Biểu ca thấy nàng đẹp mê say – Chương 36
Gặp Giang Tam Lang chạm mặt Lý Tín
Giang Chiếu Bạch đã cho dựng một ngôi nhà bằng tre ở thành Tây.
Bên ngoài ngôi nhà tre, dưới gốc cây đa cổ thụ to lớn xếp đầy những chiếc đệm bồ đoàn, mấy dân thường tụm ba tụm năm ngồi quỳ trước chiếc bàn gỗ. Nhiều người cùng đọc chung một cuộn thẻ tre, không dám dùng bút mực quý giá, chỉ dùng ngón tay nguệch ngoạc luyện viết trên cát. Đa phần những người đến đây đều là những người có địa vị thấp kém như bán hàng rong, nha dịch, nông dân, số lượng cũng không nhiều.
[*] Bồ đoàn: Cái gối tròn làm bằng cói, để cho các học trò ngồi khoanh chân học trong thời xưa. giống như những chiếc bồ đoàn mà các vị tăng quỳ gối lên cho êm để tụng kinh.
Dưới gốc cây, có một thanh niên mặc áo bào đỏ tím đang ngồi ngay ngắn đọc sách trên tay. Những chiếc lá vàng đang rụng dần, ánh nắng len lỏi qua từng kẽ lá hắt xuống những đốm sáng nhỏ, bồng bềnh như sóng nước. Ánh sáng vàng chiếu lên y phục tím của chàng trai, trông chàng lại càng khôi ngô tuấn tú. Chàng cầm sách giảng bài, giọng nói vừa êm ái vừa nhẹ nhàng.
Trước gian nhà tranh, cho dù đang ngồi cùng mọi người, chàng cũng nổi bật như miếng ngọc đặt ở bên, như chim hạc lạc giữa bầy gà.
Người này chính là chàng Giang Tam Lang mà Vũ Dương Công chủ đang tìm kiếm.
Tiếng xe ngựa ầm ầm từ đầu ngõ đã cắt ngang tiếng đọc sách đều đều vang vang nơi đây. Vài người quay lại, nhìn vào cỗ xe, trước và sau xe ngựa đều có người theo hầu. Khi xe ngựa dừng lại, họ đều tập trung bước lên phía trước, đón chờ chủ nhân xuống xe một cách trật tự.
Chủ nhân của cỗ xe là một cô gái dung mạo tuyệt trần.
Khi nàng ngước mắt lên, ánh hào quang giữa hai lông mày sáng chói khiến mọi người xung quanh không thể không ngước nhìn. Những người đẹp như thế này, trong hoàn cảnh bình thường không dễ gì gặp được. Hơn nữa, không chỉ có những người nghe giảng lặng lẽ quay đầu nhìn lại, ngay cả Giang Tam Lang đang cầm cuộn tre trên tay cũng ngước mắt lên nhìn về phía bên này.
Dù chỉ liếc nhìn cái rồi lại nhìn đi chỗ khác, nhưng ánh nhìn ngắn ngủi của chàng vẫn khiến thiếu nữ vừa bước ra khỏi xe ngựa, đang dùng tay che ánh mặt trời chói chang phấn khích trong lòng.
Văn Thiền nắm tay Thanh Trúc, bày ra dáng vẻ yểu điệu nhất, đi về phía mái nhà tranh. Trong lòng vui như mở hội: Hôm nay chắc là thời điểm may mắn của mình, mình không chỉ ra ngoài không gặp tai nạn, mà ngay cả khi gặp Giang Tam Lang, chàng cũng không làm ngơ mà còn ngước nhìn mình một cái.
Đúng vậy, dung mạo tuyệt trần như Văn Thiền không thu hút ánh nhìn của người khác, thì chỉ có thể là có mắt như mù. Văn Thiền không hy vọng sẽ thu hút Giang Tam Lang bằng những phẩm chất cao đẹp của mình, nàng chỉ muốn dùng gương mặt này khiến chàng nhìn thấy mình trước…
Văn Thiền nhắm mục tiêu đi thẳng tới.
Một chiếc lá từ trên đỉnh đầu rơi xuống, lất phất qua trước mắt nàng, bước chân cô gái khựng lại rồi khẽ bước qua.
Một lớp bụi cuốn tới, Văn Thiền chớp chớp mắt tránh sang một bên.
Tiến thêm một bước nữa.
Một viên đá nhỏ từ trên cao rơi xuống trúng vào tóc của Văn Thiền. Những người hầu gái lập tức bước lên, giúp Công chủ chỉnh trang lại quần áo tóc tai.
Văn Thiền thận trọng tiến lên thêm một bước.
Một đống phân chim từ trên trời rơi xuống.
Những người hầu cảnh giác bước tới để giải cứu chủ nhân khỏi nguy hiểm. Tiếng hỏi thăm quan tâm của đám thị nữ ảnh hưởng đến tiếng đọc to ở đó. Nhiều người nhìn lại, kèm theo những lời thì thầm; Lần này, Giang Tam Lang lại ngước lên và liếc nhìn Văn Thiền.
