Biểu ca thấy nàng đẹp mê say _Chương 25
Cứ như vậy đi
“Em muốn đi đâu thì đi, dù ở bất cứ đâu tôi sẽ luôn bảo vệ em.”
Dưới màn đêm đầy sao, chàng thiếu niên quay lại nói câu này với thiếu nữ với ánh mắt có phần uất ức.
Trên cánh tay nổi một tầng gai ốc.
Văn Thiền muốn nói là do trời lạnh quá thôi, nhưng trong lòng nàng biết rõ, bởi vì lời Lý Tín vừa nói quả thật rất bùi tai.
Bảo vệ nàng dù ở bất cứ đâu cũng cần nhiều năng lực và ý chí đó.
Văn Thiền buồn bực không nói lời nào, cũng không muốn đáp lại sự mong đợi của Lý Tín. Nàng cố gắng ổn định tâm tình, giữ nét mặt thản nhiên giống như thường. Đến mức Lý Tín cảm thấy trái tim nàng thật sắt đá… Suy nghĩ hắn nhanh chóng tiêu tan : Trái tim Ve Ve tất nhiên là sắt đá. Chỉ nói về những việc nàng đã làm với hắn, cô nương nhà ai còn có lương tâm đâu làm được mấy chuyện như thế?
Nhưng Văn Thiền lại vô cùng bình tĩnh mà bước đi, thẳng một mạch về phía trước mấy bước. Lý Tín chưa kịp nhắc nhở, nàng bị vấp vào ‘thi thể’ nằm sau bụi cây, trượt chân ngã xuống.
Thân mình lao về phía trước ‘ùm’ một tiếng.
Nằm bẹp xuống.
Lý Tín đang u sầu buồn bã vì ‘người ấy’ quá vô tình, nhìn thấy hoàn toàn chết lặng.
Thiếu nữ ngồi bệt dưới đất, trên mặt lấm lem bùn đất, còn chưa hoàn hồn, đôi mắt trong veo ngơ ngác nhìn cái gì làm mình vấp ngã, từ trong đám cây cỏ chằng chịt, phát hiện một thi thể đầy bùn đất đang nằm đó
Chỗ này nằm ở góc thôn làng, Lý Tín và Văn Thiền đi dạo quanh gốc cây cổ thụ, cạnh gốc cây có một đống cỏ khô mà dân làng thường sử dụng để nhóm lửa. Người này nằm dưới đống cỏ khô, hơi thở thoi thóp. Văn Thiền nhìn lướt qua thăm dò, thấy cả người bê bết máu, trên mặt cũng có vết máu lấm lem không nhìn rõ mặt. Ăn mặc giống như đàn ông Đại Sở bình thường, Văn Thiền chạm vào tay anh ta thấy bàn tay lạnh ngắt giống như đá.
“Ở đây có người!” Văn Thiền gạt bỏ cỏ rạ trên mặt người nọ để nhìn rõ hơn.
Lý Tín thu lại nụ cười, đi đến, ngồi xuống bên cạnh, lấy tay sờ mạch người này. Trong lúc, hai người đang bận bịu thì nghe được tiếng bước chân, tiếng chuyện trò đang đến gần. Ngoảnh lại, nhìn thấy mấy người dân từ ngoài làng đi vào, lúc đi ngang qua bọn họ rất ngạc nhiên.
……
Nhờ có sự giúp đỡ của mọi người, Lý Tín và Văn Thiền đã cứu một người qua đường đẫm máu và được trú tạm tại một gian nhà không có người ở từ lâu. Lý Tín trông vẫn điềm nhiên như thường, coi như việc cứu người là chuyện thường ngày. Khác với hắn, Văn Thiền có vẻ nhiệt tình quá mức, bận rộn đi ra đi vào, chịu khó bưng nước, lau vết máu, trong lòng rất mong chờ người kia tỉnh lại.
Lý Tín thầm ghen tị: Nếu mà hắn bị thương, Ve Ve chắc không thèm nhìn lấy một cái mà đi thẳng luôn.
