Biểu ca thấy nàng đẹp mê say – Chương 11
Nhảy xuống vực chơi
Từ đầu đến cuối, chỉ vì Công chủ vẫn mang dáng vẻ đáng thương, khuôn mặt vô tội, thậm chí ánh mắt không nhìn người nhà mình. Đám người hầu không còn lời nào để nói, chỉ có thể ngoan ngoãn đứng chờ bên vách núi.
Lúc Văn Thiền nhìn xung quanh, thấy hộ vệ trưởng nháy mắt với nàng, ý nói binh mã triều đình sẽ đến nhanh thôi, Công chủ không cần lo lắng.
Văn Thiền quay mặt đi, trong lòng thật ra không có gì lo lắng.
Nàng thu lại ánh mắt, nhìn sang thiếu niên đang nâng tấm vải thô viết lên cái gọi là hôn ước. Mặt mũi thiếu niên nhuộm ánh vàng, hăng hái tinh thần và tràn đầy nhựa sống. Nhưng Văn Thiền thấy thế lại khó chịu trong lòng, vẫn bồn chồn lo lắng.
Lý Tín đem câu thề ước ra đọc lại lần nữa, cuối cùng dừng lại trên hàng chữ “Lý Tín” và “Văn Thiền”. Mấy chữ hắn viết phiêu diêu tự tại như phủ lên một lớp sương mù; còn chữ Văn Thiền xinh xắn, gọn gàng làm người ta nhớ đến hạt sương mai.
Lý Tín âu yếm vuốt ve hàng chữ bằng máu: Ve Ve xinh đẹp; chữ viết cũng đẹp; nàng ấy cái gì cũng tốt.
Bảo đảm không có sai sót, xua tan những ngờ vực trong lòng, Lý Tín mang tấm vải hôn ước xé làm đôi, đưa một nửa cho cô gái đang giật mình ngây ngốc, còn mình giữ nửa còn lại. Cuối cùng, hắn ngắm nghía hàng chữ tinh tế thưởng thức lần nữa, cẩn thận gấp miếng vải thô quý giá, cất vào vạt áo trong lồng ngực.
Lý Tín nháy mắt mấy cái với Văn Thiền, “Vậy thì, tạm biệt từ đây?”
Văn Thiền đứng im không nhúc nhích.
Lý Tín cúi xuống, khuôn mặt hắn gần như sắp chạm vào gương mặt trắng như tuyết của nàng. Văn Thiền bị hơi thở nóng hổi của hắn phả lên mặt đỏ bừng. Thiếu niên bắt đầu trêu ghẹo, “Mặt đỏ thế, không nỡ xa tôi?”
Hừ! Đồ mặt dày!
Đúng là nàng có chút luyến tiếc, nhưng nghe hắn vừa nói thế, nàng liền gạt đi ngay tức khắc!
Văn Thiền ngước lên nhìn hắn, thấy hắn đứng đó cử chỉ tự nhiên, nhếch miệng cười với mình. Hắn có vóc dáng thiếu niên, nhưng lại có vai rộng chân dài, đứng ngược sáng dưới ánh mặt trời đỏ rực. Có lẽ vì không thể nhìn rõ khuôn mặt bình thường nên trông hắn ta bảnh bao hơn rất nhiều.
Văn Thiền nhìn lại hắn lần nữa, mới nắm chặt tờ hôn ước bị cưỡng ép nhét trong tay, chầm chậm đi về phía kẻ hầu. Mà Lý Tín đứng sau lưng nàng, ung dung tự tại phóng tầm mắt nhìn theo hướng nàng rời đi, không mảy may suy nghĩ đến chuyện khác.
Văn Thiền quay lại, muốn nói gì đó với hắn, tỷ như tôi lừa anh này nọ. Nhưng Lý Tín đã nhanh chóng cướp lời nàng, “Ái chà chà! Hối hận rồi à! Đúng thật, em không nỡ xa tôi. Ve Ve, tôi hiểu lòng em!”
Văn Thiền: “……” Trong lòng nàng hừ một tiếng: Anh thì biết cái quái gì!
