Biểu ca thấy nàng đẹp mê say – Chương 22
Hang động giữa trời đất
Cổng thành Cối Kê đã đóng, đám vệ binh đã kiểm tra, lục soát hết một lượt khắp mọi nơi. Những ngọn đèn như biến thành một con rồng dài uốn lượn, bay xuyên suốt thành trì. Ánh đèn và tuyết đan xen chiếu rọi vào nhau tỏa sáng, sương đêm trùng trùng lớp lớp, cuộn chồng lên nhau tạo thành một màn sương trắng mờ ảo.
Cách đó ngàn dặm, ở một nơi hoang vắng, ánh lửa bập bùng loé lên trong động như ngôi sao sáng giữa đất trời hoang vu lạnh lẽo, phủ đầy một màn tuyết trắng mênh mông vô tận.
Chàng trai ghì cô gái xuống dưới thân mình, tay ôm lấy khuôn mặt nhỏ bé bằng lòng bàn tay của nàng, hơi thở gấp gáp giao nhau, hắn cúi người xuống hôn nàng. Văn Thiền khua khoắng chân tay, hoảng sợ tột độ, phản ứng nhanh nhạy như chưa từng có khi Lý Tín cúi gần liền đưa tay ra, bịt chặt miệng hắn lại.
Lý Tín nhìn nàng: Cô bé gan cũng lớn đấy chứ.
Văn Thiền dốc hết sức lực, lấy tay che miệng hắn, đồng thời cố gắng thoát khỏi tầm kiểm soát của hắn. Lý Tín thấy nàng vất vả như thế dường như muốn giúp nàng đối phó với chính mình luôn cho rồi.
Hắn chậm rãi nở một nụ cười, gạt tay nàng ra, đè lên cạnh hai bên vai nàng, tay hắn đan chặt lấy tay nàng. Hai người đều nín thở, hắn vẫn nguy hiểm, lạnh lùng, ý vị không rõ, hơi thở nóng rực phả lên dái tai cô gái đang nghiêng mặt né tránh. Chóp tai nóng bỏng, gương mặt trắng ngần như tuyết cũng ửng đỏ lên.
Mái tóc dài rối tung, quần áo xộc xệch.
Trên vách núi chiếu lên tình tiết kinh điển “Bá vương dùng sức kéo cung”.
[*] Bá vương dùng sức kéo cung: Chỉ hình ảnh một ai đó cưỡng chế người khác tiến hành làm việc gì.
Cô gái rợn cả tóc gáy, bản năng sinh tồn khiến nàng ra sức giãy giụa. Có mấy lần nàng gần như sắp thoát khỏi tình thế, lại bị thiếu niên nhẹ nhàng kéo lại. Hắn ta không cần tốn sức, chỉ vươn tay kéo nhẹ cái, cả người nàng đã rơi vào lòng hắn rồi.
Ôm chặt giai nhân trong vòng tay ấm áp.
Đôi nam nữ tay không vật lộn, thân thể không tránh khỏi đụng chạm, một bên cứng rắn, một bên mềm mại, vừa tấn công vừa né tránh hết lần này đến lần khác. Đêm đông lạnh giá, nhưng trên người họ lại đổ đầy mồ hôi, mười ngón tay đang đan chặt vào nhau cũng trở nên ướt át. Hai má ửng hồng, một cảm giác kỳ lạ ập đến khiến tim ai đó đập nhanh thình thịch, máu chảy ngược toàn thân, hơi thở phả vào khuôn mặt đối diện cũng trở nên nóng bỏng.
Lý Tín trêu chọc nàng, đùa giỡn nàng, nhìn nàng sợ hãi. Hắn muốn làm cho nàng sợ, để nàng biết hậu quả của việc chọc giận hắn.
Chứ hiếp dâm, cướp của, cũng đâu có dễ làm thế …
Thế nhưng, trên thế giới còn có một từ gọi là “lau súng cướp cò”.
Lý Tín vẫn còn là một thiếu niên, là một chàng trai mười lăm tuổi. Hắn có sinh lực dồi dào, sung mãn, cảm xúc mạnh mẽ và mãnh liệt hơn những thanh niên trưởng thành. Nhưng hắn không có ham muốn của một người đàn ông. Hắn yêu thích Văn Thiền ban đầu chỉ vì vẻ ngoài xinh đẹp, diễm lệ của nàng. Đem lòng yêu nàng khi nàng luôn né tránh hắn, lúc thì sợ hắn, lúc lại dám phản kháng chống đối lại hắn.