Văn Thiền: “…”
Nàng không còn biết lang quân ngước mắt nhìn nàng có phải là chuyện tốt hay không nữa, bởi vì nàng nhìn theo hướng những biến cố cứ bất chợt ập tới, vừa ngẩng đầu nhìn lên, liền nhìn thấy một chàng trai ngồi trên cành đa. Thiếu niên đó ngồi một cách ngạo mạn, không cần nhìn kỹ cũng đủ khiến người ta kinh hãi như nhìn thấy hổ! Trên mặt thiếu niên không có biểu hiện gì thêm, dưới ánh mặt trời chói chang khiến nàng hoa cả mắt, không nhìn rõ, nhưng có thể nhìn rõ tổ chim trên tay hắn.
Văn Thiền vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy thiếu niên tay mân mê chiếc tổ chim trong tay, cân nhắc lên xuống, ánh mắt nguy hiểm nhìn nàng. Văn Thiền nghi ngờ, nếu nàng tiến lên một bước, hắn sẽ nhảy xuống vặn gãy cổ nàng!
Hà cớ phải sầu, hà cớ phải oán trách?!
Văn Thiền đăm đăm ngước nhìn thiếu niên ngồi trên cây.
Thiếu niên đáp lại nàng bằng một biểu cảm hết sức mỉa mai.
Văn Thiền: “…”
Trước khi bản thân chưa hiểu rõ cảm xúc của mình, Lý Tín đã giúp nàng làm rõ rồi. Văn Thiền cau mày đứng trên mặt đất; Lý Tín ngồi vắt vẻo trên cành đa, ngay trên đỉnh đầu Giang Tam Lang. Khi Văn Thiền nhìn Giang Tam Lang, trong ánh mắt như thể thoáng thấy thiếu niên khoanh tay cười lạnh lùng phía trên; Còn lúc nhìn thiếu niên đó, trong ánh mắt lại như thể nhìn thấy vẻ mặt ôn hoà đang chăm chú giảng bài của Giang Tam Lang.
… Dường như năm tháng thoáng qua vẫn không thuận lợi.
Nhịp tim Văn Thiền tăng nhanh, tự hỏi: Bây giờ xoay người rời đi liệu có còn kịp?
“Vị cô nương này, có muốn ngồi xuống bồ đoàn không?” Văn Thiền đang do dự, một cậu thư đồng bên cạnh Giang Tam Lang sợ nàng làm phiền những người xung quanh đang nghe giảng, chủ động bước tới sắp xếp chỗ ngồi cho nàng.
Văn Thiền chỉ có thể ngồi xuống trước, thế nhưng bởi vì ánh mắt trên đầu như muốn xuyên thấu, cô gái áp lực rất lớn. Văn Thiền ngẩn ngơ một hồi, mới bình tĩnh trở lại, đặt tay lên bàn, cắn môi suy nghĩ: Lý Tín đối xử với mình như vậy, lẽ nào đã nhìn ra mục tiêu của nàng, chính là Giang Tam Lang?
Mục tiêu duy nhất của nàng trước giờ chỉ có một mình Giang Tam Lang.
Nhưng trước đây, Lý Tín chưa bao giờ biết.
Nghĩ vậy, mồ hôi lạnh trên trán nàng túa ra: Chắc là như vậy, Lý Tín chắc là đã nhận ra. Hắn chỉ có một mình… Hắn lại thích nàng như thế… Đàn ông trên đời này ai cũng sẽ tức giận khi thấy một cô gái mình yêu phải lòng một người đàn ông khác, đúng không?
Nói gì đến loại người khốn nạn như Lý Tín. Lúc tốt với nàng thì tốt hết sức, xong lúc bắt nàng làm con tin, thì thật là…
Đôi tay Văn Thiền đặt trên bàn run lên, nghĩ trong lòng: Liệu có khi nào mình không chỉ gây phiền phức cho bản thân mình mà còn gây phiền phức cho cả Giang Tam Lang rồi không? Lý Tín tốt với mình vì hắn thích mình và mong đợi tình cảm từ mình. Nhưng hắn đối với Giang Tam Lang…
Văn Thiền nhìn xung quanh, cũng chỉ có mấy người, đều là dân thường tới nghe Giang Tam Lang giảng dạy. Còn những người hầu cận Giang Tam Lang chỉ là mấy cậu bé và một bác gái già.
Ngẫm lại, Giang Tam Lang từng làm quan đình uý trong triều, võ công hẳn là giỏi, nhưng trước đó chưa từng nghe đến chuyện chàng làm qua quan võ. Giang Tam Lang đem theo có vài ba người hầu thế này, nếu Lý Tín làm khó chàng, thì chàng liệu có đánh lại được hắn không?
Trong trạng thái tinh thần bất ổn, Văn Thiền ngẩng đầu nhìn, phát hiện thiếu niên ngồi trên cây đã biến mất không thấy tăm hơi. Nàng đột ngột đứng lên, tiến lên một bước, đứng lặng hồi lâu, trong lòng có chút hoảng sợ. Mặt trời trên cao, không khí khô lạnh, Văn Thiền đứng trong gió, không giải thích được vì sao lại có loại cảm giác này. Nàng ngây ngốc đứng một lúc lâu, cho đến khi những người xung quanh không ngừng quan sát nàng, cậu thư đồng lại tới nhắc nhở, Văn Thiền mới ngồi xuống.
