“Anh đau lòng”Mục Tế Vân dẫn Sở Chiêu Chiêu đến một quán ăn yên tĩnh nằm sâu trong con hẻm nhỏ, bài trí đơn giản mà sạch sẽ.Sở Chiêu Chiêu yên lặng cắm cúi ăn, không nói tiếng nào, Mục Tế Vân cũng thế.Những khi Sở Chiêu Chiêu thỉnh thoảng trộm ngắm Mục Tế Vân, nét mệt mỏi vẫn hiển hiện trên gương mặt anh, có điều anh ăn rất ngon lành, ăn đến hai chén cháo cá.
Ăn xong, anh chùi miệng bảo: “Đi thôi.”
Đến quầy thu ngân, lúc Mục Tế Vân trả tiền, Sở Chiêu Chiêu đứng cạnh chờ. Mục Tế Vân trả tiền xong thì vươn tay trái sang, tiếp tục dắt tay Sở Chiêu Chiêu. Anh chưa nói lời nào, chỉ tự nhiên nắm tay cô ra ngoài.
Sắc trời về khuya, người đi đường cũng thưa thớt dần, hàng quán vỉa hè cũng lục tục dọn dẹp.Con đường này an tĩnh hơn ban nãy rất nhiều, an tĩnh đến mức Sở Chiêu Chiêu có thể cảm nhận rõ ràng sức nóng đang ngày một tăng trên tay Mục Tế Vân. Được một lát, ngón tay anh bỗng dưng nhúc nhích, chen vào kẽ hở giữa năm ngón tay của Sở Chiêu Chiêu, đan cài tay cô trong tay anh.
Sở Chiêu Chiêu vẫn khá bị động, tuy anh đang nắm tay cô, nhưng cô cũng không làm ra hành động nào khác. Tay cô trong tay anh khẽ cong lại, lòng rối rắm không biết có nên nắm lại hay không. Hai người từng bước tiến tới, đoạn cuối con phố này dần hiện ra trước mắt.
Sở Chiêu Chiêu tâm tình thảng thốt, mỗi bước đều như đang bước trên mây, trôi nổi giữa trời.Cho đến khi một chú chó phóng đến trước mặt, Sở Chiêu Chiêu mới giật mình hoảng hốt, nắm chặt tay Mục Tế Vân theo bản năng. Động tác mười ngón đan cài vào nhau này, vậy mà lại được một chú chó tác thành.
Mục Tế Vân cúi đầu hỏi: “Em sợ chó à?”
Sở Chiêu Chiêu gật: “Từ nhỏ đã sợ rồi.”
Hai người không nói gì thêm, yên lặng xuôi theo con phố này trở về bệnh viện. Mục Tế Vân dẫn cô xuống bãi giữ xe ở tầng hầm, lên xe xong anh bảo: “Mai tôi còn ở bệnh viện, tự em đi làm nhé, nhớ phải ăn sáng, nhớ chưa?”
“Dạ nhớ.” Sở Chiêu Chiêu nói, “Ông ngoại thầy vẫn ổn chứ ạ?”
Ánh mắt Mục Tế Vân hơi ảm đạm, thấp giọng đáp: “Ổn thì cũng không hẳn, tâm bệnh khó trị.” Nói rồi anh khởi động xe, chở Sở Chiêu Chiêu về nhà.
Sở Chiêu Chiêu xuống xe xong, vứt lại một câu cảm ơn rồi không đợi Mục Tế Vân phản ứng đã chạy biến lên lầu.
Mục Tế Vân ngồi trong xe nhìn dáng cô chạy như bay, xoa mày cười thành tiếng.
Cả đêm này não Sở Chiêu Chiêu căng như dây đàn, còn kéo dài thêm nữa cô sẽ không chịu nổi mất, vì vậy chỉ muốn về nhà thở nhẹ một hơi. Sở Chiêu Chiêu đóng cửa phòng, lưng tì lên cửa, phát ngốc hồi lâu. Cô nhìn ánh đèn ngoài cửa sổ, nhớ lại từng cảnh của tối này, hoá ra tất cả đều là thật. Khi Mục Tế Vân đối với cô càng lúc càng thân mật, cô cũng từng nghĩ có phải Mục Tế Vân cũng có ý với mình không. Chỉ là nghĩ mãi cũng không dám tin, Mục Tế Vân sao có thể có ý gì với cô được? Nhưng đêm nay, tất cả những nghi ngờ của cô đều được chứng thực.
Sở Chiêu Chiêu ngồi ngốc ở mép giường hồi lâu, mãi đến khi dòng suy nghĩ bị tiếng chuông điện thoại ngắt quãng. Là Trương Khả gọi đến, sau khi tốt nghiệp, cô bạn này ở lại trường đại học Nam học nghiên cứu sinh. “Chiêu Chiêu này, hôm nay tao gặp thầy Trương, thầy nói với tao thầy Mục từ chức rồi!”
