Biểu ca thấy nàng đẹp mê say – Chương 44
Một lời đã định
Xe ngựa lắc lư, rất nhanh đã tới nha môn. Thị nữ xuống xe đưa tay đỡ lấy Văn Thiền bước xuống. Nàng lấy lại tinh thần, ngẩng đầu nhìn tấm biển hiệu trước cổng và hai hàng vệ binh uy vũ đứng hai bên, nhấc chân tiến lên phía trước. Văn Thiền không hề lo lắng, lúc trước tâm trạng nàng luôn bồn chồn lo lắng vì không biết Lý Tín đi đâu, giờ đã biết hắn ở đâu, Văn Thiền thấy việc cứu người dễ dàng hơn rất nhiều.
Không sợ việc khó giải quyết, chỉ sợ ngay cả bản thân cần phải làm gì cũng không biết.
Công chủ Vũ Dương bước về phía cổng.
Nàng mới đi được hai bước thì rùng mình bởi một cơn gió lạnh lẽo từ ngoài ngõ thổi qua. Trời chạng vạng tối, những đám mây đã che khuất ánh chiều tà, xa xa có bóng người ngựa kéo theo bụi đất xông tới, lọt vào tầm mắt của mọi người. Bụi tung bay, tiếng ngựa hí vang, kỵ sĩ trên ngựa hét lớn, khiến đám vệ binh ở cổng nhanh chóng lui ra..
Họ vội vã xuống ngựa.
Chạy tới đưa một tấm thẻ cho thị vệ ngoài cổng truyền lời, “Tránh ra, chúng tôi đến tìm Quận thủ! Phu nhân xảy ra chuyện rồi!”
Sau khi xuống ngựa, bọn họ vội vàng lao đến chỗ thị vệ, đột nhiên nghe thấy phía sau có giọng nói kinh ngạc của một cô gái, “Cái gì? Cô tôi xảy ra chuyện gì?”
Có người quay đầu lại, mới nhận ra Vũ Dương Công chủ – người đang trú tạm trong phủ Lý gia. Công chủ Vũ Dương trong bộ y phục đẹp đẽ, đang đứng dưới bậc thềm. Ban nãy do gấp gáp tìm gặp Lý quận thủ nên không nhìn thấy Công chủ. Mấy tên kỵ sĩ vội vàng cúi đầu cáo tội với Công chủ, vài người khác đã được hộ vệ đưa vào trong tìm gặp Lý quận thủ, những người còn lại đứng chờ ở ngoài, giải thích những gì đã xảy ra trong phủ Lý gia — “Phu nhân đang trong tình trạng nguy kịch, kinh động đến tất cả mọi người trong phủ, thấy tình hình nghiêm trọng nên lão huyện quân sai chúng tôi đến đón Lý quận thủ về phủ… Công chủ, cô cũng về xem sao? “
Mấy kỵ sĩ vừa đến thật sự rất vội vàng, họ chỉ biết phu nhân xảy ra chuyện, hỏi kỹ hơn cũng không biết đã xảy ra chuyện gì. Họ cũng chỉ nửa lờ mờ, không có cách nào giải thích rõ ràng chi tiết cho Công chủ hiểu. Văn Thiền không thể hỏi ra vấn đề, trong lòng vô cùng lo lắng.
Văn Thiền ngẩng đầu nhìn tấm biển hiệu một lần nữa.
A Nam nói rằng Lý Tín đang ở đây… nhưng tình hình của cô Cả nguy kịch tới mức cho người đến nha môn gọi dượng về rồi…
Đang suy nghĩ miên man thì nàng thấy một nhóm người lao ra khỏi cổng, người đi đầu là Lý quận thủ với vẻ mặt lo lắng. Lý Hoài An ra ngoài vội vàng nên quan phục trên người hơi xộc xệch. Ông rất gấp gáp, vừa ra cổng nhìn thấy Văn Thiền có chút kinh ngạc. Trong lòng ông chỉ bận tâm tình hình của vợ nên cũng không hỏi han gì nhiều, chỉ nói, “Cháu có về phủ không?”
Văn Thiền: “… Vâng.”
Về ạ.
Nàng lại liếc nhìn vào trong cổng một lần nữa.
Phải về trước đã.
Xét cho cùng, cô cả quan trọng hơn Lý Tín. Bây giờ đã biết Lý Tín đang ở đây, có thời gian tính tiếp. Việc cấp bách nhất lúc này là phải về thăm cô trước.
Lý quận thủ không còn thời gian hỏi thăm cháu gái, ông cưỡi lên con ngựa do tiểu đồng dắt tới, đi theo các kỵ sĩ, quay người rời khỏi ngõ trở về phủ. Đoàn xe của Vũ Dương Công chủ cũng không chậm trễ thời gian, Văn Thiền lên xe không chút do dự, theo bước chân của dượng gấp gáp trở về.
Nàng chỉ kịp mở tấm mành ngoảnh lại nhìn bóng dáng trang nghiêm của nha môn đang tắm mình trong ánh hoàng hôn leo lắt phía sau lưng. Cách một bức tường, cỗ xe tiến lên rồi vội vã rời xa. Văn Thiền và Lý Tín lại bỏ lỡ nhau một lần nữa.
Cũng không còn cách nào khác.
Người thân vẫn quan trọng hơn.
Văn Dung đương nhiên quan trọng hơn rồi, tình hình của bà đang rất nguy cấp.
