Biểu ca thấy nàng đẹp mê say – Chương 26
Lý Tín say rượu
Lý Tín không đẹp trai, nhưng ngay cả Văn Thiền cũng phải thừa nhận rằng đôi mắt của hắn rất đẹp. Đuôi mắt cong cong như cánh chim bay, dáng mắt đẹp, hàng mi đen dày. Lúc thường nhìn người thì như móc câu câu lấy người ta… Lúc này hắn nhìn người khác, đôi mắt đen láy sáng lạn như đã được gột sạch bằng nước, phảng phất ý tán tỉnh lại như không, làm cho các cô gái đỏ mặt tía tai, tim đập loạn xạ.
Không ngờ, vị lang quân này khi ngắm kỹ lại thấy cũng điển trai ra phết.
Hắn tiếp rượu càng ngày càng hăng.
Điệu nhảy cũng dần trở nên lộn xộn hơn.
Còn Văn Thiền thì ngồi trong góc, ngây người nhìn hắn.
Nàng chắc chắn không ghen.
Nàng chỉ đang nghĩ, không phải anh ta theo đuổi mình rất mãnh liệt sao, sao trong nháy mắt, đã hạ thấp tiêu chuẩn đến mức này rồi? Đây rõ ràng là đang đem mình ra sánh với những cô gái bình thường khác … Cái tên đầu đất này làm vậy chẳng khác nào đang xúc phạm mình!
Vũ Dương Công chủ đập mạnh bát rượu xuống bàn.
Khiến những anh chàng trẻ tuổi đang âm thầm quan sát, dò xét xung quanh nàng giật mình sửng sốt. Nhìn kìa, đôi má trắng ngần của người đẹp đang ửng hồng, lông mày thanh thoát, đôi môi đỏ mọng, má phồng lên, giận thôi mà có phải đẹp thế không, chẳng hề xấu xí chút nào.
“Bé con, em thật không định khiêu vũ sao?” Người đàn ông đẹp trai nhất thôn, bị mọi người đẩy tới, tán tỉnh người đẹp.
Vũ Dương Công chủ ném bát rượu, đứng bật dậy chỉ vào Lý Tín đang ngồi nghỉ giữa đám đông, có vẻ uống nhiều nên có chút choáng váng —— “Tôi tìm anh ta nhảy!”
Các chàng trai thất vọng nguyền rủa trong lòng: Đúng là một bông hoa nhài bị cắm trên bãi cứt trâu.
Bãi cứt trâu Lý tiểu lang: “…”
Thật vi diệu, cái nàng Ve Ve kiêu ngạo một mực không chịu ra vui đùa ấy đột nhiên nghĩ thông, đứng bật dậy lao thẳng về phía Lý Tín.
Chàng trai trong thôn không đành bỏ cuộc, cố gắng lẽo đẽo theo sau nàng một phen, “Bé con, em không nghĩ kỹ lại sao? Anh ta không biết vũ điệu của chúng tôi, em cũng không biết, hai người mà nhảy chung sẽ rất lộn xộn.”
Nàng không biết nhảy?
Nực cười.
Văn Thiền cũng không nhiều lời, hai tay giơ lên thành hình cánh sen, giơ cao ngang vai, ngón tay thon dài cong lên, đúng là động tác múa tay của vũ điệu này. Đôi mắt đẹp khẽ đảo, hai tay khẽ chuyển động, khiến các chàng trai xung quanh nhìn say đắm.
Những bước đi của cô gái nhẹ nhàng uyển chuyển, khác hẳn với sự vụng về của Lý Tín. Tiếng nhạc vẫn còn văng vẳng bên tai, chỉ bằng một cú chạm chân đã có thể hoà nhịp vào đúng trọng tâm bài hát. Vòng eo thiếu nữ thon thả, mềm mại xoay tròn theo tiếng nhạc. Tà váy xanh lướt thướt, mái tóc đen dài uyển chuyển xoay theo sự chuyển động nhịp nhàng của thiếu nữ, chân váy nàng bay bay theo từng bước chân, như hoa đêm nở rộ, phảng phất toả hương thơm.
Sau vài bước chân, Văn Thiền xoay người đi tới bên người Lý Tín, tay đặt lên cánh tay hắn. Đứng bên cạnh chàng trai, xoay đầu đưa mắt nhìn một lượt đám lang quân phía sau lưng mình, lại xoay mình theo điệu nhảy, tiếp tục đưa mắt liếc nhìn một lượt những cô gái sau lưng chàng, ương ngạnh khiêu khích họ.