Sở Chiêu Chiêu buột miệng đáp: “Ừ, tao biết.”
“Gì cơ? Mày biết?” Trương Khả ngạc nhiên hỏi, “Tin tức của mày còn sớm hơn tao nữa, nghe được chỗ nào đó?”
Sở Chiêu Chiêu ngẫm nghĩ một lát, quyết định nói thật: “Tao… đang đi làm ở công ty của thầy Mục.”
Giọng Trương Khả lập tức nâng lên quãng tám: “Thiệt không vậy?”Sở Chiêu Chiêu đáp: “Thiệt.”
Trương Khả nói: “Vậy mày mau cho tao biết tên công ty này đi.””Sao vậy?” Sở Chiêu Chiêu hỏi, “Mày muốn đến đây thực tập à?”
Trương Khả đáp ngay: “Bậy nào bậy nào, sau này tao nộp sơ yếu lý lịch phải tránh công ty này mới được.”
Sở Chiêu Chiêu cười khẽ: “Đáng sợ vậy cơ à?”
“Tất nhiên rồi.” Trương Khả thêm mắm dặm muối, “Chỉ có thứ thích bị ngược như mày mới đâm đầu vào dưới trướng của thầy Mục ngay khi vừa thoát khỏi ma trảo của thầy thôi, hai người đúng là trời đất tạo nên mà.”
Sở Chiêu Chiêu im bặt, tựa như bí mật nhỏ bị người ta khám phá ra vậy.
“Chiêu Chiêu, Chiêu Chiêu, mày sao thế?” Trương Khả hỏi.
“Hả? Không có gì, vừa đọc tin nhắn thôi.” Sở Chiêu Chiêu đáp.
“Không nói nữa, ngủ sớm chút đi.”
Trương Khả đang muốn cúp máy thì chợt nhớ ra, “Đúng rồi! Mấy bữa trước sếp tao mới cho hai vé đi công viên giải trí, cuối tuần mày muốn đi chung không?”
“Hai vé?” Sở Chiêu Chiêu hỏi, “Điềm Điềm đâu?”
“Trời ơi người ta có bạn trai, hai con chó độc thân tụi mình đi là được rồi.” Trương Khả nói, “Chưa kế hổm rày nó lại đi Maldives rồi, mày không biết à?”
Sở Chiêu Chiêu tránh đi đề tài này, đáp: “Vậy thì đi.”
Trương Khả: “Vậy thứ bảy tuần sau gặp nhen!”
Sở Chiêu Chiêu: “Ừ.”
*
Hôm sau, gần đến giờ tan sở Mục Tế Vân mới đến công ty, mọi người họp một cuộc họp ngắn rồi mới về. Anh cùng Sở Chiêu Chiêu vào trong thang máy, ra khỏi cửa là tự nhiên dắt tay cô.
Ngày thứ ba, ngày thứ tư, ngày thứ năm… ngày nào cũng thế.
Cho đến một buổi sáng nọ, Sở Chiêu Chiêu và anh vừa xuống xe, đi về phía thang máy, anh đang muốn nắm tay Sở Chiêu Chiêu thì một giọng nói đã lâu không nghe thấy phá tan không gian yên tĩnh trong bãi đậu xe.
“Thầy Mục! Chiêu Chiêu! Anh về rồi đây!”
A Lục đi công tác lâu ngày không gặp cuối cùng cũng về, chạy băng băng về phía Mục Tế Vân và Sở Chiêu Chiêu.”Chiêu Chiêu! Em có giúp anh tưới chậu thuý trúc mỗi ngày không?”
Sở Chiêu Chiêu gật đầu, “Có chứ, phát triển tốt lắm.”
A Lục lại vòng sang bên cạnh Mục Tế Vân, dọc đường đi thao thao bất tuyệt chuyện khách hàng khó xơi thế này, phiền phức thế kia.
Mục Tế Vân nghe rất chăm chú, A Lục đưa ra câu hỏi nào anh cũng trả lời, nhưng đầu ngón tay lại thường lướt qua lòng bàn tay Sở Chiêu Chiêu.
Sau khi A Lục quay về, dự án sắp ra mắt của công ty cũng đã đi đến những bước cuối cùng. Cả công ty ngày ngày tăng ca đến tối muộn, nam cũng như nữ. Nhưng khốn nỗi đúng lúc này Sở Chiêu Chiêu lại chuyện khó giải.
