức mạnh và sự che chở của Lý Tín. Đám hộ vệ có ai muốn ngăn cản, đều bị Lý Tín ngăn lại. Lý Tín đứng trước mặt mọi người, đứng trên vũng máu, giữa một vài cái xác ngổn ngang. Thiếu niên kiêu ngạo đứng thẳng, lặng nhìn đám hộ vệ ập tới càng ngày càng nhiều như thủy triều, bình tĩnh chiến đấu, mở ra một con đường máu.
A Nam bắt buộc phải đi.
Những anh em khác có thể ở lại, nhưng A Nam nhất định phải rời khỏi đây! Đối với cái chết của Lý Giang, A Nam không tránh khỏi liên luỵ. Hơn nữa, không ai có thể biết được đối với người bên quan phủ, Lý Giang và cậu Hai Lý gia ai quan trọng hơn ai.
Lý Tín không thể để A Nam ở đây chờ chết được!
Hắn muốn đưa A Nam ra ngoài, cho dù bản thân có rơi vào miệng cọp!
Chẳng bao lâu, khi các anh em lần lượt thoát ra ngoài, cuộc chiến trong con hẻm đã có một số thay đổi tinh vi. Vòng vây đang vây chặt Lý Tín bắt đầu co chặt lại, đám hộ vệ tiến lại gần hơn tạo ra một thế trận cực kỳ hiếm gặp. Lý Tín cực kỳ nhạy cảm, trước sự thay đổi của đối phương, hắn liền nhận ra có điều gì không ổn, muốn rút lui.
Thiếu niên giẫm lên tường.
“Hây!” Trên bờ tường xuất hiện những hộ vệ nhảy xuống, ép thiếu niên đẩy xuống chân tường.
Lý Tín nhanh nhẹn xoay người né sang bên cạnh, con dao trong tay vung lên tạo thành một đường sáng lớn trước mặt. Ánh sáng cong lên tạo thành một đường cung quét qua, chặn lại những mũi tên bắn từ trên bờ tường xuồng. Thiếu niên dựa vào tường, ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy một loạt những cây cung lớn đáng giương lên chĩa về phía mình.
Dưới chân hắn, vô số những mũi tên rải rác chồng chéo lên nhau, còn trên đầu, những mũi tên đang chờ hạ gục hắn còn nhiều gấp vô số lần.
Lần này bên quan phủ đã có sự chuẩn bị từ trước!
Lần này hoàn toàn khác với trận đánh ở dưới đáy cốc lần trước. Khi đó, Tào trường sử dẫn người đến nhưng chưa chuẩn bị chu toàn, cuối cùng thậm chí phải dựa vào thi đấu tay đôi để phân định thắng thua. Mà trận thi đấu đó đối với bọn quan phủ luôn là một sự sỉ nhục. Sau đó, đám binh lính quan phủ dán thông cáo khắp mọi ngóc ngách. Thời đại này không có giấy, các công văn, thư tín hoặc là dùng thẻ tre hoặc là dùng vải lụa. Để bắt được đám lưu manh này, quận thành Cối Kê không biết đã phải bỏ ra bao nhiêu tiền tài sức lực.
Vậy mà, Lý Tín vẫn cứ hiên ngang, đủng đỉnh huýt sáo đi khắp mọi ngõ ngách trong thành.
Hầu hết các hộ vệ khi nhìn thấy hắn, tự biết mình không đủ bản lĩnh bắt hắn, đều mắt nhắm mắt mở đi qua.
Lần này, không có cơ hội đó nữa!
Đám binh lính quan phủ đã chuẩn bị kỹ lưỡng từ trước, chỉ để bắt người! Cho dù không thể tóm hết đám lưu manh, bắt được một tên Lý Tín, như vậy là quá đủ!
Trên bức tường cao dọc hai bên ngõ, cung tên đã sẵn sàng. Dưới chân tường, đám hộ vệ cũng đã sắp xếp xong thế trận. Hai đội tác chiến đều hướng vào Lý Tín! Ánh mắt thiếu niên lạnh lùng, gầm lên một tiếng dài, vang vọng trời đất. Hắn vươn vai lao về phía trước, lao vào trận chiến.
Dưới chân là một vũng máu, phía trước là một biển người tiến tới. Không còn đường lui, thiếu niên chỉ có thể từng bước từng bước tiến lên, đẩy lui thế trận.