Ở tuổi thiếu niên, thích một người rất ngây thơ, rất đơn thuần, rất mãnh liệt, nhưng không trộn lẫn mục đích trong đó. Lý Tín thích Văn Thiền, chỉ là vừa muốn chơi với nàng, vừa muốn ức hiếp nàng.
Đó không phải là kiểu “ức hiếp” theo nghĩa đen như mọi người vẫn nghĩ. Hắn không có kinh nghiệm đó, và cũng không có nhu cầu, khát vọng đó. Hắn cảm thấy mông lung khó hiểu, thường cảm thấy trái tim nồng cháy, bức bách, khó chịu vô cùng, nhưng chỉ cần kéo tay cô nàng liền cảm thấy thỏa mãn.
Tuy nhiên, lúc này, kéo thiếu nữ ghì chặt vào lòng, nhìn nàng run rẩy dưới thân mình, như ngọc, như tuyết, mơ mơ hồ hồ. Mái tóc đen dài xõa tung giữa khuỷu tay hắn, đôi mắt ngân ngấn nước ngước nhìn hắn một cách đáng thương.
Các ngón tay Lý Tín bắt đầu đổ mồ hôi.
Hắn lặng lẽ nhìn nàng, trong đêm đông lạnh lẽo, một bản năng nào đó bắt đầu trỗi dậy. Khiến hắn nhìn chằm chặp vào nàng, máu chảy toàn thân như đang thét gào, đôi mắt hắn dần dần tối lại, từng chút từng chút một …
Phải dừng ngay lại.
Lý Tín nghĩ.
Thiếu niên nằm trên người nàng bỗng chốc yên lặng, nhưng giờ khắc này lại khiến Văn Thiền càng trở nên sợ hãi hơn so với lúc trước. Đôi mắt hắn tối sầm lại, nhìn vào đôi mắt nàng, giống như một con sói đói khát tột độ cầu xin miếng thịt ba chỉ ngon … Với bản năng sinh ra vốn có, cảm giác xấu hổ và sợ hãi cùng lúc ập đến, báo cho nàng biết mình cần phải làm gì đó.
Làm gì bây giờ?
Đúng rồi, tại sao Lý Tín lại bắt nạt nàng?
Là vì nàng nói nàng không có tình cảm với hắn, nói rằng nàng chỉ lừa dối hắn.
Trong lúc lòng nàng rối tung như một mớ hỗn độn, lại nghe thấy giọng nói hơi khàn khàn và có chút nhẫn nại cất lên, “Ve Ve, em không nói gì sao?”
Nói điều gì đó để chuyển hướng sự chú ý của hắn nhỉ.
Bằng không thì … Nhìn xuống thân hình mảnh mai dưới cơ thể mình, như bông hoa nở rộ, Lý Tín căng cứng người, thực khiến người ta nhất thời muốn chà đạp, muốn huỷ diệt, trong lòng lại bức bối, khó chịu, thiếu niên nắm chặt tay lại, phải cố gắng lắm mới có thể kìm chế được ham muốn chà đạp.
Nói gì bây giờ?
Văn Thiền ngẩng đầu, nhìn hắn chớp mắt, thì thào nói: “Nếu như tôi nói tôi không có lợi dụng tình cảm của anh, anh vẫn còn tin tôi?”
Khóe miệng Lý Tín cong lên, “Nói nghe thử.”
Nàng đang rơi vào thời khắc ngàn cân treo sợi tóc…
Nàng biết rõ điều đó.
Nếu nàng không thể khiến Lý Tín xoá bỏ ý niệm đó, nàng sẽ xong đời.
Chàng trai trẻ nâng chiếc cằm nhỏ của nàng lên để nàng nhìn thẳng vào mắt mình. Hơi thở nhẹ tựa lông hồng, như có như không phả vào mặt đối phương. Ở khoảng cách gần như vậy, Văn Thiền run rẩy, nhìn thấy đôi lông mày tuyệt đẹp của thiếu niên.
Ngẩn ngơ xuất thần hồi lâu.
Nàng thầm nghĩ, đôi mắt của hắn thật đẹp.