Nếu là bình thường, khi gặp vấn đề, cô sẽ hỏi A Lục hoặc đồng nghiệp khác, ai cũng có thể bớt chút thời gian hướng dẫn cho cô, nhưng gần đây mọi người đến ngủ còn không đủ, còn đâu thời gian rảnh mà giúp cô. Sở Chiêu Chiêu ngại làm phiền người khác, chỉ đành vò đầu bứt tóc tự tìm cách. Tối nay, ai cũng tăng ca đến mười một giờ mới về, lúc rời khỏi công ty còn than rầm trời, chỉ hận không thể về nhà ngủ một ngày một đêm.
Sở Chiêu Chiêu ngồi ở vị trí của mình, trơ mắt nhìn tất cả mọi người ra về, bộ phận Phát triển cũng chỉ còn mỗi mình cô. Nhưng hôm nay Mục Tế Vân cũng tăng ca, lúc anh ra đến thì nhìn thấy vẻ mặt đau khổ ngồi nhìn máy tính của Sở Chiêu Chiêu.
“Sao thế?” Mục Tế Vân hỏi.
Sở Chiêu Chiêu hỏi chỗ mình bí, Mục Tế Vân liền cúi người xem phương trình của cô. Anh bận rộn cả ngày, đã mệt lả, nhưng lúc này vẫn rất nghiêm túc nhìn máy tính, dường như cũng không chú ý đến khoảng cách cực gần giữa mình và Sở Chiêu Chiêu.
Sở Chiêu Chiêu hơi nghiêng đầu, cô cách sườn mặt của anh chỉ trong gang tấc.Những lúc thế này, Sở Chiêu Chiêu sẽ hơi thất thần. Mười phút sau, Mục Tế Vân nói ra giải pháp, Sở Chiêu Chiêu tỉnh ngộ tức thì, chuẩn bị tiếp tục viết lập trình.
Mục Tế Vân liếc đồng hồ, thấy Sở Chiêu Chiêu đã vùi đầu vào công việc thì nói: “Có gì không hiểu cứ hỏi tôi, trong phòng tôi còn có chút việc cần xử lý.”
Sở Chiêu Chiêu gật đầu: “Dạ.”
Hai giờ sáng, trong công ty an tĩnh đến mức chỉ còn dư lại tiếng gõ bàn phím của Sở Chiêu Chiêu. Hành lang công ty vốn đã tắt đèn, không biết sao lại đột ngột sáng lên. Phía sau còn có tiếng bước chân. Sở Chiêu Chiêu quay đầu lại xem, đầu tiên chỉ thấy một mảng xanh lá cây, sau đó mới nhìn đến bóng dáng A Lục.
Anh trùm áo khoác, hùng hổ đi về phía cô.Đến lúc anh chàng tới gần, Sở Chiêu Chiêu mới phát hiện trong lớp áo khoác là áo ngủ, giày mỗi bên một chiếc khác nhau.”Đồ khách ngu ngốc, đồ khách ngu ngốc, đồ khách ngu ngốc…”
Anh chàng như đang niệm thần chú, vừa đi vừa mắng, mãi đến lúc nhìn thấy Sở Chiêu Chiêu. “Sao trễ vậy rồi em còn chưa về?”
Sở Chiêu Chiêu đáp: “Sắp rồi, anh thì sao? Sao nửa đêm còn quay lại công ty vậy?”
Nhắc tới chuyện này là A Lục mắng như suối phun, sau cùng chỉ chốt lại một câu “Đồ khách ngu ngốc. “. Anh chàng mở máy mình lên, làm hơn nửa tiếng, đang chuẩn bị đi thì thoáng thấy đèn trong phòng Mục Tế Vân vẫn sáng, thế là tung tẩy chạy đến tranh công.
“Mục tổng! Thầy Mục! Anh xem em này, hơn nửa đêm bị khách hàng gọi điện dựng đầu dậy bắt đến công ty sửa đồ, anh nói xem nếu ngày nào cũng thế thì có chết không, nói không chừng còn ảnh hưởng đến hạnh phúc nửa người dưới của em nữa đó.”
Mục Tế Vân đang đeo tai nghe, liếc anh chàng một cái, không thèm để ý.A Lục lại hỏi: “Mục tổng, sao anh không đoái hoài gì đến em vậy, anh tăng ca đến choáng luôn rồi à?”
Mục Tế Vân vẫn không đếm xỉa đến anh chàng.
A Lục chạy đến cạnh anh, vừa nhìn đến màn hình máy tính thì hết hồn, “Ôi mạ ơi! Mục tổng nửa đêm không về nhà, ở lại công ty coi One Piece*?”