Nàng ngoảnh mặt đi, nhưng thắt lưng bị ai đó ở phía sau giật mạnh khiến cô suýt ngã. Nàng bực bội quay lại lườm hắn, lôi lôi kéo kéo thắt lưng với hắn nửa ngày, khiến đám người hầu phía sau ai nấy mang vẻ mặt khó hiểu.
Sau lưng, thiếu niên cười khẽ, hết sức vui vẻ.
Bỗng nhiên, nàng nghe tiếng vó ngựa dồn dập. Rền vang như sấm, đì đùng bên tai. Lập tức quay lại nhìn, liền thấy đội quan binh triều đình đang cưỡi ngựa phi đến.
Như có linh cảm, Văn Thiền ngẩng mặt, nhìn thấy khắp nơi đều là núi non, từ sau bụi cây, tảng đá, trong phút chốc có vô số binh mã xuất hiện. Quan binh triều đình ẩn nấp sau núi, sau khi nghe thủ lĩnh ra hiệu, binh khí va với giáp sắt đồng loạt vươn ra, từng người một giương cung tên trong tay, nhắm đến phía sau Văn Thiền —— hướng vách núi —— hướng Lý Tín.
Mũi tên đen kịt lao nhanh như chớp, thẳng tắp mà sắc bén. Lướt qua thấy hàng người đông nghìn nghịt, che khuất ánh dương, mà mục tiêu chỉ có duy nhất một người.
“Lý Lý Lý Lý……” Tim Văn Thiền đập thật mạnh, nhanh chóng quay lại nhìn ra sau.
Thiếu niên vẫn còn đứng yên nơi ấy, cách đó một bước chân là vực sâu thăm thẳm. Hắn ung dung đứng đó, đối mặt với cảnh tượng biến hóa trong nháy mắt như không. Nhưng khi thấy Văn Thiền quay lại nhìn, hắn nhướng mày lên.
Văn Thiền cắn môi nhìn hắn, tim suýt nhảy ra ngoài lồng ngực.
Nàng có nên cứu mạng Lý Tín hay không?
Tuy Lý Tín bắt cóc nàng, nhưng sau đó hắn ta không làm gì cả…. Còn thích nàng như thế, bị nàng lừa cho mà không biết.
Trong lúc rối rắm, thấy Lý Tín nháy mắt với nàng mấy cái, ý cười nồng đậm, dịu dàng từ tốn, “Ve Ve, chớ nói lắp. Tôi làm ảo thuật cho em xem nhé?”
Những người đứng trước đang muốn hỏi tội hắn, mũi đao nhô ra sắc bén lạnh lùng. Vô số người đang chờ lấy mạng hắn, hắn thong dong tự tại chỉ nhìn một mình Công chủ Vũ Dương.
Văn Thiền dùng ánh mắt kỳ quái nhìn hắn.
Không đợi nàng mở miệng, đằng sau, đã có thanh âm vừa quen thuộc vừa xa lạ hạ lệnh, “Bắn ——!”
Trong chốc lát, ngàn vạn mũi tên phóng đến, dày đặc như mưa dệt thành một mảng đen kịt trên bầu trời, hướng về Lý Tín.
“Công chủ!” Tiếng bước chân vang lên, theo sau là giọng nói quen thuộc, y phục thấp thoáng màu lam ngọc, thị nữ Thanh Trúc khó khăn lắm mới được giải cứu ra, nhanh chân chạy lại đỡ lấy nàng.
Tất cả đều đến rồi.
Người của dượng đến, lấy tính mạng Lý Tín.
Người của mình cũng đến rồi, Thanh Trúc dìu nàng.
Thanh Trúc vừa lo lắng cho nàng mà sợ hãi, lại ghê tởm tên Lý Tín. Chửi rủa một tràng, rồi đỡ Công chủ đi ra phía sau đoàn người, “Công chủ, tên điên kia thật đáng hận…… Chúng ta đi ra sau nghỉ ngơi một lúc, đao kiếm không có mắt kẻo làm cô bị thương.”
Văn Thiền đứng im, mắt cũng không chớp mà chỉ chăm chú nhìn phía trước, nói, “Tôi muốn xem.”
