Biểu ca thấy nàng đẹp mê say – Chương 24
Ve Ve không bán được!
Hai người chậm rãi bước đi trên đường núi, Văn Thiền tiêu hóa hai chữ vừa nghe được “Tạo Phản? !” Có thật hắn vừa nói tạo phản, đúng không? Làm sao hắn có đủ can đảm để nói ra điều đó!
Phản ứng đầu tiên của nàng là phải đi tố cáo hắn!
Thế nhưng, giữa rừng núi hoang vu, hiu quạnh, bên cạnh nàng chỉ có mỗi mình tên thiếu niên lúc không vui thì cười lạnh nhạt này.
Đi bộ qua biết bao vũng nước, xuyên qua biết bao rừng cây trùng điệp, vẻ đẹp hoang vắng và sự khô cằn của núi rừng như hòa quyện vào nhau, hiện lên cùng một lúc. Nghe thấy tiếng người, cả hai dừng lại, thấy ở con đường núi phía dưới có vài ba gia đình tiều phu, cõng trên lưng những chiếc giỏ chất đầy củi mới, có lẽ họ vừa lên rừng đốn củi trở về.
Văn Thiền chưa nhìn thấy người ta cõng củi bao giờ, tò mò đứng xem. Khi nàng im lặng, Lý Tín cũng lặng thinh không nói. Chờ một hồi, Lý Tín đột nhiên mở lời: “Ve Ve, em nghĩ tôi có thể làm được gì? Con đường công danh đều bị những danh gia vọng tộc lũng đoạn. Kẻ ở trên coi thường người ở dưới. Đám sĩ tộc cũng chỉ mong dân chúng sẽ sống trong cảnh vô tri vô giác, ngu ngốc trống rỗng. Chỉ biết tranh giành đất đai, việc đi học biết chữ cũng không muốn để những con người chân lấm tay bùn này vấy bẩn”.
Văn Thiền: “…”
Quay đầu nhìn Lý Tín.
Ánh mặt trời lấp ló giữa hai hàng lông mày anh tuấn của thiếu niên trẻ tuổi. Khi hắn nói một cách lãnh đạm, có thể do quá tập trung, Văn Thiền nhìn thấy ẩn sâu trong mắt hắn ánh mắt sầu muộn trăm mối tơ vò …
Thế nhưng, rất nhanh sau đó nàng nhận ra rằng, đây chỉ là ảo giác mà thôi.
Bởi vì Lý Tín lạnh lùng cười, trong tích tắc xóa tan hình tượng u sầu, phiền muộn của hắn trong tâm trí nàng, “Em nói làm võ sĩ? Đó cũng chỉ để cho đám người có chức có quyền hô hào sai khiến. Loại người giống như tôi, trong ánh mắt của các người chỉ đáng làm những công việc tay chân nặng nhọc, kiếm bữa cơm sống qua ngày nhỉ? Xem thường bọn tôi, không cho chúng tôi cơ hội… Sinh ra tự khắc lớn mạnh được chắc?
Văn Thiền nghĩ thầm: Có ai kiêu ngạo, phách lối như ông nội nhà anh đâu?
“Ve Ve, ở Đại Sở, giữa những nhân vật có tầm cỡ và những kẻ nhỏ bé khố rách áo ôm được vạch ra một ranh giới rất rõ ràng. Những người ở trên đều giả vờ tỏ ra thông cảm, cho chúng tôi một con đường sống nhưng lại không muốn chúng tôi tiến lên, Nếu không em tự tính đi mà xem, Đại Sở từ lúc lập quốc tới giờ, có bao nhiêu người nghèo có thể bước chân lên cái xã hội thượng lưu kia chứ?”
Văn Thiền bình tĩnh lui tới một nơi an toàn cách xa hắn, sợ thiếu niên lại nổi cơn ghen như thấy kẻ thù, bỗng nhiên nhớ ra nàng cũng là một trong đám người đáng ghét vừa thốt ra khỏi miệng hắn, liền quay ra làm hại nàng.
