Biểu ca thấy nàng đẹp mê say – Chương 23
Một đêm trôi qua
Ánh lửa chiếu vào hàng mi của thiếu nữ, trong cơn mơ màng như thấy có bóng đen mờ ảo. Nàng có thể cảm nhận được hơi thở nóng bỏng của thiếu niên khi chàng áp vào gò má nàng, nghe thấy tiếng tim đập mạnh mẽ.
Ngọn gió thổi vi vút bên ngoài.
Thân mình run rẩy trong cái ôm, ngửi được hơi thở trên người nọ. Thật thanh khiết, thật sạch sẽ.
Bọn họ đều còn trẻ, ở trong hang giữa núi rừng cách xa nhà ngàn dặm, vận mệnh vô tình mà quấn lấy nhau… Cảm giác thật kỳ lạ, muốn tiến hay lùi đều khó xử cả hai bên. Trái tim đập thình thịch mãnh liệt, nhưng lại không biết nên làm gì bây giờ.
Một ngọn lửa cháy lách tách vươn dài, đung đưa chiếc bóng trên tảng đá, cắt ngang sự im lặng kéo dài.
Văn Thiền cảm giác thiếu niên đang đè nặng trên người mình, chợt tỉnh giấc, buông hai cánh tay đang ôm lấy nàng, ngồi dậy. Nàng mở mắt, mơ màng nhìn quanh.
Vừa ngẩng đầu lên đã thấy thân hình trần trụi của thiếu niên, cơ bắp cuồn cuộn.
Hắn ngồi quỳ ở phía trước, đang cởi tấm áo choàng bên ngoài. Áo choàng mới cởi ra một nửa, đường cong da thịt của thiếu niên hiển hiện trơn bóng như bôi mỡ. Hắn quay lưng về phía nàng, vết sẹo chồng chất trên lưng, ánh lửa phủ lên da thịt một màu vàng bóng lộn, óng ánh như ngọc. Gầy gò mà rắn chắc tựa như dải lụa lộng lẫy tung bay.
Không gian chật hẹp, mặt Văn Thiền thoáng chốc đỏ bừng. Nàng ngẩn ngơ nhìn tấm lưng trần của thiếu niên, cổ họng khô khốc, nghe thấy tim mình đập thình thịch.
Hắn thực sự, thực sự … rất đẹp!
Thân hình thiếu niên cao gầy, cơ bắp săn chắc, nhìn từ phía sau trông rất kích thích. Trên cánh tay có mảnh vải quấn tròn một cách tùy ý. Khi tấm áo choàng được nới ra rộng hơn, vết máu đọng trên miếng vải đập vào mắt Văn Thiền.
Văn Thiền nhìn chăm chú.
Và hắn quay đầu lại nhìn.
Nhìn khuôn mặt bình thường ấy … lòng Văn Thiền lặng yên như nước.
Tấm áo choàng bị ném lên không trung, còn vương mùi thiếu niên che khuất tầm mắt nàng, trước mắt tối đen. Văn Thiền ngây ngốc trong tấm áo choàng, sau đó kéo chiếc áo Lý Tín vừa ném trên mặt xuống. Nàng nhìn trộm hắn và bị ánh mắt trêu chọc của hắn bắt gặp.
Lý Tín thản nhiên lờ đi, “Lau nước miếng đi!”
Nàng chảy nước miếng? Khi nhìn hắn ta? Đùa à! Văn Thiền bất động. Nàng không những không im lặng mà còn mắng mỏ, “ Đồ vô liêm sỉ! Suy đồi đạo đức”.
Lý Tín không phản ứng.
Văn Thiền nghĩ có bốn chữ đơn giản như thế mà hắn cũng nghe không hiểu, chửi thầm hắn trong lòng: Đồ nhà quê, một chữ bẻ đôi cũng không biết!