Đêm đã khuya, hai người đang ngồi trong trong gian phòng cửa sổ hỏng, lọt gió vào. Văn Thiền quỳ lên tấm ván gỗ mà người nọ đang nằm, bên cạnh là chậu nước trong, cầm chiếc khăn đã nhúng nước, cẩn thận lau vết máu trên mặt người nọ.
Lau sạch từng tí một.
Hiện ra một chàng trai mũi cao, môi mỏng, mắt sâu.
Trông thật khôi ngô tuấn tú, nhất định khiến bao cô xiêu lòng.
Lý Tín đứng gần cửa, nhìn bộ dáng anh chàng này, trầm tư suy nghĩ. Kết quả chưa suy tư được bao lâu, lại thấy Văn Thiền loay hoay lục lọi, “Tôi phải đi lấy nước cho anh ta uống, miệng anh ta khô lắm……” Vừa đi ngang qua người Lý Tín thì bị kéo lại.
Lý Tín nói, “Tên kia sắp chết rồi còn nước nôi gì? Trời tối rồi, em ngồi yên đi.”
“Vậy anh đi lấy nước cho anh ta nhé.”
“Không đi.”
Văn Thiền nhướng mày nhìn anh chàng cao hơn cô nửa cái đầu, lườm một cái rồi quay về chỗ cũ. Văn Thiền ngoan ngoãn nghe lời như thế, làm Lý Tín thực sự ngạc nhiên. Suy cho cùng, nàng rất hiếm khi nghe lời hắn. Tất cả những gì hắn nói, nàng đều cố tình làm khác đi.
Đêm nay Văn Thiền lại ngoan thế……
Lý Tín kiêu ngạo cúi đầu, ánh mắt quét qua gương mặt tuấn tú của thiếu niên nằm trên ván gỗ, dừng lại từng chút, từng chút một: Hắn nghĩ mình đoán được vì sao. Lại quay sang Văn Thiền, thiếu nữ đang ngồi quỳ thẳng lưng, khuôn mặt sạch sẽ thanh tao, phát ra vầng sáng như ngọc bích dưới ánh trăng, mơ hồ có thể nhìn thấy từng chiếc lông tơ mịn màng trên mặt.
Nàng nhìn cái người mình cứu đến đờ đẫn …
Lý Tín nhếch miệng: Nàng thật sự chỉ trông mặt mà bắt hình dong. Ai đẹp mặt thì nàng thăm hỏi tận tình, ai xấu thì thôi. Nghĩ đến vị trí bản thân trong lòng nàng, chính là cái loại không có gì đặc biệt đấy?
Lý Tín thất thần trong chốc lát, tâm trạng khó nói nên lời. Hắn bắt đầu tự hỏi, tại sao hắn lại đi si mê một cô nàng như thế…
Cái người đang bị Lý Tín cho là ‘trông mặt mà bắt hình dong’, lúc này đang ngẩn người, ngồi bên cạnh một người đàn ông xa lạ. Trong lòng ngổn ngang trăm mối tơ vò, kể cả lúc nàng bị ngã cũng không ảnh hưởng đến mạch suy nghĩ ấy. Nàng không ngừng hồi tưởng về những lời Lý Tín đã nói.
Lý Tín không phải bắt cóc nàng, mà lý do chính là muốn đưa nàng ra ngoài chơi. Bởi vì có rất nhiều nơi nàng chưa từng đi qua và nàng luôn nóng lòng muốn đến. Vì vậy, khi Lý Tín nghe được những lời nàng nói trước kia nên muốn đưa nàng đi.
“Em muốn đi đâu thì đi, dù ở bất cứ đâu tôi sẽ luôn bảo vệ em.”
Dường như khi nói ra câu này, ánh mắt chàng thiếu niên vừa buồn bực lại vừa dịu dàng. Nàng nhìn hắn dưới ánh trăng, trong lòng nóng như lửa đốt, sống mũi chua xót, trông thấy hắn như vậy thật khác quá …
Trong lúc lòng dạ rối bời, một giọng nói phiền chán vang lên, cắt ngang mạch suy nghĩ của nàng, “Có phải em thích nhặt rác à?”