“Cái này có gì hay đâu…… ạ!” Thanh Trúc kinh ngạc kêu lên.
Thực sự rất hay mà.
Trước hình ảnh hàng vạn mũi tên đang lao đến, đôi mắt Lý Tín chỉ dán chặt vào Văn Thiền. Thấy thiếu nữ không tránh đi, chàng thiếu niên nghiêng đầu, cười khẽ.
Sau đó, hắn lùi bước.
Ánh mắt mọi người kinh ngạc, hắn dẫm chân lên khoảng không hướng về phía vực sâu đi.
Bước chân Văn Thiền bất giác đuổi theo.
Mũi tên bay thẳng lên không trung, thiếu niên bước lùi về sau, giẫm lên vách núi. Sau đó, thân hình linh hoạt, mạnh mẽ xoay tròn trên không, tránh được hơn nửa làn mưa tên, chúng không đổi hướng mà bay thẳng xuống dưới.
Có cung thủ nhanh nhạy, bắn mũi tên bay thẳng về phía thiếu niên đang buông người rơi xuống giữa khoảng không.
Lý Tín ném thanh đao trong tay lên, thân mình uốn cong thành một vòng tròn, dùng hai tay tách những mũi tên đang lao đến. Vừa ngẩng đầu vừa vươn người, con dao găm rơi xuống, thiếu niên há miệng ngậm lấy con dao găm lạnh lẽo.
Mái tóc dài bị mũi tên sắc cắt phăng, rơi xuống trước đôi mắt đen tuyền của cậu thiếu niên.
Lúc này, hắn ta duỗi thân mình, tung người nhảy xuống thác nước đóng băng. Ngậm thanh đao trong miệng, hắn vươn người về thác nước đóng băng đang dựng đứng nối giữa trời và đất. Dưới ánh mắt kinh hãi của mọi người, con dao găm trong miệng đâm vào bức tường băng. Khuôn mặt nhợt nhạt của hắn phủ một lớp băng lạnh giá.
Suýt thì đâm vào.
Có thị nữ hoảng hốt, ngực nhảy lên, không kìm lòng được mà sợ hãi kêu lên khi thấy chàng thiếu niên suýt đâm vào.
Điều không thể tin được chính là, lúc con dao găm đâm xuyên qua, khoảnh khắc cậu thiếu niên đâm vào, thác nước đóng băng kêu răng rắc liên tục, các vết nứt lan nhanh bốn phía. .
Rầm!
Một thác nước đột ngột tuôn trào.
Giữa sắc trời xán lạn, lực nước cực kỳ mạnh đè lên vết nứt và dao găm. Dòng thác ồ ạt trào ra, bắn giọt tung tóe. Khí thế hào hùng, tiếng nước chảy ào ào, làm tan lớp sương mù, hơi nước bao phủ, bay ra ngoài.
Ánh nắng rọi qua dòng nước tụ thành cầu vồng bảy màu trước thác.
Mà thiếu niên thân thủ xuất sắc, nhảy vào khe nứt của thác nước, xuôi theo dòng nước nhanh chóng đi vào sâu trong sương mù. Hắn quay đầu lại và mỉm cười khiêu khích với đám đông đứng lặng im trên vách núi.
Bóng nước cùng tia nắng hội tụ, chiếu lên người hắn, trong đáy mắt in hình cầu vồng rực rỡ.
Hắn ung dung nhảy vào thác nước, thoải mái tự nhiên. Quay đầu lại nở nụ cười tiêu sái tùy ý, chiếu rọi trái tim Văn Thiền.
Nàng xem đến ngẩn người.
Ảo thuật…… Đây là ảo thuật. Đôi mắt trân trân nhìn Lý Tín thoát khỏi thập diện mai phục, chuồn êm như cá trích qua sông.
Khi mọi người chạy đến vây quanh, đứng từ trên vách núi nhìn xuống, chỉ thấy nước chảy ào ào, ở dưới sương mù trắng xóa, chàng thiếu niên cường đại kia đã biến mất không dấu vết.