Khi Văn Thiền trở về phủ, sóng gió đã dịu đi, nhưng bầu không khí trong phủ vẫn trầm mặc. Bích Tỷ hôm nay ở lại phủ không đi theo nàng ra ngoài, họ vừa về tới đã thấy cô đứng trước cổng chờ, nhỏ giọng báo cho Công chủ, “… Nghe nói là đầu độc tự tử “
“…!” Văn Thiền sửng sốt, nắm chặt tay Thanh Trúc , “Tại sao?
Bích Tỷ nói, “Đại khái là phu nhân cuối cùng đã phát hiện ra cậu Hai không tồn tại.”
Văn Thiền vội vàng chạy tới phòng của cô cả. Nàng nhìn thấy Lý Y Ninh, cô gái nhỏ đang đứng dưới hiên nhà khóc, một vài thiếu nữ khác tinh thần bất an. Cậu Ba và các lang quân khác đang an ủi họ, còn có một vài trưởng bối đang dặn dò đám thị nữ và lang trung ra ra vào vào. Những hậu bối khác đều đang vây quanh lão huyện quân tóc đã bạc phơ, bà tuổi đã cao, vẫn chống gậy đứng trong gió, đêm đông lạnh lẽo thấu xương.
Tất cả mọi thứ trong sân vườn đều như bị héo mòn, cái lạnh mùa đông khiến người ta cảm thấy nản chí ngã lòng.
Không ai ngăn cản Văn Thiền, nàng đứng trước cửa căn phòng sáng rực, xuyên qua cửa sổ hé mở nhìn thấy tình cảnh trong phòng ngủ sau tấm bình phong.
Nàng nhìn thấy dượng đang tuân theo chỉ định của lang trung, bế cô cả đến chiếc ghế dài bên cạnh. Khuôn mặt trắng như tuyết, đôi mắt nhắm nghiền, còn cả mái tóc đen dài xõa trên cánh tay của dượng, tất cả hiện lên trong tầm mắt của Văn Thiền.
Bầu không khí chết chóc lạnh lẽo. Không chút sự sống.
Dường như trở lại thời điểm nàng mới đến Cối Kê.
Lần đầu tiên gặp cô Cả, liền nhìn thấy bộ dạng sống dở chết dở của cô. Sau đó, tình trạng lúc tốt lúc xấu lên xuống thất thường, khiến lòng nàng cũng thăng trầm theo. Cuối cùng, Văn Dung lầm tưởng rằng cậu Hai lớn lên bên cạnh bà, lúc này là lúc bệnh tình của Văn Dung tiến triển tốt nhất. Mọi người thận trọng hầu hạ chăm sóc bà, chỉ sợ bà nhận ra bất cứ điều gì.
Cuối cùng… Văn Dung đã tìm ra sự thật.
“Là ai nói bậy bạ trước mặt cô tôi để cô tôi phát hiện? Còn nữa, cả một đống người hầu hạ cô tôi mà cô tôi bị đầu độc, các người không ai nhìn thấy à?!” Vũ Dương Công chủ nổi giận đùng đùng khiến cho không khí căng thẳng vô cùng, nàng đứng trong sân, run giọng chất vấn đám thị nữ.
Tất cả thị nữ, ma ma già đều quỳ trên mặt đất, khóc lóc, tinh thần hoảng sợ không ngừng dập đầu. Nếu phu nhân thực sự không thể sống sót qua đêm nay, thì đám người bọn họ cũng sẽ không thể sống sót qua đêm nay.
Lý Y Ninh đứng sau lưng Văn Thiền rơm rớm nước mắt. Cảm xúc của cô gần như vỡ òa, nhưng cô bé không trách những người giúp việc tội nghiệp này, “Đó là lỗi của em. Lúc chiều mẹ em nói rằng bà cảm thấy mệt và muốn ở một mình một lúc, rồi bảo em bế Tuyết Đoàn ra ngoài, lúc đó ánh mắt của mẹ nhìn Tuyết Đoàn… Em nên phát giác điều gì không phải mới đúng. Nhưng em không nhận ra, bọn họ đương nhiên cũng không nhận ra.”
Bà ma ma già hầu hạ bên cạnh Văn Dung từ sáng đến tối nước mắt lưng tròng, dập đầu trán đã sưng húp cả lên, “Phu nhân đã trộn lẫn mấy loại hương liệu cùng với nhau, còn đuổi hết đám gia nhân chúng tôi ra ngoài. Bởi vì sức khoẻ phu nhân không tốt, ngủ cũng không ngon giấc, thấy phu nhân muốn ngủ trưa, chúng tôi đều an tâm trong lòng, không ngờ… Đợi tới khi chúng tôi cảm thấy phu nhân ngủ lâu quá, liền đứng bên ngoài gọi, nhưng không thấy động tĩnh gì, chúng tôi mới đập cửa đi vào…… “
Bà ma ma vừa kể lể, vừa hối hận muôn phần.
Vậy còn lúc sớm hơn thì sao?
Trước đó, điều gì đã khiến Văn Dung nghĩ đến chuyện tự tử?
Đó là vào buổi sáng.
Chồng bà và bọn trẻ đến thăm bà đều đang bận việc riêng, Văn Dung cũng xuống giường, tản bộ trong phủ. Trong trí nhớ của đám thị nữ, điều duy nhất có thể đánh thức ký ức của phu nhân vào buổi sáng, có thể là khi phu nhân nghe thấy tiếng đọc sách liền đi qua xem các lang quân đọc sách.
