Biểu ca thấy nàng đẹp mê say – Chương 15
Anh họ mất tích
Bầu trời xanh thẫm, ngoài hiên gió thổi hiu hiu, phong cảnh trong viện đìu hiu, vắng vẻ. Trong màn sương mờ ngày đông, Công chủ Vũ Dương đang đứng dọc hành lang, chuyên tâm ngắm cảnh.
Ở bụi cây cách nàng không xa, cô Tư Lý gia Lý Y Ninh đang đứng lấp ló thập thò, dõi mắt về phía Công chủ, vẻ mặt lo lắng như có chuyện muốn nói, nhưng lại sợ làm phiền Công chủ nên không dám đến.
Văn Thiền thấy cô ta liền nhức đầu, nàng cũng đoán được Lý Y Ninh muốn nói gì.
Chẳng qua muốn thuyết phục nàng làm theo nguyện vọng của cô cả, đến gặp Vu sư để hỏi tung tích anh họ.
Nhưng mà nhảy đại thần?
Lúc đầu Văn Thiền hiểu nhầm, chưa từng gặp qua người nào có năng lực như vậy trên đời. Chắc là cô cả mời được một Vu sư thần bí nào đó ẩn cư trên núi, có lẽ người đó thực sự có năng lực. Mang theo lòng thành kính, nàng được hầu già bên người cô cả dắt đi xem trộm, thấy cái vị Vu sư nọ xong thì tắt hy vọng.
Một đám dị tộc lưỡi không xương gian trá.
Mà kẻ cầm đầu lại là người Hán có khuôn mặt ranh mãnh!
Một đám không đáng tin như vậy, cô cả còn bảo nàng làm để cho thiên hạ cười cho vào mặt, làm sao đây.
Thực lòng mà nói, Văn Thiền có phần thất vọng.
Nàng ít khi được gặp cô cả Văn Dung.
Ấn tượng của nàng với cô cả không nhiều lắm, chỉ có ký ức phụ nhân dỗ nàng ngủ khi còn bé. Hình ảnh cô cả trong tâm trí nàng vẫn luôn dịu dàng, thanh tao, khí độ thế gia. Cô cả làm sao có thể mất đi khí độ thế gia thế này? Tuy hồi ấy Văn gia vừa nổi lên, nhưng cô cả kết hôn với Lý Gia, vốn là danh gia vọng tộc có tiếng ở Giang Nam.
Cô cả ở Lý gia nhiều năm như vậy, nếu không có khí độ, làm thế nào đảm đương tốt vai trò chủ mẫu?
Nhưng mà sự thật không phải như vậy.
Cô cả ốm nặng, liền buông bỏ hết. Dượng lại bận rộn nên rất ít nhúng tay vào việc nhà. Mọi chuyện trong phủ đều do nhị phòng đảm nhiệm. Thím Tư nhìn tình trạng trong phủ mà cũng chỉ có thể lắc đầu thở dài. Cứu không được A Đẩu*, muốn giúp cũng không biết giúp thế nào.
[*] A Đẩu tên thật Lưu Thiện là con trai của Hán Chiêu Liệt đế Lưu Bị, vua đầu tiên của nhà Thục Hán với người thiếp là Cam phu nhân. A Đấu là kẻ vô dụng, ăn chơi trác táng nên sau khi lên ngôi hoàng đế, thì để Gia Cát Lượng chấp chính. Gia Cát Lượng mất, vì tin dùng hoạn quan mà để mất nước, hàng Ngụy.
Thôi thì kệ đi. Mỗi người đều có số mệnh riêng, không thể cưỡng cầu. Nhưng phải có chừng mực, cô cả không thể mang cái bộ dáng mê tín như vậy ở Lý gia được? Còn đem tên thầy cúng bịp bợm kia về nuôi trong nhà?
Dượng và mọi người, không ai khuyên được một lời sao?
“Công chủ đang nghĩ đến chuyện nhảy đại thần phải không?” Đột nhiên, một âm thanh từ tốn truyền đến từ phía sau.
Văn Thiền ngoảnh lại, thấy đám thị tỳ đang nhún gối thỉnh an, nhìn lên chính là cậu ba nhà họ Lý, Lý Diệp. Người nhà họ Lý có tướng mạo không thể nói là đẹp, nhưng ai cũng có phong thái riêng. Như anh Ba này lớn hơn Văn Thiền một đến hai tuổi, khuôn mặt hiền hậu, vừa đến liền căn dặn, chỉ bảo, dạy dỗ rất tốt.