Ánh mắt của mọi người lần lượt thay đổi, thất vọng nhất vẫn là chàng trai điển trai nhất thôn: Xem ra khẩu vị của cô gái xinh đẹp này có chút đặc biệt, đẹp không thích, lại đi thích xấu.
Tất nhiên Lý Tín không xấu xí. Chẳng qua, người bình thường đứng cùng Văn Thiền đều bị sắc đẹp của nàng lấn át mới trở nên xấu xí.
Những chàng trai thôn này cũng thực thú vị. Thấy anh chàng điển trai nhất thôn ra tay thất bại, liền cử một chàng trai khác xấu hết chỗ chê đi lên. Chàng trai xấu xí gạt đám đông ra, mặt đỏ bừng bừng bước lên phía trước, hướng về phía Vũ Dương Công chủ, ngượng ngùng cất tiếng: “Cô nương, tôi nhảy cũng không tồi. Chúng ta cùng nhảy một điệu nhé? “
Văn Thiền: “…”
Chàng trai bước ra từ trong đám đông này có một thân hình rất rất béo, người đầy mỡ, hắn bước tới mặt đất như rung chuyển theo. Hắn có khuôn mặt chữ điền và đôi môi dày, đôi mắt giống như chiếc chuông đồng, má phải dường như đã từng bị lửa thiêu, để lại một vết sẹo dài gớm ghiếc. Hắn cười, cả cơ bắp run lên, khiến những người xung quanh cũng run theo.
Đôi tay Văn Thiền cũng run lên.
Thiếu nữ ngây ra, không biết phải làm thế nào, Lý Tín nãy giờ đứng im như khúc gỗ ngắm nhìn Vũ Dương Công chủ đại sát bốn phương, cuối cùng cũng hành động. Hắn cũng không có động tĩnh gì lớn, chỉ là đứng lên, duỗi tay ra, nắm lấy eo cô gái, ghì chặt nàng vào lòng. Thiếu niên uể oải cười về mọi phía, đôi mày và ánh mắt hiện lên sự khiêu khích táo bạo, còn táo bạo hơn nhiều so với Văn Thiền vừa nãy.
Với một ánh nhìn này cũng đủ để người ta hiểu rõ đây chính là cái nhìn của người thường xuyên ẩu đả.
Đám đông không muốn gây sự, thở dài rồi miễn cưỡng rút lui.
Ghì chặt cô gái trong vòng tay nồng nặc mùi rượu, cũng thật khó xử. Ngay khi mọi người rời đi, nàng liền đẩy Lý Tín ra. Thế nhưng lại bị thiếu niên giữ chặt tay lại, sau tai nồng đượm mùi rượu ấm nóng, say đắm lòng người của chàng trai, “Lấy tôi làm lá chắn đuổi đám đàn ông si mê em xong, liền vứt bỏ tôi thế sao?”
Hơi thở của hắn quấn lấy toàn thân nàng, mùi rượu trộn lẫn hương vị thanh thoát của ánh mắt trời còn vương lại trên cơ thể. Nàng nghĩ hắn chỉ cao hơn mình một chút, nhưng khi hắn ôm trọn vào lòng, nàng gần như bị chôn vùi trong vòng tay ấm áp của hắn.
Trái tim thiếu nữ đập loạn xạ, đôi tay đang bị ai đó nắm chặt đổ đầy mồ hôi, dưới mái tóc đen dài xõa xuống, ẩn giấu đôi gò má ửng hồng.
Lý Tín có chút rượu vào, trêu chọc Văn Thiền lại càng tuỳ ý. Hương thơm ngào ngạt lan toả trong vòng tay hắn, mùi thơm ấy khiến xương cốt hắn giòn tan, chóp mũi tiến gần từng chút từng chút một, như muốn hít hà. Chàng trai thì thào, “Ve Ve…”
Văn Thiền đột nhiên đưa tay lên, chặn lại khuôn mặt đang cúi xuống. Nàng ngẩng đầu đổi chủ đề một cách kiên định, “Tôi dạy anh nhảy nhé.”
Lý Tín đang hưng phấn bị nàng cắt ngang, sắc mặt chìm xuống. Hắn nhìn nàng như thể tôi đâu có muốn nhảy.
Nhưng ở bên cạnh nàng, nàng nắm tay hắn… làm bất cứ điều gì cũng được.