Nhà họ Lý là gia tộc lớn, phòng học riêng từ thời tổ tiên để lại, mà trong nhà chính của Lý gia, lại càng vì sự xuất sắc của các lang quân mà mời những vị thầy có tiếng đến dạy dỗ, đốc thúc họ học tập.
Khi đó, mấy vị lang quân ngồi trong đình, say sưa lắc đầu đọc bài theo thầy giáo.
Cách một mặt nước, Văn Dung đang đứng ở bên kia đình nhìn bọn họ.
Mặt hồ trong vắt, sóng gợn lấp lánh, bà lặng lẽ quan sát hồi lâu. Bà nhìn thấy đám trai trẻ đang phản bác, thảo luận với thầy giáo. Bà nhìn chằm chặp tìm kiếm, nhưng cuối cùng vẫn không nhận ra khuôn mặt của cậu Hai, bà không nhớ được khuôn mặt của cậu ấy. Bà cau mày và nhìn chằm chằm một cách kiên định. Bà nhìn rất lâu và suy nghĩ rất lâu, cuối cùng bà cũng nhớ ra không có cậu Hai.
Bà nhớ ra đứa con trai út của bà vừa mất năm ngoái.
Bà nhớ ra, trong số những đứa con bà hạ sinh chỉ còn lại một đứa con gái.
Đứa lớn thì không nhìn thấy, đứa nhỏ thì không giữ được. Một người mẹ tâm thần bất định, mơ mơ hồ hồ như bà cũng không biết cuộc sống đang diễn ra như thế nào.
Văn Dung tỉnh dậy trong hỗn loạn. Không ai phát giác ra điều đó, sau khi tỉnh táo lại, bà đuổi hết mọi người ra ngoài, bình tĩnh thắp mấy nén hương không thể đốt cùng nhau trong phòng. Bà an tâm nằm trên giường, hạ rèm xuống, chìm vào hôn mê.
Đối với Văn Dung, nỗi đau trên thế gian này quá khó để chịu đựng. Nếu có thể chết một cách âm thầm trong giấc mộng cũng không phải là một ý kiến tồi.
Đêm đó, tiếng bước chân trong chái nhà lục đục ra vào cả đêm.
Sau khi các lang trung thông báo đã thành công cứu sống Văn Dung, hầu hết mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, ai nấy mệt lả người. Lý Hoài An đi ra khỏi phòng, đứng ở cửa, nhìn thấy những khuôn mặt im lặng và mệt mỏi: Mọi người trong nhà họ Lý đều bị dày vò, tra tấn bởi Văn Dung.
Chuyện gì đã xảy ra mười năm nay rồi, giờ lại trở thành tâm bệnh.
Gia quy của Lý gia rất nghiêm khắc, bọn trẻ không ai dám trái lời Lý quận thủ, nhưng trong lòng chúng đã rất mệt mỏi rồi. Nếu vợ ông cứ tiếp tục dày vò mọi người thì sớm muộn gì nhà họ Lý cũng sẽ bỏ rơi bà. Giữa đêm tối rét lạnh, Lý quận thủ bỗng tỉnh táo nhận thức được điều ớn lạnh này.
Đồng thời, ban nãy ở trong phòng, vị lang trung lớn tuổi thở dài thốt ra những lời như lấy kim đâm thẳng vào trái tim ông – “Chủ công, thân thể và tinh thần của phu nhân vốn đã rất mỏng manh, không thể chịu nổi chút kích động nào nữa, loại tâm bệnh này đã ăn sâu vào xương tủy. Bệnh của phu nhân đã quá nặng rồi, không còn cách nào khác… E rằng, phu nhân không sống được quá một năm”.
Sống không quá một năm!
Cái gai này khiến Lý quận thủ cảm thấy lạnh sống lưng, hai mắt trở nên tối om. Ông đứng trên bậc thềm, nhìn những người hầu ra vào lác đác trong sân, cảm thấy hoang vắng và lạnh lẽo làm sao.
Lý Hoài An là một người lạnh lùng, lúc nào cũng khách sáo, lịch sự mang nét khiêm nhường của một vị quân tử, tất cả những điều đó cũng chỉ để người ta nhìn thấy.
Thực sự ông là một người rất ít tình cảm và tham vọng, không thích nói chuyện, luôn âm thầm bận rộn với công việc của mình. Ông không thích bày tỏ ý kiến của mình về những vấn đề của người khác, mà ông cũng không thích ôm tất cả mọi việc vào người. Trên đời này, Lý Hoài An chưa bao giờ thực sự quan tâm đến mấy người, nhiều người nói rằng ông quá tốt bụng và nhân từ, Cối Kê thật may mắn khi có được một quận thủ không câu nệ hình thức và thấu tình đạt lý như vậy. Nhưng trên thực tế, sự đánh giá “tốt bụng và nhân từ” này, rốt cuộc cũng chỉ là vì tính tình lạnh lùng, không muốn đặt mọi thứ ở Cối Kê áp đặt lên vai mình mà thôi.
Trong số người ít ỏi mà Lý Hoài An thực sự quan tâm, vợ ông, người mà cùng ông kề vai sát cánh, luôn yêu thương, hỗ trợ ông từ thời niên thiếu, luôn giữ một vị trí rất quan trọng.