Không như Lý Tín…… Toàn hù dọa nàng.
Cậu Ba là con cả nhị phòng.
Văn Thiền hơi cúi đầu, cử chỉ khách sáo, “Anh Ba.”
Cậu Ba gọi nàng “Công chủ”, biểu hiện tôn trọng thân phận nàng. Văn Thiền gọi một tiếng “Anh Ba”, cũng là giữ thể diện cho anh ta. Mọi người đều lễ độ khiêm nhường nên trao đổi thuận tiện hơn rất nhiều.
Lý Diệp đứng bên cạnh nàng, vội giấu vẻ ngạc nhiên trong lòng, ánh mắt rời khỏi khuôn mặt thiếu nữ. Cô như viên ngọc thuần, xinh đẹp trong veo, mang theo một loại mê hoặc đối với đàn ông. Nàng không hề hay biết, mỗi lần đám đàn ông gặp nàng, trong lòng đều dậy sóng
Cũng may có địa vị cao……
Lý Diệp nghĩ thoáng qua trong lòng: Nếu không, nhiều chàng trai đánh nhau đến vỡ đầu để tranh đoạt nàng. Hồng nhan họa thủy đây mà.
Thân phận cao quý, tướng mạo xinh đẹp. Hầu hết, lang quân nào có điều kiện, khi nhìn thấy Văn Thiền đều nổi lên tâm tư, nếu không chắc chỉ có thánh.
Lý Diệp gạt đi suy nghĩ linh tinh trong lòng, cùng ngắm cảnh với Văn Thiền, “Công chủ! Nếu em phiền lòng vì việc nhảy đại thần, thì anh khuyên em, vẫn nên đồng ý với thím ấy đi.”
Văn Thiền nhăn mày.
Đôi mắt chàng thiếu niên trong veo, phản chiếu hình ảnh cỏ cây điêu tàn. Gió lạnh quá, lại là một năm đông chí. Thấy thiếu nữ hoài nghi, anh ta từ tốn, lạnh nhạt nói, “Anh Hai là nỗi đau của bác ấy, cũng là cái dằm của Lý gia. Thím ấy phát điên rồi, mà Lý gia cũng điên rồi. Đổ lỗi nhau, hận thù nhau. Nếu cứ tiếp tục thế này, quả thực sẽ cửa nát nhà tan.” Nhìn thấy ánh mắt sửng sốt lóe lên của Văn Thiền, Lý Diệp gượng cười chua xót, “Nghe có vẻ nực cười? Nhưng sự thật chính là như vậy.”
Lý Diệp chìm vào trong hồi ức.
Nhớ đến anh họ mất tích khi còn nhỏ. Lý Diệp và anh ấy tuổi tác tương đương, nhiều năm trôi qua, hình ảnh dần phai nhạt.
Anh ta còn nhớ
Anh ta nghe một người chứng kiến thuật lại chuyện hồi đó. Nhà bác cả đi nhậm chức ở Nhữ Nam, lúc ấy cậu con trai còn quá nhỏ không thích hợp lặn lội đường xa nhọc nhằn, liền để cậu bé ở lại quận Cối Kê. Sau đó một ngày, bà nội nhất thời nổi hứng, đưa cả nhà lớn bé đi du xuân ở ngoại ô. Dọc đường chen chúc tấp nập nên để lạc mất con trai bác cả.
Sau khi xảy ra chuyện, bác gái lặn lội đêm hôm đi về Cối Kê, làm ầm lên với bà nội, đối chất với mọi người trong nhà họ Lý. Lý gia móc nối quan hệ, đi nhờ Giáo úy quận phái binh lính tìm con. Vì vậy, bác gái cãi nhau với bác trai, ở luôn Cối Kê tìm con mà không chịu về Nhữ Nam, về bên bác trai.
Bác gái vẫn đau đáu một hy vọng mong manh, chờ đợi một ngày tìm thấy con trai thất lạc giữa biển người mênh mông.
Mãi cho đến lúc bác mang thai lần nữa.
Không thể không đi Nhữ Nam, đành phải về với bác trai.