Nhưng Lý Tín không có ý nghĩ đó.
Khi Văn Thiền định nghĩa hắn như một kẻ nguy hiểm, hắn lại thản nhiên nói tiếp với nàng: “Ra trận đánh nhau cũng tốt, đừng nghĩ do thời thế không tốt, tướng sĩ thực ra cũng chẳng có trận nào có thể đánh. Người Mãn tộc nhiều năm xâm phạm biên giới Đại Sở, Đại Sở vẫn chỉ phòng ngự chứ không tiến công, yêu chuộng hoà bình. Trong nước có nhiều tai họa, quan bức dân chúng nổi dậy, phía trên cũng không cử người đến trấn áp, chỉ trông chờ vào sức quân ở quận địa phương. Trường An hưng thịnh thái bình, đâu biết được các địa phương và biên cương sớm đã nước sôi lửa bỏng rồi. “
Văn Thiền ngẩn người đi phía sau Lý Tín, nhìn theo bóng lưng của hắn.
Hắn bỗng trở nên cao cả trong mắt nàng. Một tên lưu manh tầm thường lại có thể hiểu rõ thế sự, lại còn nói năng hùng hồn… nhiều thứ nàng nghe còn không thể hiểu.
Văn Thiền thì thào nói: “Vậy anh cũng không thể nghĩ đến tạo phản được.”
Những tia nắng mặt trời chiếu rọi nụ cười thiếu niên, hắn mỉm cười đầy ẩn ý, như đang phân tích một cách nghiêm túc cho nàng nghe, lại như đang nói linh tinh vớ vẩn, “Thực ra tạo phản cũng không tốt, một đám quạ rừng tập trung lại, chỉ vì oán giận mà gây chuyện, quá hỗn loạn. Triều đình mà có ý định đàn áp thì quả thực rất dễ dàng. Rốt cuộc cũng chỉ là một đám lưu manh cướp núi một chữ bẻ đôi cũng không biết, khởi nghĩa lấy đâu ra vũ khí? Có hậu thuẫn tài chính vững chắc không? Lại không có mục đích rõ ràng, trọn vẹn? Rốt cuộc là tự mình chiếm núi làm Thổ Hoàng Đế, hay đợi bị chiêu hàng, bị mua chuộc, một chút tiền tài một chút địa vị liền có thể bãi miễn.
“Cái gì cũng không nghĩ rõ ràng, kết cục cuối cùng chẳng qua cũng chỉ là bị người ta lừa, bị người ta giết mà thôi.”
Văn Thiền: “…”
Không phải cố ý nhưng tim nàng đập loạn xạ, rõ biết Lý Tín là người xấu, nhưng nàng không khỏi tôn sùng hắn. Chỉ là tạo phản hắn cũng nghĩ được nhiều như vậy … Nàng tiếp tục khen ngợi hắn, “Nhưng nếu là anh, anh nhất định sẽ suy nghĩ rõ ràng. Người khác không thành công, nhưng anh nhất định sẽ thành công.”
Lý Tín nheo mắt, cười đầy ẩn ý.
Cái kiểu cười móc mỉa đó khiến Văn Thiền đỏ ửng mặt: Nàng hâm rồi mới khuyến khích hắn tạo phản … Nàng đường đường là Công chủ Vũ Dương! Phụ thân vất vả lắm mới chấn hưng giang sơn, nghe được lời nói của nàng, nhất định sẽ đánh gãy chân nàng mất!
May mắn thay, Lý Tín không bị nàng mê hoặc xúi bậy.