Cẩn thận xem xét thần sắc của hắn, Văn Thiền không quen với tư thế khó chịu này, cũng may anh ta không nhúc nhích, để nàng có thể chần chừ nói hết, “Thực ra tôi… chỉ là khảo nghiệm một chút, xem anh thích tôi có thực sự chân thành. Tôi không thực sự muốn bắt anh, giết anh, đuổi anh đi. “
Văn Thiền dũng cảm ngẩng đầu nhìn Lý Tín. Nàng kiên định tới mức, sắp thuyết phục luôn chính mình — “Sự thật đã chứng minh rằng anh rất chân thành.”
Khuôn mặt Lý Tín không chút biểu cảm.
Văn Thiền không biết hắn có tin hay không, trong lòng vừa hồi hộp vừa lo lắng. Nàng cẩn thận cử động hai vai, thấy ánh mắt hắn tối lại, nhanh chóng sững người không dám nhúc nhích.
Bàn tay chai sần chạm vào khuôn mặt thanh tú của nàng. Hết sức nghiêm túc, “Vậy thì em có thành thật trong chuyện tình cảm không?”
Văn Thiền chưa kịp trả lời, Lý Tín đã giúp cô trả lời rồi, “Không thành thật.”
Văn Thiền: “…”
Lý Tín vẻ mặt nghiêm túc, “Không những không thành thật mà còn luôn muốn giết chồng, hủy hôn ước để có thể tự do sà vào lòng kẻ khác.”
Văn Thiền: “…”
Lý Tín cười nhẹ trong lương tâm cắn rứt của cô gái, mỉm cười hết sức dịu dàng, tới mức Văn Thiền rợn cả tóc gáy, còn phải nghe hắn nói tiếp: “Em có biết dự định ban đầu của tôi dành cho em là gì không?” Dừng lại một lúc, như cố ý, “Tôi sẽ cân nhắc kỹ cảm giác của em, sau khi em gật đầu, mới tiến hành dựa theo hôn ước giữa chúng ta, lấy em làm vợ, rồi sau đó… mới cùng em sinh con đẻ cái. “
Lấy lấy lấy lấy lấy? !
Văn Thiền tái mét: … Nàng không muốn!
Nàng không muốn gả cho hắn!
Nàng làm nhiều như vậy cũng chỉ để vạch rõ quan hệ với hắn!
Lý Tín rất mạnh mẽ, nhưng … nàng không thích hắn, cũng không muốn thích hắn. Nàng đường đường là Công chủ Vũ Dương, phu quân tương lai của nàng, chỉ có thể là người tài hoa xuất chúng như Giang Tam Lang, tuyệt đối không thể là một kẻ lưu manh vô lại như Lý Tín!
Lý Tín nhìn thấy bộ dạng bồn chồn thấp thỏm của nàng, liền biết nàng lại đang mắng nhiếc mình trong bụng. Khoé môi nhếch lên mỉm cười, vẻ mặt nghiêm nghị nói: “Nhưng em lại bạc tình bạc nghĩa như vậy, thật sự là làm cho tôi đau lòng, tôi hối hận rồi.”
Văn Thiền: “…?”
Nhìn hắn nhếch mép cười xấu xa ôm nàng vào lòng, ngón tay khẽ vén lọn tóc mềm mại như mây của nàng lên sau tai, thì thầm vào tai nàng, “Ve Ve, đêm nay chúng ta hoàn thành việc tốt luôn nhé?”
Văn Thiền mờ mịt tột độ.
Thiếu niên muốn hôn nàng, nàng lại né tránh. Lý Tín cũng không ép buộc, cũng không thèm quản chuyện đó, đầu gối đè lên hai chân nàng, buông lỏng hai tay, bắt đầu tháo đai lưng cô gái.
“Đừng mà!”
“Không đến lượt em quyết định!”
Lý Tín nhếch miệng, dứt khoát tách hai chân nàng ra, khiến nàng như muốn ngạt thở. Sức lực của hắn thực sự rất lớn, Văn Thiền ôm chặt lấy ngực mình, thắt lưng, ngọc bội, quần áo đều bị hắn xé toạc.
Khi lớp vải cọ xát, hắn đè nàng xuống dưới cơ thể mình, mặt nghiêng về phía cổ và ngực nàng.