Lý Tín đứng lên, thân hình cao gầy vạm vỡ của hắn lại đập vào mắt Văn Thiền, tim lại đập loạn nhịp, Lý Tín cười nói: “Không trêu em nữa. Muộn rồi, em lấy áo tôi mà nằm ngủ.”
Hả?
Văn Thiền sửng sốt.
Ngẩn người một giây, quần áo hắn đã quấn quanh người nàng khiến nàng cảm thấy thật ấm áp. Nhưng nàng vẫn chưa hiểu rõ ngọn ngành, “Anh giận tôi ……”
Chưa kịp nói xong, nhìn thấy ánh mắt Lý Tín thì lại hối hận vì mình lắm chuyện.
Hắn dùng ánh mắt đánh giá nàng: Em đói khát đến thế cơ à.
Văn Thiền tỏ vẻ không cam lòng, dùng ánh mắt chửi lại hắn: Đồ vô lại.
Nàng tưởng Lý Tín không hiểu ánh mắt nàng, nàng cũng không biết đôi mắt của nàng có thể nói được. Nhưng sắc mặt Lý Tín biến đổi, Văn Thiền vội vàng cúi đầu giả bộ vô tội. Một lát sau, thiếu niên cười khẩy một tiếng rồi đứng dậy, lảo đảo bước ra ngoài động như muốn đi ra ngoài. Văn Thiền “ơ” một tiếng, đầu tiên là lo lắng với cái bộ dạng này của hắn mà đi ra ngoài thì không tốt lắm, thứ hai là hắn bỏ nàng một mình ở đây mà đi mất dạng thì nàng biết sống sao trong cái chốn hoang vu hẻo lánh này?
Văn Thiền liền đi theo phía sau hắn, “Anh không mặc quần áo mà còn đi đâu?”
Lý Tín thuận miệng nói: “Đi dạo.” Còn vểnh môi lên nói nàng, bổ sung lời đáp, “Đồ vô liêm sỉ, đạo đức suy đồi đi dạo. Em có muốn đi cùng không?”
Văn Thiền: “……”
Nhìn thấy bóng hình thiếu niên từ trong động đi ra, ánh tuyết chiếu lên thân hình đơn bạc, cao gầy. Văn Thiền đứng trong hang, khoác lên tấm áo của thiếu niên, ủ ấm thân mình. Nàng lại ngồi xuống, khép đầu gối lại, dựa gần đống lửa, ôm lấy hai gò má và nở một nụ cười, đành chấp nhận đi ngủ với tư thế không chút thoải mái này.
Nửa đêm canh ba, thiếu niên ra khỏi hang, cả người trần truồng, nắm lấy cành cây khô rũ xuống ở phía trên, giẫm vài bước rồi nhảy vọt lên cao. Đêm tối đen, tuyết phủ trắng xóa, chiếu lên thân hình trần trụi của thiếu niên. Nếu Văn Thiền ở đây, nhìn thấy hắn nhẹ nhàng tung người, bay nhảy tự do thì sẽ biết rõ, võ công Lý Tín quả thật rất cao cường.
Hắn lao nhanh như tia chớp xoẹt qua đêm đen, trèo lên một thân cây, dùng cả tay và chân leo thoăn thoắt hướng lên trên cao, chỉ vài bước liền đến nơi cao nhất. Những ngọn cây đung đưa trong gió, tuyết bay lất phất, Lý Tín ngồi trên cao, lắc lư theo, tiêu diêu tự tại.
Vạn vật tĩnh lặng, đất trời bao la, tuyết phủ ngàn dặm.
Thiếu niên ngồi trên ngọn cây cao trong núi, ngang tàng và đơn độc như một vị vua ẩn mình giữa một mảnh đất trời hoang vu, tĩnh lặng này.
Hiện tại, vị vua trẻ này đang bị choáng bởi những gì anh ta vừa mới nhìn thấy và cảm thấy.