Mọi người buồn bực không nói gì.
“Công chủ, thằng nhãi Lý Tín thật lớn mật, nhất định không thể để hắn sống……” Hộ vệ trưởng thở dài, tính quay sang nói chuyện với Công chủ, nhưng bị đôi mắt lấp lánh ánh sao của cô làm cho hoa mắt.
Hai mắt Văn Thiền sáng ngời, khóe môi nở nụ cười thán phục, cùng mọi người đứng từ trên vách núi nhìn xuống. Khác với vẻ mặt lo lắng của mọi người, ánh mắt Văn Thiền ngập tràn ngàn lời muốn nói như “Thật là lợi hại”; “Thật sùng bái”; “Thật hâm mộ”; “Thật cuốn hút”.
Mọi người: “……”
Thanh Trúc ho một tiếng, nhắc nhở, “Công chủ……”
Văn Thiền nắm chặt tờ hôn ước trong tay, nàng ừ một tiếng đáp lại ánh mắt một lời khó nói hết của mọi người. Mắt vẫn lưu luyến nhìn đám mây trắng xa khuất vờn quanh thác nước, thì thào an ủi nói, “…… Nhưng, hắn vẫn không xứng với ta.”
…… Cho nên nói, Công chủ, có phải cô vừa mới cảm động suýt lấy thân báo đáp, may mà kịp thời tỉnh ngộ? Cô có thể có nguyên tắc không!
…..Sau khi đã bình tĩnh, Văn Thiền mới cẩn thận suy nghĩ, tất cả chỉ là thủ đoạn mê hoặc của Lý Tín. Mà đối tượng Lý Tín muốn mê hoặc, chỉ có nàng mà thôi.
Hắn đã kéo cô ngồi trên vách đá từ trước, rồi dùng dao găm đâm vào thác nước ở ngọn núi đối diện. Chắc chắn hắn đã biết chỉ cần một lát cắt nữa, khối băng sẽ vỡ tung. Vì vậy, hắn thoải mái ngồi chơi, dụ nàng nói chuyện và đùa bỡn trái tim nàng.
Giống như lúc bị sói hoang truy đuổi, khoảnh khắc nàng ngoái đầu nhìn lại, thấy muôn ráng khói chiều vây quanh thiếu niên ấy.
Lý Tín đã tính toán cả góc độ lẫn phương hướng, chỉ chờ ánh mắt kinh ngạc của Văn Thiền.
…… Trong xe ngựa, thiếu nữ cúi đầu, cười rầu rĩ, móng tay nhẹ nhàng cào lướt qua tấm vải hôn ước, thầm nghĩ: Lý Tín ghê gớm thật.
Nàng lạc quan suy nghĩ: Ấy thế mà hắn bị ta mê hoặc, ta còn lợi hại hơn hắn.
Đường núi chênh vênh, xe ngựa xóc nảy, hơn nữa đối diện là ánh mắt dò xét của Thím Tư, nàng có chút bối rối trong lòng, vén rèm lên, nhìn dượng đang cưỡi con ngựa cao to dẫn đầu.
Dượng Lý Hoài An là quận thủ quận Cối Kê. Dáng vẻ thư sinh, cách ăn mặc như văn sĩ. Dượng đích thân dẫn quân diệt phỉ, đánh cho chúng tan tác tả tơi, cứu lấy Văn Thiền và thím Tư.
Lúc này, bọn họ đã xuống núi, tiến vào quận Cối Kê, Văn Thiền nghe dượng nói vậy.
Văn Thiền chợt nhớ đến chút tư tâm của mình đã cẩn thận tính toán, trái tim vốn bình lặng lại bắt đầu đập loạn nhịp–
Nàng sắp được gặp chàng!
Nàng nhất định bắt chàng ấy cưới nàng!
P.S: Crush chàng này nhẹ thôi. Yên tâm, yên tâm.
****************************************
hả? hả? hả? cái câu cuối là sao…tui không hiểu nhầm chứ?
Haha, tui phải lướt vội xem câu nào. Kkk ý cô nàng là anh khác, không phải nam chính nhà ta.