Có hộ vệ đang quan sát từ bên ngoài trận chiến, thấy dáng vẻ hùng dũng và cứng cỏi của thiếu niên, nheo mắt thuyết phục: “Lý Tín, đầu hàng đi”.
Lý Tín nói, “Tôi trước giờ không bao giờ đầu hàng!”
“Đúng đi là tìm chết!” tên hộ vệ chế nhạo.
Trận chiến được mở ra, Lý Tín một mình chiến đấu với hàng chục người. Mỗi vết thương trên vai, thắt lưng và chân đều tiêu hao sinh lực trong cơ thể hắn. Bao nhiêu người cho rằng thiếu niên kia sẽ ngã xuống trong giây phút tiếp theo, nhưng Lý Tín đã cầm binh khí dính bê bết máu lội ngược dòng tiến lên chiến đấu.
Hắn mạnh mẽ đến mức không ai có thể cản nổi bước chân hắn.
Hắn không biết mệt mỏi, cũng không chịu khuất phục, ánh mắt lạnh lùng, chỉ dựa vào vũ khí tiện tay nhặt được, hắn đã có thể khống chế tất cả đám hộ vệ bên đầu ngõ này. Sau khi chiến đấu một hồi lâu, suy nghĩ của Lý Tín cũng bắt đầu trở nên đờ đẫn. Vào lúc này, hắn nghĩ: Nếu A Nam thông minh một chút thì giờ có lẽ đã theo tiếng võ ngựa rời khỏi Cối Kê rồi. Đi bất cứ đâu cũng được, cứ rời khỏi Cối Kê trước đã, trốn đi càng xa càng tốt.. Hoặc là không bao giờ quay lại nữa, hoặc đợi cho đến khi sóng gió qua đi.
Trước chuyển động chậm chạp của hắn, một ngọn giáo bên cạnh xuyên qua bộ quần áo đã sờn rách của hắn, rồi xuyên qua bụng hắn.
Giữ chặt thanh giáo trên tay, chàng thanh niên nhíu chặt đôi mày rậm, gằn giọng rút chiếc giáo ra. Hắn nắm lấy ngọn giáo, phản đòn đẩy ngược lại, đâm về phía kẻ vừa ác ý đâm vào hắn…
“Lý Tín!” Một giọng nói vang lên ở cuối con hẻm trong cuộc giao tranh bất tận.
Lý Tín nhìn quanh và thấy đám hộ vệ xếp từng hàng đứng đó, tay cầm khiên và cung tên. Tào trưởng sử đứng sau tấm khiên, ra hiệu cho Lý Tín nhìn. Lý Tín nhìn thấy mất tên lưu manh đang bị hộ vệ bắt giữ, thiếu niên nghiến chặt răng, hai mắt đỏ ngầu, cay đắng nhìn những người đó.
Tâm trạng của Tào trưởng sử rất phức tạp. Mỗi lần nhìn thấy Lý Tín, tâm trạng ông đều như vậy – “Lý Tín, mày võ công cao cường, ra vào tùy tiện, tao không làm gì được mày, nhưng đừng quên… Đồng bọn của mày ở thành Cối Kê này còn kém xa mày. Hành tung của mày quan phủ khó phát hiện, nhưng đối với bọn chúng, chẳng qua cũng chỉ là chuyện nhỏ nhặt. Sống hay chết, tất cả đều quyết định ở mày. “
Thiếu niên đứng trên vũng máu, nhìn về phía Tào trưởng sử.
Vẻ trầm lặng và im lặng như nước đọng của hắn khiến Tào trưởng sử, một người lớn tuổi hơn hắn rất nhiều, không khỏi lạnh người, sởn gai ốc. Rõ ràng đã nấp sau tấm khiên, nhưng Tào trưởng sử vẫn cảm thấy không an toàn, liền lùi lại phía sau. Nhưng trong ánh mắt không chút cảm xúc của thiếu niên, dù thế nào Tào trưởng sử cũng không tìm được cảm giác an toàn.
Lý Tín nhìn vào đôi mắt của ông, khiến ông nghĩ Lý Tín đang nói, “Tôi không thể bắt hết đám thị vệ, không thể giết hết bọn họ, nhưng nếu tôi muốn giết ông, cũng chỉ là chuyện nhỏ. Sống hay chết? Tất cả đều tùy thuộc vào ông.”