Gương mặt xinh đẹp, làn da trắng muốt của thiếu nữ … Nàng giống như một bông tuyết sáng chói rơi vào tầm mắt hắn, cướp đi ánh mắt hắn và cướp cả những cảm xúc khác của hắn.
Tấm vải mềm quấn lấy thân hình trắng trẻo và mảnh mai của thiếu nữ … Một cái nhìn lướt qua, hình ảnh ấy luôn lặp đi lặp lại trong tâm trí Lý Tín.
Mặt thiếu niên đỏ bừng, người dựa vào thân cây, gối đầu lên tay, đôi mắt vừa sáng ngời, vừa âm u như bóng đêm. Có chút phấn khích, có phần ngờ nghệch, nhưng cũng rất khao khát, cảm giác lạ lùng đang tuôn trào trong máu, bản năng thuộc về đấng nam nhi đang thức tỉnh. Ở nơi nào đó, một bộ phận đang cương cứng lên, có lẽ hắn biết mình muốn gì nhưng vẫn còn choáng váng.
Lý Tín bật dậy, giẫm lên cành cây, bắt lấy sợi dây leo nhẹ nhàng buông xuống rồi thả vào trong biển mây sâu thẳm. Hắn đưa tay lên miệng thổi một khúc tiêu dài, đánh thức muông thú và chim chóc trên núi.
Tiếng sáo vang vọng núi rừng, gió lay cây cối khiến tuyết rơi ào ạt.
Hắn lại nhảy lộn nhào một cú khác, máu nóng sục sôi trong cơ thể khiến hắn bật cười, tiếng sáo lại càng vang dội hơn.
Ở trong hang động, Công chủ Văn Thiền vừa mới chợp mắt liền bị đánh thức bởi tiếng sáo trên núi. Nàng không thể chịu được nữa đành phải lấy tay che tai, thủng màng nhĩ mất: Nàng chịu đựng Lý Tín đủ rồi! Nàng thực sự chịu đựng Lý Tín đủ lắm rồi!
Muốn quẳng hắn đi xong!
Nhất định phải thoát khỏi hắn!
Nhưng ngày hôm sau tỉnh lại, Văn Thiền ngủ dậy, nhìn thấy Lý Tín ngồi bên cạnh nhìn nàng, không biết đã nhìn nàng bao lâu. Ánh mắt quan tâm của chàng thiếu niên khiến cho Văn Thiền rùng mình ớn lạnh. Thảo nào cả đêm nàng như bị ma ám, gặp ác mộng liên tục.
Ngay khi Văn Thiền vừa nhìn thấy thân hình bóng loáng của hắn, không kìm được mà liếc mắt nhìn qua… Dáng người hắn thực sự rất oai phong ……
Lý Tín nhếch mép, “Em thích quần áo tôi hay thích tôi cởi trần?”
Văn Thiền: “……”
Vội vàng ném quần áo khoác trên người mình cho hắn rồi trốn khỏi móng vuốt của hắn.
Nàng nhanh chân chạy đi rửa mặt, đành phải đi theo Lý Tín. Vậy mà, con ngựa vẫn còn ở đó từ tối qua, Lý Tín dắt ngựa dẫn đường. Văn Thiền lề mề đi phía sau, nghĩ cách chạy trốn.
Căn cứ vào tình huống tối hôm qua, Lý Tín vẫn thích nàng. Hắn thích nàng, đó chính là chỗ dựa vững chắc nhất của nàng. Văn Thiền rất ngưỡng mộ Lý Tín: Nàng lừa hắn nhiều như vậy, mà hắn không tức giận, có phải là do bụng dạ rộng lượng hay chẳng thèm để ý?
Được người lợi hại như thế coi trọng, Công chủ Vũ Dưỡng sợ hãi muốn quỳ lạy xin hắn buông tha.
Văn Thiền đuổi theo vài bước, giọng điệu thăm dò, “Võ công anh tốt như vậy, có được cao nhân nào chỉ dạy không? Những chuyện trước kia của anh chắc không ai biết đến đúng không?