Mười năm qua đi, Lý gia vẫn luôn đi tìm cậu bé đó. Bác gái vẫn tiếp tục tìm kiếm. Thời gian càng lâu, hy vọng ngày càng xa vời. Nhưng nếu từ bỏ, có khác gì thừa nhận cậu bé kia đã chết trong thời kỳ loạn lạc. Dù thế nào bác gái cũng không chấp nhận, tuy trong lòng ai nấy để biết rõ.
Đến khi em Sáu chết non, trái tim bác gái một lần nữa tan nát. Cuối cùng, bác sinh bệnh, quẫn trí. Nỗi đau trong mười năm qua quấn lấy bác, khiến cho bác sống trong mơ hồ. Đứa con út chết non thì không nhớ rõ, chỉ nhớ một mình ‘Thằng Hai’
Bác trai trở về Cối Kê, đảm nhiệm chức Quận thủ, sao không muốn chữa bệnh cho bác gái?
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, năm tháng trôi qua vô tình. Họ vẫn đứng giữa biển người mênh mông, đứng trong sương mù bao phủ dày đặc, đau đớn khóc than mà gọi tên ‘Hai ơi!’. Từng người đi qua, cảnh buồn ảm đạm tầng tầng lớp lớp, sương bay đi rồi trở lại. Lặng người đứng yên trong giấc mộng đêm khuya, vô số lần ngoái đầu nhìn lại chỉ thấy màn đêm tối tăm, mà người xưa thì chưa thấy bao giờ.
Lý Diệp thấy bác gái đáng thương. Nhiều năm như thế vẫn còn nhớ rõ, hình bóng cậu bé kia vẫn luôn ám ảnh, hít thở không thông ——
“Đồ ngu! Nếu thằng Hai còn sống, nhất định đã có tiền đồ, không giống như mấy đứa. Một lũ không biết gì !”
“Thằng Hai thông minh từ bé, học cái gì cũng nhanh. Hy vọng một nhà Lý gia đều đặt trên người nó, ai ngờ ông trời thật biết trêu đùa, haiz.”
“Nếu như thằng Hai ở đây……”
“Nếu mà thằng Hai còn sống……”
Cái người gọi là ‘Thằng Hai’ đó luôn đè nặng lên trên vai anh em nhà Lý gia, khích lệ bọn họ. Nghe đồn cậu bé đã mất kia, ba tuổi đã đọc được sách, viết được chữ, học cái gì cũng nhanh, Lý gia xem cậu ta như thần đồng.
Người gặp người thích.
Người gặp người khen.
Lý Diệp vẫn thường nghĩ: Có lẽ ông anh họ kia không thông minh như các trưởng bối vẫn hay nói. Chỉ là các trưởng bối thương tiếc cậu ta và hổ thẹn với lỗi lầm đã qua. Lỗi lầm không thể tái phạm, mà cũng không có cách nào bù đắp. Biết đâu, anh họ lớn lên cũng mờ nhạt trong biển người mênh mông, không khấm khá hơn mình bao nhiêu.
Biết đâu……
Biết đâu……
“Anh Ba?” Văn Thiền ngờ ngợ nhìn anh ta.
Trong mắt Lí Diệp lóe lên chút kinh ngạc. Anh ta hoàn hồn trở lại, cười ngại ngùng nhìn Văn Thiền, cảm thấy thật thất lễ.
Văn Thiền nhìn anh ta hồi lâu, suy nghĩ trong chốc lát, rộng lòng tha thứ cho sự phân tâm của hắn.
Nàng hiểu, đây là cái dằm của Lý gia?
Vì một đứa bé không biết sống hay chết mà cô cả sinh bệnh. Xem ra Lý Diệp cũng có bệnh không hề nhẹ.
Nàng nghĩ những điều này.
Lý Diệp tưởng không thể thuyết phục được nàng, nên nói đùa thêm một câu, “Công chủ không cần nghĩ nhiều đâu. Thật ra, nhà anh có ai có thể dùng được đều bị bác gái kéo đi nhảy đại thần rồi. Em cứ từ từ sẽ quen thôi.”
Văn Thiền: “……”
Lý Diệp thấy vẻ mặt nàng, cười, “Thật đấy.” Còn bổ sung thêm, “Chị cả đã lấy chồng cũng từng nhảy qua, anh cũng nhảy rồi, em Tư cũng vậy mà em Năm cũng nhảy rồi. Từ trên xuống dưới trong phủ đều được bác gái kéo đi nhảy đại thần. Thử nghĩ có nhiều người giống em, đều bị lôi ra nhảy rồi, như thế có tốt hơn không? “
Văn Thiền sợ ngây người trong thoáng chốc: “……”
Nàng lớn lên ở Trường An, từ trước đến nay đều được cha mẹ chăm sóc rất kỹ. Chắc sợ nàng nghĩ nhiều nên cha mẹ không nói chuyện nhà cô cả trước mặt nàng. Đến bây giờ, nàng mới hiểu bệnh tình cô cả nghiêm trọng thế nào, sinh lòng lo lắng.