Trong một tiết học, những người muốn học điều gì đó từ Giang Chiếu Bạch đều chăm chú nghe giảng. Nhưng Văn Thiền từ đầu đến cuối đều ngây ra như người mất hồn. Khó khăn lắm cũng chờ được tới giờ nghỉ giải lao, mọi người lần lượt đứng dậy, Văn Thiền cũng sững sờ đứng dậy, xoay người chuẩn bị trở về.
Nàng bồn chồn lo lắng, khuôn mặt của Lý Tín cứ hiện lên trong tâm trí nàng. Khiến nàng cảm thấy đầy tội lỗi… Chân thấp chân cao xoay người…
“Công chủ, xin dừng bước.” Một giọng nói ấm áp vang lên sau lưng.
Văn Thiền kinh ngạc quay đầu lại. Nàng nhìn thấy Giang Chiếu Bạch trong chiếc áo khoác dài rộng, tóc cột chỉnh tề, lãnh đạm đưa cuộn tre trong tay cho cậu thư đồng bên cạnh, đứng dậy đi về phía nàng. Văn Thiền đứng im tại chỗ, nhìn chàng trai từng tràn đầy hào hoa phong nhã đứng trước mặt mình. Nàng ngẩng đầu nhìn bóng dáng cao lớn của chàng, kinh ngạc, “… Anh nhận ra em?”
Giang Chiếu Bạch nhìn nàng hồi lâu, chắp tay cúi đầu hành lễ, mỉm cười trước nụ cười ngây ngốc của nàng, “Vũ Dương Công chủ, sao tôi không nhận ra được?”
Văn Thiền nghĩ trong lòng: Nhưng lần trước khi em đi tìm anh, anh lại xem em như không khí…
Nàng nhìn người đàn ông đối diện, một lúc sau, chợt quên đi mọi chuyện không vui trong lòng, dấy lên dũng khí và tràn đầy hy vọng.
“Quên đi! Những cái khác có gì đáng để mà nghĩ cơ chứ! Loại người khó theo đuổi, cảm xúc thất thường như Giang Tam Lang khiến người ta hơi khó nắm bắt, điều này có thể hiểu được. Điều quan trọng nhất là mặc dù hôm nay mình có hơi xui xẻo nhưng sau cùng, mình cũng đã khiến chàng chủ động gọi mình rồi.”
Văn Thiền hãnh diện nở nụ cười đáp lại.
Giang Chiếu Bạch nói với nàng, “Tại sao Công chủ lại đến một nơi xa xôi thế này?”
Trong lòng cô gái nói đương nhiên là vì chàng rồi, nhưng trên mặt lại nở nụ cười, “Em nghe nói Giang Tam Lang ở đây truyền học vấn, liền đến nghe thử. Cha em thường khen anh học rộng hiểu nhiều, nhắc tụi em lấy anh làm gương học tập… Nghe anh giảng, em cũng học được rất nhiều điều hay.”
Giang Chiếu Bạch lịch sự tiếp lời, “Ồ, Công chủ đã học được điều gì hay rồi?”
Sắc mặt Văn Thiền cứng đờ, ấp a ấp úng, nghĩ nửa ngày vẫn không biết đáp lại ra sao. Nàng căn bản không nghe thấy những gì chàng ấy giảng, cả quá trình nàng đều bị phân tâm nghĩ về Lý Tín. Hơn nữa, trong lòng Văn Thiền biết rõ ngay cả khi không có Lý Tín, nàng cũng sẽ không nghiêm túc nghe Giang Chiếu Bạch giảng bài. Nàng muốn theo đuổi đàn ông, chứ không phải vì muốn trở thành học sinh mà đi tìm một thầy giáo tốt cho mình.
Giang Chiếu Bạch cũng bất ngờ trước sự ngượng ngùng của cô gái, không ngờ bài vở của mình nàng lại nghe một cách chiếu lệ như vậy. Sau khoảng thời gian ngắn trầm lặng, Giang Tam Lang khẽ bật cười, khiến cho vẻ mặt hơi nghiêm túc của anh ta trở nên sinh động hơn rất nhiều. Văn Thiền nhẹ cả người, đôi mắt sáng long lanh nhìn anh đầy ngưỡng mộ, trong lòng lâng lâng tràn đầy niềm vui. Nàng cảm thấy Giang Chiếu Bạch thực sự là mỹ nam, chàng không cần phải làm gì cả, chỉ cần mỉm cười thôi cũng đủ khiến người ta cảm thấy mãn nguyện.
Giang Tam Lang cũng không làm khó Văn Thiền, thấy Văn Thiền không tiếp lời được, rất thẳng thắn đổi chủ đề, nói về mục đích ban đầu khi gọi nàng dừng lại, “Tôi không có nghi hoặc gì về việc Công chủ đến đây, chỉ là Công chủ có thân phận cao quý, còn những người đến đây đa phần đều là những người dân bình thường. Công chủ có dung mạo tuyệt trần, mỗi lần đều ngựa xe đưa đón, người hầu vây quanh… E rằng mọi người gặp Công chủ lại quên mất mục đích chính đến đây của mình, lại đánh mất ý nghĩa việc dừng chân lưu trú tại đây của tôi.”
Văn Thiền chớp chớp mắt liền hiểu ra – cách nói uyển chuyển của Giang Tam Lang thật ra có chút thẳng thắn hơn, người ta đang nói rằng sự xuất hiện của em là sai.