“Em cũng biết không ai biết đến rồi còn hỏi?”
“Anh tài giỏi như vậy, tôi thật sự rất kính nể đấy,” Văn Thiền khen ngợi, “Cha tôi tuyển thị vệ, bọn họ đều không phải đối thủ của anh.”
Lý Tín nói: “Đó là bởi bọn họ trải qua huấn luyện mà thành, không liên quan gì đến võ công. Giống như binh lính vậy, hầu hết đều có thể chất mạnh mẽ, phối hợp nhuần nhuyễn. Nếu không chuẩn bị từ trước, rất khó để bứt phá. Những võ thuật lại khác hẳn, tùy thuộc vào tư duy từng người. Mục tiêu khác nhau nên không thể nói tôi giỏi hơn so với bọn họ. “
Văn Thiền kinh ngạc nhìn hắn. Thiếu niên dắt ngựa đi dọc theo đường núi, tuy nói năng tùy tiện nhưng rất nghiêm túc trả lời câu hỏi của nàng. Nàng cũng không ngờ hắn lại trả lời cặn kẽ như vậy. Nàng muốn khen tặng hắn đôi câu mà không biết nên nói thế nào.
Văn Thiền nói tiếp: “Lý Tín, anh nhất định không phải là một tên lưu manh bình thường đúng không? Người bình thường sao có thể lợi hại thế được? Một người tài giỏi như vậy, không nên chỉ làm tên lưu manh đầu đường xó chợ. Anh không có gì muốn làm sao?”
Lý Tín dùng tay che khuất ánh mặt trời, bộ dáng uể oải như người không xương, “Vậy làm gì?”
“Anh giỏi võ nghệ, có thể làm hộ vệ này. Nếu có người tiến cử thì có thể làm quan võ nhé.” Văn Thiền ân cần dụ dỗ, “Nếu cần người tiến cử, tôi có thể nhờ dượng nhà tôi giúp anh. Không thì anh xin làm thị vệ cho cha tôi, cha tôi cũng có thể giúp anh. Anh cứ theo tôi thế này thì có gì hay ho đâu? “
Kỳ thật Công chủ cũng có thể nuôi thị vệ, nhưng Văn Thiền chắc chắn sẽ không nói cho Lý Tín biết. Nàng lấy quyền thế để thuyết phục thiếu niên thay đổi hành vi, đừng bám riết lấy nàng không tha.
Lý Tín bật cười, “Làm thị vệ? Làm gác cửa? Tôi ư?”
Văn Thiền nhìn bộ dạng hắn lúc này, một tay chống hông, một tay dắt ngựa, khuôn mặt trời sinh bướng bỉnh không chịu phục tùng ….. Được rồi, cái mặt hắn trông như “Thiên hạ chỉ có ta là lớn nhất” thế này thì ai dám nhận vào?
“Vậy thì anh có thể nhập ngũ kiếm công lập nghiệp.”
“Nhập ngũ? Để bị chửi à? Không đi đánh người ngoài, cũng không đánh nhau với người mình, đi quân doanh lại được nuôi đến béo tốt? Đơn giản như vậy, tôi thích đấy!” Vẻ mặt Lý Tín nghiêm túc.
Văn Thiền nghĩ muốn cào mặt hắn: “. . . . . .”
Nàng cáu kỉnh đáp, “Dù sao thì, ý tôi là anh rất có năng lực, đừng làm việc xấu nữa. Làm gì có tương lai lâu dài ấy! Lần đầu tiên tôi gặp anh, anh là tên cướp; lần hai gặp, anh ngang nhiên đi lại dưới tay quan phủ; lần ba gặp, anh thậm chí không thèm để mắt đến dượng tôi….Mỗi một lần gặp anh đều rất khác biệt, càng ngày càng mạnh hơn, lợi hại hơn! Sau này, anh lại trở thành một tướng quân cũng nên!”