Đây chính xác là những lời uy hiếp Lý Tín có thể nói!
Người trẻ tuổi kiêu ngạo này không biết kiềm chế là gì, cũng chưa từng bị quan phủ khuất phục! Đây là một cái gai khó nhổ! Ông đã nói từ lâu, cách duy nhất để giết được hắn chỉ có thể dùng một đống thi thể đổi lại. Nhưng Lý quận thủ lại nói, chỉ cần bắt mấy tên lưu manh đó tới để uy hiếp hắn là được. Thật nực cười, làm sao những tên côn đồ vô lại đó lại có thể khiến Lý Tín…
Lý Tín nói: “Ông muốn tôi làm gì?”
Tào trường sử: “…”
Trên thực tế, uy hiếp đã thành công? !
Lý Tín lại đi quan tâm đến tính mạng của mấy tên lưu manh không chút giá trị lợi dụng này? !
Tào trưởng sử dùng một ánh mắt khác nhìn hắn, “Mục đích của bọn tao chỉ có một mình mày. Nếu mày ngoan ngoãn đầu hàng, bọn tao sẽ thả người. Yên tâm, tính mạng bọn chúng không đáng tiền bằng mày, tao bắt một mình mày là quá đủ rồi!”
Lý Tín nói, “Hãy để họ đi trước.”
Tào trưởng sử dùng ánh mắt không thể phạm một sai sót, đăm đăm nhìn thiếu niên, lo lắng nói: “Mày bỏ con dao trong tay xuống trước!”
Lý Tín cúi đầu nhìn, thấy đôi tay đẫm máu của mình quả nhiên đang cầm một thanh đao. Thanh đao này trong lúc tiện tay cướp được từ một tên hộ vệ, bản thân hắn, bình thường rất hiếm khi sử dụng sử dụng những vũ khí này.
“A Tín!” Những tên lưu manh bị bắt hét lên, “Cậu mau chạy đi! Sau này quay lại trả thù cho chúng tôi!”
Lý Tín giả câm giả điếc tiến lên một bước.
Những tên thị vệ đang bao vây hắn lùi lại theo, nhưng vẫn giữ chặt vòng vây.
Lý Tín không nghe lời ai, chỉ nghe theo chính mình. Hàng ngàn mũi kiếm chĩa vào hắn, hắn còn coi như không thấy, hắn chỉ nhìn thấy những người hắn muốn cứu và những việc hắn muốn làm. Hắn đứng trong vũng máu, đứng giữa những chiếc xác ngổn ngang hoặc là ngất đi hoặc là đã chết, như thể đang đứng giữa chiến trường Tu La khốc liệt.
Tay Lý Tín dính đầy máu, không chút lương thiện.
Hắn đưa tay ra, duỗi thẳng cả hai tay.
Con dao găm rơi xuống đất.
Thanh đao cũng “bang” một tiếng rơi trên mặt đất.
Cơn gió nồng nặc mùi máu tanh, thổi từ đầu ngõ đến cuối ngõ, chàng trai hờ hững, vẻ mặt bất cần đời tiện tay ném vũ khí xuống dưới chân.
“Bắt lấy nó!” Ngay khoảnh khắc này, để đề phòng những biến đổi có thể xảy ra, Tào trưởng sử khàn giọng hét lên, chỉ tay về phía Lý Tín, đám hộ vệ lao tới bắt thiếu niên đứng giữa.
Và cũng trong khoảnh khắc này, khoé miệng thiếu niên nhếch lên, lộ ra nụ cười chế nhạo, hết sức khinh bỉ.
…
“Bắt nó lại!”
Giữa đêm, Văn Thiền đột nhiên bật dậy, nàng thở hổn hển, trên trán lấm tấm đầy mồ hôi, vẫn không thể hoàn hồn thoát khỏi cơn ác mộng vừa nãy.
Nàng mơ thấy Lý Tín.
Nàng mơ thấy trong một con hẻm chật hẹp, một nhóm người ăn mặc như hộ vệ vây chặt Lý Tín, định giết Lý Tín. Bọn họ hét lên kêu Lý Tín đầu hàng, Lý Tín đã giết không biết bao nhiêu người, trên người không còn một chỗ nào sạch sẽ, chỉnh tề. Trong sự ồn ào và hoảng sợ của đám đông, hắn vươn tay, năm bàn tay xoè ra. Với thái độ đùa cợt, vũ khí trên tay hắn văng ra ngoài.