Văn Thiền cầm lấy chiếc khăn chà xát mạnh tay, ngoảnh mặt sang nhìn Lý Tín đang nhăn mày ngồi xuống bên cạnh nàng, chăm chú nhìn cái tên đang hôn mê bất tỉnh kia. Trông hắn ta có vẻ không giống người tốt, bộ dạng đen thùi lùi, hung ác tàn bạo, giống như mấy kẻ hay làm điều ác thì đúng hơn.
Văn Thiền không dám nhìn vào mắt Lý Tín, trong đầu đang tràn ngập mấy câu tình ý của hắn, chưa nghĩ được thông suốt, càng sợ hắn ta phát hiện. Thế nên, thiếu nữ chỉ cúi đầu, hết sức chuyên tâm lau mặt cho người lạ, “Anh ta không phải là rác đi. Mà là người.”
Nàng mang cái vẻ mặt tình thâm nghĩa trọng, khiến Lý Tín buồn nôn.
Thiếu niên ‘Hừ’ một tiếng, “Anh ta là đồ rác rưởi.”
Văn Thiền coi như không nghe thấy.
Một lúc sau, Lý Tín lại hỏi, “Em yêu anh ta hay ghét anh ta?”
“Hả?”
“Mặt người ta chưa bị rách đâu, nhưng em chà xát như thế thì sẽ bị rách đấy.”
Văn Thiền đỏ mặt cất cái khăn đi, ngồi một lát, đột nhiên ngẩng đầu nhìn Lý Tín. Nàng đăm chiêu nhìn hắn, khẩn khoản cầu xin hắn, “Lý Tín, anh thích tôi ở điểm nào? Anh buông tha cho tôi được không? Anh không hề biết tôi mà tôi cũng không biết gì về anh.”
Lý Tín trả lời mấy câu hỏi này của nàng, quả thật giống như ngựa quen đường cũ. Hắn ngồi xuống bên cạnh nàng, một bên đang nghiêm túc suy nghĩ, một bên lại hiên ngang lừa gạt Văn Thiền, “Em không biết tôi bởi vì em không thích tôi thôi. Khi nào em thích tôi rồi, em sẽ biết tôi mà. Cho nên, nếu muốn hiểu rõ tôi thì em nhanh thích tôi đi.”
Văn Thiền trợn mắt há mồm, bị hàng loạt lời nói của hắn làm sững sờ chết lặng. Nàng nhíu mày, giận dỗi nói, “Anh thích tôi, chẳng qua thích cái mặt của tôi chứ gì.”
Đuôi lông mày Lý Tín giật nhẹ.
Hắn không hề nghĩ đến chuyện này, ngẩng đầu lên, bình tĩnh nhìn khuôn mặt rầu rĩ của Văn Thiền. Hắn cười đểu, “Vậy em lột mặt đi.”
Văn Thiền trừng mắt nhìn hắn.
Lý Tín chưa bao giờ bị nàng uy hiếp, hắn luôn nói có lý, “Đúng vậy. Tôi thừa nhận là tôi thích em. Lúc đầu là bởi vì khuôn mặt của em, nhưng là yêu từ cái nhìn đầu tiên hay là do thích tính cách, em thử tìm hiểu xem? Tìm được rồi, tôi sẽ để em đi.”
Văn Thiền bị hắn làm cho uất nghẹn không nói nên lời, ngoảnh mặt đi, không thèm nhìn hắn ta lần nữa.
Lý Tín thắng trận này.
Nhưng mà Văn Thiền không hẳn bị Lý Tín lấn lướt đến mức khó chịu. Hai người đều thẳng thắn thành thật với nhau, Lý Tín thừa nhận hắn sẽ không giữ nàng quá lâu. Còn Văn Thiền chủ động liên lạc với người của mình ở Cối Kê, báo cho họ tình hình hiện tại của mình để bọn họ tìm đến. Lý Tín thấy hành động của nàng, cũng không ngăn cản. Văn Thiền lại càng yên tâm hơn.