Hóa ra lý do Giang Chiếu Bạch gọi nàng dừng bước và hai lần ngẩng đầu nhìn nàng không phải vì chàng bị nàng thu hút, mà vì chàng cảm thấy rằng nàng đã làm lỡ việc chàng phải làm…
Và nàng đã làm lỡ việc của chàng rồi…
Như thể có một tia sét xoẹt bầu trời quang đãng, khiến Văn Thiền chao đảo, suýt đứng không vững.
Tuy nhiên, nàng vẫn vững vàng đứng trước mặt chàng trai trong lòng mình, duy trì lễ nghi một cách hoàn hảo, mỉm cười với chàng và nhẹ nhàng đồng ý: “Lần sau em sẽ không như thế nữa.”
Giang Chiếu Bạch: “…” Còn có lần sau?
Chàng trai nhướng mày, bắt đầu cảm thấy cô gái Văn gia này, thực sự phiền phức, khó đuổi.
Sau khi nói xong những chuyện quan trọng, cậu bé thư đồng lại gọi, Giang Chiếu Bạch chắp tay cung kính, chuẩn bị rời đi. Ai ngờ vừa đi được hai bước, phát hiện Văn Thiền không rời đi, mà còn bước theo mình. Giang Chiếu Bạch bối rối quay đầu lại, thấy Văn Thiền ngẩng đầu nhìn mình, nghiêm túc nói: “Giang Tam Lang, em nghĩ rằng anh sống một mình ở một nơi hẻo lánh như thế này không an toàn, em tặng cho anh một số hộ vệ nhé!”
Nàng tự tìm được một lý do hoàn hảo trong lòng: Tặng hộ vệ cho Giang Tam Lang, có vay có trả, mọi người có mối liên hệ, hai bên qua qua lại lại, rồi sẽ trở nên thân thiết với nhau. Sau khi thân thiết rồi, sẽ là bước khởi đầu cho cuộc chinh phục Giang Tam Lang của nàng.
Giang Tam Lang hiển nhiên không đoán được lý do hoàn hảo của nàng, mà lại đoán theo một hướng khác. Chàng nhìn nàng một lúc lâu, “Tại sao lại tặng hộ vệ cho tôi? Chẳng lẽ em gây ra phiền phức gì, lo sợ liên lụy tới tôi, trong lòng cảm thấy bất an nên tặng hộ vệ để bảo vệ tôi?”
Văn Thiền giẫm lên gấu váy, suýt chút nữa bị bước chân hỗn loạn của mình làm cho vấp ngã.
Giang Tam Lang nhàn nhã xem xét nàng một hồi, càng thêm kinh ngạc, “Tôi đoán đúng rồi?” Nhìn thấy gương mặt Công chủ đối diện xanh lét, ánh mắt chàng trai dừng lại trên gương mặt nàng thật lâu, mới bạo dạn đoán lại, “Liệu có phải là nợ tình? “
Văn Thiền: “…”
Không nói nên lời.
Trước mặt Giang Chiếu Bạch, nàng có cảm giác mình như bị lột trần. Điều này làm giảm xuống không biết bao nhiêu lần so với sự vui mừng phấn khích khi gặp và nói chuyện với Giang Tam Lang trong tưởng tượng trước đây của nàng. Loại đàn ông có ánh nhìn sáng tỏ như ánh đuốc, nhìn thấu tận tim gan như này, khiến cho một cô gái sống trong thế giới thuần khiết như nàng Vũ Dương Công chủ, cảm thấy một áp lực nặng nề đè xuống.
Với một số người, khoảng cách càng gần lại càng xa cách. Ban đầu bạn không hiểu, nhưng một ngày nào đó, bạn sẽ thấy rõ.
Giang Chiếu Bạch nhìn Văn Thiền, thấy nàng ấp a ấp úng, tâm thần bất định. Văn Thiền mặt dày ứng phó đôi ba lời với chàng, để hộ vệ ở lại liền vội vàng nói lời từ biệt. Sau khi Văn Thiền chào tạm biệt, trước khi lên xe, ánh mắt tràn đầy hy vọng ngoảnh lại nhìn chàng. Giang Chiếu Bạch đứng ở chỗ cũ, tà áo bay bay trong gió, bất động. Thiếu nữ mím môi, vừa thất vọng lại vừa hụt hẫng.
Hạ tấm mành xuống, hình ảnh cuối cùng Văn Thiền để lại cho Giang Chiếu Bạch, đôi mắt đen láy, gương mặt trắng nõn ửng hồng. Dung mạo của cô gái nhỏ thật đẹp, ẩn giấu một vẻ đẹp tự nhiên trong đó. Nhưng cô bé vẫn là một tờ giấy trắng, cô bé đã hành động trước mà không biết mình đang làm gì.
Giang Chiếu Bạch thở dài trong lòng.
Từ Trường An tới Cối Kê không phải là một chặng đường ngắn ngủi đi trong ngày một ngày hai. Trải qua ngàn dặm xa xôi, hứng gió đội sương, có mấy ai có lòng kiên nhẫn như vậy? Thực ra anh biết rõ ý của Văn Thiền, nhưng —
Cô ấy còn nhỏ.
Cô nàng… Quá nhỏ so với anh.