Nhưng không muốn thể hiện khuôn mặt buồn rầu, đau thương.
Văn Thiền ngẩng đầu cười hỏi, “Thế bà Huyện quân (bà nội anh) đã nhảy chưa?”
Nàng mỉm cười, đó thực sự là màu sắc ấm áp duy nhất trong khu vườn mùa đông, vừa tươi vừa sáng, dịu dàng đáng yêu, khiến người ta say lòng, tim như bị điện giật.
Tim Lý Diệp đập nhanh hai nhịp, vội vàng lấy lại bình tĩnh. Anh ta muốn nàng vui vẻ, liền nói, “Đều nhảy cả rồi. Chỉ tiếc, nếu em đến sớm trước hai năm, biết đâu lại thấy bà nhảy đại thần nhiệt tình cỡ nào.”
Quả nhiên, Văn Thiền bật cười.
Nụ cười khiến cho Lý Diệp reo vui trong lòng, mong mỏi được nhìn vẻ đẹp động lòng người của nàng nhiều hơn.
Vậy nên, Văn Thiền thay đổi suy nghĩ, nghiêng đầu nhìn Lý Y Ninh đang trốn sau bụi cây liền hạ quyết tâm, quay về sẽ tìm cô cả, nguyện ý nhảy đại thần. Hơn nữa, nàng còn muốn gửi thư đến Trường An, năn nỉ mẫu thân tiến cung, xin bệ hạ cử mấy lang trung đến khám cho cô cả.
Văn Thiền ngập tràn ý tưởng, dự định về nhà sẽ tìm thuốc tốt cho cô. Lúc nàng vừa quay người đi thì nhớ đến một chuyện, lại ngoảnh mặt hỏi Lý Diệp, “Anh Ba! Mọi người tìm anh Hai thế nào? Dựa vào tín vật hay cái gì để tìm?”
Lý Diệp đờ người trong chốc lát, đoán Văn Thiền muốn giúp đỡ tìm người, nhưng mà… anh ta tránh đi ánh mắt, “Việc này, Công chủ vẫn không nên biết thì tốt hơn. Biết rồi cũng không có cách nào giúp được.”
Văn Thiền nhìn anh ta đầy mong chờ. Gió thổi thoáng qua gò má nàng, đôi mắt nàng trong veo, sáng ngời rực rỡ như ánh sao.
Lý Diệp chịu thua, bước gần nàng, hạ giọng nói khẽ, “Là thế này, sau lưng anh họ có một cái bớt hình ngọn lửa.” Thiếu niên nhìn cô gái, nín cười trêu đùa, nói, “Em biết rồi đấy, cũng vô ích phải không?”
Văn Thiền: “……”
Đúng vậy, biết cũng vô ích.
Dù sao nàng cũng không thể gặp một lang quân, bắt người ta cởi quần áo nhìn lưng người ta được. Người ta lại tưởng nàng là con quỷ háo sắc.
Trừ phi, nàng với anh chàng trai kia có gì đó, mới có thể lên giường cởi quần áo, nhìn sau lưng người ta.
Cởi quần áo đàn ông…… Xem lưng đàn ông……
Mặt Văn Thiền thoáng chốc nóng lên, tim đập nhanh nhưng trên mặt lại giả vờ như không có việc gì, bình tĩnh xoay người rời đi. Để lại Lý Diệp bối rối đằng sau, không biết nàng có hiểu ý hay không?
Tác giả có lời muốn nói: Cởi quần áo, nhìn sau lưng (∩_∩) chương tiếp hai người chạm mặt nhau đó mọi người.
Hi hi… Nhanh quá đi! Cảm ơn nàng nha. (Mình chưa hiểu: nhảy đại thần là làm gì, chắc chương sau giải thích).
Giống nhảy hầu đồng ấy nàng. Nhưng hầu đồng không đeo mặt nạ còn nhảy đại thần thì phải đeo mặt nạ, múa may quay cuồng