Bởi vì cứu một người đàn ông bị thương nặng, cũng không có cách nào kéo người như vậy đi trên đường nên hai người liền tạm trú tại thôn làng, chăm sóc vết thương cho người kia. Mấy ngày liên tiếp, người nọ vẫn hôn mê bất tỉnh, nhưng trên hết mừng vui bởi vì trong thôn có nhà cưới vợ. Đêm đó trong thôn cực kỳ náo nhiệt, mọi người vừa múa vừa hát ca, chúc mừng cô dâu chú rể trên mảnh đất trống trong thôn, chén chú chén anh cụng ly say sưa.
Tiếng pháo nổ, tiếng đàn ngân, tiếng ca hát vang lên, đầy đủ các loại âm thanh xen lẫn mùi thịt cá mỡ hành thơm phức. Ai nấy mặt đỏ tía tai, ngay cả Lý Tín và Văn Thiền cũng được bọn họ mời tham gia yến tiệc.
Trời đêm lấp lánh trăng sao, bầu trời như phủ một màu xanh như nước biển, trước mặt có rất nhiều người xa lạ lắc lư, nhiệt tình nhảy múa. Có ai hăng hái thì sẽ đến mời chàng trai cô gái góp vui.
Văn Thiền ngồi ngay ngắn trước bàn rượu, bị bầu không khí tưng bừng của tiệc rượu làm cho choáng ngợp. Còn lúc đầu, Lý Tín bị một người mời rượu, rót cho một bát rượu đầy, sau đó hắn liền bỏ bát gốm xuống, mạnh dạn nhảy vào giữa sân cùng chung vui với dân làng.
“Anh chàng nhảy sai rồi, ha ha ha, phạt rượu!”
“Được!” Thiếu niên sảng khoái, có người đưa rượu đến, hắn uống một hơi cạn sạch.
Rượu mát lạnh, đôi mắt chàng thiếu niên sáng ngời lấp lánh như ánh sao, nở nụ cười rạng rỡ như tia nắng ấm áp mùa đông.
Văn Thiền ngồi trong góc tối, chậm rãi cắn miếng bánh vừng, nhìn chằm chặp Lý Tín trong sân, trong lòng thầm mắng: Tay chân không ăn nhập, thiếu cảm xúc, nhảy xấu thế mà vẫn còn nhảy được, da mặt dày thật.
Lý Tín chơi vui như vậy, Văn Thiền lại bắt đầu lo lắng ——
Hắn uống rượu liên tục, hết chén này đến chén khác…… Hắn mà uống say, nàng biết làm sao bây giờ…… Hắn dốt như vậy, nhảy không được, múa không xong…… Nàng có nên dạy hắn…… Nhưng nàng là Công chủ, nàng không được nhảy múa trước mặt người khác…… Nhưng Lý Tín lại bị phạt rượu, bước chân hắn bắt đầu đi không vững nữa……
Thật ngu quá đi mất!
Văn Thiền ăn cơm như thể nhai rơm, trong lòng băn khoăn không biết có nên đứng dậy, làm việc mà nàng không nên đích thân làm.
Cùng lúc đó, trong thôn, “thi thể” mà bọn họ cứu được vừa mở mắt, cử động cơ thể cứng đờ rồi khập khiễng bước ra khỏi nhà. Anh ta lần theo tiếng động mà đi đến bãi đất trống trong thôn, nhìn qua một cái, liền thấy thiếu nữ xinh đẹp ngồi trong góc tối.
Cùng lúc đó, cách xa ngàn dặm, sau khi nhận được thư của Công chủ Vũ Dương, các vệ binh được huấn luyện bài bản, đang tập hợp người và ngựa, trang bị đao kiếm và cưỡi lên ngựa, đến tiếp ứng cho Công chủ.
Trời, nguy rồi! Có vẻ “cứu vật, vật trả ân, cứu nhân, ngân trả oán đây…”
Haha… Gay cấn chị ha, chương sau ra rùi nì, truyện càng ngày càng hấp dẫn chị ạ :))