…
Lý Tín đi dạo trên phố lúc chập choạng tối.
Hắn đi xuyên qua các con phố, ngõ hẻm, vòng đi vòng lại, trên người hắn toát ra một sự cục cằn, thô bạo khiến bất cứ ai nhìn thấy đều có ý thức tự rút lui né tránh. Hắn không thích thú bay nhảy trên tường hoặc các cành cây như thường ngày, hôm nay hắn ngoan ngoãn đi giữa đám đông nhưng vẻ mặt vô cùng dữ tợn, vô cùng sắc lạnh. Không ai dám bắt chuyện chào hỏi với loại người này.
Lý Tín đang hồi tưởng lại khoảnh khắc trước đó khi ở mái nhà tranh phía thành Tây, lơ đễnh ngồi trên cây nghe chàng trai dưới gốc cây giảng bài. Thiếu niên đang nghịch tổ chim trong tay, vừa nghĩ linh tinh vừa nghe lời giảng của Giang Tam Lang. Khí chất trên người Giang Tam Lang mang đậm phong thái quý tộc, nhưng lời nói và hành động của anh ta không hề coi thường đám học trò mà anh ta đang dạy. Khi có ai đó đặt câu hỏi, anh giảng giải một cách kiên nhẫn và tỉ mỉ. Giang Chiếu Bạch sở hữu một khuôn mặt không dễ tiếp xúc, nhưng những gì anh ta thể hiện thực sự rất nhẫn nại.
Lý Tín là một con rắn bản địa ở quận Cối Kê, cho dù là loại người nào hắn cũng có thể qua lại, giao du. Một người thú vị như Giang Tam Lang khiến hắn cảm thấy thích thú. Lý Tín đợi ở đây, bởi vì cậu thực sự muốn đợi kết thúc tiết học, mọi người cùng nhau trò chuyện, giao lưu, kết giao bạn bè.
Nhưng không có chuyện đó.
Không phải Giang Chiếu Bạch coi thường người, không chịu nói chuyện với loại lưu manh đầu đường xó chợ như hắn, mà là Lý Tín đã rời đi trước.
Bởi vì ở đó, hắn nhìn thấy một cô gái không nên xuất hiện ở đó – Văn Thiền.
Thiếu niên đi trên đường với ngọn lửa thiêu đốt trong lòng, thiêu cháy cả họng và miệng, thiêu cháy cả mắt và tóc hắn. Khắp người hắn đang bốc khói, cơn lửa giận khiến mắt hắn đỏ ngầu, bùng lên khiến hắn đau cả đầu. Hắn nắm chặt hai tay, trên tay nổi lên gân xanh, vừa lúc đi qua một cây hoè, thiếu niên đưa tay vỗ mạnh một cái.
Thân cây chấn động nặng nề, vài chiếc lá rơi xuống lả tả, đập vào người hắn.
Bụi bặm và cành khô đều rơi xuống khuôn mặt hắn.
Nhưng điều này cũng không thể khiến Lý Tín bình tĩnh lại.
Văn Thiền… và cả Giang Chiếu Bạch…
Lý Tín tưởng rằng mình đã rất hiểu rõ Văn Thiền là người như thế nào. Nhưng hắn mới phát hiện hắn vẫn chưa đủ hiểu nàng.
Nàng ấy thích Giang Chiếu Bạch!
Với loại người bạc tình như Văn Thiền, với cái bộ dạng dung tục ấy, nếu không phải lòng Giang Tam Lang, việc gì nàng phải đến một nơi nghèo nàn hẻo lánh chỉ có những người dân nghèo sinh sống bên phía tây thành chứ. Khi xuống xe ngựa, ánh mắt của nàng liền dán chặt lên vị chủ nhân của gian nhà tranh đó. Văn Thiền ngay từ đầu hẳn là tới vì người này, nên mới đi thẳng tới người đó!
Lý Tín ngẩn ngơ chìm trong khung cảnh trước đó.
Một lần tình cờ gặp Văn Thiền ở trong thành. Lúc đó nàng ăn diện đẹp đẽ, khiến hắn đang nhảy trên tường nhìn thấy, ngẩn người ngắm nhìn. Lúc này Lý Tín mới nhớ ra, lúc đó dường như còn một người khác trong con hẻm. Khi đó hắn không để ý, nhưng hiện tại để ý tới từng chi tiết, hiện rõ trong tâm trí.
Lang quân trẻ tuổi dần dần khuất bóng phía cuối con hẻm… Bóng lưng phiêu diêu, thân hình cao lớn…
Lý Tín vô cùng tức giận!
Văn Thiền lừa gạt hắn, không ngờ dám gạt đến mức này!
Nàng không chỉ coi thường hắn, trong lòng còn có người khác!
Cơn giận ập tới bất ngờ, đến nỗi Lý Tín muốn quay ngược trở lại và giết Giang Tam Lang ngay tại chỗ! Hắn nên giết Giang Tam Lang, giết Giang Tam Lang, thì sẽ không còn phiền muộn gì nữa!