Hắn thản nhiên nói: “Nhưng tạo phản để làm gì? Đa phần mọi người tạo phản chỉ vì có thể ăn no mặc ấm, cuối cùng những kẻ tạo phản đều phải chịu chung một kết cục, hoặc là bị chiêu an hoặc là nhắm mắt xuôi tay chịu chết. Người chịu thiệt ở giữa vẫn chỉ là những dân thường lơ mơ. Lòng dân chưa bị phân tán đến một mức độ nhất định, con đường mưu sinh vẫn còn nhiều cách, còn tạo phản thành công, thời thế sẽ không có gì thay đổi, chẳng qua chỉ là một chặng luân hồi khác.”
Văn Thiền nghĩ thầm: Vậy anh rốt cuộc có tạo phản không? Để tôi còn biết nên hay không nên tố giác anh chứ?
Lý Tín quay lại thấy nàng lặng thinh, nhướng mày, “Em không định nói gì sao?”
Văn Thiền xấu hổ: “… Tôi nghe không hiểu lắm.”
Lý Tín sững người một lúc, liền bật cười như một kẻ xấu xa, khiến nàng tức giận đến mức muốn đánh hắn, nhưng hắn đã nhảy lên né tránh.
Hai người lại vừa xuống núi vừa nói chuyện rôm rả, Lý Tín vừa mở miệng đã nói hết một lượt thế sự, ăn nói có đầu có đuôi, thấu tình đạt lý, cái gì cũng có thể phân tích, bình luận rõ ràng như 1 + 1 = 2. Văn Thiền tự cảm thấy mình học hành cũng không tệ, nhưng so với tầm nhìn của Lý Tín, tầm hiểu biết của nàng chỉ như một cái túi rơm. Thế nên, Công chủ Vũ Dương ngoan ngoãn im lặng, không để lộ ra vẻ ngốc nghếch của mình. Khi chàng trai nói chuyện với mình, cô ấy cười đáp lại, hai người thân thiết với nhau trong một bầu không khí hiếm có.
Không còn cơn giận giữ kẻ giương cung người chĩa kiếm, anh chết hoặc tôi chết như ngày hôm qua nữa.
Trong rừng tuyết đã tan, thiếu niên gan dạ mở đường đi phía trước, Văn Thiền đi theo phía sau. Ở bên hắn, nàng không phải lo lắng về những nguy hiểm khác, dù sao cũng không có ai nguy hiểm bằng hắn. Nàng chỉ phải đề phòng một mình hắn, thiếu nữ bắt đầu có tâm trạng thưởng ngoạn phong cảnh dọc đường.
Mặt hồ lững lờ, xanh thăm thẳm, mang theo cái lạnh thấu xương. Làn sương mù bao phủ, mặt nước phẳng lặng, trong vắt, phản chiếu cảnh núi non tuyệt đẹp.
Hai bên dãy núi chạy dài liên miên, vào mùa đông vẫn có chút sắc xanh tô điểm. Thi thoảng một chú chim đơn độc bay cao, lao thẳng vào bầu trời xanh trong vạn trượng, rung mây vỗ cánh, đôi cánh trắng xanh hoà vào nền trời rộng lớn.
Xuống dưới núi, cách chân núi không xa là những thửa ruộng trải dài mênh mông Từng mảnh vuông vắn, một người phụ nữ khỏe khoắn ngồi xổm trên ruộng để kiểm tra đất. Không giống như vào mùa xuân và mùa hè, trải đầy một sắc xanh sinh sôi nảy nở, lúc này những cánh đồng khô cằn và đơn điệu. Tuy nhiên, vẻ đẹp tĩnh lặng và yên bình vẫn làm lay động lòng người.
Lý Tín đứng trước cánh đồng một lúc lâu.
Đột nhiên quay đầu lại cười với Văn Thiền, “Đói rồi.”
Văn Thiền không nói gì, nàng sớm đã đói từ lâu rồi.
Lý Tín chống cằm, nhìn con ngựa đang dắt trong tay, như đang dửng tai nghe ngóng, rồi lại nhìn Văn Thiền, thốt lên một tiếng: “Đói quá.”