Thời trẻ là vợ chồng, đến già cùng bầu bạn. Khi còn trẻ, nhà họ Văn gả con gái cho ông, nhà họ Lý đã luôn từ chối lên phía bắc vì những cân nhắc về chính trị lúc bấy giờ, và đồng thời cũng không cho phép con cái của họ đến Trường An để làm quan. Nhiều năm qua, mọi người xung quanh Lý Hoài An đến rồi đi, con đường làm quan của ông cũng thăng trầm bất định, chỉ có Văn Dung luôn ở bên cạnh ông.
Họ cử án tề mi và sinh con đẻ cái. Lý Hoài An có phong cách kỷ luật tự do ngay cả với con cái, nhưng vợ ông lại nghiêm khắc hơn. Càng nghiêm khắc lại càng để tâm hơn, và cũng dễ rơi vào vòng xoáy đau khổ, không bao giờ thoát ra được.
[*] Cử án tề mi 举案齐眉: Là một thành ngữ rất hay và ý nghĩa, xuất phát từ câu chuyện giữa hai vợ chồng Lương Hồng và Mạnh Quang (vợ). Thân là một hiền tài, thi đỗ tú tài trở về quê làm quan, nhưng lại chọn lấy một cô vợ hết sức bình thường, vừa béo vừa xấu, tuổi đã ngoài ba mươi nhưng vẫn kén cá chọn canh chưa chịu gả. Nhưng tình cảm hai vợ chồng thắm thiết, luôn yêu thương đùm bọc nhau, kể cả khi ông từ quan bôn ba sống một cuộc sống làm thuê vất vả nghèo khổ. Thời xưa, thường sử dụng chiếc bàn gỗ nhỏ, chân thấp để dùng cơm. Mỗi lần đến bữa, vợ ông luôn nâng chiếc bàn ăn giơ cao đến tận lông mày, cúi đầu mời chồng ăn cơm, người chồng cũng khiêm nhường cúi đầu đón lễ, thể hiện sự trân trọng của mình đối với người vợ. Câu chuyện này đã cảm động rất nhiều người, và từ đó câu thành ngữ “cử án tề mi” được lưu truyền khắp nhân gian, để chỉ hai vợ chồng có tình cảm thắm thiết, luôn yêu thương đùm bọc, hỗ trợ nhau. Người vợ tôn trọng, ủng hộ người chồng, và người chồng cũng trân trọng, yêu thương người vợ.
P/S: Tuy nhiên có nhiều cách nói khác nhau về xuất thân của Lương Hồng, nhưng câu chuyện mình nghe được từ một vị giáo sư nổi tiếng của đại học Phúc Đán, tìm hiểu sâu về những điển tích thời xa xưa và có một núi kiến thức khổng lồ sau nhiều năm nghiên cứu, tìm hiểu lịch sử. Câu chuyện hơi dài dòng chút nhưng mình muốn giải thích rõ để cho các bạn hiểu sâu sắc hơn về tình cảm của Lý quận thủ và người vợ, Văn Dung.
“E rằng phu nhân không thể sống quá một năm.”
Lý Hoài An cúi đầu, cảm thấy cổ họng tràn ngập một luồng khí tanh khô.
Đêm tối, đám trẻ đều đã về phòng ngủ, đám thị nữ thấp thỏm lo sợ hầu hạ bên cạnh, sợ rằng buổi tối Văn Dung sẽ xảy ra chuyện. Lý quận thủ đứng trong gió lạnh một lúc lâu, rồi đi về phòng làm việc. Mọi người chỉ nghĩ quận thủ bận, bình thường ông vẫn ít nói, nên không ai hỏi han về hành tung của ông.
Lý Hoài An nhốt mình trong phòng làm việc cả đêm.
Ông thức trắng đêm, trải những chiếc thẻ tre ra, trên tay cầm chặt cây bút, giọt mực đặc sệt. Ông nhắm mắt lại, một chữ cũng chưa viết ra. Ông đang nghĩ về vợ mình và nghĩ cách cứu vợ. Ông không thể để vợ mình chết trong tình trạng suy sụp như vậy. Sự giúp đỡ lớn nhất mà ông có thể dành cho vợ, cách duy nhất mà ông nghĩ ra chống đỡ lại căn bệnh trong cái gọi là một năm ấy, chính là tìm thấy “Nhị Lang”.
Nhưng Lý Hoài An biết rõ con trai ông đã chết.
Mười năm trước và một thời gian trước, mọi người đã nỗ lực tìm kiếm những đứa trẻ có vết bớt ở sau hông. Có tìm được vài người, nhưng những người được dẫn tới đều ngu xuẩn ngốc nghếch, căn bản không đủ nhạy bén để ứng phó với vợ mình. Rốt cuộc, vợ ông phát điên cũng chỉ vì chuyện của Nhị Lang, ông hiểu vợ mình học thức uyên thâm, muốn qua mắt bà ấy đương nhiên không phải chuyện dễ dàng.
Lý Hoài An nhắm chặt mắt lại, nghĩ: Mình biết kiếm đâu ra một thiếu niên có vết bớt sau hông, lại đủ thông minh nhanh nhẹn để qua mắt A Dung bây giờ?