Tôi sẵn sàng chết vì em.
Thiếu niên mười lăm tuổi sau khi say rượu, trong lúc mơ mơ hồ hồ, bỗng nhiên nảy ra cái ý nghĩ ấy. Thời niên thiếu, tình cảm rất giản đơn và thẳng thắn, trong mắt không đặt nặng sự sống và cái chết, có thể tùy ý phung phí.
Văn Thiền thấy Lý Tín cúi đầu, không biết đang suy nghĩ gì, sau đó khóe môi cong lên, lộ ra một nụ cười lãnh đạm, “Được thôi.”
Vẫn là tiếng trống, chàng trai và cô gái chạm tay vào nhau, run run nắm lấy tay nhau bắt đầu nhảy.
Một người qua trái một người qua phải, một người uyển chuyển một người vụng về, một bên eo mềm mại và một bên chân tay thô dài. Ánh trăng nhảy trên tay họ, giai điệu lặp đi lặp lại vang lên.
Gió rét đêm lạnh, biết bao đôi nam nữ xa cách mỗi người một phương, mong ngóng lâu ngày trở nên tương tư, biết bao đôi nam nữ còn duyên còn nợ gặp nhau chốn này, bốn mắt nhìn nhau.
Trăng thanh gió mát, Lý Tín và Văn Thiền nhảy múa giữa đám dân làng. Chàng trai quá ngốc nghếch, thường xuyên cản bước chân cô gái và khiến nàng mất nhịp. Văn Thiền không hề tức giận, chỉ cong môi lộ ra ánh mắt giễu cợt.
Nàng tìm lại được sự tự tin và ưu việt của mình khi dạy tên ngốc Lý Tín nhảy, trong lòng vui lâng lâng không biết mệt mỏi.
Như một con bướm đạp cánh, nàng đạp bước trên nền nhạc, xoay người bên cạnh chàng trai.
Không biết đêm nay trên cung trăng là đêm thứ mấy, trăng tròn vành vạnh lồng giữa bầu trời cao trong xanh, sao bay lấp lánh dải ngân hà, làn mây mỏng lững lờ trôi. Trăng lồng cổ thụ bóng lồng hoa, lồng lên bóng chàng trai và cô gái, đang thướt tha chuyển mình theo điệu nhảy. Thời gian cứ thế lặng lẽ trôi, chàng trai lâng lâng trong nỗi niềm hạnh phúc, chàng thật may mắn.
Bên ngoài đám đông náo nhiệt, đứng dựa chái nhà bên cạnh, nấp mình dưới bóng cây, một chàng trai lạ mặt đang lặng lẽ, chăm chú ngắm nhìn cô gái đang hăng say nhảy múa bên cạnh chàng thiếu niên.
Cô ấy trông thật xinh đẹp, nhảy cũng rất duyên dáng. Khi mỉm cười trông thật đẹp, nhìn đâu cũng thấy đẹp mê say.
Cả làng thì như thổ kê ngõa khuyển, chỉ có cô gái này lại sáng chói như ngọc. Ngay cả trong một hoàn cảnh hết sức bình thường như vậy, sự sáng chói của nàng không hề bị che khuất. Người đàn ông lạ mặt không cố ý nhìn nàng, thế nhưng trong một đám đông người như thế, chỉ có cô là người duy nhất đáng để ngắm nhìn.
[*] Thổ kê ngõa khuyển: chỉ sự quê mùa nhếch nhác, hết sức bình thường. Ở đây dùng để nhấn mạnh sự nổi bật của thiếu nữ xinh đẹp – Vũ Dương Công chủ Văn Thiền, đối lập hoàn toàn với những người dân làng hết sức bình thường.
Người đàn ông quan sát hồi lâu, bỗng chốc cảm thấy bờ vai của chàng trai đang nắm tay cô gái kia hơi khựng lại, quay đầu nhìn về hướng này. Hắn sửng sốt, phản ứng nhanh, vội vàng xoay người ẩn mình vào dưới bóng cây. Lo sợ bị phát hiện, người đàn ông nghĩ một hồi rồi khập khiễng trở về căn phòng, nơi anh ta vừa tỉnh dậy.
Dưới ánh trăng sáng vằng vặc, tiếng nhảy múa xập xình, Văn Thiền đá Lý Tín một cái, “Anh lại nhảy sai rồi! Anh cản bước chân tôi làm gì?”