Lý Tín căn bản không thể ngồi thêm ở đó được nữa, hắn sợ khi nhìn thấy Văn Thiền, nhìn đi nhìn lại liền không chịu được mà xông tới giết người. Lúc đó hắn còn chưa tới mức mất hết lý trí, nhưng lúc này tâm tư tràn đầy, Lý Tín thật sự đang bày mưu tính kế để giết người đó như thế nào…
Trong lúc tức giận, cậu thiếu niên cảm thấy đau đớn và căm hận tột cùng.
Ngọn lửa đã đốt cháy tim gan hắn, khiến hắn toàn thân đau đớn, chạy từ tim đến tứ chi, đâm xuyên qua từng sớ thịt, xương cốt hắn. Cơn đau như một vết dao cứa vào da thịt hắn, máu me đầm đìa. Hắn không thể hiểu tại sao lại như thế.
Cô nương đã hôn lên má hắn ngày hôm đó, hôm nay, đã tát lên mặt hắn bằng một hành động thiết thực!
Nàng vừa hư tình giả ý với hắn, vừa thích một người đàn ông khác!
Văn Thiền hư tình giả ý, Văn Thiền không đặt hắn trong lòng, nàng luôn giữ khoảng cách với hắn, nàng chưa từng thật sự dành tình cảm cho hắn… Lý Tín biết điều đó, biết hết tất cả! Nhưng hắn không hề biết, nàng đã đến mức bạo gan như vậy rồi!
Nàng đã chơi đùa với tình cảm của hắn!
Trong lòng nàng hẳn là rất tự hào, hắn đối với nàng thật tâm, nàng chưa từng cười với hắn, mà lại dùng ánh mắt sáng rực rỡ nhìn một người khác, vững vàng bước về phía người người đó…
Hắn những tưởng nàng đối với hắn còn có chút chân thành… Văn Thiền ở sau lưng hắn cười nhạo một cách vô tình đúng không? !
Hắn thực sự hận nàng!
Thực sự muốn giết Giang Chiếu Bạch và Văn Thiền!
…
Tuyết bắt đầu rơi.
Năm nay ở Cối Kê, thời tiết có vẻ bất thường, hầu như lúc nào cũng có tuyết rơi. Bên dinh quan đã bẩm báo lên triều đình, họ muốn đề phòng ngăn chặn những thảm hoạ do tuyết gây ra. Công văn phê duyệt của triều đình vẫn chưa có một chữ nào đến, trong lúc chờ đợi, Lý quận thủ đã tự mình mở kho, sẵn sàng tiếp tế dân chúng bất cứ lúc nào.
Những tên lưu manh vô lại vẫn đang trà trộn trong các tầng lớp thấp, cố gắng hết sức để tìm một thiếu niên có vết bớt ở sau hông.
A Nam đã tìm kiếm Lý Tín trên khắp con phố.
Vào một đêm tuyết rơi, cậu tìm thấy một thiếu niên sắp chết cóng thành người tuyết, trước bục gỗ bên ngoài một quán rượu. Trời tối, giữa dòng người thưa thớt, đi lướt qua đó mấy lần vẫn thấy quen quen, nhưng không để trong lòng. Lần cuối cùng, A Nam cuối cùng cũng nhận ra, đi tới phủi sạch những bông tuyết trên đầu và vai thiếu niên kia, A Nam nhìn thấy khuôn mặt cứng đờ và đôi mắt đen tĩnh lặng của chàng trai.
“A Tín?” A Nam bị ánh mắt tĩnh lặng, vô hồn của chàng trai làm cho sợ chết khiếp.
Một lúc sau, Lý Tín mới thờ ơ hỏi: “Có chuyện gì vậy?” Thiếu niên bởi vì ngồi lặng trong tuyết đã lâu, nên nói chuyện thôi cũng có chút chật vật.
A Nam sững người một lúc, rồi nhìn đăm đăm vào mắt chàng trai đối diện. Lý Tín ngồi một mình trên bục gỗ trong tuyết đã lâu, tuyết rơi đầy mình, thân thể gần như bị tuyết vùi lấp một nửa. Nhưng đôi mắt của hắn dưới lớp băng tuyết, mặc dù không có sự sống, nhưng đó là của một người còn sống. Ít nhất, khi A Nam mở miệng nói, Lý Tín đã đáp lại.
Còn biết nói chuyện là tốt rồi.
A Nam ngồi bên cạnh không biết Lý Tín rốt cuộc bị làm sao, liền nói nguyên do mình tìm Lý Tín trước, “Cậu biết trước đây gia đình Lý quận thủ đánh mất một cậu con trai không? Bây giờ họ muốn nhờ chúng ta tìm giúp cậu thiếu niên đó, chắc khoảng mười bốn mười lăm tuổi, sau hông có một vết bớt hình ngọn lửa rất rõ ràng. Tóm lại, nếu tìm được cậu ta, đối với chúng ta cũng là một chuyện tốt.”
Lý Tín vẫn không động đậy.
A Nam cau mày như tự nhủ: “Vết bớt ở sau hông… lạ quá, A Tín, tôi cứ cảm thấy mình đã nhìn thấy nó ở đâu đó?” Cậu choàng tay qua vai thiếu niên đùa cợt, “A Tín, cậu nói xem cậu con trai của vị quý nhân đó có khi nào là người trong đám anh em chúng ta không? Nếu không, tại sao tôi lại cảm thấy như thể tôi đã nhìn thấy nó? Haha, nếu đúng như vậy thì thật là vui.”