Hầu hết những thiếu niên tài sắc vẹn toàn trên thế giới này đều được học hành tử tế từ nhỏ và xuất thân trong những gia tộc lớn. Còn những đứa trẻ lớn lên bên ngoài, vì nhiều lý do khác nhau như kinh nghiệm và tầm nhìn, càng lớn tuổi, sự khác biệt giữa chúng và những đứa trẻ con nhà thế gia lại càng lớn. Để tìm được một thiếu niên có vết bớt trên lưng đã đủ khó khăn rồi, Lý Hoài An lại còn phải nghĩ cách tìm ra một cậu con trai đủ bản lĩnh dỗ dành vợ mình… Đúng là hiếm có khó tìm!
Lý Giang … Lý Giang … Tại sao thằng bé lại chết vào thời điểm không đúng lúc như vậy?
Nếu thằng bé còn sống thì … Lý Hoài An lại thở dài, nhớ đến ngày đó thằng bé đến cầu kiến mình, cho dù còn sống và nhận lại Lý gia đi chăng nữa, thì Lý Giang cũng chỉ là đứa trẻ sẽ khiến A Dung thất vọng.
Nhưng vậy thì đã sao?
Ít nhất thì nó là thật.
Lý Giang … Lý Giang …
Lý Hoài An nhắm mắt lại, đầu óc trống rỗng, không nhớ ra khuôn mặt Lý Giang. Đối với đứa trẻ tội nghiệp này ông quá xa lạ, nhưng với cương vị là một người cha, lúc dùng que hàn dí vào người Lý Tín cũng dùng hết chút tình cảm cha con mong manh ấy rồi… Đợi… Đợi đã! Lý Tín!
Trong tâm trí của Lý Hoài An, lần theo cái tên đơn giản này, hiện lên rõ ràng hình ảnh cậu thiếu niên kia.
Thiếu niên đang ngồi trên đống cỏ ẩm ướt tối tăm, bình tĩnh nhướng đôi mắt đen tuyền, nhìn cơn giận của ông, nhìn ông mất kiểm soát, nhìn ông dí mỏ hàn đỏ rực lên người hắn. Hắn vẫn ngồi bất động, ngay cả chút biểu cảm cầu xin hay lấy lòng để nhận được chút thương tình từ người đối diện mà nương tay, hắn cũng làm biếng biểu lộ ra mặt. Có thể nói hắn có tâm cơ kiên định, nhưng ở một khía cạnh nào đó, đây không phải là một loại ngạo mạn sao?
Bởi vì không đáng, ngay cả chút biểu cảm hắn cũng không muốn lãng phí.
Đúng là một thiếu niên thú vị.
Lý Hoài An đột ngột mở mắt ra, trong mắt ông lóe lên một tia sáng. Ông đẩy bàn làm việc đứng dậy, miếng ngọc bội thắt giữa eo va vào nhau, đó cũng là tâm trạng bất an của ông——
Đúng.
Lý Tín! Lý Tín!
Tuổi tác tương đương nhau. Lý Giang mười sáu, Lý Tín mười lăm. Cũng không có gì chênh lệch mấy.
Ngoại hình bình thường. Nhưng không sao đâu, không phải người nhà họ Lý ai cũng có tướng mạo xuất sắc. Nhà họ Lý dựa vào khí chất để thu phục, xét về diện mạo thì cũng chỉ gọi là hơn mức bình thường chút thôi. Khuôn mặt Lý Tín tuy bình thường, nhưng đôi mắt và lông mày của hắn… Có thể miễn cưỡng cho điểm trên mức trung bình.
Luận về nhân cách. Lý Giang nhát gan và kém cỏi, còn Lý Tín thì kiêu ngạo và tự tin. Còn trẻ tuổi như vậy, Lý Tín hòa nhập với những kẻ lưu manh trên phố, nếu không có bản lĩnh thì đâu thể khiến cho nhiều người tâm phục khẩu phục đi theo như vậy. Tào trưởng sử và Lý Tín đã đánh nhau nhiều lần, Lý quận thủ biết chính xác chuyện gì đã xảy ra. Ông vẫn đánh giá cao Lý Tín.
Cuối cùng, luận về vết bớt. Lý Tín không có cái nào … Nhưng chỉ cần hắn có thiện chí thì việc tạo ra một vết bớt không khó.
Miễn là Lý Tín sẵn sàng hợp tác!
Chỉ cần Lý Tín nguyện ý hợp tác từ tận đáy lòng, một việc đơn giản thế này, cậu thiếu niên đó không thể không thành công!
Vì vậy, Lý Tín, rốt cuộc có đồng ý không?
Lại một buổi sáng khác, trong nhà tù bốc lên mùi nồng nặc khó chịu quen thuộc. Nhiều cửa ngục chật ních phạm nhân cất tiếng van xin, xin thức ăn, xin nước, xin thương tình rồi tiếng chửi bới, khóc lóc đủ thứ tiếng, v.v. Vẫn chỉ có gian bên trong, ngồi trong góc sâu nhất, Lý Tín một mình chiếm một gian, ngồi đó một cách thong thả.
Hắn ngồi xếp bằng, vết thương trên người chưa đóng vảy, một dòng máu mới chảy ra. Vết thương nghiêm trọng đến mức mỗi cử động của hắn đều đau đớn đến tận xương tuỷ. Hắn dựa vào tường, vẩy dây xích cột chặt trên tay và chân, phát ra tiếng xích va chạm vào nhau.