Sau đó, một đám người đông như châu chấu lao đến bắt hắn!
Văn Thiền ngồi ở trên giường, xoa dịu nhịp tim đập liên hồi của mình.
Nàng không biết tại sao mình lại mơ thấy Lý Tín, nhưng nàng đã gặp rất nhiều ác mộng cả đêm, tất cả đều liên quan đến hắn. Lúc thì hắn dửng dưng đi trong ngọn lửa cháy bùng bùng; Lúc lại đánh nhau với một đám người, bị đánh cho đầu rách máu chảy; Lại có lúc giống như vừa nãy, hắn đứng trước một đám quân lính, giơ tay đầu hàng.
Trong mỗi giấc mơ, Lý Tín đều đang bước về phía con đường tăm tối, vô tận.
Văn Thiền ngây ngốc nhìn toàn cảnh trong cơn ác mộng, nàng đuổi theo, lớn tiếng gọi Lý Tín… Nhưng nàng không biết mình đang ở đâu, nàng không nhìn thấy chính mình… Nàng không biết mình định nói gì với Lý Tín, cũng không biết chuyện gì đã xảy ra với Lý Tín.
Hắn… Hắn… Hắn một người lợi hại như vậy, khi mắng nàng liền chỉ vào mũi nàng mắng sa sả, khi ức hiếp nàng thì sẵn sàng xắn tay áo lên ngay tại chỗ. Một người như vậy chắc sẽ không xảy ra chuyện gì đâu nhỉ?
Văn Thiền bồn chồn lo lắng, trong lòng cảm thấy vô cùng bất an.
Trong đêm lạnh giá, nàng cắn môi suy nghĩ, nhưng nàng không biết tại sao mình lại mơ thấy Lý Tín, tại sao lại nhớ tới một người không liên quan gì đến mình.
…
Văn Thiền đã không gặp Lý Tín trong suốt mấy ngày.
Cô rảnh rang không biết làm gì, nên vẫn ngày ngày tới gặp Giang Tam Lang ở phía tây thành. Khi đi qua con hẻm sâu, mỗi lần nàng ngoảnh đầu lại, chẳng bao giờ nhìn thấy bóng dáng chàng thiếu niên đang dựa tường ngồi, hay đứng trên tường. Văn Thiền nghĩ, giấc mơ thường trái với thực tế, giấc mơ chỉ là giả, Lý Tín chắc chắn đang sống rất tốt. Nói không chừng, trong lúc nàng lo lắng hắn lại nhảy ra từ xó xỉnh nào đó hù doạ nàng một phen, rồi chọc ghẹo nàng: “Em đang lo lắng cho tôi đấy à?”
Lý Tín không đi cùng nàng qua con hẻm nữa.
Chỉ trong một đêm, tất cả những kẻ lưu manh ẩn nấp trong các con hẻm của quận Cối Kê dường như biến mất đâu hết. Quận thành thực sự chìm vào không khí của mùa đông, lạnh lẽo và trầm mặc.
Đôi khi cảm thấy những ngày ở bên Lý Tín giống như một giấc mơ.
Văn Thiền không biết hắn sống ở đâu, cũng không biết hắn làm gì cả ngày. Hắn nghĩ đến nàng liền qua chơi với nàng, còn khi hắn bận thì suốt mấy ngày không thấy mặt mũi.
Đương nhiên, Văn Thiền vẫn luôn hy vọng không nhìn thấy hắn.
Lần này, hắn đã biến mất quá lâu. Văn Thiền nghĩ, chắc hắn lại đi bận rộn chuyện gì rồi? Dù sao cũng không liên quan gì đến nàng, đừng nghĩ nhiều đến hắn.
Trọng tâm của nàng nên đặt vào Giang Tam Lang mới đúng …
Kết thúc buổi học chiều tịch, Văn Thiền tâm thần bất định rời đi, phía sau truyền đến tiếng gọi thong thả của chàng trai, “Công chủ, xin dừng bước.”
Giọng nói của Giang… Giang… Giang Chiếu Bạch!