Lý Tín vẫn im lặng.
A Nam cuối cùng cũng trở nên mất kiên nhẫn liền đập mạnh vào vai hắn, “Rốt cuộc cậu có chuyện gì vậy?”
Lý Tín căn bản không quan tâm đến vết bớt mà A Nam đang nói đến, hiện tại hắn chỉ nghĩ đến duy nhất một điều, “Trong lòng Ve Ve đã thích một chàng trai khác.”
A Nam: “…”
Cậu quay đầu nhìn Lý Tín, nhìn thiếu niên đang cô đơn ngồi một mình trong gió tuyết, bất động. Trong câu chuyện vướng mắc giữa Lý Tín và Vũ Dương Công chủ, A Nam là người đầu tiên biết được thân thế của Văn Thiền, tất nhiên cũng là người đầu tiên theo dõi diễn biến tình cảm giữa hai người. A Nam vô số lần ngưỡng mộ sự cao ngạo của Lý Tín, và cũng vô số lần chứng kiến trái tim cậu kiệt quệ trước dục vọng theo đuổi người đẹp của Lý Tín, nhưng cậu cũng âm thầm cầu nguyện vô số lần cho hành trình theo đuổi tình yêu của A Tín suôn sẻ hơn.
Mặc dù, A Tín thích một cô Công chủ, con đường tình cảm được định sẵn là con đường không suôn sẻ.
Không chỉ mỗi chiếm được cảm tình của Công chủ, hắn còn phải cạnh tranh với vô số chàng trai mạnh hơn hắn rất nhiều.
Lý Tín đã không ngần ngại bước đi trên con đường gian nan và nguy hiểm này. Nhưng cũng chỉ trong đêm đông gió tuyết này, hắn lạnh lùng nói với A Nam, “Trong lòng nàng đã thích một chàng trai khác.”
A Nam hỏi: “Vậy cậu định làm gì? Định bỏ cuộc sao?”
Lý Tín cười chế nhạo.
A Nam lại hỏi: “Cậu… Đúng rồi, cậu có biết người mà nàng thích là ai không?”
Lý Tín lại cười chế nhạo.
A Nam nhìn vào đôi mắt đen tĩnh mịch của hắn, cậu gần như sợ chết khiếp bởi sức tàn bạo hiện lên trong đáy mắt cậu. A Nam đứng lên, là một trong những người anh em hiểu A Tín nhất, cậu thất thanh, “A Tín, đừng nói với tôi, cậu định giết người đó!”
Lý Tín ngẩng đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt của A Nam, con dao sắc lạnh trong mắt hắn cho biết đây không chỉ là một trò đùa.
Trong lúc cậu bạn bồn chồn lo lắng, Lý Tín rất bình tĩnh nói: “Tôi có cần giết người này hay không còn tùy thuộc vào việc nàng thích hắn ta đến mức nào rồi.”
A Nam: “…”
A Tín bị điên rồi!
Cậu ta vì một người phụ nữ mà phát điên lên!
Mặc dù A Tín đang nổi điên, nhưng hắn trước đây chưa bao giờ dấy lên tâm tư giết người chỉ vì những chuyện như thế này! Nếu A Tín là một người như vậy, họ đã không dám theo hắn đến tận bây giờ!
A Nam đứng bên cạnh, nhìn tuyết vẫn lất phất rơi. Cậu nhìn người thiếu niên đang ngồi trên bục gỗ một hồi, hỏi: “Vậy cậu làm gì bây giờ?”
“Tôi đang thương hại chính mình.”
“…”
A Nam nhìn chàng thiếu niên bằng ánh mắt chật vật, cố gắng lý giải, một hồi lâu mới nhận ra rằng cậu bạn của mình thực sự đang rất buồn. Thiếu niên ngồi một mình trong tuyết, trái tim lạnh giá cô quạnh, âm thầm chịu đựng. Tuyết rơi trên hàng mi dài và dày của hắn, tạo thành một lớp băng mỏng, hắn vẫn bất động. A Nam ngẩn người một hồi, cuối cùng đành chấp nhận số phận, lặng lẽ ngồi xuống cùng Lý Tín ngẩn người ở đây. Vậy đó, tình anh em chính là như vậy. A Tín đã đưa ra quyết định, đến cả ghen tị cũng đến mức kinh thiên động địa thế này, sợ rằng có thể dấn thân vào con đường phạm pháp. Tuy nhiên, A Nam bấy lâu nay cũng đã quen nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, cậu cảm thấy A Tín muốn giết thì cứ giết thôi.
Cùng lắm thì, họ lại cùng nhau bỏ trốn.
Hai thiếu niên ngồi dưới tuyết suốt đêm.
A Nam đã ngồi cạnh Lý Tín cả đêm, và cả đêm ngồi ngẩn ngơ dưới tuyết. Đây là lần đầu tiên A Nam thấy Lý Tín làm điều mà hắn sẽ không bao giờ làm kể từ khi dính vào cô Vũ Dương Công chủ đó – Vì một người con gái mà hồn bay phách lạc. Nhưng đây mới chỉ là khởi đầu, từ nay về sau cậu sẽ còn phải chứng kiến sự điên cuồng của Lý Tín không biết bao nhiêu lần nữa.