Tiếng va leng keng không ngừng vang lên, tuy không giống tiếng ồn ã bên cạnh, nhưng nghe nhiều rồi cũng thật phiền phức.
Sắc mặt hắn ngày càng nhợt nhạt, nhưng trong sắc tái nhợt đó, vẫn hiện lên một vẻ điềm đạm bình tĩnh đến lạ. Tên cai ngục chậm chạp xách chiếc thùng đi tới cửa, lải nhải, “Lý Tín, mày lại rung lắc sợi dây xích yêu quý của mày đấy à? Nếu mày thấy nhạt nhẽo thì cùng mọi người khóc than, gào thét mấy tiếng, cứ ở đó mà dày vò sợi xích thế kia, mày nghĩ mày sẽ làm đứt được nó thoát ra chắc?”
Thiếu niên mỉm cười, “Nói không chừng có thể đấy.”
Quản ngục: “……”
Như kẻ thù mới đến.
Dám hỏi các quan chức nhỏ và binh lính ở Cối Kê, có kẻ nào chưa bao giờ nghe đến tên Lý Tín? Có bao nhiêu kẻ không biết Lý Tín?
Đám cai ngục thận trọng mở cửa phòng giam, kiểm tra lại sợi dây xích còng tay thiếu niên, họ cảm thấy hắn không thể thoát ra được mới yên tâm trong lòng. Nhìn bọn họ thận trọng kiểm tra, thiếu niên khịt mũi, “Mấy người thật sự coi tôi như một tên trộm có bản lĩnh lớn đến thế à? Gì mà căng thẳng dữ vậy?”
Vài người ha ha bật cười, nghĩ: Không căng với mày thì căng với ai chứ?
Một tên cai ngục giận dữ đá vào thùng và hỏi: “Nước ôi thiu còn sót lại từ đêm qua, mày uống không? Đây là bữa ăn của ngày hôm nay, không uống cũng không có nữa đâu.”
Lý Tín thản nhiên nói: “Uống chứ”
Tên cai ngục biết hắn sẽ lấy, trong lúc nói đã múc cháo trong xô ra. Lý Tín xuất thân thấp kém, trước giờ không bao giờ để tâm đến hoàn cảnh. Đồ ăn thừa mà những người khác không thể chịu nổi, đối với hắn mà nói, cũng không có gì to tát. Bọn cai ngục thực sự rất khâm phục hắn, trong hoàn cảnh của hắn, mỗi ngày đều phải chịu những hình phạt nặng nề như vậy, hắn vẫn có thể nói chuyện với mọi người bằng một giọng bình tĩnh, không một chút suy sụp, nản lòng… Đó là điều mà những người bình thường không thể làm được.
Khi Lý quận thủ qua đây, nghe thấy bọn họ nói chuyện, bước chân ông dừng lại, lắng nghe xem họ đang nói chuyện gì.
Cai ngục nhìn thấy hắn cứ giật giật sợi xích dài trong tay, đành thở dài nói: “Mày cũng thật tội nghiệp. Thả đám anh em đi, rồi tự mình vào dây chịu khổ. Nếu không phải mày cam tâm tình nguyện thì bọn tao cũng không tài nào bắt được mày. Cả ngày bị xiềng chặt chân tay, mày cũng bị phạt nghiêm trọng đấy.”
Lý Tín nói: “Có gì mà nghiêm trọng đâu? Chẳng phải anh cũng vừa nói, với loại người như tôi, vẫn nên cẩn thận thì hơn sao. Kỳ thực, tôi nghĩ các anh cũng quá nhân từ rồi, nếu là tôi … Phải trông coi một trọng phạm, tôi chẳng những xích chân xích tay không đâu, tôi còn quấn dây khoá chặt xương tỳ bà của hắn, để hắn chỉ cần cử động thôi cũng đau đớn muốn sống đi chết lại. Như vậy có thể tránh luôn khả năng vượt ngục của hắn. Còn các anh hiện tại đối với tôi như thế này…”
Thiếu niên mỉm cười thâm thúy.
Hắn cười như thể có động cơ thầm kín và ẩn ý sâu xa, những tên cai ngục vừa kiểm tra dây xích của hắn lại bắt đầu căng thẳng, lo ngại.
Thế là, một vài người lại bước vào trong kiểm tra lại lần nữa cho chắc ăn..
Lý Tín ha ha cười thích thú với họ, hắn cười ngả nghiêng như chưa bao giờ được cười thế vậy.
Tên cai ngục cạn lời, tức giận đá vào chân hắn, “…Tâm trạng mày đúng là tốt quá nhỉ, dày vò chúng tôi lên xuống thế này thú vị lắm hả?”
Lý Tín nghĩ, tất nhiên rất thú vị rồi. Không ngừng trêu chọc đối phương, không ngừng thốt ra những lời thật giả lẫn lộn. Chờ cho các người từ từ thả lỏng cảnh giác, chờ cho các người từ từ cảm thấy tôi không thể vượt ngục, đến ngày đó, sẽ là ngày mà tôi hành động. Thực sự, việc các người không quấn xích khóa xương tỳ bà của tôi, chính là sai lầm lớn nhất của các người. Các người vẫn để tôi cử động, để tôi suy nghĩ, chính là sai lầm của các người đấy.