Văn Thiền tóc gáy dựng đứng, cảnh giác lùi về phía sau, “… Anh đói bụng, nhìn tôi làm cái cái gì?! Lý Tín, tôi nói cho anh biết, thịt người không ăn được!”
Chàng trai lại chép miệng, quay sang nhìn con ngựa thay vì nhìn cô. Văn Thiền lườm hắn một cái, thấy không có gì nguy hiểm, nàng vội vàng chạy tới ôm lấy con ngựa, lấy thân mình che chắn bảo vệ nó, “Ngựa cũng không được ăn! Quan phủ quy định phải quý trọng ngựa, nếu anh thịt nó, thì liệu mà ngồi nhà lao đi.”
Văn Thiền tràn đầy sinh khí, lại còn có dũng khí đẩy người, Lý Tín không khỏi bật cười. Hắn không thích nhìn nàng lặng lẽ, tao nhã, nàng ôm cái dáng điệu đó cả buổi sáng, khiến hắn nhìn thôi cũng thấy mệt. Lúc này, nhìn dáng vẻ của nàng, Lý Tín khoanh tay mỉm cười, “Ai nói tôi nhìn các người thì sẽ ăn chứ? Tôi chỉ đang nghĩ, không có tiền thì không thể ăn. Rốt cuộc nên bán Ve Ve đổi lấy tiền hay bán con ngựa già này? “
Văn Thiền nói: “… Ve Ve không bán được.”
Nàng quyến rũ đến mức Lý Tín cười to, men theo hướng những thửa ruộng, quay đầu bước tiếp. Có ruộng thì ắt sẽ có người. Có người thì sẽ giải quyết được sở thích bán đồ của hắn. Văn Thiền dắt ngựa, do dự một hồi, nghi hoặc: Hắn ta thật sự không có ý định bán nàng chứ?
Không, hắn nhất định không nỡ!
Hắn thích nàng như thế!
Văn Thiền vừa lo lắng trong lòng, vừa tự tin phấn chấn, nhìn con ngựa sau lưng, thầm nghĩ: Ngựa à, bán ngươi là chuyện tốt, dù sao thì Lý Tín khốn nạn như thế, ta không có cách nào mới phải theo hắn, nếu như ngươi có khả năng, hãy chạy càng xa càng tốt.
Cứ thế, sau khi Lý Tín tìm thấy người sẵn sàng mua ngựa và bán con ngựa, Văn Thiền vẫn có một cảm giác tự hào kỳ lạ. Giữa người và ngựa, Lý Tín cuối cùng đã chọn nàng… À sai rồi! Hắn vốn nên chọn mình! Mình một người sống sờ sờ thế này, lại còn khiến hắn yêu thích đến thế, cho dù có khốn nạn tới đâu đi chăng nữa, cũng nên chọn mình!
Sau khi Lý Tín bán con ngựa, hắn mời cô gái một bữa ăn nóng hổi, sau đó lại đi mua một con lừa. Lừa rẻ hơn nhiều so với ngựa và bò, Công chủ Vũ Dương chịu đựng sự khinh thường của mình, lại còn phải học cách cưỡi lừa.
Hai người trẻ tuổi cưỡi lừa, đi chậm rãi về phía bắc. Qua sông vượt núi, xuyên mây và trăng, ánh trăng sáng lấp lánh. Ngắm bình minh trên núi, làm bạn với trăng sao, và còn quan sát các loài động vật hoang dã săn mồi ở cự ly gần. Mới qua mấy ngày, nàng đã nhìn thấy rất nhiều phong cảnh Giang Nam mà trước giờ nàng chưa từng thấy.
Văn Thiền dựa vào tình ý Lý Tín đối với mình, càng ngày càng trở nên to gan——
“Lý Tín, rốt cuộc anh đưa tôi đi đâu vậy?”