Tuổi trẻ bất kham, luôn dùng tình cảm nồng nhiệt của mình để đáp lại tất cả, dù là yêu hay là hận.
Cùng lúc đó, khi Lý Tín ngẩn người ra, Văn Thiền thực sự đã có linh cảm.
Đêm hôm đó, nàng cho nhiều thị vệ canh giữ trong sân, kẻo Lý Tín phát điên xông vào ức hiếp nàng. Nàng không thể đoán trước hắn sẽ làm gì, cũng như nàng không biết, Lý Tín đã biết bao nhiêu về tình cảm của nàng. Văn Thiền đôi khi cảm thấy Lý Tín rất thông minh, nhưng xét về mặt tình cảm, nhiều khi đối mặt với nàng, hắn lại bị nàng hư tình giả ý đùa giỡn một cách tuỳ ý.
Khi một thiếu niên cực kỳ tự tin biết rằng mình đã trở thành trò cười, thì sự ghen tuông sẽ khiến anh ta làm những điều khủng khiếp cỡ nào?
Văn Thiền không dám tưởng tượng.
Nàng sợ hãi, nhưng trong lòng lại hỗn loạn. Nàng không biết mình nên nghĩ gì, nàng không cảm thấy mình sai. Nhưng lúc ban ngày, khi ngẩng đầu nhìn thấy chàng trai trên cành cây biến mất, lúc đó nàng đã cảm thấy trái tim mình như trống rỗng một khoảng.
Một số điều nàng không chịu thừa nhận, phủ nhận hết lần này đến lần khác. Tuy nhiên, sự cân bằng trong trái tim luôn tìm kiếm lý do để đi đến tận cùng nơi đó.
Đêm hôm đó, Vũ Dương Công chủ đã chuẩn bị đầy đủ, nàng mở mắt suốt đêm cho đến rạng sáng, không dám bỏ lỡ một giây phút nào. Thế nhưng, Lý Tín không hề đến, không đến chất vấn nàng, và cũng không tìm nàng tính sổ. Sáng hôm sau, tuyết ngừng rơi, Văn Thiền đứng bên cửa sổ, ngơ ngác nhìn thế giới màu trắng bên ngoài.
Quên đi, có lẽ Lý Tín cuối cùng cũng nghĩ thông rồi, cuối cùng hắn cũng nhận ra hai người thân phận khác nhau, cuối cùng cũng bị sự tàn nhẫn của nàng làm cho đau đớn, muốn từ bỏ nàng, có thể chăng?
Văn Thiền nghĩ vậy để bản thân mình trở nên vui vẻ hơn.
Thế nhưng, nàng không cách nào cười lên được.
Trong đêm chìm sâu vào giấc ngủ.
Trong giấc mơ, đột nhiên cảm giác được điều gì đó, Văn Thiền vừa mở mắt đã nhìn thấy một bóng đen đang ngồi ở đầu giường. Ánh trăng từ bên ngoài tràn vào, chàng trai lặng lẽ lẻn vào trong tấm rèm, sắc mặt ủ rũ, không biết đã nhìn nàng bao lâu. Chàng trai trẻ tuổi đang chống cằm ngồi trên đầu giường lặng nhìn người con gái hắn yêu thương. Ngoài vẻ mặt thi thoảng lanh lùng, ánh mắt sắc lạnh khiến người ta kinh hãi ra, số lần leo lên giường nàng của hắn khiến Văn Thiền không còn kinh ngạc.
Thực sự đã quá nhiều lần… thế nhưng hắn chẳng làm gì cả.
Lý Tín cong môi, “Ve Ve…”
Văn Thiền rùng mình một cái, nắm chặt tấm chăn lui về phía sau, vừa mở miệng định hét lên liền bị bàn tay thiếu niên bịt chặt lại. Nàng lại rùng mình một cái, tay hắn lạnh ngắt.
Hắn cười xấu xa, giống như đang bắt cóc một cô gái lỡ dại, “Lại đây, Ve Ve… Tôi sẽ không giết… sẽ không làm hại em. Tôi chỉ đến để thảo luận với em một số chuyện, chỉ là thảo luận, sẽ không động chân động tay.”
“Câu hỏi đầu tiên,” chàng trai vẫn tươi cười, nụ cười của hắn khiến nàng cảm thấy kinh hãi, “Tại sao ngày đó em lại hôn tôi?”
Hắn đưa ra cho nàng hai sự lựa chọn, “Đó là sự yêu mến dành cho một người anh, hay là tình yêu đối với cha?”
Văn Thiền: “…”
Đây là câu hỏi kiểu quái gì vậy? !
Thót tim… Nhưng chàng này bản tính lương thiện nên chắc Giang Lang kia an toàn, thậm chí có thể 2 bên còn kết giao nhau… Bữa trc mình còn đoán Giang công tử thờ ơ với gái xinh có khi là vì chàng công thụ gì đó. Hóa ra chàng chẳng sao cả. Hóng tiếp… (Mình tưởng mình comment ngay khi đọc xong mà giờ ko thấy, chắc chưa kịp gửi rồi nhỡ tay xóa). Cảm ơn các nàng nhé!
Cảm ơn Nàng luôn comment ủng hộ. Hi hi. Chương sau mối quan hệ giữa Lý Tín và Giang Tam Lang còn bất ngờ hơn.