Lý Tín tùy hứng trêu chọc một vài tên cai ngục, đây cũng là một trong những thú vui hàng ngày của hắn. Đột nhiên, hắn ngẩng đầu lên nhìn về một hướng. Những người cai ngục theo ánh mắt của thiếu niên nhìn lại, chỉ thấy Lý quận thủ đang từ từ đi ra khỏi bóng tối, mọi người vội vàng hành lễ. Lý quận thủ khoát tay và để tất cả họ lui xuống.
Cách một cánh cửa nhà lao, Lý quận thủ và Lý Tín lặng lẽ nhìn nhau.
Lý quận thủ nhìn về phía người thiếu niên, ông vừa nghe Lý Tín chọc ghẹo bọn cai ngục và cũng đoán ra Lý Tín đang bồn chồn bất an. Nếu không giết Lý Tín ngay, e rằng nơi này cũng không giam giữ được hắn. Một chàng trai có tình có nghĩa, chính trực và dũng cảm, nói không chừng có một ngày nào đó sẽ rời khỏi đây thật.
Lý Tín, nếu không phải con rồng lớn mạnh cậu ta sẽ không qua sông.
Lý Tín nhìn Lý quận thủ đứng bên ngoài, cứ chằm chặp nhìn mình bằng ánh mắt vô cùng phức tạp. Hắn nhướng mày, suy nghĩ một hồi, cười nói: “Hôm nay Quận thủ không lấy mỏ hàn, chẳng lẽ không phải cúi đầu hạ mình đích thân tới trừng phạt tôi sao?”
Lý Hoài An trầm mặc một hồi nói: “Cậu đoán xem tôi tìm cậu vì chuyện gì.”
Lý Tín từ chối, “Không đoán.”
“Tại sao?”
“Ông đây trước giờ không làm những chuyện không có lợi lộc gì.”
Với thái độ khiêu khích của hắn, Lý Hoài An chỉ yên lặng nhìn, không hề tức giận, còn nhẹ nhàng giải thích: “Cậu đoán xem, tôi sẽ cho cậu một món hời lớn.”
Lý Tín nhìn lên, bốn mắt nhìn nhau. Hắn cảm nhận được thái độ bất thường của Lý quận thủ hôm nay, chắc chắn có quỷ kế gì đó. Não bộ của thiếu niên quay một cách nhanh chóng, nghĩ đi nghĩ lại về những kinh nghiệm ít ỏi sau vài lần đối phó với Lý quận thủ. Hắn nhanh chóng đoán được, “Quận thủ muốn hợp tác với tôi?”
Lý quận thủ nhìn hắn một lúc lâu, chậm rãi gật đầu, “Đúng vậy.”
…
Thỏa thuận này thực sự bắt đầu từ nhà lao này.
Lý quận thủ tha thứ cho tội ác của Lý Tín, và hứa sẽ không theo đuổi vấn đề buôn lậu muối, đảm bảo bỏ qua cho cả đám anh em của Lý Tín. Điều mà Lý quận thủ yêu cầu ở Lý Tín là đến phủ Lý gia để đóng giả làm cậu con trai đã mất tích gần mười năm nay, cậu Hai Lý gia. Thiếu niên trẻ tuổi đã thay áo bào sạch sẽ, ngồi với người đàn ông trung niên trong lầu gác của nha môn, lắng nghe yêu cầu của Lý quận thủ——
“Gia sản nhà họ Lý không liên quan gì đến cậu. Tôi sẽ không giao gia phả nhà Lý cho cậu. Mục đích duy nhất khi cậu vào nhà họ Lý là để lấy lòng A Dung, mẹ cậu. Chỉ cần cậu có thể làm A Dung tin rằng cậu là Nhị Lang, tôi sẽ cho cậu tất cả các quyền mà cậu Hai Lý gia xứng đáng có được. Cậu có xuất thân bần hàn lại không biết chữ. Cậu cư xử thô lỗ, không chút lễ nghi phép tắc. Mọi thứ không phù hợp với Lý gia đều phải được thay đổi — Vì mẹ cậu. Cậu phải khiến cho bà đấy vui, khiến cho bà ấy yêu thích cậu. Nhị Lang nhà họ Lý chúng tôi chưa bao giờ đến Trường An làm quan, cậu cũng vậy. Thậm chí trong những năm tháng bầu bạn với mẹ cậu, cậu không được phép rời khỏi Cối Kê nửa bước giống như đám con cháu của nhà họ Lý, tìm con đường vào triều làm quan.”
“Cậu nên nhớ, mọi thứ cậu có được đều phụ thuộc vào việc mẹ cậu có thích cậu hay không. Nếu cậu khiến bà ấy nghi ngờ cậu không phải Nhị Lang, tôi sẽ giết cậu. Ngoại trừ mẹ cậu, những người khác có ai nghi ngờ cậu không phải cốt nhục Lý gia, cậu không cần phải để tâm.”
“Lý gia cho cậu vinh hoa, cho cậu cơ hội. Cậu chỉ cần tận tâm báo hiếu mà một cậu Hai Lý gia nên làm. Đợi đến khi mẹ cậu không cần cậu nữa, nếu có một ngày như vậy, nếu cậu có suy nghĩ gì, giả như vào triều làm quan gì đó chẳng hạn, tôi sẽ viết thư tiến cử, trợ giúp cậu một tay.”