*One Piece: Tựa tiếng Việt là Đảo hải tặc/ Vua hải tặc, là một bộ truyện tranh (manga) dành cho thiếu niên rất nổi tiếng của Nhật, sau được chuyển thể thành phim hoạt hình (anime). Độc giả có thể đọc thử để thán phục tính nhân văn và sức tưởng tượng siêu phàm của tác giả Eiichiro Oda. Tác giả này chỉ vẽ đúng một bộ này là thành danh. Truyện vẫn đang được sáng tác và không hết hot sau hơn mười mấy năm từ ngày ra mắt.
Rốt cục Mục Tế Vân cũng tháo tai nghe xuống, hỏi: “Tiền điện công ty là cậu trả?”
A Lục lắc đầu: “Không phải.”
Mục Tế Vân lại hỏi: “Tiền mạng là cậu trả?”
A Lục vẫn lắc đầu: “Không phải luôn.”
Mục Tế Vân: “Vậy sao cậu quản nhiều vậy?”
“Í không phải!” A Lục đáp, “Em đang tò mò thôi, hơn nửa đêm ở công ty coi One Piece sẽ có không khí hơn hả?”
Mục Tế Vân: “Cậu tự xem không phải biết ngay à?”
A Mục gãi gãi mũi, xoay người rời đi. Vừa đi vừa nói thầm: “Em cũng đâu có bệnh.”
*
Ba giờ sáng, rốt cục Sở Chiêu Chiêu cũng xong việc, cô đứng lên, xoa bóp bả vai. Lúc này Mục Tế Vân cũng ra khỏi văn phòng.
Sở Chiêu Chiêu hỏi: “Thầy ơi, việc của thầy xong chưa?”
Mục Tế Vân ừ, tự nhiên dắt tay Sở Chiêu Chiêu, “Về thôi.”
Trên đường về nhà, Sở Chiêu Chiêu ngủ gục trên xe. Đến lúc tỉnh lại, xe đã dừng trước cửa nhà cô, cô nhìn đồng hồ theo quán tính, vậy mà đã bốn rưỡi sáng. Nghĩa là Mục Tế Vân đã dừng xe trước nhà cô hơn nửa tiếng. “Ngại quá, em ngủ quên mất.”
Sở Chiêu Chiêu vừa tháo dây an toàn vừa nói, “Ban nãy thầy gọi em dậy cũng được mà.”
Mục Tế Vân không nói gì, cũng tháo dây an toàn, theo Sở Chiêu Chiêu xuống xe. Sở Chiêu Chiêu hoá ngốc, thấy Mục Tế Vân xuống xe, cô chỉ biết đứng đơ ra.Nhưng Mục Tế Vân chỉ đi về phía cô, vuốt vuốt tóc cô.
“Mai nghỉ một ngày đi, ngày mốt hãy đi làm.”
Sở Chiêu Chiêu nhỏ giọng: “Vậy sợ là không được hay cho lắm?”
“Không đâu.” Tay Mục Tế Vân xuôi theo mái tóc cô, vuốt dọc đến tai cô thì hơi dùng sức, kéo cô về phía mình, để đầu cô tựa vào ngực mình. Giọng anh rành rọt truyền vào tai Sở Chiêu Chiêu: “Anh đau lòng.”
Nghi:Tuần sau mình lại bắt đầu du ngoạn tứ xứ trong khoảng một tháng và chạy nước rút việc nộp trường nên tranh thủ tuần này dịch thật nhiều chương gửi đến mọi người. Mục tiêu là mỗi ngày ít nhất một chương cho đến thứ ba tuần sau. Mọi người muốn mình đặt lịch hẹn post dãn cách mỗi tuần một bài đăng mới hay dịch xong đưa hết lên luôn, sau khi mình đi về thì dịch tiếp?
Đọc tới câu: anh đau lòng là thích rui nha
Ôi mong ngóng bao ngày
Dịch xong đưa hết lên luôn ?
Ôi ngọt quá, anh đau lòng, anh đau lòng, anh đau lòng…. ?????
Em đăng hết luôn đi, coi 1 lèo rồi chờ cũng đc, chứ coi mỗi tuần 1 chương ko đã ?
Há há anh ở lại xem để chờ vợ anh chứ làm gì. Nang edit xong cứ cho lên 1 lượt rồi lại ngưng quá ok
Ngọt quá, chị muốn giữ cảm xúc ngọt ngào này đến khi nào em up hết một lượt chương mới lên luôn 😛
Em vừa dịch xong, nếu không mỏi mắt quá thì sẽ đọc lại soát lỗi rồi up luôn đó chị. Hôm nay mỏi mắt quá thì up luôn, từ từ đọc lại soát lỗi sau 😀
Thầy Mục làm gì phải tăng ca chứ, ở lại cty giết thời gian bằng cách đọc truyện đó thôi. Đau lòng rồi đau lòng rồi kìa, hehe hẹn hò thôi
Ôi ôi, đây là thổ lộ sao?