Văn Thiền cứng ngắc người quay đầu lại, vô cùng bất ngờ nhìn thanh niên mặc áo choàng rộng đang đến gần mình. Kể từ khi nàng đến tham dự lớp học, Giang Chiếu Bạch không bao giờ nói chuyện riêng với nàng. Càng lắng nghe tiết học của chàng, nàng càng thấy rõ, Giang Chiếu Bạch tận tâm tận lực như thế nào dạy mọi người biết chữ và đọc. Giang Chiếu Bạch không hề có ý định nói chuyện tình yêu hoa gió với nàng — hay đúng hơn, chàng không hề có ý nói về tình yêu với bất kỳ ai.
Càng tiếp xúc với người này, Văn Thiền càng cảm thấy bản thân không thể lay động được người này.
Hai người dường như không cùng một thế giới.
Nhưng hôm nay, Giang Chiếu Bạch đã chủ động gọi nàng lại!
Văn Thiền hưng phấn chờ Giang Tam Lang đi tới trước mặt mình. Mặc dù còn đang suy nghĩ về sự biến mất của Lý Tín, nhưng đồng thời Văn Thiền cũng đã mở lòng với Giang Tam Lang: Người trong mộng của mình rốt cuộc cũng chịu nói chuyện với mình rồi!
Giang Tam Lang bước đến gần nàng và hỏi nàng một cách lịch sự, “Công chủ có biết, tại sao những ngày qua hiền đệ không đến tìm tôi không? Trước đó chúng tôi đã hẹn cùng nhau uống trà đàm đạo, rõ ràng cậu ấy đã đồng ý rồi.” “
Văn Thiền ngẩn người, có dự cảm không tốt, “… Hiền đệ anh là ai?”
Giang Chiếu Bạch ngạc nhiên vì nàng không biết, “A Tín đó, quan hệ giữa hai người không phải rất tốt sao?”
Văn Thiền: “…”
Nàng nghĩ: “Người tình trong mộng của mình, khó khăn lắm mới mở miệng hỏi mình một câu, lại hỏi người đàn ông đang theo đuổi mình ở đâu.”
Nàng lại nghĩ: “A Tín. Gọi mới thân mật làm sao. Tôi còn chưa bao giờ gọi vậy… A!… Xí! Mình chắc chắn sẽ không bao giờ gọi sến súa như vậy. Nhưng mà… Quan hệ giữa hai người cũng thân mật quá rồi đấy!”
Nàng còn nghĩ: “Mình quả thực nghĩ quá nhiều rồi, Giang Chiếu Bạch chưa bao giờ quan tâm đến mình, chàng hoặc là quan tâm đến học sinh của mình, hoặc là quan tâm đến A Tín… À không, là Lý Tín! Dù sao thì trong mắt chàng không hề có mình.”
Trước sự hoài nghi của Giang Tam Lang, Văn Thiền chua xót nói: “Bình thường hắn đi đâu, anh nên biết rõ hơn tôi chứ?”
Giang Tam Lang sửng sốt và bối rối trước giọng điệu chua ngoa của cô gái. Anh mỉm cười và cúi đầu chào Văn Thiền, “Nếu Công chủ có tin tức về A Tín, xin hãy cho tôi biết.”
Thiếu nữ ngẩng đầu chua xót nhìn trời xanh rồi khịt mũi: Ha ha ha, các người đúng là yêu nhau thắm thiết quá rồi.
Nàng quay đầu bỏ đi, thất vọng không thể thất vọng hơn về Giang Tam Lang. Còn phía sau, dưới ánh chiều tà, thanh niên mảnh khảnh đứng lặng nhìn theo bóng dáng yểu điệu của cô gái, thở dài, thầm nghĩ: Mình hao tâm tổn sức như vậy rồi, rốt cuộc cô công chủ nhỏ Văn gia có nhận ra Lý Tín xảy ra chuyện rồi không?
Văn Thiền lúc này lại không hề nhận ra tâm tư sâu sắc của Giang Chiếu Bạch, trong lòng vẫn luôn coi chàng là người tình trong mộng của mình. Người tình trong mộng của nàng tuyệt đối không phải là người luôn ủ mưu tính toán với nàng. Văn Thiền không nghĩ nhiều về lời của Giang Tam Lang, nhưng sau khi đến thăm cô Cả, nàng đã phát hiện ra sự khác thường của dượng mình.