Hắn thực sự bắt đầu thật sao …
Văn Thiền không thể né tránh, cảm giác tuyệt vọng dâng lên trong đáy mắt, nước mắt rơi xuống. Trong thế giới cô tịch này, nàng bị một người ức hiếp. Nàng ra sức giãy giụa, trì hoãn, nhưng không có tác dụng gì …
Đôi mắt đỏ hoe, cắn chặt môi.
Số phận bị hủy diệt, giống như những viên gạch nặng nề, từ trên tường rơi xuống và rơi trúng nàng. Nước mắt nàng rơi trên tay chàng trai trẻ.
Tay thiếu niên run lên.
Như bị đánh đòn cảnh tỉnh, thức tỉnh não bộ chàng trai.
Hắn cụp mắt xuống.
Nhìn nước mắt lăn dài trên khuôn mặt nhỏ bé.
Như mũi dao nhọn đâm sâu vào tim.
Khiến hắn không thở được.
Lý Tín lạnh nhạt: Hắn không muốn ức hiếp nàng, hắn chỉ muốn trêu chọc nàng để nàng biết rằng hắn không dễ chọc tức. Nhưng có vẻ như diễn sâu quá, khiến Ve Ve hoảng sợ thật rồi.
Nàng chưa bao giờ khóc đến mức như thế này … Cho dù muốn giết hắn, nhưng chút bản lĩnh của nàng, làm rớt sợi lông tơ trên người hắn còn khó, nói gì đến… Thế nhưng hắn một chút tổn hại cũng không có, có nhất thiết phải khiến nàng tổn thương để rửa hận vậy không?
Lý Tín nghĩ hay thôi bỏ đi, thủ đoạn này quá tàn nhẫn, Ve Ve của hắn chịu không nổi … thật sự không thể làm cho nàng sợ đến ngã quỵ được.
Hắn yêu nàng chứ không phải oán hận nàng.
Cả một đêm đến hôn nàng một cái Lý Tín cũng chưa làm. Tình cảm đơn thuần, trong sáng đến vậy, thế mà cứ phải thể hiện ra cái bộ dạng cưỡng đoạt ấy. Dọa hết hồn người ta, xong bản thân lại vừa luống cuống, vừa hoang mang.
Tay của thiếu niên đang run lên, tìm đường rút lui. Hắn muốn tìm một lý do nào đó, nhưng không ngờ… cô gái đang khóc dưới cơ thể hắn đột nhiên nghĩ thông ra thì phải, đôi mắt đỏ hoe, ngẩng đầu lên, nắm chặt lấy tay hắn, “Nào, bắt đầu đi!”
Lý Tín: “…”
Hắn tưởng rằng mình đã nghe nhầm, “Bắt đầu cái gì?”
Cô gái dưới cơ thể vẫn còn đang nước mắt lưng tròng, nhưng kiên định nhìn hắn, ánh mắt dứt khoát. Đôi mắt của nàng rất sáng, lúc thì dịu dàng, lúc thì cứng đầu, sống chết giữ khư khư, lúc quyết định hiến dâng lại thực sự buông bỏ một cách dứt khoát như thế. Dáng bộ này của Văn Thiền thực sự khiến Lý Tín vô cùng khó hiểu.
Văn Thiền không hề thấy khó hiểu, “Anh nhất quyết phải dùng cách này để trả thù tôi đúng không? Không phải anh muốn ngủ với tôi sao? Vậy thì ngủ đi! Nhưng anh đừng mạnh tay quá, xương cốt tôi nhỏ, thân thể yếu ớt, không chịu được anh chà đạp. Tôi sẽ hợp tác với anh, anh cứ từ từ nhẹ nhàng, đừng khiến tôi đau đớn.”
Lý Tín: “…”
Chàng trai im lặng, nàng liền nghĩ hắn đang cân nhắc xem nên bắt đầu ra tay như thế nào, nàng vốn rất kiêu ngạo, cũng không muốn nhường quyền chủ động cho người khác. Giống như Lý Tín bắt cóc nàng, nàng cũng không thích hắn. Trái tim thiếu nữ cũng thật sắt đá, nhắm mắt lại, dang cánh tay ôm chặt lấy Lý Tín đang đè trên thân thể mình.
Bị kéo xuống áp sát trên cơ thể mềm mại của thiếu nữ, khuôn mặt Lý Tín dần dần đỏ ửng.
Cưỡi lên lưng hổ khó xuống, lúng túng vô cùng, nhưng lại … động lòng vô cùng.