Lý Tín bình tĩnh lắng nghe tất cả những điều này và hỏi: “Rồi ngày nào vợ ông sẽ không còn cần tôi nữa? Tôi liệu có phải ràng buộc mình với với nhà họ Lý của ông cả đời?”
Lý quận thủ liếc hắn một cái.
Bao nhiêu người ngưỡng mộ gia cảnh của nhà họ Lý, nhưng Lý Tín thì không.
Bao nhiêu người khát khao được bước chân vào Lý gia, Lý Giang ngay cả trước khi chết cũng luôn mong muốn nhận người thân. Còn Lý Tín, lại lo lắng về việc bị nhà họ Lý trói buộc.
Có bao nhiêu người khi nghe nói giả mạo làm cậu Hai Lý gia, đều căng thẳng, sợ hãi, lo lắng bản thân sẽ làm không tốt. Lý Tín lại không lo lắng về điều này, cậu ta chưa bao giờ nghĩ rằng mình không thể làm tốt, cậu ta chỉ sợ rằng mình sẽ bị trói buộc cả đời, cho đến chết nếu làm quá tốt.
Tuổi trẻ có thể ngông cuồng.
Hắn chưa bao giờ thấy Lý gia có gì tuyệt vời cả, và hắn cũng không bao giờ sẵn sàng cống hiến cuộc đời mình cho họ Lý.
Lý quận thủ có chút tán thưởng cậu thiếu niên này.
Về câu hỏi của thiếu niên, Lý Hoài An nhẹ nhàng nói: “Đêm qua, lang trung đã chẩn đoán bệnh tình của A Dung, nói rằng bà ấy sẽ không sống được quá một năm. Điều tôi yêu cầu ở cậu, chỉ là khiến cho bà ấy có thể sống bình an một năm cuối đời này. Nếu bà ấy có thể sống lâu hơn, hạnh phúc hơn nữa… Tôi sẽ đền đáp công lao của cậu. Cậu làm càng tốt tôi sẽ cho cậu càng nhiều.”
Lý Tín nhướng mày, trầm mặc suy nghĩ.
Lý Hoài An chờ đợi câu trả lời của hắn.
Hai người ngồi yên lặng trong một giờ, đến khi chân họ đều tê dại, Lý Hoài An mới nhận được câu trả lời của thiếu niên, “Được, một lời đã định.”
[*] Một lời đã định (Nhất ngôn cửu đỉnh) 一言为定: Ý muốn nhấn mạnh lời nói thốt ra nhất định phải thực hiện.
Lý Hoài An giật giật khóe môi nhìn thiếu niên, “Vậy thì, chỉ còn lại vấn đề cuối cùng — vết bớt sau hông. Sau hông cậu không có vết bớt, tôi cần lang trung giúp tôi tạo ra một vết bớt thực sự. Bởi vì vết bớt này đã mười năm rồi, nên để đạt được hiệu quả, cậu sẽ phải chịu khá đau đây. Tôi nghĩ tình trạng hiện tại của cậu thực sự không tốt. Cậu có thể chịu đựng được không? “
Lý Tín bình tĩnh nói: “Cứ làm đi.”
Người đàn ông trung niên và cậu thiếu niên ký kết giao ước tại đây, bắt đầu cuộc sống ràng buộc với nhau.
Thì ra con đường làm Cậu Hai nhà họ Lý, làm biểu ca Công chủ là như này. Bữa giờ tò mò giữ lắm.
Tưởng anh Hai thật, không ngờ là anh Hai hờ nhỉ. 😅😅
Mình vẫn nghi có uẩn khúc gì ở đây. Vì Lý Giang kia được cái mặt với cái bớt là cái vỏ ngoài nhưng tư chất lại hèn hạ kém cỏi, ko chút di truyền nào từ xuất thân cao quý của mình. Con nhà tông, ko giống lông cũng giống cánh chứ… Mà sao cái ông Lý quận thủ kia dù hám con thế nào, thương vợ thế nào cũng phải dằn vặt khi nhận đứa giết con mình làm con chứ. Chẳng thà ổng biết Lý Tín là nhận tội thay đồng bọn thì đi 1 nhẽ. Với lại, ai đã đưa Lý Giang cái bột hại người hại mình kia? Người đó tại sao lại diệt Lý Giang… Cái chi tiết rất hay là vật đảm bảo thoát thân khi bị bắt mà Văn Thiền trao cho Lý Giang cũng ko dc tác giả khai thác. Hay là vì để xử lý cái quan hệ mà xã hội hiện đại coi là loạn luân nên tác giả bẻ hướng đi như vậy. (Tác giả giỏi khi phân tích tâm lý của những người đang yêu nhưng lại chưa tới khi phân tích tâm lí nhân vật trong trường hợp này)
Kiểu giăng lưới như khai thác chưa đủ sâu nhờ.
Mình thì vẫn nghi Lý Tín là con ông cháu cha nào đấy có bề thế, quyền uy. Vì mới đọc hơn trăm chương chứ chưa đọc hết, để vừa làm vừa hóng cho phấn khích.
Cài chi tiết mà quên ko khai thác tiếp á! Mình cũng nghĩ, tác giả dựng nên 1 nhân vật tài giỏi, khí chất tuyệt vời và luôn nhấn mạnh khí chất của nhân vật thì cuối cùng phải cho anh ta 1 nguồn gốc xuất thân ra hồn chứ! Ko phải con Lý quận thủ thì cũng là con vua, cháu chúa gì đó.