Thiếu niên sau khi uống rượu, nửa say nửa tỉnh, đưa tay xoa xoa cái mũi bị hắn va phải của cô gái, lơ đãng xin lỗi, “Có đau không…”
Hắn đang suy tư, vừa rồi hình như có người đang nhìn về phía hắn?
Có phải là người Ve Ve dẫn đến không? Là người nào đó bên quan phủ đến từ Cối Kê, hay chỉ đơn giản là bị thu hút bởi vẻ đẹp của nàng?
Lý Tín uống quá nhiều, đầu óc có chút rối rắm, suy nghĩ không rành mạch. Lại bị Văn Thiền trách móc than thở, ánh nhìn kia cũng biến mất khiến hắn không muốn nghĩ tới nữa. Dù sao trong suốt dọc đường đi, hắn cũng đã giải quyết rất nhiều gã đàn ông khao khát vẻ đẹp của Ve Ve rồi. Nếu có thêm nữa thì tiếp tục ra tay xử lý là xong.
Đến ngày hôm sau, tiệc cưới kết thúc, sau khi Văn Thiền tỉnh dậy rửa mặt sạch sẽ, như một thói quen, nàng đến gặp người đàn ông mà nàng đã cứu. Vừa đến đã nhìn thấy nam nhân nằm trên giường đang mở mắt ngẩn ra, nhìn thấy nàng đi vào, nam nhân liền sửng sốt, trong mắt hiện lên ánh nhìn chưa từng có.
Văn Thiền lãnh đạm, nàng sớm đã quen với ánh mắt kinh ngạc tán thưởng của đám đàn ông rồi.
Người đàn ông sợ rằng mình sẽ làm cô gái yếu đuối sợ hãi, vì vậy anh ta rút lại ánh mắt có phần hơi quá của mình rồi mỉm cười ngượng ngùng. Cảm thấy nằm thế này thật không có phong độ, chiếc tay bị thương đỡ lấy cơ thể khó nhọc ngồi dậy.
Khuôn mặt đầy vết thương, ra sức ngồi dậy một cách đau đớn, khẽ nở một nụ cười tự cho rằng thân thiện nhất hướng về phía cô gái.
Văn Thiền: “…”
Vốn dĩ gương mặt đầy vết thương đã đủ đáng sợ rồi, lại còn cố cười khiến nó càng thêm kinh hãi.
Người đàn ông rất khôi ngô, anh tuấn, sống mũi cao, lông mày dài và đôi mắt sâu. Cho dù cười vết thương nhăn lại, trông rất kinh khủng, nhưng người đàn ông đẹp trai, ngoài sự kinh khủng ra, vẫn toát lên khí chất nam tử hán đại trượng phu. Văn Thiền chào hỏi, “Anh tỉnh rồi à?”
Người đàn ông gật đầu, cảm thấy nàng hơi lạnh lùng, không giống với cô gái dịu dàng liếc mắt đêm qua, cứ như hai con người hoàn toàn khác nhau vậy.
Trên thực tế, đa phần đối với nam nhân nàng đều lạnh lùng như vậy, “Tại sao anh không nói gì? Anh bị thương ở cổ họng hay là không biết nói chuyện?”
Người đàn ông ngập ngừng một lúc, phát ra một tiếng “À”, rồi khoa chân múa tay, biểu đạt mình không thể nói được.
Văn Thiền gật đầu, “Thật đáng thương!”
Ừ, thật là thảm hại.
Người đàn ông nghĩ.
Đâu có đáng thương chứ.
Được một cô gái tốt bụng giải cứu đã là may mắn lớn nhất của tôi trên chặng đường này rồi. Không ngờ cô gái xinh đẹp nhất thôn lại là người cứu mình. Khuôn mặt đẹp, tâm hồn lại càng đẹp hơn. Những cô gái Trung Nguyên có một nét duyên rất riêng biệt.
Lý Tín vươn người ngáp dài một tiếng, chớp chớp mí mắt, giống như mọi hôm, đang chuẩn bị đi kiểm tra mạch đập của người mình cứu hôm trước, liền nhìn thấy Văn Thiền rảnh rỗi đứng một bên trong sân, người đàn ông cao to vạm vỡ đang cầm chiếc chổi siêng năng quét dọn. Văn Thiền nói gì đó với người đàn ông, hai người khoa chân múa tay ra hiệu qua lại, cô gái bị chọc cho vui cười thích thú.
Lý Tín: “…”
Bỗng chốc tỉnh cả rượu.