“Đến Từ Châu gặp gỡ bạn bè.”
“Tôi không muốn đi, tôi muốn về nhà. Cô cả và dượng tôi hẳn là rất nóng lòng, chắc chắn là đang tìm tôi khắp nơi. Anh thả tôi về đi, bắt cóc tôi có ích lợi gì chứ?”
Lý Tín giả câm giả điếc.
Văn Thiền nỗ lực dày vò hắn, tới mức hắn phiền muốn cắn răng tự tử. Hắn thực sự rất nóng nảy, nàng luôn làm phiền hắn toàn những câu hỏi tương tự. Lý Tín lớn tiếng khiến nàng tái mặt, nhưng vẫn ương ngạnh cố gắng tìm đường sống trong lúc hắn tức giận, tiếp tục cầu xin, “Anh thả tôi ra đi!”
Lý Tín: “…”
Lý Tín hận không thể đập đầu xuống đất luôn cho rồi!
Cọ xát suốt cả một chặng đường dài, cuối cùng hai người trẻ tuổi cũng đến biên giới Từ Châu, vào một ngôi làng nhỏ, Văn Thiền lại tiếp tục dày vò hắn như mọi ngày. Ráng hồng rực rỡ buổi chiều tịch đã biến mất theo bóng mặt trời lặn, màn đêm dần dần buông xuống, lấp lánh vài ánh sao xa tít trên bầu trời xa xăm, trước gốc cây cổ thụ đầu làng, chàng trai trẻ sau mấy ngày bị cô gái dày vò đến mệt lử, đặt tay chống hông với dáng vẻ kiêu ngạo, ” Ve Ve, em thực sự không nhìn ra sao? “
Văn Thiền chớp mắt.
Nghe thấy Lý Tín nói, “Tôi chưa bao giờ bắt em làm con tin. Tôi đang đưa em đi du ngoạn ngắm cảnh, đưa em đi chơi!”
“…”
Thiếu nữ ngơ ngác nhìn hắn.
Nhìn vẻ mặt dịu dàng trong chốc lát của hắn, “Không phải em muốn đi nhiều nơi sao? Tôi đã từng nói với em rằng em có thể đi bất cứ lúc nào, bất cứ lúc nào tôi cũng sẽ đi theo bảo vệ em.”
“Ve Ve, chính là bây giờ.”
Trái tim Văn Thiền run lên khi nghe chàng trai nói, trong lúc tâm hồn lâng lâng bay bổng, liền bị “một cái xác” vướng chân, khiến nàng vấp ngã.
Tớ có 1 sự ngạc nhiên không hề nhẹ là: Làm sao chàng trai thương tích đầy mình bữa bắt cóc mà sau đó chẳng nghỉ ngơi dưỡng thương, chỉ lo yêu và tìm mọi cách chiều lòng người đẹp. Có 1 nàng bọc điều từ trong trứng, trải qua nhiều căng thẳng lại đủ sức băng đèo vượt suối nghe người ta bàn thế sự… Nhưng dù có những tình tiết vô lí thì đây cũng là 1 truyện đáng xem. Cảm ơn các nàng rất rất nhiều!
Đúng ha. Mình cũng quên khuấy mất cái vụ chàng ta đang bị thương từ bữa nọ =)))
Theo em nghĩ thì, Lúc đầu ảnh chỉ giả bộ bị khống chế, giở thủ đoạn dụ cô nàng nói ra sự thật trong lòng ấy, sau khi đạt được mục đích rùi ảnh lấy lại phong độ, chiếm thế thượng phong liền.
Tuy nói máu thấm ra áo, thương tích đầy mình, nhưng cũng chỉ là vết thương ngoài da, không hề hấn gì với mấy ảnh võ nghệ cao cường á, công thêm sức mạnh của tình yêu, nên căn bản cũng k cần dưỡng thương là có thể đưa người đẹp đi vi vu rùi :))