Lý Tín yên lặng nhìn cô hồi lâu, dùng tay kéo nàng vào trong ngực, trong lúc nàng đang giãy dụa, hắn hỏi: “Ái chà, Ve Ve muốn làm vợ của tướng quân à? Không nói sớm? Vòng vo mãi mắc mệt, tôi hiểu ý em rồi.”
Mặt Văn Thiền đỏ bừng: Anh hiểu cái rắm!
Hắn thấy nàng tức giận, đến mức muốn chửi thề.
Đột nhiên, vẻ mặt thiếu niên nghiêm túc hơn. Đứng dưới ánh mặt trời, hắn không nhìn nàng mà ngẩng đầu lên, nhìn núi xanh sương phủ xa xa, chậm rãi nói: “Ve Ve! Thật ra những cái đó đối với tôi đều không phải là con đường tốt nhất. Nhưng có một việc, đường đi sáng lạn vô cùng khiến lòng tôi dao động. Tôi vẫn luôn do dự mãi.”
Văn Thiền ‘Xì’ một tiếng, nghĩ thầm hóa ra anh còn có ước nguyện cơ đấy? Hay là xếp đống gạch xây nhà, cưới cô nữ tặc rồi sinh con?
Lý Tín nói, “Tạo phản.”
Văn Thiền: “……”
Sáng sáng đến giờ nghỉ là cứ phải cầm điện thoại lướt vào nhà nàng đầu tiên để được đọc chương mới. Cảm ơn chủ nhà, editor,… nhiều nhiều. Cố lên^^
Cám ơn nàng nhiều nghen! Nhờ có những độc giả tuyệt vời như nàng tụi mình lạnh mấy cũng không nỡ lười biếng edit đó. Cảm thấy có động lực hơn hẳn, hẹn nàng sớm mai ghé tiếp naz 🙂
Chẳng biết do tác giả hay nhờ người dịch mà mình thấy mấy chương này có những đoạn miêu tả tuyệt vời. Rất nhiều tính từ được sử dụng làm câu chuyện sống động và đầy cảm xúc. Và cũng từ đó nhân cách của nam chính càng ngày càng rõ. Chàng đẹp từ thể chất đến tâm hồn. Và tuy mang danh là giang hồ thảo khấu nhưng chất quý phái lương thiện trong chàng vẫn lập lòe phát sáng để cho nàng Công chủ tài sắc vẹn toàn kia dần bị khuất phục. Cảm ơn các dịch giả nha. Dịch hay lắm ấy! Mình hóng bản ngày mai.
Em mạnh dạn trả lời là do người edit đó chị :)) phần lớn là thế. Bởi vì nếu dịch giả cùi bắp quá và không có tâm, truyện gốc có hay mấy cũng khó mà khiến người ta tiêu hoá được. Nàng Riva có vốn từ vựng phong phú lắm, và chị ấy cũng trau chuốt cực kỳ luôn ạ!
Cám ơn nàng Trà nhiều naz >3
Ok. Mình tưởng các nàng dịch và trau chuốt cho nó luôn…hi hi…
Hì, thực ra tiếng Trung mình gà mờ lắm nên chỉ edit được thôi, còn em Gió thì dịch, giúp mình soát lại câu cú chuẩn xác theo ngữ nghĩa của câu nếu lạc ý. Về cơ bản edit nếu chịu khó, dùng nhiều công cụ tra ngữ nghĩa vẫn có thể chuyển ngữ chuẩn lắm. Nhà mình thì có cả edit lẫn dịch nà.
Tụi mình cũng cố gắng chuyển ngữ sao cho xuôi, cho mượt để đọc lên câu cú có vần điệu. (mặc dù chưa đạt được đến cảnh giới này lắm. :d, nhưng sẽ cố gắng, hehe)
Các nàng giỏi Việt ngữ ghê á! Dịch + edit rất hay và gần gũi!